Vô Cùng thực kích động, phi thường kích động. Mà còn thực hung, phi thường hung. Mặc dù nói người tu tiên bên trong đều tự có bánh mỳ chuyển ngữ (của Doraemon) gì đó linh tinh, về phương diện ngôn ngữ không có vấn đề gì… Nhưng hắn tức giận đến mức dùng tiếng mẹ đẻ, cho nên tôi nghe được “ ̄!@#¥%^&” một cách say sưa mãnh liệt, nghĩ bụng cũng biết hắn đang mắng người, hơn nữa khẳng định rất khó nghe.
Trước kia tôi nhất định sẽ sợ tới mức đòi mạng… Nhưng đã ở chung từng ấy năm. Thành thử, ừm, tôi rất biết cách đối phó với cơn giận dữ của hắn.
Từ trong chiếc nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc hộp trang điểm, tôi dùng vẻ mặt vô tội nhất, giọng nói ôn nhu nhất, nói, “Vô Cùng, tóc anh rối rồi. Thế nào, em giúp anh chải tóc, được không?”
Hắn trừng mắt tôi, vẫn tức sùi bọt mép như trước, bộ dạng phi thường dọa người. Tôi nghĩ một “cao nhân” hậu kỳ Nguyên Anh như hắn mà bị một đóa hoa làm cho chật vật như vậy, nhất định cực kỳ thương tổn đến lòng tự trọng rồi.
Tôi hết sức duy trì vẻ mặt vô tội, “Nha? Được không? Em chải tóc giúp anh.” Sau đó ra sức chớp mắt, nghĩ cách chớp hồng vành mắt.
“…Không tốt!” Ngữ khí vẫn cực kỳ không tốt, nhưng hắn thở phì phì ngồi xuống ghế, “Trước hết để anh đốt trụi cọng cỏ dại kia đã!”
“Trước tiên chải đầu xong hẵng nói…” Tôi cười làm lành, đem Thực nhân hoa ςướק về được, trước tiên ném vào trong chiếc bình ngọc bỏ vào nhẫn trữ vật nuôi dưỡng một chút, lấy chiếc lược ngà voi ra chải, chải chưa được hai cái, hắn đã rũ rèm mắt xuống, hô hấp dần dần thong thả lại.
Tóc hắn thật sự rất đẹp, như một dải lụa đen tuyền. Lúc chải đầu cho hắn, tôi ngắm sườn mặt hoàn mỹ của hắn.
Mẹ tôi rất mê Nomura Mansai* đóng trong phim Âm Dương Sư (Onmyoji), nhà tôi có bản DVD chính, rãnh rỗi là bà mẹ âm trầm kia của tôi lại ngồi trước màn hình TV mà phát hoa si với Mansai. Tuy có xem chung với bà, nhưng đó là khi tôi còn nhỏ, đúng là thời điểm hận đàn ông nhất, lại còn thêm cái bệnh mỹ cảm chai lỳ nữa. Cho nên, mẹ tôi ở một bên bốc lên đầy bong bóng tình yêu, tôi ở bên cạnh ăn bỏng ngô.
Nhưng từ góc độ này nhìn sườn mặt của Vô Cùng, quả thật giống hệt Abe Seimei** (tên nam chính) mà Mansai thủ vai… Nhất là cái đoạn hắn xõa tóc giả làm vu nữ.
Có điều Vô Cùng tinh ranh hơn, lại càng thơ ngây hơn.
Người tu tiên bình thường đều là tuấn nam mỹ nữ… Dù sao ngũ quan không cần thái quá, vừa đến kỳ Trúc Cơ, bình thường đều sẽ dần dần tiến hóa theo hướng sinh lý hoàn mỹ. Kỳ thật người tu tiên đẹp hơn Vô Cùng có rất nhiều… Nhưng tôi nhìn họ đều không có cảm giác gì.
Nhưng hắn cúi đầu như vậy, rèm mắt khép hờ, lại khiến cho một người mới tu tiên theo dòng cắn thuốc mà trong thuốc phải thêm vị như tôi, dâng lên tình cảm yêu thương xen lẫn với ôn nhu, trong lòng mềm nhũn, kiên trì gỡ tóc rối, thật cẩn thận chải mái tóc dài của hắn. (MTY: thêm vị thuốc để kiềm chế Dụς ∀ọηg đấy ạ)
Thật không nghĩ tới, tên gia hỏa với đạo đức quan như một kẻ thổ phỉ như hắn, lúc để cho người khác chải đầu, lại toát ra vẻ mặt yếu ớt thuần khiết như thế…
Khiến cho người khác rất muốn rất muốn… bảo hộ hắn.
Tính sai rồi. Lúc giúp hắn chải tóc, được trấn an không chỉ là hắn… Ngay cả tôi cũng trúng chiêu.
“Lão già lông trắng kia.” Hắn lẩm bẩm mơ hồ không rõ, giọng điệu thực ủy khuất, “Đưa em gốc cây kia quả là không có lòng dạ tốt.”
“Chính là thêm một người bảo vệ mà thôi…” Tôi nhẹ giọng dỗ, “Em sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”
“Nó cắn anh!” Vô Cùng càng ủy khuất lên án.
Tôi thật sự là mua dây buộc mình. Quá đề cao sức đề kháng cái đẹp của mình đối với Vô Cùng, và cả lực sát thương của sự hồn nhiên của hắn nữa. Tôi gần như đã nghĩ đến việc hủy diệt Thực nhân hoa rồi.
Khó kìm lòng nổi, tôi ôm lấy hắn từ sau lưng, tỳ cằm lên đỉnh đầu hắn, nhẹ nhàng khuyên dụ, “Vô Cùng… để cho em nuôi A Hoa đi, được không? Anh thấy cảnh giới của em thấp như thế… rất cần bảo tiêu.”
“Lão già Bạch Mao ૮ɦếƭ tiệt kia, cấp bậc thuộc loại rất kém rất kém… lão liền ỷ vào mớ cỏ cây đáng ghét kia.” Vô Cùng cắn môi, tôi sắp bị mỹ sắc dìm ૮ɦếƭ tới nơi, “Mặc kệ kẻ khác cảnh giới cao bứt phá thế nào, em là anh dạy nên, tuyệt đối có thể băng ngang… Không cần cọng cỏ rách kia!”
“Vô Cùng…”
“Anh sẽ bảo vệ em!”
Hết cách rồi. Sức chống cự của tôi rất yếu, cho nên đành phải mở đường cùng. Buông lược, tôi vòng ra trước mặt hắn, nâng mặt hắn lên, cho hắn một cái… ừm, một nụ hôn thật sâu.
Sau đó tôi tỳ lên trán hắn, khẽ thở gấp hỏi hắn, “…Em có thể nuôi A Hoa không?”
Hắn còn thở gấp hơn cả tôi… con mẹ nó, tôi bị bắt tu tiên thời gian dài như vậy, ăn hết mấy trăm vò đan dược thêm vị, giờ phút này lại xúc động đến mém chút nữa đè hắn ra rồi.
“Được, được rồi.” Hắn lầm bầm lần tìm môi tôi, “Nó mà cắn anh nữa, anh liền xé banh nó ra… còn nữa Loan Loan, em đừng nhìn anh như vậy…” Thanh âm dần khàn khàn.
“Được.” Tôi vội nhắm mắt lại.
“Thôi, em vẫn nên nhìn anh như vậy đi, Loan Loan…”
May mắn lý trí chúng tôi vẫn chưa mất sạch, cho nên vẫn cố kềm được. Tình dục thật sự là mãnh thú hồng thủy (nước lũ và thú dữ), mấy trăm vò thêm vị Cô tẩu hoàn… ý tôi là nói thêm vị đan dược (Vô Cùng ước chừng còn hơn cả mấy ngàn mấy vạn vò ấy chứ), cũng chưa thể dựng lên được con đê phòng ngự kiên cố chân chính, dưới tình huống thêm cả thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu chút nữa đã không thể kiềm chế mà vượt ải rồi.
Đường cùng này thật nguy hiểm, công kích đến chẳng phân biệt được địch ta.
Cuối cùng tôi đã bảo vệ được quyền sinh tồn của A Hoa, nhưng lại bị bắt ăn vài hũ đan dược… ợ ra toàn là mùi thuốc. Dù sao trong phiên bán đấu giá lộ thiên mua được không ít hạt giống, hơn nữa tôi dám khẳng định, tôi và Vô Cùng thêm vị vào chỉ sợ đã thêm đến vượt mức quy định.
Bất quá A Hoa căn bản không cảm nhận được nỗi khổ tâm của tôi… quan hệ với Vô Cùng cực kỳ kém. Thỉnh thoảng tôi thả nó ra ngoài đi săn (nó là loài thực vật ăn thịt…), nó lại cố ý đi tìm Vô Cùng gây sự, kết quả… đều là lưỡng bại câu thương.
Tôi thừa nhận, thật sự thừa nhận huyết thống của bụi cây thực vật ăn thịt này là chủng hoang dã phi thường có linh tính, phi thường ác tàn sát, còn có thể đánh ngang tay với một người ngoài hành tinh hậu kỳ Nguyên Anh, như vậy còn không tàn sát sao?
Hơn nữa cũng như lời Bạch Mao bá bá nói, sức chống cự đối với pháp thuật ngũ hành phi thường mạnh, lại thêm vào năng lực tái sinh và lực công kích vật lý cường hãn, Vô Cùng đại khái phải đột phá kỳ Nguyên Anh, đến kỳ Xuất Khiếu mới có thể chân chính thu phục được nó…
Nhưng tôi thật không biết chỗ nào có vấn đề. A Hoa đối với lệnh của tôi đều có thể hiểu rõ và chấp hành, lúc bình thường thì hòa ái dễ gần, thậm chí có thể nhảy múa trong lòng bàn tay những đứa bé phàm nhân chọc cười mọi người, hoàn toàn có thể biết rõ những thứ nào là không nên ăn.
Chỉ có Vô Cùng, đại tiểu thư chị ta không chịu hiểu rõ, phát huy 300% địch ý.
Cho nên chỉ cần Vô Cùng ở đây, tôi đành phải kêu, “A Hoa, ngủ!” Sau đó nhanh tay cắm nó lên 乃úi tóc để nó quang hợp đi ngủ, tránh cho trời long đất lờ, liên lụy đến người vô tội.
Tôi đối với vận mệnh của mình than thở không thôi. Bạn nhìn thử mà xem, luôn hấp dẫn những thứ không bình thường còn chưa tính, kiếp trước có một bà mẹ xinh đẹp âm trầm lại thiếu dây thần kinh tên là “Logic”, kiếp này lại là một Vô Cùng ngây ngô với đạo đức quan vừa vặn vẹo lại vừa thổ phỉ… Tôi đã cam chịu rồi.
Vì sao nuôi có một gốc cây cũng chọn loại có xu hướng bạo lực như thế… Tôi thực không hiểu đây rốt cục là vận mệnh gì.
Bất quá, đại khái trong lòng Vô Cùng lưu lại bóng ma. Ngẫm lại mà xem, đã quen vô địch không ai đọ nổi rồi, đến cả nguyên thần của bản tôn Lục Tu Hàn cũng bị hắn nuốt, ấy vậy mà bại bởi một đóa hoa cắm trên đầu.
Cho nên lúc thân mật với tôi, thoáng nhìn A Hoa đang ngủ say trên 乃úi tóc tôi, hắn sẽ có vẻ mặt chán ghét oán giận, “Anh thật ghét đóa hoa rách kia của em.”
“…Không sao. Dù sao nó cũng ghét anh… mà chỉ ghét mỗi anh thôi.” Tôi có chút mệt mỏi nói.