Đêm nay, Khương Tri Ly ngủ không yên.
Hình ảnh tai nạn đêm hôm đó lại xuất hiện trong giấc mơ của cô một lần nữa, nhưng cái khác biệt ở đây là, ở cuối giấc mơ lần này, cô thực sự nhìn thấy bóng người đang chắn trước mặt cô, trên chiếc áo sơ mi trắng của anh dính đầy máu tươi, anh từ từ xoay người lại.
Là khuôn mặt của Phó Bắc Thần.
Mặc dù lúc đó cô có hỏi Hàn Tử Ngộ lúc, Hàn Tử Ngộ cũng không nói gì. Nhưng sự im lặng của anh ta lại làm cho sự nghi ngờ trong lòng Khương Tri Ly càng ngày càng sâu hơn.
Rõ ràng lúc đó, Phó Bắc Thần đã đến Mỹ, hai nơi cách nhau ngàn dặm, sao anh lại trùng hợp xuất hiện ở đây để cứu cô chứ?
Sau khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng, trong đầu Khương Tri Ly đều là chuyện này, cô hoàn toàn không ngủ được nữa, vì vậy cô dứt khoát gọi video cho Phó Bắc Thần.
Cuộc gọi rất nhanh đã được kết nối, ở bên kia video, khung cảnh phía sau là ở công ty, người đàn ông mặc áo sơ mi, mấy cúc áo trên trùng tùy ý cởi ra, nhìn có chút phóng đãng.
Liếc mắt nhìn giờ, Phó Bắc Thần nhíu mày lại, "Sao còn chưa ngủ?"
Hai mắt Khương Tri Ly cong lên, đôi chân thon thả trắng trẻo của cô đung đưa trong không khí, cô không định nói cho anh biết chuyện cơn ác mộng vừa rồi.
Ánh mắt cô long lanh nhìn chằm chằm anh trên màn hình: "Đương nhiên là nhớ anh đến nỗi không ngủ được rồi."
Lúc này, ánh mắt cô đảo qua đảo lại một vòng, bỗng nhiên cô hỏi: "Anh có nhớ em không vậy?"
"Có không vậy có không vậy?"
Khóe miệng Phó Bắc Thần hơi nhếch lên, giọng nói mang theo ý cười: "Chẳng phải ngày mai em phải tham dự lễ trao giải sao, không ngủ sẽ xấu đấy."
Anh nói như vậy, Khương Tri Ly mới nhớ ra, cô nhắc nhở anh: "Đúng rồi, lễ trao giải ngày mai anh phải xem phát trực tiếp đấy, phải nghiêm túc lắng nghe bài phát biểu nhận giải của em đấy."
Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp và từ tính từ bên trong điện thoại lọt vào tai cô, vô cùng phối hợp.
"Biết rồi, bà Phó."
Nghe được danh xưng phía sau, Khương Tri Ly cong mắt cười, không quên chuyển lại chủ đề vừa rồi.
"Vậy rốt cuộc anh có nhớ em không?"
Rõ ràng cô biết Phó Bắc Thần sẽ không nói ra những lời sến sẩm như vậy, nhưng Khương Tri Ly vẫn muốn nghe.
Như thể hôm nay cô không nghe được câu trả lời thì sẽ không bỏ qua, ngữ khí thêm phần thúc ép: "Nói mau, không nói thì..."
Dừng lại một lúc, Phó Bắc Thần bỗng nhiên thấp giọng cắt ngang cô: " Ừ."
Trong màn hình, ánh mắt sáng rực của anh nhìn cô, đôi mắt đen láy của anh sâu thẳm như vực sâu, thu hút đến nỗi khiến người khác vô thức chìm vào.
"Rất nhớ em."
Giọng anh cực kỳ nghiêm túc, nhưng không hiểu sao lại xen lẫn chút dịu dàng, màn đêm yên tĩnh, khi giọng anh vừa dứt, Khương Tri Ly chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch.
Cô cố gắng ép xuống khóe miệng đang khẽ nhếch lên, nhưng ánh mắt cô lại không giấu được ý cười.
Chẳng cần soi gương cũng đoán được cô bây giờ chắc lại nhìn như gái xuân thì.
Khương Tri Ly hất cằm, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, cô lại không biết mặt mình đã đỏ bừng.
"Được rồi, em biết rồi, anh ngủ đi."
Anh thấp giọng trả lời, "Ngủ ngon."
Đêm nay, sau khi cúp điện thoại, Khương Tri Ly cũng không mơ thấy ác mộng nữa, cô ngủ rất say.
Chiều ngày hôm sau, Khương Tri Ly trang điểm xomg, cô và Diệp Gia Kỳ cùng nhau đến lễ trao giải đúng giờ.
Sau khi tìm được chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, Khương Tri Ly nhìn thấy, Thẩm Nhân đang ngồi ở hàng ghế khách mời trao giải.
Ngẫm lại cũng không có gì ngạc nhiên, Thẩm Nhân là một trong những nhà thiết kế trang sức hàng đầu, mời bà ấy đến làm người trao giải cho một cuộc thi thiết kế quốc tế lớn như vậy cũng không có gì là lạ.
Khương Tri Ly đã chuẩn bị để gặp Thẩm Nhân từ lâu rồi, lúc này cô không hề biểu hiện cảm xúc ra ngoài, giống như gặp một người xa lạ.
Mà ánh mắt của Thẩm Nhân thường xuyên nhìn tới, ngay cả Diệp Gia Kỳ ngồi ở bên cạnh cũng nhận ra có gì đó không đúng, cô nghiêng đầu qua, nhỏ giọng hỏi: "Chị dâu, sao bà ấy cứ nhìn chị vậy?"
Khương Tri Ly mỉm cười, cô không định giấu giếm, "Bà ấy là mẹ chị."
Nghe vậy, Diệp Gia Kỳ ngay lập tức mở to mắt.
Cô chỉ biết Giản Ngữ Phàm với Thẩm Nhân là mẹ con, bọn họ cũng khá nổi tiếng trong giới, lại không ngờ rằng Khương Tri Ly với Thẩm Nhân còn có mối quan hệ như vậy.
So với sự khi*p sợ của cô, giọng Khương Tri Ly bình tĩnh, chậm rãi tiếp tục nói: "Bà ấy bỏ đi khi chị còn nhỏ, sau đó tái hôn, nhiều năm rồi không ở cùng nhau, bây giờ cũng chẳng khác gì người xa lại đâu."
Nhận ra mình nói sai rồi, Diệp Gia Kỳ áy náy nói: "Xin lỗi chị dâu....."
Khương Tri Ly thản nhiên mỉm cười, "Cái này có gì đâu, dù sao cũng qua cả rồi."
Không lâu sau, Giản Ngữ Phàm cũng đến, ngồi xéo trước mặt cô, rất gần với Thẩm Nhân, vừa hay chắn đi ánh mắt của Thẩm Nhân.
Khương Tri Ly cũng nhìn đi chỗ khác, giấu đi vẻ u ám thoáng hiện lên trong ánh mắt.
Một lát sau, ánh đèn trong hội trường dần mờ đi, có người nhận ra, hàng ghế khách mời đến trao giải vẫn còn một ghế trống.
Sau đó, ánh đèn trên sân khấu được bật lên, người dẫn chương trình bước lên sân khấu, đọc bài phát biểu cảm ơn bằng giọng nói đoan trang và lảnh lót.
Khương Tri Ly thuộc nhóm mở, nhóm mở có một giải nhất, nên chắc là sẽ bị đẩy đến cuối cùng mới công bố.
Người dẫn chương trình công bố giải thưởng của các nhóm khác trước, cả khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm, vô số máy quay di chuyển qua lại. Nhân lúc này, Khương Tri Ly lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho Phó Bắc Thần.
Khương Tri Ly: "Lát nữa anh nhớ xem phát trực tiếp nha."
Mười phút trôi qua, không đợi được hồi âm.
Khương Tri Ly đành phải cất điện thoại đi, lúc này, người dẫn chương trình bước lên sân khấu phát biểu.
"Tiếp theo, năm nay chúng tôi có thêm một tiết mục đặc thù không giống với những năm trước, vì để khích lệ các nhà thiết kế mới nhiệt tình sáng tạo, và giúp họ có thêm cơ hội để thể hiện tài năng của mình, hôm nay chúng tôi sẽ để các vị khách mời đến tham dự lễ trao giải chọn ra một người, trao giải người mới xuất sắc nhất, giải thưởng do ban tổ chức bỏ ra, tổ chức triển lãm thiết kế trang sức cá nhân cho người chiến thắng."
Lời vừa dứt, bên dưới khán đài vang lên tiếng thổn thức.
Phần thưởng này chắc chắn đã làm không ít người động tâm, so với những giải thưởng khác, triển lãm cá nhân do ban tổ chức tài trợ, có thể nâng cao danh tiếng quốc tế của nhà thiết kế lên rất nhiều.
Một lát sau, các bạn nhân viên nữ hỗ trợ từ từ bước vào, sắp xếp lại các tác phẩm đã tổng hợp rồi lần lượt phát phiếu bầu cho những vị khách mời ngồi ở hàng đầu tiên.
Thẩm Nhân chắc cũng bỏ phiếu, giữa cô và Giản Ngữ Phàm, Thẩm Nhân lại phải lựa chọn một lần nữa.
Nghĩ đến đây, Khương Tri Ly muốn bật cười, nhưng cô lại không cười nổi.
Sau khi cuộc bỏ phiếu kết thúc, có một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn.
Sau khi nói với Diệp Gia Kỳ một tiếng, Khương Tri Ly đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Phó Bắc Thần vừa rồi vẫn luôn không trả lời tin nhắn của cô, cũng không biết anh có bận không, đợi thêm lát nữa thì lễ trao giải bắt đầu rồi, cô muốn gọi điện thoại để nhắc anh.
Khương Tri Ly cầm điện thoại, cô vừa tìm được một góc vắng người để gọi điện thoại thì phía đối diện có một bóng người bước đến.
Thẩm Nhân hít một hơi thật sâu, bà căng thẳng gọi cô: "Ly Ly."
Bước chân của Khương Tri Ly dừng lại, giọng điệu không mang theo chút cảm xúc nào: "Có chuyện gì không?"
Thanh âm Thẩm Nhân hơi khàn, vẻ mặt cũng hơi luống cuống, như thể không biết nên đối mặt với cô thế nào.
Từ sau lần gặp mặt kia, bà cũng đã tìm người nghe ngóng tin tức, biết được mấy năm trước Khương Tri Ly gặp chuyện ngoài ý muốn. Cũng biết được sau lần gặp chuyện ngoài ý muốn đó, Khương Tri Ly đã phải đến gặp bác sĩ tâm lý trong một khoảng thời gian dài.
Rõ ràng khi đó cô cũng chỉ là một cô bé, gặp phải chuyện thế này, hẳn là rất sợ hãi.
Con gái của bà, lẻ loi sống một mình tám năm trời.
Thanh âm Thẩm Nhân hơi nghẹn ngào: "Ly Ly, mấy năm nay là sơ suất của mẹ, mẹ không biết lúc đó con gặp phải chuyện thế này, thật xin lỗi..."
Khương Tri Ly trầm mặc một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Đều đã qua rồi, bà cũng không cần phải xin lỗi."
Cảm giác áy náy đến muộn, thật ra chẳng có chút ý nghĩa nào.
Thẩm Nhân khôi phục lại cảm xúc, sau đó chậm rãi nói: "Ly Ly, vừa rồi mẹ nhìn thấy thiết kế của com, thật sự rất tốt... Mẹ rất hài lòng...."
Khương Tri Ly bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang bà: "Vậy vừa rồi bà bỏ phiếu cho tôi sao?"
Cô ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn Thẩm Nhân, không bỏ lỡ một giây dừng lại nào của Thẩm Nhân.
Thẩm Nhân dừng lại, bà hốt hoảng giải thích: "Ly Ly, phiếu bầu của mẹ không tính vào kết quả, cho nên....."
Khương Tri Ly đột nhiên bật cười, cô không hề kinh ngạc trước phản ứng của bà ấy, "Vì vậy bà vẫn bỏ phiếu cho Giản Ngữ Phàm, đúng không?"
Môi Thẩm Nhân mấp máy, vừa định lên tiếng thì nhìn thấy khóe mắt của Khương Tri Ly, một giọt nước mắt rơi từ trên má cô xuống.
Khương Tri Ly giơ tay lên lau giọt nước mắt kia đi, nhỏ giọng hỏi: "Bà biết không? Từ cái năm mà bà bỏ đi, tôi vẫn luôn nghĩ đến một chuyện."
"Rốt cuộc tôi có phải là người xứng đáng nhận được tình yêu thương hay không?"
"Có phải vì tôi đã làm không tốt chỗ nào, cho nên bà mới không cần tôi, mới có thể vứt bỏ tôi giống như một gánh nặng."
Thậm chí, có một khoảng thời gian rất dài, Khương Tri Ly đều đã nghĩ rằng tất cả những chuyện này đều là lỗi của cô.
Có lẽ, người nên tỉnh lại chính là cô.
Không một ai có nghĩa vụ lúc nào cũng phải ở bên cạnh cô, bao gồm cả Thẩm Nhân, cô phải học cách sống một mình cho thật tốt.
Nhưng mà, có những lúc, cô sẽ không nhịn được mà tủi thân, không nhịn được mà nghĩ đi nghĩ lại chuyện đó.
Tại sao mẹ của cô, lại trở thành mẹ của người khác.
Tại sao trong mỗi lần lựa chọn, cô mãi mãi là kẻ bị bỏ rơi. Thậm chí, ngay cả khi cô rời khỏi Phó Bắc Thần, cô cũng sẽ vô thức nghĩ rằng, hẳn là cô nên chủ động rời đi.
Người như cô, có lẽ không đáng để anh yêu.
Cho đến bây giờ, mỗi khi cô dành cho Thẩm Nhân một tia hy vọng, thì rất nhanh sau đó sẽ lại tan tành.
Trái tim ban đầu còn đau nhói, bây giờ đã hoàn toàn ૮ɦếƭ lặng.
Thấy cô rơi lệ, ánh mắt của Thẩm Nhân cũng đỏ hoe, bà lắc đầu liên tục giải thích: "Ly Ly, mẹ thật sự không có nghĩ như vậy....."
Khương Tri Ly mím chặt môi, cô nhẹ giọng nói: " Được rồi, không quan trọng."
Nếu đã tổn thương rồi, lại không buông bỏ được, vẫn là nên nhìn về phía trước mới đúng.
Đợi đến khi Khương Tri Ly dặm lại lớp trang điểm rồi quay lại hội trường, người dẫn chương trình đã ở trên sân khấu chuẩn bị trao giải.
Bên trong chật kín người, ánh đèn lại một lần nữa tối xuống.
Khương Tri Ly cúi đầu nhìn điện thoại, vừa rồi Thẩm Nhân đột nhiên đến, cô còn chưa kịp gọi điện thoại cho Phó Bắc Thần.
Lúc cô đang do dự không biết có nên gửi cho anh thêm một tin nhắn nữa không thì xung quanh đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Ngay sau đó, cửa được mở ra, một bóng người cao lớn sải bước đi vào, khiến vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.
Khương Tri Ly cũng nhìn theo đám đông, đợi đến khi cô nhìn thấy rõ khuôn mặt của người vừa đến, cô giật mình.
Diệp Gia Kỳ ở bên cạnh phản ứng trước, "Mẹ kiếp, chị dâu, kia chẳng phải là anh em sao?"
Khương Tri Ly vẫn còn đang trong trạng thái ngẩn người, cô nhìn về hướng kia mà không thèm chớp mắt: "Hình như là vậy..."
Lúc này, Diệp Gia Kỳ bỗng nhớ ra gì đó, ngay lập tức hiểu ra: "À, em nhớ ra rồi, một trong những nhà tài trợ của cuộc thi này là tập đoàn Phó thị, chắc là mời anh em đến đó."
"Không đúng nhỉ, chẳng phải hôm qua anh ấy còn ở trong nước sao?"
Khương Tri Ly không tập trung trả lời câu hỏi này của Diệp Gia Kỳ, ánh mắt cô nhìn theo bóng người kia, làn khói mù vừa rồi ngay lập tức bị quét sạch khi anh đến.
Lúc này, Phó Bắc Thần dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu lại nhìn.
Trong đám đông ồn ào huyên náo, hai người nhìn nhau từ xa, mặc dù vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng, nhưng không hiểu sao lại khiến Khương Tri Ly cười đến híp cả mắt.
Không ngờ rằng người theo đuổi số 251 này cũng khiến người khác bất ngờ.
Sau khi Phó Bắc Thần ngồi xuống, giọng của người dẫn chương trình trên sân khấu càng thêm kích động.
Trước đây, sau khi ban tổ chức gửi thư mời đi, mọi người đều cảm thấy một người có địa vị như Phó Bắc Thần hôm nay chắc sẽ không đến, không ngờ rằng hôm nay bọn họ lại mời được vị \'Phật lớn\' này.
"Tiếp theo, chúng tôi sẽ công bố giải nhất của cuộc thi thiết kế trang sức lần này. Với chủ đề《Tình yêu thầm lặng 》trong cuộc thi lần này, người giành được giải nhất là —— "
Giọng nói trong trẻo của người dẫn chương trình vang vọng khắp mọi ngóc ngách của hội trường, cùng lúc đó, vô số người đều đổ dồn sự chú ý về phía người phụ nữ ngồi ở hàng ghế thứ ba.
"Tác phẩm《 Pháo hoa đêm tuyết》của nhà thiết kế Khương Tri Ly, chúng tôi xin mời nhà thiết kế Khương Tri Ly lên phát biểu cảm nghĩ khi được nhận giải, và chia sẻ cảm hứng thiết kế cho tác phẩm lần này!"
Khoảnh khắc giọng nói kia vừa dứt, vô số ánh đèn đều đồng loạt nhắm vào người phụ nữ ngồi dưới sân khấu.
Giữa những tràng pháo tay vang lên như sấm, đầu tiên Khương Tri Ly bình tĩnh cúi đầu trước, sau đó đối mặt với ánh mắt của mọi người bước lên sân khấu.
Dưới ánh đèn sáng ngời, làn da cô trắng như ngọc, ngũ quan lại càng thêm xinh đẹp, đôi mắt hồ ly hẹp dài nhìn cực kỳ diễm lệ, cô mỉm cười, đứng trên sân khấu, nhìn cô giống như đang tỏa sáng lấp lánh, khiến người ta không thể rời mắt.
Phó Bắc Thần cũng vậy.
Anh ở dưới sân khấu, anh không hề chớp mắt nhìn người đang đứng trên sân khấu, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh cũng dịu đi.
Khương Tri Ly nhìn anh, cô mỉm cười rồi từ từ lên tiếng: "Cảm hứng thiết kế của《 Pháo hoa đêm tuyết 》 thực sự đến từ một người ở bên cạnh tôi. Lúc tôi nhận được chủ đề "Tình yêu thầm lặng" này, tôi cũng từng băn khoăn không biết phải làm thế nào mới có thể thể hiện ra một cách rõ ràng cụ thể. Sau đó, tôi lại nghĩ, lúc một người không nói yêu bạn, bạn phải làm thế nào mới có thể nhìn thấy được tình yêu của anh ấy?"
"Câu trả lời có thể là, anh ấy sẽ ghi nhớ mỗi một câu nói của bạn vào trong lòng."
"Anh ấy sẽ vì một câu mà tôi thuận miệng nói ra, thật sự tặng tôi những tràng pháo hoa lãng mạn làm quà. Lúc tâm trạng của tôi không tốt ngồi trên xe buýt, anh ấy sẽ luôn lái xe chạy theo phía sau."
"Anh ấy không phải là một người thích biểu đạt cảm xúc, nhưng anh ấy vẫn sẽ nói ra những lời yêu thương mà anh ấy không thường nói chỉ để dỗ tôi vui. Tôi nghĩ, tiếc nuối duy nhất giữa hai người chúng tôi, chắc là tám năm mà chúng tôi đã từng bỏ lỡ. Nhưng quanh đi quẩn lại, chúng tôi vẫn ở bên nhau."
Xung quanh im lặng, chỉ có giọng nói êm ái của cô vang vọng bên trong hội trường.
"Mọi người hẳn là có thể đoán được, người mà tôi nói đến, là chồng của tôi."
Cô dừng lại một chút, hai má cô ửng hồng, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên người Phó Bắc Thần đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Có không ít người nhìn theo hướng cô nhìn, nhất thời phát ra tiếng la hét.
Khương Tri Ly ngượng ngùng mỉm cười, "Những lời yêu thương anh ấy không thích nói, những ngày tháng sau này cứ để em nói đi."
Vô số máy quay và đèn flash lóe lên, ghi lại màn tỏ tình lãng mạn này.
Cô lẳng lặng nhìn anh, khóe miệng cô hơi cong lên, trên má cô ửng hồng rực rỡ như ánh hoàng hôn.
Giọng điệu của cô cực kỳ trang trọng, mềm mỏng nhưng kiên định.
"Em yêu anh. Trước đây rất yêu, bây giờ rất yêu, sau này cũng vậy."
Phó Bắc Thần không biết phải hình dung cảm giác khi ấy.
Giống như chỗ cứng rắn trong trái tim lạnh lùng của anh, hoàn toàn sụp đổ, một cảm giác cháy bỏng chưa từng có xâm nhập vào trái tim anh, khiến cảm xúc nơi đáy mắt anh ngay lập tức vỡ tan ra.
Anh nghĩ, anh sẽ không có giây phút nào, giống như bây giờ, vô cùng kiên định mà tin chắc vào một chuyện.
Mặc dù bản tính lạnh lùng, anh vẫn muốn dành toàn bộ tình yêu và nhiệt huyết cho cô.
Đời này, anh cũng chỉ cam tâm tình nguyện thua ở trên người cô.
Lần này Phó Bắc Thần đến đây vô cùng vội vàng, lúc đó anh không nói cho cô biết anh sẽ đến đây, vì muốn dành cho cô một bất ngờ.
Không ngờ rằng, bọn họ lại dành bất ngờ cho nhau.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Khương Tri Ly nhìn thấy Phó Bắc Thần đứng chờ ở cửa, cô ôm cúp lao thẳng vào trong lòng anh.
Phó Bắc Thần giang rộng vòng tay ôm chặt lấy cô.
Cô đắc ý lắc lắc cúp về phía anh: "Không ngờ người theo đuổi số 251 lại giỏi tập kích bất ngờ như vậy, thế nào, hôm nay em không làm anh mất mặt đúng không."
Anh cụp mắt cười, "Cũng không tệ."
Khương Tri Ly ngay lập tức làm bộ làm tịch, "Chỉ là không tệ thôi sao?"
Phó Bắc Thần nhướng mày, anh giơ tay lên xoa nhẹ đỉnh đầu cô, rồi thấp giọng nói: "Rất giỏi."
Giọng anh dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ, khiến mặt Khương Tri Ly ngay lập tức đỏ bừng lên.
Cô chớp chớp mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm anh: "Vậy, hay là cho em một phần thưởng đi, hôn một cái, được không?"
Lúc này, bên ngoài hội trường, mọi người cũng đã rời đi, cũng không có ai nhìn bọn họ, Khương Tri Ly mới dám đưa ra yêu cầu như vậy, dù sao thì cô chỉ muốn anh hôn nhẹ lên má mà thôi.
Hai người đứng đối diện nhau, Phó Bắc Thần nhìn xuống, nhìn thấy hàng mi đang khẽ run của cô.
Bỗng nhiên, Khương Tri Ly cảm nhận được cảm giác mềm mại và ẩm ướt trên trán.
Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, như lông ngỗng lướt nhẹ qua tim, cực kỳ dịu dàng.
Khương Tri Ly còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau nụ hôn nhẹ kia, lại nghe thấy anh nói: "Bây giờ anh phải trở về nước."
Cô lập tức hoàn hồn lại, lông mày cũng rũ xuống: "Nhanh vậy sao?"
Nhìn thấy vẻ mất mát của cô, giọng Phó Bắc Thần cũng mềm xuống: "Ừ, công ty có việc gấp cần phải xử lý, không thể trì hoãn quá lâu."
Anh cũng đã nói như vậy rồi, Khương Tri Ly cũng không muốn làm chậm trễ công việc của anh nữa, thậm chí bây giờ cô còn xúc động muốn cùng anh trở về.
Cô đành phải nén sự xúc động kia xuống, cô buồn bực nói: "Vậy cũng được, vậy em sẽ cố gắng về càng sớm càng tốt, không có chuyện gì khác chắc là ngày mốt về."
Phó Bắc Thần khẽ cười, giọng anh trầm thấp dịu dàng: "Ừ, anh đợi em."
Sau khi đưa Phó Bắc Thần ra sân bay, Khương Tri Ly đành phải làm theo kế hoạch ban đầu đã định.
Sau khi nhìn thấy Phó Bắc Thần trong lễ trao giải, Khương Tri Ly muốn đưa anh đến quán cà phê bên cạnh studio trước kia, để anh nếm thử vị bánh hạt dẻ ở đây.
Cuối cùng cô lại không ngờ anh phải về nước gấp như vậy, bây giờ cô đành phải đi một mình vậy.
Quán cà phê ở góc phố quả nhiên vẫn còn kinh doanh, lúc Khương Tri Ly đẩy cửa bước vào, đồ đạc bên trong cũng không thay đổi gì nhiều so với mấy năm trước.
Vẫn là trang trí theo phong cách hoài cổ, tùy ý đặt thêm vài chậu cây xanh, thêm chút sức sống, chiếc máy quay đĩa từ từ quay ở trong góc, giai điệu trong trẻo dễ chịu vang vọng vào trong khung cảnh yên tĩnh.
Trong quán cà phê không có nhiều người, Khương Tri Ly vừa đi vào, cô tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, bà chủ người Hoa quen thuộc bước đến.
Bà chủ mỉm cười: "Đúng là đã lâu rồi không gặp cháu, trước đây cháu nói về nước, dì còn tưởng rằng mấy năm nay sẽ không có cơ hội gặp lại cháu."
Khương Tri Ly cũng cười, cô nửa đùa nửa thật nói: "Chẳng phải là cháu nhớ vị bánh hạt dẻ của dì sao, dù có xa mấy cũng phải đến."
Thật ra thì, so với bánh hạt dẻ, thứ khiến cô hoài niệm là khoảng thời gian cô sống một mình, miếng bánh mà bà chủ đưa cho cô là hơi ấm duy nhất mà cô nhận được nơi đất khách quê người.
Nó khiến cô cảm thấy rằng, trong vô số những tháng ngày cô đơn, thật ra vẫn có người cùng cô bầu bạn.
Bà chủ lại híp mắt cười: "Haiz, dì ấy mà, bây giờ cũng đã quen rồi, mỗi ngày đều giữ lại cho cháu một cái bánh ngọt. Đợi nhé, dì đi lấy bánh cho."
Trong lúc đợi bà chủ lấy bánh, Khương Tri Ly đứng dậy đi dạo trong tiệm, đồ đạc trong quán cũng không có gì thay đổi nhiều, ngoại trừ những tấm ảnh ở góc tường.
Khương Tri Ly chỉ là tùy tiện nhìn xung quanh, đột nhiên ánh mắt cô dừng lại ở tấm ảnh dán ở giữa.
Cô ngẩn người, hơi không dám tin vào những gì mình nhìn thấy, cô vội bước vài bước đến gần.
Trong hình, một chàng trai ngồi trên bàn trong quán cà phê, anh mặc áo sơ mi trắng, ánh mắt điềm tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, lộ ra một góc mặt vừa đẹp trai vừa có chiều sâu.
Ánh nắng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến đường nét của anh vô cùng mềm mại, nhưng lại mang vẻ bi thương khó mà giải thích được.
Là gương mặt mà cô rất quen thuộc. Không, phải nói là, vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Người trong hình đúng là Phó Bắc Thần, nhưng khí chất của anh không trưởng thành và chín chắn như bây giờ, giống như là bức ảnh chụp vài năm trước.
Nhưng mà Phó Bắc Thần của mấy năm trước, sao tấm hình này lại xuất hiện ở đây?
Ngay lúc Khương Tri Ly đang ngẩn người ở đó, đúng lúc bà chủ cầm bánh ngọt ra, nhìn thấy cô nhìn vào tấm hình kia thì biết ngay mình không giấu được rồi.
Khương Tri Ly ngơ ngác hỏi: "Dì Trần, tấm hình này là sao vậy?"
Trần Phân do dự một lát rồi mới nói: "Đây là tấm hình mà mấy năm trước lúc con gái dì làm ở trong tiệm chụp được, bây giờ cháu với chàng trai này..."
"Chúng cháu đã kết hôn rồi."
Nghe vậy, Trần Phân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bà vui vẻ mỉm cười: "Kết hôn rồi à, vậy thì tốt, xem ra thằng nhóc này không uổng công chờ đợi."
Khương Tri Ly nhất thời ngơ ngác, cô không thể tin được mà hỏi: "Đợi ạ?"
"Đúng vậy, cháu không biết đâu, khoảng thời gian đó cháu thực tập ở gần đây, thằng nhóc này cũng thường xuyên đến, " Trần Phân vừa nói vừa giơ tay chỉ vào vị trí mà Khương Tri Ly vừa mới ngồi, "Chính là chỗ đó, thường xuyên đến ngồi cả một ngày."
Vị trí bên cạnh cửa sổ kia, vừa hay có thể nhìn thấy con đường mà lúc đó Khương Tri Ly mỗi ngày khi tan làm đều ngang qua.
Khương Tri Ly sửng sốt, sau đó lại nghe thấy Trần Phân nói: "Nhưng mà không phải ngày nào cậu ấy cũng đến, khoảng hai tuần nửa tháng sẽ đến ngồi một hai ngày. Lúc đó chẳng phả cháu rất muốn ăn bánh hạt dẻ của nhà dì sao, nhưng mà lần đầu tiên lại không mua được."
"Sau đó thì thằng nhóc kia đã đưa cho dì một sấp tiền, dặn dì chừa cho cháu một cái bánh vào mỗi dịp lễ tết, còn có sinh nhật của cháu, còn bảo dì nói với cháu là bánh được tặng miễn phí."
"Dì nhớ rõ là cậu ấy từ một nơi rất xa đến đây, mỗi lần tới đều rất mệt mỏi, nhưng một tháng đều đến mấy ngày, không hề lay chuyển. Chỉ có một lần, buổi tối sau khi cậu ấy đột ngột rời đi, một khoảng thời gian dài sau đó dì cũng không nhìn thấy cậu ấy. Lúc gặp lại cậu ấy, dường như đã gầy đi rất nhiều, giống như mới khỏi bệnh nặng vậy."
Lời vừa nói xong, trong đầu Khương Tri Ly nổ "Ầm" một tiếng, khiến cô không nghe được gì nữa.
Trong những năm cô sống một mình ở xứ lạ, cô cảm thấy mình đã trải qua khoảng thời gian khó khăn và cô đơn nhất trong cuộc đời, buộc phải rời xa Phó Bắc Thần, rời khỏi Giang Thành mà cô đã sống từ nhỏ đến lớn, đi đến một nơi không có gia đình, cũng không có bạn bè, trở thành sự tồn tại dư thừa nhất trên thế giới này.
Những bữa cơm đoàn viên trong dịp tết, chiếc bánh hạt dẻ cô nhận được vào mỗi dịp sinh nhật, chưa bao giờ vắng mặt, là sự ấm áp mà cô xem như thứ đồ quý giá cất vào trong lòng, trở thành cọng rơm cứu mạng vào những lúc cô chán ghét và muốn vứt bỏ chính bản thân mình.
Nhưng Khương Tri Ly chưa bao giờ ngờ rằng.
Người mà mỗi năm tặng bánh ngọt cho cô, là Phó Bắc Thần.
Rõ ràng khi đó, cô đã nói những lời ác độc như vậy, rõ ràng khi đó, anh đang ở nước Mỹ xa xôi.
Bọn họ rõ ràng cách nhau hàng vạn dặm.
Nhưng anh lại xuất hiện ở quán cà phê cách cô không xa, gần như vậy, nhưng anh chưa từng xuất hiện trước mặt cô.
Có lẽ là bởi vì lúc đầu cô nói, đừng quấy rầy cô nữa.
Vì vậy, anh đã thật sự không xuất hiện trước mặt cô.
Một người kiêu ngạo như vậy, sau khi cô nó ra những lời tuyệt tình như vậy, vẫn lựa chọn đi đến bên cạnh cô, không làm phiền cuộc sống của cô, anh đứng ở nơi mà không ai nhìn thấy, cứ một ngày rồi lại một ngày, một năm rồi lại một năm.
Trong những năm tháng mà cô cho rằng hai người đã bỏ lỡ nhau, thật ra anh chưa bao giờ vắng mặt.
Chỉ cần cô quay đầu lại, cô có thể tìm thấy bóng hình anh trong đám đông đang qua lại phía sau mình.
Ngày hôm sau.
Điện thoại nội bộ trong phòng tổng giám đốc vang lên, Phó Bắc Thần hiếm khi thể hiện ra cảm xúc bất ngờ.
"Cô ấy về rồi à?"
An Dương trả lời: "Đúng vậy Phó tổng, cô Khương hình như mua vé máy bay bay cả đêm về, bây giờ cô ấy đang đi thang máy chuyên dụng lên lầu."
"Được, tôi biết rồi."
Một lát sau, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Phó Bắc Thần lập tức đứng dậy đón cô.
"Sao em về vội vậy?"
Khương Tri Ly từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt cô sưng lên, giống như đã khóc rất lâu, đuôi mắt cũng đỏ hoe, yếu đuối như một đứa trẻ.
Phó Bắc Thần cau mày, nhìn thấy cô có vẻ không đúng, ánh mắt anh lộ ra vẻ hoảng sợ, "Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Cô không lên tiếng, cô đột nhiên bước đến, vươn tay ôm chặt lấy anh, thanh âm nhẹ nhàng: "Không sao hết, bây giờ anh có thể về nhà không?"
Nghe thấy cô nói như vậy, Phó Bắc Thần càng nhíu chặt mày lại, mặc dù anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng giờ phút này tâm trạng cô có gì đó không đúng, anh cũng không trì hoãn thêm nữa.
Anh gật đầu, dắt tay cô đi ra ngoài.
Lái xe từ công ty về đến nhà chỉ mất mười phút, trên đường đi không nói câu nào.
Mãi cho đến khi vừa bước vào cửa, cánh cửa khép lại, Khương Tri Ly không nói gì, bỗng nhiên cô giơ tay lên ૮ởเ φµầɳ áo anh ra.
Phó Bắc Thần sợ run lên, anh vừa định giơ tay lên định ngăn động tác của cô lại, anh đã nhìn thấy giọt nước mắt của Khương Tri Ly đột nhiên rơi xuống.
Cô nức nở nói: "Anh không được nhúc nhích."
Phó Bắc Thần dừng lại động tác muốn ngăn cô lại.
Động tác của cô vô cùng vội vàng, đầu ngón tay thon dài trắng trẻo tốn sức lắm mới cởi được cúc áo sơ mi của anh, giống như đang nóng lòng chứng minh chuyện gì vậy.
Phó Bắc Thần dường như đã đoán ra được gì đó, ánh mắt anh tối đi mấy phần.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ cúc áo đều được cởi ra, để lộ ra đường cơ săn chắc của anh.
Còn có vết sẹo trên bụng.
Nước mắt của cô ngay lập tức càng ngày càng chảy dữ dội, cô nghẹn ngào hỏi: "Anh nói cho em biết, chuyện này là thế nào?"
"Nếu anh dám gạt em một chữ, chúng ta sẽ ly dị."
Lời nói của cô nghe không có vẻ uy Hi*p gì, nhưng Phó Bắc Thần nhìn dáng vẻ khóc nức nở của cô, lời bào chữa mà anh đã chuẩn bị từ rất lâu lại không nói ra được.
Im lặng một lúc, anh mấp máy môi, vẻ mặt không biết phải làm sao.
"Em đều biết rồi à?"
Khương Tri Ly sụt sịt, trái tim cô đau đớn, giọng nói cũng run run.
Cảm giác áy náy kia vô cùng mạnh mẽ, gần như nuốt chửng lấy cô, khiến cô dường như sắp không tìm được giọng nói của mình.
"Đêm hôm đó, người cứu em, thật ra là anh."
"Mấy năm nay, rõ ràng anh vẫn luôn ở bên cạnh em, lại chưa từng xuất hiện trước mặt em. Tại sao chứ?"
Cô vừa hỏi, nước mắt vừa rơi lã chã, Phó Bắc Thần đưa tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mắt cô, anh khẽ cười, chỉ nói một câu.
"Anh tưởng rằng em không muốn gặp lại anh."
Nghe được câu này, Khương Tri Ly vừa khóc vừa hỏi: "Vậy sao anh không nói sớm cho em biết..."
Anh vươn tay ôm cô vào lòng, cẩn thận vỗ nhẹ vào lưng cô, xoa dịu cảm xúc của cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng.
"Sợ em giống như bây giờ, khóc không ngừng lại được."
Chuyện đã qua rồi, khiến cô bật khóc như bây giờ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bởi vì không đành lòng nhìn cô khóc, vì thế, chút bí mật này bị chôn sâu như vậy, cũng rất tốt.
Khuôn mặt Khương Tri Ly áp vào trong lòng anh, vừa nức nở vừa hỏi ngắt quãng: "Có phải anh... mấy năm nay... vẫn luôn thích em..."
Phó Bắc Thần hơi cúi đầu xuống, hôn lên giọt nước mắt trên khóe mắt cô.
Anh mỉm cười, " Ừ."
Nước mắt Khương Tri Ly ngay lập tức càng chảy dữ dội, anh cũng không nói thêm gì nữa, mà nhẹ nhàng hôn cô, xoa dịu cảm xúc lúc này của cô.
Một lúc lâu sau, cô bỗng nhiên nghẹn ngào lên tiếng: "Phó Bắc Thần, anh lại thua rồi."
Năm ấy, cô là cô gái được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên nhìn thấy Phó Bắc Thần, cô đã trắng trợn đánh cược trước mặt anh.
Tâm ý của cô thiếu nữ, toàn bộ được giấu trong lần đánh cược hoang đường đó.
"Đàn anh Phó, chúng ta đánh cược đi."
"Em cược, trong vòng một tháng anh sẽ thích em, hơn nữa còn rất thích rất thích, cả đời cũng không quên được."
Dưới ánh mặt trời chói chang, cả người cậu thiếu niên phát ra ánh sáng, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười giễu cợt, ngữ khí vô cùng lãnh đạm.
"Tôi cược cậu sẽ thua."
Đây rõ ràng là hình ảnh của nhiều năm về trước, nhưng dường như chưa bao giờ phai mờ trong ký ức.
Phó Bắc Thần nhìn chằm chằm cô, giọng khàn khàn, khẽ cười hỏi: "Nhiều năm như vậy, ở chỗ em anh từng thắng qua bao giờ chưa?"
"Quen rồi, anh thừa nhận."
Đây có lẽ là một sự thật mà đời này anh không thể nào không thừa nhận.
Ở chỗ Khương Tri Ly, cho dù thua bao nhiêu lần, anh cũng nhận.
Chỉ cần cô có thể ở lại bên cạnh anh.
Thật ra thì, chuyện mà cô không biết còn rất nhiều.
Sau khi cô rời đi, anh quay lại nhà họ Phó, cho đến tận bây giờ, không có giây phút nào mà anh không hỏi thăm tin tức về cô.
Sau đó, là vô số vé máy bay khứ hồi giữa hai nước, sự chờ đợi dài đằng đẵng không có hồi kết.
Sau lần gặp chuyện ngoài ý muốn đó, thật ra thì anh đã ở cùng bệnh viện với cô.
Anh ở trong bệnh viện dưỡng thương cả tháng trời, anh cũng biết trong khoảng thời gian đó cô rất sợ đi bộ ban đêm, không dám về nhà một mình.
Sau đó, cô đính hôn với Hàn Tử Ngộ.
Khoảng thời gian đó, anh thật sự cho rằng, cô thật sự thích Hàn Tử Ngộ.
Mặc dù anh ghen tị đến phát điên, ghen tị đến nỗi muốn Gi*t người, nhưng anh vẫn nhịn được. Anh cho rằng, đó mới là cuộc sống mà cô muốn.
Thậm chí, anh từng nghĩ rằng, cứ như vậy đi.
Chỉ cần cô có thể hạnh phúc, cả đời này không gặp lại cô, dường như cũng chẳng sao cả.
Nhưng mà sau đó, anh biết chuyện của Hàn Tử Ngộ và Thẩm Tư Huyên sớm hơn cô.
Nếu Hàn Tử Ngộ không chân thành với cô, vậy thì anh không cho phép Khương Tri Ly ở lại bên cạnh anh ta nữa.
Vì vậy mới có những chuyện sau này.
Dưới sự sắp xếp của anh, Khương Tri Ly tận mắt nhìn thấy chân tướng.
Anh thậm chí còn hết lần này đến lần khác cho cô cơ hội đến gần anh.
Tất cả mọi thứ cũng chỉ để cô ngoảnh lại.
May mắn thay, cô nguyện ý.
Khương Tri Ly cũng không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển đến bước này.
Cô chịu đựng nụ hôn sâu của anh, còn có Dụς ∀ọηg của anh dường như sắp nuốt chửng cô, cả người cô lo lắng đến nỗi căng thẳng, nhưng lại không có bất kỳ ý định phản kháng nào.
Cô thở hổn hển, khó khăn lắm mới nói ra được một câu: "Phó Bắc Thần..... Bây giờ là ban ngày..."
Động tác ૮ởเ φµầɳ áo cô của anh không vì câu nói này mà dừng lại, anh khàn giọng rồi bật cười, anh xấu xa hỏi ngược lại cô: "Vậy em còn ૮ởเ φµầɳ áo của anh?"
"......"
"Cởi cũng cởi rồi, đừng lãng phí."
"....."
Rèm cửa sổ bị kéo lại, ánh sáng bên trong phòng mờ tối, ánh sáng bên ngoài có chút tối tăm, ánh sáng chiếu vào trong phòng càng ngày càng ít.
Động tác của anh lúc đầu cực kỳ nhẹ nhàng, như muốn xoa dịu cảm xúc của cô, để cơ thể đang căng thẳng của cô dần dần thả lỏng.
Sau đó, hơi thở của anh ùn ùn kéo đến, lực càng ngày càng mạnh.
Ý thức của Khương Tri Ly dường như cũng theo động tác của anh mà chìm chìm nổi nổi, linh hồn cô dường như cũng phiêu bồng theo anh, bên tai chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của anh,
"Ly Ly."
Đột nhiên, Khương Tri Ly nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh quanh quẩn bên tai cô.
Cảm giác chân thật và thân mật không gì sánh được khiến trái tim cô run lên.
"Mở miệng."
Khương Tri Ly cảm thấy mình dường như đã biến thành một con rối.
Anh nói thế nào, cô làm theo như vậy, không có một giây nào phản ứng lại.
Thăng trầm đều do anh cả.
Khương Tri Ly cũng không còn sức nghĩ đến chuyện khác.
Tất cả những tiếc nuối, sự áy náy, tất cả những cảm xúc hỗn loạn, chỉ như vậy, anh hôn và vuốt ve cô hết lần này đến lần khác, ngày càng trở nên nhiều hơn.
Trong lúc ý thức mơ màng, cô lẩm bẩm lên tiếng: "Phó Bắc Thần..... Rốt cuộc em nên trả anh thế nào đây...."
Cô phải làm thế nào, mới có thể trả anh tám năm cô bỏ lỡ.
Bù đắp lại tám năm anh một mình đợi cô.
"Không cần trả."
Anh nhếch môi, giọng khàn khàn: "Cả đời đều là em."
Không biết đã qua bao lâu, tất cả đều đã bình tĩnh lại.
Đèn trong phòng làm việc sáng lên, Khương Tri Ly lê cơ thể mệt mỏi bước vào, trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi của Phó Bắc Thần mà cô tình cờ nhặt được từ trên giường.
Cô đi đến bàn làm việc, cúi đầu tìm chiếc nhẫn mà lần trước Phó Bắc Thần đã đưa cho cô.
Mở ngăn kéo ra, có vài hộp trang sức đang lẳng lặng nằm trong đó.
Khương Tri Ly giật mình, cô mở từng hộp, từng hộp trang sức ra.
Nhìn thấy rõ đồ vật bên trong, ánh mắt cô ngay lập tức đóng băng lại.
Là một sợi dây chuyền mà cô rất quen thuộc, vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của cô.
Đó là sợi dây chuyện mà cô tự tay thiết kế mấy năm trước, sau đó đã mang nó đến một buổi đấu giá từ thiện.
Giá trị của chất liệu dùng để làm sợi dây chuyền không cao, khi đó cô lại là một nhà thiết kế vô danh.
Nhưng mà, sợi giây chuyền đó lại được bán ra với giá cao gấp mấy lần. Cũng vì lần đó, cô cũng bắt đầu có chút danh tiếng trong giới.
Cô còn nhớ, người bán đấu giá nói rằng sợi dây chuyền của cô đã được một vị khách nước ngoài mua lại.
Nhưng bây giờ, nó lại nằm trong phòng làm việc của Phó Bắc Thần.
Hóa ra, tình yêu anh dành cho cô vừa sâu đậm vừa nồng nhiệt, từ đầu đến cuối, anh đều để lại dấu vết.
Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mu bàn tay cô.
Khi Phó Bắc Thần tỉnh lại, chỗ bên cạnh anh đã trống.
Anh mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài, nhìn thấy cô đứng bên cạnh cửa sổ.
Ánh nắng chiều hắt vào trong phòng, phủ lên khuôn mặt cô một vầng sáng mềm mại.
Anh bước đến, ôm lấy cô từ phía sau.
Sau đó, ánh mắt anh dừng lại trên tay cô.
Giữa những ngón tay trắng trẻo, viên đá quý màu hồng cam dưới ánh nắng chiều như tỏa ra ánh sáng chói mắt, như thể để lại ánh hào quang bên ngoài cửa sổ lên ngón tay cô, đẹp đến mức tưởng chừng như tỏa sáng, vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt.
Hai người lặng lẽ ôm nhau, nhìn mặt trời bên ngoài cửa sổ từ từ lặn xuống.
Khương Tri Ly cong mắt cười, bỗng nhiên cô lên tiếng: "Phó Bắc Thần, chúng ta lại đánh cược đi."
Anh cũng mỉm cười, đôi mắt lạnh lùng nhìn cực kỳ dịu dàng.
"Cược gì?"
"Em cược, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Cho dù có bỏ lỡ bao nhiêu lần, lạc mất bao nhiêu lần, chúng ta cũng sẽ trở về bên nhau.
Tại sao lại không cược một lần nữa chứ?
Lần này, em cược, chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa.
Những người yêu nhau sâu đậm sẽ không bao giờ bỏ lỡ nhau.
- -
"Khi sương mù giăng kín bốn phía, len lén giấu mình, anh ở nơi không người âm thầm yêu em."
"Khi sương mù tan đi, cả thế giới đều biết anh yêu em."
—— Ca khúc 《Sương mù dày đặc》
Hoàn chính văn.