Nếu Trần Tiến ở đây, nhất định sẽ không để ý tình huynh đệ, mắng ૮ɦếƭ Chu Khởi con sói đuôi to này.
Nói dối cũng không cần bản nháp, há mồm liền ra, nhưng lại biên soạn có hình có dạng.
Hứa Nùng cho tới giờ đều là trải qua cuộc sống sinh viên, chuyện phức tạp nhất gặp được cũng chỉ là bạn học gây gổ nhau, cho nên lúc này cô nghe Chu Khởi nói, đương nhiên cũng sẽ tin.
Có điều tin hắn, đáng thương hắn là một chuyện, nhưng mà không đại biểu cho việc có thể chịu đựng hắn lại tâm tính bại hoại cợt nhả mình.
Vì thế, khi bị trêu đùa đến câu kia "Có muốn cho hắn chút tình thương hay không", Hứa Nùng nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn tới gần, nhất thời vươn đôi tay nhỏ bé ra, hung hăng ấn hắn mặt đẩy một cái về phía sau.
Lòng bàn tay cô đập vào sống mũi của Chu Khởi, sức lực rất lớn, mặt Chu Khởi cũng quả thật bị cô đẩy lui về phía sau, nhưng... Chỉ là không ngờ được, nơi bị cô ấn vào, bất thình lình liền chảy ra máu mũi.
"..."
Lần đầu tiên trong đời bị ăn vạ Hứa Nùng có chút luống cuống, cô bận rộn tay chân muốn lấy khăn giấy lau cho hắn, lại ở khoảnh khắc tới gần kia, cổ tay bị Chu Khởi đè xuống.
Hắn rủ mí mắt nhìn một cái xuống phía dưới, không nhìn thấy cái gì, nhưng có cảm giác nóng ướt.
Vươn ngón cái ra nhẹ cọ một chút, ngón tay trong nháy mắt biến thành đỏ, hắn nhìn vết máu kia, cười phóng túng.
"Lợi hại nha, làm cho tôi đổ máu chuyện này những kẻ thu nợ đó cũng không làm được, cô ngược lại là làm được dễ dàng."
"..."
Hứa Nùng thật muốn bịt miệng hắn lại, cũng không biết hắn bình thường nói chuyện với người khác có phải đều như thế hay không, đã như vậy rồi, vậy mà còn có tâm tư trêu chọc cô nữa!
"Anh tự mình chặn cái mũi lại đi!" Cô lại rút ra tờ khăn giấy mới, đưa tới.
Chu Khởi bật cười lơ đãng, cũng không quá để ý, tiếp lấy khăn giấy, trước tiên xoa xoa máu mũi chảy ra, sau đó vặn tờ giấy thành hình trụ, chặn lỗ mũi lại.
Hứa Nùng thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, ngược lại có điểm không được tự nhiên.
Nhìn hắn muốn nói lại thôi nửa ngày, cuối cùng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Xin lỗi."
Chu Khởi thấy cô nghiêm túc như vậy, cũng không chút để ý cười cười, nghiêm chỉnh đáp: "À, không có gì."
Hứa Nùng không muốn ở một mình cùng hắn nữa, vội vàng đứng lên, ném ra một câu "Tôi đi trước" rồi đi.
Lần này Chu Khởi không ngăn cản cô nữa, ánh mắt mang theo ý cười lười biếng vẫn luôn dõi theo sau lưng cô, thẳng đến khi bóng dáng của cô biến mất không thấy, vẻ mặt của hắn mới dần dần trấn tĩnh.
Điện thoại di động vừa nãy ở trong túi áo vào lúc này vang lên, hắn lấy ra nghe.
Từ đầu bên kia truyền đến tiếng người phụ trách thành phố điện ảnh và truyền hình, "Chu... Chu thiếu, cái đó, mấy người lúc trước ngài đạp thành đống kia, tôi nên xử lý như thế nào?"
Chu Khởi im lặng giây lát, đứng thẳng người.
"Chờ tôi quay về."
——————————
Nhóm người cho vay nặng lãi kia bị nhốt lại một chỗ trong nhà kho của thành phố điện ảnh.
Thật ra người phụ trách trước khi gọi điện thoại cho Chu Khởi, đã hỏi qua Đại Boss của bọn họ, Thẩm Mộ Ngạn, trước.
Đương nhiên, loại nhân vật nhỏ cấp bậc như hắn là không có cách nào trực tiếp liên hệ với Đại Boss. Hắn chỉ là thuật lại mọi chuyện thư ký của Đại Boss, sau khi thư ký truyền đạt, lại cho hắn một lời chỉ đạo.
Cũng không biết là do thư ký đi theo bên người Đại Boss quá lâu, khi nói chuyện, giọng điều còn có vài phần tương tự như Đại Boss, đều là kiểu lạnh như băng, người đừng đến gần.
"Thẩm tổng nói, để Chu thiếu tự mình xử lý."
Người phụ trách có được đáp án này, đương nhiên cũng an tâm, cho nên mới lại gọi điện thoại cho Chu Khởi.
Sau khi điện thoại kia thông đại khái qua hai mươi mấy phút, Chu Khởi mới bước chân đến kho hàng.
Sau khi hắn đi vào, người của nhóm cho vay nặng lãi kia cảm xúc rõ ràng càng kích động, tuy rằng tay chân bị cột, miệng bị bịt kín, nhưng từng người một đều nằm trên mặt đất dùng yết hầu phát ra thanh âm, uốn éo thân thể, hung ác trừng Chu Khởi.
Chu Khởi tùy tiện kéo cái ghế qua, ngồi trước mặt bọn họ.
Hắn nghiêng đầu châm thuốc, sau khi hút một hơi tùy tiện chỉ chỉ một người trong đám đang quỳ trên đất.
"Lôi băng dính trên miệng hắn xuống."
Người hắn chỉ, là gã đại ca trước đó đã làm khó Hứa Nùng.
Lúc này băng dính được xé mở, gã đại ca kia cũng không giống như bọn thuộc hạ không khách khí với Chu Khởi.
Hắn cảm nhận sâu sắc tình cảnh bọn họ hiện tại, cũng rất thức thời.
Muốn trách thì chỉ trách bản thân lúc trước quá mức khinh người, vì người đàn ông này mặc một thân trang phục bảo an liền thật coi hắn là bảo an thành phố điện ảnh và truyền hình. Hiện tại xem ra, khí chất khiến cho không người nào có thể xem nhẹ cùng cường thế quanh người hắn kia, căn bản không thể chỉ là một gã bảo an!
Mệt hắn còn cảm thấy bản thân đã gặp rất nhiều người, người gì thân phận gì hắn đánh mắt một cái liền có thể nhận ra.
Nghĩ đến đây, lại nhìn thái độ của người phụ trách thành phố đối với người đàn ông kia cung kính lấy lòng, hắn liền có chút nghĩ mà sợ.
Nếu hắn đoán không sai, hắn đây là mang theo huynh đệ đắc tội nhân vật lớn rồi.
Hắn khó khăn mở miệng, muốn vãn hồi một ít cục diện, "Người anh em, mọi người đều là người rộng lượng. Cậu xem bọn tôi cũng là vì sống qua ngày, làm khó dễ con gái cậu cũng hoàn toàn là hiểu lầm. Cậu có thể thương xót, cho bọn tôi một cơ hội hay không, thả chúng tôi đi?"
Chu Khởi không để ý lời hắn nói, đưa tay gẩy gẩy tàn thuốc, hỏi hắn: "Ai nói cho các người biết, cô ấy quen biết người thiếu nợ?"
Người kia vừa nghe, cho rằng Chu Khởi muốn "Oan có đầu nợ có chủ", vì thế hưng phấn nhanh chóng mở miệng: "Là một con nhóc! Tôi nghe trong lời nói của cô ta là rất quen thuộc với con gái anh, khẳng định là người quen bên cạnh. Hơn nữa sắp tới cũng tuyệt đối làm việc ở tại thành phố điện ảnh này! Tôi lần này không phải lần đầu nhìn thấy cô ta!"
Nhắc tới cái này, trong lòng đại ca kia cũng bốc hỏa. Mẹ nó, đều tại cái con nhóc kia! Nếu không phải cô ta tìm đến, bọn họ làm sao có thể đi bắt đứa bé gái kia, lại làm sao có thể làm đến tình cảnh hiện tại!
Chu Khởi nghe xong lời hắn nói, biểu cảm cũng không có thay đổi gì, người kia nhìn cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhất thời lại có chút thấp thỏm.
"Người anh em, thật sự... Thật không phải bọn tôi muốn làm khó dễ con gái anh. Anh hẳn cũng là người biết thông cảm, cũng hiểu tính toán sổ sách hẳn là phải tìm ngọn nguồn. Hôm nay anh thả bọn tôi, sau đi ra ngoài chúng ta chính là bạn bè. Này trên đường nhiều người hỗn loạn, nhiều thêm bạn so nhiều thêm kẻ địch càng mạnh hơn. Anh nói có phải hay không?"
Từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ Chu Khởi bật ra một tiếng cười, biểu tình cũng làm cho người có chút không thể nắm bắt.
"Kẻ địch nhân như mấy người, lại nhiều thêm một trăm thằng cũng có thể bỏ qua."
Giống như là lười lại tự mình ra tay, Chu Khởi không chút để ý gẩy gẩy tàn thuốc xuống đất, thuận miệng phân phó: "Thu thập một trận, bồi thường bao nhiêu tôi đều sẽ trả, đánh cho tàn phế tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Người phụ trách thành phố điện ảnh ngẩn ra một chút, ý của Chu đại thiếu là tận lực đánh? Không sợ mọi chuyện trở nên nghiêm trọng sao?
Hắn nhớ lúc trước có từng nghe ai đó nói, vị đại thiếu gia của Chu thị này bình thường tuy rằng bát nháo, nhưng chuyện không quan hệ đến bản thân đều lười để ý.
Vừa mới rồi, hắn cũng nghe gần như mọi chuyện xảy ra từ đầu đến cuối. Là đám người kia muốn trói cái cô gái đeo kính mắt lại, muốn đòi người khác món nợ.
Nhưng... Bọn họ không biết, người phụ trách lại khác.
Cái gì mà con gái của Chu đại thiếu, hắn đến thành phố điện ảnh ở ngần ấy ngày, cũng chưa từng thấy bên cạnh hắn có phụ nữ.
Hơn nữa cô bé kia thoạt nhìn... Cũng không giống như là loại đại thiếu gia hắn sẽ vừa ý.
Chỉ là nếu không phải bởi vì cô ta, cũng không tìm thấy lý do khác, để vị đại thiếu gia này đem loại chuyện nhỏ này làm lớn lên a! Đây rõ ràng là ᴆụng phải vảy ngược của hắn mà!
Có điều, việc này cũng không liên quan đến hắn. Hắn cũng không có tư cách tò mò. Cho nên lúc này nghe xong Chu Khởi nói, hướng về phía thuộc hạ phất tay một cái.
Không quá vài giây đồng hồ, bên trong kho hàng vang lên từng đợt tiếng kêu rên thống khổ.
—————————————
Lúc Hứa Nùng trở về, cả người đã tỉnh táo lại.
Cô sắp xếp lại một lần chuyện xảy ra hôm nay, lúc đi vào phim trường, biểu tình có chút nặng nề.
Mà giống cô đồng dạng biểu tình không quá vui vẻ, còn có Mạnh Tư Ngữ.
Hứa Nùng đi đón cái diễn viên khách mời đón hết một buổi sáng, không những chậm trễ tiến độ quay phim, mà còn dựa vào Bạch Hiểu tăng thêm công việc cho cô ta.
Trước kia loại chuyện tập diễn với diễn viên này đều là Hứa Nùng làm, Bạch Hiểu tuy rằng cũng có thể, nhưng Mạnh Tư Ngữ lại không quá tín nhiệm.
Hôm nay, Hứa Nùng chậm chạp không trở lại, cô ta đã sắp xếp lại phân cảnh cần khách mời kia, nhưng phía sau, cảm giác nhân vật chính phối hợp diễn đều không quá đúng, làm cô ta NG mấy lần cũng không xong.
Chờ mãi chờ mãi cũng không đợi được Hứa Nùng, cô ta đành phải tự mình ra.
Bạch Hiểu cũng vẫn luôn ở trước mặt cô ta líu ríu nói linh tinh về Hứa Nùng. Cô ta rất phiền chán, nhưng lại không thể nói cái gì, dù sao ngày hôm qua cô ta gõ cửa phòng mình, vừa nói hôm nay muốn tráo đổi công việc với Hứa Nùng, vừa đưa cho mình một bộ hộp dưỡng da.
Vậy nên, sau khi Hứa Nùng trở về, lửa giận của Mạnh Tư Ngữ tích góp non nửa ngày, rốt cuộc có chỗ phát tiết.
Cô ta lạnh mặt, trực tiếp mở miệng hỏi Hứa Nùng: "Xảy ra chuyện gì?"
Hứa Nùng chưa kịp đáp lại, Bạch Hiểu ở bên cạnh đã nói trước.
"Còn có thể xảy ra chuyện gì chứ, chị, em không phải cũng đã nói với chị rồi. Hứa Nùng căn bản không đi đón người! Nam minh tinh em mời tới đợi ở cửa thành hơn nửa ngày, thật sự là chờ không được rồi mới đi. Em cũng oan ức ૮ɦếƭ được, vẫn còn đang ở bên ngoài nói chuyện thuê ngoại cảnh với người ta, kết quả một cuộc điện thoại, bị mắng đến máu chó đầy đầu nè!"
Bạch Hiểu vừa nói, vừa hướng về phía Hứa Nùng châm chọc khiêu khích.
"Em thấy, Hứa Nùng chính là cố ý. Cô ta chính là nhìn không được em vì đoàn phim làm nhiều việc, sợ em đoạt đi nổi bật của cô ta, cho nên mới cố ý làm hỏng chuyện này!"
Mạnh Tư Ngữ đương nhiên biết lời này của Bạch Hiểu có chút cường điệu, nhưng lại không quá ảnh hưởng tới cô ta, thậm chí càng có lợi cho cô ta kế tiếp chèn ép Hứa Nùng.
"Hứa Nùng, cô hẳn là rõ ràng, nhóm chúng ta..."
"Chị."
Tiếng của Hứa Nùng tại lúc này đúng mực vang lên, cũng là lần đầu tiên, cô cắt ngang lúc Mạnh Tư Ngữ nói chuyện.
"Chuyện hôm nay em sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng trước khi chịu trách nhiệm, em muốn làm một chuyện trước, chị có thể cho em chút thời gian không?"
Mạnh Tư Ngữ ngẩn người, cô ta nhìn Hứa Nùng, cảm thấy hôm nay cô rất khác trước kia.
Hơn nữa khí thế quanh người giống như cũng thay đổi...
Không đợi cô ta cho phép, Hứa Nùng liền có động tác.
Chỉ thấy cô rảo bước chân về phía trước, biểu tình bình tĩnh lại mang theo tia lạnh lùng, cuối cùng, cô trực tiếp dừng lại bên cạnh Bạch Hiểu.
Vào lúc mọi người ở đây chưa kịp phản ứng, nâng tay lên, hung hăng tát một cái lên mặt Bạch Hiểu!
—— "Bốp!"
Một giây kia, phim trường rơi vào an tĩnh quỷ dị.