Đông, Phong, Hạ, Vũ - Chương 7

Tác giả:

 Những người bình thường.

Hạ gấp sổ lại, hít một hơi dài. Hạ, một cô bé mười tám tuổi (thực ra nó đang ngấp nghé mười tám mà thôi), vào một ngày hè nóng bỏng (nhưng có vẻ như âm u sắp mưa), phải làm một việc to đùng là hàn gắn tình bạn của bộ tứ siêu đẳng (song có cái tôi và lòng tự trọng rất cao). Nhưng nó biết, hoặc là linh cảm được, rằng mọi chuyện sẽ ổn, không phải hoàn toàn ổn, mà sẽ ổn theo một cách riêng của bọn nó.

Trước mặt nó, quán trà quen lại hiện ra, mà nó biết, mỗi góc, mỗi bản nhạc, khi nó chạm vào, lắng tai nghe, mọi kỷ niệm đều có thể ùa về. Cũng là quán trà, nơi mà Phong và Vũ mâu thuẫn, là cách không hề mong muốn cô bé Thảo bước vào cuộc sống của bọn nó. Thường thì, mỗi trải nghiệm đều khiến chúng ta nhung nhớ đến một nơi chốn riêng. Nhưng có những nơi, chúng ta sẽ nhớ mãi, bởi nó lưu lại trong ta những khoảnh khắc thật đặc biệt, một đi không trở lại. 

Hạ đẩy cửa bước vào, chọn một góc khuất. Vừa kịp ngồi xuống, nó đã nghe thấy tiếng Vũ gọi. Nó giật mình, vì nó đâu muốn xuất hiện công khai, thế này là lộ hết rồi mà hic hic. Và đúng như nó nghĩ, ông bạn già trước tuổi không cần thiết đã đoán được tuốt tuồn tuột “âm mưu” của nó.

- Hình như cậu không hẹn mình tớ đúng không – Vũ cười hì hì hỏi Hạ, trông đến là đáng ghét.
- Ơ… Ơ… Sao cậu biết… Mà không, tớ hẹn nhiều người nhưng thời điểm khác nhau. - Hạ xị mặt, rồi nhanh chóng nghĩ cách chống trả.
- Vì nó thế - Vũ trả lời tỉnh bơ. Thực ra vì tuần trước tớ đã thấy bé Thảo ở quán trà rồi.
- Hả? Cậu thấy Thảo á? Hạ bị ngạc nhiên, nhưng nó thấy vui vui.
- Ừ, và còn biết là Thảo quen cậu ở lớp học vẽ nữa đó. Và kế hoạch hôm nay, chúng ta phải cảm ơn cô bé đã diễn rất đạt. Vũ cười bình thản, thật khác với nó của một tuần trước đây.
- Thế là thế nào, tớ chả hiểu gì hết - Kế hoạch mỹ mãn hoàn hảo của nó hôm nay là làm lành cho 3 đứa bạn thân kia mà, sao bây giờ nó cứ có cảm giác mọi người biết hết rồi, chỉ mình nó là không biết gì.
- Thôi đừng xị mặt nữa, để tớ kể cho mà nghe.
Và trong quán café nhỏ quen, bằng một giọng trầm ấm quen thuộc, Vũ kể cho Hạ nghe mình đã phát hiện ra Thảo như thế nào trong cuộc nói chuyện với Phong, rồi Thảo và Vũ đã đến gặp Đông, nghe cô bạn giải thích và kể mọi chuyện về Phong. Ba đứa đã chụm lại, nghĩ ra một kế hoạch để giúp đỡ Phong, nhưng trước hết, một nhiệm vụ cao cả được trao cho Vũ là gặp Hạ và lý giải mọi chuyện.

- Này, các cậu quá đáng thế, sao lại bày mưu lừa tớ - Hạ nói với giọng ấm ức, dù trong bụng đang mừng thầm.
- Ừ thì… cho tớ xin lỗi nhé… Thực ra hôm thấy bé Thảo là tớ biết em ấy nghe được chuyện rồi, chỉ không rõ là biết được bao nhiêu. Phải lấy hết can đảm để mấy hôm sau hỏi cô bé đấy.
- Hừm, thôi thì đằng nào chuyện cũng đã rồi. Mà sao cậu không gặp Phong? - Hạ thắc mắc, theo nó ai cãi nhau thì người đó phải tự đi gặp mặt mới đáng mặt “anh hùng”.
- Lúc đầu tớ cũng nghĩ vậy. Nhưng Đông bảo chuyện này bắt nguồn từ Đông và Phong, nên để bạn ấy nói chuyện trước. Vả lại, Đông là người được thằng Phong kể chuyện cho nghe đầu tiên, chắc nó tin tưởng bạn ấy nhất - Giọng Vũ trầm xuống, có chút gì đó hối hận và buồn buồn.
Hạ cảm nhận được điều ấy. Rồi trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, cô bé vội liến thoắng (như thường ngày vẫn vậy).

- Thực ra tớ nghĩ Phong đều yêu quý bọn mình cả, chỉ là rõ ràng là nó cũng thinh thích Đông. Haizza, tớ phát hiện ra là bạn thân ý mà, không chỉ chung sở thích, mà còn chung sở yêu nữa cơ.
Chợt thấy Vũ định nói gì đó (giống như là muốn thanh minh vậy), Hạ liền ngắt lời:

- Ấy, để tớ nói tiếp chớ. Hihi. Chưa đến lượt cậu đâu. Này, đôi lúc tớ nghĩ, cùng thích một người thì có sao. Sẽ là một cuộc chạy đua ngầm với nhau. Mà có vẻ như, tình yêu thật sự là dù thắng hay thua, thì vẫn cảm thấy hạnh phúc vì người kia đã chọn được người xứng đáng. Nên là cậu cứ tự tin mà thi đua với thằng Phong nhé.
Hạ cười tươi hết cỡ, nó nghĩ việc đó sẽ an ủi thằng bạn ông già của mình.
- Nè, đáng lẽ tớ mới phải an ủi cậu vì cậu vừa bị ăn con cá to đùng chứ, sao cậu lại an ủi tớ nhỉ? Với cả, dù sao thì, tớ quyết định rút lui rồi. Vũ mỉm cười, không phải điệu cười mỉm xã giao thường ngày.
Hạ im lặng, cô bé nghĩ không cần hỏi thì bạn mình cũng nói lý do thôi.

- Trong suốt thời gian thích Đông, tớ đã không nhận ra là tớ… không thích Đông nhiều như tớ tưởng. Tớ đã luôn giữ hình ảnh dịu dàng mà vẫn rất kiên cường của bạn ấy trong tim, giống như một sự ngưỡng vọng vậy, và sẽ thật hãnh diện nếu bạn ấy là người yêu của tớ. Nhưng khi nhìn thấy Phong ôm Đông, rồi lắng nghe những câu chuyện bọn nó trải qua cùng nhau, tớ nhận ra, bọn nó… thế nào nhỉ… giống như là sinh ra để dành cho nhau ấy. Không biết nữa, nhưng khi nhìn Đông, tớ không có cảm giác mãnh liệt như ánh mắt Phong nhìn Đông. Nên là, rút lui thôi. Không phải là nhường nhịn. Tớ nghĩ tình yêu không phải là một món đồ để trả giá và quyết xem ai được.

 Cũng không phải do tớ đến trước, có tình cảm trước, nghĩa là được quyền ưu tiên. Không phải, vấn đề chẳng phải trước sau, vấn đề là người phù hợp, luôn chỉ có một mà thôi. Tớ nghĩ là tớ đang lựa chọn cho mình. Đi tìm một người con gái khác, mà tớ thật sự yêu. Nên tớ thấy thanh thản lắm, trút được một gánh nặng trong lòng. Bây giờ, tớ chỉ mong bố Phong mau lành bệnh, bọn mình thi đỗ như mong muốn, và Phong Đông thành một cặp.
Hạ mỉm cười. Nó đã không nhìn sai khi có chuyện gì là lại tìm Vũ để tâm sự. Vì bạn nó là một cậu con trai rất tốt, rất chân thành, thẳng thắn nhưng biết trước sau, sống tình cảm và hết mình.
- Ừ, tớ cũng mong, một lúc nào đó, sẽ tìm được ai đó hoàn hảo với bản thân. Mà này, cậu có thấy chúng ta là những con người bình thường không?

- Bình thường là sao cơ? Ừ thì chúng ta không bất thường thật
- Không, tớ thấy Phong và Đông là những người bình thường đặc biệt. Các bạn ấy học giỏi, tính hay, luôn nổi bật và thu hút người khác. Còn bọn mình thì chẳng có gì đặc sắc cả…
- Tớ ấy à, tớ thấy tớ rất đặc sắc vì tớ là Vũ. Không có cậu nào thứ hai mà giống hệt tớ cả. Mà, ai chẳng bình thường. Nhưng có những người bình thường phi thường thôi. Ví dụ như, ai đó dám vượt qua nỗi sợ hãi bản thân, dũng cảm đăng ký thi Kiến Trúc chẳng hạn.

Vũ huýt sáo, làm bộ ngơ ngác và lơ đãng nhìn chỗ khác. Còn Hạ thì tủm tỉm cười mãi.
- Ừ, bọn mình không bình thường thật. Cả bốn đứa ấy. Thiên hạ đổ xô thi kinh tế, chúng ta toàn thi những cái ngành ế chỏng chơ - Cô bé nói với giọng tự hào, dù gì, chúng nó, những đứa trẻ mười tám, dẫu còn non và xanh, nhưng chẳng dại khờ đến mức để tuột mất khát khao đam mê.
- Thế cậu có tin vào quyết định của bản thân không, khi đăng ký ấy, nhỡ đâu... sau này thất nghiệp thì vui - Vũ đùa lại, định bụng xem cô bạn có lung lay không.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay