Giọng anh không gợn sóng, nghe không ra chút tức giận nào.
Diệp Già Lam nâng mắt nhìn anh, bốn mắt chạm nhau không đến vài giây, bác sĩ Đường đã chuyển tầm mắt, lại mở cửa về lại văn phòng.
Nam bác sĩ kia tiến lên nửa bước, “Bác sĩ Đường, chúng ta……”
Người đàn ông chả thèm quay đầu, nói “Mấy phút nữa tôi sẽ qua.”
Nam bác sĩ liếc anh một cái, lại liếc Diệp Già Lam cùng Quý Nhiên một cái, dù sao cũng không hiểu đây là tình huống gì, nên đành đeo khẩu trang, gật đầu với hai người ngoài cửa, nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.
Diệp Già Lam vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Cô cũng không biết lúc này mình có nên vào không nữa, đang do dự, Quý Nhiên đã lên tiếng nhắc nhở cô: “Vừa rồi vị bác sĩ kia gọi cô hẳn là có việc gì, nhanh vào đi thôi.”
Anh ta nhìn cánh cửa khoa ngoại thần kinh còn chưa khép hẳn, chậm rãi nói: “Còn hai chúng ta, về sau còn nhiều thời gian.”
“À?”
Diệp Già Lam không hiểu lắm.
“Ở Bắc Thành gặp được bạn học cũ cũng không dễ dàng gì, hơn nữa em trai tôi từ hôm nay sẽ phải nằm viện, về sau có khả năng còn cần nhờ cậu giúp đỡ..... Dù sao có người quen trước cũng tốt hơn.”
“……”
Quý Nhiên giơ tay nhìn đồng hồ, “Tôi đi trước, xử lí thủ tục nhập viện cho em trai đã, tối nay gặp.”
Anh nói xong là rời đi ngay, chả cho Diệp Già Lam nửa giây để kịp phản ứng.
Mãi đến khi toàn bộ hành lang lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có, không còn nghe được tiếng bước chân nữa, cô mới vô thức quay đầu nhìn thoáng qua.
Hành lang trống không, chẳng có một bóng người, chỉ có ánh đèn gắn trên sàn nhà, tỏa ra ánh sáng mơ hồ.
Lúc Diệp Già Lam quay đầu lại, không biết Đường Ngộ đã đứng ở cửa từ bao giờ, anh nhẹ dựa vào khung cửa, thong thả ung dung giơ tay tháo khẩu trang xuống: “Thế nào, không bỏ được?”
Diệp Già Lam không nói lời nào.
Đường Ngộ đứng thẳng người lên, lúc đi vào ném lại hai chữ: “Đi vào.”
Diệp Già Lam đột nhiên nhớ tới tin nhắn nhận được mấy giờ trước.
Chần chờ vài giây, cô lại sợ Đường Ngộ tìm mình thật sự có chính sự gì, nên vẫn lê bước chân cùng anh vào văn phòng.
Đường Ngộ đứng tới gần cạnh bàn làm việc, nửa cúi đầu nhìn di động, “Đóng cửa lại.”
“Đóng cửa làm gì?”
Diệp Già Lam thật sự không hiểu, hỏi xong, người nọ đã buông di động, ngước mắt hỏi lại: “Em nói thử xem?”
Đường Ngộ nhấc chân đến gần, đuôi mày hơi nhíu, đáy mắt thật sâu.
Trực giác của Diệp Già Lam mách bảo chắc chắn không phải chuyện tốt gì, mới vừa lui về phía sau nửa bước, bàn tay người nọ đã đưa, thay cô đóng sập cánh cửa lại.
Lúc cánh cửa đóng lại, còn tạo ra chút gió, thổi bay bay mấy sợi tóc bên tai cô.
Diệp Già Lam đảo mắt, tim không tự chủ được đập nhanh hơn một nhịp, vừa muốn tùy tiện nói cái gì đó để giảm bớt không khí kì quái hiện tại, đột nhiên eo đã bị Ϧóþ chặt.
Tay Đường Ngộ hơi dùng chút lực đè cô lên trên cửa, anh cúi đầu, hít vào đều là mùi hương trên tóc Diệp Già Lam, anh nghiêng đầu, hôn nhẹ lên vành tai cô: “Fuck me?”
Diệp Già Lam sửng sốt một chút, đến lúc phản ứng lại thì máu nóng lập tức dâng lên.
Đường Ngộ sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, không thể không biết ý nghĩa hai từ này, nhưng anh lại cố tình xuyên tạc thành ý trực tiếp nhất.
Tai Diệp Già Lam nóng lên, theo bản năng nhấc chân muốn dẫm lên giày anh, kết quả chân mới vừa nâng lên, người nọ giống như đã biết cô muốn làm gì, siết eo nâng lên.
Cả người cô bị nâng cao lên.
Đường Ngộ lại ngẩng đầu, không nghiêng không lệch hôn lên cằm cô, sau đó xuống chút nữa, lúc đến cổ cô lại thả cô xuống.
Hai chân Diệp Già Lam rốt cuộc được chạm lại mặt đất, còn chưa kịp hít một hơi, vành tai đã bị anh nhẹ nhàng cắn: “Tên Quý Nhiên phải không?”
“…… Ừm.”
Hiếm lắm mới có dịp anh còn nhớ cái tên Quý Nhiên.
“Anh ta còn rất quen thuộc với em.” Đường Ngộ cười nhạt một tiếng, “Quen thuộc chỗ nào?”
Tay anh để trên eo Diệp Già Lam di chuyển lên nửa phân, đẩy vạt áo len của cô ra, tiến vào, “Chỗ này?”
Diệp Già Lam sợ ngứa, mày hơi hơi nhăn lại, nhưng tiếng phát ra lại mang theo ý cười.
Ngón tay người đàn ông tiếp tục hướng lên trên, “Hay là ——”
“Đường Ngộ.”
Diệp Già Lam cách quần áo cầm tay anh, “Đây là bệnh viện.”
Tay Đường Ngộ thực sự không động nữa.
Ngừng hơn mười giây, môi anh rời khỏi vành tai Diệp Già Lam, tay cũng rút ra khỏi quần áo cô.
Diệp Già Lam nín một hơi, vẫn chưa thở ra được.
Vừa định quay đầu liếc anh một cái, vạt áo đã bị đẩy đến tận иgự¢, cả eo cô đều bại lộ trong không khí.
Mắt Diệp Già Lam lập tức căng ra, còn chưa kịp nói gì, nụ hôn của người nọ đã như che trời lấp đất rơi xuống.
Văn phòng bệnh viện, hơn 12 giờ trưa.
Thấy thế nào cũng không phải một nơi hay một thời gian thích hợp.
Diệp Già Lam có thể cảm nhận được đầu ngón tay anh như mang theo lửa, di chuyển trên từng tấc da thịt, đi đến đâu là để lại một mảng đỏ ửng đến đó.
Cô mới vừa duỗi tay đẩy đẩy anh, cánh cửa sau lưng đã bị gõ vang, giọng nữ cách một cánh cửa truyền vào yếu đi không ít, nhưng vẫn rõ ràng như cũ: “Bác sĩ Đường, anh có ổn không?”
Lập tức, cả người Diệp Già Lam cứng đờ .
Đường Ngộ hơi hơi chuyển đầu, không mặn không nhạt đáp: “Ừ.”
Ngoài cửa rốt cuộc không còn tiếng nào nữa.
Diệp Già Lam hơi nhẹ nhàng thở ra, thần kinh căng chặt rốt cuộc cũng lơi lỏng nửa phần.
Đường Ngộ rũ mắt nhìn cô.
Khuôn mặt người con gái ửng đỏ, ánh mắt mê ly, nhưng hiển nhiên, lý trí còn rất tỉnh táo.
Anh rõ ràng có thể cảm nhận tiếng tim cô thình thịch, tầm mắt hạ thấp, quả nhiên иgự¢ cô đang phập phồng kịch liệt.
Sau một lúc lâu, anh đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng: “Hù ૮ɦếƭ em.”
Nói rồi, Đường Ngộ mới kéo vạt áo cô xuống, sau đó đứng thẳng người: “15 phút nữa có một cuộc phẫu thuật.”
Anh chính là chỉnh cô đó.
Vốn dĩ buổi sáng lúc vừa đến bệnh viện nghĩ hôn một cái là được, ai biết nửa đường lại nhảy ra một Quý Nhiên.
Có câu nói thế nào nhỉ?
Gặp phải tình địch, người ta liền đỏ mắt.
Huống chi Quý Nhiên trong cảm nhận của Diệp Già Lam còn có thể coi là một vầng trăng sáng trong lòng.
(Kiểu tình đầu khó quên)
Đầu óc Đường Ngộ nóng lên, không cởi hết quần áo cô ra đã tính là kiềm chế rồi.
Anh sửa sang lại cổ áo của Diệp Già Lam bị mình làm lộn xộn, “Nhớ ăn cơm trưa đấy.”
Nói rồi anh thu tay, kéo tay Diệp Già Lam kéo cô ra một chút rồi mở cửa ra khỏi văn phòng.
Lúc Diệp Già Lam xoay người lại, cửa đã bị anh đóng lại.
“Anh ăn chưa?”
Câu nói của cô cũng bị nhốt ở bên trong cánh cửa, người nọ không nghe thấy.
-
Diệp Già Lam ăn trưa không nhiều lắm.
Dạ dày vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nên ăn cơm hộp không tốt lắm, chỉ ăn mấy miệng cơm chan canh, ăn một lát là không muốn ăn nữa, một nửa còn lại phải cắn răng mà nuốt vào.
Cơm nước xong, mấy giờ sau, mà miệng cô vẫn thấy nhạt.
Từ hơn 1h đến hơn 4h, Diệp Già Lam ngậm ba viên kẹo.
Đến hơn 5 giờ, miệng không còn nhạt lắm, đọng lại toàn vị đường hóa học.
Đè chồng lên nhau có hơi ngây ngấy.
Diệp Già Lam rót một ly nước ấm đặt trên bàn, hơi nước bốc lên, sau đó tản ra.
Cô nhìn mấy phút, đến lúc gần tan ca, cửa văn phòng bị gõ vang: “Có tiện vào không?”
Diệp Già Lam có thể nghe ra giọng này.
Chỉ mấy giờ trước, giọng này còn nói muốn thân quen với cô kìa.
Tuy Diệp Già Lam cũng không biết có cái gì để mà thân với quen, nhưng xuất phát từ bản năng của 1 bác sĩ, vẫn dịu dàng đáp: “Mời vào.”
Vì thế cửa bị người bên ngoài mở ra.
Quý Nhiên đẩy cửa vào, “Bao giờ tan ca sao?”
Diệp Già Lam nhìn thời gian, “Còn nửa giờ nữa.”
Ca chủ nhật, không có chuyện gì thì có thể về sớm vài phút.
Dừng một chút, Diệp Già Lam lại hỏi: “Em trai cậu đã sắp xếp ổn chưa?”
“Ừ, mấy ngày nữa sẽ phẫu thuật.”
Diệp Già Lam thật sự không biết nên nói gì tiếp, nghẹn vài giây mới nặn ra một câu: “Hy vọng phẫu thuật thuận lợi.”
Quý Nhiên cười một cái, tầm mắt lại rơi xuống bảng tên trên bàn làm việc của cô, “Lúc trước cậu ở lớp 1 đúng không?”
“…… Ừm, đúng vậy.”
Không ngờ Quý Nhiên nhớ rõ thế.
Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cô.
Diệp Già Lam nghĩ ngợi một hồi, nghĩ mãi cũng không ra hai người có ᴆụng nhau chỗ nào cả.
Hình như lúc trước có một lần, lúc Quý Nhiên cùng người khác đánh bóng rổ, thiếu chút nữa đập bóng vào cô, sau đó một đám người chạy tới xin lỗi.
Còn lại thì là lần ở nhà ma, Diệp Già Lam căn bản cũng không có ᴆụng mặt trực tiếp với anh.
Cao trung cũng chỉ có hai lần như vậy.
Lên đại học hai người không chung trường, càng chẳng phải bàn có chung ᴆụng gì.
Nên Diệp Già Lam thật sự kinh ngạc.
Có thể là biểu hiện của cô quá rõ ràng, Quý Nhiên không nhịn được cười một cái, giải thích: “Đứng đầu trường mấy năm liền, ở trường còn có người không biết cậu sao?”
Quý Nhiên là học sinh nghệ thuật, học tập nếu không đội sổ thì là không qua, nên đối với kiểu học bá mỗi lần thi đều top 1 thế này thì ấn tượng đặc biệt khắc sâu.
Càng là thứ mình không có, người ta lại càng không tự chủ được mà chú ý nhiều hơn.
So với nguyên nhân lúc trước Diệp Già Lam chú ý Quý Nhiên cũng không khác quá nhiều.
Vì trên người Quý Nhiên có sự phóng túng và phản nghịch mà cô khó có thể tiếp xúc, nên Diệp Già Lam vẫn luôn có một loại hảo cảm khó có thể nói rõ với anh.
Loại hảo cảm này, lúc còn trẻ, đã bị cô quy kết là vì thích.
Hiện tại trưởng thành rồi, cô biết căn bản không tính là thích, nhiều lắm cũng chỉ xem như một loại sùng bái mà thôi.
Nhưng Diệp Già Lam không biết, cô sùng bái Quý Nhiên, Quý Nhiên cũng sùng bái cô, khóe môi anh càng cong hơn: “Tớ còn nhớ rõ mỗi năm đến lễ khai giảng, cậu đều đại diện học sinh lên đài nói chuyện.”
Diệp Già Lam rũ rũ mắt, có chút ngượng ngùng.
Quý Nhiên: “Có lần cậu không đứng thứ nhất, tớ với đám bạn còn đoán lí do đấy.”
“……”
Diệp Già Lam thật sự không biết trước kia Quý Nhiên chú ý tới cô như vậy.
Quý Nhiên nói thế nào cũng coi như một nửa crush thuở thiếu nữ của cô, những lời này nếu đặt ở trước kia, nói không chừng thật sự có thể thúc đẩy một đoạn nhân duyên đấy.
Nhưng đặt ở hiện tại, vì không đúng thời điểm, Diệp Già Lam nghe được mà da đầu có chút hơi hơi tê dại.
May mà Quý Nhiên cũng không phải một người rỗi hơi không có chuyện gì làm, nói chuyện phiếm thêm mấy câu đã bị một cuộc điện thoại gọi đi mất.
Mấy năm qua đi, anh hoàn toàn khác hẳn với hoa hoa công tử bạn gái khắp chốn lúc trước, thoạt nhìn rất thành thục ổn trọng, lúc nói chuyện, giọng lạnh nhạt thuở thiếu niên đã giảm đi không ít.
Lúc gần đi, Quý Nhiên mở miệng hỏi số WeChat của Diệp Già Lam.
Diệp Già Lam tự hỏi vài giây, rồi uyển chuyển từ chối.
Năm phút đồng hồ sau, sau khi Quý Nhiên lễ phép lại không xấu hổ rời khỏi phòng, lúc nhìn thấy cô gái đang đứng ở cửa, cô có chút hối hận.
Hẳn nên đem số WeChat cho Quý Nhiên, cô nghĩ.
Ha hả.