Nếu nói đến diễn, Trần Diễn nhất định có thể sánh với ảnh đế.
Hôm nay hắn cố ý thức dậy muộn, tầm hai giờ chiều vẫn chưa ra khỏi phòng.
Chu Ninh cảm thấy có chút không đúng, trước tiên ở cửa dò hỏi tình huống của Trần Diễn, không nghe thấy lời đáp liền trực tiếp mở cửa đi vào.
Trong phòng một chút ánh sáng cũng không có, làm người ta không cảm giác được là ban ngày hay đêm.
Trên giường có chỗ chăn nhô lên như cái núi nhỏ, Chu Ninh đến gần kéo chăn ra xem, thử xem hắn có bị bệnh hay không, lại phát hiện hắn vẫn còn đang phát run.
“Trần Diễn, em có chỗ nào không thoải mái hay không, muốn đến bệnh viện không?”
“Không có việc gì…”
“Cảm thấy chỗ nào không thoải mái thì phải nói với chị đấy, ở đây chị chính là người thân của em, chị là chị dâu em.”
“Chỉ là, chỉ là em… cảm thấy chính mình rất kỳ lạ.”
“Kỳ lạ ở chỗ nào?”
“Em sợ làm bẩn chị, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến đêm qua… Em liền rất thoải mái…”
“Chị ơi, em có phải rất kỳ lạ hay không?”
Chu Ninh cảm thấy mình đã phạm phải sai lầm lớn, đã biến người khác thành bộ dạng này, nên nhẹ nhàng lần nữa vuốt lưng hắn an ủi.
Xem đi, chị à, chỉ cần tôi biểu hiện đáng thương hơn một chút, em nhất định sẽ
giúp tôi.
Chỉ cần tôi biểu hiện càng đáng thương hơn một chút, động tác của tôi giật nảy hơn một chút, giả bộ như cái gì cũng không biết, cô ấy nhất định không có biện pháp cự tuyệt tôi.
Dần dần bình tĩnh lại dưới sự an ủi của cô ấy, không thể quá nhanh, cũng không thể quá chậm. Muốn cho cô ấy cảm giác được bản thân dưới sự an ủi của cô mới có thể dần khôi phục bình thường.
Lúc cô dọn cơm, nên ngoan ngoãn ngồi đối diện cô, tốt nhất là uống mấy ngụm nước, lại liếm đầu đũa hai lần, không nhanh không chậm mà ăn cơm.
Thỉnh thoảng cũng cần phải nhìn lên TV giảm bớt căng thẳng, dù gì hắn cũng chỉ là học sinh mười sáu tuổi ‘thanh thuần’, hắn là em chồng cô, hẳn phải giữ lễ phép cùng khoảng cách.
Chúng ta phải tiến hành từng bước, làm cho Chu Ninh từ từ hiểu rõ.
Chu Ninh đã không để chuyện ngày hôm qua ở trong lòng, chỉ xem như một lần ngoài ý muốn.
Nhưng trong lòng thật sự thập phần áy náy đối với Trần Diễn, cô cảm thấy chính cô đã bôi đen một thiếu niên ưu tú, quyết định đối với Trần Diễn càng tốt bụng hơn một chút.
Chính là lúc Trần Diễn ở nhà xem phim, cô sẽ đưa cho hắn một ly kem hoặc một quả dưa lạnh.
Cơm chiều hỏi trước hắn muốn ăn cái gì, cô liền làm cái đó. Có thể là cá hương xé thịt, có thể là súp sườn bắp hoặc là bánh bao chiên cùng đậu hũ. Chỉ cần là cô làm, tuyệt đối thỏa mãn .
Mặc dù về cơ bản cũng không tốt lắm, nhưng cô nhiều lắm cũng chỉ có thể làm những cái này.
Mấy ngày qua đi, nhìn bộ dạng vui vẻ của hắn, hẳn là đã không thèm để ý sự việc ngày đó nữa. Vì thế trừ bỏ có đôi khi cùng Trần Diễn ra ngoài dạo cảnh đêm ra, thì sinh hoạt giống như lại về với quỹ đạo bình thường.
Chu Ninh lại bắt đầu nhìn quanh các loại thuốc tráng dương, nhiều quá hoa cả mắt, cô cũng không biết nên chọn loại nào. Nên cô tìm mua loại bạn thân đề cử, trong lòng tính toán xem lúc nào sẽ cho Trần Kiệt dùng, dự định cho Trần Kiệt thử lại nếu vẫn như cũ không cương lên được, lại làm quyết định.
Mua xong đồ vật lại vào phòng vẽ tranh sáng tác, cũng không chú ý tới Trần Diễn đã bước vào phòng làm việc ở một bên lẳng lặng nhìn cô làm việc.
Trần Diễn nhìn thấy cô cuối cùng cũng dừng 乃út, đem một cốc chanh bạc hà đặt lên bàn, nói: “Chị vẽ thật là đẹp mắt.”
Chu Ninh nhận cốc nước, uống một ngụm, khối băng lạnh xuyên qua toàn thân, cả người thoải mái.
“Là sao.”
“Là thật sự rất xinh đẹp.”
Trần Diễn cúi đầu, bắt gặp đôi mắt Chu Ninh vừa vặn ngẩng đầu.
Hắn cảm thấy chính mình như sắp rơi vào đấy.
“Chị ơi, chị có thể vẽ cho em một bức được không? Vẽ cái gì cũng được.”
Chu Ninh có hứng thú, cầm 乃út chì cùng tập phác thảo đã lâu không dùng đến, bảo hắn lấy ghế ngồi xuống.
“Vậy chị sẽ vẽ em.”
Chu Ninh nói xong liền rơi vào trạng thái tập trung, cầm 乃út nghiêm túc phác họa. Trần Diễn cảm thấy thoải mái trong môi trường này, hai tay để lên bụng, tựa lưng vào ghế, cùng với không khí điều hòa thích hợp đã dần lâm vào giấc ngủ.
Cứ việc bên ngoài là mùa hè 35 độ, cái nắng như thiêu như đốt, khiến nhiều người trốn tránh, nhưng Trẫn Diễn vẫn cứ muốn kéo dài thời khắc này mãi mãi.
Đây là trong những số ít những giây phút thư giãn thực sự của hắn, với tư cách là Trần Diễn cùng nội tâm chân thật nhất của mình.