Đốt Cháy Lãng Mạn - Chương 56

Tác giả: Triệu Thập Dư

Chuyện trong đoàn phim cần giao phó, đạo diễn nhà sản xuất lần nữa tiến tới giữ Bùi Ngọc lại, nhưng là vẫn không thể nào ngăn trở quyết tâm về nước của hắn.
Sau đó người quản lý dàn xếp đôi bên, cuối cùng cho ra kết quả một tuần nghỉ phép.
Nhưng mặc dù là như vậy, bên phía đoàn phim vẫn vô cùng tức giận, nhất là vị đạo diễn nước ngoài nổi tiếng, tóc vàng mắt xanh kia, sau khi tự mình nói chuyện với Bùi Ngọc cũng không thể đả động hắn, thậm chí ở trước mặt mọi người ở đó, ở trước mặt Bùi Ngọc ném kịch bản hai lần.
Không khí lúc ấy vô cùng đáng sợ, nhưng Bùi Ngọc giống như là không cảm nhận được, lời nói lặp đi lặp lại cũng chỉ có một câu kia ——
"Xin lỗi, tôi cần lập tức quay về nước."
Sau đó không dễ dàng gì giải quyết xong mọi chuyện, sau khi bình ổn cảm xúc của đa số người ở đó, chiều hôm sau, Bùi Ngọc cùng người quản lý lên máy bay về nước.
Sau khi lên máy bay, người quản lý mới thở ra một hơi dài.
Hắn nhìn bên ngoài cửa sổ máy bay mênh ௱ôЛƓ vô bờ trời xanh mây trắng, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là nhịn không được nữa, quay đầu hỏi Bùi Ngọc một câu: "Tôi nói... Cậu đây là dự tính trở về trực tiếp tìm thằng nhãi kia tính toán sổ sách?"
Bùi Ngọc không nói chuyện, mà là cầm máy tính bảng vạch vạch qua lại xem cái gì đó.
Người quản lý thăm dò nhìn nhìn trên màn hình máy vi tính bên tay hắn, phát hiện Bùi Ngọc đang xem điều tra về Chu Khởi lúc trước, người phái đi gửi tư liệu trở lại.
"Không phải chỉ là một thằng nhóc nghèo sao? Vẫn còn có cái gì để nhìn?"
Phần tư liệu này người quản lý cũng đã từng xem qua, còn cảm thán một chút, có gương mặt đẹp trai này, sao lại không nghĩ phát triển vào giới giải trí chứ, trên người thiếu nợ nhiều như vậy, chỉ cần làm minh tinh là có thể trả xong rồi.
Con ngươi của Bùi Ngọc lúc này tràn đầy khó lường, trên mặt hắn lại không có biểu cảm tươi cười ấm áp lúc bình thường, khóe miệng ép thành một đường thẳng, trên hai gò má giống như treo một tầng sương lạnh.
"Tôi luôn cảm thấy không quá thích hợp."
Lúc trước hắn rõ ràng rất minh xác bảo bà Tạ nhắc đến chuyện yêu đương của Hứa Nùng, bà Tạ đáp ứng cũng vô cùng sảng khoái, hơn nữa mấy lần trước lúc hắn gọi điện thoại, bà ta ở đầu kia nói chuyện vẫn là rất rõ ràng, cũng cam đoan với hắn, Hứa Nùng bên kia chuyện gì cũng không có.
Nhưng là mấy ngày sau lại liên lạc, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được sự mập mờ trong lời nói của bà Tạ, bà ta lúc ấy chắc chắn đã là biết gì đó, nhưng lại vẫn luôn không dám nói với hắn.
Hơn nữa lúc trước điều tra một người đàn ông như vậy, vấn đề cũng rất lớn.
Tại sao một người thiếu một thân khoản nợ, có thể vẫn luôn bình yên vô sự ở bên người Hứa Nùng đến tận bây giờ?
Còn có lần đó ở quán bar, tầng hai của quán bar kia không phải là tùy tiện người nào cũng có thể được thả đi lên, hắn lại làm thế nào có thể xuất hiện ở nơi đó?
Bùi Ngọc lần đầu tiên có cảm giác khinh địch, hắn cảm thấy lúc trước chính mình đã quá xem thường người đàn ông này, vì thế mới có thể tạo thành cục diện hiện tại, thậm chí... Dưới tình huống hắn không hề hay biết, cô bé hắn vẫn luôn tưởng rằng nắm ở trong lòng bàn tay biến thành bạn gái của người khác, ảnh hai người ngọt ngào hôn môi, còn lên hot search!
Nghĩ đến đây, Bùi Ngọc toàn thân cao thấp đều tràn đầy kích động muốn Gi*t người, ngón tay đang nắm máy tính bảng của hắn vô thức dùng sức, bên cạnh đầu ngón tay thậm chí còn ấn lên màn hình bảng một khoảng đen thui.
Người quản lý nhìn thấy hắn như vậy, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định không có ai nhìn về phía bọn họ bên này, chạm vào cánh tay Bùi Ngọc, nhỏ giọng nói với hắn: "Tôi nói này, cậu chú ý một chút cho tôi a, đây vẫn còn ở bên ngoài đó, cậu đừng quên bản thân là cái thân phận gì."
Nhưng Bùi Ngọc giống như không nghe thấy lời của hắn, sương lạnh trên mặt càng ngày càng đậm.
Người quản lý không biết làm thế nào, nghĩ một chút, chuẩn bị tán gẫu gì đó một chút xem có thể điều chỉnh tâm trạng của hắn hay không.
"Vậy chờ sau khi cậu về nước, là đi tìm Hứa Nùng trước, hay là tìm thằng nhóc kia trước?"
Bùi Ngọc lắc đầu, "Ai cũng không tìm."
Người quản lý ngạc nhiên, "Gì? Ai cũng không tìm?"
"Đúng. Tôi muốn trước tiên tìm bà vợ kia của cha tôi."
Bùi Ngọc vừa nghĩ tới bà Tạ mấy ngày nay có khả năng vẫn luôn lừa mình, liền тһô Ьạᴏ muốn Gi*t người.
Mụ già kia nhất định là biết gì đó, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng, suy nghĩ một chút nên làm như thế nào!
Hắn đã sai một lần, trực tiếp dẫn đến Hứa Nùng bị người đàn ông khác nắm lấy, hắn không thể lại xúc động sai lầm lần thứ hai!
————————
Khi Bùi Ngọc trở lại Bùi gia, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Ông Bùi đã sớm đi tới công ty, không ở nhà. Bà Tạ vốn dĩ cũng là cùng phu nhân nhà khác hẹn nhau cùng đi xem triển lãm tranh, nhưng không ngờ lại tạm thời nhận được điện thoại của Bùi Ngọc, cho nên chỉ có thể trông chừng ở nhà chờ hắn.
Bùi Ngọc là xuống máy bay gọi điện thoại cho bà Tạ, từ sân bay đến biệt thự Bùi gia bên này đại khái cần nửa tiếng đồng hồ.
Trong khoảng thời gian này, cảm xúc của bà Tạ mới bình phục không được mấy ngày, lại bắt đầu cuồn cuộn dâng lên.
Bà ta biết, Bùi Ngọc ở nước ngoài quay bộ phim kia vẫn chưa xong, hiện tại tạm thời quay về khẳng định là có chuyện rất quan trọng.
Dù sao đứa con riêng này coi trọng sự nghiệp diễn xuất của bản thân thế nào, lại coi trọng thanh danh của bản thân ở trong vòng luẩn quẩn ra sao, bà ta biết rõ.
Hiện tại có thể khiến hắn buông xuống hai thứ này dứt khoát về nước, chắc chắn là xảy ra chuyện gì vô cùng khẩn cấp.
Nhưng hỏng thì hỏng, hắn tại sao vừa về nước liền báo tin cho bà ta? Hơn nữa còn ở đầu kia điện thoại trầm giọng nói có việc muốn nói với bà ta?
Bà Tạ gần như trong nháy mắt liền nghĩ tới Hứa Nùng nơi đó.
Từ lúc bà ta gả đến Bùi gia cho đến nay, Bùi Ngọc chân chính nói chuyện cùng bà ta rất ít, ngoại trừ ở trước mặt ông Bùi làm bộ làm tịch tùy tiện nói hai câu, còn lại hai người nói chuyện đa số cũng là có liên hệ tới Hứa Nùng.
Nếu lần này Bùi Ngọc trở về, thật là bởi vì Hứa Nùng...
Bà Tạ không dám nghĩ thêm nữa.
Lần trước ở bên ngoài quán bar, sau khi bắt gặp Hứa Nùng lại náo loạn tan rã trong không vui, bà ta liền không liên lạc với đứa con gái kia nữa.
Trong đầu bà ta có sợ hãi cũng có tức giận, e ngại chính là người thanh niên thần bí đi theo bên người Hứa Nùng kia. Bà ta đã từng mặt bên hỏi thăm qua ông Bùi và phu nhân nhà giàu có giao hảo với bản thân ở trong vòng luẩn quẩn này, bọn họ nói Chu gia quả thật có một tiểu thiếu gia, nhưng là lại rất ít lộ diện ở bên trong giới thượng lưu, về cái khác, tiểu bối nhánh bên cũng không thiếu, mỗi một người ỷ vào thế lực của Chu gia cũng rất kiêu ngạo.
Nếu là những người của nhánh bên ngược lại là dễ nói, nhưng là người thanh niên kia rõ ràng là người có thể thao túng việc làm ăn của Chu gia, nếu không cũng không có khả năng lúc trước cho Bùi thị loại cảnh cáo không lớn không nhỏ kia.
Bà ta tự mình tra không ra, lại không dám kinh động tới ông Bùi, cho nên cũng chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.
Mà tức giận chính là...
Hứa Nùng cái con nhóc ૮ɦếƭ tiệt kia, thế nhưng tin một người ngoài, cũng không tin tưởng bà ta, người mẹ đẻ này!
Bà ta thừa nhận, bà ta quả thật có ý muốn để Hứa Nùng thay mình nở mày nở mặt, nhưng mà đây chẳng lẽ không phải là chuyện nên làm sao?
Bà ta mang theo Hứa Nùng đi vào cái vòng luẩn quẩn này, bọn họ lại là mẹ con ruột, chẳng lẽ không phải là nên nâng đỡ, giúp đỡ lẫn nhau sao?
Bà ta cho Hứa Nùng điều kiện cuộc sống với đãi ngộ tốt nhất, cũng trải cho Hứa Nùng con đường dễ dàng nhất, cũng có khả năng nhất đến được vinh quang, nhưng kết quả là, Hứa Nùng lại một chút cũng không cảm kích, ngược lại trách cứ bà ta ích kỷ tư lợi?!
Chỉ cần nghĩ đến những điều này, bà Tạ liền tức đến không biết nên nói cái gì.
Đang rối rắm thấp thỏm thì liền nghe bảo mẫu trong nhà bỗng nhiên hô: "Tiểu Bùi tiên sinh đã về a!"
Trong lòng bà Tạ giật thót một cái, trực tiếp từ trên sô pha đứng dậy, kiên trì đi về phía cửa.
"Trên đường kẹt xe đi?" Bà Tạ làm ra vẻ không có chuyện gì, rất khéo léo hướng về phía Bùi Ngọc cười cười, "Dì kêu bảo mẫu chuẩn bị nước lê nhuận phế cho con, gần đây Bắc thành đổi mùa, nhiệt độ hạ thấp lại gió cát lớn, con mới vừa trở về khẳng định không thích ứng, nhanh chóng đi uống chút đi."
Bùi Ngọc khẽ mỉm cười, sau khi giao hành lý cùng áo khoác cho dì bảo mẫu, nhếch môi nói với bà Tạ: "Không cần, dì, tôi hiện tại không muốn uống."
Nói xong, hắn dừng lại, ý cười trên mặt càng sâu, lại nói: "Dì hiện tại có rảnh không? Tôi muốn nói với dì chút chuyện."
Bất an trong lòng bà Tạ càng ngày càng nặng, bà ta miễn cưỡng cũng hướng về phía Bùi Ngọc kéo kéo khóe miệng, sau đó đi theo hắn cùng đi lên thư phòng trên tầng ba.
Sau khi ngồi ổn định trong thư phòng, Bùi Ngọc trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Dì Tạ, dì vẫn nhớ rõ chuyện tôi nói lúc trước chứ, không muốn Nùng Nùng lúc đi học nói chuyện yêu đương?"
Trong đầu bà Tạ có chút nghi hoặc, "Nó hẳn là..."
Bùi Ngọc không cho bà ta cơ hội nói hết lời, trực tiếp đem máy tính bảng ném tới trước mặt bà ta, mặt trên mở ra đúng là tấm ảnh còn treo trên hot search trên Weibo.
Người khác bà ta có lẽ nhận không chuẩn, nhưng con gái của mình, đặc biệt là sau khi nhìn dây xích tay đặc biệt không hai cha cô đưa cho cô kia, bà Tạ gần như liếc mắt liền nhận ra, nữ chính trên ảnh là Hứa Nùng.
Mà người đàn ông kia...
Hai mắt bà Tạ không nén được trừng lớn một chút, đây... Người đàn ông này, khuôn mặt nghiêng này, nếu bà ta không nhìn nhầm, chính là người trẻ tuổi lúc trước có quan hệ cùng Chu gia đi!
Bọn họ đang hẹn hò sao?!
Người đàn ông kia không phải nói là nhận nhờ vả của ông Hứa mới chăm sóc Hứa Nùng sao? Làm sao hai người đột nhiên có thể biến thành loại quan hệ này?
Bùi Ngọc vẫn luôn quan sát sắc mặt của bà Tạ, cũng nhận ra thay đổi trong biểu cảm của bà ta, cuối cùng, ý cười trên mặt hắn phai nhạt đi chút ít, trực tiếp hỏi: "Dì, tôi hiện tại chỉ muốn biết, mấy ngày nay tôi không ở trong nước, dì rốt cuộc đã giấu diếm tôi cái gì."
Bà Tạ mím môi, lời nói đều mắc kẹt trong cổ họng, không biết nên nói hay là không nên nói.
Bùi Ngọc không kiên nhẫn, trên mặt chợt nổi lên ý cười lạnh lẽo, u ám.
"Bà hẳn là không biết đi, cha tôi trước khi gặp được bà, cũng từng có ý muốn tái hôn. Có biết vì sao cuối cùng không thành không?"
Bà Tạ ngẩn người, một lát sau lắc đầu.
"Bởi vì tôi." Bùi Ngọc giờ phút này trên mặt lại không có chút biểu cảm nào, cả người đắm chìm trong ánh nắng ban trưa, nhưng không hiểu sao lại làm người ta cảm thấy quanh người mang theo u ám, "Tôi đã nghĩ biện pháp khiến hai người phụ nữ kia không có cách nào tiến vào cửa Bùi gia, cho nên sau đó chuyện tái hôn cha tôi liền bỏ mặc. Nói tới đây, tôi nghĩ bà hẳn là cũng đã hiểu đi, bà cảm thấy tại sao mình có thể thuận lợi gả đến Bùi gia chúng tôi?"
Bà Tạ nghẹn lại, cảm xúc đã từng chôn sâu ở trong lòng vào giờ khắc này toàn bộ cuồn cuộn xông lên.
Vì sao?
Bởi vì Hứa Nùng.
Bởi vì Bùi Ngọc muốn có được con gái của bà ta, muốn mượn cơ hội tiếp cận con gái bà ta, cho nên mới cho phép bà ta không có trắc trở gì gả cho ông Bùi.
Bùi Ngọc vẫn luôn nhìn chằm chằm bà Tạ, thấy vẻ mặt bà ta thay đổi mấy lần, liền biết lời mình nói đã có hiệu quả.
"Cho nên, bà xác định muốn đem chuyện mà bản thân biết, tiếp tục giấu tôi sao?"
Bà Tạ hung hăng siết chặt nắm tay, trong đầu nói không rõ là cái cảm giác gì.
Loại chuyện bị tiểu bối uy Hi*p này, bà ta gần đây đã hai lần gặp phải, nhưng là lại nhiều lần chịu bó tay, một chút cơ hội phản kháng cũng không có!
Nghĩ rồi nghĩ, bà Tạ có chút tuyệt vọng mở miệng: "Chuyện khác tôi thật sự không rõ, tôi chỉ biết là, bên người Nùng Nùng có một người trẻ tuổi có quan hệ với Chu gia, chính là người đàn ông trên tấm ảnh vừa rồi cùng nó... cùng nó ở bên nhau. Tôi đã từng nói chuyện cùng người thanh niên kia, chỉ biết là hắn là theo gửi gắm của cha Nùng Nùng, vẫn luôn lặng lẽ chiếu cố Nùng Nùng."
"Chu gia?" Hai mắt Bùi Ngọc híp lại, "Bà làm thế nào chắc chắn hắn là người Chu gia?"
Họ Chu ở Bắc thành rất nhiều, nhưng Chu gia có thể được gọi tên lại chỉ có một, hơn nữa thế lực còn lớn hơn Bùi gia bọn họ nhiều.
Bà Tạ không biết có nên nói ra chuyện làm ăn lúc trước của Bùi gia hay không, đang do dự thì Bùi Ngọc lại lên tiếng: "Đem chuyện bà biết toàn bộ nói cho tôi, nếu không tôi về sau tự mình tra được, thì không phải là thái độ bây giờ đâu!"
Dù sao đã hoàn toàn xé rách mặt, tác dụng của bà Tạ lúc trước với Bùi Ngọc cũng là người trông giữ Hứa Nùng khi hắn không ở đó.
Hiện tại bà ta không trông giữ Hứa Nùng cẩn thận, thậm chí còn không giải thích được nhiều ra một cái đối tượng kết giao, vậy thì thái độ của hắn đối với mụ già này cũng không cần phải tiếp tục tốt như vậy nữa!
Bà Tạ bị sự lạnh lùng nghiêm nghị đột ngột này của Bùi Ngọc làm giật nảy mình, bà ta cũng không kịp suy xét, buột miệng nói ra chuyện người thanh niên kia chặn dự án mới của Bùi thị.
Bùi Ngọc mỗi lần nghe thêm một câu, sương lạnh trên mặt liền nhiều thêm một phần.
Cuối cùng, hắn hỏi bà Tạ: "Bà nói bà đã hỏi thăm về người đàn ông kia, nhưng không có kết quả gì sao?"
"Phải... Nhưng mà hắn hẳn chỉ là nhánh bên của Chu gia, không phải thân thích gì đi, trên người hắn ăn mặc rất rách nát, tiểu thiếu gia của Chu gia có không tốt cũng không nên..."
Bùi Ngọc ngắt lời bà ta, "Bà cảm thấy nhánh bên của Chu gia ai có năng lực động tới tài nguyên của Chu thị, thậm chí còn đối địch cùng Bùi gia chúng ta?"
Bùi Ngọc không muốn nói thêm nữa, hắn hiện tại gần như đã có thể xác định, Chu Khởi mà hắn điều tra lúc trước, chính là Chu đại thiếu vẫn luôn chưa từng lộ mặt của Chu gia!
Điều này cũng giải thích được, vì cái gì lúc trước hắn tìm người sẽ không tra được thông tin chân thật của đối phương, cũng biết vì cái gì một tên "Quỷ nghèo", sẽ không hiểu sao xuất hiện tại tầng hai của quán bar kia.
Nghĩ đến đây, Bùi Ngọc chợt cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết.
Hắn yên lặng cúi đầu suy xét một trận, cánh tay vắt trên sô pha, đầu ngón tay vẫn luôn vuốt ve lớp vỏ da của sô pha, một lúc lâu, hắn đột nhiên lại nói với bà Tạ: "Bà đi tìm Nùng Nùng nói chuyện đi."
Bà Tạ lắc đầu, "Vô dụng thôi, tôi lúc trước đã nói qua, hiện tại nó chắc chắn sẽ không nghe lời tôi."
"Bà không cần nói gì khác, chỉ cần đem thân phận chân thật của người đàn ông kia nói cho Nùng Nùng là được."
Bùi Ngọc phỏng đoán Hứa Nùng nhất định là còn chưa biết bối cảnh chân thật của Chu Khởi, từ bức ảnh chờ tàu điện ngầm, hai người thân mật thì thấy, người đàn ông kia vẫn là một thân quần áo không ra làm sao. Hơn nữa lúc trước khi ở quán bar, Hứa Nùng cũng vẫn luôn biểu hiện ra lo lắng đối với Chu Khởi.
Nếu cô sớm đã biết thân phận thiếu gia của Chu Khởi, làm sao có thể sẽ lo lắng bạn bè của hắn làm khó Chu Khởi chứ?
Điều này hiển nhiên không hợp lý.
Duy nhất có thể giải thích, chính là Hứa Nùng nhất định vẫn bị vị Chu đại thiếu gia kia lừa gạt chẳng hay biết gì!
Bà Tạ nghe xong lời của Bùi Ngọc, vẫn còn có chút do dự, "Nùng Nùng hiện tại đối với tôi rất kháng cự, lúc trước chúng tôi... Náo loạn có chút không vui vẻ, tôi không biết lời tôi nói nó có tin hay không."
"Nùng Nùng coi trọng nhất tình cảm, nếu không bà cảm thấy lấy những hành động tác yêu tác quái của bà lúc trước, cô ấy vì cái gì nhịn đến bây giờ? Còn không phải bởi vì bà là mẹ của cô ấy, là thân nhân duy nhất trước mắt còn ở bên người cô ấy sao." Bùi Ngọc đem hết thảy đều nhìn rất thấu đáo, lời nói ra cũng đúng tim đen, "Không cần biết cô ấy có tin hay không, nhưng cô ấy khẳng định sẽ an tĩnh nghe bà nói hết lời, còn những thứ khác cũng không cần bà bận tâm."
Chỉ cần bà Tạ đem thân phận của Chu Khởi nói ra với Hứa Nùng, cho dù cô không tin, cũng sẽ ở trong lòng chôn xuống một cái kim.
Đến lúc đó hắn lại tùy tiện làm cái gì đó, chắc hẳn quan hệ của hai người liền sẽ không bền vững như vậy.
Tới lúc đó...
Bùi Ngọc nghĩ đến đây, khẽ mỉm cười.
Nếu chuyện này thành công, như vậy bản thân hắn có lẽ cũng không cần tự mình lộ diện, liền có thể đem vị thiếu gia kia của Chu gia giải quyết sạch sẽ
Về cái khác...
Hắn lại nhìn nhìn bà Tạ ngồi ở đối diện, ánh mắt tươi cười mang theo chút ý tứ sâu xa khó lường.
Về cái khác, liền chờ sau khi chuyện của Hứa Nùng an ổn lại nói.
Chương 56 (2/2)
Hứa Nùng gần đây vẫn luôn cùng Trì Sa Sa bọn họ nghiên cứu vở diễn cho ngày kỷ niệm thành lập trường.
Vở diễn cho lễ kỷ niệm ngày thành lập trường là tại cuối tháng mười hai, hiện tại đã đầu tháng mười hai rồi, vẫn còn thời gian hơn nửa tháng, ban đầu ý của Trì Sa Sa là kêu Hứa Nùng và Lưu Ngải hai người hợp diễn một tiết mục liền xong, nhưng sau đó không biết từ nơi nào nhận được tin, nói có một vị đạo diễn thiên tài sẽ cùng ngày tới tham gia hoạt động, kiên quyết muốn Hứa Nùng làm một tiết mục riêng.
"Đồng chí Tiểu Hứa, thật đấy, tớ cảm thấy lần này thật sự là cơ hội tốt. Chỉ cần cậu được vị đạo diễn thiên tài kia nhìn trúng, thu làm học trò, làm đệ tử cuối cùng gì gì đó, vậy cậu còn chuyển khoa gì nữa, chúng ta trực tiếp không cần bằng tốt nghiệp cũng được!"
Hứa Nùng cảm thấy ý tưởng này của Trì Sa Sa vừa khoa trương lại ngây thơ, có chút bất đắc dĩ nhìn cô ấy.
"Trí tưởng tượng của cậu cũng quá lớn đi, vị đạo diễn kia tớ biết, đúng là ở trong giới có ảnh hưởng rất lớn, nhưng là người ta dựa vào cái gì nhìn đến tớ a? Tớ lại không phải rất xuất sắc. Hơn nữa, tớ cũng chưa từng nghe nói qua ông ấy có ý đồ thu học trò, làm sao có thể giống cậu nói tìm người làm đệ tử cuối cùng gì gì đó."
"Cái này cậu không biết đi, ông ta lần này sẽ đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, thật ra là để chọn một gương mặt mới mẻ đi tham diễn bộ phim mới của ông ta. Tớ nghe nói ông ta vì lựa chọn một nhân vật hoàn mỹ, yêu cầu gì cũng đáp ứng. Lúc trước bộ 《xx vương triều 》kia của ông ta cậu biết đi? Chính là bộ rất nổi kia, nữ chính vốn không phải người trong nghề, trong nhà còn có một người cha bị bệnh, nghe nói thời điểm mới bắt đầu nữ chính kia không đồng ý tham gia, nói muốn đưa cha đi tìm người chữa bệnh. Kết quả vị đạo diễn này chưa nói hai lời, ở trong vòng giới dựa vào một đường quan hệ, cuối cùng tìm được một bác sĩ ngoại khoa vô cùng tài giỏi ở nước ngoài, cầm dao mổ cho cha của nữ chính kia. Sau đó bệnh trị hết rồi, nữ chính cũng đồng ý đến diễn. Kết quả sau đó cũng thật sự một lần là nổi tiếng."
Tin đồn này nội tình Hứa Nùng cũng có nghe một chút, nhưng cô cũng không cảm thấy việc này cùng bản thân có cái quan hệ gì a.
Lưu Ngải thấy lời Trì Sa Sa nói khuyên không được Hứa Nùng, liền cũng mở miệng: "Tớ cảm thấy ý của Sa Sa là, lần biểu diễn này xem như một cơ hội, chỉ cần cậu có thể được vị đạo diễn thiên tài kia chú ý tới, vậy về sau yêu cầu gì hắn hẳn là cũng sẽ đồng ý với cậu. Tớ biết cậu đang nghĩ cái gì, cậu cảm thấy loại xác suất này còn nhỏ hơn so với trúng xổ số đi? Nhưng là đã có cơ hội này, chúng ta liền thử đi mà."
"Đúng, đúng! Tớ thế nhưng nghe nói, hoa khôi của trường chúng ta gần đây cũng đang rất nỗ lực chuẩn bị tiết mục, người ta khẳng định cũng là nhắm đến bộ phim mới của vị đạo diễn kia đi!"
Hứa Nùng còn đang do dự, mới vừa muốn lại nói gì đó, điện thoại di động bỗng nhiên tại lúc này vang lên.
Cầm lên nhìn một cái, là bà Tạ.
Hứa Nùng trực tiếp không có biểu cảm gì ấn cắt điện thoại.
Một lát sau, điện thoại lại vang lên, Hứa Nùng như trước không do dự cắt đứt.
Trì Sa Sa và Lưu Ngải hai người đều nhìn thấy ghi chú vừa nãy khi điện thoại gọi tới, trong nhất thời, liếc mắt nhìn nhau, cũng không dám lên tiếng.
Sau khi tới tới lui lui mấy lần, điện thoại bên kia dừng lại, nhưng là chỉ một lát ngắn ngủi, điện thoại di động liền lại sáng lên.
Bà Tạ lần này không gọi điện thoại, đổi thành gửi tin nhắn.
【 Nùng Nùng, mẹ bây giờ đang ở ngoài cổng trường, đi ra gặp mẹ một chút đi. 】
Phút chốc, lại theo tới một tin nữa.
【 Hôm nay nếu không gặp được con, mẹ sẽ không đi. 】
Hứa Nùng cảm giác trong lòng lại đột nhiên giống như đè xuống một tảng đá lớn, không dễ dàng gì cảm xúc thoải mái mới mấy ngày lại nặng nề hơn một chút.
Cô nhìn đồng hồ, hiện tại là xấp xỉ bốn giờ chiều, cô hẹn Chu Khởi kêu hắn hơn năm giờ tới đón mình.
Nếu cô bây giờ đi ra ngoài gặp bà Tạ, sau khi tán gẫu xong hẳn là vừa vặn có thể gặp được Chu Khởi.
Nghĩ đến đây, cô yên lặng bắt đầu thu thập ba lô.
"Hôm nay trước cứ như vậy đi, chờ tớ buổi tối suy nghĩ một chút, ngày mai chúng ta lại thảo luận?"
Trì Sa Sa và Lưu Ngải nào dám có dị nghị gì, nhanh chóng gật đầu.
Cuối cùng, thấy cô muốn đi rồi, Trì Sa Sa gọi cô một tiếng.
"Cái kia..."
Hứa Nùng quay đầu lại nhìn thoáng qua, "Ừ?"
"Vui vẻ chút, cũng đừng quá coi trọng lời của mẹ cậu."
Nghe xong lời của Trì Sa Sa, Hứa Nùng vui vẻ, cô gật gật đầu, "Được."
...
Bà Tạ đặt điểm hẹn ở trong một quán cà phê bên ngoài trường.
Lúc này sinh viên tới đây cũng không nhiều, cho nên khung cảnh còn xem là vắng vẻ. Trong quán phát nhạc nhẹ làm người tĩnh tâm, trong không khí lãng đãng hương vị trộn lẫn của cà phê và bơ.
Sau tối hôm đó, Hứa Nùng và bà Tạ vẫn luôn không liên lạc, cho nên lúc này bỗng nhiên ngồi cùng một chỗ, hai người ai cũng không mở miệng trước nói chuyện.
Trầm mặc một chút, bà Tạ nâng cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm, đánh tan sự yên lặng trước.
"Nùng Nùng, mẹ thấy được hot search trên Weibo, con là đang hẹn hò với người thanh niên kia sao?"
Chuyện hot search Hứa Nùng cũng đã biết, cô buổi sáng sau khi nhìn thấy, còn gọi điện thoại cho Chu Khởi nói một trận, cuối cùng người đàn ông kia vừa nhìn hot search, vừa cười trêu chọc cô.
Cho nên lúc này nghe thấy bà Tạ nhắc tới, cũng không kinh ngạc.
Hứa Nùng không dự định lại giấu diếm, gật gật đầu, "Đúng, bọn con đúng là đang qua lại."
Nghe được Hứa Nùng không kiêng nể gì như vậy nói ra loại lời nói này với mình, bà Tạ thầm nghiến răng.
Bà ta cố hết sức duy trì ý cười ôn hòa trên mặt, lại nói câu: "Vậy con biết, hắn là dạng người gì sao? Hắn..."
Hứa Nùng phỏng đoán bà Tạ chắc chắn lại muốn thao thao bất tuyệt với mình, mà khẳng định còn muốn nói một chút lời không ra gì về Chu Khởi, cô không muốn nghe, cũng lười để ý tới.
Cho nên trước khi lời bà Tạ nói hết, liền chặn bà ta lại, mở miệng: "Mẹ, mẹ hôm nay đột nhiên tới tìm con, khẳng định là có người nói gì đó với mẹ đi?"
Bà Tạ sửng sốt, không nghĩ tới Hứa Nùng sẽ nói những điều này.
Hứa Nùng cũng không chuẩn bị tiếp tục lãng phí thời gian, cô đem suy đoán trong lòng mình toàn bộ đều nói ra: "Con đoán hẳn là Bùi Ngọc đi? Hắn nhìn thấy hot search, nhưng là người ở nước ngoài, cho nên liền phái mẹ qua đây?"
Bà Tạ nghẹn lại, tuy rằng Hứa Nùng đã đoán sai một ít, nhưng phần quan trọng nhất cũng đã đoán được.
Hứa Nùng nhìn biểu cảm của bà Tạ, liền biết chính mình đoán đúng rồi.
Cô không muốn lại dây dưa quá nhiều, mấy ngày nay tới giờ, cô nhịn đã đủ nhiều rồi, đột nhiên cảm thấy không muốn lại trải qua loại ngày tháng này.
Nói là cô muốn trọng sinh cũng tốt, nói là Chu Khởi đến bên cạnh cô, mang đến cho cô hy vọng mới cũng tốt.
Dù sao cô đột nhiên liền có dũng khí, muốn tại ngày hôm nay cắt đứt.
"Mẹ, thật ra lâu như vậy, có chuyện con vẫn luôn chưa từng nói. Lúc trước Bùi Ngọc..."
Hứa Nùng vài ba câu đơn giản nói ra chuyện năm đó bản thân trải qua, cuối cùng, khi nhìn về phía bà Tạ, cô cho rằng đối phương sẽ khi*p sợ ngoài ý muốn...
Nhưng là, lại cái gì cũng không có.
Hứa Nùng không hiểu sao cảm thấy trong lòng chợt lạnh.
"Mẹ vì sao không kinh ngạc?"
Bà Tạ không biết nên nói cái gì, bà ta có chút hoảng hốt cầm lấy cà phê trên bàn, sau khi uống một ngụm, mới nói: "Thật ra, cái đó cũng không tính là gì, hắn cũng..."
Nói tới đây, Hứa Nùng còn có cái gì không rõ.
Cô mặt không đổi sắc chặn đứng lời bà Tạ, "Mẹ biết."
Bà Tạ trong lòng giật thót, "Nùng Nùng, con nghe mẹ nói."
"Mẹ biết, mẹ cái gì cũng biết! Mẹ biết lúc trước hắn đã làm cái gì!! Liền dưới tình huống như vậy, mẹ vẫn muốn con ở lại Bùi gia, vẫn muốn con sống cùng với hắn?!"
Hứa Nùng ban đầu giọng nói còn tính bình tĩnh, lúc này bỗng nhiên nâng cao, hai câu phía sau gần như là gào lên, dọa cho khách hàng còn lại cùng người phục vụ trong quán cà phê đều hung hăng giật nảy mình, nhao nhao nhìn về phía hai người bên này.
Trong lòng bà Tạ thật ra có một tia áy náy, nhưng đột nhiên bị Hứa Nùng gào thét như vậy, chút áy náy kia liền trở nên nhỏ bé đến không đáng kể.
Bà ta cũng nâng giọng, gào trả lại Hứa Nùng.
"Mẹ làm vậy có cái gì không đúng? Hắn quả thật cuối cùng cái gì cũng không có làm a! Cho dù... Cho dù hắn quả thật có chút vấn đề, nhưng là con không phải cũng sống chung hòa thuận lớn đến bây giờ sao? Mẹ vì cái gì muốn để con lưu lại Bùi gia con không biết? Mẹ còn không phải muốn con về sau càng ngày càng tốt! Muốn cho con có cái tương lai khiến người hâm mộ!"
Hứa Nùng cảm giác bên tai ong ong vang lên, lời bà Tạ nói giống như mang theo lưỡi dao, có sự sống, từng nhát từng nhát, rạch lên tim cô.
Cô thậm chí cảm thấy giờ này khắc này, đột nhiên cũng trở nên có chút khó khăn.
Bà Tạ dường như lại nói cái gì đó, nhưng là Hứa Nùng hoàn toàn không nghe thấy. Thế giới trước mắt không ngừng đảo ngược, khuôn mặt kia của bà Tạ, cũng bỗng nhiên trở nên cực kỳ xa lạ.
Sau một lúc lâu, Hứa Nùng lại mở miệng, lần này khi cô lên tiếng, giọng điệu không hung dữ như trước, giống như trút ra một hơi.
"Mẹ, đây là lần cuối cùng con gọi người một tiếng "Mẹ". Từ hôm nay trở đi, ngài liền coi như không sinh ra tôi, đứa con gái này, cuộc đời của tôi như thế nào cũng không liên quan đến ngài. Tôi... Chúc ngài ở Bùi gia cuộc sống vẫn luôn tiếp tục an ổn, vẫn luôn làm một quý bà nhà giàu khiến người hâm mộ."
Nói xong, Hứa Nùng cầm lấy ba lô của mình liền đi ra ngoài, không cho bà Tạ bất kỳ cơ hội nói chuyện nào nữa.
Khoảnh khắc đẩy cửa quán cà phê kia ra, nước mắt mà Hứa Nùng vẫn luôn nhịn xuống toàn bộ đều tuôn ra.
Cô không ngừng lau, không ngừng lau, trong đầu cũng vẫn luôn nói, không thể khóc, không đáng...
Nhưng mà nước mắt lại một chút cũng không nghe lời, không ngừng chảy xuống.
Thật ra những năm này nhẫn nại với Bùi Ngọc, thật sự là bởi vì bà Tạ.
Cho dù bà Tạ những năm này thay đổi rất nhiều, nhưng ở trong lòng Hứa Nùng, bà trước sau vẫn là mẹ của cô, thời thơ ấu cũng cho cô rất nhiều tình thương của mẹ.
Vì thế cô chịu đựng, có đau khổ hay không kiên nhẫn gì cũng nuốt vào trong lòng, chính là không muốn khiến mẹ ở Bùi gia khó xử.
Chỉ là cô tuyệt đối không nghĩ tới, vốn là những việc cô đã trải qua, bà Tạ đều biết.
Thậm chí, cho tới bây giờ chưa từng để ý?!
Hứa Nùng cảm thấy thế giới của bản thân vào giờ khắc này đều sụp đổ, người qua đường lui tới, cao ốc cùng đường phố quanh người, vào lúc này đều biến thành màu trắng đen.
Cô không có mục đích đi về phía trước, cả người từ lòng bàn chân lạnh đến đỉnh đầu, tiếng ù ù bên tai vẫn luôn không dứt, dây thần kinh hai bên huyệt Thái dương cũng đang nhảy thình thịch.
Lúc này, bóng dáng Chu Khởi hiện ra từ góc ngoặt.
Lúc hắn đi về hướng bên này, đang nghiêng đầu kẹp di động, bên miệng còn ngậm điếu thuốc muốn châm lên.
Ánh mắt hai người gần như ngay lập tức giao hòa cùng một chỗ, Chu Khởi trong nháy mắt liền nhận ra sự bất thường của Hứa Nùng, sau đó trầm giọng đem điện thoại cắt đứt, lại đem điếu thuốc tiện tay ném vào trong thùng rác bên đường.
Hứa Nùng dừng bước không di chuyển, Chu Khởi cũng không để ý, sải đôi chân dài vài bước liền đi tới bên cô.
Hắn một phen kéo người vào trong иgự¢, giơ tay thay cô lau nước mắt trên mặt.
"Vợ à, làm sao vậy? Ai bắt nạt em?"
Hứa Nùng cứ như vậy nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, một lúc lâu sau, cô mới chợt mở miệng nói: "Chu Khởi."
"Ừ?"
"Lúc trước anh nói, muốn cho em một gia đình... Lời này, bây giờ còn tính không?"
Thật ra những lời như vậy, đổi thành một giờ trước, Hứa Nùng cũng không đoán được là chính mình sẽ nói ra.
Nhưng hiện tại cô thật sự rất tuyệt vọng, cô cảm thấy bản thân giống như bị người một lần lại một lần dìm xuống nước, cô giãy dụa thở dốc muốn nổi lên trên mặt nước, nhưng lại không tìm thấy bất kỳ biện pháp cứu mạng nào.
Mà khoảnh khắc Chu Khởi xuất hiện kia, với cô mà nói, liền giống như thấy được cọng cỏ có thể cứu mạng.
Cô muốn nắm lấy, phát điên muốn nắm lấy.
...
Lời của Hứa Nùng nói xong, Chu Khởi ngẩn người, rủ mắt nhìn cô, nhận ra cô gái này cũng không có bất kỳ dấu vết đang nói đùa nào, ánh mắt thậm chí so với bất kỳ lúc nào cũng muốn nghiêm túc hơn.
Hắn giơ tay lại xoa xoa nước mắt mới chảy ra của Hứa Nùng, tiếp đến, túm cổ tay của cô đi tới bên đường.
Hứa Nùng nhìn sống lưng thon dài rắn chắc của người đàn ông, hỏi hắn: "Anh dẫn em đi đâu?"
Người đàn ông không quay đầu lại, chỉ vừa đưa tay đón xe, vừa trầm giọng đáp ——
"Cục dân chính."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc