Tư Đồ Thuần cúi người nhặt lá thư lên, miễn cưỡng cười: “Đúng, ba đã trở về!”
Mắt Tiểu An ngập nước, nhưng nó cố gắng nhịn xuống, không để nước mắt rơi ra ngoài, “Mẹ! Mẹ đùng cùng với An Dĩ Phong, mẹ có biết, chú ấy đổi phụ nữ so với nháy mắt còn nhanh hơn!”
Tư Đồ Thuần rốt cuộc cười không ra. Cô đã cố hết sức chuẩn bị tất cả, cô nghĩ chỉ cần An Dĩ Phong xuất hiện, Tiểu An sẽ vui vẻ mà nhào vào trong lòng hắn, lớn tiếng gọi hắn “Ba”!
Nhưng là, cô đã quên ... Mỗi lần Tiểu An nhìn thấy An Dĩ Phong, bên người hắn đều mang theo phụ nữ. Cô cũng không biết nên giải thích như thế nào, Tiểu An đã tức giận chạy đến bên người An Dĩ Phong, liều mạng đánh hắn, “Chú đi đi, không được động vào mẹ cháu, chú đi mau!”
An Dĩ Phong vẫn yên lặng để nó đánh. Ba mươi lăm năm hắn vô số lần đao kiếm, lúc này đây hắn thật sự ngay cả tránh né đều cảm thấy nhục nhã. Thật ra, với hắn mà nói, chỉ có như vậy mới làm cho hắn cảm nhận được ... Mười mấy năm qua, hắn nợ người hắn yêu bao nhiêu, nợ con hắn bao nhiêu!
“Đừng như vậy!” Tư Đồ Thuần chạy đến, giữ lấy hai tay Tiểu An, “Tiểu An, đây là ba con!”
......
Sự thật, khi cởi ra lớp áo hoa lệ dối trá bị khoác vào, thì ra lại sắc nhọn đến thế, đau đớn đến thể ...
Sắc mặt Tiểu An từ đỏ bừng phẫn nộ trong nháy mắt trở nên tái nhợt, ánh mắt nó hoảng hốt nhìn An Dĩ Phong lại nhìn Tư Đồ Thuần, như hi vọng có ai nói cho nó đâu mới là sự thật.
An Dĩ Phong hít vào một hơi, mở miệng.
“Xin lỗi! Là ba không tốt ...” Giọng nói hắn trầm thấp, như ai oán, tự trách. Ánh mắt hắn đau đớn mà dịu dàng đến trong suốt. Tiểu An khẽ rùng mình, lui lại phía sau, sắc mặt càng trắng bệch, “Chú gạt cháu! Chú không phải là ba cháu, chú không phải, chú là An Dĩ Phong!”
“Ba không lừa con!” Tư Đồ Thuần nói: “Mẹ không phải sớm nói cho con: Ba con giống An Dĩ Phong đều là người rất giỏi?”
Cô đi đến bên bàn, cầm lấy tập thư, “Con xem này, đây đều là thư con viết cho ba!”
Tiểu An vội vàng đỡ lấy, khi nó nhìn rõ những chữ trên mặt, tay run lên, một tờ lại một tở rơi lả tả trên mặt đất.
Tư Đồ Thuần cẩn thận cầm lấy tay nó, dỗ dành, “Tiểu An, con còn nhỏ, có một số việc không hiểu. Đợi khi con lớn, con sẽ hiểu được nỗi khổ của ba!”
“Con đã lớn, con hiện tại đã mười bốn tuổi!”
Cô đi đến bên cạnh Tiểu An, vỗ nhẹ vai nó: “Mẹ cùng ông ngoại đều là cảnh sát, ba con lại là đại ca xã hội đen. Cảnh sát nếu có quan hệ với xã hội đen sẽ bị cách chức điều tra, nghiêm trọng hơn là phải ngồi tù. Quan trọng hơn là, bên người ba đều là người xấu, ba sợ sẽ có người làm hại mẹ, ba hi vọng con có thể lớn lên trong hoàn cảnh tốt nhất ...”
Thấy mặt Tiểu An dịu đi một chút, cô tiếp tục: “Tiểu An, ba thực sự rất yêu con. Ba vì muốn chúng ta đoàn tụ, nghĩ mọi cách, từ bỏ tất cả. Ba giả ૮ɦếƭ, đổi tên đồi họ đến Australia để tìm chúng ta!”
Một câu ngắn gọn có lẽ không thể hóa giải mười lăm năm không hay không biết, có lẽ không thể làm cho một đứa trẻ sớm mất đi tình thương của ba rộng lòng đón nhận sự trở lại này, nhưng đối với một đứa trẻ gần mười bốn tuổi mà nói, từng câu từng chữ đã đủ găm vào trong lòng nó một thứ - tình yêu vĩ đại của người ba.
Tiểu An thoáng nhìn qua An Dĩ Phong, một cái nhìn này đã bao hàm rất nhiều tình cảm.
Tư Đồ Thuần đẩy nhẹ vai nó, “Không phải con rất muốn gặp ba sao? Gọi ba đi con!”
Nó cắn môi, bướng bỉnh không chịu mở lời.
Tư Đồ Thuần lại khẽ lay nó, thúc giục: “Con còn nhớ đã hứa với mẹ gì không? Gặp ba thì nói những gì?”
Tiểu An do dự tiến về phía trước, đôi môi mấp máy ...
Bỗng nhiên, nó xoay người, chạy đi ...
“Tiểu An!” An Dĩ Phong định đuổi theo, liền bị Tư Đồ Thuần kéo lại.
“Cho nó chút thời gian, nó chính là chưa thể chập nhận đem anh cùng ba mình trở thành một người.”
“Nhưng là......”
“Không việc gì, em biết nó chạy đi đâu.”
-------------------
Một đứa trẻ mười bốn tuổi, có một chút bướng bỉnh, một chút nhạy cảm.
Rõ ràng rất yếu ớt nhưng lại luôn muốn tỏ ra kiên cường.
Trên một triền núi nho nhỏ bên bờ sông, dưới một cây cổ thụ ... thời gian không chỉ làm cho nó trở nên xum xuê, càng làm nó trở nên cứng cáp...
Tiểu An ngồi trên cỏ, tựa lưng vào thân cây, mở túi sách lấy ra một tập thư dày.
Từ nhỏ, nó sợ nhất cô đơn, thích nhất có người chơi cùng. Nhưng không biết từ khi nào, nó chỉ còn thích ngồi dựa vào thân cây này đọc thư, như đang dựa vào tâm lưng rắn chắc của ba, cùng ba nói chuyện.
Cho đến bây giờ nó chưa từng thấy ba, nhưng ở trong mỗi phong thư, nó có thể nhìn thấy sự dịu dàng quan tâm của ba nó. Cho nên, ở trong đầu mình, nó đã sớm hình dung ra ba – Bộ dáng không quá đẹp, nhưng có một tấm lưng thẳng, vầng trán cao, còn có nụ cười rất dịu dàng.
Nó không biết tại sao ba phải đi, theo đuổi giấc mộng gì đó.
Nó đoán có thể là cảnh sát quốc tế, phải truy tìm những tên tội phạm nguy hiếm, hay có thể là nhà khảo cổ học, đi khắp nơi truy tìm dấu vết lịch sử ...
Nó từng tưởng tượng rất nhiều, nhưng duy nhất không ngờ đến – đó là An Dĩ Phong. Một người luôn luôn lạnh lùng, làm cho rất nhiều người sợ hãi, người từng đồn là có bên mình vô số phụ nữ, cuộc sống cực kì phóng đãng.
An Dĩ Phong là ba nó!
Chuyện này làm cho nó kinh ngạc, sợ hãi, khó có thể chấp nhận, nhưng không thể phủ nhận được, ở nơi sâu nhất trong lòng nó, có một chút vui mừng!
Dù sao, đó cũng là ba nó!
Một chiếc bánh chocolate xuất hiện trước mặt Tiểu An.
Nó không bất ngờ, bởi mỗi lần mẹ đến tìm, đều dùng một chiếc bánh chocolate dỗ nó về nhà.
Nó đưa tay nhận lấy bánh ngọt, mới nhận thấy bàn tay kia không phải là bàn tay tinh tế dịu dàng, mà là một bàn tay rộng lớn, khỏe mạnh.
Nó ngẩng đầu, cơ thể An Dĩ Phong rất cao hớn, che khuất cả mặt trời. Tuy rằng không còn là đại ca xã hội đen, không còn thủ hạ tiền hô hậu ủng, nhưng An Dĩ Phong vẫn giống như trước, có một loại khí thế bức nhân.
Tiểu An cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
“Để cho con thất vọng rồi ...” An Dĩ Phong ngồi bên cạnh nó, giọng nói không giống một người ba cho lắm: “Có phải là ba không nên xuất hiện?”
Một chút, Tiểu An thầm nghĩ.
“Ba đổi phụ nữ so với nháy mắt còn nhanh. Bởi vì mỗi nháy mắt xong, phát hiện người đó không phải mẹ con, ba không muốn nhìn họ lần thứ hai ...”
“...” Nó không hiểu, ít nhất hiện tại không hiểu.
An Dĩ Phong không nói nữa.
Không khí im lặng đến mức hơi áp lực.
Một trận gió mạnh thổi qua, một ít lá cây rơi xuống đất, tiếng “ba” vang lên càng làm cho người ta hít thở không thông.
“Trong trường học còn có ai bắt nạt con hay không?”
Nó muốn gật đầu, nhưng sự quật cường khiến nó làm ngược lại.
Một thứ quả rụng xuống vai nó, sắp đến nơi, bị An Dĩ Phong bắt được, tốc độ nhanh như gió. Cảnh này làm cho Tiểu An nhớ tới những cao thủ giang hồ trong phim, không hiểu sao làm nó hưng phấn.
“Con muốn ba mang con đi bờ biển thả diều không?”
Nó lắc đầu.
“Đưa con đi công viên trò chơi?”
Nó lắc đầu.
“Đứa con đi Madrid xem đá bóng?”
Nó vẫn lắc đầu.
“Đi Chicago xem NBA?”
Tiểu An muốn nói: con chỉ muốn học “võ công”.
An Dĩ Phong bỗng nhiên cười cười: “Con thật giống mẹ con. Năm đó ba theo đuổi mẹ cũng vậy, mặc dù ba nói gì mẹ con một câu cũng không trả lời.”
Tiểu An sửng sốt một chút, không tự giác hỏi, “Vì sao?”
“Bởi vì chúng ta không phải cùng một thế giới, mẹ con là một cảnh sát tốt, ba chỉ là một tội phạm.”
“Hai người yêu nhau sao?”
An Dĩ Phong thở dài, vỗ vỗ đầu nó: “Đương nhiên! Không thì làm sao có con?”
“À!” Có có chút buồn bực, sao lại thở dài a!
“Đúng rồi, tên tiếng Trung của con là gì?”
“Tên tiếng Anh là Anthony.”
“Anthony......” An Dĩ Phong cẩn thận đọc một lần, thất thần nhìn phương xa.
“Mẹ nói Anthony tiếng Trung là An Đông Ni.”
Trước kia nó vẫn nghĩ mình không có tên tiếng Trung, hôm nay biết được sự thật, nó mới hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ.
“Tiểu An, mấy năm nay, hai mẹ con sống tốt không?”
Nó suy nghĩ nhiều lần, rốt cục mở miệng: “Ba ... Con cùng mẹ tốt lắm.”
An Dĩ Phong quay sang chăm chú nhìn nó.
Nó nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: “Mẹ bảo khi con gặp ba, nhất định phải nói như vậy.”
An Dĩ Phong vỗ vỗ đầu Tiểu An, xoa tóc nó, sau đưa tay qua vai, ôm nó lại gần, “Xin lỗi, ba về trễ.”
Tiểu An vụng trộm đem cảm giác này ghi tạc vào đáy lòng – Tay ba nó rất lớn, lòng bàn tay rất mạnh mẽ!
“Ba có thể trở về ... là tốt rồi!”
Cho đến giữa trưa, Tiểu An theo An Dĩ Phong đi xuống triền núi, đá cuội lạo xạo trên đường cũng như đang ngân nga ...
“Con thật muốn làm đại ca xã hội đen sao?”
“Vâng!”
“Tiểu An, hứa với ba, về sau không được đi con đường này.”
“Tại sao?”
“Đó là con đường thông đến địa ngục, những người bên cạnh con dần dần sẽ mất đi.”
Chân Tiểu An khẽ trượt, thiếu chút nữa ngã. An Dĩ Phong dắt tay nó, con đường dù gập ghềnh đến đâu, có một bàn tay mạnh mẽ như vậy dẫn dắt, cũng không còn khó đi chút nào!
......
Rất nhiều năm sau, biết được những gì ba đã trải qua, nó rốt cuộc hiểu ...
Những con người trong bóng tối đó, chỉ có con đường ૮ɦếƭ, không thể chào tạm biệt ...
-----------------
An Dĩ Phong lên triền núi đón Tiểu An, Tư Đồ Thuần dọn dẹp lại căn phòng hỗn độn, về nhà thay quần áo.
Cô vừa đến cửa, Tư Đồ Nạo lập tức ở trong phòng đi ra.
“Tối hôm qua con ở cùng An Dĩ Phong?”
Cô theo bản năng lấy tay che đi những dấu hôn trên cổ, bước nhanh về phòng. Nhưng dù cô có che thế nào cũng không dấu được ánh mắt tinh tường của Tư Đồ Nạo.
“Thuần Thuần, ngày hôm qua con cùng với An Dĩ Phong ...”
Cô giải thích ngay: “Chúng con ngày hôm trước có chút hiểu lầm, bây giờ đã sáng tỏ, không có việc gì!”
“Còn sau này? Các con có tính toán gì không?”
Thấy cô nghẹn lời, Tư Đồ Nạo lo lắng nhìn cô, “Con giúp ba hẹn cậu ta đến, ba muốn cùng cậu ta nói chuyện!”
“Ba?”
Tư Đồ Thuần hơi do dự. Tuy nói là gặp, nhưng một đại ca xã hội đen cùng với bộ trưởng bộ an ninh, bọn họ có thể nói chuyện sao?
Không phải sẽ là núi lửa gặp hầm băng đi?
“Con yên tâm, dù thế nào thì cậu ta cũng là ba của Tiểu An, ba có chừng mực!”
Cô gật đầu, vào phòng thay quần áo.
Cả một ngăn tủ, cô dường như đã thử hết mới quyết định chọn một chiếc váy xám ngắn. Nhưng đeo chiếc vòng cổ gì cho xứng? Vòng ngọc trai? Bạch kim? Hay là mỹ kí?
Màu son môi, café trầm, àu hồng phấn trong suốt, hay màu tím quyến rũ?
Còn nội y, như thế nào là gợi cảm nhất ...
Cô chọn quần áo xong, trở lại quán đã gần giữa trưa, An Dĩ Phong cùng Tiểu An vẫn chưa trở lại.
Quán vẫn như vậy, khách không nhiều lắm. Cô cũng theo thói quen ngồi bên cửa sổ, chờ đợi không thay đổi ... Điều duy nhất thay đổi là nụ cười trên miệng nói không lên lời ngọt ngào.
Cô nhìn thấy An Dĩ Phong lái xe đến, dừng trước cửa liền lập tức đứng lên, đầu gối chạm phải bàn, vài giọt café sánh ra ngoài.
“Anh về rồi sao? Tiểu An đâu?”
An Dĩ Phong vào cửa, một câu cũng không nói, trực tiếp lôi cô ra ngoài.
“Anh muốn đưa em đi đâu?”
“Đến sẽ biết.” Hắn ương ngạnh ôm lấy cô, nhét vào trong xe.
Hắn chạy như bay, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà thờ St. Paul trang nghiêm. Trong dòng người chật chội trước của lớn, trước mặt Tư Đồ Thuần ...
An Dĩ Phong cả đời cuồng ngạo quỳ hai đầu gối ...
“Tư Đồ Thuần, anh yêu em!”
An Dĩ Phong lớn tiếng nói xong, trong giáo đường rất nhiều người phóng tầm mắt qua. Bầu trời xanh trong suốt, những chú bồ câu trắng noãn bay lượn trên không trung, tiếng chuông thánh khiết xa xa vọng lại ...
Tay phải hắn dừng lại trước mặt cô, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, không lớn nhưng lại vô cùng tinh tế ... Bởi đó chính là chiếc nhẫn lãng mạn nổi tiếng trên thế giới – Hắc Dạ Tuệ Tinh! Cô nhìn thấy trên tạp chí một lần, liền bị sự sáng tạo của thiết kế này làm cho nhớ mãi không quên.
“Xin em, gả cho anh!”
Cô chậm rãi vươn tay, đặt trong lòng bàn tay hắn.
Hắc Dạ Tuệ Tinh nhẹ nhàng đeo vào tay cô, mười lăm năm chờ đợi đã không còn gì đáng kể.
Cô nở nụ cười, một giọt lệ cũng từ trong mắt rơi xuống, đọng trên chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp.
Hai mươi tuổi hai người vì lý tưởng mà từ bỏ tình yêu, qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời, quay đầu lại, thì ra tình yêu vẫn ở đó, chưa bao giờ biến mất ...
An Dĩ Phong đứng lên, ôm lấy cô, “Tiểu Thuần, mười lăm năm qua, giấc mơ lớn nhất của anh chính là cùng em ngồi trên bãi biển ngắm cầu vồng cuối chân trời, cùng nhau già đi ...”
“Anh biết em yêu anh vì điều gì sao?” Cô cười nói: “Anh luôn có rất nhiều giấc mơ không thực tế, nhưng anh sẽ làm cho chúng biến thành sự thật ....”
HOÀN