Đêm hôm đó, dù hai người chưa làm gì, nhưng quyết tâm "bỏ nhà ra đi" của Khương Tri Ly suýt chút nữa đã bị lung lay.
Vốn dĩ cô định đợi đến sáng rồi mới nói với anh một tiếng, nhưng khi cô tỉnh lại, Phó Bắc Thần đã đi làm mất rồi.
Vì vậy Khương Tri Ly đã xách vali bỏ nhà ra đi mà không hề có chút trở ngại nào, buổi chiều đúng giờ gặp Diệp Gia Kỳ ở sân bay.
Trong phòng chờ VIP ở sân bay, Diệp Gia Kỳ vừa mới chậm rãi uống một ngụm Americano nóng thì nhìn thấy Khương Tri Ly đang cầm điện thoại với vẻ mặt bối rối.
"Hay là trước khi lên máy bay chúng ta cứ gọi cho anh em đi, nếu không chị sợ anh ấy biết hai chúng ta lén trốn ra ngoài, anh ấy thật sự sẽ bay đến Anh bắt chúng ta về đấy."
Diệp Gia Kỳ ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, cô cũng cảm thấy Khương Tri Ly lo lắng cũng không phải vô cớ, cô gật đầu nói: "Được rồi chị dâu, vậy chị gọi đi, dù sao thì mười lăm phút nữa lên máy bay rồi, chút thời gian này anh em cũng không chạy qua kịp."
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Khương Tri Ly vừa mới cầm điện thoại lên, Phó Bắc Thần đã gọi đến.
Có trùng hợp không chứ, cô vừa mới nghe máy, trong phòng chờ VIP lại phát thông báo của sân bay.
Ở đầu bên kia điện thoại, trước bàn làm việc, Phó Bắc Thần đưa tài liệu cho An Dương, nghe thấy âm thanh ở đầu bên kia, anh không nhịn được mà nhíu mày hỏi: "Đi đâu vậy?"
Khương Tri Ly ho nhẹ một tiếng, không hiểu sao lại hơi chột dạ, "Sân bay."
Cho dù cách một cái điện thoại, Khương Tri Ly cũng có thể cảm giác được sau khi cô nói xong câu này, nhiệt độ xung quanh cũng đột ngột giảm xuống.
Quả nhiên, giọng anh nặng nề: "Em muốn đi đâu?"
"Bỏ nhà ra đi, đi Anh, có chuyện gì không?" Khương Tri Ly bị anh làm cho rụt cổ lại, kỹ năng diễn xuất không nhịn được mà bùng phát.
Nhưng mà cô không nhìn thấy, ở đầu bên kia điện thoại, Phó Bắc Thần đã đứng dậy khỏi bàn làm việc, anh bước nhanh ra ngoài, thêm vẻ hốt hoảng.
Cô nhếch môi cười, đắc ý nói: "Dù sao thì người nào đó cũng không có thời gian ở cùng em, không bằng em quay lại đi học, học cao học các kiểu đó....."
Anh lạnh lùng cắt ngang cô, giọng điệu không mấy dễ chịu: "Khương Tri Ly."
Một cảm giác lạnh lẽo ngay lập tức lan ra, Khương Tri Ly mơ hồ nhận ra vẻ nguy hiểm, cô cũng không lãng phí sự dũng cảm của mình nữa.
"Được rồi được rồi không lừa anh nữa, em đi London tham dự lễ trao giải CMA, đi cùng với Gia Kỳ."
Trong hành lang công ty, bước chân Phó Bắc Thần dừng lại, cảm giác lạnh lẽo vừa rồi tan đi, vẻ mặt anh bình tĩnh trở lại.
Cách đó không xa mấy nhân viên cấp cao nhìn thấy anh dừng lại, bọn họ trố mắt nhìn nhau.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông bình thường lạnh lùng uy nghiêm trong công ty bỗng dịu đi, anh hạ giọng xuống, dịu dàng như đang dỗ dành.
"Sao em không nói sớm với anh?"
Đầu ngón tay Khương Tri Ly quấn quanh lọn tóc, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, dáng vẻ như đang đắm chìm trong tình yêu.
Ngay cả Diệp Gia Kỳ đang ở phía đối diện, nhìn thấy thì không ngừng lắc đầu.
Khương Tri Ly nhíu mày: "Nói sớm với anh thì em bảo bỏ nhà ra đi làm gì nữa?"
Cô khẽ hừ một tiếng, cố ý nói: "Dù sao thì chẳng phải người nào đó cả ngày bận rộn cả ngày sao, không có thời gian ở dùng em, đương nhiên là em muốn tìm..."
"Tìm anh trai người nước ngoài, tiểu thịt tươi ở khắp nơi!!! Tiệc bể bơi!"
Diệp Gia Kỳ kích động đến nỗi không khống chế được âm lượng của mình, những lời này trực tiếp lọt vào tai Phó Bắc Thần.
Khương Tri Ly còn chưa kịp che micro đi, cô chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, còn chưa kịp lên tiếng giải thích lại bị người khác cắt ngang.
Nhân viên lễ tân vừa bưng cà phê đến, vẻ mặt áy náy nói: "Quả thực xin lỗi cô Khương, chúng tôi vừa nhận được thông báo, lộ trình của chuyến bay T378 có một số thay đổi vì vài lý do, chuyến bay này có khả năng bị hoãn hoặc bị hủy, cô muốn chúng tôi hoàn tiền hay là chuyển sang một chuyến khác?"
Diệp Gia Kỳ ngồi ở đối diện ngay lập tức trợn to mắt: "Hủy sao?"
Nhân viên lễ tân áy náy gật đầu: "Vâng, thực sự xin lỗi, nếu cô cần hoàn tiền, chúng tôi sẽ không thu thêm bất kỳ khoản phí nào. Nếu cô cần đổi vé, chuyến bay gần nhất đến London là vào tối mai."
Nghe vậy, Khương Tri Ly hơi cau mày.
Cho dù đổi chuyến bay, nếu như tối mai bay thì phải sáng ngày mốt mới đến, nếu vậy thì chắc chắn là không kịp đến dự lễ trao giải rồi.
Cô nhíu mày hỏi: "Không có chuyến bay nào khác gần hơn sao?"
"Xin lỗi cô, không có."
Lúc này, điện thoại trong tay cô phát ra giọng nói của Phó Bắc Thần.
"Chuyến bay bị hủy à?"
Khương Tri Ly nhất thời cảm thấy buồn bực, kế hoạch bỏ nhà ra đi này còn chưa kịp thực hiện đã ૮ɦếƭ yểu rồi.
Cô buồn bực trả lời: "Đúng vậy, bây giờ có lẽ em không kịp đến dự lễ trao giải rồi...."
Anh lại hỏi: "Bây giờ em đang ở sân bay Giang Thành à?"
Mặc dù Khương Tri Ly không biết anh hỏi cái này làm gì, cô vẫn gật đầu: "Đúng vậy."
Lúc này, Diệp Gia Kỳ bỗng nhiên nhớ ra gì đó, dùng khẩu hình nói với cô.
Khương Tri Ly giật mình chớp mắt nhìn, còn chưa kịp nhìn ra môi Diệp Gia Kỳ đang nói gì thì đã nghe thấy Phó Bắc Thần bình tĩnh nói: "Cứ đợi ở đó trước đi."
"Đợi cái gì...."
Cô còn chưa kịp hỏi, điện thoại đã bị cúp.
Diệp Gia Kỳ tò mò hỏi: "Chị dâu, anh em nói gì vậy?"
Khương Tri Ly mờ mịt trả lời: "Không nói gì, chỉ nói chúng ta cứ đợi ở đây trước sau đó thì cúp máy."
Nghe vậy, Diệp Gia Kỳ bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt ý vị sâu xa, nhưng cũng không nhiều lời nói: "Vậy chúng ta cứ chờ trước đi."
Khoảng hơn mười phút trôi qua, một người ăn mặc giống như là quản lý bước vào phòng chờ, đứng trước mặt hai người họ, cung kính hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô là cô Khương, Khương Tri Ly sao?"
"Là tôi."
Quản lý mỉm cười nói: "Xin chào cô Khương, thành thật xin lỗi vì vấn đề của chúng tôi mà chuyến đi của cô bị cản trở. Phó tổng vừa mới liên lạc cho chúng tôi, yêu cầu chúng tôi đưa cô đến London bằng chuyên cơ riêng của Phó tổng, mời cô cùng tôi đi đến lối VIP bên này."
Nghe vậy, Khương Tri Ly nhất thời ngẩn người, Diệp Gia Kỳ thì lộ ra vẻ mặt \'quả nhiên là như vậy\'.
Sau khi lên máy bay riêng của Phó Bắc Thần, Khương Tri Ly vẫn chưa hoàn hồn lại.
Vừa rồi Phó Bắc Thần bảo cô chờ thì ra là chờ máy bay??
Có cần phải giàu đến nỗi vô nhân tính như vậy không??
Cô liếc mắt nhìn xung quanh, bên trong máy bay tư nhân rộng rãi sang trọng, ghế ngồi rộng rãi vô cùng thoải mái, trên bàn còn có hai ly sâm panh.
Rõ ràng cô chỉ đi tham dự một buổi lễ trao giải, không hiểu sao lại làm như cô đi dự lễ của tổng thống.
Nhưng mà cũng phải nói là.
—— đã, thật sự rất đã.
Lần này thì không phải lo là sẽ đến trễ lễ trao giải nữa.
Khương Tri Ly vừa mới thở phào nhẹ nhõm, điện thoại lại đổ chuông.
"Lên máy bay rồi à?"
Nghe thấy giọng nói của anh, khóe miệng Khương Tri Ly hơi nhếch lên: "Đúng vậy, nếu nói em chỉ đi nhận một giải thưởng, làm thế này có lố quá không?"
Nói đến đây, cô lại chợt cảm thấy có chút buồn bã: "Lỡ như em không lấy được giải nhất về thì thật là xấu hổ...."
Dù sao thì cũng là cuộc thi quốc tế, núi này cao còn có núi khác cao hơn, cô không thể đảm bảo mười phần chắc chín rằng mình sẽ giành được giải nhất duy nhất.
Im lặng một lúc, giọng nói trầm thấp mát lạnh vang lên bên tay cô, còn mang theo ý cười.
"Còn có khả năng như vậy sao?"
Cũng không biết tại sao, nghe được câu này của anh, sự căng thẳng vừa rồi vừa dâng lên trong lòng Khương Tri Ly bỗng chốc tan thành mây khói.
Cô không nhịn được mà bật cười, ngữ khí nhẹ nhàng: "Haiz, không nhìn ra anh còn rất tin tưởng em đấy."
Lúc này, nữ tiếp viên hàng không đi qua nhắc nhở cô, Khương Tri Ly lại vội vàng nói: "Không nói nữa, sắp bay rồi, đến nơi em nhắn WeChat cho anh nhé."
Đầu bên kia điện thoại, trước cửa sổ làm bằng kính trong suốt rộng rãi sáng sủa, Phó Bắc Thần cầm điện thoại, nhìn xuống phong cảnh phía dưới.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang, mây cũng trôi bồng bềnh.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, giọng vừa thấp vừa lưu luyến, nói với đầu dây bên kia một câu.
"Cố lên, bà Phó."
12 tiếng sau, máy bay đúng giờ hạ cánh xuống sân bay London.
Chuyến bay này tương đối thoải mái, hành trình vốn dĩ khô khan vô vị vì có thêm Diệp Gia Kỳ mà dễ chịu hơn nhiều.
Sau khi xuống máy bay, Diệp Gia Kỳ hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành, không nhịn được mà thở dài: "Chị dâu, chị nói xem anh em đúng là tiêu chuẩn kép!!!"
Khương Tri Ly tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Vừa nhắc tới chuyện này, Diệp Gia Kỳ ngay lập tức trở nên hào hứng: "Chị biết không trước đây lúc em mượn máy bay riêng của anh em để đi du lịch, anh ấy đã từ chối em thế nào?"
"Ừ?"
Diệp Gia Kỳ học theo giọng điệu lạnh lùng vô tình thường ngày của Phó Bắc Thần, vẻ mặt vô cảm nói: "Anh ấy nói em lãng phí tài nguyên, gây ô nhiễm môi trường."
Ở chỗ cô thì là gây ô nhiễm môi trường, ở chỗ vợ nhà mình thì lại không nói hai lời mà lấy lòng.
Phó Bắc Thần, một con chó tiêu chuẩn kép.
Khương Tri Ly cố nén cười, cố đến nỗi suýt chút nữa thì nén đến nội thương, cô gật đầu liên tục: "Cái này quả thật là những lời mà anh em có thể nói ra."
"Không sao, đợi chị quay về nói với anh ấy."
Hai người đến khách sạn, Khương Tri Ly vừa mới gửi tin nhắn WeChat báo bình an cho Phó Bắc Thần xong, cô lại nhận được điện thoại từ Trần Duyệt Uyển, bạn thời đại học của cô.
Mấy ngày trước Trần Duyệt Uyển biết hôm nay cô đến London, vì thế cô ấy đã tổ chức một buổi họp lớp.
Vốn dĩ Khương Tri Ly không định đi, nhưng mà Trần Duyệt Uyển còn rất nhiệt tình, mới đầu thấy cô từ chối, còn tưởng rằng cô sợ gặp phải Hàn Tử Ngộ, vì thế cô ấy vẫn luôn đảm bảo với cô rằng Hàn Tử Ngộ sẽ không đến.
Đã nói đến nước này rồi, Khương Tri Ly cũng không thể từ chối nữa, tối nay cô định đến một lúc rồi đi.
Nhưng mà, cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với sắp xếp của Trần Duyệt Uyển.
Giữa buổi họp lớp, Hàn Tử Ngộ xuất hiện.
So với lần gặp lúc trước, khuôn mặt Hàn Tử Ngộ gầy đi không ít, vẻ ngoài tuấn tú vốn có lại vì nước da không được khỏe mà giảm đi rất nhiều.
Vừa bước vào, ánh mắt anh ta không hề che giấu mà dừng lại trên người Khương Tri Ly mấy giây.
Khương Tri Ly làm như không nhìn thấy anh ta, nên làm gì thì làm cái đó.
Bầu không khí sôi nổi vừa rồi bỗng trở nên im lặng khó xử, rất nhiều người ở đây đều biết đến tin tức xôn xao trên mạng lúc đó, chuyện Hàn Tử Ngộ ngoại tình.
Nhìn thấy những người khác trên bàn trở nên mất tự nhiên, Khương Tri Ly cũng không định ở lại lâu nữa, cô ấy cớ đi vệ sinh, sau khi gửi tin nhắn WeChat cho Trần Duyệt Uyển thì cô rời đi bằng cửa sau.
Lại không ngờ rằng, cô vừa đứng đợi xe bên đường thì phía sau có tiếng bước chân.
"Ly Ly...."
Khương Tri Ly không nhịn được mà quay đầu lại, cô nhìn thấy bước chân lảo đảo của Hàn Tử Ngộ, ánh mắt cũng ngà ngà say, trông anh ta như một kẻ say rượu mất hồn.
Xe mà cô đợi còn chưa đến, bây giờ lại không đi được, cô chỉ đành lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách với anh ta.
Giọng điệu của cô lạnh lùng như băng: "Còn gì nữa không?"
Hàn Tử Ngộ liếm đôi môi khô khốc, anh khàn giọng lên tiếng: "Em thật sự đã kết hôn với Phó Bắc Thần rồi à?"
Nhìn thấy dáng vẻ thâm tình khiến bản thân cũng cảm thấy cảm động của anh ta, Khương Tri Ly chỉ cảm thấy buồn cười.
"Chuyện này có thể là giả sao?"
Hàn Tử Ngộ dường như đã say đến bất tỉnh nhân sự, lời nói cũng trở nên thiếu logic: "Trước đây rõ ràng em đã đồng ý đính hôn với anh, em đã đồng ý rồi..."
Nghe vậy, Khương Tri Ly khẽ cười: "Lúc đầu tôi đồng ý với anh là vì chuyện gì, anh không nhớ sao?"
Cả người Hàn Tử Ngộ lảo đảo, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng hốt, nhưng miệng vẫn mơ hồ lặp lại: "Là anh cứu em.... Là anh cứu em. Nếu không phải là anh...."
Anh ta lặp đi lặp lại, như thể đang tự thôi miên chính mình.
Khương Tri Ly lạnh lùng nhìn anh, không hề bỏ lỡ vẻ hoảng hốt và né tránh của anh ta, một ý nghĩ bỗng lóe lên trong lòng cô.
Lúc này, trong đầu đầu cô chợt hiện lên một hình ảnh.
Đầu ngón tay đang cầm túi của cô bỗng siết chặt lại.
Không biết tại sao, cái trực giác hoang đường kia lại quanh quẩn trong lòng cô rất lâu mà không hề tan đi, giống như một điềm báo trong góc tối, là tảng đá đè nặng lên trái tim cô.
Thanh âm của Khương Tri Ly không hiểu sao lại khàn, cô dừng lại một chút, ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm anh ta, cô gằn từng câu từng chữ hỏi.
"Hàn Tử Ngộ, người cứu tôi đêm hôm đó, thật sự là anh à?"