“Chờ anh làm em mang thai rồi hẵng nói.”
Lương Chi Ý và Bùi Thầm không khỏi bị chọc cười, họ phát hiện mạch suy nghĩ của hai đứa nhóc đúng là kỳ lạ…
Bùi Thầm ôm hai đứa con trai vào lòng, đứa bên trái đứa bên phải, dịu dàng mỉm cười giải thích: “Không phải là em gái được nhặt từ bãi rác.”
Bánh Đậu Đỏ tò mò hỏi: “Thế em ấy từ đâu ra vậy ạ?”
“Trước đó đã dạy mấy đứa rồi, có Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp như nào ấy nhỉ?”
Bánh Gạo Nếp suy nghĩ một lát, rồi quay đầu chỉ vào bụng Lương Chi Ý: “Bọn con chui ra từ trong bụng mẹ ạ.”
“Thế khi nào thì em gái cũng chui ra từ trong bụng mẹ vậy?”
Lương Chi Ý:??
Sao mà đã có em gái rồi vậy?
Lương Chi Ý không khỏi bật cười: “Gì vậy? Hai đứa thích em gái đến thế à?”
Bánh Gạo Nếp gật đầu: “Thích ạ!”
Bánh Đậu Đỏ vỗ tay, đầu lắc lư: “Em gái đáng yêu ạ…”
Lương Chi Ý vừa bất đắc dĩ lại vừa xấu hổ trước sự lanh lợi của hai đứa trẻ, cô và Bùi Thầm liếc nhau, nét cười sâu xa thoảng qua đáy mắt người đàn ông, cuối cùng anh xoa đầu Bùi Tố và Bùi Triệt, “Bây giờ trong bụng mẹ không có em gái.”
“Thế khi nào thì có vậy ạ?”
“Cái đó thì chờ sau này hẵng bàn, mẹ sinh em gái sẽ rất vất vả, Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp phải trở thành những cậu nhóc nam tử hán trước, bảo vệ mẹ thật tốt, có được không?”
“Dạ…”
Cuối cùng hai đứa nhóc lại đi chơi, Bùi Thầm cầm tay Lương Chi Ý, nhìn về phía cô, đuôi mắt nhuốm nét cười, nhỏ giọng trêu:
“Chi Chi có hiểu sự ám chỉ của chúng nó không?”
Khuôn mặt Lương Chi Ý đỏ ửng, cô khẽ hừ một tiếng: “Em thấy là người nào đó có chút mưu mô, muốn nhân cơ hội làm chút gì đó…”
“Sao anh lại mưu mô vậy?”
Những họ hàng khác đều đang trò chuyện, Bùi Thầm nghiêng sang kề sát tai cô gái, đôi môi mỏng nóng cháy bật hơi với giọng khàn khàn: “Mấy hôm trước ai quấn lấy anh nói kì an toàn không sao ấy nhỉ? Em nói xem, nhiều ‘phát’ như thế, liệu có phải đã có một cô em gái ở trong bụng em rồi không?”
Cô gái nghe thế, khuôn mặt đỏ như cà chua.
Xung quanh còn có họ hàng nữa đấy, anh lại lưu manh như thế à…
Xấu ૮ɦếƭ đi được.
Nhớ tới mấy ngày của năm ngoái, Bùi Thầm tới tỉnh khác công tác, Lương Chi Ý muốn cho anh một niềm vui bất ngờ nên nhờ người giúp việc trong nhà chăm sóc hai đứa nhóc, sau đó đi một mình tới tỉnh khác tìm anh.
Tối hôm đó Bùi Thầm vốn đi uống trà cũng mấy ông tổng của vài công ty, sau khi thấy cô đến thì anh trực tiếp từ chối lịch trình một cách khéo léo. Cuối cùng khi quay về khách sạn, ngọn lửa mà Bùi Thầm đã đè nén trong mấy ngày dâng lên, cô gái cũng cực kỳ chủ động, quần áo rớt xuống đất, hai người còn chưa vào trong phòng thì đã ‘đi thẳng vào chủ đề’ trước huyền quan.
Ánh mắt dịch lên trên, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông và ánh mắt nhìn cô dịu dàng như nước, mà tương phản với ánh mắt ấy lại là một sự khác biệt, tựa cuồng phong bão táp.
Cô gái hoàn toàn không chống đỡ nổi anh với hormone nam giới mang tính xâm lược mạnh mẽ, đôi mắt rớm lệ. Còn dáng vẻ vừa thuần khiết vừa quyến rũ của cô lại khiến Bùi Thầm ham muốn không thôi.
Cho dù đã qua lâu như thế rồi.
Nhưng lần nào hai người cũng cảm thấy như là lần đầu.
Lương Chi Ý ngừng những suy nghĩ lúc ẩn lúc hiện lại, cô quay đầu lườm Bùi Thầm một cái với vẻ xấu hổ, không muốn phản ứng anh.
Một lát sau, khi tới gần trưa, nhóm người bèn tới khách sạn.
Sảnh tiệc cao cấp ở tầng ba khách sạn là nơi tổ chức tiệc cưới ngày hôm nay. Lương Thiên Minh và Trọng Tâm Nhu có việc đi gặp họ hàng, Bùi Thầm và Lương Chi Ý bèn mang theo hai đứa trẻ đi vào trước, khi tới cửa sảnh tiệc thì Bánh Gạo Nếp lắc lư xuống khỏi tay Bùi Thầm, nói:
“Bố ơi, con muốn đi tiểu.”
Bùi Thầm đáp lại, rồi hỏi Bùi Tố: “Bánh Đậu Đỏ có đi không?”
Bánh Đậu Đỏ lắc đầu: “Không ạ.”
Lương Chi Ý bảo Bùi Thầm đưa Bánh Gạo Nếp đi, cô và Bánh Đậu Đỏ chờ ở chỗ này, vì vậy Bùi Thầm ôm Bùi Triệt rời đi.
Một lát sau, chị họ của Lương Chi Ý tới tìm cô, nói là cùng nhau đi đưa tiền mừng, vì vậy Lương Chi Ý nói với Bùi Tố: “Bánh Đậu Đỏ à, con ngoan ngoãn đứng ở đây nhé, mẹ qua bên đó đưa tiền xong thì về liền, đừng chạy lung tung đấy nhé.”
Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Vì vậy Lương Chi Ý và vài người nữa đi tới bên cạnh, thật ra chỉ cách khoảng năm mét, Bánh Đậu Đỏ cũng vẫn ở trong phạm vi tầm nhìn của cô.
Sau khi mẹ đi, Bánh Đậu Đỏ ngoan ngoãn đứng tại chỗ, cúi đầu vuốt con khủng long trong tay.
Sau một lúc lâu, một thanh âm chợt vang lên trên đầu: “Ấy, đây chẳng phải là con của người nào đó đấy sao?”
Bánh Đậu Đỏ ngẩng đầu lên, có vài người họ hàng đứng trước mặt, mỉm cười quan sát cậu:
“Ấy, tôi nhớ đây là con nhà Chi Ý đúng không nhỉ?”
“Đúng vậy, cặp sinh đôi nhà con bé đáng yêu cực. Người bạn nhỏ à, cháu là anh hay là em vậy?”
Ngón tay của Bánh Đậu Đỏ túm lấy món đồ chơi trong lòng, nhìn mấy chú dì xa lạ với vẻ hơi nhút nhát, đôi mắt đen nhánh. Mấy giây sau cậu bé mở miệng, giọng nói non nớt nhẹ nhàng:
“Cháu là anh ạ.”
“Anh hả, thế cháu tên là gì vậy?”
Cậu nhóc ngước đầu lên nhìn, rồi nói với vẻ ngoan ngoãn non nớt: “Cháu tên là Tố Tố, nhũ danh của cháu là Bánh Đậu Đỏ ạ.”
Nhóm người nở nụ cười, xoa đầu cậu bé, “Bố mẹ cháu đâu? Sao họ không ở cạnh cháu vậy?”
“Bố đưa em trai đi WC, mẹ thì ở bên kia ạ…” Bùi Tố chỉ vào một chỗ.
Có bác gái chỉ cho cậu bé gian triển lãm hoa tươi trước cửa sảnh tiệc: “Đó, cháu xem có phải bố cháu mang em trai cháu đi chơi bóng bay ở đó không?”
Bánh Đậu Đỏ nhìn qua thì thấy ở bên kia, Bùi Thầm dẫn Bánh Gạo Nếp ra khỏi WC. Khi đi ngang qua gian triển lãm, Bánh Gạo Nếp muốn đi lấy bóng bay, Bùi Thầm bèn đi cùng cậu bé.
Bác gái mỉm cười trêu cậu: “Cháu xem, bố cháu đưa em trai cháu đi chơi, không mang theo cháu, có phải là bố cháu thương em trai mà không thương cháu không?”
Ánh mắt Bánh Đậu Đỏ ngơ ngác, rồi nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không ạ, bố cũng thương Bánh Đậu Đỏ…”
“Thế cháu xem, bố cháu cũng không đưa cháu đi chơi bóng bay, để cháu lại một mình ở chỗ này.”
Những họ hàng khác cười nói: “Chắc chắn là cháu thể hiện không tốt, không nghe lời như em trai.”
“Không ạ…”
Bánh Đậu Đỏ cúi đầu xuống, hốc mắt đỏ lên, “Bánh Đậu Đỏ cũng ngoan lắm mà…”
Lúc này Lương Chi Ý quay về, chào hỏi mấy người họ hàng, ai ngờ khi cúi xuống thì lại nhìn thấy đứa con trai nhà mình cúi đầu, đôi mắt hơi đỏ, vài hạt đậu nhỏ trong suốt rớt ra từ hốc mắt, dáng vẻ đáng thương.
Cô nhíu mày trong thoáng chốc, rồi ngồi xổm xuống nhìn cậu nhé: “Bánh Đậu Đỏ sao vậy? Sao lại khóc vậy con?”
Mà Bùi Thầm ôm Bánh Gạo Nếp quay về cũng thấy được Bánh Đậu Đỏ rớt nước mắt, lúc này họ hàng ở bên cạnh cười nói:
“Đâu có gì, chú dì chỉ đùa là bố không thương thằng bé mà thương em trai, ai ngờ thằng bé lại tưởng thật.”
Bùi Thầm nghe thế, lúc này sắc mặt sa sầm, anh ngồi xổm xuống vươn tay về phía Bùi Tố, dịu dàng mở miệng: “Nào, Bánh Đậu Đỏ, bố ôm nào.”
Đôi mắt như quả nho của cậu nhóc ngấn lệ, cậu nhóc tủi thân vươn hai tay về phía bố, rồi được người đàn ông bế lên.
Bùi Thầm ôm cậu bé vào lòng, xoa đầu cậu, lòng đau như dao cắt: “Ai nói bố không thương Bánh Đậu Đỏ chứ, bố cũng rất yêu Bánh Đậu Đỏ.”
Bác gái đứng bên cạnh thấy thế thì gượng cười giải thích: “Ây dà bọn dì chỉ đùa chút thôi, không ngờ đứa trẻ bị trêu lại không chịu được như thế, nói khóc là khóc luôn.”
Lương Chi Ý áy náy vì hồi nãy mình đã không đưa con trai theo cùng, nghe thấy lời ấy thì lòng đè nén tức giận, ngoài mặt giả vờ tươi cười ‘diss’ lại:
“Cũng không thể tùy tiện dùng những lời này để đùa giỡn được, sao trẻ con có thể hiểu được những lời đó chứ?”
Có vài người họ hàng nhìn thấy trẻ con là lại thích đùa như thế, tự cho là làm người ta vui vẻ, mà không biết rằng có lẽ có vài đứa trẻ suy nghĩ nhạy cảm, một câu nói vô tình của người lớn cũng có thể khiến đứa trẻ bị tổn thương.
Bình thường Lương Chi Ý và Bùi Thầm chưa bao giờ nói là thích ai hơn, ai cũng đều đối xử bình đẳng, là vì hy vọng hai anh em không có ý thức cạnh tranh, yêu thương lẫn nhau.
Bác gái nghe thế thì cũng biết là bản thân không chiếm lý, xấu hổ nói đùa mấy câu rồi kiếm cớ rời đi trước.
Bùi Thầm buông Bánh Đậu Đỏ ra, lau nước mắt cho cậu bé rồi thơm má cậu, dịu dàng dỗ: “Đừng khóc nữa, nhé? Hồi nãy bố và Bánh Gạo Nếp đi lấy bóng bay, Bánh Đậu Đỏ cũng có bóng bay này. Ai nói bố không mang Bánh Đậu Đỏ đi chơi cùng chứ?”
Bùi Thầm đưa bóng bay trong tay cho cậu nhóc, tiếng khóc của Bánh Đậu Đỏ dừng lại, cậu nhóc chậm rãi giơ tay nhận lấy, nhìn bóng bay, đôi mắt lại sáng lên.
Lương Chi Ý nhìn dáng vẻ dịu dàng khi làm bố của Bùi Thầm thì thấy ấm lòng.
Cô xoa đầu Bánh Đậu Đỏ, mỉm cười nói: “Sau này đừng nghe người ta nói lung tung, bố mẹ yêu cả con lẫn Bánh Gạo Nếp, biết chưa?”
Cậu bé gật đầu.
Bánh Gạo Nếp đi lên trước, giơ tay sờ mặt Bánh Đậu Đỏ, rồi đưa bóng bay của mình cho cậu nhóc, biến thành một bé cưng ấm áp: “Anh không khóc, em đưa bóng bay của em cho anh này.”
Bánh Đậu Đỏ nhận bóng bay, mắt cong lên.
Lương Chi Ý xoa đầu Bánh Gạo Nếp, rồi đối diện với đôi mắt của Bùi Thầm, hai người nhìn nhau cười.
Tiếp đó gia đình bốn người đi vào sảnh tiệc. Sau khi chào hỏi bậc cha chú họ hàng thì ngồi vào bàn tròn.
Một lát sau, Lương Chi Ý quay đầu thì thấy mấy người nhà họ Trương đi tới, đi đầu là bố Trương mẹ Trương, Trương Hân Hân đi theo ở bên cạnh, cô ta cũng dắt một đứa trẻ trong tay.
Trương Hân Hân liên hôn gia tộc, gia cảnh nhà trai rất tốt, mẹ Trương rất vừa ý, lúc ấy kết hôn muộn hơn Lương Chi Ý và Bùi Thầm mấy tháng, sau khi kết hôn cũng có con trai, nhỏ hơn Bùi Tố và Bùi Triệt sáu tháng.
Lương Chi Ý có nghe nói là tình cảm của Trương Hân Hân và chồng cô ta cũng bình thường, nhưng đối với mẹ Trương mà nói, vào cửa nhà giàu mới là quan trọng nhất, tình cảm chắp vá sống qua ngày là được rồi.
Lương Chi Ý và Bùi Thầm lịch sự chào hỏi họ, hai đứa nhóc cũng ngoan ngoãn chào hỏi. Mọi người chuyện trò mấy câu, bởi vì mẹ Trương rất muốn làm thân với Bùi Thầm nên ngồi xuống cùng một bàn, kéo chồng nói vài câu về chuyện công việc với Bùi Thầm.
Ở một bên khác, Trương Hân Hân ngồi đối diện, âm thầm quan sát Lương Chi Ý và Bùi Thầm, rồi phát hiện đã nhiều năm trôi qua như thế rồi mà cô gái vẫn xinh đẹp tươi tắn như thế, nhìn cái thì đã biết là sống rất hạnh phúc.
Cô ta phát hiện khi Bùi Thầm nhìn về phía Lương Chi Ý thì đôi mắt vẫn cất giấu tình yêu và sự cưng chiều nhiều năm không đổi, vẫn như ngày xưa, mà hai đứa con của hai người cũng đáng yêu như thế.
Trương Hân Hân cụp mắt, cô ta nhìn lại bản thân mình, sự chua xót trào dâng trong tim.
Trước đây cô ta cảm thấy bản thân nhất định phải lấy con nhà giàu, đúng là bây giờ cô ta đang sống cuộc sống của phu nhân nhà giàu, nhưng lúc này cô ta mới phát hiện ra rằng, mọi thứ cũng chẳng tốt đẹp như cô ta tưởng, thế giới này vốn dĩ không hề hoàn mỹ.
Từ nhỏ cô ta đã thích so kè với Lương Chi Ý, nhưng bây giờ, khi đã trưởng thành rồi thì cô ta mới thấy rằng sự so sánh này chẳng có ý nghĩa là cả, dù có thắng, có năng lực thì sao chứ.
Một lát sau, con trai của Trương Hân Hân chỉ vào món đồ chơi trong tay Bùi Tố và Bùi Triệt: “Mẹ ơi, con muốn chơi xe đua.”
Trương Hân Hân ngẩng đầu lên, nhìn Lương Chi Ý với vẻ hơi xấu hổ, khẽ giọng cản: “Con ngồi ngoan đi, về rồi mẹ mua cho con.”
“Nhưng con muốn chơi…”
Con trai của Trương Hân Hân làm ầm ĩ, Bùi Tố và Bùi Triệt nhìn một lát, rồi tiến lên nói với cậu nhóc: “Bọn anh có thể chơi cùng em.”
Đối phương vui vẻ chuẩn bị đi theo Bùi Tố và Bùi Triệt, hai đứa nhóc quay đầu nhìn về phía Lương Chi Ý, ngoan ngoãn hỏi: “Mẹ ơi, bọn con có thể đưa em trai đi chơi xe đua một lát không ạ?”
Lương Chi Ý gật đầu, cong môi cười khẽ: “Đi đi, nhưng đừng chạy xa quá đấy.”
“Vâng ạ…”
Mấy đứa trẻ rời đi, Trương Hân Hân nhìn Lương Chi Ý, không ngờ Lương Chi Ý lại không vì ghét cô ta mà không cho ba đứa trẻ chơi với nhau, cô ta chợt sững ra, cảm xúc đan xen lẫn lộn.
Lương Chi Ý ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Trương Hân Hân, rồi lạnh nhạt quay đi.
Tuy cô không thích Trương Hân Hân, nhưng cô biết thế giới của trẻ con hẳn phải là đơn thuần vui vẻ, không nên xen lẫn những tình cảm phức tạp của người lớn vào đó, nếu cô làm thế thì có khác gì mẹ Trương khiến người ta buồn nôn hồi trước đâu.
Lương Chi Ý nhìn hình ảnh ba đứa trẻ vui vẻ chơi cùng nhau ở cách đó không xa, cuối cùng khóe môi nhếch lên thành nụ cười.
***
Sau khi tiệc cưới kết thúc, buổi chiều Bùi Thầm và Lương Chi Ý dẫn theo hai thằng nhóc đi cùng bố Lương mẹ Lương tới nhà họ hàng chơi.
Lúc ở nhà họ hàng, có người đùa giỡn hỏi hai người có muốn sinh thêm một đứa nữa không: “Bây giờ chúng ta phải hưởng ứng chính sách quốc gia, sinh thêm một đứa nhân lúc còn trẻ.”
“Tiểu Bùi à, cháu hãy cố gắng đi, các cháu sinh thêm một cô em gái bầu bạn với Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp cũng tốt lắm.”
Mọi người nở nụ cười, cô gái bị chọc cho đỏ cả mặt.
Buổi tối khi về đến nhà, hai thằng nhóc được người giúp việc dẫn về phòng ngủ, Lương Chi Ý rửa mặt xong rồi cũng về phòng ngủ.
Cô nằm bò ra giường xem tài liệu của công ty. Một lát sau, cửa phòng tắm mở ra, cô quay đầu nhìn, Bùi Thầm đi ra, vai rộng chân dài, иgự¢ để trần, lộ ra cơ thể rắn chắc mà không quá cơ bắp, mái tóc đen mượt mà nhỏ nước.
Hừ.
Người này lại tới hấp dẫn sự chú ý của một đứa mê sắc như cô.
Cô ép bản thân cúi đầu xem tài liệu tiếp, mấy giây sau thì cảm giác được chăn thoáng bị xốc lên, một luồng hơi lạnh chui vào, cô vừa mới run lên vì lạnh thì sau đó đã bị kéo vào một vòng ôm ấm áp, hơi thở hormone nam giới mát lạnh ập tới.
Trái tim cô thoáng loạn nhịp, rồi chợt nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Bùi Thầm vang lên bên tai: “Cố ý không nhìn anh là có ý gì thế?”
Cô hừ khẽ, “Em còn đang tập trung xem tài liệu đấy, không rảnh mà nhìn anh đâu.”
Lương Chi Ý nhìn một hồi, rồi cảm giác được tay của anh bắt đầu giở trò xấu xa, cô giả vờ không phản ứng, nhưng suy nghĩ sớm đã bị hấp dẫn, hai má nóng lên, nhịp tim tăng tốc.
Nửa phút sau, cô khẽ cắn môi, đẩy tài liệu sang bên cạnh, xoay người đối mặt với anh, trách móc: “Bùi Thầm, anh có thể đừng có quá đáng như vậy không…”
Còn chưa dứt lời thì cô đã bị anh nhanh chóng kéo vào lòng. Anh chống nửa cánh tay, ánh mắt tối tăm sâu thẳm nhìn xuống cô, giọng trầm thấp quyến rũ:
“Quá đáng ư?”
Tim cô đập như trống dồn, ngay sau đó thì cánh môi đã bị chặn lại.
“Cho em xem thử, còn có thứ còn quá đáng hơn.”
Sao Bùi Thầm lại không biết cô gái nói một đằng nghĩ một nẻo chứ, cố ý đã nghiện còn ngại. Quả nhiên sau một lúc lâu, cô lập tức ngoan ngoãn chủ động ôm cổ anh, dùng hành động bộc lộ.
Sau một lúc, người đàn ông có chút sốt ruột đứng dậy mở ngăn kéo, Lương Chi Ý sững ra, rồi kéo tay anh, khẽ tỉ tê: “Bùi Thầm à…”
“Ừ?”
“Lời họ hàng nói hôm nay…anh nghe xong thì nghĩ như nào vậy?”
Trong thoáng chốc Bùi Thầm chưa phản ứng lại được, Lương Chi Ý khẽ lẩm bẩm: “Có phải là anh không muốn có thêm một đứa con nữa không…”
Bùi Thầm lập tức hiểu được ý cô, khàn giọng giải thích: “Chi Chi à, không phải là không muốn, chỉ là em mang thai quá vất vả, anh không muốn em vất vả như vậy nữa.”
Sao anh lại không muốn có thêm một đứa con với cô chứ, chỉ là dáng vẻ vất vả khi mang thai đôi của cô lúc trước vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, anh đau lòng ૮ɦếƭ đi được, không muốn ép cô chịu tội nữa.
Cô gái nghe thế thì mặt mày cong lên vẻ cảm động: “Chồng à, tuy vất vả, nhưng em rất vui.”
Trai gái song toàn cũng là nguyện vọng của cô.
Cô nhìn anh, xấu hổ tới nỗi chớp mắt: “Vả lại chẳng phải anh cũng rất muốn một áo bông nhỏ sao? Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp cũng muốn một cô em gái…Hay là chúng mình thử xem?”
Anh nhếch môi: “Được, vậy thử xem.”
Đầu óc cô chợt khựng lại, cố đẩy anh ra: “Nhưng nếu sinh ra con trai thì phải làm sao đây…”
Bùi Thầm nở nụ cười. Anh đóng ngăn kéo, đôi mắt nhìn cô cuồn cuộn nồng cháy, anh ôm cô lần nữa, nụ hôn cùng với giọng nói khàn khàn mập mờ vang lên:
“Trai gái gì cũng được, không vội, chờ anh làm em mang thai rồi hẵng nói.”