Sáng ngày hôm sau.
Bên trong phòng trà ở biệt thự.
Bên trong phòng thoang thoảng mùi trà, trên chiếc ghế mây, Phó Chính Kình nhìn chằm chằm vào cuốn sách như có điều đang suy nghĩ, ngay lúc ông khép sách lại, định cầm tách trà trên bàn lên.
Một tiếng "xoảng" giòn giã vang lên, tách trà không cẩn thận rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Giống như có dấu hiệu gì đó.
Ngoài cửa, quản gia nghe thấy tiếng thì đẩy cửa bước vào, nhìn thấy vậy, quản gia ngay lập tức bắt đầu quét dọn đống hỗn độn.
Phó Chính Kình nhìn chằm chằm vũng nước trà trên mặt đất, cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng rõ, cứ luôn nghẹn ở trong lòng.
Bỗng nhiên ông lên tiếng hỏi: "Hai ngày nay bên chỗ Phó Bắc Thần có động tĩnh gì không?"
Quản gia vừa dọn dẹp mảnh vỡ, vừa lắc đầu đáp: "Gần đây Phó tổng hình như không có làm gì, vẫn luôn ở Giang Thành."
Nghe vậy, Phó Chính Kình trầm ngâm một lúc, vẫn cảm thấy có chỗ nào là lạ.
Ông đã gặp Khương Tri Ly, Phó Bắc Thần không thể nào không biết chuyện. Chẳng qua là anh chỉ gửi cho ông một lá thư từ chức để cảnh cáo, mức độ hơi nhẹ, không hề giống với phong cách thường ngày của Phó Bắc Thần.
Trong khi Phó Chính Kình vẫn còn đang ngẩn người, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh bên trong nhà, người khác nghe được tim cũng đập loạn cả lên.
Nhìn thấy cuộc gọi đến từ Mỹ, ánh mắt Phó Chính Kình hơi tối lại, không biết vì sao, cảm giác hoảng loạn trong lòng càng ngày càng rõ.
Cuộc gọi được kết nối, âm thanh của thư ký ở đầu bên kia vội vàng vang lên.
"Chủ tịch, đột nhiên Phó tổng về lại nhà cũ, cầm con dấu của tập đoàn đi rồi!"
Phó Chính Kình đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, thanh âm có hơi chói tai: "Cậu nói cái gì?"
Thư ký hốt hoảng giải thích: "Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, hình như Phó tổng ngồi máy bay riêng cả đêm trở về, chúng tôi thậm chí còn chẳng nhận được tin tức gì... Không ai ngăn anh ấy lại được, con dấu bị Phó tổng lấy đi rồi..."
Nghe vậy, cả người Phó Chính Kình lắc lư mạnh, gần như ngã xuống chiếc ghế đan bằng liễu gai.
Quản gia nhanh tay bước lên đỡ ông, vội vàng vỗ vỗ lưng giúp ông thuận khí.
Ai lại ngờ rằng, Phó Bắc Thần sẽ trực tiếp coi thường ông như vậy, quay lại nhà cũ lấy con dấu.
Điên rồi, đúng là điên rồi!
Phó Chính Kình tức giận đến phát run, giọng nói già nua cũng run rẩy theo "Mau, đặt vé máy bay về Mỹ!"
Một giờ trước.
Nước Mỹ, nhà họ Phó.
Một chiếc Maybach Pullman màu đen chầm chậm lái đến cửa lớn nhà họ Trạch, theo sau là hai chiếc Jeep màu đen, khí thế dọa người, cùng lúc dừng lại trước cửa.
Tại bốt bảo vệ, nhân viên bảo vệ không biết tại sao lại bước ra, ngập ngừng bước đến bên cạnh chiếc Maybach dẫn đầu, gõ nhẹ lên cửa kính xe.
"Chào ngài, xin hỏi ngài có hẹn trước không? Nếu như ngài không có hẹn trước...."
Anh ta còn chưa nói xong, cửa xe phía sau đã từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh nghiêm nghị của người đàn ông.
Ánh mắt anh lạnh lùng liếc tới, nhân viên bảo vệ bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, hai chân suýt nữa mềm nhũn ra.
Nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, sắc mặt của nhân viên bảo vệ ngay lập tức trở nên trắng bệch: "Cậu... Phó.... Sao cậu đột nhiên lại trở về rồi...."
Vẻ mặt Phó Bắc Thần bình tĩnh, giọng nói không có chút nhiệt độ: "Mở cửa."
Nhân viên bảo vệ gượng cười, thận trọng nói: "Cái này... hình như chủ tịch Phó không biết hôm nay anh trở về đây..."
Còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
"Tôi nói lần cuối."
Người đàn ông miễn cưỡng nhướng mày, đôi mắt tối đen như mực trở nên u ám: "Mở cửa."
Đối mặt với ánh mắt đáng sợ như vậy, nụ cười của nhân viên bảo vệ lập tức đông cứng lại, anh ta không dám nói thêm lời nào, chạy đến bốt bảo vệ mở cửa.
Một lúc sau, cánh cửa từ từ mở ra hai bên.
Trong biệt thự, lúc quản gia nhận được tin tức rồi đi ra, một bóng người cao lớn thẳng tắp đã bước đến, theo sau là một nhóm công nhân bưng hộp dụng cụ, khí thế vô cùng dọa người, không ai ngăn lại được.
Người giúp việc hoàn toàn không dám bước lên ngăn lại, chỉ có thể trốn xa ra.
Nhìn thấy Phó Bắc Thần đi thẳng lên thư phòng ở tầng hai, quản gia vội vàng đuổi theo, thanh âm run sợ: "Phó... Cậu Phó, cậu đột nhiên quay về là muốn..."
Bước chân Phó Bắc Thần không ngừng lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt không hề có ý cười: "Cũng không có gì, quay lại lấy một thứ mà thôi."
Dừng lại trước cửa thư phòng, anh lạnh lùng ra lệnh: "Mở cửa ra."
Quản gia vội vàng lau mồ hôi, đành phải dè dặt giải thích: "Cậu Phó, chủ tịch có nói, không cho người ngoài vào thư phòng..... Tôi cũng rất khó xử..."
Phó Bắc Thần thu lại nụ cười, ánh mắt anh đầy vẻ thù địch, "Vậy thì tôi không làm khó dễ ông, đúng lúc tôi có cách."
Anh ngoắc ngoắc tay, ý bảo công nhân phía sau bước lên, lạnh lùng sắp xếp: "Mở cửa."
Nhìn thấy mấy người công nhân cầm 乃úa và khoan điện bước tới, hai chân của quản gia bỗng trở nên mềm nhũn.
Cuối cùng, một giây trước khi cánh cửa bị mở ra một cách тһô Ьạᴏ, thanh âm quản gia run rẩy ngăn lại: "Cậu chờ một chút, tôi.... Bây giờ tôi đi lấy chìa khóa..."
Xem như ông đã biết, hôm nay ông không thể nào ngăn Phó Bắc Thần lại được.
Ngăn trái ngăn phải cũng không ngăn được, không bằng chủ động mở cửa ra, ít nhất có thể tránh cho cả thư phòng bị phá.
Nhưng mà, điều mà quản gia không ngờ rằng, thứ mà hôm nay thực sự bị phá hủy, lại là chiếc két sắt mà ông cụ xem như mạng sống của mình.
Bên trong thư phòng, âm thanh binh binh bang bang không ngừng vang lên, kèm theo ánh sáng màu bạc lóe lên khi khoan điện tiếp xúc với kim loại, khiến người ta không dám mở mắt.
Phó Bắc Thần ngồi ngay ngắn trên ghế, tư thế nhàn nhã cao quý, anh ung dung thong thả châm thuốc lá giữa ngón tay.
Khi bật lửa kim loại phát ra tiếng kêu răng rắc, ngọn lửa đỏ tươi dần dần dấy lên, phản chiếu lên đôi mắt đen như mực của anh, khiến người khác cảm thấy rùng mình.
Vẻ mặt quản gia kinh hãi nhìn chiếc két sắt bên cạnh, khóe miệng anh nhếch lên, quan tâm nói: "Quản gia Lâm, ông tránh xa một chút, bị thương không tốt đâu."
Mồ hôi trên trán quản gia Lâm rơi xuống, trên mặt đã không còn một chút máu, ông nhìn thư phòng đang lộn xộn trước mắt, trên mặt đầy vẻ tuyệt vọng, muốn làm gì cũng không được.
Cản lại, ông hoàn toàn không dám.
Mười lăm phút trôi qua, chiếc két sắt làm bằng kim loại tốt như vậy cứ như thế bị người ta cạy mạnh ra, trên đất là một mớ hỗn độn, thư phòng nhìn giống như là vừa mới trải qua một thảm họa kinh khủng.
Công nhân thu dọn dụng cụ, sau đó lui sang một bên: "Anh Phó, đã mở ra rồi."
Điếu thuốc giữa ngón tay anh đột nhiên rơi xuống, bị chân giẫm nát.
Phó Bắc Thần đứng dậy, anh vô cảm bước qua đống đổ nát, tìm được con dấu nằm ở trong cùng của chiếc két sắt chứa đầy chi phiếu và vàng thỏi.
Ánh mắt anh dần dần tối lại, anh đặt con dấu nhỏ bé vào lòng bàn tay, sau đó bỏ vào túi áo vest rồi bước chân ra ngoài.
Mười tám tiếng sau.
Máy bay ổn định hạ cánh xuống sân bay Manhattan, cửa mở ra, Phó Chính Kình được tiếp viên hàng không đẩy xe lăn ra ngoài.
Thư ký đang chờ sẵn lập tức bước lên đón, đưa chiếc máy tính bảng trên tay cho ông, giọng điệu hốt hoảng.
"Chủ tịch, đây là bản thông báo chính thức của tập đoàn vào ba giờ trước."
Phó Chính Kình nhận lấy, ông cúi đầu xem, mặc dù vừa rồi trên máy bay ông đã chuẩn bị tinh thần, nhưng lúc này vẫn là không chịu nổi kích thích, ông vừa liếc mắt đã ngất đi.
Chiếc máy tính bảng trong tay rơi xuống đất.
Trên màn hình, là một lá thư từ chức được tài khoản chính thức đăng lên.
Kéo xuống dưới, con dấu dành riêng của chủ tịch được đóng trên đó.
Trong bệnh viện.
Bên trong phòng bệnh, tiếng dịch thuốc chảy xuống kêu tách tách, rèm cửa khép hờ, bên ngoài tối đen như không có ánh mặt trời.
Không biết đã qua bao lâu, trên giường bệnh, Phó Chính Kình đeo mặt nạ dưỡng khí, lúc ông từ từ mở mắt ra, đã nhìn thấy một bóng người ngồi bên cạnh giường bệnh.
Dưới ánh sáng mờ tối, đường nét thâm trầm và nghiêm nghị của người đàn ông hiện lên rõ ràng, vẻ mặt u ám.
Thấy ông tỉnh lại, Phó Bắc Thần cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, anh chậm rãi nói: "Tỉnh dậy vẫn sớm hơn những gì tôi dự kiến, xem ra sức chịu đựng của tim đã tốt hơn trước nhiều rồi."
Ánh mắt oán hận của Phó Chính Kình nhìn chằm chằm anh, nghĩ đến những gì anh đã làm, lục phủ ngũ tạng tức đến nỗi đau nhói, "Phó Bắc Thần, mày điên rồi đúng không!"
Khóe miệng anh từ từ nhếch lên cười, "Không, tôi chẳng qua là muốn ông chọn một câu trắc nghiệm mà thôi."
Phó Chính Kình nghiến chặt răng, ông gằn từng chữ: "Mày tưởng rằng mày cầm được con dấu đi thì thế nào, tao vẫn có thể phát biểu công khai, nói lá thư từ chức kia của mày là ngụy tạo."
Nghe vậy, Phó Bắc Thần không những không tức giận, anh ngược lại bật cười, ngón tay thon dài cong lại, gõ lên tay nắm của ghế.
Thanh âm mềm mại vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy bị áp bách, lạnh cả sống lưng.
Phó Bắc Thần mỉm cười, như thể anh đang tốt bụng đưa ra đề nghị: "Đây chỉ là một trong những lựa chọn. Đương nhiên, ông có thể giữ lại vị trí chủ tịch."
Giọng anh thờ ơ lạnh nhạt, như thể đang nói chuyện vụn vặt, "Chỉ là, không lâu sau đó, tập đoàn Phó thị sẽ chính thức tuyên bố phá sản, từ nay về sau không còn tồn tại."
Con ngươi Phó Chính Kình bỗng nhiên co rút lại, thanh âm cũng trở nên quá khích: "Sao mày dám..."
Anh khẽ cười, đôi mắt đen nhánh lạnh như băng, "Sao tôi lại không dám. So với tôi mà nói, ông quan tâm đến Phó thị hơn, không phải sao?"
Đối với Phó Chính Kình mà nói, tập đoàn Phó thị là tâm huyết nửa đời của ông, cũng là thứ mà ông coi trọng nhất, nếu không thì ban đầu ông cũng không tốn thời gian về lại Giang Thành, nghĩ hết biện pháp để đưa đứa con riêng này đến Mỹ làm người thừa kế.
Để cho anh làm một tên bù nhìn, một cái máy móc, giống như một kẻ ngốc chẳng biết gì vậy.
Phó Bắc Thần mím chặt môi, giọng điệu khó chịu: "Lựa chọn thứ hai, chấp nhận thư từ chức kia, không bao giờ can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của tập đoàn, từ bỏ vị trí đó."
Nghe vậy, sắc mặt Phó Chính Kình nhất thời trở nên ảm đạm, ngón tay nắm chặt ga trải giường phía dưới, đôi môi run lên vì tức giận.
Ông sống hơn nửa đời người, thứ ông để tâm nhất cũng chỉ có thứ này, để ông hoàn toàn đoạn tuyệt với tập đoàn Phó thị do chính tay mình gây dựng nên, loại cảm giác đó không khác gì cầm dao tự khoét lấy tim mình.
Nhìn thấy vẻ mặt xám như tro tàn của ông, Phó Bắc Thần tùy ý mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh đến thấu xương.
"Chẳng phải chuyện ông giỏi nhất là để người khác lựa chọn sao? Bây giờ đến lượt mình rồi mới biết đau à?"
Phó Bắc Thần hơi khom người, sóng gió trong đôi mắt anh không thể kìm nén được nữa, đột ngột bùng phát.
Anh nhìn chằm chằm người trên giường, thanh âm đè nén đến gần như khàn khàn, gằn từng chữ một: "Năm đó chẳng phải ông cũng ép cô ấy như vậy sao?"
Lời vừa dứt, da thịt trên mặt Phó Chính Kình cũng run lên.
Phó Bắc Thần dựa lưng vào ghế, vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng.
"Để tôi đoán thử xem ông dùng cái gì để uy Hi*p cô ấy."
"Là tôi, đúng không?"
Hai tay anh dần dần siết chặt, chiếc kẹp cà vạt nhỏ nhắn kia cắm sâu vào trong lòng bàn tay, cảm giác lạnh lẽo lan ra, trái tim cũng đau y như vậy.
Phó Bắc Thần nặng nề nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, đtừng chút từng chút một áp chế cảm xúc hỗn loạn trong ánh mắt, tĩnh lặng như một ao nước tù đọng.
"Nếu như cô ấy không rời đi, tôi tuyệt đối không thể nào cùng ông trở về Mỹ. Vì thế, chỉ cần cô ấy đi càng xa càng tốt, ông mới sẵn sàng chi trả tiền thuốc thang cho mẹ tôi, sau đó đào tạo tôi làm người thừa kế của tập đoàn Phó thị, cho tôi một tương lai tươi sáng, điều kiện tốt nhất, đúng không?"
Khóe môi anh nhếch lên một đường cong lạnh lùng, "Nếu cô ấy không muốn, chính tay ông sẽ hủy đi vết nhơ này của của tôi, sau này sẽ không còn khả năng uy Hi*p được nhà họ Phó. Sau đó khi tôi bước chân vào giới kinh doanh, ông sẽ nghĩ hết mọi cách khiến tôi không thể nào trở mình, xem như đây là cái giá cho việc tôi từ chối trở về nhà họ Phó."
Nghe vậy, vẻ mặt Phó Chính Kình hoàn toàn cứng đờ, khuôn mặt ông bỗng già đi mười lần.
Khó trách, lần này Phó Bắc Thần ra tay độc ác như vậy, là vì trả thù cho cô ta.
Anh nói không sai chút nào.
Bỗng nhiên, Phó Chính Kình nhớ lại cảnh tượng trong bệnh viện tám năm về trước.
Khi đó, tình trạng sức khỏe của ông sa sút nghiêm trọng, một khi qua đời, tập đoàn Phó thị mà ông cực khổ gây dựng nên sẽ bị đám cổ đông tham lam kia trong công ty chia cắt.
Ông chỉ có thể đặt hy vọng lên người Phó Bắc Thần.
Sau khi ông ngàn dặm xa xôi đến được Giang Thành, ông còn cho rằng, Phó Bắc Thần sẽ không nói lời nào mà cùng ông trở về Mỹ. Suy cho cùng, vị trí người thừa kế của nhà họ Phó là vị trí mà nhiều người cầu cả đời còn không được, không ai là không muốn chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này.
Nhưng khi Phó Chính Kình nhìn thấy anh trong bệnh viện, nằm ngoài dự đoán, anh không chút do dự mà từ chối.
Giống như việc Phó Chính Kình cũng không muốn thừa nhận anh là huyết mạch của nhà họ Phó, đồng thời, Phó Bắc Thần cũng chẳng thèm ngó tới những thứ của nhà họ Phó, thậm chí, có vẻ chán ghét.
Kiểu khinh thường này của anh đã hoàn toàn chọc giận Phó Chính Kình, nhưng đồng thời, ông lại phát hiện ra rằng, với tính cách như vậy của Phó Bắc Thần, để đạt được những thành tựu như ông trước đây, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Một người như vậy, mang thân phận là đứa con ngoài giá thú của nhà họ Phó, nếu như sau này không sử dụng anh, cũng sẽ trở thành lỗ hổng của tập đoàn.
Vì thế, Phó Bắc Thần phải quay về nhà họ Phó. Cho nên những trở ngại khiến anh không thể rời khỏi Giang Thành, vì Phó thị, Phó Chính Kình diệt trừ từng cái từng cái một.
Đầu tiên, phải kể đến người mẹ ốm nặng của anh, Phó Chính Kình từ đầu đã đề xuất rằng sẽ gánh vác hết toàn bộ tiền thuốc thang, cũng cung cấp điều kiện y tế tốt nhất, loại bỏ hoàn toàn nỗi băn khoăn lo lắng của anh.
Nhưng Phó Bắc Thần vẫn không muốn rời đi.
Sau khi điều tra, Phó Chính Kình biết được sự tồn tại của cô gái kia, sau đó ông đã đã đàm phán một lượt với đối tác trẻ tuổi nhất.
Thật trùng hợp, vào thời điểm đó, Khương Tri Ly cũng vừa mới vừa trải qua biến đổi lớn trong nhà.
Một người biết cách gây khó dễ với người khác như Phó Chính Kình, chỉ cần vài lời nói, ông đã có thể thể đánh bại cô gái non nớt trước mặt.
Nếu như cô ta không muốn rời đi, bất kể sau này Phó Bắc Thần gặp phải chuyện gì, đều là lỗi của cô ta.
Khi biết được Phó Bắc Thần chỉ là một đứa con riêng, ngoài sự ngạc nhiên ra, biểu hiện trên khuôn mặt cô là đau lòng.
Kết thúc cuộc trò chuyện, khuôn mặt cô gái tái nhợt, chỉ hỏi ông một câu.
Cô hỏi: "Nếu như anh ấy sẵn lòng cùng ông trở về, ông có thể cho anh ấy những thứ tốt nhất không?"
Ông không chút do dự trả lời, dĩ nhiên.
Chỉ cần cô nguyện ý rời đi, như vậy Phó Bắc Thần ở Giang Thành cũng không còn bất kỳ ràng buộc nào, có thể sẽ trở thành lưỡi dao sắc bén của ông, giúp ông diệt trừ tất cả nguy hiểm tiềm ẩn.
Mà ông cũng chắc chắn rằng, cô gái trước mặt, nhất định sẽ đồng ý rời đi.
Điểm yếu của cô, chỉ có Phó Bắc Thần.
Đúng như dự đoán, cô đã đồng ý.
Tám năm trước, lần gặp mặt cuối cùng với Khương Tri Ly, cô gái nhìn ông không hề oán hận, ngược lại, cô thậm chí còn biết ơn ông.
Cảm ơn ông đã cứu mẹ của Phó Bắc Thần, giúp Phó Bắc Thần thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó lúc đó.
Cũng lo lắng rằng sau khi Phó Bắc Thần biết được chân tướng vì sao cô rời đi, chuyện sẽ thành như bây giờ, Phó Chính Kình không biết xấu hổ yêu cầu Khương Tri Ly tuyệt đối không được nói cho Phó Bắc Thần biết bất kỳ chuyện gì liên quan đến năm đó, nhất là cuộc đàm phán kia.
Nhưng ông quên rằng, giấy chẳng gói được lửa.
Lẽ ra ông phải lường trước được tình huống cá ૮ɦếƭ lưới rách hôm nay, huống chi, những năm này ông đã chạm vào chiếc vảy ngược duy nhất của Phó Bắc Thần.
Đối với Phó Bắc Thần mà nói, mối quan hệ huyết thống mỏng manh kia, cộng với tập đoàn Phó thị, so với cô gái kia thì từ đầu đến cuối đều không đáng nhắc tới.
Phó Chính Kình nằm trên giường bệnh, chán nản yếu ớt nhắm mắt lại, khó nhọc thốt ra ba từ.
"Tôi từ chức."
"Chuyện của Phó thị, tôi sẽ không nhúng tay vào nữa."
Nghe vậy, sắc mặt Phó Bắc Thần vẫn lạnh lùng như cũ, không có bất kỳ dao động nào.
Anh vô cảm đứng dậy, trước khi đi còn bật TV trên tường lên.
Tin tức bằng tiếng Anh phát ra từ trong TV: "Hôm nay, tập đoàn Phó thị đã chính thức tuyên bố, chủ tịch Phó Chính Kình đã tự nguyện từ chức vì bệnh nặng. Sau đó, tập đoàn Phó thị được tiếp quản bởi tổng giám đốc đương nhiệm Phó Bắc Thần, bước sang một chương mới....."
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, ngay trước khi cửa đóng lại, trong phòng lại vang lên một giọng nói trầm lạnh.
"Từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa."