Một tiếng “Đường Yên Ninh” này giống như đã chứng thực suy nghĩ trong lòng Diệp Già Lam.
Cảm tính luôn nhanh hơn lí tính một bước, tay cô theo bản năng nắm chặt lại.
Đường Yên Ninh vẫn lôi kéo vạt áo cô không buông tay, tay cô bé con chỉ bằng nửa bàn tay cô, nhìn mập mạp lại mềm mại.
Khóe môi Diệp Già Lam giật giật, vừa định rút vạt áo trong tay cô bé ra, lại thấy con Collie kia thè lưỡi về phía cô.
Giống như chỉ cần cô động một chút thôi là sẽ lập tức xông lên cắn vậy.
Động tác của Diệp Già Lam lập tức cứng lại, động một chút cũng không dám động.
Người đàn ông phía sau đã đến gần.
Có mùi thuốc lá từ phía sau cô bay đến, ùa vào khoang mũi, Diệp Già Lam không quen, giơ tay che mũi lại.
Điếu thuốc trên Đường Ngộ chả đến vài giây, khóe môi anh hơi nâng, giơ tay lấy điếu thuốc xuống, ánh lửa thuốc tắt ngòm trong khe thùng rác kế bên.
Đường Yên Ninh lập tức nhào tới, ôm chặt đùi anh, “Ô ô” hai tiếng, làm nũng nói: “Vừa rồi em không tìm thấy đường……”
Có thể nhìn ra được, cô bé con này rất dính Đường Ngộ.
Diệp Già Lam không quay đầu nhìn hai người kia "thân mật".
Tâm tư cô chủ yếu đều đặt hết lên con Collie kia, loại chó Collie này, đứng lên có khi còn cao hơn cả cô đó, hoàn toàn có thể dễ dàng \'knock out\' cô luôn.
Chính yếu là, sau khi Đường Yên Ninh chạy qua bên kia lại ném chú chó này xuống đất.
Hiện tại chỉ còn mỗi nó đối diện với Diệp Già Lam chảy nước miếng.
Cũng không biết là vì thời tiết nóng, hay là coi cô thành cơm trưa mà thèm nhỏ dãi nữa không biết.
Cô đoán cả hai đều có.
Da đầu Diệp Già Lam tê dại, định thử dịch ra sau nửa bước.
Mới dịch nửa bước, con Collie kia đã nóng lòng nâng nâng chân trước.
Diệp Già Lam nháy mắt như bị điểm huyệt khựng ở đó.
Sau khi giằng co nửa phút, cô mới quay qua nhìn cô bé con kia xin giúp đỡ, con Collie đã nhào lên chân cô mất rồi.
Nó dùng sức cực nhẹ, cọ cọ cẳng chân lộ ra dưới vạt váy của Diệp Già Lam.
Mọi việc thoạt nhìn rất hữu hảo, chút tính công kích cũng không có, nhưng Diệp Già Lam vẫn sợ đến nhũn cả chân.
Lần này không phải là cô không dám động nữa, mà là hoàn toàn không có sức để động.
Diệp Già Lam thậm chí còn cảm thấy bản thân sắp ngã vật ra đến nơi, may mà Đường Yên Ninh phát hiện đúng lúc, giơ tay lên vỗ đầu con Collie: “Kem, mau thả chị gái ra!”
Kem vẫn liếm lưỡi.
Đường Yên Ninh thấy nó không nghe lời, bẹp miệng nhìn Đường Ngộ.
Trong miệng Đường Ngộ vẫn còn vị thuốc lá chưa tản ra, anh chỉ nhìn thoáng qua Kem, sau đó chuyển mắt, dừng trên mắt cá chân mảnh khảnh của người con gái, tay anh lại sờ lấy hộp thuốc, “Nghe lời, buông ra.”
Kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu_ Kem lúc này mới lui người khỏi chân Diệp Già Lam.
Nó thoạt nhìn ủy khuất cực kì, đến cả lưỡi cũng không hé ra nữa.
Diệp Già Lam không có cách nào đồng tình với nó nổi.
Vì câu “Nghe lời” Đường Ngộ vừa nói kia, trước kia thường xuyên dùng để nói với cô.
Thể chất của Diệp Già Lam không tính là kém, nhưng cơ bản cứ vừa đến mùa đông đều sẽ bị cảm mạo, cái cô không chịu được nhất chính là đắng.
Đơn thuần là khẩu vị sẽ đắng.
Thế mà thuốc thì lại không có lớp đường bên ngoài, mỗi lần cô không muốn uống thuốc, Đường Ngộ sẽ nói hai chữ này với cô.
Giọng anh dễ nghe, mềm nhũn, so với đường còn ngọt hơn nhiều.
Diệp Già Lam không đếm nổi đã được anh dỗ thế bao nhiêu lần.
Đường Ngộ học đại học ở nước ngoài, lúc mà không ở trong nước, anh sẽ gọi điện thoại dỗ cô uống thuốc.
Mặc kệ chỗ anh là buổi sáng hay nửa đêm, mỗi lần đều chờ Diệp Già Lam uống thuốc rồi ngủ say mới cắt điện thoại.
Khi đó Diệp Già Lam đã nghĩ, trừ cô ra, chắc hẳn sẽ không có ai có thể nhìn thấy một Đường Ngộ dịu dàng như thế.
Hiện tại mà nói, có người từng thấy hay chưa thì cô không chắc.
Nhưng khẳng định có chú cún thấy được rồi.
Ngữ khí Đường Ngộ vừa nói với Kem, giống y đúc giọng anh lúc nói với cô trước kia.
Diệp Già Lam cảm thấy hiện tại mình còn không bằng một chú cún.
Trong lòng cô trống rỗng, thu hồi tầm mắt, không hề nhìn một lớn một nhỏ một cún bọn họ một cái nào, thừa dịp Kem thành thật không tiến lên, mới vừa nhấc chân phải đi, giọng nói non nớt của Đường Yên Ninh đã nhắc nhở cô: “Chị ơi…… Dây giày của chị bị tuột rồi.”
Diệp Già Lam cúi đầu.
Hẳn là vừa rồi lúc Kem bò lên cọ tuột, dây giày trái của cô quả nhiên đã bị tuột ra.
Hôm nay cô mặc váy tuy không tính là ngắn, nhưng mà cũng chỉ dài đến gần đầu gối thôi, nếu ngồi xổm xuống, tám chín phần mười là lộ mất.
Diệp Già Lam liếc nhìn Đường Yên Ninh.
Cô nhìn đối mắt tương tự với ánh mắt người nào đó, bên tai nóng lên.
Vừa định nhìn xem xung quanh có chỗ nào tiện cho cô buộc dây giày không, thì người nọ đã bước lên nửa bước, trên người anh vẫn còn lưu lại mùi thuốc nhàn nhạt, trộn cùng với mùi kem cạo râu, thanh đạm lạnh lẽo, không khó ngửi chút nào.
Giây tiếp theo, Diệp Già Lam còn chưa kịp phản ứng lại, Đường Ngộ đã nửa ngồi xổm xuống, buộc đơn giản lại dây giày bị tuột ra của cô.
Động tác của anh liền mạch lưu loát, chỉ vài giây, anh đứng dậy, giơ tay chạm chạm đầu Kem, “Đi rồi.”
Diệp Già Lam vẫn cúi đầu.
Nhìn thấy tay trái Đường Ngộ đang sờ đầu Kem, ngón tay xinh đẹp, trên ngón áp út có một chiếc nhẫn bạc.
Không phải cái cô từng tặng.
Ánh mắt Diệp Già Lam nhẹ nhàng lóe lên, hốc mắt chớp mắt hơi nóng, lại dùng sức nháy mắt, đáy mắt ướƭ áƭ cứ thế bị cô đẩy xuống.
Cô hít một hơi thật sâu, mãi đến khi người nọ đi cách xa mấy mét, cô mới nhấc chân đi đến nhà chủ nhiệm Ngô.
Bởi vì là một tiểu khu xa hoa, nên cây cối ở đây cũng tươi tốt hơn nhiều so với những tiểu khu bình thường.
Tuy đã sắp hoàng hôn, nhưng mặt trời vẫn rất gay gắt.
Diệp Già Lam luôn đi dưới bóng cây.
Đi thêm mấy chục mét cô mới phát hiện, hướng cô và Đường Ngộ đi là giống nhau.
Cô nhìn một lớn một nhỏ dưới ánh mặt trời kia, đúng lúc Đường Yên Ninh quay đầu lại, cô bé con nghịch ngợm đầu tiên làm một cái mặt quỷ với cô, sau lại ném qua một nụ hôn gió.
Khóe môi Diệp Già Lam cong cong.
Đối phương là một cô bé con đáng yêu , cô theo bản năng cũng đáp lại một nụ hôn gió, kết quả tay mới vừa dán dấu môi đưa ra, Đường Ngộ đang nắm tay Đường Yên Ninh chợt quay lại.
Diệp Già Lam: “……”
Cô vội vàng lại đưa mắt lên nhìn trời.
Bên này Đường Yên Ninh nhảy nhót, không chịu đi đường cẩn thận, “Anh ơi, có phải anh thích chị gái kia không?”
“Cái gì?”
“Em ở nhà anh từng thấy ảnh chị ấy.”
Bằng không cô bé cũng không đi lên nắm áo một người xa lạ.
Đường Yên Ninh bẻ bẻ ngón tay ngắn ngủn chỉ, “Vừa rồi anh còn buộc dây giày cho chị ấy nữa.”
“Ba em chỉ cho buộc dây giày cho mẹ em thôi á.”
Đường Yên Ninh: “Nhưng hình như chị ấy không thích anh.”
“……”
“Anh à, anh thật đáng thương ghê.”
“……”
-
Từ cửa tiểu khu đến nhà chủ nhiệm Ngô, đại khái phải đi thêm 500m.
Diệp Già Lam cả một đường cũng không dám nhìn loạn khắp nơi.
Lúc đến cửa nhà chủ nhiệm Ngô, cô mới nâng mắt lên, bóng dáng Đường Ngộ và Đường Yên Ninh đã chẳng thấy đâu.
Biệt thự nhà chủ nhiệm Ngô có một cái sân nhỏ, bên trong trồng không ít loại hoa cỏ, thời gian hoa nở vẫn chưa qua, lúc này trong sân tràn đầy mùi thơm.
Cửa sân mở ra, sau khi Diệp Già Lam đi vào mới gõ gõ cửa nhà.
Qua ba tiếng, cửa nhanh chóng được mở ra.
Bên trong có một người một cún đang đứng, không hẹn mà cùng chớp mắt: “Chị ơi, chị tới tìm em đi chơi sao?”
Diệp Già Lam xác nhận mình không đi nhầm.
Cô sửng sốt vài giây, vừa muốn xác nhận lại một lần nữa, chủ nhiệm Ngô trong phòng khách đã hô: “Tiểu Diệp tới đó hả? Nhóc con Ninh Ninh này còn đứng ở cửa làm gì đó?”
Diệp Già Lam: “……”
Còn không bằng cô đi nhầm chỗ cho rồi.
Cứ như vậy, không phải chính là, cô và Đường Ngộ phải ăn tối với nhau sao?
Tuy rằng không chỉ có hai người bọn họ.
Đường Yên Ninh nghe lời lui về, cô bé còn thuận tiện kéo theo Kem, “Chị, chị vào đi, Kem không cắn người đâu.”
Diệp Già Lam gật gật đầu, cố gắng nở ra một nụ cười dịu dàng hiền lành.
Đường Yên Ninh: “Nó là đực, nên thích chạy tới trước mặt con gái ấy mà.”
“……”
Diệp Già Lam đổi dép ở ngoài cửa, sau đó đi vào.
Phòng khách rộng mở, có tiếng dương cầm.
Chủ nhiệm Ngô đứng ở trước mặt, mang kính viễn thị lật xem bản nhạc: “Tiểu Đường, cái này đàn sao đây?”
Ông đang học dương cầm với Đường Ngộ.
Diệp Già Lam đối với nhạc lý cũng không hiểu lắm, trước kia nghe Đường Ngộ đánh đàn, ánh mắt cũng chỉ là nhìn theo ngón tay anh lưu loát di chuyển trên phím đàn mà thôi.
Hết một khúc, đánh giá của Diệp Già Lam cũng chỉ có mấy chữ: Dễ nghe, quá dễ nghe.
Tuy rằng nghe không ra được gì, nhưng cô lại rất thích dáng vẻ Đường Ngộ lúc đàn dương cầm.
Anh ăn mặc áo sơ mi trắng ngồi trước dương cầm, dáng ngồi thẳng tắp ưu nhã.
Chỉ nhìn bóng dáng thôi đã biết người này trời sinh tự phụ.
Diệp Già Lam mấy năm rồi chưa thấy lại dạng vẻ này của anh, thất thần, không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Trên đùi cô đột nhiên bị Kem cọ dọa mới hoàn hồn.
Kem tội nghiệp ngửa đầu nhìn, hai chỉ chân trước quy củ quỳ rạp trên mặt đất, không dám vượt Lôi Trì nửa bước.
Đường Yên Ninh kéo ghế ngồi bên cạnh, trong tiếng dương cầm, nhỏ giọng hỏi cô: “Chị ơi, anh em có rất đẹp đúng không?”
Diệp Già Lam không nghe rõ.
Cô ngồi xổm xuống dịch tại qua, “Cái gì?”
Đường Yên Ninh giơ tay chụm lại: “Có phải anh ấy rất đẹp đúng không?”
Diệp Già Lam gật đầu.
Đây là sự thật không thể phủ nhận.
Đường Yên Ninh cười tủm tỉm, “Vậy chị có thích anh ấy không?”
Bọn trẻ con thời nay đều là một đâm quỷ tinh quái, Diệp Già Lam chớp mắt, không trả lời vấn đề này, đứng dậy nói với con bé một câu: “Chị vào phòng bếp hỗ trợ đã.”
Kỳ thật dựa theo tuổi của cô, Đường Yên Ninh kêu cô là dì cũng không sai.
Nhưng nếu con bé đã tự nguyện gọi thế, Diệp Già Lam cũng cứ thuận theo thế thôi.
Rốt cuộc cái từ "chị" này, so với "dì" cũng tốt hơn nhiều.
Diệp Già Lam không ở phòng khách lâu, thật sự vào phòng bếp giúp chủ nhiệm Tiểu Ngô chuẩn bị cơm tối.
Hôm nay có khách tới, trong nhà chủ nhiệm Ngô chuẩn bị không ít đồ ăn.
Diệp Già Lam phụ trách rửa rau.
Mới vừa đưa cà chua vào vòi nước rửa, chủ nhiệm Tiểu Ngô đã nhìn qua, "Tiểu Diệp à, con thấy Tiểu Đường thế nào?"
Quả cà chua trong tay Diệp Già Lam rơi vào trong bồn.
Cô vội vàng lại nhặt lên, “…… Khá tốt.”
“Con có thích loại này không?”
Diệp Già Lam dùng sức xoa cà chua, “Chủ nhiệm Ngô…… Người ta con cũng đã có rồi, hỏi thế này không tốt lắm đâu?”
“Con gì cơ?”
Thấy cà chua trong tay cô sắp bị niết bẹt, chủ nhiệm Ngô vội vàng duỗi tay đoạt lại, “Ai nói thằng nhóc đó có con?”
“Bên ngoài không phải sao?”
Chủ nhiệm Ngô quả thực là dở khóc dở cười, “Không phải, đó là em nó đó, hôm nay nó chỉ trông một ngày thôi.”
Tiếng dương cầm ngoài phòng khách càng ngày càng không ồn.
Nghe mà cay cả tai.
Chủ nhiệm Tiểu Ngô quăng bối rửa bát, “Ông già kia lại làm loạn cái quỷ gì không biết!”
Bà thật sự nghe không nổi nữa, lau khô tay đi ra khỏi phòng bếp.
Giọng bà cực lớn, sau khi ra cửa la lên mà bên trong vẫn có thể nghe được rõ ràng: “Lão Ngô, ông có thể học Tiểu Đường một cách cẩn thận không hả?”
Chuyện này là chuyện hằng ngày của vợ chồng.
Tuy rằng ầm ĩ, nhưng lại có hơi thở chung sống ấm áp.
Diệp Già Lam cười một cái, cũng không biết là bị không khí lây nhiễm, hay đơn thuần vì câu giải thích cho Đường Ngộ vừa rồi của chủ nhiệm Ngô.
Cô vớt đậu que ra tiếp tục rửa.
Diệp Già Lam không nóng nảy, rửa từng cây từng cây một, lúc rửa đến cái thứ ba, cô nghe thấy tiếng cửa phòng bếp đóng lại.
Cô chỉ nghĩ là chủ nhiêm Tiểu Ngô không chịu nổi ma âm độc hại bên ngoài, đóng cửa lại cho thanh tịnh, nên cũng không quay đầu hỏi một câu: “Chủ nhiệm Ngô……”
Mới vừa nói xong, một bàn tay duỗi qua, tiến tới dưới vòi nước, sau đó cầm đậu que lên, cùng cô không nhanh không chậm rửa sạch lên.
Đó là tay đàn ông.
Diệp Già Lam ngậm miệng lại, dịch sang bên cạnh nửa bước, không nói.
Cổ tay áo Đường Ngộ xắn nửa đoạn, anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái: “Vừa rồi người em nói cũng đã có con rồi…… Là tôi sao?”
Diệp Già Lam sửng sốt một giây, sau đó cúi đầu như không có việc gì tiếp tục rửa rau: “Ừm.”
Cô cũng không nghĩ ra ai khác cả.
Đường Ngộ ném cây đậu que đã rửa sạch vào trong bồn, Diệp Già Lam vừa muốn xoay người cách xa anh thêm một chút, anh đã nắm cổ tay cô kéo về phía trước, eo cô bị bàn bếp chặn lại, không thể động đậy.
Diệp Già Lam nghe thấy anh nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng chỉ mới ngủ cùng em, ở đâu lại nhảy ra được con thế?”