Tạ Cảnh Phi mơ hồ đi theo Đường Ngộ tới đại học Khoa học Chính trị và Luật*.
(*gọi tắt là đại học Chính Pháp nha)
Là một trường đại học trọng điểm, khu dạy học của đại học Chính Pháp vô cùng an tĩnh, trong phòng học, các bạn học không phải đang trên lớp thì cũng là tự học, ngẫu nhiên ngoài hiên sẽ có mấy người ngồi trên bậc thang hỏi đáp học các điều khoản luật.
Tiếng không lớn, chỉ giống tiếng muỗi vo ve.
Tạ Cảnh Phi hoàn toàn không biết hôm nay Đường Ngộ tới đây làm gì.
Anh, một sinh viên khoa y tài giỏi, lại tới trường luật, trong mắt Tạ Cảnh Phi, trừ lãng phí thời gian thì vẫn là lãng phí thời gian.
Tạ Cảnh Phi không dám phá hư bầu không khí an tĩnh này, nhưng cậu ta thật sự quá tò mò, ép giọng xuống hỏi: “Ngộ Ngộ, cậu tới đây làm gì?”
Tạ Cảnh Phi mấy năm nay gọi “Ngộ Ngộ” đến càng thêm thuần thục.
Mà bản nhân Đường Ngộ, có thể là do đã dung hợp nhân cách với Hạ Chí nên cũng không chỉnh lại cậu ta.
Mới vừa nói xong, chuông tan học đã vang lên.
Cửa phòng học lập tức bị người mở ra, bên trong sinh viên nối đuôi nhau ra về.
Tạ Cảnh Phi nhìn chằm chằm vài người đi về phía toilet, hỏi thử: “Có quen người ở đại học Chính Pháp sao?”
Đường Ngộ ừ một tiếng.
Quả thật có, nhưng mà người nọ từ rất nhiều năm trước cũng đã không còn nữa rồi.
Hôm nay là sinh nhật Dư Oánh.
Đường Ngộ không phải lần đầu tiên tới đại học Chính pháp.
Lúc Dư Oánh mới vừa vào nhà họ Đường, tâm trạng cũng không tệ lắm, tuổi cô còn nhỏ, lại xinh đẹp, tuy rằng an tĩnh nhưng cũng như ánh mặt trời.
Sau khi bắt đầu thân quen với Đường Ngộ, Dư Oánh cũng có mang anh đến đại học Chính Pháp một lần.
Lần đó tới cũng là phòng học này.
Khu dạy học tuy rằng đã trang hoàng lại vài lần, nhưng cách bài bố và vị trí cũng không thay đổi quá nhiều, hơn nữa bên này đối diện khán đài sân thể dục nên Đường Ngộ nhớ rất rõ.
Trong phòng học lớp người cũ còn chưa đi hết, lại có một lớp tiếp theo đi vào giữ chỗ.
Đợi người vào không ít rồi, Đường Ngộ đi từ cửa vào, sau đó ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Tạ Cảnh Phi tốt nghiệp đã mấy năm, lúc này lại ngồi vào trong phòng học, cứ cảm thấy không tự nhiên, cậu ta dịch ௱ôЛƓ: “Ngộ Ngộ, chúng ta phải ở đây nghe giảng sao?”
“Cậu thì học y, tớ lại học truyền thông, nghe cái này không hợp lắm thì phải?”
Đang nói, đã có giáo sư đi lên bục giảng, bà mở màn hình máy chiếu lên, phía trên nhanh chóng xuất hiện một trường hợp tố tụng hình sự, “Chúng ta bắt đầu học nào.”
Trong phòng học lập tức an tĩnh lại.
Vì tránh để vị giáo sư kia chú ý tới, Tạ Cảnh Phi ngậm chặt miệng không dám ho he câu nào nữa, lại bò lên mặt bàn nghịch di động.
Cậu chơi cực kì nghiêm túc, hết lướt Weibo lại bắt đầu chơi game.
Hết hai tiết giảng bài, Tạ Cảnh Phi chơi cực kì vui vẻ, chờ đến lúc chuông tan học vang lên, cậu ta vừa chuyển đầu đã phát hiện chỗ ngồi bên cạnh trống không.
Không thấy Đường Ngộ đâu.
Tạ Cảnh Phi lập tức đứng lên, sau khi nhắn tin cho Đường Ngộ, mới hỏi một bạn học nữ: “Bạn học, cậu có nhìn thấy một anh đẹp giai giống hệt tớ ngồi chỗ này không?”
Bạn học nữ nín cười, “Vừa rồi lúc đi WC có thấy cậu ta đến chỗ cửa sổ hành lang đầu tiên phía đông hút thuốc đó.”
Cô nàng lại sửa lại đúng lời cho Tạ Cảnh Phi: “Tớ cảm thấy cậu ấy đẹp trai hơn cậu một chút đấy.”
Ngay vừa nãy thôi, cô nàng còn cùng bạn cùng phòng thảo luận hai người bọn họ cơ.
Cô nàng đoán Đường Ngộ và Tạ Cảnh Phi cũng không phải là học trưởng nghiên cứu sinh trong khoa, vừa định hỏi là người khoa nào, đã thấy người nọ nói cảm ơn rồi chạy ra khỏi phòng mất tiêu rồi.
Lúc Tạ Cảnh Phi chạy như bay đến chỗ cửa sổ mà nữ sinh kia nói, Đường Ngộ cũng vừa lúc dập tắt một điếu thuốc cuối cùng.
Có thể là do cửa sổ được mở, vị thuốc không nặng lắm.
Anh cúi đầu dập điếu thuốc, sau đó ném vào thùng rác, “Về thôi.”
Tạ Cảnh Phi châm điếu thuốc: “Người cậu tìm thì sao?”
Tạ Cảnh Phi cho rằng trong khoảng thời gian Đường Ngộ từ phòng học ra ngoài là đi để tìm người.
Đường Ngộ cũng không phản bác, sau khi lên tiếng thì xoay người đi ấn thang máy.
Tạ Cảnh Phi: “Buổi tối đi chơi không?”
“7 giờ có cuộc giải phẫu.”
“Khi nào mới xong?”
“Trong vòng một ngày.”
“……”
Đường Ngộ đã vào thang máy.
Tạ Cảnh Phi hút được một nửa, vội vàng tắt điếu thuốc rồi đi vào theo.
Từ trước đến nay cậu ta vẫn luôn hiểu cách làm sôi động không khí, thoáng thấy trên tay Đường Ngộ có đeo nhẫn, lập tức kéo ra một đề tài mới: “Ngộ Ngộ, cậu đeo cái nhẫn tớ đưa cậu rồi sao?”
Những người khác trong thang máy lập tức an tĩnh như gà, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người đã thay đổi, ban đầu là kinh diễm sau biến thành một loại hưng phấn kì lạ.
Đường Ngộ liếc cậu ta, “Câm miệng!”
Tạ Cảnh Phi quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cậu ta sợ lát nữa lại không cẩn thận nói sai gì đó sẽ bị Đường Ngộ khâu miệng lại, nên một chữ cũng không dám nói bậy, thành thật cùng anh ra khỏi khu dạy học.
Diện tích đại học Chính pháp không nhỏ, từ khu dạy học đến cổng chỗ Tạ Cảnh Phi đậu xe đi bộ ước chừng còn hơn 15 phút lận.
Chờ đến khi lên xe, hai bên thái dương đã mướt mồ hôi.
Tạ Cảnh Phi quay đầu nhìn người đàn ông ngồi bên ghế phó lái, “Đưa cậu về bệnh viện nhé?”
Đường Ngộ hạ tầm mắt, dừng trên logo giữa vô lăng, Tạ Cảnh Phi bừng tỉnh đại ngộ: “À à à…… Xe của Ngộ ca……”
Cậu ta sợ Đường Ngộ lái xe mệt, nên mới chủ động xin Gi*t giặc, đi làm tài xế.
Tạ Cảnh Phi thở dài: “Ngộ ca, quả nhiên tớ yêu cậu nhất."
Cậu ta mới vừa xuống máy bay đã lái xe tới đưa anh đi, nói không yêu anh thì cũng chả có ai tin, Tạ Cảnh Phi nhất thời hứng khởi, hát một bài rất hợp không khí ——
《Người yêu em nhất là anh》
Đường Ngộ giơ tay che che mắt, đầu hơi hơi nặng.
Xe chậm rãi khởi động.
Chưa tới nửa phút, lại bị Tạ Cảnh Phi đột ngột thắng lại, cậu ta vỗ vỗ lưng ghế phụ: “Ngộ Ngộ, Ngộ Ngộ, cậu xem có phải tớ nhận sai người rồi không?”
Tạ Cảnh Phi nuốt một ngụm nước miếng, chỉ về phía xe phía trước, “Kia không phải là Lam tỷ sao?”
“……”
Đường Ngộ hạ cửa xe, nhìn qua.
Tuy rằng anh không thấy rõ khuôn mặt người kia, nhưng cũng chắc đến tám chín phần chính là Diệp Già Lam.
Bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, dáng vẻ tư thế của cô lúc đi đường anh đều nhớ rõ ràng.
Đường Ngộ nhíu mày.
Ngay sau đó Tạ Cảnh Phi nói một câu làm lông mày anh nhăn càng sâu, “Mẹ nó! Sao lại còn có một gã đàn ông thế kia?”
Biết Đường Ngộ nhìn không rõ, Tạ Cảnh Phi quyết định thuyết minh hiện trường cho anh nghe: “Gã đàn ông đó còn mở cửa xe cho Lam tỷ?”
“Lam tỷ lại còn cười với gã…… Lên xe lên xe!”
“Bọn họ đi rồi!”
Đường Ngộ nhắm mắt, “Lái xe.”
Tạ Cảnh Phi nháy mắt nhiệt huyết sôi trào: “A…… Đi theo bọn họ sao?”
“Về bệnh viện.”
“…… Hả.”
-
Nhà hàng tư mà Ninh Trí nói với Diệp Già Lam lúc trước là một nhà hàng Pháp.
Nhà hàng không tồi, mỗi một bàn ăn đều được trang trí trang nhã, có thể ăn tối trong bầu không khí lấp lánh ánh nến.
Diệp Già Lam cảm thấy cô và Ninh Trí cùng ăn ở chỗ này thì không thích hợp lắm.
Nhưng dù sao cũng là mình mời khách, đối phương chọn địa điểm cô không từ chối được, chỉ có thể cố gắng ép cái không khí ái muội này xuống mà thôi.
Bên ngoài ngựa xe như nước, bên trong âm nhạc nhẹ nhàng.
Một bữa tối lại ăn đến gần 9 giờ.
Vì hai người đều uống rượu nên không thể lái xe, nhà hàng cách nhà Diệp Già Lam cũng không xa, đi bộ về cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Lúc Ninh Trí đưa cô đến dưới lầu đã là mười lăm phút sau.
Ánh đèn trong tiểu khu không quá sáng, Diệp Già Lam nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”
Ninh Trí cười cười, “Không mời anh lên trên ngồi sao?”
Anh ta nói trắng ra, nhưng giọng điệu lại không làm người ta cảm thấy chán ghét.
Diệp Già Lam cũng cười: “Được thôi.”
Vừa lúc cô có chuyện muốn nói với anh.
Dù sao thì cũng là người sống một mình lâu rồi, ý thức phòng bị không hề yếu, Diệp Già Lam lúc vào thang máy còn không quên nhắn tin cho Tô Cẩm Kha: 【 nửa tiếng sau gọi cho tớ. 】
Không phải cô không tin Ninh Trí, đơn giản chỉ là do thói quen.
Dù sao đàn ông phần lớn đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, những lời này cũng không phải là hoàn toàn không có lí.
Tô Cẩm Kha rất nhanh đã rep lại: 【 không thành vấn đề. 】
Cửa thang máy khép lại, mấy chục giây sau, lại mở ra.
Diệp Già Lam lấy chìa khóa ra mở cửa, “Ngồi đi.”
Cô mở tủ lạnh, cầm hai lon Coca ra, một lon đặt trước mặt mình, một lon đưa cho Ninh Trí.
“Cảm ơn.”
Diệp Già Lam cười cười, cô cũng không mở lon Coca kia ra, chỉ cầm lấy trong tay mà thôi, “Ninh tiên sinh.”
Ninh Trí nhướng mày.
Hơi lạnh trong lon Coca từ lòng bàn tay truyền tới đầu ngón tay, mãi đến khi toàn bộ tay đều trở nên lạnh lẽo, Diệp Già Lam mới tỉnh rượu hơn phân nửa, “Chúng ta không hợp đâu.”
Ninh Trí bắt đầu nhíu mày, “Anh có chỗ nào……”
“Thật xin lỗi, là vấn đề ở tôi.”
Diệp Già Lam nhìn thẳng anh ta, ánh mắt thấu triệt sạch sẽ, “Tôi cảm thấy tôi với ai cũng không hợp.”
“……”
“Anh xứng đáng gặp được một cô gái tốt hơn.”
Ninh Trí rót nửa lon Coca, “Em có người mình yêu rồi sao?”
Diệp Già Lam không phủ nhận.
Cô cúi đầu nhìn lon Coca, phía trên có một giọt nước rất lớn, từ phía trên trượt xuống, rơi xuống khe hở ngón tay cô: “Tôi thích anh ấy rất nhiều năm rồi.”
Ninh Trí hít một hơi thật sâu, “Thổ lộ với anh ta rồi sao?”
Diệp Già Lam lắc đầu: “Không dám nói.”
“……”
Dường như vẫn là một tình yêu thầm kín từ rất lâu rất lâu rồi.
Ninh Trí cảm thấy mình từ lúc bắt đầu đã thua mà còn là thua thảm hại.
“Ninh tiên sinh, hôm nay tôi muốn nói rõ với anh, không cần lãng phí thời gian với tôi, chỗ mẹ tôi, tôi sẽ nói rõ ràng, tôi đảm bảo về sau bà ấy sẽ không quấy rầy đến anh nữa.”
Giọng Diệp Già Lam rất nhẹ, “Thật xin lỗi, vốn dĩ nên nói sớm một chút.”
Ninh Trí lắc đầu.
Thật ra Diệp Già Lam từ lúc bắt đầu đã từ chối anh rất rõ ràng, chẳng qua Ninh Trí cảm thấy là do ít tiếp xúc, chỉ cần thêm thời gian là được mà thôi.
“Vậy sau này em sẽ làm gì? Vẫn không định tìm bạn trai sao?”
“Sau hãy nói đi!”
Trước khi không quên được Đường Ngộ, cô tìm ai thì cũng là không công bằng với người đó.
Ninh Trí thở dài, uống cạn sạch nửa lon Coca còn dư lại, “Cảm ơn em.”
Diệp Già Lam nâng mắt, Ninh Trí cười tự giễu, “Ít nhất không đối xử với anh như lốp xe dự phòng.”
Anh đứng dậy, rất có phong độ quân tử, “Ngồi cũng ngồi xong rồi, nghỉ ngơi sớm đi, anh đi trước.”
Lúc này giữ lại nói gì thì đều có vẻ vô lực lại còn dối trá, Diệp Già Lam đứng dậy tiễn anh ra tới cửa.
Thang máy vẫn ngừng ở tầng này, nên xuống lầu mới ấn xuống, cửa thang máy nhanh chóng mở ra, Ninh Trí nhấc chân đi vào, đứng yên một lúc lại cười với cô: “Nhưng mà anh vẫn không cam tâm, bác sĩ Diệp, hi vọng có cơ hội có thể gặp được người đàn ông em thích rất nhiều năm.”
Lời nói còn chưa nói xong, cửa thang máy đã chậm rãi khép lại.
Nửa câu còn lại của Ninh Trí bị chặn bên trong, Diệp Già Lam không nghe quá rõ.
Cô nhìn chằm chằm số tầng hạ dần hạ dần, mãi cho đến khi ngừng ở lầu 1, cô mới xoay người về nhà.
Mà giờ phút này, người đàn ông Diệp Già Lam thích rất nhiều năm đanh an vị ngồi trên chiếc Cayenne đen dừng dưới lầu nhà cô.
Đường Ngộ ở trên xe đã hai mươi phút.
Cuộc giải phẫu tối nay diễn ra quá ngắn, 7 giờ bắt đầu, hơn 8 giờ đã kết thúc.
Vì người bệnh xuất huyết não trong quá nhiều, nên không thể cứu nổi.
Vừa ra khỏi phòng mổ, Đường Ngộ đã bị chủ nhiệm Ngô cưỡng chế ra lệnh phải về nhà ngủ một giấc, đáy mắt anh giăng đầy tơ máu, chủ nhiệm Ngô còn đặc biệt cho anh nghỉ nửa ngày: "Trước buổi chiều ngày mai, đừng để tôi nhìn thấy cậu!"
Đường Ngộ ra khỏi bệnh viện lúc 9h, sau đó trực tiếp lái xe tới tiểu khu của Diệp Già Lam.
Trí nhớ của anh tốt, nên vẫn nhớ rõ nhà cô ở chỗ nào.
Nhưng hiện tại tâm trạng anh không được tốt.
Vì vừa rồi lúc anh dừng xe, đã nhìn thấy một gã đàn ông đi vào cùng Diệp Già Lam.
Lúc Đường Ngộ vừa tới, trên tay vẫn còn có mùi máu nhàn nhạt hòa lẫn mùi thuốc sát trùng, lúc này đã qua hơn mười phút, đầu ngón tay anh đã hoàn toàn bị mùi thuốc lá nồng nặc bao trùm.
Đường Ngộ châm điếu thuốc thứ năm.
Lúc hút được một nửa, thì thấy gã đàn ông vừa rồi đi ra.
Vì khoảng cách quá xa, anh không thấy rõ khuôn mặt cùng biểu cảm của gã đàn ông kia, nhưng anh có thể nhìn ra, bước chân người nọ rộng hơn, đi cũng nhanh hơn.
Đường Ngộ cảm thấy, hẳn là nhẹ nhàng.
Gã đàn ông kia ở trong nhà Diệp Già Lam hơn mười phút.
Hơn mười phút có thể làm gì?
Nói chuyện phiếm, ôm, rồi hôn……
Tốc độ nếu nhanh một chút, trực tiếp tiến tới, thì còn có thể làm xong một lần.
Ánh mắt Đường Ngộ nâng lên, đèn ở vị trí cửa sổ nhà Diệp Già Lam còn sáng, anh nhìn chằm chằm vài giây, tay kẹp điếu thuốc dùng chút lực, nửa điếu thuốc còn lại cứ thế bị bẻ gãy trong tay anh.
Tàn thuốc còn chưa dập, ngón trỏ của anh bị bỏng nhẹ.
Nhưng mà Đường Ngộ cũng chẳng thấy đau, anh ném mẩu thuốc vào gạt tàn, ngồi trên xe gần nửa tiếng nữa, mãi đến khi vị thuốc lá dần dần tản ra, anh mới lấy di động đi ra ngoài.
Anh dùng tay trái.
Ngón tay người đàn ông sạch sẽ trắng nõn, chẳng qua chỗ hổ khẩu* lại có thêm một vết rạch.
(*chỗ khe tay giữa ngón cái và ngón trỏ)
Là buổi tối làm phẫu thuật bị dao phẫu thuật cắt qua, mũi đao sắc bén, máu của anh cùng với máu của bệnh nhân kia hòa lẫn cùng nhau.
Nhưng hiện tại anh hoàn toàn không cảm thấy đau.
Đường Ngộ hơi hơi nâng đầu, nhìn cửa sổ nhà cô vẫn còn sáng đèn, giây tiếp theo, trong điện thoại truyền đến giọng nữ: “Êy…… Anh là bác sĩ Đường nào thế?”
Diệp Già Lam uống say.
Suy nghĩ đầu tiên của Đường Ngộ là, lần đầu tiên của anh với Diệp Già Lam, chính là vì cô uống say.
Uống say, nên có gan dám say rượu loạn tính.
Nên, cô với gã đàn ông kia, vừa rồi, có phải cũng _____