Bên trong rạp chiếu phim, màn hình không ngừng biến đổi, là một bộ phim về tình yêu đẹp, có lẽ là vì phim được chiếu trùng với lễ giáng sinh nên thời gian trong phim cũng là mùa đông.
Phim chiếu được một nửa, nam nữ chính thổ lộ tình cảm với nhau dưới bầu trời đầy tuyết, nhiều cô gái ở đây đã cảm động đến rơi nước mắt.
Mà Khương Tri Ly lại không có cảm giác gì, từ lúc ngồi xuống, sự chú ý của cô đã không đặt vào bộ phim.
Lý do là, Lâm Khanh Khanh, người vừa mới ở ngoài cửa, lại theo bọn họ vào đây.
Hơn nữa, Khương Tri Ly cũng phát hiện ra rằng, nữ chính của bộ phim hai người bọn họ xem hôm nay, lại là cái cô Lâm Khanh Khanh này.
Làm phiền rồi, xin hỏi như thế này thì cô làm sao mà đắm chìm vào phim được??
Mà Phó Bắc Thần ở bên cạnh, từ đầu đến cuối anh nhìn chằm chằm vào màn hình, xem rất nghiêm túc.
Khương Tri Ly nhìn thấy dáng vẻ hết sức chuyên chú của anh, âm lượng decibel đang gào thét trong lòng cô dường như sắp vượt ra ngoài khả năng đo lường.
Phim hay đến vậy sao?? Hả?? Thậm chí xem đến nỗi không thèm chớp mắt!!
Ngay lúc nắm đấm của cô càng ngày càng siết chặt lại, người ngồi bên cạnh cô cuối cùng cũng động đậy.
Ánh mắt Phó Bắc Thần vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, trong khung cảnh mờ tối, anh đưa tay lên, động tác vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô.
Khương Tri Ly nhất thời ngẩn người ra giống như bị điện giật, không hề nhúc nhích.
Lòng bàn tay dày rộng ấm áp bọc lấy tay cô, chiếc đồng hồ màu bạc trên tay anh chạm vào làn da cô, mang đến một chút cảm giác lạnh như băng, khiến lòng cô run lên.
Bên tai Khương Tri Ly lập tức đỏ bừng, may mắn là đang ở trong rạp chiếu phim, hoàn toàn chẳng có mấy người chú ý đến bọn họ.
Trái lại, Phó Bắc Thần vẫn đang ngồi thẳng, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, anh tập trung đến nỗi bất cứ ai cũng sẽ nghĩ rằng anh thực sự chỉ đang xem phim.
Trên thực tế, trong bóng tối, ngón tay anh từ từ luồn vào giữa những ngón tay cô, sau đó, vững vàng, dứt khoát, nắm chặt lấy tay cô.
Mười ngón tay đan vào nhau, thân mật đến nỗi không có kẽ hở, nhiệt độ của anh từng chút từng chút một nhuộm đỏ làn da trong lòng bàn tay cô, có chút nóng như thiêu đốt.
Trái tim Khương Tri Ly đập loạn cả lên.
Ánh sáng xung quanh cực kỳ mờ tối, chính vì thế mà các giác quan lại càng được phóng đại trở nên rất rõ ràng.
Dường như ngay cả thanh âm từ bộ phim cô cũng không nghe được, chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của của mình đập vào trong màng nhĩ, một nhịp rồi lại một nhịp.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch....
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại bắt đầu khẽ rung lên.
Phó Bắc Thần cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó xích lại gần cô, thấp giọng nói: "Anh ra ngoài nghe điện thoại."
Nhiệt độ nơi lòng bàn tay bỗng rút đi, trong lòng cô cảm thấy trống rỗng.
Khương Tri Ly giả vờ như đang mải mê xem phim, bình tĩnh gật đầu: " Ừ."
Đợi đến khi Phó Bắc Thần rời đi, Khương Tri Ly không nhịn được mà cúi đầu, cô nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình đến xuất thần.
Nhìn xong, khóe miệng cô không nhịn được mà nhếch lên.
Nhưng mà một giây sau, độ cong trên khóe miệng Khương Tri Ly cứng đờ lại.
Bởi vì cô nhìn thấy, một bóng người đi ngang qua lối đi bên cạnh cô.
Lâm Khanh Khanh.
Lúc Lâm Khanh Khanh đi ra khỏi rạp chiếu phim, nhìn thấy Phó Bắc Thần đang đứng ở cánh cửa gần cầu thang nghe điện thoại.
Anh mặc âu phục, đi giày da, dáng vẻ nhìn thẳng tắp chỉnh tề, hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí bình thường trong rạp chiếu phim.
Lâm Khanh Khanh đột nhiên nhớ đến lần gặp mặt trước đây của cô và Phó Bắc Thần.
Trong bữa tiệc rượu, tên lão tổng bụng phệ nào cũng dẫn theo một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đến làm bạn cặp, say sưa nâng cốc chạm ly, khiến người khác nhìn vào cảm thấy buồn nôn.
Chỉ có anh, nổi bật giữa đám người, đôi mắt lạnh lùng trong veo nhìn xa xăm, không vẩn ᴆục như những người khác, tỉnh táo đến nỗi kiêu ngạo liếc nhìn người khác bằng nửa con mắt, không để bất kỳ Dụς ∀ọηg nào chạm đến, dường như anh và bọn họ không phải là người của cùng một thế giới.
Cao đến nỗi không với tới, khiến người khác không dám đến gần.
Cho đến khi Lâm Khanh Khanh nhìn thấy cảnh vừa rồi.
Người đàn ông đứng đợi ở nơi đó, khoác trên người bộ âu phục chỉnh tề, trên tay lại đeo một chiếc túi xách da nữ, trong tay lại cầm một ly trà sữa mà con gái thích uống.
Giống như là bị người phàm kéo từ trên tế đàn xuống phàm trần.
Kỳ lạ, nhưng lại vô cùng hài hòa.
Sau khi thu lại suy nghĩ, Lâm Khanh Khanh sửa sang lại váy, nở một nụ cười rồi bước đến gần anh.
"Phó tổng, thật không ngờ hôm nay anh lại đến xem phim của tôi, sau này nếu anh muốn xem, có thể trực tiếp liên hệ với tôi, tôi sẽ nhờ người đại diện của tôi gửi vé chiếu sớm đến cho anh."
Phó Bắc Thần cất điện thoại, anh liếc nhìn một cái.
Cô mỉm cười tự nhiên, che giấu mục đích của mình rất giỏi.
Những người trà trộn vào trong vòng tròn danh lợi, mỗi người đều là diễn viên bẩm sinh, mấy năm nay, Phó Bắc Thần đã gặp rất nhiều.
Trong số những người mà anh gặp được, chỉ có Khương Tri Ly, cô tự cho rằng kỹ năng của mình rất tốt, nhưng thật ra, tâm tư nhỏ bé của cô đều được viết hết lên trên mặt, vụng về nhưng chân thành.
Anh nheo mắt, giọng nói không có chút nhiệt độ nào: "Không cần, cảm ơn."
Nói xong, Phó Bắc Thần nhấc chân định rời đi, Lâm Khanh Khanh thấy vậy, trong lòng cảm thấy cuống cuồng, vội vàng lên tiếng nói: "Phó tổng, cô gái vừa rồi đi cùng anh, là bạn gái của anh sao?"
Đúng như dự đoán, người đàn ông dừng bước.
Giọng anh lạnh lùng, như thể không hề nghe ra vẻ thăm dò trong lời nói của cô.
"Không phải."
Nghe vậy, trong lòng Lâm Khanh Khanh cảm thấy vui mừng, khi trên mặt cô nở nụ cười, lại nghe thấy Phó Bắc Thần lên tiếng.
"Là bà xã tôi."
"?"
Nụ cười của Lâm Khanh Khanh bỗng chốc trở nên cứng đờ: "Bà xã..... của anh?"
Phó Bắc Thần cau mày, tuyên bố sự kiên nhẫn của anh đã hoàn toàn cạn kiệt, ngay khi anh định nhấc chân lên vào lại rạp chiếu phim, một bóng người đúng lúc từ bên trong đi ra.
Khương Tri Ly mỉm cười, bước đến nắm lấy tay anh: "Chúng ta đi thôi."
Anh nhíu mày, hỏi cô: "Phim chiếu xong rồi à?"
Giống như không nhìn thấy Lâm Khanh Khanh đang dứng bên cạnh, Khương Tri Ly nhẹ nhàng nói: "Không có, bộ phim này chán quá, xem nữa thì phí thời gian, không bằng về nhà sớm một chút."
Lâm Khanh Khanh: "......"
Phó Bắc Thần cúi đầu xem giờ, hình như cũng đến lúc rồi.
Anh gật đầu: "Đi thôi."
Lúc hai người ăn cơm tối xong quay về khách sạn, Khương Tri Ly mới phát hiện ra rằng bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi.
Những bông tuyết trong suốt như pha lê từ trên trời rơi xuống, treo trên cành cây, khiến lễ giáng sinh lại thêm phần lãng mạn.
Bên trong phòng tổng thống lại có một cái ban công rộng rãi, bao quát toàn bộ cảnh sông phía đối diện.
Nhân lúc Phó Bắc Thần còn đang ở trong thư phòng làm việc, Khương Tri Ly hào hứng chạy ra ban công, dùng tay hứng những bông tuyết rơi từ trên trời xuống.
Một lúc sau, phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Cô cũng không quay đầu lại, giọng điệu kích động như người phương nam chưa từng thấy tuyết rơi bao giờ: "Phó Bắc Thần, anh nhìn xem, tuyết rơi rồi này!"
Anh thấp giọng đáp lại, khoác chiếc áo khoác đang cầm trong tay lên cho cô.
Cảm giác ấm áp bao bọc lấy cô, Khương Tri Ly bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng, cô vội vàng cúi đầu xuống, tìm kiếm thứ gì đó trong túi áo khoác.
Cô lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho anh, cô cong mắt cười, giọng điệu hết sức nghiêm túc.
"Phó Bắc Thần, giáng sinh vui vẻ, đây là quà giáng sinh."
Ánh mắt anh hơi ngưng lại, trong mắt dường như có một tia cảm xúc đang chảy xuôi.
Yên lặng một lát, Phó Bắc Thần đưa tay lên nhận lấy hộp quà, sau đó mở ra.
Bên trong là một chiếc kẹp cà vạt bằng pha lê màu xám, lạnh lùng tinh xảo, ánh kim loại sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Phong cách thiết kế đơn giản thanh lịch, không có bất kỳ trang trí phức tạp nào.
Anh nhìn một lúc, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Tự tay em thiết kế à?"
Khương Tri Ly chớp chớp mắt, giọng điệu không thể tin được: "Sao anh biết thế?"
Phong cách của cô độc đáo đến nỗi chỉ cần nhìn một cái là biết rồi sao?
Khóe môi Phó Bắc Thần hơi cong lên, anh không trả lời câu hỏi của cô, anh đưa tay lên lấy chiếc kẹp cà vạt ra khỏi hộp.
Phía sau chiếc kẹp cà vạt, ở một góc không dễ nhìn thấy, còn khắc thêm ký tự nho nhỏ bằng tiếng Anh.
F&J
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lên hàng chữ, cảm giác mát lạnh lan ra từ đầu ngón tay.
"Đây là gì vậy?" Anh nhướng mày, đã biết rồi còn hỏi.
Không ngờ rằng cô đã cẩn thận như vậy thế mà vẫn bị anh phát hiện, Khương Tri Ly vì để giấu đi sự hoảng hốt của mình đành phải gượng gạo nói: "Em là nhà thiết kế, khắc logo lên thì sao nào?"
"Lỡ như sau này anh vô tình làm mất, tìm lại cũng dễ hơn."
Thật ra thì tặng cho anh món quà này, cũng có chút tâm tư của cô trong đó.
Kẹp cà vạt, vị trí gần với tim nhất.
Hơn nữa, cô cũng không nói ra, thật ra thì món quà này, rất lâu trước kia cô đã chuẩn bị xong rồi, chẳng qua là vẫn không có cơ hội đưa cho anh.
Khương Tri Ly chớp chớp mắt, bỗng nhiên cô xòe tay ra đưa về phía anh, trong mắt lộ ra nụ cười ranh mãnh.
"Quà giáng sinh của em đâu?"
Phó Bắc Thần cất chiếc hộp đi, anh đút một tay vào túi, bình tĩnh hỏi cô: "Em muốn quà gì?"
Khương Tri Ly ngay lập tức không thể tin được mà mở to mắt: "Anh thật sự không chuẩn bị quà cho em sao."
Vẻ mặt của anh thản nhiên như thường: "Anh tưởng rằng anh đã tặng rồi."
"?"
Đừng nói là chiều nay anh cùng cô xem phim đấy nhé?!
Xin hỏi anh là kiểu trai thẳng cực phẩm nào vậy??
Khương Tri Ly tức giận đến bật cười, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúc mừng anh, bây giờ anh bị kết án hình phạt là không có vợ."
Nhìn cô giống như một chú mèo nhỏ đang xù lông, khóe môi Phó Bắc Thần khẽ nhếch lên, anh ung dung thong thả cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
Khương Tri Ly tức giận trợn mắt nhìn anh, lại xòe tay về phía anh: "Anh còn cười! Mau trả quà lại cho em!"
Một lát sau, ánh mắt anh đột nhiên lướt qua cô, nhìn ra ngoài ban công, giọng nói trầm ấm du dương tan vào trong gió chiều.
"Khương Tri Ly, quay đầu lại."
Cô nhất thời ngẩn người ra, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Sau lưng cô, màn đêm buông xuống, giữa muôn vàn bông tuyết, những chùm pháo hoa khổng lồ nổ tung trên không trung.
Nườm nượp kéo đến, chớp nhoáng nhưng lại đẹp rực rỡ, trong chốc lát đã thắp sáng cả bầu trời đang tối đen.
Pháo hoa trong màn tuyết rơi dày đặc, là hai kiểu lãng mạn nhất chồng chéo lên nhau.
Đang đắm chìm trong khung cảnh xinh đẹp khiến lòng người rung động này, Khương Tri Ly chợt nhớ ra gì đó, cô khó tin quay đầu lại nhìn người bên cạnh.
"Đây chẳng lẽ là anh..."
Nửa khuôn mặt anh được bao phủ trong vầng hào quang mờ ảo của pháo hoa, đường nét thâm thúy trên khuôn mặt anh được phản chiếu nhìn dịu dàng hằn.
Phó Bắc Thần quay đầu nhìn về phía cô, bình tĩnh nói: "Chẳng phải em nói muốn xem pháo hoa sao?"
Không kịp chuẩn bị mà chạm vào ánh mắt anh, trái tim Khương Tri Ly bỗng nhiên lỡ một nhịp.
"Em nói khi nào...."
Còn chưa nói xong, cô lại ngẩn người ra, ký ức không khống chế được mà ùa về.
Một tuần trước, trên WeChat.
Khương Tri Ly: Anh có muốn xem pháo hoa không? Thôi vậy, dù sao thì em muốn xem.
Khương Tri Ly: Đừng chớp mắt nhé.
Thoáng chốc, lại thêm một bông pháo nở rộ, Khương Tri Ly ngây người nhìn anh, đột nhiên cảm xúc trong lòng cô cũng nổ tung theo pháo hoa, nhanh chóng lan ra toàn thân.
Loại cảm giác đó rất khó tả, thậm chí còn làm cô muốn khóc.
Giờ phút này, so với trong phim cũng lãng mạn y như thế.
Thật ra thì, không phải cô muốn xem pháo hoa, mà là muốn ở cùng anh.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cả hai đều được thực hiện.
Giữa màn pháo hoa khổng lồ, giọng nói trầm thấp mềm mại vang lên bên tai cô, đánh vào tim cô.
"Giáng sinh vui vẻ", anh nói.
Đến rất lâu rất lâu sau này, Khương Tri Ly vẫn không quên được, khi đó Phó Bắc Thần nói ra câu Giáng sinh vui vẻ, trong đầu cô lại hiện ra câu nói đó.
Hóa ra, đối với cùng một người, cũng có thể rung động đến hàng nghìn hàng vạn lần.