Ánh mặt trời ấm áp quét xuống từ giữa không trung, nhẹ nhàng chiếu lên mặt Chu Khởi, đuôi lông mày cùng đuôi mắt hắn hơi hơi nhếch, trong đôi mắt hẹp dài, giờ phút này thu vào không ít tia sáng nhỏ vụn.
Hắn nhẹ nhấc cằm, cằm dưới góc cạnh rõ ràng, khóe môi hơi nhếch, trong ý cười mang theo nhàn nhạt bất cần đời.
Hứa Nùng nhìn hắn, ngẩn người hai giây, tiếp đó theo bản năng liền hỏi: "Anh tại sao lại ở chỗ này?"
"Tới tìm em nha."
Nói tới đây, thân thể Chu Khởi hơi hơi nghiêng về phía trước, khuôn mặt tuấn tú thoáng dựa vào gần Hứa Nùng.
"Vì sao không gọi điện thoại cho tôi? Buổi sáng tôi quay về thành phố điện ảnh mới biết, tổ các em đã quay xong rời đi rồi."
Hứa Nùng cảm thấy có chút kỳ quái, trừng mắt nhìn hắn, "Tôi lại không có điện thoại của anh, làm sao mà gọi?"
"Không phải là để lại tờ giấy cho em sao? Em không nhìn thấy à?"
Cô im lặng, cẩn thận nhớ lại tờ giấy mà hắn lưu lại kia, phần mực bị nhòe kia... Hình như quả thật là một chuỗi dài?
Ờ, nghĩ như vậy, hình như cũng có chút giống số điện thoại.
Hứa Nùng vốn dĩ trong lòng vô cùng tự tin, nhưng nghĩ đến chỗ này, liền bỗng nhiên có chút chột dạ.
"Không có, bị làm ướt rồi, tôi không nhìn thấy."
Chu Khởi nhướng đuôi lông mày, vạn lần không nghĩ tới sẽ là câu trả lời này.
Thời điểm hắn quay về xử lý một vài việc, vẫn luôn để ý chờ điện thoại của Hứa Nùng.
Thật ra hắn cũng từng nghĩ về việc lặng lẽ lưu số của cô trước khi rời đi, nhưng lại cảm thấy không được con mèo nhỏ cho phép, liền đi động vào điện thoại của cô cũng không phải cách làm quá thỏa đáng.
Vì thế, hắn liền đơn giản trực tiếp để lại số của mình.
Nhưng là vạn lần không nghĩ tới, điện thoại di động vẫn luôn im ắng, không có dãy số xa lạ gọi tới.
Chuyện của hắn bên kia gấp gáp, không có hắn tự mình tiếp nhận xử lý không được, cho nên sau khi hắn cảm thấy có điểm không đúng, liền nhanh chóng hoàn thành công việc sớm hơn.
Kết quả không nghĩ tới, thời điểm trở lại thành phố điện ảnh, lều nội cảnh của nhóm Hứa Nùng đều đã dỡ bỏ, có đoàn phim mới tiến vào dựng cảnh đang chờ đợi bấm máy.
Hắn ngay lập tức tìm đến người phụ trách thành phố, người phụ trách nói nhóm Hứa Nùng bọn họ đã quay xong rời đi, hơn nữa cô gái kia trước khi đi còn lưu lại cho hắn lời nói cùng năm trăm đồng tiền.
Chu Khởi cũng không nhiều lời, tiếp lấy tiền mà cô lưu lại, ngay lập tức phái người đi tra trường học cùng tài liệu của cô, thuộc hạ mới vừa đưa kết quả điều tra cho hắn, hắn liền tới đại học B.
Lúc đến nơi, vừa vặn bắt kịp lớp bọn họ tan học, Chu Khởi liền dựa vào trước lan can tầng hai ôm cánh tay chờ cô.
Hắn không biết cô hôm nay thay đổi cách ăn mặc, nhưng cũng may hắn đối với cô gái của mình chưa bao giờ không thể nhận ra.
Cho dù là áo phông dài, quần bò, gọng kính đen, hay là hôm nay váy trắng, khuôn mặt xinh đẹp không có bất kỳ cái gì che chắn, với hắn mà nói, đều là Hứa Nùng mà hắn yêu thích đến tận xương.
Cho nên ngay khi cô xuất hiện hắn liền sải đôi chân dài đi về phía cô.
Mà trong lúc tiến lại gần cô, Chu Khởi cũng phát hiện, sau khi cô gái này biến đổi thành xinh đẹp dễ nhìn, bốn phía ánh mắt chăm chú cũng nhiều hơn không ít. Thậm chí còn có mấy nam sinh không biết sống ૮ɦếƭ, cầm di động hướng về phía cô chụp ảnh.
Trong lòng Chu Khởi nóng nảy, một vạn lần muốn tóm tên nam sinh kia qua đây xử lý một phen, nhưng hắn cũng biết, lúc này con mèo nhỏ còn chưa phải là của mình, hắn cái gì cũng không thể làm.
Cho nên sau đó lúc hỏi, hắn cố ý nghiêng người về phía trước, khoảng cách tuy rằng không xem là đặc biệt gần, nhưng cũng như có như không tạo ra một tia ái muội.
Hắn áp sát vào nói chuyện trọng điểm là muốn đánh đuổi tình địch tiềm năng, lại không nghĩ, ngược lại lấy được đáp án khiến hắn rất ngoài ý muốn.
"Làm ướt rồi?" Chu Khởi hỏi.
"Ừ." Hứa Nùng rủ mí mắt, cũng không lại nhìn hắn, "Anh không phải là đặt một ly sữa đậu nành ở phía trên sao, lúc tôi nhận điện thoại vô ý ᴆụng đổ sữa đậu nành, sau đó tờ giấy liền bị tẩm ướt..."
Cô yên lặng, khi lại mở miệng, giọng so với vừa mới rồi nhỏ đi một chút: "Khụ, sau đó cũng chỉ còn lại có vài chữ phía trước."
Ánh mắt Chu Khởi nhàn nhã nhìn cô, " Vài chữ phía trước?"
"Ừ... Là cái anh nói có việc phải rời đi đó..."
Hắn nhếch khóe môi, ý cười trên mặt càng đậm, khi mở miệng, tràn đầy là giọng điệu cố ý trêu chọc cô.
"Nói như vậy, vẫn là lỗi của tôi?"
"..."
Hứa Nùng tuy rằng quả thật có nghĩ qua, nếu hắn không đặt cốc sữa đậu nành ở đó, phỏng chừng cũng sẽ không có loại chuyện không may này xảy ra. Nhưng nói như thế nào, chuyện này cũng không trách đến trên đầu hắn.
Vì thế lắc lắc đầu, cô nói: "Không, là tôi không cẩn thận, còn có..."
Cô lần nữa giương mắt nhìn hắn, nói: "Cám ơn anh về bữa sáng hôm đó."
Hắn đứng thẳng người, điệu bộ biếng nhác nhàn rỗi.
"Bạn học nhỏ, bất kỳ lời cảm ơn nào mà không có hành động thực tế đều là đùa giỡn. Lưu. Manh à."
"..." Hứa Nùng sao lại quên mất, cái người này vẫn luôn là được voi đòi tiên! Cô không có việc gì đi nói cám ơn làm gì a.
Cô cũng không duy trì bộ dáng lễ phép hữu hảo vừa mới rồi nữa, giương mắt "Hung dữ" trừng hắn.
"Vậy anh muốn tôi cảm tạ như thế nào?"
Ánh mắt Chu Khởi lướt qua lan can tầng 2, liếc xuống nhà ăn đầu tiên ở chỗ ngoặt dưới lầu, "Cũng mời tôi ăn một bữa cơm đi? Nghe nói nhà ăn đại học B có rất nhiều món ăn ngon, vẫn luôn nghĩ đi qua nếm thử, nhưng thật sự là không đủ khả năng."
"..."
Hứa Nùng tin hắn mới lạ, nhà ăn trong trường bọn họ quả thật giá có chút cao, nhưng là cũng không cao đến trình độ không đủ khả năng ăn à.
Tuy vậy cô cũng lười tranh luận cùng hắn, vừa vặn lúc này cô vô thức lấy khóe mắt nhìn sang bên cạnh, phát hiện vây quanh hai người bọn họ không thiếu bạn học trong khoa, mỗi một người đều mang theo ánh mắt bát quái nhìn bọn họ.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Nùng chính là muốn mang Chu Khởi nhanh chóng rời đi.
Vì thế cô vội vàng túm cánh tay của hắn, nhanh chóng đi xuống tầng dưới, vừa đi vừa nói chuyện: "Nhà ăn thì thôi đi, tôi biết một nhà hàng ăn rất ngon ở ngoài trường, để tôi mời anh đến đó ăn đi."
...
Lý Hướng Nam vẫn luôn nhìn hai người đi xuống lầu, lúc này mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Vừa nãy khi Chu Khởi xuất hiện, cậu ta liền nhận ra người kia, sau đó nhìn thấy tư thế ái muội của hắn nói chuyện với Hứa Nùng, Lý Hướng Nam vẫn luôn do dự không biết có nên đi qua hay không.
Cậu ta thật ra rất khinh thường nói xấu sau lưng người khác, nhưng cậu ta cũng quả thật dường như là nhìn thấy người đàn ông này đã từng mập mờ cùng người phụ nữ khác...
Nghĩ đến đây, Lý Hướng Nam ở trong lòng do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là xoay người, không theo bọn họ cùng nhau rời đi.
————————
Nơi Hứa Nùng dẫn Chu Khởi đi chính là một nhà ăn nhỏ bên ngoài trường, cửa hàng không lớn, nhưng là cũng rất phát đạt. Lúc bọn họ đi vào, đúng dịp có một bàn người rời đi, mới ςướק được một cái bàn bốn chỗ.
Cô chủ động nhận nhiệm vụ đặt đồ ăn, cầm thực đơn vừa gạch gạch vẽ vẽ, vừa hỏi Chu Khởi cái này có ăn hay không, cái kia có ăn hay không.
Chu Khởi lúc ấy tay chống nghiêng bên mặt, lười biếng dựa vào vách tường đối diện. Cô hỏi một câu, hắn đáp một câu.
Sau đó nhìn cô thật sự là vô cùng mệt mỏi, vì thế nói: "Bạn học nhỏ, tớ không kén ăn, bạn cho ăn cái gì tớ ăn cái đó."
Hứa Nùng nghe xong câu này, giương mắt trừng hắn, "Cái gì là cho ăn? Là tôi mời cái gì anh ăn cái đó!"
Chu Khởi thật sự là yêu vô cùng dạng vẻ hung dữ này của cô, thật ra không có bất luận lực chấn nhi*p gì.
Lười biếng nhếch môi, hắn cười cực kỳ hư hỏng, "À, nói sai."
"..." Hứa Nùng không lại để ý tới hắn, đưa tay đưa tờ đơn đặt món cho người phục vụ ở bên cạnh, tiếp đến nói với đối phương, "Làm phiền cô rồi."
Đối phương lễ phép cười cười với cô, sau đó xoay người rời đi.
Kết quả đi không quá hai bước, người phục vụ chính diện ᴆụng phải đồng nghiệp, trực tiếp mở miệng nói: "Ôi trời, tôi vừa mới thấy được một cặp tình nhân rất xứng đôi, tôi xong rồi, chua ૮ɦếƭ mất, muốn biến thành chanh tinh."
Hứa Nùng: "..."
Lời của người phục vụ hiển nhiên Chu Khởi cũng nghe được, đáy mắt hắn lúc này đều đựng đầy ý cười, "Nghe thấy không? Người ta nói chúng ta xứng đôi đó."
"Anh ngậm miệng."
Hứa Nùng cảm thấy mặt mình cực kỳ nóng, vốn dĩ không mang hắn đến nhà ăn, chính là vì tránh cho tình cờ gặp mặt bạn học nhiều chuyện. Nhưng ai nghĩ, mang theo người này đến chỗ nào, đều sẽ thành tiêu điểm chú ý của người khác.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên có hai cô gái đi về hướng bọn họ.
"Cái đó, thật ngại quá, có thể ghép một bàn không?"
Hứa Nùng theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, kết quả ánh mắt nhìn thấy người đối diện, hai bên đều ngẩn người.
"Hứa Nùng?!"
Nói chuyện chính là bạn học cùng lớp với Hứa Nùng, cũng là sinh viên học biểu diễn, lúc trước ở trên lớp, các cô cũng nhìn chằm chằm vào sự thay đổi của Hứa Nùng hồi lâu, cho nên lúc này cô vừa ngẩng mặt, họ liền nhận ra cô.
Hứa Nùng vốn là muốn đáp ứng, nhưng sau khi nhìn thấy là bạn học cùng lớp, ngược lại có chút do dự.
Suy nghĩ giây lát, cô liếm môi, gật gật đầu, "Được."
Nói xong, lại nhìn sang Chu Khởi, sau đó chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình.
"Anh đến ngồi bên này."
Chu Khởi không có phản ứng gì lớn, lười biếng đứng dậy, dịch đến ngồi bên cạnh Hứa Nùng.
Hai người bạn học kia liên tục nói câu cám ơn, sau khi ngồi xuống, còn tràn đầy ý cười nhìn Hứa Nùng.
"Cậu quả thật trở nên xinh đẹp hơn nhiều, lúc trước nếu ăn diện như vậy, hoa khôi giảng đường của trường chúng ta khẳng định chính là cậu rồi."
Nói chuyện chính là uỷ viên văn nghệ của lớp Hứa Nùng, Trì Sa Sa. Một cô gái rất xinh đẹp đáng yêu, ăn mặc vô cùng thời thượng mỹ lệ.
Nữ sinh bên cạnh Trì Sa Sa là uỷ viên thể dục, Lưu Ngải, cũng là một cô gái rất dễ nhìn, chẳng qua so sánh với Trì Sa Sa, thiếu đi một phần dễ thương, nhiều thêm một phần khí tràng ngự tỷ.
Trì Sa Sa nói xong, Lưu Ngải ở bên cạnh cũng đáp lời: "Đúng vậy, trong lớp có nữ sinh vẫn luôn ghét bỏ cậu quê mùa, lần này có thể xem như làm sáng mắt chó của bọn họ."
Hứa Nùng xấu hổ cười, không biết tiếp lời như thế nào.
Ngược lại là Chu Khởi ở một bên, nghe vậy thong thả hỏi: "Cô nàng nhà tôi trước kia trong lớp thường xuyên bị người bắt nạt sao?"
Hai cô gái ở đối diện không nghĩ tới đại soái ca này sẽ chủ động mở miệng nói chuyện với họ, nhất thời có chút cảm giác được sủng ái mà sợ.
"Nhưng cũng không xem là bắt nạt nha, chỉ là có lẽ mọi người cảm thấy Hứa Nùng có chút đặc biệt đi... Không dễ tiếp cận."
Thật ra Trì Sa Sa và Lưu Ngải thân là ban ủy của lớp, có nhiều lần muốn tìm cơ hội tiếp cận Hứa Nùng, nhưng đều bị tính cách cô độc khó tiếp cận của cô trước kia chấn trụ, vẫn luôn không dám thật sự hành động.
Trì Sa Sa nói xong, đôi mắt to xoay chuyển qua lại trên người Chu Khởi và Hứa Nùng, tiếp đến, thăm dò hỏi: "Cái đó... quan hệ của hai người là gì nha?"
"Bạn bè!" Hứa Nùng giành trước đáp, như là sợ Chu Khởi lại nói linh tinh cái gì.
Chu Khởi ở một bên hơi hơi nhíu lông mày, lười biếng nhếch môi cười, nhưng cũng không phản bác.
Hai cô gái gật gật đầu, tiếp theo Lưu Ngải lại hỏi: "Anh không phải sinh viên trường tôi đi?"
Nếu thật sự là trường bọn họ, làm sao một khuôn mặt đẹp trai như vậy có thể chưa một lần lên diễn đàn trường? Cho nên Lưu Ngải phỏng đoán, hắn tuyệt đối là thuộc trường khác.
Hứa Nùng đang rối rắm nên nói ra thân phận của hắn như thế nào, thì nghe Chu Khởi chính mình mở miệng.
"À, tôi là thuộc trường cách vách."
Lời vừa dứt, Hứa Nùng ở bên cạnh liền ho mạnh một tiếng, giống như là có chút bị sặc nước miếng.
Mà hai cô gái ở đối diện, cũng đều ngẩn người.
"Sao vậy?"
Chu Khởi nhìn ra phản ứng của các cô không đúng lắm, nghĩ thầm rằng bản thân hẳn là không có nói sai đi, lúc đến hắn quả thật vô ý nhìn sang phía đối diện, bên kia cũng có sinh viên đang đi ra đi vào.
Trì Sa Sa phản ứng trước, cô có chút phức tạp lại có chút do dự nhìn Chu Khởi, nói: "Nhưng là đối diện... Là trường nghề a, anh là học trường nghề sao?"
"..."
Lưu Ngải có chút tò mò nói tiếp: "Nếu là trường nghề, anh là học cái gì? Đầu bếp hay là làm tóc trang điểm?"
Hứa Nùng: "..."
Chu Khởi: "..."
Lưu Ngải thấy hắn vẫn luôn không đáp, đáy mắt xuất hiện một tia sáng khó tin.
"Không phải là học đào móc đi?"
Hứa Nùng: "..."
Chu Khởi: "........."