Sau khi nhận được tin nhắn mà An Dương gửi đến, Khương Tri Ly bắt một chiếc taxi dưới lầu công ty, định trực tiếp đến đó.
Nhiều năm không về lại Giang Thành, lần đầu tiên Khương Tri Ly cảm nhận được sự khủng khi*p từ việc tắc đường. Đoạn đường vốn chỉ cần một tiếng là đến nơi, thế mà cô lại mất ba tiếng, ngồi lâu đến nỗi cô cảm nhận được cơn buồn nôn từ việc say xe.
Khi đến nơi đã là bảy giờ tối, bây giờ trời đã tối hẳn.
An Dương đã đánh tiếng trước với nhân viên phục vụ của câu lạc bộ tư nhân này, Khương Tri Ly đến nơi thì ngồi ở sảnh tầng một đợi.
Bên cạnh là cửa kính trong suốt, bên ngoài trời tối đen như mực, trong sảnh thì có người qua kẻ lại, đèn đuốc sáng trưng.
Khương Tri Ly ngồi trên ghế sofa, cô nhìn chằm chằm những vị khách ra ra vào vào, cô sợ nếu như mình không chú ý, Phó Bắc Thần sẽ rời đi.
Ba giờ trôi qua, Khương Tri Ly cảm thấy càng ngày càng đói, lúc này cô mới nhớ ra là mình vẫn chưa ăn cơm tối.
Nhưng mà một khắc cô cũng không muốn rời đi, lỡ như lúc này Phó Bắc Thần ra ngoài, công sức ngồi đợi của cô tối nay xem như vô ích.
Việc nhỏ mà không nhẫn được thì ắt hỏng việc lớn.
Khương Tri Ly tự thôi miên mình hết lần này đến lần khác, cho đến khi bụng đói đến tê dại, cơn buồn ngủ cũng ập đến, ngay cả mí mắt cũng bắt đầu dán vào nhau.
Nếu như nói việc chờ đợi khiến người ta cảm thấy khó chịu, đặc biệt là chờ đợi trong vô vọng.
Mặc dù đang buồn ngủ, Khương Tri Ly cũng không dám nhắm mắt, cô không còn cách nào khác là buộc phải di chuyển sự chú ý của mình sang thứ khác, cô quay đầu nhìn xe cộ lướt qua ngoài cửa sổ, còn có lá khô bị gió thu cuốn lấy, bay lả tả trên mặt đất.
Cô bỗng dưng nhớ đến khoảng thời gian sau khi chia tay với Phó Bắc Thần. Cô không đến trường, Phó Bắc Thần không tìm được cô, anh chỉ có thể đứng đợi trước cửa nhà cô.
Cô nghe người giúp việc ở nhà nói, suốt một tuần, đêm nào anh cũng đến, đêm nào anh cũng chờ.
Khi đó vẫn đang là mùa đông, gió lạnh đến thấu xương, chỉ cần đứng bên ngoài một chút thôi sẽ bị gió thổi cho đơ người, cũng không biết anh chống chọi thế nào, cũng không hiểu sao anh lại bướng bỉnh cố chấp đến vậy, nhất định phải nhận được câu trả lời từ cô.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, Khương Tri Ly đứng dây đi ra ngoài cửa xoay.
Cơn gió lạnh buốt thổi qua người cô, lấy đi từng chút từng chút hơi ấm trên người cô, đứng một hồi lâu, nhiệt độ trong lòng cô dường như cũng nguội lạnh.
Hóa ra cảm giác chờ đợi trong cơn gió lạnh là như thế này.
Chỉ khi tự mình nếm trải, cô mới nhận ra năm đó mình đã đối xử tàn nhẫn với anh thế nào.
Khương Tri Ly cúi đầu, mái tóc cô bay loạn trong không trung, che đi nửa khuôn mặt, khiến người khác không có cách nào nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Cách đó không xa, một chiếc Maybach màu đen lẳng lặng dừng bên ven đường, không biết xe đã dừng ở đó bao lâu, gần như đã hòa vào màn đêm xung quanh.
Phó Bắc Thần ngồi ở phía sau, ánh mắt thâm thúy bình tĩnh của anh dán chặt vào bóng người đứng ở cửa, chưa từng dời đi.
Cô cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì, dáng người nhỏ bé của cô đứng trong cơn gió lạnh, nhìn hết sức đơn bạc, chiếc áo choàng dài chỉ che đến đầu gối, bắp chân trắng muốt của cô lộ ra ngoài không khí, nhìn thoáng qua thôi đã cảm thấy lạnh, nhưng vẫn rất chói mắt.
Dưới ánh đèn vàng rực rỡ, người qua đường đều cùng nhau đi dạo, khiến cô càng thêm cô quạnh, thê lương.
Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, An Dương ngồi ở phía trước nhìn Khương Tri Ly đang đứng ngoài cửa, anh do dự lên tiếng: "Phó tổng, cô Khương đã đợi gần bốn tiếng rồi."
Chiếc xe cũng đã đợi ở đây gần bốn tiếng.
An Dương quả thật không hiểu ông chủ đang nghĩ cái gì, chỉ có thể mơ hồ đoán được, Phó Bắc Thần với cô nhà thiết kế mới này nhất định có quan hệ.
Bữa tiệc xã giao ban đầu bị hoãn lại, rồi ngồi ở đây tận mắt nhìn người ta đợi bốn tiếng đồng hồ.
An Dương đã làm việc bên cạnh Phó Bắc Thần hơn ba năm nay, anh tận mắt chứng kiến Phó Bắc Thần dùng khoảng thời gian ngắn nhất để leo lên vị trí bây giờ, gần như là một sự tồn tại khác thường rồi. Suốt ba năm nay, An Dương chưa từng nhìn thấy Phó Bắc Thần lãng phí một giây phút nào ngoại trừ công việc, giống như một cỗ máy không có cảm xúc, bình tĩnh đến đáng sợ.
Dĩ nhiên, cho tới bây giờ An Dương cũng chưa từng nhìn thấy anh lại hành động khó tin thế này.
Im lặng đến quỷ dị, ánh đèn đường chiếu vào, bao phủ lên đôi mày lạnh lùng của người đàn ông, đôi mắt đen sâu thẳm như đáy biển, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Phó Bắc Thần bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, anh liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay.
Dưới ánh đèn, chiếc đồng hồ phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, chiếu vào đôi mắt sâu thẳm tối đen như mực của anh, giống như có thứ gì đó đang vỡ vụn.
Bỗng nhiên, anh thấp giọng hỏi: "Bốn tiếng, rất lâu sao?"
Rõ ràng không lâu bằng một phần mười nghìn của anh.
Nghe được câu hỏi mơ hồ này, An Dương nhạy bén nhận ra được tâm trạng của Phó Bắc Thần không tốt, nên anh giữ im lặng.
Bên trong xe lại rơi vào bầu không khí im lặng ૮ɦếƭ chóc.
Phút chốc, người ngồi phía sau đã lên tiếng: "Gọi điện thoại cho cô ấy."
Xung quanh yên tĩnh, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, lập tức kéo Khương Tri Ly ra khỏi suy nghĩ của mình.
Thấy tên người gọi đến, Khương Tri Ly vui mừng khôn xiết, cô lập tức bắt máy.
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì lời nói của An Dương từ đầu bên kia như dội thẳng một gáo nước lạnh lên đầu cô.
"Xin lỗi cô Khương, sau khi kết thúc bữa tiệc xã giao, Phó tổng có việc gấp cần phải xử lý, thời gian có chút eo hẹp...."
Nằm trong dự liệu của cô.
Khương Tri Ly mím chặt môi, cô dừng lại một chút, sau đó nói: "Không sao đâu, tôi biết rồi. Làm phiền cậu rồi, trợ lý An."
Cúp điện thoại xong, những cơn gió dường như thổi mạnh hơn trước, như những lưỡi dao cắt vào mặt cô.
Khương Tri Ly quấn chặt áo khoác, cô đi tới ven đường, vẫy tay bắt một chiếc taxi.
Bên trong xe bật điều hòa ấm áp, lên xe được một lúc, hơi lạnh dần dần tan biết, Khương Tri Ly cuối cùng cũng cảm thấy ấm hơn, nhưng cơn đói lại quay trở lại.
Khi một người vừa lạnh vừa đói, cảm giác uất ức sẽ lên đến đỉnh điểm, chứ đừng nhắc đến việc cô ngồi đợi bốn tiếng đồng hồ trong vô vọng.
Khung cảnh thành phố lướt nhanh ngoài cửa xe, vô hình trung khuếch đại cảm giác cô độc của cô.
Khương Tri Ly đưa tay lên ôm bụng, cô không nhịn được lấy điện thoại mở WeChat lên gửi tin nhắn cho Nghê Linh.
Ly Ly: Tớ đợi Phó Bắc Thần bốn tiếng đồng hồ, thế mà lại không gặp được anh ấy.
Ly Ly: Thậm chí tớ còn không có thời gian ăn tối, tuyệt vọng.jpg.
Bên kia, Nghê Linh gửi lại hai chữ: Đáng đời
Ly Ly:..... Huhuhu.jpg.
Một giây sau, Nghê Linh trực tiếp gọi điện thoại đến, giọng điệu kiểu "Tớ biết ngay mà": "Cậu xem, có phải anh ta cố ý chỉnh cậu không?"
Khương Tri Ly phản bác: "Chắc là không đâu? Hình như anh ấy bận thật...."
Nghê Linh hoàn toàn từ bỏ ý định khuyên Khương Tri Ly quay đầu là bờ, lại hỏi: "Cậu có cảm thấy mối quan hệ giữa hai người bọn cậu giống như phim truyền hình không?"
Khương Tri Ly suy nghĩ một lúc, cô cố ý nghĩ theo hướng tích cực: "《 Bên nhau trọn đời 》à?"
Nghê linh nghiêm túc nói: "Không, là 《 Hoa hồng có gai 》*."
(*) Hoa hồng có gai: Bộ phim xoay quanh số phận những người phụ nữ khi rơi vào vòng lẩn quẩn yêu – hận – tình – thù.
"......"
Nói trúng chủ đề của Nghê Linh, bỗn nhiên cô thao thao bất tuyệt: "Khương Thế Hiền, Phó Phẩm Như. Ban đầu anh ta si tình như lại bị vứt bỏ một cách thê thảm, bây giờ niết bàn trùng sinh, huy hoàng quay trở lại, tiếp cận cậu là là vì báo thù, nhưng trong lòng anh ta chỉ có yêu hận chồng chất..."
"....... Cúp đây."
Sau khi cúp điện thoại xong, xe cũng đã lái đến.
Khương Tri Ly không vội quay về, cô đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua một phần Oden ấm nóng, sau đó mới chậm rãi trở về.
Dọc theo đường đi, trong tâm trí cô tràn ngập một bản nhạc BGM cổ điển, phát đi phát lại.
Cố chấp ôm chặt nỗi đau vì tình yêu, cố chấp ôm chặt tổn thương chỉ vì thù hận*.
(*) Lời bài hát "Không thể tha thứ" - Lý Giai Lộ, OST phim "Hoa hồng có gai".
Đúng là đòi mạng, thật biết cách tẩy não.
Đến khi trở lại khách sạn, Khương Tri Ly vẫn còn đang cố gắng loại bỏ giai điệu đó ra khỏi đầu. Trong sảnh đèn đuốc sáng trưng, cánh cửa xoay bằng kính chậm rãi quay, như thể có một lực kéo vô hình.
Khương Tri Ly vô ý ngẩng đầu lên, một bóng người cao lớn quen thuộc đang đi về phía thang máy.
Cô còn tưởng mình hoa mắt, cô chớp chớp mắt.
Đúng là không nhìn lầm.
Một khắc sau, cơ thể cô phản ứng trước, cô lao người xông về phía trước.
Ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, lại bị người khác điên cuồng ấn nút, cửa lại từ từ mở ra hai bên.
Phó Bắc Thần ngẩn người ra, anh ngước mắt lên nhìn.
Bên ngoài thang máy, Khương Tri Ly bình tĩnh đi vào, khi cô giả vờ vô tình ngẩng đầu lên, chợt bắt gặp ánh mắt của Phó Bắc Thần.
Khoảnh khắc hai người đối mắt nhìn nhau, ánh mắt của cô sáng bừng rực rỡ.
Ngạc nhiên, bất ngờ, kích động, lại vừa khéo thể hiện niềm vui của cô sau một khỏang thời gian dài xa cách.
Khương Tri Ly bỗng nhiên cảm thấy mình không nên học thiết kế, cô nên học diễn xuất mới đúng.
Khương Tri Ly ngước khuôn mặt đang vui vẻ hớn hở lên, cô buột miệng nói: "Phó Phẩm....."
Móa nó.
Lỗi kỹ thuật.
Phó Bắc Thần hơi cau mày, ánh mắt dò xét bình tĩnh nhìn về phía cô.
Lời còn chưa nói ra đã nghẹn lại trong cổ họng, Khương Tri Ly hít một hơi thật sau, cô cố gắng giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
"Phó tổng, trùng hợp quá nhỉ, anh cũng ở đây à?"
Ánh đèn vàng trong thang máy từ trên cao chiếu xuống, như phủ thêm một tầng ánh sáng lên mi mắt cô, hàng mi dày cong ✓út cũng khôn giấu được ánh mắt đang sáng rực như sao trời của cô.
Trong không gian nhỏ hẹp, phảng phất mùi hương thoang thoảng, xông thẳng vào chóp mũi.
Phó Bắc Thần nhìn đi chỗ khác, anh đưa tay lên nới lỏng cà vạt, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ mệt mỏi lười biếng, anh nhìn cô, hỏi: "Trùng hợp sao?"
Câu hỏi này của anh khiến Khương Tri Ly ngẩn người ra, cô không hiểu câu này có ý gì.
Một giây sau, ánh mắt của cô bỗng dừng lại trên tấm thảm dưới chân.
Logo của tập đoàn Phó thị được in rõ ràng ở giữa thảm.
Ồ, hóa ra khách sạn này là của nhà anh à.
Bây giờ, trong thang máy chỉ còn lại bầu không khí im lặng đến quỷ dị.
Khương Tri Ly vẫn luôn biết cách ăn nói, cho đến tận bây giờ, người có thể khiến cô dễ dàng á khẩu, từ trước đến nay chỉ có một mình Phó Bắc Thần.
Nếu như thuật ngữ Versailles xuất hiện từ khi bọn họ còn học cấp ba, thì thuật ngữ Versailles này chắc chắn do Phó Bắc Thần khởi xướng.
(*) Thuật ngữ Versailles: dùng để chỉ người vô tình để lộ khả năng vượt trội hơn người của mình trước mặt người khác.
Năm đó, ở trường Nhất trung ở Giang Thành, Phó Bắc Thần là người đặc biệt nhất.
Rõ ràng lúc đó, Phó Bắc Thần nghèo đến nỗi phải làm việc ở cửa hàng tiện lợi đến tận khuya, nhưng khí chất vừa uy nghiêm vừa kiêu ngạo trên người anh lại khiến người khác không dám khinh thường.
Chàng trai có khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt phượng đỏ rực nhưng lại cực kỳ lạnh lùng, thêm việc anh vẫn luôn đứng nhất lớp, trở thành "bông hoa trên núi cao" trong mắt mọi người.
Có một lần, trong một cuộc thi toán học, Khương Tri Ly cũng tham gia. Không biết có trùng hợp hay không, lần này đề khó đến độ biến thái, hoàn toàn vượt qua tiêu chuẩn bình thường, ngay cả những học sinh của trường khác cũng không ngừng kêu khổ.
Nhưng mà có người còn biến thái hơn cả đề thi, là Phó Bắc Thần.
Một buổi chiều nào đó sau khi tan học, Khương Tri Ly ngồi trong phòng học, cô cầm bài thi được điểm tuyệt đối của Phó Bắc Thần trong tay, một lúc lâu sau, cô hít một hơi thật sâu rồi hỏi anh: "Phó Bắc Thần, có phải cậu là tên biến thái không?"
"Đề thi khó như vậy, cậu lại được điểm tuyệt đối??"
Cửa phòng học mở toang, cơn gió thổi vào hất tung rèm cửa, ánh chiều tà từ bên ngoài chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của cậu thiếu niên.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, hàng mi rũ xuống bao quanh đôi mắt đen nhánh, dưới ánh nắng chiều lại chuyển thành màu nâu nhạt dịu dàng, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhếch lên.
Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, như cơn mưa nhỏ mát lạnh phá vỡ bầu không khí cuối thu, như ẩn giấu sự ngang tàn độc nhất vô nhị của cậu thiếu niên.
"Độ khó của đề thi với việc tôi được điểm tuyệt đối có liên quan gì đến nhau à?"
Thang máy đi đến tầng cao nhất, phát ra một tiếng "Đinh", ngay lập tức kéo Khương Tri Ly đang chìm đắm trong ký ức trở về thực tại.
Cửa thang máy từ từ mở ra, nhìn thấy Phó Bắc Thần không lưu luyến chút nào đất thì phải đi ra ngoàchút do dự chuẩn bị rời đi, Khương Tri Ly vội vàng đưa tay ra kéo tay áo anh lại, trong lúc vội vàng, cô gọi anh hệt như trước đây.
"Chờ một chút, Phó Bắc Thần."
Lời vừa nói xong, người đàn ông dừng lại.
Ánh đèn từ trên cao chiếu xuống chiếc cúc bằng kim loại trên cổ tay anh, phản chiếu ánh sáng lạnh lùng chói mắt.
Bước chân Phó Bắc Thần dừng lại, anh buông tay cô ra, giọng nói không hề mang theo chút ấm áp nào, "Còn có việc gì?"
Anh không hề che giấu sự kháng cự của mình một chút nào, có lẽ là vì cô từng thấy qua ánh mắt dịu dàng thâm tình của anh, bây giờ đối mặt với ánh mắt thờ ơ lạnh lùng của anh, Khương Tri Ly cảm thấy không biết phải làm thế nào.
Tay cô bỗng trở nên trống rỗng, đầu ngón tay nắm chặt vào nhau, bàn tay cô dừng lại giữa không trung, chỉ có thể xấu hổ rút tay về.
Cô cố nén lại cảm giác chua xót trong lòng, Khương Tri Ly rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Có việc."
Lúc cô nói ra câu này, bàn tay cô vì lo lắng mà nắm chặt hơn.
Cô sợ, sợ anh tàn nhẫn từ chối, nhưng cô lại không có tư cách để trách anh.
Dù sao, cô vẫn là người bỏ rơi anh trước.
Dưới ánh đèn sáng chói, hàng mi cô rũ xuống, đôi môi đỏ mọng mím chặt lại, có thể nhìn ra được cảm giác uất ức mà cô đang đè nén, khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Ánh mắt Phó Bắc Thần khẽ di chuyển, anh trầm giọng nói: "Vấn đề công việc thì tìm An Dương."
"Không phải chuyện công việc, là chuyện riêng." Khương Tri Ly cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
Khủng hoảng nội bộ ở Khương thị không liên quan gì đến Kỳ Nhạc, đương nhiên đây chỉ là chuyện riêng của cô.
Ngón tay Khương Tri Ly cắm chặt vào lòng bàn tay, trong lòng cô cảm thấy rối bời, nghĩ đến cảnh Khương thị bị người khác vây quanh nhòm ngó, trong lòng cô cảm thấy áp lực, cuối cùng cô ngẩng đầu lên, nhìn anh mở một nụ cười: "Phó tổng, khi nào anh có thời gian, tôi mời anh ăn cơm."
Vừa nói ra xong, Khương Tri Ly bỗng cảm thấy hối hận, cô lo lắng không biết mấy lời này có thể hiện mục đích rõ ràng của cô ra không.
Nhưng mà nếu như cô không chủ động tấn công, dựa trên thái độ xem thường phớt lờ cô của Phó Bắc Thần thì không biết đến năm nào tháng nào cô mới được hồi sinh.
Cửa thang máy lại cứ đóng rồi lại mở, bầu không khí yên tĩnh đến nỗi giây tiếp theo có thể đóng băng lại ngay lập tức.
Khương Tri Ly lo lắng thấp thỏm nhìn chằm chằm anh, một giay sau, lại thấy người đàn ông nhếch môi, trong mắt anh không hề có ý cười.
Đôi mắt anh u ám sâu thẳm, trong con ngươi đen nhánh của anh tràn đầy sự thờ ơ, mỉa mai.
"Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, lần này cô Khương lại muốn cái gì?"
"Hay là, cô lại chơi một vụ cá cược mới?"