Sau khi Vô Cùng xuất quan, đi theo tôi thị sát vết tích pháp thuật mà lão Nhị nhà hắn để lại ở Vân Mộng, lắc lắc đầu.
“Chậc, thương thế tốt lên cũng nhanh đấy nhỉ… Nhưng rõ là ngốc, khiếm khuyết trí nhớ cũng chỉ đến thức thần vậy thôi… Nếu là anh hoặc Lục Tu Hàn, mới sẽ không chỉ đưa một cái pháp khí thô sơ thế này mà thôi đâu, ít nhất cũng phải làm sao cho tính công kích bao trùm rộng hơn, hoặc là dứt khoát xới tung cả đầm lầy Vân Mộng này… Dù sao mảnh đất Khải ௱ôЛƓ này đã già cỗi đến mức rất dễ bị bắt nạt…”
“…Này.” Tôi ánh mắt bất thiện trừng hắn. A Hoa bị hắn chỉnh đến sợ sệt núp sau lưng tôi, cáo mượn oai hùm mà gào rú.
“Nói một chút mà thôi.” Hắn rầu rĩ trả lời. Rõ ràng đã đáp ứng tôi phải tôn trọng Khải ௱ôЛƓ… cái tên gia hỏa này thật sự là không có lúc nào mà không có ý xấu.
Tuy nhiên người tự phụ như Vô Cùng cũng rất thẳng thắn, hắn hiện tại vẫn chưa đánh lại lão Nhị. So với lão Nhị có được thân thể cùng tu vi của Lục Tu Hàn, Vô Cùng chẳng những cảnh giới so ra kém hơn, thậm chí tốc thành hơn, căn cơ lại càng không vững.
Nghe nói, mặc dù bọn họ có cảm ứng lẫn nhau thần bí nào đó, nhưng chỉ có thể bắt được ở một phạm vi đại khái… nếu không dừng lại lâu ở một nơi nào đó, sẽ rất khó xác định hành tung của đối phương, nếu di chuyển không ngừng, thì ngay cả phạm vi đại khái sẽ mở rộng ra, trở nên hỗn loạn hơn.
Hắn không muốn bị lão Nhị bắt được, tôi thì không muốn liên lụy đến Vân Mộng, cho nên chúng tôi rời đi, bắt đầu hành trình một mặt tìm kiếm thiên tài địa bảo (thỉnh thoảng còn đánh ςướק… Hắn cứ khăng khăng là ςướק ngược lại), một mặt tiêu hao linh khí tích lũy quá nhiều của hắn, củng cố cảnh giới, bắt đầu năm tháng dạo chơi.
Chúng tôi dạo chơi ước chừng hơn trăm năm. Kỳ thật tôi rất thích chặng đường lữ hành này, mỗi ngày đều trôi qua rất thú vị. Biết được rất nhiều loại người và không phải loài người, thám hiểm trong những khu di tích cổ, tìm được cả một ngôi mộ cổ toàn kỳ binh, cực kỳ kích thích.
Hơn nữa tri thức của Sở vu giản, cũng không chỉ có tác dụng ở mỗi đầm lầy Vân Mộng, ở nơi khác cũng thích hợp dùng… thành thử tôi được biết rất nhiều tri thức, cho dù già cỗi đến say ngủ thật sâu, “chủ nhân” của mỗi nơi vẫn là cá tính khác nhau.
Thẳng thắn mà nói, tôi thật sự không phải một người vợ tốt. Ông xã vất vả cần cù vạn phần làm ruộng… Ách, làm ở đồng dược thảo trong Chớp mắt trăm năm, thỉnh thoảng tranh thủ nghỉ ngơi giành giật từng giây luyện dược chế đan, thật sự là “ai biết cơm chín trên mâm, mỗi hạt cơm là một hạt đắng cay” . Còn tôi thì sao, vẫn dạo chơi khắp nơi, cố gắng mở rộng tình cảm với “Chủ nhân” ở từng nơi, mượn khóa cảm biến đáp thang máy, chơi đùa khắp nơi, bình thường đều rất được “Chủ nhân” ưa thích, thật hào phóng cho tôi vài tài liệu quý hiếm để tôi lãng phí đem ra chế khí chơi.
Sau kỳ Nguyên Anh thì có Tam Muội chân hỏa, hơn nữa chủ nhân của mỗi nơi cũng không giống “loại xin tý lửa” (keo kiệt), thoải mái cho tôi thí nghiệm rất nhiều phương pháp chế khí thú vị, không tốn chút sức nào mà rèn lại Pha lê tâm và Pha lê tâm số 2, trình độ đã bắt kịp với thanh phi kiếm mà Vô Cùng mang theo tới từ hành tinh Tuệ Cực.
Nhưng bởi vì hắn vất vả hết sức, tôi mới được thoải mái mà ra ngoài chơi, trông vẻ mặt của hắn, phi thường đố kị. Nhất là không hề hao chút tí ti pháp lực nào đã có thể đáp thang máy thuấn di, càng khiến hắn mỗi khi nhìn thấy đều la ó “Biến thái”.
“Anh đến kỳ Hợp Thể là có thể thuấn di a! Có gì mà hiếm lạ?” Tôi nghiêm mặt.
Vô Cùng lại trừng tôi, “Ai lại tự dưng không có gì làm lại đi thuấn di? Em có biết muốn thuấn di phải hao tốn bao nhiêu pháp lực không? Vận dụng thuấn di quá thường xuyên sẽ phun tâm huyết đó, còn có khả năng tẩu hỏa nhập ma!…”
“Không biết.” Tôi đáp thẳng thừng, “Ai bảo mấy người các anh không biết lễ phép? Biết lễ phép là có thể mượn được khóa cảm biến đáp thang máy từ chỗ chủ nhân rồi.”
Vô Cùng xanh cả mặt trừng tôi, một hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi, nặn từ trong kẽ răng ra, “…Anh rốt cục biết vì sao Lục Tu Hàn khiến người ta chán ghét vậy rồi… Thiên tài thật sự là sinh vật đáng ghét!”
“Hở?” Tôi bị hắn làm cho hồ đồ, Vô Cùng rốt cuộc đang nói cái gì?
Nhưng tôi phát hiện hắn lén nghiên cứu Sở vu giản… Bất quá tôi nghĩ với bộ não thông minh (thêm cả biến thái) đầy quy tắc kia của hắn, đoán chừng vĩnh viễn sẽ không hiểu được một Hỗn Độn không hề có quy tắc… Bởi vì sau đó hắn phát cáu, quăng luôn cả ngọc giản.
Nhưng đến khi nhìn tôi mặt ủ mày chau nỗ lực tìm hiểu nguyên lý của đạo môn, lại khiến hắn vui vẻ trở lại… cái tên khốn khoái thấy người ta gặp họa này!
Tôi không biết tu tiên có làm cho cảm giác thời gian trở nên nhanh hơn không… Nói không chừng là vì mỗi ngày đều có những chuyện mới mẻ thú vị này. Cũng có khả năng, cực kỳ có khả năng rằng, thế giới mà người tu tiên nhìn thấy, không hề đơn giản như cái người phàm nhìn thấy… mà phức tạp hơn, phong phú hơn, khiến tôi ngày ngày đều cảm thấy rất háo hức chờ mong.
Mặc dù trong một trăm năm này, vài lần mém bị lão Nhị nhà họ Lục tóm được… nhưng hắn chỉ có được mỗi tu vi và thân thể đều biến thái, thật sự so ra kém hơn việc có được trí nhớ và tình cảm (cũng biến thái) của Vô Cùng. Cho nên lão Nhị luôn bị tên Vô Cùng âm hiểm giả dối trêu chọc vờn quanh, có lần suýt chút nữa bắt được Vô Cùng, nhưng bị tôi tung hỏa mù, kéo Vô Cùng cưỡng đáp thang máy chạy biến.
Bất quá lần đó thật sự phi thường nguy hiểm, lại còn chọc cho “Chủ nhân” của địa phương cực kỳ mất hứng, lập tức thu hồi khóa cảm biến, chả thèm đoái hoài gì tới tôi nữa. Tôi cũng vì làm trái với quy tắc quá mức, mà bệnh nặng một trận, đến cả nửa năm, đều là Vô Cùng cõng hoặc ôm tôi săn sóc, nhẫn nại và dịu dàng vượt ngoài dự đoán.
“Loan Loan, vì sao em tốt với anh như vậy?” Hắn tỳ lên trán tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
Nguyên nhân rất phức tạp, thật sự phức tạp. Cuối cùng tôi vẫn không đem lý do: “bản năng người mẹ”, “tránh bị đem Nguyên Anh đi ngâm Formalin”, “hành động phản xạ nhanh hơn lí trí” đại loại nói cho hắn biết.
“Chúng ta cũng đã kết hôn rồi.” Tôi nói. Hơn nữa chỉ sợ ly hôn vô vọng.
Hắn cảm động đến đòi mạng.