Xem cái gì cũng tốt hơn bộ này.
Diệp Già Lam vẫn duy trì sự phẫn nộ, chẳng qua có thể là do cô trời sinh đã có dáng vẻ dịu dàng nên lúc phẫn nộ cũng không lộ ra bao nhiêu lực uy Hi*p.
So với phẫn nộ, lúc này khóe môi cô hơi mím xuống, mày tú nhăn lại, vẻ mặt càng giống giận hờn làm nũng hơn.
Đường Ngộ vô ý cười nhẹ, “Chị muốn xem bộ kia?”
Diệp Già Lam không đáp, cô cúi đầu, mắt không thấy tâm không phiền, tay dùng sức đang muốn vò nát hai cái vé kia, bỗng nhiên mới thấy được tên bộ phim trên vé.
《 xin hãy kết hôn với anh 》.
Diệp Già Lam lại quay đầu, nhìn về phía đống poster dán tường đầy tường kia, gần bộ 《 điện thoại đêm khuya 》 chính là bộ này.
Mày cô hơi thả, sau lại nhíu lại, tâm tình chuyển biến, ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Không phải em muốn xem phim kinh dị sao?”
“Em nói thế bao giờ?”
“……”
Lúc đầu, Đường Ngộ hình như nói “Đến rạp chiếu phim thì biết”, chẳng qua trong tiềm thức Diệp Già Lam cảm thấy hiện tại anh đang giả làm Hạ Chí, vậy hẳn cũng sẽ giống Hạ Chí chuyên môn chọn phim kinh dị.
Diệp Già Lam khụ một tiếng, lại cúi đầu nhìn hai vé phim: “Chị cho rằng em muốn xem.”
Đường Ngộ rũ mắt liếc cô, ánh mắt sâu hơn một chút.
Vốn dĩ dựa theo kế hoạch Tạ Cảnh Phi chỉ ra cho anh thì sẽ xem phim kinh dị, đến lúc đó thiên thời địa lợi nhân hoà, không khí cũng không cần cố tình tô đậm, Diệp Già Lam khẳng định sẽ sợ tới mức nhào vào trong lòng anh.
Sau đó cẩn thận nghĩ lại, lá gan cô thật sự quá nhỏ, xem xong trận này, sợ là sẽ mất mấy ngày mơ thấy ác mộng.
Đường Ngộ không nhẫn tâm, nên nếu Diệp Già Lam không nói, anh cũng định mua vé mấy phim thường.
Phim chiếu lúc 8h40.
Bên soát vé đã bắt đầu kiểm tra, Đường Ngộ không lên tiếng nữa, anh vẫn nhớ giờ mình là Hạ Chí, nhiều lời một câu có thể sẽ lộ nhiều thêm một chút. Anh kéo tay Diệp Già Lam, không lên tiếng đi về phía chỗ soát vé.
Lúc kiểm tra vé, anh vẫn đang suy nghĩ, Hạ Chí có thói quen dắt tay Diệp Già Lam không.
Đáp án là không có.
Hạ Chí thích kéo tay áo Diệp Già Lam hơn
Nhưng Diệp Già Lam cũng không lên tiếng, cô nửa cúi đầu, tầm mắt dừng trên chỗ tay hai người nắm lấy nhau, sau đó chuyển lên, nhìn thấy nụ cười hơi hơi nâng bên khóe môi người đàn ông.
Từ lúc bắt đầu, Đường Ngộ luôn không quên giả bộ làm Hạ Chí, nhưng từ đầu tới cuối chả bao giờ giống cả.
Kỹ thuật diễn của anh quá vụng về, vụng về đến mức, nếu Tạ Cảnh Phi ở hiện trường, cũng có thể liếc mắt một cái là nhìn ra.
Nhưng tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, những lời này cũng không phải là giả, Diệp Già Lam nhìn sườn mặt tuyệt đẹp của Đường Ngộ, đột nhiên cảm thấy đêm nay thật tốt.
Cô khẽ cười một chút, vừa vặn người nọ quay đầu nhìn lại, “Cười cái gì thế?”
Diệp Già Lam lắc đầu, “Chỉ là nhớ tới một chuyện buồn cười thôi.”
Đường Ngộ cũng không truy hỏi là chuyện gì, sau khi kiểm tra vé xong, hai người theo cả nhóm người vào phòng chiếu phim.
Đã tới cuối năm, hôm nay lại là tối thứ sáu, nên người tới xem phim cũng không ít.
《 xin hãy kết hôn với anh 》 là một bộ phim hài về tình yêu, tới xem cơ bản đều là mấy đôi tình lữ trẻ tuổi.
Đường Ngộ mua vé tầm ghế sau, phòng chiếu phim không lớn, nên dù ngồi sau cũng có thể xem rõ phụ đề.
Hai ghế phía trước đều trống, chỗ của hai người rất thoải mái.
Bộ phim này có không ít cảnh hài, phòng chiếu phim cơ bản cách vài phút lại có một trận tiếng cười.
Diệp Già Lam cũng cười, nhưng giọng cô nhỏ, rất nhanh đã bị tiếng của người khác che mất.
Đường Ngộ an vị ở bên cạnh, phim dài một tiếng rưỡi, anh chẳng hề nhìn màn hình lớn, chủ yếu thời gian đều nhìn Diệp Già Lam.
May là Diệp Già Lam xem rất nhập tâm, dường như không chú ý tới ánh mắt của anh.
Sau một tiếng rưỡi, cao trào trong cốt truyện thay nhau nổi lên, lúc kết thúc một bộ phim hài, sẽ khó tránh khỏi có một phân cảnh cảm động khiến người ta ngấn lệ.
Cuối cùng là: nam chủ cầu hôn với nữ chủ, sau đó màn hình thay đổi chiếu lại từng khoảnh khắc trước kia của hai người, phòng chiếu phim dần dần an tĩnh lại, có tiếng nữ sinh bắt đầu khóc.
Nhìn đến cảnh này, Diệp Già Lam phải thừa nhận, đây thật sự là một bộ phim thích hợp cho mấy cặp tình lữ trẻ tuổi.
Nữ sinh rơi nước mắt, nam sinh liền an ủi bạn gái, nếu mà vận khí tốt còn có thể ôm ấp hôn hít mấy miếng.
Không khí mấy cặp đằng trước đều thay đổi.
Diệp Già Lam cũng ngấn nước mắt, tuy rằng cũng cảm động, nhưng vẫn chưa tới mức lã chã lệ rơi.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế ngồi tại chỗ, lúc này mấy người xem ở hàng phía trước còn đẹp hơn cảnh phim, Diệp Già Lam nhìn vài phút, sau đó đột nhiên quay đầu, trò đùa dai nổi lên, hỏi người đàn ông bên cạnh: “Sao em lại không khóc?”
“……”
Phòng chiếu phim yên tĩnh, tiếng Diệp Già Lam tuy không lớn, nhưng anh vẫn có thể nghe rõ.
Đường Ngộ thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
…… sao anh lại phải khóc kia chứ?
Diệp Già Lam nửa thật nửa giả lại nói: “Trước kia lúc cùng chị xem mấy bộ phim kiểu này, đến khúc sau em đều khóc mà.”
Đường Ngộ không lộ nhiều biểu cảm.
Đừng nói chuyện vừa rồi anh căn bản không xem phim, mà cho dù xem, bảo một người đàn ông như anh khóc cũng tuyệt đối không có khả năng.
Ặc, hiện tại anh không được xem là “Đàn ông”.
Khóe môi Đường Ngộ co lại, quyết định coi mình không nghe rõ: “Chị nói cái gì?”
Diệp Già Lam ho nhẹ cho thanh giọng, mới vừa há miệng thở dốc muốn lặp lại một lần, lại như nhớ tới chuyện gì giơ tay ngoắc ngón tay gọi, “Em tới gần chút nữa đi.”
Đường Ngộ cúi người ghé qua.
Giây tiếp theo, Diệp Già Lam nâng cằm, hôn lên khóe môi anh, cô nhỏ giọng nói: “Đừng diễn nữa.”
Đường Ngộ sửng sốt.
Diệp Già Lam lại nói: “Kỹ thuật diễn của anh thật kém.”
“……”
Diệp Già Lam lại về chỗ ngồi, mắt nhìn về phía màn hình lớn phía trước.
Trên màn hình đã bắt đầu chiếu đoạn cuối phim, Diệp Già Lam nhìn chằm chằm phần giới thiệu diễn viên lướt qua, mãi đến khi màn hình hoàn toàn tối lại, sau đó phòng chiếu phim sáng đèn lên, cô vẫn không nghe thấy Đường Ngộ nói thêm lời nào.
Khán giả lục ᴆục rơig đi, Diệp Già Lam đợi hơn nửa phút, thật sự không nhịn được quay đầu nhìn qua.
Đường Ngộ vừa lúc cũng đang nhìn cô, vẻ mặt anh rất nhạt, có vẻ không tốt lắm.
Diệp Già Lam nuốt một ngụm nước miếng.
“Biết lúc nào?”
“Ngay từ lúc anh gọi em là chị ý……”
Đường Ngộ: “……”
Anh nhìn cô không nói lời nào, một hồi lâu mới đứng dậy, bước ra khỏi phòng chiếu phim.
Diệp Già Lam vội vàng chạy theo sau, theo bản năng duỗi tay đi túm lấy tay áo anh: “Đường Ngộ……”
Đường Ngộ vẫn là không nói lời nào, nhưng bước chân rõ ràng đã chậm hơn.
TPMedia
Diệp Già Lam cuối cùng không cần phải chạy theo anh nữa, giọng cô đè thấp: “Ngộ Ngộ……”
Cô còn biết đổ tội cho anh: “Ai bảo anh giả làm Hạ Chí cơ…… Em phải phối hợp diễn với anh chứ, đúng không?”
Đường Ngộ: “……”
Lý do của cô đúng là nhiều không đếm hết.
Nếu không phải Diệp Già Lam không cho anh chạm vào cô, anh phải dùng tới biện pháp quỷ quái của Tạ Cảnh Phi à?
Đuôi mày Đường Ngộ hơi nhăn, vốn không định nói tiếp, lúc này lại nhớ ra một loạt phản ứng của Diệp Già Lam, bước chân anh dừng lại, quay đầu nhìn cô, “Có phải em nhớ ra cái gì rồi không?”
Diệp Già Lam cúi đầu giả ૮ɦếƭ vài giây, sau đó mới khẽ "Ừm" một tiếng khó mà nghe rõ.
“Nhớ ra từ bao giờ?”
Giọng Đường Ngộ vẫn bình tĩnh, nhưng Diệp Già Lam lại bình tĩnh không nổi, cô không biết cách nói dối, huống chi còn là nói dối trước mặt người mình thích, do dự vài giây đành thành thật nói ra: “Mấy hôm trước đã nhớ ra rồi.”
Ha hả.
Khóe môi Đường Ngộ câu lên,” mấy hôm trước là hôm nào?. “
Đầu Diệp Già Lam cúi càng thấp, hận không thể lập tức chôn xuống dưới đất: “Thì là…… sau hôm mắng anh là tra nam.”
Đường Ngộ: “……”
Tuy anh có chút tức giận, nhưng vẫn còn lý trí, huống chi bộ dáng cúi đầu hiện tại của Diệp Già Lam y như học sinh tiểu học phạm sai chờ bị phạt vậy, cho dù anh có giận cũng không phát ra được.
Đường Ngộ cảm thấy mình thật không tiền đồ.
Cách vài giây, giọng anh hơi hòa hoãn: “Gã trai hôm nay lại là thế nào?”
Dừng một chút, Đường Ngộ gằn từng chữ một, nói: “Tình yêu mới?”
Diệp Già Lam vội vàng ngẩng đầu lên.
Đầu cúi thấp quá, ngẩng lại lại vừa nhanh vừa mạnh, máu lên não không đủ, choáng váng mất vài giây, cô vội nhắm mắt, chân có chút nhũn ra, không tự giác nghiêng về phía Đường Ngộ.
Người đàn ông tay mắt lanh lẹ, lập tức đưa một tay đỡ cánh tay cô, một tay ôm lấy eo cô.
Giọng anh thấp thấp, “Đừng nghĩ câu dẫn anh lúc này.”
Diệp Già Lam: “……”
Cô nghe vậy, càng nhích vào trong lòng anh, dựa vào rồi, mới nhớ ra lời anh vừa nói, chần chờ vài giây hỏi: “Anh đang nói Húc Húc à?”