Cô không thể tin được, nhưng cảm giác ướƭ áƭ trên cổ lại khiến cô không thể không tin.
Diệp Già Lam chưa từng thấy Đường Ngộ khóc, nhưng, cô đã từng thấy Hạ Chí khóc rồi.
Cô vẫn nhớ lần đó Hạ Chí khóc, cô ấy cũng ôm cô như thế, siết chặt thật chặt, giống như chỉ cần buông tay ra thì cô sẽ biến mất ngay vậy.
Cô cũng không nhìn thấy vẻ mặt Hạ Chí, nhưng lại nghe rõ lời cô ấy nói.
Lời Hạ Chí nói hôm đó, với lời hôm nay Đường Ngộ nói, thậm chí chẳng khác nhau là bao.
Lúc ấy cô ấy nói: “Xin lỗi, chị ơi, em xin lỗi……”
Cứ lặp lại liên tục.
Giọng càng lúc càng nhẹ, dần dần trùng khít với lời Đường Ngộ nói bên tai.
Diệp Già Lam muốn quay đầu nhìn anh, kết quả mới vừa giật mình, vòng tay anh ôm lại càng thêm chặt.
Giọng Đường Ngộ cực nhẹ, “Đừng nhúc nhích.”
Diệp Già Lam nghe thế, thật sự không động nữa.
Hai tay vẫn rũ bên người, cách mấy giây, cô mới chậm chạp nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt trên lưng anh.
Cô ôm rất cẩn thận, tay còn hơi run run, vì cảm thấy quá không chân thật.
Mọi chuyện giống hệt như giấc mộng trước kia của cô.
Tựa như, chỉ cần siết chặt một chút thôi, mọi thứ sẽ tan biến hết.
Còn chưa ôm được bao lâu, cửa phòng đã bị gõ vang, nam bác sĩ vừa rồi đi ra ngoài nói từ ngoài vào: “Bác sĩ Đường bác sĩ Diệp, cái kia…… hai người có ổn không?”
Giọng điệu anh ta giống hệt như hai người bọn họ trốn trong văn phòng làm chuyện gì không thể để ai biết được ý.
Vẫn là Đường Ngộ phản ứng lại trước, tay đang ôm eo Diệp Già Lam của anh hơi nới lỏng, nâng mặt lên cách cổ cô đoạn, giọng anh hơi khàn đáp: "Chờ một lát."
Cửa phòng cạch 1 tiếng, hai người bên trong phòng cực kì đứng đắn.
Nhưng nam bác sĩ ở ngoài cửa lại dựa vào giọng khàn khàn kia suy ra 1 hồi ác chiến, anh ta há to miệng, sau mới “Ờ” một tiếng, hiểu rõ nói: “Hiểu rồi hiểu rồi……”
Diệp Già Lam cảm thấy lời này của anh ta còn có thâm ý khác.
Còn chưa kịp nghe cẩn thận, người kia đã hoàn toàn buông cô ra.
Bên hông tựa như vẫn còn lưu lại độ ấm nóng bóng từ tay anh, đến lúc Diệp Già Lam phản ứng lại, tay cũng đột nhiên rũ xuống, vừa muốn quay đầu xem vẻ mặt Đường Ngộ một chút, mắt đã bị anh nhẹ che lại.
Trước mắt lập tức đen kịt.
Diệp Già Lam không nghe được tiếng gì, cũng không nhìn được gì, khóe môi cô hơi hạ xuống, không tự giác gọi: “Đường Ngộ……”
Lần này Đường Ngộ không đáp.
Hai giây sau, anh buông tay ra.
Lúc Diệp Già Lam giương mắt lên, anh đã hoàn toàn khôi phục vẻ bình thường, trừ một bên khóe mắt có chút hồng ra, thậm chí căn bản không nhìn ra được anh vừa khóc.
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt so với mấy năm trước càng đẹp trai hơn, không hề suy chuyển.
Mãi đến khi tiếng đập cửa lại vang lên, “Bác sĩ Đường…… Có bệnh nhân tới cần khám gấp…… hai người có ổn không?”
Đường Ngộ quay đầu nhìn ra cửa, sau đó lại quay đầu nhìn Diệp Già Lam.
Vì ăn cơm rồi, cũng nghỉ ngơi một lát rồi, nên sắc mặt cô đã tốt hơn không ít.
Mắt Diệp Già Lam rất to, trắng đen rõ ràng, trên hàng mi dài còn đọng lại chút ẩm ướt, nước mắt bên khóe tuy đã hết, nhưng Đường Ngộ vẫn vươn tay, nhẹ nhàng lau khóe mắt cô: "Ổn không?”
“…… Ổn.”
Làm như là cô không cho anh đi ra ngoài không bằng.
Khóe môi Diệp Già Lam mím lại, lau mắt, sau đó xốc chăn xuống giường.
Chân tê rần, mất mấy giây đứng trên đất cô mới thích ứng được nhấc chân lên.
Đường Ngộ đi phía trước, mới mở cửa, đã thấy nam bác sĩ đang ở đối diện nhìn xung quanh.
Nam bác sĩ vừa rồi chẳng nghe được động tĩnh gì, còn tưởng rằng hai người bọn họ ở bên trong thân thiết, vốn đang muốn xem một chút náo nhiệt, kết quả lại vừa lúc ᴆụng trúng đương sự, anh ta xấu hổ sờ sờ mũi: “Nhanh như vậy thì tốt rồi.”
Đường Ngộ giơ tay đè đè ấn đường, Diệp Già Lam đứng sau anh hơn mười centimet, nhẹ giọng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí, không cần khách khí…… Mọi người đều là đồng nghiệp cả mà……”
Nam bác sĩ liếc nhìn hai người, cứ xoay từ người nọ sang người kia, mãi cũng không phát hiện trên mặt ai có vết đỏ khả nghi, anh lại mở mắt to thêm một chút, chưa kịp nói gì, người đàn ông trước mặt đã mở miệng trước: “Phiền anh lui ra một chút.”
Anh ta ngẩn ra, sau đó lập tức lui xuống nửa bước.
Đường Ngộ không nhìn anh ta, nhấc chân ra khỏi văn phòng.
Diệp Già Lam gật đầu với anh, “Tạm biệt.”
Vẻ mặt nam bác sĩ cứng đờ.
Đến khi bệnh nhân thúc giục anh ta một câu, anh chàng mới nhớ tới việc đi vào.
Phòng bệnh vẫn còn tràn ngập hương cháo, nhưng mà hộp giữ nhiệt ăn xong đã được mang đi rồi, chai dịch truyền cũng bị người ta gỡ xuống ném vào thùng rác luôn, trừ những cái này, mọi thứ cũng không có gì khác biệt so với lúc anh ra khỏi phòng.
Một xíu dấu hiệu hay mùi lạ cũng không có.
Nam bác sĩ cực kì không hiểu.
Lúc vừa gõ cửa, ba chữ “Chờ một lát” của Đường Ngộ rõ ràng rất khàn mà, nhưng hiện tại xem ra, căn bản không phải là khàn do sau khi thoả mãn.
Cho nên cơ hội tốt như thế…… hai người bọn họ rốt cuộc làm gì bên trong chứ hả?
Nam bác sĩ lắc đầu nghĩ trăm lần cũng không ra, cảm thấy vấn đề này hẳn nên đưa vào 10 điều không thể giải thích của bệnh viện Hoa Khê.
-
Diệp Già Lam và Đường Ngộ một trước một sau trở về phòng.
Vừa mới đẩy cửa văn phòng ra, Hứa Luyến đã bay qua ôm lấy cô: “Loan Loan, cậu vẫn ổn chứ?”
“Vốn đang tốt, nhưng hiện tại sắp bị nghẹn ૮ɦếƭ rồi.”
Hứa Luyến lập tức buông ra tay.
Cô nàng trên dưới đánh giá Diệp Già Lam một lượt, sau đó lại kéo tay cô ra xem.
Trên mu bàn tay Diệp Già Lam còn có một cái băng dán, thậm chí còn rỉ ra chút máu, Hứa Luyến nhìn chằm chằm mấy giây, “Mấy ngày nay cậu rốt cuộc bị làm sao thế?”
“Ăn uống không được tốt thôi.”
Diệp Già Lam nói thật.
Hứa Luyến thở dài, nâng cằm hất hất, ý bảo cô nhìn về phía hộp cơm đặt trên bàn phía đối diện, “Bác sĩ Đường làm bữa sáng tình yêu cho, cậu còn không ăn.”
”Lúc nãy ăn rồi. “
Diệp Già Lam vừa xé miếng dán trên tay vừa đi về phía bàn làm việc.
Hộp cơm vẫn mở, lúc này đã hoàn toàn lạnh ngắt, cô đậy hộp cơm lại, “Ăn cơm trưa chưa?”
“Ăn rồi.” Hứa Luyến dựa vào cửa nhìn cô, “Đừng nói sang chuyện khác, gần đây rốt cuộc cậu bị làm sao thế?”
Diệp Già Lam mới vừa ngồi xuống.
Còn chưa giở ra được tờ bệnh án ghi chép tình hình của các bệnh nhân mình phụ trách nào, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Luyến, "Khốn khổ vì tình."
Cô nói ra dáng ra hình, vừa nói vừa thở dài, mày cũng nhíu lại.
Hứa Luyến không tin lắm, hồ nghi nhìn cô hỏi: “Thiệt hay giả đó?”
Diệp Già Lam gật đầu: “Cực kì chính xác.”
“Xảy ra vấn đề với Ninh Trí hả?”
“Bọn tớ không hợp, không thể phát triển hơn được.”
Diệp Già Lam đối với Ninh Trí thật sự không quá bận tâm.
Hứa Luyến đã sớm nghĩ tới kết quả này, “Vậy cậu vì ai mà đau khổ hả?”
“Bạn trai cũ.”
Hứa Luyến: “……”
“Cậu cũng có bạn trai cũ sao?”
Diệp Già Lam giương mắt nhìn cô nàng, khóe miệng nâng lên, “Không giống sao?”
Hứa Luyến kiên quyết lắc đầu.
Không chỉ không giống, nhìn cô còn có vẻ không thích đàn ông nữa kìa.
“Quen khi nào thế?”
“Nghỉ hè năm 3 cao trung.”
Hứa Luyến bị hoảng luôn.
Kiểu thi đại học xong là ở bên nhau như hai người này, trên cơ bản chính là cả năm ba đã liếc mắt đưa tình với nhau rồi, Hứa Luyến nhớ rõ Diệp Già Lam là học bá điển hình, nhìn không giống người sẽ làm ra chuyện như thế.
Cô nàng kinh ngạc đến quên cả uống nước, bỏ ly nước sang bên, thò qua, “Kích thích thế cơ á?”
Diệp Già Lam: “……”
Lúc ấy cô chẳng những không cảm thấy kích thích, ngược lại còn cảm thấy thuận lý thành chương, rất tự nhiên nữa kìa.
“Yêu xa hả?”
Diệp Già Lam gật đầu, rốt cuộc cô cũng mở bệnh án ra, xem hết một lượt.
Hứa Luyến không hề có ý thức rằng bản thân đang quấy rầy đến công việc của cô, vẫn hỏi tiếp: “Chia tay lúc nào?”
“Năm 3 đại học.”
“Cho nên…… Hiện tại anh ta muốn quay lại với cậu sao?”
“Cứ xem là như vậy đi.”
Diệp Già Lam cuối cùng cũng xem xong bệnh án của bệnh nhân thứ nhất.
“Rốt cuộc là vị đại thần nào, vì muốn qua lại với cậu mà lại khiến cậu không buồn ăn uống hả?”
Diệp Già Lam cầm cán 乃út gõ xuống ót, “Cậu có quen đấy.”
“Ồ?”
“Đường Ngộ.”
“Á!”
Lập tức, mắt Hứa Luyến trợn to, ngã gục trên bàn, “Thật á?”
Diệp Già Lam gật đầu.
Hứa Luyến sửng sốt, vài giây sau, cô nàng giơ ngón cái với Diệp Già Lam: “Trâu chó!”
“……”
“Loan Loan, tớ cảm thấy cậu không nên làm bác sĩ.”
“Vì sao?”
“Cậu nên đi viết ngôn tình đi thôi, tên cuốn tiểu thuyết sẽ là《 Năm đó chinh phục nam thần 》.”
“……”
Cô cảm thấy Hứa Luyến mới là người nên đi viết tiểu thuyết, năng lực tưởng tượng, bổ não rất tuyệt đó.
Diệp Già Lam lười nói lý với cô nàng, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Năm phút đồng hồ sau, cô ra một quyết định.
Tuy rằng thời gian để ra quyết định này hơi ngắn, nhưng Diệp Già Lam lại cảm thấy nó có ý nghĩa rất trọng đại, cô gửi tin nhắn cho Tô Cẩm Kha: 【 Tớ muốn thử qua lại với anh ấy. 】
Cô cho rằng Tô Cẩm Kha có thể hiểu ý cô, nên dùng tân ngữ "anh ấy" để thay thế.
Kết quả nửa phút sau, Tô Cẩm Kha gọi điện thoại qua, mới đoán mò một trận: “Cậu muốn thử qua lại với cái người tên Ninh Trí ý hả?”
“Con mẹ nó, Loan Loan, không được đâu, mới hôm qua cậu còn cùng Đường Ngộ gặp gỡ, hôm nay đã muốn thử qua lại với gã đàn ông khác là sao?”
“Có phải kỹ thuật của Đường Ngộ không được không hả?”
“Trước kia hai người chia tay không phải là vì cậu ấy không ổn chứ?”
“Không được không được, tớ phải đi hỏi Tạ Cảnh Phi một chút……”
Diệp Già Lam nghe từng câu từng chữ xong, chờ cô nàng nói xong câu cuối cùng mới ho nhẹ một tiếng: “Tớ bảo muốn thử qua lại với Ninh Trí khi nào?”
“Vậy cậu với ai?”
Tô Cẩm Kha suy nghĩ hai giây, có chút không xác định hỏi: “Đường Ngộ sao?”
“Đúng vậy.”
“……”
“Sao đột nhiên lại…… muốn thử qua lại với cậu ấy hả?”
“Vì ——” Diệp Già Lam ngừng một lát.
Vì cô nhớ tới lần đó Hạ Chí ôm cô, khóc lóc nói “Thật xin lỗi” với cô, sau đó, Hạ Chí không còn xuất hiện nữa.
Cô sợ sau này Đường Ngộ cũng sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa.
Cực kì cực kì sợ.
Giọng Diệp Già Lam hơi nghẹn ngào, “Sợ anh ấy không muốn chờ tớ nữa.”
-
Cũng không biết hai người nhà bệnh nhân kia có phải vì vụ ầm ĩ giữa trưa mà im lặng hay không nữa, cả chiều của Diệp Già Lam trôi qua rất bình lặng.
Bệnh nhân 307 không có việc gì, người nhà cũng không làm ầm lên nữa.
Lúc tan ca chiều, cả người Diệp Già Lam đều thở ra nhẹ nhõm một hơi.
Mới vừa thu dọn chuẩn bị ra khỏi văn phòng, Dư Thu Hoa đã gọi điện thoại qua.
Bà thẳng thắn nói vào chủ đề, nghe ra được đang rất không vui: “Loan Loan, chuyện của con với Tiểu Ninh là thế nào? Mới vừa về nhà ăn chung bữa cơm, trở về đã tan là sao?”
“Mẹ, hai bọn con không hợp, sớm phân rõ đối với hai người có gì không tốt chứ?”
“……”
Đầu kia trầm mặc hồi lâu, giọng nữ mới lại truyền tới, “Con gái à, năm nay con đã hai mươi bảy rồi, tìm bạn trai rồi quen nhau đi, đến lúc đó kết hôn cũng không còn sớm nữa rồi.”
“Con lại bác sĩ, biết thời gian rảnh rỗi ít, đến lúc đó lại thành sản phụ lớn tuổi, với con hay đứa bé cũng đều không tốt đâu.”
Diệp Già Lam thở dài, “Mẹ, để con tự tìm đi.”
“Con xác định tự con có thể tìm?”
“Có thể ạ.”
“Bỏ đi,” Dư Thu Hoa rõ ràng đã đấu tranh tư tưởng một trận, yên lặng một hồi lâu mới nói: “Hy vọng khi mẹ còn sống có thể thấy con đưa con rể về. Haizz”
“……”
Còn không đợi cô nói gì, Dư Thu Hoa đã cúp điện thoại.
Diệp Già Lam rũ bả vai, cô mở WeChat ra, click vào 1 nick có ảnh đại diện thuần trắng ngay ở đầu, sau đó xin kết bạn.
Một phút đồng hồ qua đi, người nọ không đáp.
Hai phút qua đi, WeChat vẫn không có động tĩnh.
Năm phút đồng hồ qua đi, Diệp Già Lam cau mày cất điện thoại vào túi, đứng dậy ra khỏi phòng.
-
Qua vài ngày, Diệp Già Lam không chỉ không kết bạn WeChat được với Đường Ngộ, hơn nữa ở bệnh viện cũng không gặp anh.
Bình thường lúc cô cố ý tránh mặt vẫn ᴆụng phải một hai lần, lần này không tránh, ngược lại chẳng gặp được lần nào.
Như thể thật sự ứng với suy đoán lúc trước của cô.
Tỉ lệ ngẫu nhiên gặp mặt ít đến đáng thương, như thể Đường Ngộ không hề xuất hiện ở bệnh viện nữa vậy.
Nội tâm Diệp Già Lam càng thêm bất an.
Tới thứ bảy, Diệp Già Lam không nhịn nổi, gõ một hàng chữ gửi qua số điện thoại của Đường Ngộ: 【Anh có ý gì? 】
Lần này lại có phản ứng.
Diệp Già Lam gửi buổi sáng, đến hoàng hôn thì anh rep lại.
Một dấu chấm hỏi.
Nước mắt Diệp Già Lam cũng chảy ra luôn rồi.
Cô vất vả lắm mới có đủ dũng khí không trốn tránh nữa, kết quả người này ngược lại lập tức lạnh nhạt với cô.
Diệp Già Lam đặt điện thoại sang bên, không nói nữa.
Năm phút đồng hồ sau, tiếng chuông di động vang lên.
Tên báo hiện “Bác sĩ Đường”.
Lý trí Diệp Già Lam nói không nên tiếp, nhưng tay cô lại không khống chế được duỗi qua, sau đó tiếp nghe.
Giọng người nọ nháy mắt truyền tới, thấp thấp, vang bên tai cô: “Làm sao vậy?”
Diệp Già Lam không nói lời nào.
“Bác sĩ Diệp?”
…… Bác sĩ Diệp?
Tim Diệp Già Lam lập tức trầm xuống, dứt khoát cúp điện thoại.
Nửa phút sau, điện thoại lại gọi lại lần nữa.
Lần này Diệp Già Lam không tiếp.
Cô mặc cho tiếng chuông di động vang, vốn dĩ mấy năm nay đều không có cảm xúc kiểu thế này, hôm nay lại dễ dàng bị Đường Ngộ châm ngòi lên.
Diệp Già Lam tự cảm thấy mình đang vô cớ gây sự.
Vì một cách xưng hô, lại cúp máy của đồng nghiệp.
Tuy rằng đồng nghiệp này là bạn trai cũ của cô.
Tiếng chuông di động vang lên hơn nửa phút, sau đó tự động gián đoạn.
Sau đó lại vang lên, vang lên lại gián đoạn.
Sau khi lặp lại vài lần, Diệp Già Lam vẫn nhận điện thoại, lần này cô đánh đòn phủ đầu trước: “Bác sĩ Đường, anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Xác định không phải em tìm anh có việc chứ?”
“……”
Giống như khẳng định cô gửi tin nhắn trước.
Diệp Già Lam mím môi, “Sáng tôi gửi nhầm số.”
“Ừ.”
Diệp Già Lam đợi vài giây, không nghe thấy anh nói gì nữa, vừa muốn cúp điện thoại, lại nghe thấy anh hỏi: “Tức giận đấy à.”
“……”
Dù có tức giận thật thì cô cũng không thể nói đang tức giận.
Diệp Già Lam không đáp.
“Loan Loan?”
“……”
Có thể là vì không nghe thấy đáp lại, giọng người nọ thấp lại càng thấp, càng thêm ái muội: “Bảo bối?”
“……”
Di động Diệp Già Lam thiếu chút nữa trượt khỏi tay.
Trước kia Đường Ngộ không thường gọi cô là “Loan Loan”, anh thích gọi cả tên lẫn họ cô: “Diệp Loan Loan”.
Còn hai chữ “Bảo bối” này, Diệp Già Lam cũng chỉ nghe được 2 lần ở trên giường thôi.
Giọng anh rất dễ nghe, sạch sẽ dịu dàng, lúc ở trên giường lại thêm nửa phần gợi cảm.
Hiện tại thanh tỉnh, lại thêm một phần gợi cảm.
Diệp Già Lam bị anh gọi bên tai phát ngứa, mới theo bản năng sờ sờ tai, đã nghe được bên kia có giọng nam khác truyền đến ——
“Bác sĩ Đường đang nói chuyện với bạn gái sao?”
“Bác sĩ Đường có bạn gái khi nào thế?”
“Các cậu không biết đó, mấy hôm trước bác sĩ Đường đi Thượng Hải có đeo 1 chiếc nhẫn ở ngón áp út! Ngón áp út đấy! Là nhẫn cưới đó!”
“Nhưng mà cái tên Loan Loan này, nhũ danh của bác sĩ Diệp cũng là Loan Loan thì phải nhỉ?”
Diệp Già Lam: “……”
Tiếng đầu bên kia không gián đoạn chút nào, loáng thoáng còn có giọng nữ hỗn loạn truyền tới.
Hình như nói tiếng Anh, Diệp Già Lam không nghe được, mới vừa tập trung lực chú ý nghe giọng nữ kia, người đàn ông an tĩnh trong chốc đã mở miệng: “Mấy hôm nay anh ở nước ngoài.”
“…… Ờ.”
Đường Ngộ đúng là ra nước ngoài.
Mấy hôm nay có hội thảo lớn về giải phẫu thần kinh ở nước ngoài, anh cùng với mấy nam bác sĩ trẻ tuổi bị chủ nhiệm Ngô sắp xếp đi học tập.
Đường Ngộ biết ý chủ nhiệm Ngô.
Một phần thật sự là vì muốn anh học tập, một phần khác là sợ mấy ngày nay ở bệnh viện sẽ ra chuyện gì.
Dù sao trước đó mấy ngày anh cũng có ra tay với người nhà bệnh nhân.
Ở khách sạn tư nhân, New York, nước Mỹ, Đường Ngộ cùng mấy bác sĩ cùng đoàn khác ra khỏi thang máy, “Nhớ anh sao?”
Lời này vừa ra, không quá hai giây, Diệp Già Lam lại nghe được giọng nữ bên kia.
Câu chữ rõ ràng, lần này là hai chữ thuần tiếng Trung: Đường Ngộ.
Giọng nói này, có chút quen tai.
Diệp Già Lam không cẩn thận nghĩ lại, không tự giác đáp “Ừm”.
Đầu điện thoại bên kia, người nọ tựa hồ đang thấp giọng cười, “Anh cũng nhớ em.”
Phi.
Nhớ cô mà không gọi điện thoại cho cô sao?
Không chỉ không gọi cho cô, ngay cả WeChat cũng không đồng ý kết bạn kìa.
Lời đàn ông nói đều là dối trá cả, Diệp Già Lam hừ một tiếng, lúc cúp điện thoại khóe môi vẫn hơi hơi dương lên.
Cúp điện thoại được nửa phút, lúc cô nhận được tin báo điện thoại hết tiền thì Đường Ngộ gửi tin qua: 【 thật sự. 】
Diệp Già Lam gõ một chữ, suy nghĩ vài giây sau lại xóa đi, lại gửi vấn đề vừa muốn hỏi qua: 【 vậy sao anh không gọi cho em? 】
【 đang đợi em. 】
Anh sợ mình bức Diệp Già Lam quá, nên mấy ngày nay vẫn luôn kiềm chế, không nhắn tin, không gọi cho cô.
Đến nỗi WeChat, nhóm công việc cái gì gì đó, mấy ngày nay anh cũng không đăng nhập.
【 nếu em không gọi cho anh thì sao? 】
Diệp Già Lam lại gõ ra một hàng “Có phải anh cũng không định gọi cho em phải không?”, vừa muốn gửi đi, Đường Ngộ đã rep lại: 【 Vậy anh sẽ gọi cho em. 】
Loại tâm lý này của Đường Ngộ, nói dễ nghe chút là chấp niệm.
Nói không dễ nghe thì là cố chấp.
Không sao cả.
Dù sao cố chấp cũng không phải một lần hai lần.