“Bất chấp tất cả mà chạy về phía cô.”
Khi ra khỏi quán mì, màn đêm thoáng tối đi, vầng trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời.
Bùi Thầm về tới nhà, sau khi giúp Bùi Vĩnh Hạ giải quyết những nhu cầu hàng ngày thì tắm rửa một cái rồi về phòng.
Bùi Thầm ngồi xuống trước bàn, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lúc này câu chuyện cũ của đôi vợ chồng ở quán mì và lời họ nói như vẫn còn vang vọng trong tai, khiến người ta không thể nào quên.
“Tình yêu cần dũng khí và sự kiên trì, đừng để đến cuối cùng khi đã thực sự bỏ lỡ rồi mới biết hối hận.”
“Quan trọng nhất là trân trọng hiện tại, trân trọng người trước mắt.”
Bùi Thầm cụp mắt, rồi lấy chiếc khăn quàng cổ màu nâu ra khỏi ngăn kéo, cậu nhìn nó, cảm xúc cuồn cuộn trong đôi mắt.
Tình cảm kiên định từ đầu tới cuối mà cô gái dành cho cậu hiện lên trong đầu từng chút một, cô như một tia sáng, chiếu sáng sự tự ti trong xương tủy của cậu.
Cậu nhớ tới mấy câu mà ông chủ nói với cậu lúc rời đi hồi tối.
“Tiểu Bùi à, thật ra cháu đã nhìn ra được sự thật, rằng sau khi cháu từ chối tiểu Lương, trong lòng cháu cũng không hề cảm thấy nhẹ nhõm, chắc là cháu đã hiểu được là cháu căn bản không thể từ bỏ con bé. Trong cuộc đời của mỗi con người sẽ có rất nhiều nỗi tiếc nuối, đừng để đến khi thực sự đánh mất rồi mới hối hận cả đời.”
Cuối cùng, Bùi Thầm nhìn chiếc khăn quàng cổ màu nâu, đôi mắt dần tập trung.
***
Vào tháng tư, thành phố Lâm mưa nhiều, mấy ngày sau, trời đổ mưa xuân suốt đêm.
Sáng thứ hai, trời quang mây tạnh, mặt trời ló rạng, dần dần chiếu sáng mặt đất.
Vào buổi sáng khi thức dậy, Bùi Thầm đọc tiếng Anh 15 phút trước, sau đó đánh răng rửa mặt, mặc quần áo.
Cậu ngồi ở mép giường, chậm rãi đeo chiếc băng đầu gối mà Lương Chi Ý mua cho cậu vào đùi, thực hiện bảo hộ mỗi ngày.
Đôi mắt cậu nhìn vào chiếc băng đầu gối, sau khi nhìn chăm chú một lúc lâu, cậu rốt cuộc thả ống quần xuống.
Mùi hoa quế thoang thoảng phả vào chóp mũi.
Bùi Thầm đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên cây hoa quế, một chùm nhụy hoa như hạt gạo tô điểm cho đầu cành, một vùng vàng rực.
Hoa quế đã nở rồi.
Cậu sửa soạn cặp sách, ăn xong bữa sáng, rồi đạp xe tới trường.
Lúc này ở lớp, Ôn Tùng Nguyệt đã tới rồi.
Cô gái ngồi tại chỗ, đang dùng chiếc gương nhỏ xem xét tỉ mỉ lớp trang điểm trên mặt.
Trước giờ cô ta luôn luôn trang điểm, ngày nào đến trường cũng sẽ đánh một lớp phần nền mỏng, lại thêm che khuyết điểm, khiến làn da của mình thoạt nhìn trắng sáng hơn một chút, có vẻ càng đẹp hơn.
Dù sao thì khi ngồi sát bên cạnh Bùi Thầm, cô ta nhất định phải xinh đẹp.
Một lát sau, mấy cô bạn thân thiết với cô ta ở trong lớp tới tìm cô ta, Ôn Tùng Nguyệt lấy một chai nước hoa ra khỏi cặp rồi xịt lên người, mấy cô gái nhỏ lập tức hâm mộ:
“Uầy, Tùng Nguyệt à, mình biết nhãn hiệu nước hoa mà cậu xịt đấy, một chai này ước chừng phải hơn một ngàn tệ nhỉ?”
Ôn Tùng Nguyệt nhẹ nhàng nhếch môi, nói thản nhiên: “Mình không để ý, hôm qua tới trung tâm thương mại mua đại đấy.”
“Tùng Nguyệt à, mình hâm mộ cậu quá…”
Mấy cô bạn chuyện trò một lúc. Một lát sau, Bùi Thầm tới lớp, Ôn Tùng Nguyệt nhìn thấy cậu thì mỉm cười: “Bùi Thầm, cậu tới rồi hả!”
Bùi Thầm không nói gì, cậu lấy sách vở ra khỏi cặp, hàng mi dài nâng đỡ ánh nắng, phủ bóng mờ dưới mí mắt.
Ôn Tùng Nguyệt lại gần, cười hỏi: “Bùi Thầm này, cuối tuần cậu có rảnh không? Bọn mình ra ngoài xem phim đi? Gần đây có mấy bộ phim điện ảnh được lắm…”
Ôn Tùng Nguyệt nói một tràng, Bùi Thầm cầm cốc nước đứng dậy, cậu ngước mắt lên, lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Tôi và cậu thân lắm à?”
Rồi cậu ra khỏi lớp.
Ôn Tùng Nguyệt nhìn bóng dáng của cậu, tức giận hít một hơi sâu, lực cầm 乃út như sắp bẻ gãy nó tới nơi.
Ở bên cạnh, Tang Tầm Lăng và Đồng Tư Tư đi ngang qua, hai người nhìn Ôn Tùng Nguyệt một cái, rồi đi ra ngoài.
Khi tới cửa lớp, Đồng Tư Tư trào phúng: “Ôn Tùng Nguyệt đúng là mặt dày, cứ bám chặt lấy Bùi Thầm, lại còn không coi ai ra gì* nữa, nhà có quyền có thế thì giỏi lắm sao!”
(*)
Tang Tầm Lăng hỏi: “Nghĩa là sao vậy?”
“Nhớ tới chuyện này thì mình lại thấy tức, cuối tuần trước mình và Nhược Nhược, cậu ta, cả mấy cô bạn nữa ra ngoài chơi, mình mặc bộ váy mà mình rất thích, cậu ta đã phán một câu là chất của cái váy mình mặc rất tệ với giọng điệu ghét bỏ cực kì, aaa tức ૮ɦếƭ đi được!”
Đồng Tư Tư bực tức: “Bình thường khi ở trước mặt tụi mình cậu ta kiêu căng lắm, cảm thấy bản thân tài trí hơn người, chỉ có ở trước mặt Bùi Thầm là giả vờ dịu dàng, buồn nôn quá thể, nhìn thế này thì mình cảm thấy Lương Chi Ý hồi trước còn vừa mắt hơn nhiều.”
Đã lâu không gặp Lương Chi Ý, bây giờ Đồng Tư Tư cũng không ghét cô như thế nữa, “Nếu Lương Chi Ý mà ở đây thì cô nàng đã bị vả cho từ lâu rồi, còn để cậu ta lộng hành như thế nữa ư…”
Đồng Tư Tư và Tang Tầm Lăng lấy nước xong thì về lớp. Tới gần tiết đọc đầu giờ, các bạn học sinh cũng dần dần tới đông đủ.
Bùi Thầm bị thầy chủ nhiệm gọi tới văn phòng: “Chiều nay có một cuộc họp của khối, thầy sẽ không có mặt trong tiết sinh hoạt lớp, em tổ chức giúp thầy nhé, thông báo một vài chuyện.”
“Dạ.”
Một ngày trôi qua.
Tiết thứ tư của buổi chiều là tiết sinh hoạt lớp, sau khi vào học, mọi người thấy Phương trượng không tới, vẫn đang nói chuyện ầm ầm. Bùi Thầm cầm vở đi tới trước bục giảng, đập bàn rồi nói: “Chủ nhiệm lớp không có đây, dặn dò tôi một vài chuyện, nói với mọi người.”
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu, rồi trật tự trở lại.
Bùi Thầm nói các công việc cơ bản của nhóm kỷ luật và an toàn, cuối cùng nhắc tới một chuyện: “Về cuộc thi tài năng vào giữa tháng năm của khối, hiện tại lớp chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị tiết mục, hôm nay chúng ta phải chốt tiết mục.”
Bùi Thầm nhìn về phía cán sự giải trí, cô bạn đã liên lạc với cậu hồi trước đứng lên nói: “Thưa mọi người, mấy hôm nay mình đã chọn sơ qua một vài tiết mục, mấy cậu xem xem chọn cái nào.”
Sau đó, giữa nhảy, hát múa và ca hát, mọi người đồng loạt chọn hát:
“Hát đơn giản hơn chút…”
“Tập nhảy quá tốn thời gian…”
Cán sự giải trí: “Thế nếu như không có ý kiến nào khác thì chúng ta sẽ chọn hát nhé, đây là liên khúc các bài hát, vẫn còn cần thêm một nam một nữ đọc diễn cảm nữa, mọi người có muốn đọc diễn cảm không?”
Mọi người nghịch ngợm tự đề cử bạn bên cạnh, cả lớp đùa giỡn nhau. Lúc này có cô bạn ở trong lớp giơ tay nói: “Mình cảm thấy Ôn Tùng Nguyệt được đấy, cậu ấy là dân đọc diễn cảm chuyên nghiệp, trước đây từng tham gia rất nhiều cuộc thi đọc diễn cảm.”
Mấy người bạn của Ôn Tùng Nguyệt cũng nói: “Đúng vậy, Tùng Nguyệt đọc hay lắm.”
Mọi người nhìn về phía Ôn Tùng Nguyệt, cán sự giải trí mong chờ hỏi cô ta: “Tùng Nguyệt à, cậu đọc diễn cảm được không?”
Ôn Tùng Nguyệt gật đầu: “Được chứ.”
“Thế thì chốt nữ rồi, bên nam cũng cần một người.”
Các chàng trai cũng không muốn lắm, cứ một mực từ chối. Lúc này có bạn đề cử: “Mình thấy lớp trưởng được đấy! Trước đây lớp trưởng từng tới trường khác tham gia thi đọc diễn cảm mà.”
Lúc này có bạn nói một câu ẩn ý: “Lớp trưởng và Ôn Tùng Nguyệt cũng đẹp đôi lắm đó nhé!”
Tất cả mọi người nở nụ cười, ai mà chẳng biết Ôn Tùng Nguyệt thích Bùi Thầm, có người trêu chọc: “Tùng Nguyệt ạ, cậu có muốn thực hiện cùng cậu ấy không?”
Ôn Tùng Nguyệt nhìn về phía Bùi Thầm ở trước bục giảng, vẻ tươi cười xẹt qua đáy mắt, rồi nói:
“Mình rất vui lòng.”
Mọi người thấy phản ứng của Ôn Tùng Nguyệt, có người nhân cơ hội hóng hớt hỏi: “Ôn Tùng Nguyệt này, nghe người ta bảo là cậu chuyển tới lớp bọn mình vì Bùi Thầm đó hả, đó có phải là sự thật không?!”
“Đệt mợ, mục tiêu rõ ràng đến thế à!:
“Có thật không có thật không!?”
Ôn Tùng Nguyệt nghe thế thì nhìn Bùi Thầm, vẻ tươi cười thách thức lướt qua đáy mắt: “Đúng vậy, mình đến vì Bùi Thầm đó.”
Mọi người: “Quàooo!!”
Ôn Tùng Nguyệt vừa nói lời này thì mọi người quay đầu nhìn về phía chàng trai trên bục giảng, đầu mâu hóng hớt đồng loạt chĩa về phía Bùi Thầm:
“Lớp trưởng à, người ta cũng đã nói như thế rồi, có phải là cậu nên cho người ta một câu trả lời không?!”
“Người ta cũng đã đuổi tới tận cửa rồi, lớp trưởng lớp chín chúng ta không có phản ứng gì sao!”
“Lớp trưởng à, rốt cuộc là cậu có thích Ôn Tùng Nguyệt không thế?!”
Mọi người đùa giỡn, Bùi Thầm lại hờ hững như núi xa, chàng trai đối diện với ánh mắt tươi cười kiêu căng của Ôn Tùng Nguyệt, đôi mắt tối đen như hồ sâu. Mấy giây sau, cậu cụp mắt, đôi môi mỏng thản nhiên nhả ra mấy chữ:
“Tằng kinh thương hải.”
“Ồ…”
Bên dưới có bạn phản ứng lại, nói tiếp: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân*.”
Câu thơ cổ này có nghĩa là, đã từng tới biển cả thì không có nước ở nơi nào đáng chú ý nữa. Ngoài mây trên Vu Sơn ra, mây ở nơi khác đều không được coi là mây.
(*)
“Lớp trưởng à, thế cậu có thể nói cho bọn mình biết là ‘biển cả’ và ‘đám mây’ mà cậu từng thấy đó là ai không?! Có phải là Lương Chi Ý không vậy ha ha ha ha!”
Có bạn đoán ra, trêu chọc:
“Lớp trưởng này, có phải là cậu thích Lương Chi Ý không thế?!”
Mọi người trêu ghẹo, Bùi Thầm đứng ở trung tâm của mọi ánh nhìn, chàng trai nghe thế thì thoáng cụp đôi mắt đang cuồn cuộn cảm xúc xuống, mấy giây sau thì mở miệng, giọng nói vô cùng rõ ràng:
“Phải.”
Đây là lần đầu tiên Bùi Thầm công khai tình cảm dành cho Lương Chi Ý mà không hề giấu diếm ngay trước mặt mọi người.
“Đệt mợ!!!!!!”
Cả lớp hoàn toàn nổ tung.
Mấy cô bạn nhóm Tang Tầm Lăng sốc tập thể.
Dưới bục giảng, vẻ tươi cười trên khuôn mặt của Ôn Tùng Nguyệt dần cứng đờ.
Cuối cùng, Bùi Thầm kéo đề tài về chuyện chính, cuối cùng bên nam đọc diễn cảm cũng chọn một người khác, tiếng chuông vang lên, mọi người tan học.
Bùi Thầm tới WC, Ôn Tùng Nguyệt ngồi tại chỗ sửa soạn cặp sách, có cô bạn đi qua ở bên cạnh, bất cẩn làm rơi hộp 乃út của cô ta xuống đất.
Hộp 乃út lập tức được nhặt lên, “Xin lỗi cậu…”
Bản thân Ôn Tùng Nguyệt đã đủ tức, ngẩng đầu lên lại thấy là Phong Khả Nhân trong lớp, lúc này cô tra cau mày, ςướק lại hộp 乃út, rồi nói với vẻ ghét bỏ:
“Cậu bị sao thế hả? Đi đường thì có thể mở to mắt ra mà nhìn không thế, đúng thật là…”
Lúc này cô gái bị mắng thì cả khuôn mặt của cô ấy cúi gằm xuống, luống cuống khẽ xin lỗi một lần nữa: “Xin lỗi cậu…”
“Lần nào cũng thế, đừng có cúi gằm mặt mãi được không vậy, ngẩng đầu lên nhìn người ta đi.”
Cuối cùng Phong Khả Nhân rời đi, Ôn Tùng Nguyệt tức giận sửa soạn cặp sách, miệng lầm bà lầm bầm:
“Trên cổ có vết sẹo xấu xí như thế, xấu ૮ɦếƭ đi được. Đúng thật là, tâm trạng tốt đẹp của cả buổi sáng đã bị phá hủy rồi…”
Cô ta đang nói, rồi ngước mắt thì thấy Bùi Thầm đã trở về từ lúc nào không hay, cậu ngồi xuống bên cạnh.
Mặt mày cô ta cứng đờ ra trong nháy mắt, không biết giọng nói chuyện vừa rồi của mình có bị nghe thấy không.
Cuối cùng mọi người lần lượt rời khỏi lớp, chàng trai sửa soạn cặp xong, đứng dậy đang định đi thì Ôn Tùng Nguyệt tức giận gọi cậu lại.
“Bùi Thầm.”
Ôn Tùng Nguyệt đứng lên, đối diện với ánh mắt của cậu, thẳng thắn bất chấp tất cả, kiêu căng nói: “Bùi Thầm, mình thích cậu.”
Chàng trai nhìn cô ta với đôi mắt lạnh lùng:
“Tôi nghĩ là tôi đã nói rõ ràng lắm rồi.”
“Cậu thích điều gì ở Lương Chi Ý? Ngoại hình ư? Tính cách ư? Hay là có thể chủ động theo đuổi cậu? So sánh với cậu ta, mình thua kém ở chỗ nào chứ? Hay là vì nhà cậu ta rất giàu?”
Ôn Tùng Nguyệt khẽ “Xùy” một tiếng: “Đúng là nhà cậu ta giàu, nhưng với gia thế của mình, chỉ cần cậu và mình đến với nhau thì sau này khi tốt nghiệp, mình có thể bảo nhà mình sắp xếp một tương lai tốt đẹp cho cậu, cậu có thể phấn đấu ít hơn người khác rất nhiều năm, cậu phải nghĩ cho kĩ đấy.”
Chàng trai cụp mắt, liếc tới một quả quýt trên mặt bàn, rồi chợt mở miệng: “Cậu đã bao giờ nghe tới điển cố ‘Nam quất Bắc chỉ’ chưa?
Ôn Tùng Nguyệt ngẩn ra: “Gì cơ?”
“Cây quất mà mọc ở phía Nam sông Hoài thì thành cây quất, nhưng mọc ở phía Bắc sông Hoài sẽ thành cây chỉ, tuy bề ngoài hao hao nhau, nhưng vừa chua vừa đắng.”
Cả khuôn mặt của Ôn Tùng Nguyệt tối tăm.
Trong nháy mắt, cô ta đã hiểu được ẩn ý trong lời cậu nói.
Bùi Thầm nhìn về phía Ôn Tùng Nguyệt, rồi gằn từng chữ:
“Lương Chi Ý là độc nhất vô nhị, cậu căn bản không thể so được với cậu ấy.”
Tựa như câu nói đó, chỉ cần gặp được một sự lựa chọn đã đủ hài lòng thì thậm chí sẽ không còn mong muốn xem xét những sự lựa chọn khác nữa.
Cho dù Ôn Tùng Nguyệt có cố hết sức bắt chước như nào thì trong mắt cậu đều là cóc đi guốc, khỉ đeo hoa.
Ôn Tùng Nguyệt lớn từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thấy có người đánh giá cô ta như thế, hốc mắt cô ta đỏ bừng, cực kỳ giận dữ mắng: “Bùi Thầm, nếu không phải tôi thích cậu thì cậu cho rằng chỉ với gia đình như thế của cậu thì tôi sẽ để ý tới cậu sao?”
Từ đầu đến cuối giọng điệu của chàng trai luôn lạnh nhạt:
“Tôi cần cậu để ý tới à?”
Bùi Thầm xoay người rời đi luôn, lòng tự trọng của Ôn Tùng Nguyệt hoàn toàn bị chà đạp một cách tàn nhẫn, cô ta cắn môi, xấu hổ điên lên.
***
Chuyện Bùi Thầm thừa nhận thích Lương Chi Ý ngay trước mặt mọi người lan ra toàn khối trong nháy mắt, trong vòng một buổi tối, diễn đàn trường nổ tung, ai mà ngờ được một Bùi Thầm lạnh lùng đến mức không một cô gái nào có thể tới gần lại tỏ thái độ như thế chứ.
Rất nhiều cô gái thích Bùi Thầm tan nát cõi lòng, cũng có rất nhiều người không tin, cho đến khi rất nhiều học sinh của lớp chín nhảy ra nói mình mắt thấy tai nghe, tất cả mọi người kinh ngạc, diễn đàn là một vùng sôi nổi:
[Aaa, mấy cậu có tưởng tượng ra được dáng vẻ của một người kiêu ngạo lạnh lùng như Bùi Thầm khi thừa nhận rằng mình thích Lương Chi Ý ngay trước mặt mọi người không?! Làm mình quắn quéo hết cả lên rồi!]
[Trước đây mình đã cảm thấy hai người họ siêu đẹp đôi, nhất là thời điểm giải đấu bóng rổ diễn ra ý, lần nào mình cũng thấy Lương Chi Ý ở bên cạnh cậu ấy.]
[Thế là trước đây Lương Chi Ý đã cưa được Bùi Thầm rồi ư? Quả nhiên là thế, ai mà chống đỡ được sự theo đuổi của người đẹp chứ.]
[Muốn hỏi người nói Lương Chi Ý cho không hồi trước là mặt cậu có đau không!]
Trong một buổi tối, sự việc nhanh chóng lan truyền rộng rãi trong trường học, ngay cả các giáo viên cũng biết.
Phương trượng cũng có thể hiểu cho những suy nghĩ trong giai đoạn trưởng thành của bọn họ, nhưng cần quản thì vẫn phải quản. Hôm sau khi đi vào lớp anh ta không khỏi lải nhải mấy câu: “Mấy em ấy, đùa giỡn thì đùa giỡn, nhưng vẫn phải đặt tâm trí vào chuyện học tập.”
Bên dưới có người nhịn cười nói: “Chủ nhiệm lớp à thầy yên tâm đi, chuyện học hành của người trong cuộc chắc chắn là không có vấn đề gì đâu ạ.”
Tất cả mọi người nở nụ cười.
Phương trượng bất đắc dĩ lắc đầu, cái đám này đúng là nghịch ngợm phá phách.
Buổi chiều lúc học tiết thể dục, Tuyên Hạ và Bùi Thầm cùng nhau xuống dưới tầng, Tuyên Hạ quàng vai Bùi Thầm, nhướng mày hỏi cậu:
“Sao người nào đó lại thay đổi bất ngờ vậy? Thế nào, bây giờ cậu định kiên quyết thích Lương Chi Ý đấy à?”
Bùi Thầm không hề giấu diếm.
“Ừ.”
Qua mấy tháng nay, cậu hiểu được rằng cậu căn bản không thể khống chế được tình cảm mà mình dành cho cô, cho dù lý trí có đè nén tới điên cuồng đi chăng nữa thì cậu vẫn không thể thuyết phục bản thân từ bỏ khát vọng muốn ở bên cô.
Cậu vẫn luôn cảm thấy gia cảnh của hai người họ chênh lệch quá nhiều, cậu sợ bản thân không thể cho cô những thứ tốt nhất, nỗi sợ và sự băn khoăn của cậu khiến cậu lần lượt làm Lương Chi Ý đau lòng, suýt nữa thì đã vuột mất cô.
Cô gái có thể từ bỏ tất cả để thích cậu.
Mà bây giờ, cho dù có nhiều lời đồn đại nhảm nhí hơn nữa, thì cậu cũng bằng lòng mạo hiểm, đấu tranh vì tương lai của bọn họ.
***
Đồng thời, chuyện Ôn Tùng Nguyệt thích Bùi Thầm rồi lại bị bẽ mặt trước tất cả mọi người cũng lan rộng.
Cô công chúa nhỏ trước giờ luôn ăn trên ngồi trốc sao có thể chịu được sự nhục nhã như thế, cô ta còn mặt mũi nào mà ở lại trường THPT Số 1 nữa, tức giận đến mức về nhà khóc lóc ăn vạ, cuối cùng cũng chuyển trường rời đi.
Vào tháng năm, người phụ trách của một trường đại học tới trường THPT Số 1 tìm Bùi Thầm.
Ngôi trường này là một trường đại học khá tốt trong nước, trong trận chung kết của giải đấu bóng rổ liên trường hồi đó, tuyển trạch viên bóng rổ của trường này đã tới hiện trường, khi ấy họ thấy được màn thể hiện của Bùi Thầm thì vô cùng choáng ngợp.
Sau khi về, qua một loạt những cuộc thảo luận, cũng nghe ngóng tình hình cơ bản của Bùi Thầm, bọn họ định xét tuyển đặc cách Bùi Thầm vào trường, nhưng bởi vì có việc trì hoãn giữa chừng nên bây giờ bọn họ mới tới đây.
Lần này họ đưa ra rất nhiều điều khoản, Bùi Thầm không cần tham gia thi đại học mà nhập học thẳng luôn, sau khi nhập học thì tham gia giải đấu bóng rổ giữa các trường đại học. Đồng thời, bọn họ cũng biết hoàn cảnh gia đình của Bùi Thầm khó khăn, ngoài việc hỗ trợ tài chính tương ứng, bọn họ bằng lòng chi trả để Bùi Thầm làm phẫu thuật phục hồi sụn chêm, không cần cậu phải gánh chi phí.
Trong một tiếng đồng hồ, người phụ trách nói với Bùi Thầm rất nhiều lợi ích khi tới trường của bọn họ, cuối cùng cho Bùi Thầm mấy ngày để suy nghĩ.
Khi ra khỏi phòng họp nhỏ, Phương trượng đi cùng nói với Bùi Thầm: “Bùi Thầm à, cơ hội này hiếm có lắm đấy, hơn nữa vết thương ở chân vẫn luôn là một trở ngại rất lớn với em, em có thể quay về bàn bạc kỹ càng với bố em thử xem.”
Bùi Thầm đồng ý.
Khi về lớp, cậu nhìn đám mây trên bầu trời ngoài kia, rồi nhớ lại hồi học kỳ trước có hôm đi học, Lương Chi Ý nằm bò ra bàn hỏi cậu:
“Bùi Thầm này, sau này cậu muốn thi vào trường đại học nào vậy?”
“Đại học C.”
Đại học C, trường đại học nổi tiếng đứng đầu cả nước, là mục tiêu từ trước tới nay của Bùi Thầm.
Mặt mày cô gái cong lên: “Mình cũng muốn thi vào đại học C, thế sau này tụi mình cùng tới đại học C nhé, vậy thì sau khi tốt nghiệp cũng sẽ không xa cách.”
Cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, im lặng không nói gì.
Rất nhiều bạn đã biết chuyện này, ai cũng cảm thấy Bùi Thầm sẽ đón nhận cơ hội này, dù sao thì một tương lai tốt đẹp đang ở ngay trước mắt, ai mà chẳng vui lòng nhận.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới là, cuối cùng Bùi Thầm đã từ chối khéo lời mời xét tuyển đặc cách của ngôi trường này.
Một mặt là vì đại học C tốt hơn, là nơi cậu muốn tới, mặt khác thì do cậu chỉ định xem bóng rổ như một sở thích, sau này cậu muốn phát triển ở lĩnh vực khác.
Và cả điều quan trọng nhất, đó là vì Lương Chi Ý.
Cho dù tạm thời cậu chưa thể chữa khỏi chân, cho dù cậu không thể nhận được sự hỗ trợ về mặt tài chính, thì cậu cũng muốn ở bên cô, dựa vào chính mình, phấn đấu vì mục tiêu chung của bọn họ.
Vì thế nên Bùi Thầm vẫn chuẩn bị thi đại học giống như mọi người.
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Tháng sáu trôi qua, bọn họ chỉ được nghỉ hè hai mươi ngày rồi nhanh chóng bước vào giai đoạn 12 căng thẳng nhất.
Mọi người cũng đặt hết tâm trí vào chuyện học hành, hoàn thành một năm chạy nước rút cuối cùng này.
Từ hè tới thu, thời tiết ở thành phố Lâm dần trở lạnh.
Ở trong lớp, giáo viên đứng trên bục giảng văng nước miếng tứ tung, giảng khoa trương hơn chút, lá cây ngô đồng từ từ rụng xuống ở bên ngoài cửa sổ.
Bùi Thầm ghi nhớ các ý chính, rồi để 乃út xuống, liếc sang tờ thời khóa biểu hình Stella Lou được dán lại một lần nữa ở góc bàn bên trái, đôi mắt nhìn nơi đó mấy giây, rồi lại tiếp tục tập trung nghe giảng.
Tuy thành tích của cậu vẫn rất tốt, nhưng không hề chểnh mảng một chút nào. Sau khi lên 12, cứ một khoảng thời gian thì cậu sẽ tới chỗ Lương Đồng Châu hỏi thăm tình hình gần đây của cô gái.
Lương Chi Ý ở trường mới cũng rất xuất sắc, cô cố gắng nhiều hơn, tập trung học tập.
Bùi Thầm vẫn làm một vài công việc bán thời gian, cậu dùng một phần tiền để mua sách tham khảo, phần còn lại thì cậu sẽ để dành, dùng để mua đồ ăn vặt và quà, sau đó gửi cho Lương Đồng Châu, mượn danh Lương Đồng Châu chuyển cho Lương Chi Ý.
Tạm thời cậu vẫn không dám làm phiền cô, chỉ có thể cố đè nén tình cảm và sự nhớ nhung, khiến bản thân trở nên ngày càng ưu tú hơn, để có thêm tự tin đứng bên cạnh cô trong tương lai.
Trong sự áp lực căng thẳng và khát khao với tương lai, thời gian học 12 trôi qua thật sự rất nhanh.
Tháng mười một, tháng mười hai, tháng một…
Học kỳ một nhanh chóng trôi qua.
Vào tháng một, sau khi khảo sát chất lượng cấp tỉnh xong, mọi người không được nghỉ mà vẫn tiếp tục đi học, tới ngày 28 âm mới được nghỉ, hơn nữa chỉ được nghỉ mười ngày, lại còn là mười ngày với đống bài tập chất cao như núi.
Sau khi nghỉ học, Bùi Thầm và Lương Đồng Châu gọi điện thoại, đối phương nói năm nay trường bọn họ cũng nghỉ rất ít, có lẽ là sẽ về nhà ông bà nội ở thành phố Lâm đón Tết, sau đó nhanh chóng về tỉnh W.
Sau khi cúp máy, đôi mắt Bùi Thầm tối đi, khó nén nổi nỗi cô đơn.
Đã 362 ngày kể từ lần cuối cậu gặp và nói chuyện với Lương Chi Ý, đã 362 ngày cậu không nghe được giọng nói của cô.
Nỗi nhớ cô trong mỗi một ngày này đều như một sự dày vò.
Hai hôm sau là giao thừa.
Tết năm nay Củng Cầm Tâm không về, sau chuyện năm ngoái, bà thật sự cảm thấy hổ thẹn với Bùi Thầm, sợ gặp nhau thì vẫn sẽ còn khiến con trai khó chịu trong lòng nên chỉ gửi đồ Tết và quà sinh nhật về.
Vào buổi sáng hôm giao thừa, Bùi Thầm ra ngoài mua thức ăn nấu cơm tất niên, buổi chiều về tới nhà, cậu và Bùi Vĩnh Hạ cùng nhau chuẩn bị.
Vì không có người ngoài, hai cha con khó có lúc được thoải mái dễ chịu, tính cách của Bùi Thầm đã hướng ngoại hơn trước đây rất nhiều.
Trong một năm này, Bùi Vĩnh Hạ cũng cảm giác được là Bùi Thầm đang để bản thân thể hiện ra nhiều cảm xúc hơn, cậu không còn là một người kìm nén toàn bộ cảm xúc trong lòng nữa.
Buổi tối khi ăn cơm tất niên, Bùi Vĩnh Hạ với phần tóc hai bên thái dương đã bạc giơ đồ uống, mỉm cười với Bùi Thầm: “Con trai à, chúc mừng năm mới nhé, bố hy vọng con sẽ luôn khỏe mạnh vui vẻ, con là niềm tự hào của bố.”
Khóe môi Bùi Thầm cong lên, nói nghiêm túc: “Bố à, con hy vọng sau này bố đừng cảm thấy bố là gánh nặng của con nữa, trong lòng con bố là người quan trọng nhất.”
Tuy rằng thế giới này rất tàn khốc.
Nhưng cậu sẽ luôn ở bên cạnh bố mình.
Khóe mắt Bùi Vĩnh Hạ rơm rớm lệ, ông nở nụ cười:
“Được.”
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, hai bố con cùng nhau xem Gala năm mới trong phòng khách. Trong nhóm chat của lớp, mọi người tán gẫu rôm rả, phát tiền lì xì.
Thường xuyên có tiếng pháo hoa vọng vào từ bên ngoài cửa sổ, ngôi nhà nào cũng ngập tràn bầu không khí đoàn viên.
Hơn chín giờ, Bùi Thầm bỗng nhận được cuộc gọi từ Lương Đồng Châu, sau khi cậu nghe máy, đối phương cười bất cần, nói:
“Bùi Thầm này, bây giờ mình đang ở thành phố Lâm đấy.”
Bùi Thầm hơi sững sờ, “Chẳng phải mấy cậu không về sao?”
“Đột ngột về một chuyến, mai đi.”
Lương Đồng Châu mỉm cười hỏi cậu: “Cậu có muốn gặp Lương Chi Ý không?”
Chàng trai ngẩn ra, rồi chợt nghe Lương Đồng Châu nói: “Chị ấy mới ra ngoài tới quảng trường Hưng Dương chơi đấy, đoán là lát nữa sẽ về, cậu có muốn đi không thì tự suy nghĩ đi nhé.”
Sau khi cúp máy, cảm xúc bị đè nén hồi lâu trong đầu Bùi Thầm bị quấy nhiễu loạn cả lên, đầu óc trống rỗng mấy giây, rồi cậu nhanh chóng đứng dậy vào phòng lấy áo khoác, sau cùng lại quàng chiếc khăn quàng cổ màu nâu vào.
Cậu quay lại phòng khách, Bùi Vĩnh Hạ hỏi: “Đêm hôm rồi mà con còn muốn đi đâu vậy?”
Yết hầu Bùi Thầm lên xuống, rồi nói với giọng khàn khàn:
“Bố à, con muốn đi gặp Chi Ý.”
Bùi Vĩnh Hạ cười: “Đi đi.”
Bùi Thầm nhanh chóng rời nhà, đi xuống tầng, một cơn gió lạnh phả vào mặt, mang theo hơi lạnh.
Xe đạp của cậu đã bị hỏng vào hai hôm trước, chưa kịp đi sửa. Cậu ra khỏi khu chung cư, lúc này ngoài đường đâu còn xe buýt nữa.
Chàng trai chạy như bay thẳng tới quảng trường Hưng Dương không chút do dự.
Dọc đường đi, cậu gặp một loạt đèn giao thông và những cơn gió lạnh thấu xương, không màng lạnh lẽo mà chạy về phía trước.
Mọi dáng vẻ của cô gái không ngừng xuất hiện trong đầu.
Cô khi mặc bộ váy lễ phục màu xanh biển, cao quý xinh đẹp rực rỡ như đóa hồng nhỏ, cô khi ngồi trong phòng giáo vụ, nâng má hát
, cô khi đón ánh nắng, nằm bò ra bàn cười dịu dàng với cậu, cô khi kiễng mũi chân hôn má cậu, cô khi dịu dàng ngồi xổm xuống trước mặt cậu, chạm vào vết thương của cậu, cô khi ngước mắt lên, nói thích cậu một cách kiên định…
Cô trong mỗi một dáng vẻ, mỗi một khoảnh khắc đều khiến cậu thích tận xương tủy.
Vào ngày đó năm ngoái, cô đã tới tìm cậu.
Bây giờ chuyển thành cậu kiên định chạy về phía cô.
Mười lăm phút sau, cuối cùng cậu cũng chạy tới quảng trường Hưng Dương.
Rất nhiều người tụ tập ở quảng trường, vô cùng sôi động, trên đầu là pháo hoa ngập trời, ánh sáng rực rỡ rọi xuống đầu. Bùi Thầm đi vào quảng trường, đôi mắt tìm kiếm bóng dáng của cô gái trong biển người tấp nập.
Đôi mắt cậu lướt qua từng người một, nhưng mãi mà vẫn không thấy Lương Chi Ý.
Đám đông chen chúc như thế thì sao có thể dễ dàng tìm được cô.
Cậu đi qua, tìm kiếm xung quanh, nhưng đã mười phút trôi qua rồi mà cậu cũng không nhìn thấy cô.
Sau một lúc lâu, di động rung lên.
Cậu cúi đầu nhìn thì thấy là tin nhắn từ Lương Đồng Châu: [Chị mình bảo là chị ấy định về nhà rồi, cậu đã gặp chị ấy chưa?]
Bùi Thầm nhìn tin nhắn, đôi mắt dần trở nên ảm đạm, cả trái tim như bị người ta đào rỗng từng chút một.
Đôi mắt cậu có chút khô khốc, ngước lên nhìn trước mắt, rồi chậm rãi bước đi.
Bất thình lình, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên ở sau lưng:
“Bạn ơi, mình có mua pháo hoa này, bạn có muốn đốt cùng mình không?”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc đó, Bùi Thầm nhanh chóng quay đầu lại, rồi nhìn thấy Lương Chi Ý trong chiếc áo len màu vàng nhạt, mái tóc đen xõa ra, khuôn mặt dịu dàng vùi một nửa vào trong chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt.
Dưới bầu trời ngợp ánh pháo hoa rực rỡ, cô khẽ cong môi cười với cậu.