Tiểu quỷ này cư nhiên té bất tỉnh, còn bị té vỡ đầu.
Tôi biết nó lén lút vịn tường đi ra ngoài là muốn làm gì, con người có ba việc gấp chứ sao. Nhưng tôi nào biết nó đến cả đứng còn loạng choạng, đi đường lại như đang cưỡi mây chứ. Kết quả liều ૮ɦếƭ không hé răng, chỉ là lúc trở về lại té nhào một cái, không biết có bị té chấn động não hay không nữa.
Liều ૮ɦếƭ bướng bỉnh cái rắm a!
Tôi tức tối khiêng nó trở về, nén giận bắt đầu làm một bà bu già. Nó tỉnh lại vẻ mặt kinh ngạc, tròn mắt nhìn tôi chằm chằm. Lúc này tôi mới cảm thấy có điểm không đúng, hiện tại ánh mắt của thằng nhóc này thật sự quá thành thục.
Nhưng chuyện của mình còn chưa phiền xong, rất nhanh đã đem điểm nghi ngờ ấy ném qua một bên. Chuyên tâm làm sự nghiệp “bảo mẫu” vĩ đại của tôi.
“Ngươi tên gì?” nó mở miệng.
“Loan Ca.” Tôi cáu gắt trả lời.
“Ta tên là Vô Cùng.” Nó nhắm mắt lại.
Tôi lấy làm lạ liếc nó một cái, không biết tại sao thái độ của nó đột nhiên mềm hoá đi. Đương nhiên vẫn còn rất đáng ghét, tôi dìu nó đi nhà xí nó còn trưng ra cái bản mặt nặng nhẹ, tắm rửa giúp nó mà nó còn sổi sùng với tôi.
Đã đi đứng thành ra như vậy thì đừng có đòi tắm bồn ngâm nước a! Vô liêm sỉ!
Nó tức đến run người, “…Ngươi ít nhất cũng để lại cho ta một cái ҨЦầЛ ŁóŤ chứ!”
Tôi binh một cái lên đầu nó, “Nhóc có từng thấy ai mặc quần áo mà tắm chưa? Được rồi, hàng họ bé xíu thế kia còn sợ người bị người ta thấy ư? Có mời ta cũng chả thèm xem đâu!” Tôi ném khăn mặt cho nó, “Chỗ ấy tự mình cọ đi!”
Tại tôi không tìm thấy bàn chải cán dài, bằng không đã xem nó như là một cái xác ૮ɦếƭ mà tẩy rửa rồi!
Thằng nhóc tức đến đỏ bừng cả mặt, lại ném mấy trăm thanh nhãn đao qua (mắt chứa dao), tôi thấy nó là đứa cực kỳ không biết ơn. Đàn ông đều là hạng người vong ân phụ nghĩa, ngay cả một thằng nhóc cũng không ngoại lệ.
Chờ nó khá hơn, tôi nhất định sẽ tiễn nó đi thật xa!
Giúp nó mặc quần áo xong, lúc cõng nó về, cơn giận của nó lại đột nhiên tan hết. Lúc lau khô tóc chải đầu cho nó, nó lại phi thường dễ bảo. “…Tại sao ngươi chăm sóc ta? Ngươi có mục đích gì?”
Tôi trực tiếp cầm cây lược gỗ gõ đầu nó.
“Bởi vì ta là một tên quỷ xúi quẩy có lương tâm đầy ắp.” Tôi hung tợn nói, tức giận chải mớ tóc dài gần chạm đất của nó, “Nhóc còn có… người nhà không?”
“Chờ ta có thể cử động, ngươi đưa ta về đi.” Nó thản nhiên nói, thực không giống với khẩu khí của một đứa bé.
Mặc dù tôi rất muốn quăng nó ra ngoài để nó tự sinh tự diệt, đáng tiếc lương tâm ૮ɦếƭ tiệt của tôi không buông tha tôi. Cho nên tôi cùng tiểu quỷ này ngủ cùng giường ăn cùng bàn, còn sợ nó nửa đêm đi nhà xí bị rớt tõm xuống đó, hoặc là té xỉu ở nơi nào đó tôi không biết bị sói hoang tha đi mất.
Nó nói chuyện thật sự ít đến đáng thương, phải gọi là kiệm lời như tích vàng. Bất quá nó cho tôi biết, hiện tại là triều Đại Minh, tại vị là An Khang đế. Nhưng lịch sử nó kể khiến tôi có chút mù mờ, Minh triều có An Khang đế ở đâu ra… hơn nữa là Minh triều cư nhiên không có Vĩnh Lạc đế a! Vậy Minh Thành Tổ đi đâu?
Còn về tòa cung điện hoang phế này, nghe nói là hành cung suối nước nóng, bị bỏ hoang phế từ lâu. Nghe nói là dùng để giam cầm một phế thái tử, nhưng làm sao có nhiều người ૮ɦếƭ như vậy… nó cũng không rõ lắm. Tôi nghĩ nó còn nhỏ như vậy, biết được nhiêu đó đã không dễ dàng, tôi cũng không gặng hỏi nữa.
Điều dưỡng được nửa tháng, tiểu quỷ kia mới không cần vịn tường đi nữa, nhưng vẫn còn rất suy yếu. Một tháng sau, nó mới xem như hoàn toàn hồi phục.
Nó ở trong phòng bếp bận rộn loay hoay nửa ngày, dùng bột đậu hòa với mật ong cùng với một ít dược liệu loạn thất bát tao nào đó, làm thành mười mấy khối lương khô kỳ quái, kéo tay tôi, điềm nhiên như không nói, “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Tôi hồ đồ.
“Ngươi không phải muốn đưa ta về nhà sao?”
Tôi đúng là không nguyện ý lắm, nhưng có thể đá văng tiểu quỷ đáng ghét này đi thì thật tốt biết bao. Thuận tiện còn có thể rời khỏi vùng núi hoang này… Tuy rằng tiền đồ mờ mịt, nhưng so với việc phải luôn nhìn cái bản mặt phụng phịu của tên tiểu quỷ này thì tốt hơn nhiều.
Ít ra người bên ngoài còn biết cười.
“Ta đi gom ít vàng bạc.” Mang theo ít đồ đáng giá, dù sao cũng phải ăn cơm đúng không?
“Không cần.” Thằng bé túm chặt tôi, “Nhà ta có nhiều lắm.” Nó cuối cùng cũng nở nụ cười, chỉ là có hơi lạnh thôi, “Ta sẽ cảm tạ ngươi thật hậu.”
Tôi cảm thấy rất bất an, mơ hồ có loại cảm giác đại họa sắp giáng xuống đầu. Nhưng dẫu sao nó vẫn là một thằng nhóc mới bảy tám tuổi, có thể giở được trò gì? Vả lại, cũng không thể để nó một mình đi về nhà được? Nơi đây là giữa rừng sâu cơ mà.
Tôi gật đầu. Lại không nghĩ rằng sau cái gật đầu này, tôi cùng tiểu quỷ kia cư nhiên chui rúc trong rừng sâu ba ngày, nơm nớp lo sợ mà cắm trại ngoài trời. Tuy rằng không gặp phải chim hoang thú dữ gì, nhưng đợi đến lúc chui ra được, hai người chúng tôi đã chật vật trông như thể hai tên ăn mày.
Bực mình phát hiện, căn bản không thấy được thôn trấn nào. Mà là một thác nước ở giữa rừng, không biết ở đâu ra có một cây cầu đá bắc ngang qua hồ sâu. Nó nói đi qua cây cầu đá rẽ vào một khúc cua nữa là ra, tôi thế mà cũng ngu ngốc tin theo.
Sau đó thì sao, tôi cũng không thừa nhận, rẽ vào một khúc cua lại rẽ theo cái kiểu này… nó đẩy tôi từ trên cầu đá xuống.
Trong lúc vừa rớt xuống vừa thét chói tai, tôi căm giận nghĩ. Cái này gọi là quá tam ba bận, lão cha đẩy tôi xuống lầu một lần, cô gái kỳ quái kia đẩy tôi đến thế giới quỷ quái này một lần, thằng nhóc tiểu quỷ này cư nhiên lại đẩy tôi rớt xuống thác nước!
Cái thế đạo gì thế này?! Cớ sao tôi cứ luôn xui xẻo vậy?!
“Khốn kiếp a!” Tôi vừa mới mắng ra miệng, phát hiện hai chân vững vàng đứng trên nền đất khô ráo. Tôi còn đang sững sờ, Vô Cùng đã nhảy vào, lộ ra nụ cười an tâm.
“Loan Ca, chúng ta an toàn rồi.” Nó thở dài thườn thượt, “May mà bố trí trước…”
“Bố trí cái gì?” Tôi hỏi.
Nó lại cười không nói, kéo tôi đi xem khắp nơi, thật sự là một bữa tiệc chiêu đãi mắt. Không ngờ nơi này còn có một cái động tiên, bàn đá ghế đá giường đá, hoa cỏ cây cối, như thể một vườn hoa trong nhà kính. Nhìn từ nơi này, thác nước giống như một cánh cửa kính thiên nhiên cực lớn rơi xuống đất, phân bố ánh sáng tuyệt đẹp, bọt nước nhún nhảy tung tăng, thấp thoáng có cầu vồng, lại không có một chút khí hơi ẩm ướt nào.
Tôi nghĩ đến Thủy Liêm động ở Hoa Quả Sơn.
“Đói bụng thì ăn trái cây hoặc là ăn cái này.” Nó đưa cho tôi một bình hồ lô, “Đây là đan dược chống đói.”
“…Vô Cùng, rốt cuộc ngươi là ai?” Tôi đã hoàn toàn không tìm thấy phương hướng nữa.
Nó liếc tôi một cái, mỉm cười nói, “Tối nay ta sẽ cho ngươi biết.” Dứt lời liền xoay người đi vào một gian nhà trúc, đóng cửa lại.
Tôi biết ngay là không nên tin vào đàn ông, cho dù là đàn ông nhỏ như vậy cũng như nhau cả. “Tối nay” của nó, bắt tôi đợi tầm mười ngày.
Nơi phúc địa động tiên này xác thực rất tuyệt, hoa quả ăn rất ngon, đan dược cũng có thể chống đói, thậm chí còn có một phòng tắm bồn nước nóng không thua gì khách sạn suối nước nóng. Chẳng những có thể thoải mái tắm rửa, còn có thể thoải mái giặt quần áo. (phúc địa: giống như đất có linh khí vậy)
Nhưng đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, tôi căn bản không biết làm sao rời khỏi nơi phúc địa động tiên này, cũng không vào được gian nhà trúc kia.
Tôi tức tối đến muốn phá cửa, nhưng vừa ném mạnh một viên đá tới… tôi liền văng ngược ra, lập tức hôn mê.
Đợi đến khi Vô Cùng rốt cục đi ra, cái gáy tôi còn chưa hết sưng.
Vốn đang nghiến răng nghiến lợi, đợi đến khi nhìn thấy nó tôi lại ngây người vài giây. Trong vòng 10 ngày ngắn ngủi, nó đã trưởng thành. Chẳng những cao hơn tôi một cái đầu, thoạt nhìn giống hệt một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
Hắn ung dung bình thản từ trong hư không lấy quần áo ra, rồi thay đồ ngay trước mặt tôi, an nhiên ngồi xếp bằng trên nệm hương bồ trước mặt tôi, “Tuy chỉ mới đến Trúc Cơ, nhưng muốn khống chế ngươi, đã đủ.”
… What?!
Tôi tròn mắt nhìn hắn, căn bản không tìm thấy thanh âm của mình.
“Loan Ca, ngươi không hề tu luyện.” Hắn khẽ nhíu mày, “Nhưng ngươi tán hồn như vậy, làm thế nào có năng lực đoạt xá*? Sau lưng ngươi rốt cuộc là ai? Có mục đích gì?”
(*Đoạt xá: cách nói của Đạo gia, chỉ việc mượn thân thể người khác để hoàn dương, chính là mượn xác hoàn hồn đấy ạ)
Tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Vì cớ gì bà mẹ không đáng tin cậy của tôi, lại đưa tôi đến chốn nhân gian kỳ ảo này a…