Dụ Dỗ - Chương 33

Tác giả: Mộ Nghĩa

“Mình sẽ luôn luôn ở bên cậu.”
Phòng giường đôi, phòng dành cho cặp đôi, lại còn giảm giá…
Lương Chi Ý nghe thấy lời bà chủ nói thì hồn nhiên ngẩn ra mấy giây, rồi cái đầu mới xoay chuyển.
Không phải là bà chủ tưởng nhầm rằng cô và Bùi Thầm định thuê phòng đấy chứ?!
Trời ạ, bọn họ vẫn còn nhỏ đấy QAQ…
Chủ yếu là do hôm nay bọn họ đều không mặc đồng phục, có lẽ bà chủ không biết bọn họ là học sinh, vẫn đang nhiệt tình nói: “Thế nào, đi vào xem thử nhé?”
Hai má của cô gái đỏ như hai quả cà chua. Bùi Thầm ở bên cạnh đã sớm phản ứng lại được, khuôn mặt lạnh lùng nóng lên trong nháy mắt, cậu khẽ ho hai tiếng:
“Xin lỗi, chúng, chúng tôi không cần.”
Dứt lời, cậu dẫn Lương Chi Ý bước nhanh rời đi.
Khi đã đi xa một chút thì hai người mới dừng lại.
Lời nói của bà chủ dường như vẫn còn văng vẳng trong trong tai chàng trai, lúc này một vài hình ảnh đặc biệt vô thức xuất hiện trong đầu.
Cho dù bình thường Bùi Thầm ít khi nghĩ tới những việc này, nhưng sao một chàng trai đang trong giai đoạn trưởng thành lại có thể không có phản ứng gì cả được.
Cậu nhìn Lương Chi Ý tóc đen môi đỏ, đầu căng ra, sự khô nóng từ từ trào dâng trong tim, nóng đến mức cổ họng cậu khô khốc.
Hai người đứng đối mặt với nhau, không nói gì trong chốc lát, bầu không khí trở nên mập mờ một cách lạ thường.
Một lúc lâu sau, cảm xúc của cô gái có phần dịu đi, cô ngẩng đầu liếc cậu một cái, rồi nói lảng sang chuyện khác: “Đưa di động của mình cho mình đi…”
Bùi Thầm đưa di động cho cô, cậu cụp mi, rồi lên tiếng: “Chắc là quán đó đã đổi địa điểm rồi, có lẽ là bản đồ chưa cập nhật.”
“Không sao, thế thì đổi sang quán khác đi.”
“Thế cậu muốn ăn gì?”
“Ờm, tạm thời mình cũng chưa nghĩ ra, gần đây có quán nào mà cậu biết không?”
Bùi Thầm hỏi cô có đồng ý ăn mì không, cậu biết ở gần đây có một quán mì rất ngon.
Lương Chi Ý nói được. Cô bèn cất di động, để cậu dẫn đường.
Hai người tiếp tục đi về phía trước. Khi đi qua một ngã tư, bên tay phải có ô tô chạy tới, cô gái bước đi thong dong, cẩn thận quan sát, ngay sau đó Bùi Thầm lại đứng ở phía bên tay phải của cô, giúp cô cản lại tất cả những dòng xe cộ nguy hiểm.
Cô gái cảm thấy ấm lòng trước hành động tự nhiên đơn giản của cậu.
Đi được một lúc, Bùi Thầm đảo tròng mắt nhìn ven đường: “Tới rồi.”
Lương Chi Ý ngẩng đầu rồi nhìn thấy ‘Quán mì Lão Lâm’. Cô đi vào theo cậu, diện tích bên trong không rộng, chỉ đặt năm sáu cái bàn, trên vách tường có một chiếc TV nhỏ, trang trí đơn giản, nhưng lại cực kỳ sạch sẽ.
Bà chủ đang lau bàn ở bên trong nhìn thấy Bùi Thầm, khuôn mặt xuất hiện vẻ tươi cười hòa nhã: “Ấy, tiểu Bùi tới hả cháu…”
Thoạt nhìn bà chủ có lẽ đã 60 tuổi, ăn mặc giản dị, khi cười khóe mắt hiện nếp nhăn.
Tại cái bàn ở trước cửa phòng bếp, ông chủ đang nhào bột nghe tiếng thì cũng ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Thầm, mỉm cười nói: “Lâu rồi không gặp nhỉ, tiểu Bùi…”
Bùi Thầm nhìn về phía cặp vợ chồng, sự nhẹ nhàng lan tỏa trong đáy mắt: “Chú Lâm, dì Lâm, khoảng thời gian trước cháu bận quá nên không tới ạ.”
Bà chủ chú ý tới cô gái ở bên cạnh Bùi Thầm, rồi cười với bọn họ:
“Xem thử xem muốn ăn gì, dì làm cho các cháu.”
Lương Chi Ý ngẩng đầu nhìn thực đơn trên vách tường, rồi hỏi Bùi Thầm: “Có gì ngon vậy, cậu giới thiệu cho mình đi?”
“Món ăn thương hiệu của quán này là mì chân giò kho, có muốn nếm thử không?”
Cô do dự, “Có béo lắm không?”
Bà chủ cười nói: “Vị chân giò của quán bọn dì ngon lắm, lần nào tiểu Bùi tới cũng ăn món này, đảm bảo thịt ăn không ngấy đâu.”
Lương Chi Ý gật đầu nói được, Bùi Thầm bèn gọi hai bát mì chân giò, sau đó hai người tìm chỗ, ngồi xuống đối diện nhau. Chàng trai nhìn về phía cô rồi nói: “Đây là quán ăn nhỏ, có lẽ sẽ không giống với mấy chỗ cậu thường tới ăn lắm.”
Lương Chi Ý quan sát xung quanh, rồi mỉm cười: “Đâu có, mình cảm thấy chỗ này tốt lắm, khiến người ta cảm thấy rất là ấm áp dễ chịu.”
Lúc này ánh đèn ấm áp rọi xuống, như đang ở nhà vậy.
Trong lúc chờ mì, Lương Chi Ý lấy di động ra nhìn, rồi bĩu môi nói: “Bùi Thầm à, cậu có biết bây giờ cậu nổi tiếng lắm không?”
Bùi Thầm:?
Cô mở diễn đàn về giải đấu bóng rổ liên trường lần này cho cậu xem: “Trong này có nhiều bạn nói thích nhìn cậu chơi bóng rổ lắm, nhất là con gái, khen cậu kỹ thuật tốt, lại còn đẹp trai, ai cũng nói là bị cậu đầu độc.”
“…”
Đầu độc gì chứ, cậu là phù thủy sao?
“…”
Thấy dáng vẻ ghen tuông của cô, lòng cậu dậy sóng, rồi thấp giọng mở miệng: “Đừng quan tâm tới mấy cái này.”
Thật ra những người khác đều không ở trong tầm mắt cậu.
Bùi Thầm nhìn cô.
Cô gái nghe thế, cúi đầu nhìn di động, rồi lặng lẽ cười.
Đương nhiên là cô sẽ không quan tâm, dù sao bây giờ cô mới là người gần gũi với Bùi Thầm nhất.
Cô tùy tiện trượt màn hình một lúc, rồi nhìn thấy cậu em họ của cô gửi một cái video của Bánh Quy Nhỏ tới. Thoạt nhìn mèo con trắng trẻo mềm mại, lông xù xì, đôi mắt như hai quả nho sữa, khiến lòng người mềm nhũn tới nơi.
Cô đưa video cho Bùi Thầm xem: “Bánh Quy Nhỏ đáng yêu quá, cậu đã không gặp nó một thời gian dài rồi nhỉ…”
Bùi Thầm nhìn video, khóe môi cong lên: “Nó béo hơn một chút rồi.”
“Ừ, thật ra khoảng thời gian này mình cũng ít tới quán cà phê. Nhưng gần đây cậu hơi bận, chờ sau khi kết thúc giải đấu bóng rổ, chúng ta lại cùng nhau đi thăm Bánh Quy Nhỏ nhé, cậu thấy sao?”
“Ừ.”
Một lát sau, bà chủ lần lượt bưng hai bát mì lên. Bà nhìn hai người họ, rồi trêu chọc: “Đây là lần đầu tiên tiểu Bùi dẫn con gái tới đấy, có phải là bạn gái cháu không?”
Đây là lần thứ hai trong tối nay bọn họ bị người ta tưởng là người yêu.
Bùi Thầm khẽ ho một tiếng, vội vàng giải thích: “Không phải ạ, bọn cháu là bạn cùng lớp.”
Ai ngờ cô gái nâng má, mặt mày cong lên nhìn về phía bà chủ: “Cậu ấy nói dối đấy ạ, cháu vốn chính là bạn gái của cậu ấy.”
Bùi Thầm: “?”
Bà chủ nhìn cô cười không ngớt: “Cô gái nhỏ xinh thật đấy, xinh đẹp trong trẻo.”
“Hi hi, cảm ơn dì Lâm đã khen ạ.”
Sau khi bà chủ đã đi, Bùi Thầm nhìn về phía cô gái nghịch ngợm, trái tim thoáng loạn nhịp, bất đắc dĩ nói: “Đừng quậy.”
Lương Chi Ý nở nụ cười. Cô cúi đầu ngửi mì chân giò trước mắt, rồi lập tức bị thu hút sự chú ý: “Òa, thơm quá đi.”
Món kho của quán ăn này rất nổi tiếng ở quanh đây. Chân giò được lọc xương trước, thêm nước kho theo công thức bí truyền rồi hầm lửa nhỏ, mỡ và nạc nhừ ra lẫn vào nhau, ngấm đẫm nước kho.
Mì sợi được bọn họ vắt thủ công, sau khi vớt ra thì cho vào nước hầm xương, bên trên bày chân giò đã chặt và rau cải, lại xối thêm một muỗng nước kho, món ăn hoàn thành.
Cô nếm thử một miếng, Bùi Thầm hỏi cô vị như nào, cô gật đầu như giã tỏi, đây là lần đầu tiên cô nếm thử món chân giò ngon như thế.
Bùi Thầm nói món mì của quán bọn họ rất ngon, Lương Chi Ý ngạc nhiên: “Cậu tới quán này ăn nhiều lần lắm rồi sao?”
“Từ tiểu học tôi đã biết tới quán này rồi.”
“Lâu thế ư…”
Bùi Thầm cúi đầu, thản nhiên nói: “Trước đây trên đường từ nhà tới trường tiểu học đi học tôi sẽ luôn đi ngang qua chỗ này. Lần đầu tiên là bố dẫn tôi tới, bố tôi rất thích ăn chân giò kho của quán này.”
Lần đó Bùi Thầm thi cuối kỳ môn nào cũng đạt điểm tối đa, vì khen thưởng cậu, Bùi Vĩnh Hạ đã dẫn cậu tới đây ăn mì chân giò.
Tuy rằng sau này Bùi Vĩnh Hạ bị liệt không tới được, nhưng Bùi Thầm sẽ thường xuyên tới đây mua món kho về cho ông ăn, cũng dần thích quán ăn này.
Lương Chi Ý nghe thế thì hiểu ra: “Hèn gì thấy cậu và chủ quán thân thiết như thế.”
Hai người ăn mì, bà chủ đi tới tặng cho bọn họ hai chai nước: “Tiểu Bùi à, bây giờ cháu đang học lớp 11 nhỉ?”
“Dạ.”
“Thế nào, học hành có mệt không? Nhưng mà cháu học giỏi, chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
“Vẫn ổn ạ, gần đây sức khỏe của chú dì vẫn tốt chứ ạ?”
“…”
Lương Chi Ý nhìn Bùi Thầm và bà chủ trò chuyện. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu trong trạng thái thả lỏng cả về biểu cảm lẫn cơ thể, vẻ tươi cười trên khuôn mặt chàng trai tự nhiên thả lỏng như thế.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Bùi Thầm như thế này.
Ấm áp như thế, không hề kiêu ngạo lạnh lùng một chút nào, không hề đề phòng và bài xích thế giới này, thoạt nhìn như một anh hàng xóm ấm áp.
Cô không khỏi nhìn đến ngẩn ra.
Trò chuyện mấy câu, bà chủ cười nói không làm phiền bọn họ nữa, bảo bọn họ cứ ăn từ từ. Bà đi tới cạnh chồng, lau mồ hôi cho ông: “Có mệt không hả ông? Có muốn nghỉ một lát đã không, để tôi làm cho.”
Ông chủ lau mặt, rồi cười với bà: “Tôi không mệt, bà cứ ngồi nghỉ đi, lấy cho tôi viên kẹo ô mai là được.”
“Coi ông đấy, lớn tướng rồi mà vẫn thích ăn kẹo như thế…”
Bà chủ bóc một viên kẹo cho vào miệng ông, nét cười hạnh phúc đong đầy trong mắt.
Lương Chi Ý nhìn đôi vợ chồng già tương tác với nhau thì lại có cảm giác bị thồn cho một bát cơm chó: “Ông chủ và bà chủ tình cảm thật đấy.”
Bùi Thầm nhìn họ. Cậu im lặng mấy giây, rồi thản nhiên nói:
“Ừ, họ vẫn luôn rất tình cảm.”
Từ nhỏ tới lớn, cậu chưa từng thấy bố mẹ cậu như thế.
Cuộc sống như này dường như đã rất xa vời với cậu, thậm chí cậu cũng không thể tưởng tượng ra nổi.
Lương Chi Ý cảm thán: “Mở một quán ăn nhỏ, cứ thế mà sống với người mình yêu, cảm giác không gì hạnh phúc hơn thế này nữa.”
Bùi Thầm nghe thế thì thoáng rung động.
Một tiểu thư nhà giàu như cô lại không coi trọng vật chất, thế mà lại thích một cuộc sống đơn giản bình thường như vậy sao?
Trái tim cậu bị chạm nhẹ một cái.
Cuối cùng khi ăn mì xong, Bùi Thầm nói mời cô. Cậu đi thanh toán, bà chủ bảo tối nay mời bọn họ ăn, không cần trả tiền.
Sao Bùi Thầm lại không biết ngại như thế được, cậu nói nhất định phải trả. Ông chủ ra khỏi bếp, cười không ngớt: “Đây là lần đầu tiên tiểu Bùi dẫn bạn nữ tới ăn cơm, bọn chú phải mời bữa này chứ.”
Cuối cùng đôi vợ chồng già khăng khăng không nhận tiền của bọn họ, Bùi Thầm đành phải thôi, nói lời cảm ơn bọn họ. Bà chủ mỉm cười hỏi Lương Chi Ý: “Cô gái nhỏ à, thấy hương vị như nào?”
“Ngon lắm ạ, hương vị đỉnh lắm luôn ấy ạ.”
Bà chủ vui vẻ ra mặt: “Thích thì tốt rồi, sau này thường xuyên tới cùng tiểu Bùi nhé.”
“Dạ vâng.”
Hai người nói lời tạm biệt với cặp vợ chồng. Khi ra bên ngoài quán, Bùi Thầm xem giờ trên di động: “Đã hơn chín giờ rồi, cậu về bằng cách nào?”
“Để mình hỏi tài xế trong nhà xem đã.”
Cô gọi điện thoại báo địa chỉ, tài xế bảo cô chờ mười phút, bây giờ sẽ qua.
Bùi Thầm nói: “Bến xe buýt ở ngay phía trước, chờ cậu lên xe rồi tôi lại tới đó.”
“Không sao đâu, mình tới bến xe buýt chờ tài xế tới đón mình cũng được.”
Vì thế hai người đi về phía trước. Khi đi dưới cầu vượt, xung quanh không có một bóng người.
Lương Chi Ý nghĩ tới bát mì vừa ăn, khuôn mặt vẫn tràn ngập vẻ tươi cười ấm áp: “Bát mì chân giò đó đúng là quá ngon, ông chủ và bà chủ cũng nhiệt tình thật đấy, có cảm giác bọn họ rất tốt tính…”
Bùi Thầm thấy cô khen không ngớt, đáy mắt thoáng dao động: “Cậu thích quán ăn này lắm à?”
Cô gật đầu như giã tỏi, rồi mỉm cười hỏi cậu: “Bùi Thầm à, sau này cậu hãy thường xuyên tới cùng mình nhé, có được không?”
Cô biết Bùi Thầm rất thích nơi này, thấy cậu vui vẻ, cô cũng rất vui vẻ.
“Được.”
Đối mặt với yêu cầu này, Bùi Thầm không thể từ chối được.
Lương Chi Ý nói cuối tuần vẫn muốn ăn tiếp, Bùi Thầm nói: “Món ăn ở quán này không đa dạng lắm, có lẽ cậu sẽ thấy ngán.”
“Có ngán đâu, trước giờ mình chưa từng thấy ngán đối với những món ăn ngon.” Đôi mắt cô rực sáng nhìn về phía Bùi Thầm, “Vả lại chẳng phải còn có cậu sao?”
Có cậu ở đó, tất cả những thứ này đều có ý nghĩa.
Cuối cùng Lương Chi Ý nói: “Bùi Thầm à, sau này nếu như cậu thích đi chỗ nào thì có thể dẫn mình đi cùng nhiều hơn…”
Cô đang nói, ai ngờ phía sau có một chiếc xe đạp điện chạy về phía cô với tốc độ hơi nhanh.
Bùi Thầm chú ý tới, rồi vô thức giơ tay kéo cô về phía cậu.
Cô được cậu ôm vào lòng.
Dưới cầu vượt, ánh đèn lọ mọ, tầm nhìn không rõ.
Không có ai chú ý tới bọn họ.
Lương Chi Ý khoác áo khoác của cậu trên người, tay của chàng trai dán lên lưng cô cách áo khoác. Chóp mũi của cô vô tình ᴆụng vào иgự¢ cậu, mùi bột giặt quần áo mát lạnh sạch sẽ phả vào mũi, cùng với nhiệt độ cơ thể ấm áp của chàng trai ập tới, tựa như bảo vệ cô trong Ⱡồ₦g иgự¢, ngăn cách tất cả những cơn gió lạnh lẽo.
Lương Chi Ý chợt sững ra, tim đập nhanh hơn.
Bùi Thầm cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô gái, trong đầu là bão táp cuồn cuộn. Mấy giây sau cậu bỏ tay ra, yết hầu lên xuống, giọng khàn đi:
“Xin lỗi cậu, tôi…”
Lương Chi Ý ngước mắt lên nhìn cậu, đuôi mày nhướng lên, tươi cười ranh mãnh: “Bùi Thầm à, không phải là cậu cố ý đấy chứ?”
“…”
Cậu phủ nhận. Cô gái thấy vành tai cậu đổi màu thì không khỏi nở nụ cười.
Uổng công trước đây cô còn đoán cậu bị cô hôn một cái là đỏ mặt, bây giờ chỉ là vô tình ôm một cái thôi mà cậu đã như thế rồi.
Lương Chi Ý cười: “Không sao, có cố ý thì cũng chả sao đâu.”
Bùi Thầm: “…”
Hai người đứng đối diện nhau. Lương Chi Ý nghĩ tới điều gì đó, rồi dịu dàng mở miệng nói:
“Bùi Thầm này, mình nhớ là tối nay cậu bảo trước đây chỉ có bóng rổ bầu bạn với cậu, nhưng bây giờ cậu có rất nhiều bạn bè và đồng đội mà. Cậu cũng quan trọng với bọn họ lắm đó.”
“Cậu phải nhớ kỹ, rằng cậu không hề cô độc.”
Cô gái nhìn cậu, sự dịu dàng đong đầy đôi mắt:
“Vả lại, cậu còn có mình nữa mà.”
“Bùi Thầm à, mình vẫn sẽ luôn luôn ở bên cậu.”
Bùi Thầm cụp mắt nhìn cô, ánh sáng nơi đáy mắt lay động, trái tim mềm nhũn.
Cậu chưa từng cảm nhận được cảm giác được lựa chọn một cách kiên định. Cho dù là mẹ cậu, giữa một gia đình mới giàu có và cậu thì vẫn lựa chọn vứt bỏ cậu.
Huống hồ là thời niên thiếu ngây thơ, thích một người là đơn giản thuần túy như thế, lại nói ra dễ dàng như thế, thay đổi thất thường.
Sao có thể hứa hẹn hai chữ ‘luôn luôn’ như thế được.
Nhưng vào khoảnh khắc này, Bùi Thầm lại tham lam mà hy vọng rằng, lời cô nói là thật.
Thật sự có người có thể không ghét bỏ gia đình cậu, cái chân khuyết tật của cậu, vẫn luôn dũng cảm và kiên định thích cậu như thế.
***
Cuối tuần trôi qua, tới tháng mười hai.
Thành phố Lâm chính thức bước vào mùa đông.
Sau khi trường THPT Số 1 đánh bại trường THPT dân lập Minh Xuyên thì vẫn cứ ‘thế như chẻ tre’, một đường qua năm ải, chém sáu tướng*.
(*)
Diễn đàn sục sôi một vùng, rất nhiều người đang thảo luận về thực lực mạnh mẽ của trường THPT Số 1 năm nay, hiện tại xem ra rất có khả năng sẽ giành chức vô địch.
Vả lại ai mà chẳng thích xem trai đẹp chơi bóng rổ chứ! Dáng dấp của năm người thuộc đội bóng rổ trường THPT Số 1 rất được, nhất là Bùi Thầm và Lương Đồng Châu. Nhan sắc đỉnh cao của hai người còn rất thu hút rất nhiều fan ở trường ngoài nữa.
Cuối cùng, trường THPT Số 1 đánh bại trường THPT Triết Trí ở vòng bán kết, bước vào vòng chung kết.
Đã bốn năm kể từ lần gần nhất tiến vào vòng chung kết.
Năm nay là năm thứ mười trận bóng rổ giữa các trường cấp ba của thành phố Lâm được tổ chức. Nhiều mùa như thế tới nay, trường THPT Số 1 chưa từng giành chức vô địch, thậm chí năm ngoái đã bị loại trong ở vòng tứ kết.
Mà bây giờ, bọn họ chỉ còn cách chức vô địch một bước nữa mà thôi.
Buổi sáng sau hôm đấu bán kết xong, đội bóng rổ của trường mở họp.
“Có lẽ mọi người đã biết cả rồi, đội mà chúng ta sẽ gặp phải trong trận chung kết vẫn là đối thủ cũ của chúng ta, chính là đội vô địch năm ngoái, trường THPT Số 3 thành phố Lâm.” Tôn Kinh nói.
Dựa theo phân chia khu vực, trường THPT Số 3 được phân tới khu hạ, sau đó tiêu diệt tất cả các đội, trở thành đội đứng nhất khu hạ đúng như dự đoán.
Trong tất cả những trường cấp ba ở thành phố Lâm, bọn họ như một đội bóng khiến người ta vừa nghe tới đã sợ vỡ mật, vô địch giải đấu bóng rổ liên trường ba mùa liên tiếp.
Sở dĩ trường THPT Số 3 mạnh như thế là bởi vì tinh thần bóng rổ của trường rất tốt, hằng năm đều sẽ xét tuyển đặc cách những học sinh chơi bóng rổ giỏi nhập học, hơn nữa cũng sẽ chuyển những cầu thủ giỏi tới đội tuyển tỉnh, thế nên rất nhiều chàng trai chơi bóng rổ giỏi muốn vào trường THPT Số 3.
Mà kể từ mùa đầu tiên của giải bóng rổ liên trường, trường THPT Số 1 đã đấu với trường THPT Số 3 năm lần tất cả, nhưng chiến tích thì lại cực kỳ nhục nhã, thua hết cả năm trận, một lần đạt á quân cũng là thua bởi trường THPT Số 3.
Bởi vậy lúc này đây, tất cả mọi người ấp ủ một luồng sức mạnh, muốn giành lấy chức vô địch.
Suốt cả một buổi sáng, mọi người xem video ghi hình các trận đấu trước đây của trường THPT Số 3 và cả những trận gần đây của bọn họ.
Mọi người vừa xem video, Tôn Kinh vừa nói: “Năm nay trường THPT Số 3 có một cầu thủ rất đáng chú ý, số 11, là trung phong của bọn họ, tên là Tống An Thần.”
“Tống An Thần ư…”
Tuyên Hạ nghe thấy cái tên cực kỳ quen này, ấn đường khẽ nhích. Trong nháy mắt cậu ta vô thức nhìn Bùi Thầm ngồi ở phía đối diện.
Vương Vĩ Bác ở bên cạnh nói: “Mình có từng nghe về Tống An Thần, năm ngoái khi tham gia trận bóng rổ thành phố cậu ta còn đạt danh hiệu MVP* của cả trận, rất giỏi. Nhớ hồi cấp hai cậu ta học, học trường nào ấy nhỉ…”
(*)
Tuyên Hạ chợt mở miệng.
“Trường THCS Tinh Châu.”
“Đúng! Tinh Châu! Cậu ta được xét tuyển đặc cách vào trường THPT Số 3. Ấy, sao cậu biết thế?”
“Trước đây mình học ở Tinh Châu, hồi cấp hai còn cùng ở trong đội bóng rổ trường với cậu ta nữa đấy,” Giọng Tuyên Hạ hơi dừng, “Bùi Thầm cũng vậy.”
“Quào, thế mấy cậu từng là đồng đội à?”
“Lúc đó Tống An Thần và Bùi Thầm chơi ở vị trí giống nhau, nhưng bây giờ cậu ta đã cao hơn rất nhiều, chơi vị trí trung phong ở trường THPT Số 3.”
“Thế chắc là mấy cậu hiểu cậu ta lắm nhỉ?”
Tuyên Hạ cười nhạo một tiếng: “Đâu chỉ là hiểu thôi đâu, bọn mình chẳng lạ gì cậu ta nữa.”
“Cậu đừng nói chứ, thực lực của người này đúng là rất mạnh…”
Trên màn hình, Tống An Thần dẫn bóng hung hăng đột phá hàng phòng ngự, một cú tomahawk dunk*, cả sân bùng nổ, tựa như vua của sân bóng, kiêu ngạo hơn cả trước đây.
(*)
Bùi Thầm nhìn màn hình, kí ức cuồn cuộn trong đầu.
Sau khi cậu gặp tai nạn giao thông, Tống An Thần nhìn cậu như đang nhìn một sự thất bại. Cậu ta khinh thường nhếch khóe môi, mỉm cười hỏi cậu:
“Chân cũng tàn phế rồi, bây giờ cậu có còn chơi bóng rổ được nữa không thế?”
Bùi Thầm lặng lẽ nhìn màn hình, đáy mắt đen kịt.
Không nhìn ra được cảm xúc.
***
Quy tắc của vòng chung kết giải đấu bóng rổ liên trường là thắng 2/3 trận, mỗi tuần một trận, kết thúc sau ba tuần.
Một tuần sau vòng bán kết chính là trận đầu tiên của vòng chung kết, được tổ chức ở trung tâm thể dục thể thao của tỉnh, đội hậu cần của hai trường phụ trách việc hậu cần cho từng đội.
Vào chiều thứ bảy, tất cả những người liên quan tới trận đấu của trường THPT Số 1 cần phải tập trung trước cổng trường, rồi đi xe buýt tới trung tâm thể dục thể thao của tỉnh.
Sau khi Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi lên xe thì tới dãy phía sau, rồi nhìn thấy Bùi Thầm đã ngồi tại chỗ.
Chàng trai mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, lạnh lùng hờ hững, đôi tai lộ ra thì bị cóng đến mức đỏ lên.
Tuyên Hạ ở bên cạnh nhìn thấy Lương Chi Ý thì nhướng mày: “Chi Ý à, mình nhường chỗ cho cậu nhé?”
Bùi Thầm nghe tiếng, đôi mắt vốn đang nhìn di động chợt ngước lên, rồi đối diện với ánh mắt của Lương Chi Ý.
Trong lúc lặng lẽ đối mặt với nhau, nét cười lay động trong đôi mắt cô, con ngươi của chàng trai thoáng chuyển động, trái tim dễ dàng loạn nhịp.
Cô gái khẽ cười, rồi nói: “Không cần đâu, mình và Phỉ Nhi ngồi với nhau.”
Chủ yếu là do cô sợ mình mà ngồi bên cạnh Bùi Thầm thì sẽ không nhịn được mà nói chuyện với cậu, lỡ như ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của cậu thì phải làm sao, trận đấu tối nay là quan trọng nhất.
Nửa tiếng sau, xe buýt tới trung tâm thể dục thể thao của tỉnh.
Sau khi đi vào phòng tập, bọn họ khởi động để huấn luyện trước.
Hơn bốn giờ chiều, các thành viên ăn tối xong. Bùi Thầm tới phòng nghỉ, lúc đang đi thì cậu có cảm giác đầu gối lại đau âm ỷ.
Cơn đau như một dòng điện, lướt qua trong giây lát.
Vào buổi chiều khi huấn luyện, cậu đã có chút không thoải mái.
Bùi Thầm nhíu mày lại, cúi người xuống ấn đầu gối, bỗng nhiên có một giọng nam truyền tới từ sau lưng.
“Bùi Thầm, lâu rồi không gặp nhỉ.”
Giọng của chàng trai bất cần đời, cho dù đã không nghe thấy trong một thời gian dài, nhưng cậu cũng có thể nhận ra là ai ngay lập tức.
Bùi Thầm nghiêng người quay đầu nhìn thì quả nhiên thấy Tống An Thần đang đi về phía cậu.
Vóc dáng của chàng trai rất cao, cơ thể vạm vỡ, trên khuôn mặt là nét cười như có như không, ánh mắt nhìn Bùi Thầm có sự tò mò và chờ mong.
Khi tới trước mặt, Tống An Thần nhếch khóe môi:
“Lâu rồi không gặp cậu, nên tới đây chào hỏi cậu một cái.”
Tống An Thần cúi đầu nhìn đầu gối của cậu, rồi cười nhạo một tiếng: “Nghe nói là vết thương ở chân của cậu đã gần như lành hẳn rồi, tôi vẫn không ngờ tới đấy.”
Bùi Thầm ngước mắt lên:
“Có việc gì sao?”
Tống An Thần cười: “Dù gì thì chúng ta cũng là đồng đội cũ mà, chỉ là tôi tới quan tâm cậu một cái mà thôi. Dù sao thì, tôi tưởng rằng tôi đã không còn cơ hội chơi bóng rổ với cậu nữa, trước đây tiếc nuối lắm đó.”
Hồi cấp hai Tống An Thần và Bùi Thầm cùng ở trong đội bóng rổ của trường. Tống An Thần vẫn luôn muốn thay thế vị trí chủ lực của Bùi Thầm, nhưng vẫn luôn bị Bùi Thầm áp đảo về mặt kỹ thuật.
Sau đó Bùi Thầm gặp tai nạn giao thông, rời khỏi đội bóng rổ của trường. Cuối cùng Tống An Thần cũng thay thế vị trí của Bùi Thầm, giành được suất xét tuyển đặc cách của trường THPT Số 3.
Tống An Thần nghĩ tới một Bùi Thầm từng tỏa sáng rực rỡ của quá khứ, chỉ cần đội bóng rổ có Bùi Thầm thì sẽ không có ai chú ý tới cậu ta.
Nhưng hai năm nay cậu ta không ngừng tiến bộ ở bộ môn bóng rổ, đã không còn là một Tống An Thần bị Bùi Thầm áp đảo hoàn toàn như trước đây từ lâu rồi.
Tống An Thần nghe nói lần này Bùi Thầm quay lại sân thi đấu, màn thể hiện rất bùng nổ. Nhưng dù sao thì cậu cũng từng bị thương, sao thực lực có thể như trước đây được nữa?
Tống An Thần đã mong chờ ngày hôm nay từ rất lâu rồi, nghĩ tới việc đánh bại một Bùi Thầm quay trở lại sân thi đấu, khiến Bùi Thầm nếm mùi thất bại triệt để, khỏi phải nói cậu ta thích thú cỡ nào.
Đang nói chuyện thì Tuyên Hạ đi tới, rồi nhìn thấy Tống An Thần: “Uầy, đây chẳng phải là trung phong tiếng tăm lừng lẫy của trường THPT Số 3 đó sao?”
Tống An Thần thấy cậu ta thì mỉm cười: “Hai người vẫn chung đội, khéo thật đấy.”
Tuyên Hạ quàng vai Bùi Thầm, sau đó nhìn cậu ta: “Chẳng phải là nghĩ tới việc có thể ‘đánh’* cậu sao, đương nhiên là phải chung một đội rồi.”
(*)
Tống An Thần nhếch khóe môi, cuối cùng nói: “Hy vọng rằng năm nay trường THPT Số 1 mấy cậu có thể phát huy tốt một chút, đừng có mới hai trận đã bị kết liễu.”
“Hai trận kết liễu mấy cậu thì vẫn có cơ hội đấy.”
Tống An Thần cảm thấy viển vông, cuối cùng cậu ta liếc nhìn Bùi Thầm với vẻ khinh thường, rồi xoay người ung dung rời đi.
Tuyên Hạ và Bùi Thầm tới phòng nghỉ. Tuyên Hạ cười nói: “Thật ra ban đầu mình cũng muốn tới trường THPT Số 3, nhưng sau đó cậu định thi vào trường THPT Số 1, thằng cháu rùa* Tống An Thần này lại được trường THPT Số 3 tuyển chọn, nên mình quyết định tới trường THPT Số 1, nghĩ rằng biết đâu sau này lại có thể đại diện trường THPT Số 1 đấu với cậu ta một trận, không ngờ mình lại đoán trúng thật.”
(*)
Tuyên Hạ vỗ vai Bùi Thầm rồi trêu chọc; “Không ngờ đã lâu như thế rồi mà Tống An Thần vẫn còn coi cậu như đối thủ, có thể thấy được trước đây cậu đã khiến cậu ta bị ám ảnh tới cỡ nào.”
Mắt Bùi Thầm nhìn phía trước, mặt mày lạnh lẽo như băng, cuối cùng cậu lạnh nhạt mở miệng:
“Trước giờ mình chưa từng coi cậu ta là đối thủ.”
Cậu căn bản khinh thường, chỉ thế mà thôi.
***
Hơn sáu giờ tối, tại sân bóng rổ của trung tâm thể dục thể thao tỉnh, khán phòng chật ních người. Trận chung kết giải đấu bóng rổ liên trường hai năm một lần tất nhiên là được muôn người chờ mong.
Hai đội đi vào sân. Ở cạnh sân, các thành viên của trường THPT Số 3 khởi động lần cuối. Có người đảo tròng mắt nhìn về phía các thành viên của trường THPT Số 1 đang đùa giỡn ở phía bên kia: “Xem ra trạng thái tối nay của bọn họ cũng thoải mái thật đấy nhỉ.”
Một người khác cười: “Chẳng phải là nhân lúc chưa bị tụi mình ‘ngược đãi’ thì vui vẻ thêm một lúc đó sao?”
Tất cả mọi người nở nụ cười: “Nếu lần này trường THPT Số 1 thua sáu trận liên tiếp thì bẽ mặt thật đấy nhỉ.”
“Không sao, thua sáu trận liền là chuyện bình thường thôi.”
Gần sát lúc trận đấu bắt đầu, hai đội khởi động xong rồi đi vào sân. Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi mới bận xong, hai người bước nhanh tới cạnh sân, cũng chính là hàng ghế đằng sau các thành viên của đội bóng rổ rồi ngồi xuống, nhìn vào sân với vẻ mong chờ.
Sau khi chọn bên xong, lúc bảy giờ, trận đấu chính thức bắt đầu.
Cùng với việc cả hai bên bắt đầu chạy đi, bầu không khí tại hiện trường bị đốt cháy, sục sôi một vùng.
Hôm nay trường THPT Số 1 thực hiện chiến thuật tam giác, coi Bùi Thầm, Lương Đồng Châu và Vương Vĩ Bác là chủ lực tấn công, hai người Tuyên Hạ và Lam Chí tiến lên hỗ trợ.
Bùi Thầm đối diện với sự bao vây của đối phương. Cậu nhìn về phía Lương Đồng Châu, sau một động tác giả thì chuyền bóng ra sau lưng, đưa bóng vào tay Lương Đồng Châu.
Lương Đồng Châu nhận bóng, nhanh chóng vượt qua hàng phòng thủ, một cú jelly layup*, đưa bóng vào rổ.
(*)
Tiếng reo hò bùng nổ tại hiện trường. Quý Phỉ Nhi đang nhìn sân kích động khua gậy cổ vũ: “Lần đầu tiên mình cảm thấy Lương Đồng Châu đẹp trai xỉu hu hu hu!”
Lương Đồng Châu ném bóng vào rổ, khóe miệng có ý cười, cậu ta đập tay với Bùi Thầm. Phối hợp tới bây giờ, sự ăn ý giữa hai người đã không cần phải nói thêm.
Tống An Thần nhìn về phía Bùi Thầm, đáy mắt u ám. Cậu ta nhanh chóng giúp đội bóng rổ của mình gỡ hòa 2 điểm.
Sau khi quyền cầm bóng được tráo đổi mấy lần, Tống An Thần bắt được bóng một lần nữa, người chặn đường chính là Bùi Thầm.
Tống An Thần bước nhanh dẫn bóng tới dưới bảng rổ, đang muốn ném bóng vào rổ, ai ngờ Bùi Thầm nhảy lên một cái, đẩy bóng của cậu ta ra.
Bùi Thầm cho Tống An Thần một ký hiệu ‘block*’.
(*)
Sắc mặt của Tống An Thần sa sầm. Rất nhanh thì hai bên tráo đổi quyền cầm bóng. Bùi Thầm nhanh chóng phản kích, lúc tới trước mặt Tống An Thần thì vụt qua một cái, hai bước lên rổ, đưa bóng vào rổ.
Bùi Thầm và Lương Đồng Châu phối hợp với nhau, ghi điểm liên tục, cả sân bùng nổ.
Hôm nay năm người của trường THPT Số 1 cảm bóng* vô cùng tốt, chơi rất mượt. Trường THPT Số 3 dần phát hiện trận đấu này cũng không nhẹ nhàng như bọn họ tưởng. Bọn họ vốn cho rằng không cần nghiêm túc lắm cũng có thể đánh bại trường THPT Số 1, nhưng bây giờ xem ra tình hình dường như không phải thế.
(*)
Bùi Thầm đối mặt với sự ‘bao vây chặn đánh*’ của Tống An Thần. Cậu nhảy lên ném bóng ở vạch 3 điểm bên ngoài, chỉ nghe thấy một tiếng “Bốp”, quả bóng vào rổ.
(*)
Tiếng reo hò vang vọng trong sân. Bùi Thầm thấp giọng thở gấp mấy tiếng, rồi liếc nhìn Tống An Thần.
Tống An Thần thấy vẻ lạnh nhạt ngang bướng trên khuôn mặt cậu thì tức giận đến mức phát khùng trong lòng.
Sao Bùi Thầm lại có thể chứ!
Sao mà có cảm giác cậu còn mạnh hơn cả trước đây nữa vậy…
Chiến thuật ban đầu của trường THPT Số 3 tan tác trước trường THPT Số 1, hoàn toàn bị trường THPT Số 1 đè ra đánh.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Khi một giây cuối cùng trôi qua, trên màn hình lớn, điểm số của trường THPT Số 1 và trường THPT Số 3 lần lượt dừng ở 85 và 79.
Trọng tài nói: “Chúng ta hãy chúc mừng trường THPT Số 1 giành chiến thắng trận đầu tiên của vòng chung kết!”
“Aaa trường THPT Số 1 trâu bò!”
Đám học sinh ủng hộ trường THPT Số 1 tại hiện trường vui mừng hò reo.
Trận đầu tiên kết thúc, năm chàng trai của trường THPT Số 1 ra khỏi sân, đội hai tiến lên ôm vai bọn họ: “Trâu bò! Hôm nay mấy cậu chơi hay lắm.”
Tuyên Hạ cười: “Tất nhiên là phải thế rồi, cũng không xem xem tụi mình là ai…”
Đối mặt với trường THPT Số 3, thật ra áp lực của bọn họ rất lớn, bởi vì bọn họ vẫn luôn không được người khác đánh giá cao, ai cũng bảo trường THPT Số 1 thua chắc rồi.
Mà bây giờ, mọi người rốt cuộc cũng ngẩng cao đầu hơn một chút, tâm trạng vốn căng thẳng vì áp lực cuối cùng cũng được giải tỏa.
Sau khi thi đấu, Bùi Thầm và mấy thành viên trong đội nói chuyện ở cạnh sân, có mấy cô gái tới tìm cậu, sắc mặt đỏ bừng: “Bùi Thầm à, cậu có cần nước không…”
Bên cạnh có đồng đội trêu chọc: “Nhìn xem sau trận đấu này có bao nhiêu người đưa nước kìa.”
Đôi mắt Bùi Thầm lạnh nhạt, lịch sự từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Mọi người đều biết trước giờ khi đối mặt với con gái cậu đều rất xa cách, họ cũng đã quen rồi, đành hụt hẫng rời đi.
Một lát sau, Bùi Thầm đang nói chuyện, trong nháy mắt chợt thấy Lương Chi Ý đi tới.
Cô gái tới trước mặt cậu, tay chắp sau lưng, ngạo kiều khẽ hừ một tiếng, giọng điệu nhõng nhẽo mềm mại chỉ có cậu nghe thấy được.
“Hồi nãy mình đang bận chuyện hậu cần thì thấy có rất nhiều cô gái tới đây đưa nước cho cậu, xem ra người nào đó không có đội hậu cần cũng chẳng sao cả nhờ.”
Đôi mắt của Bùi Thầm nhìn thẳng vào mặt cô, yết hầu lên xuống, giọng hơi khàn đi sau khi vận động, cậu thấp giọng giải thích:
“Tôi không nhận.”
Lương Chi Ý nhịn cười, rồi đưa nước và khăn ở sau lưng cho cậu: “Đây, thế thì mình cho cậu, có cần không?”
Cô cho cậu.
Sao cậu lại nỡ lòng không cần được.
Đầu ngón tay cậu hơi nhúc nhích, sau đó giơ tay nhận rồi nói lời cảm ơn cô. Cô gái ghé sát vào cậu, vẻ mặt ranh mãnh giống con cáo nhỏ: “Đây không phải là thay mặt cho đội hậu cần, mà là thay mặt cho cá nhân mình.”
Đôi môi mỏng của cậu mím chặt, tai hơi nóng lên, có cảm giác sau khi vận động cơ thể lại càng nóng hơn.
Tôn Kinh đi tới, nở nụ cười nói với mấy chàng trai:
“Hôm nay mấy em chơi tốt lắm, nhất là Bùi Thầm, thực hiện chiến thuật của chúng ta một cách hoàn hảo…”
Mọi người nở nụ cười, Bùi Thầm bị các đồng đội quàng vai: “Thực lực của Bùi Thầm mà còn cần phải nói nữa sao ạ…”
Các thành viên đội bóng rổ trường THPT Số 1 vui vẻ trò chuyện.
Ở một bên khác, huấn luyện viên của trường THPT Số 3 nhìn về phía đám thành viên trước mặt, tức giận đến mức mắng xối xả: “Mấy cậu nhìn xem hôm nay mấy cậu chơi cái kiểu gì! Cả đám mộng du hết à?! Tôi bị mấy cậu làm cho mất hết thể diện rồi!”
Cả đám con trai bị mắng sa sả, không nói nên lời. Trước giờ bọn họ kiêu ngạo đến mức không coi những đội bóng rổ khác ra gì, mà nay cũng cảm thấy tối nay đúng là vô cùng nhục nhã.
Tống An Thần nhìn về phía huấn luyện viên, cuối cùng mở miệng: “Thưa huấn luyện viên, trận đầu tiên là do bọn em khinh địch, tới trận thứ hai em nhất định sẽ dẫn dắt cả đội đánh bại trường THPT Số 1, gỡ hòa tỷ số.”
“Được, tôi tin mấy cậu một lần, hy vọng mấy cậu đừng để tôi thất vọng.”
Sau khi huấn luyện viên đã đi, Tống An Thần uống nước, rồi đảo tròng mắt nhìn về phía Bùi Thầm được người vây quanh ở phía xa, nơi đáy mắt là cơn thịnh nộ bị đè nén.
Cậu ta chẳng thể ngờ được rằng, cảnh tượng đè bẹp Bùi Thầm mà mình mong chờ lại hoàn toàn không xảy ra, sự khó chịu khi bị Bùi Thầm đè đầu trong quá khứ tựa như ký ức cơ bắp*, lại xuất hiện trong đầu một lần nữa.
(*) Theo cách hiểu phổ biến, ký ức cơ bắp là khi não bộ đã học được cách thực hiện một động tác thành thục đến mức cơ thể có thể thực hiện động tác đó mà không cần tập trung suy nghĩ. (Nguồn: vnreview.vn)
Bắt đầu từ thời cấp hai, chỉ cần là nơi có Bùi Thầm thì sẽ không có ai nhìn thấy cậu ta. Dựa vào cái gì Bùi Thầm luôn luôn là người xuất sắc nhất trong mắt người khác? Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người khen Bùi Thầm có năng khiếu, nhưng lại chỉ khen cậu ta rất chăm chỉ, rất cố gắng?
Cái thằng tàn phế Bùi Thầm đó dựa vào cái gì chứ?
Cậu mà cũng có tư cách ςướק đi chức vô địch khỏi tay cậu ta sao?
Thân chai nước khoáng bị Tống An Thần Ϧóþ đến mức méo mó.
Cậu ta nhìn chằm chằm Bùi Thầm, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ đầu gối chân phải của cậu, rồi nghĩ tới cảnh cậu ta nhìn thấy khi tìm Bùi Thầm lúc chập tối đó.
Tống An Thần chợt nở một nụ cười lạnh lẽo.
Vết thương trên chân Bùi Thầm đã lành thật rồi ư?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc