Đồng lang cộng hôn - Chương 07

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Khu chợ ồn ào, Tư Đồ Thuần quần áo sạch sẽ đứng ở sạp hàng đầy mùi tanh hôi. Cho dù cô cùng nơi hỗn độn này không hề phù hợp, nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt An Dĩ Phong. Tóm lại, trong dòng người chật chội, An Dĩ Phong tình cờ liếc qua một cái liền nhận ra Tư Đồ Thuần.

Hắn để mấy tên thủ hạ đứng một bên, tự mình đi qua, cười với Tư Đồ Thuần đang đứng cạnh sạp hàng: “Hi! Nhìn không ra em còn rảnh rỗi như vậy, còn có thời gian làm việc này.”

“......”

Cô giống như không nghe thấy, tiếp tục làm việc của mình, chính là cố tình dùng tay khuấy vào thùng cá đầy nước, làm bắn vào người hắn.

“Để anh giúp em.” Hắn vươn tay đỡ lấy chiếc thùng, cô không nói không rằng buông tay.

Hắn bất ngờ còn không kịp dùng sức đỡ, cũng may phản ứng nhanh, chật vật ôm lấy.

Khi ngẩng mặt cô đã nghe thấy người bán cá hỏi: “Là bạn trai cô sao?”

“Có phải đang theo đuổi cô? Đẹp trai lắm!”

“Đúng vậy! Đúng vậy!” Mấy cô gái bên cạnh tỏ vẻ đồng ý.

Cô nghiêm mặt trả lời: “Là nghi phạm Gi*t người.”

Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, đám người biến mất.

Cô cầm lấy cảnh phục mặc vào, hờ hững bước qua hắn.

“Em rốt cuộc đến bao giờ mới để mắt đến anh? Tiểu Thuần ...” Hai chữ cuối cùng hắn cố ý gọi ra thực buồn nôn.

“Phòng lấy khẩu cung!”

......

Vài ngày sau, hắn tình cờ đi qua cục cảnh sát, nhớ tới lời nói của cô, nhất thời xúc động bước vào.

Lúc một viên cảnh sát nghe thấy hắn đến tự thú, lập tức lấy ảnh hắn ra, so đi so lại, vẻ mặt khi*p đảm đưa hắn vào phòng lấy khẩu cung.

Hắn cũng không muốn cùng người khác mất thời gian, nói thẳng: “Gọi Tư Đồ Thuần đến, ngoài cô ấy ra, tôi không nói chuyện cùng bất cứ người nào.”

Viên cảnh sát làm việc rất nhanh, không đến mười phút sau người hắn muốn gặp liền xuất hiện.

“Quân hàm cao lắm!” An Dĩ Phong thong thả dựa lưng vào ghế, ngắm cầu vai trên cảnh phục cô. Hắn không biết về cảnh hàm, chỉ biết cô cùng với mấy viên cảnh sát bình thường có điểm khác nhau.

“Anh tự thú cái gì, nói đi!” Cô ngồi xuống đối diện hắn, cảnh phục hoàn toàn che dấu những đường cong thon thả, nhưng hắn nhìn vào, máu lại sôi trào một trận.

Hắn chỉ vào camera, “Tắt đi, bằng không một chữ anh cũng không nói.”

Cô phân vân một chút, tắt máy.

“Tại sao trước đây anh chưa từng gặp em?” Hắn hỏi.

“Tôi mới được điều đến khu này.”

“Khu này nổi tiếng loạn, phụ nữ như em tới làm gì?”

“Tôi là đang thẩm vấn anh.” Thanh âm của cô không gợn chút sợ hãi, nghe không ra cảm xúc gì, nhưng hắn nghe lại thấy thật ngây thơ, đáng yêu.

“Ờ! Vậy em hỏi đi.” Hắn cô ý cười xấu, “Đối với em, anh nghe bao nhiêu cũng không thấy đủ, nói bao nhiêu cũng không thấy hết.”

“Anh muốn tự thú tội gì?”

Hắn suy nghĩ nửa ngày, hỏi: “Em muốn anh tự thú tội gì?”

Cô đi ra ngoài, vài phút sau ôm một tập hồ sơ lớn đặt lên bàn.

“Nhiều hồ sơ như vậy?”

“Đều là anh làm!”

“Không phải chứ?” Hắn tò mò cầm một bản lên xem, ảnh chụp là một thi thể đầy máu, hắn nhanh chóng gấp lại, không nghĩ đến lại nhìn thấy ...

“Nam, quốc tịch: Trung Quốc, Tuổi XX, Cao XX, nặng XX ...”

Hắn chặn lại mấy lời vô nghĩa của cô: “Em đã cùng đàn ông lên giường sao?”

Đây là thói hư vinh ૮ɦếƭ tiệt của đàn ông, cuộc sống của mình dù bê bối đến cơ nào, cũng hi vọng người con gái mình yêu thuần khiết như thánh nữ.

Cô bình tĩnh hơn so với hắn nghĩ, thở sâu vài hơi, đem áo khoác cởi ra, để lên bàn.

Hắn nhìn cô, lần đầu tiên phát hiện phụ nữ mặc cảnh phục có thể quyến rũ đến thế, hắn thật muốn tiến đến đặt cô lên bàn, xé đi cảnh phục chính thống, giữ lấy hai tay của cô, kiểm tra xem cô rốt cuộc có hay không đã từng cùng người đàn ông khác.

“An Dĩ Phong. Anh tiếp tục nhìn, tôi sẽ buộc anh vào tội quấy rối tình dục.”

Hắn lưu luyến không chịu rời nơi иgự¢ cô đang phập phồng, “Em có chứng cớ sao?”

“Dùng ngôn ngữ ám chỉ khiêu khích phụ nữ là có thể khép vào tội quấy rối tình dục.”

“Tội này ngồi tù bao nhiêu năm?”

“Tùy nặng nhẹ mà định.”

“Như tôi thì sao?” Thấy bàn tay cô vẫn mềm mại cầm 乃út viết mà không trả lời, hắn thật sự nhịn không được cười: “Đừng suy nghĩ phức tạp, anh đơn giản là muốn tham khảo pháp luật.”

“Ba đến mười năm tù giam!”

“À!” Hắn lại đem ánh mắt trở về иgự¢ cô. Nếu để cho hắn cởi bộ cảnh phục kia ra, hôn đôi môi gợi cảm của cô, tiếp theo là ... Hắn cảm thấy, “Ba năm cũng không phải là lâu lắm!”

“Tập trung vào việc chính, đừng lung tung.”

“Cảm ơn nhắc nhở.”

Hắn phát hiện ra cô rất bình tĩnh, tức giận nhưng không thất thố, sắc mặt hơi hồng, cho thấy cô đang cực lực áp chế lửa giận.

“Anh rột cuộc có phải đến tự thú hay không? Nếu không phải, mời anh về cho!”

“Đương nhiên!” Hắn chậm rãi lật từng bộ hồ sơ, trong đó là những bức ảnh vô cùng thê thảm, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không nhớ rõ mình đã từng Gi*t nhiều người như vậy.

Nói thật, với chừng này hô sơ, hắn thực cảm thấy nếu chính mình không bị tha ra ngoài xử bắn, mẹ nó, thật xin lỗi đời.

“Tại sao đều là Gi*t người?” Hắn hỏi: “Không có tội danh nào nho nhỏ hay sao? Ví dụ phi lễ, quấy rối cái gì đó?”

“Anh còn làm những chuyện đó sao?”

“Không có!”

Cô giật lại hồ sơ, “Anh có thể đi rồi!”

“Em đừng sốt ruột, anh nhìn thấy cái này.” Hắn mở bộ hồ sơ tiếp theo, cuối cùng phát hiện ra một chuyện, tâm tình tốt hắn lên. “Vụ này không phải anh làm.”

“Ý của anh là hắn tự sát?”

Sau một giây kinh ngạc, hắn lập tức nhận ra sự mỉa mai của cô, thái độ liền nghiêm túc: “Ý của anh là, anh biết hung thủ là ai!”

“Ai?”

“Con trai của Khi Dã – Trác Diệu. Thủ hạ của hắn ôm tiền định bỏ trốn, bị hắn phát hiện, Gi*t.”

“Anh có chứng cơ sao?”

“Chứng cớ? Cảnh sát các em thật phiền toái, sự thật chính mắt nhìn thấy, không tin tưởng còn đòi hỏi chứng cớ gì nữa?”

“Không phải tôi tin, mà là quan tòa tin. Nếu không anh nghĩ anh còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?”

Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với cô, nhỏ giọng nói: “Vậy không bằng để anh giúp em nghiên cứu án tử của tên súc sinh kia, thế nào?”

Cô nghi ngờ nhìn hắn, “Hồ sơ của người đó tôi không thể cho anh xem. Nhưng tôi có thể nói cho anh.”

Ở trong giới không có ai là không biết Trác Diệu con trai Khi Dã, kiêu ngạo lại không có phẩm cách, An Dĩ Phong cùng Hàn Trạc Thần đã sớm xem tên súc sinh đó không vừa mắt, nhưng đại ca không muốn đối đầu với Khi Dã, gây thêm hiềm khích.

Hắn cũng không trông cậy vào cảnh sát có thể vì dân trừ hại. Nhưng giờ có thể tiếp cận Tư Đồ Thuần, lại có thể làm cho tên súc sinh đó rắc rối, hắn tình nguyện một lần làm tròn trách nhiệm của một “công dân gương mẫu”.

“Nếu không, em cho anh biết số điện thoại, anh về nếu hỏi được tin tức gì sẽ gọi cho em.” Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu, “Tốt nhất là di động của em, anh không muốn để lộ thân phận.”

Cô rất nhanh nói một dãy số.

Hắn rất nhanh ghi nhớ.

“Hôm nay đến đây, nếu rảnh em cứ mời anh đến uống trà nói chuyện, thời gian anh có rất nhiều.”

Hắn đi ra ngoài, lần đầu tiên phát hiện một nơi sạch sẽ thoáng mát như sở cảnh sát, là một nơi hẹn hò rất tuyệt.

Lúc chờ đèn đỏ, An Dĩ Phong lại nghĩ tới khuôn mặt phiếm hồng, bộ dáng ẩn nhẫn, kìm chế tức giận của Tư Đồ Thuần.

Nhớ lại cô bộ dáng uy nghiêm lạnh lùng trong bộ cảnh phục màu xanh, chỉ muốn ôm cô, giữ lấy cô. Cảm giác thương tiếc lúc đầu không còn nữa, bây giờ, cảm giác là một loại chinh phục, một loại chiếm hữu bị khiêu khích đi ra.

Hắn lấy điện thoại, ấn dãy số mà hắn đã ghi nhớ.

“Xin chào!” Giọng nói cô êm êm truyền đến.

“Hi! Tiểu Thuần ... Là anh.”

Đầu dây bên kia im lặng chừng một phút đồng hồ, ngay tại lúc hắn nghĩ đường dây có gì đó trục trặc hay không, giọng nói ấy lại vang lên: “Chuyện gì?”

“Anh đồng ý có tin tức gì sẽ báo cho em.”

“Tin tức của anh nhanh thật đấy. Anh mới rời đi 5 phút đồng hồ mà thôi.”

“Đương nhiên, cái khác không dám nói, anh từ trước đến nay vốn là người nhanh nhạy.”

“......”

Hắn lại suy nghĩ xem di động của mình có phải có vấn đề hay không, thanh âm của cô lại truyền đến: “Có tin tức gì, nói đi.”

“6 giờ tôi nay, gặp ở tiện cơm tây Hồng Lâm.” Để tránh cho chính mình bị leo cây, hắn bổ sung một câu: “Trí nhớ anh không tốt, nếu em không đến, hoặc là đến muộn, chắc anh sẽ không nhớ được thời gian địa điểm giao dịch đêm mai của bọn họ đâu.”

“Vừa lúc đèn xanh sáng, hắn cười cười cúp điện thoại, tiếp tục lái xe.

---------------------------

Đúng sáu giờ, An Dĩ Phong đến Hồng Lâm, cô đã ở một góc khuất chờ hắn.

“Tiểu Thuần ... em thật đúng giờ.” Hắn tặng cho cô một ánh mắt cháy bỏng, cô khẽ cúi đầu né tránh.

“Nói đi.”

“Thịt bò nơi này được lắm, em nếm thử đi.”

“An Dĩ Phong, nếu anh tiếp tục quanh co, tôi sẽ khép anh vào tội cản trở người thi hành công vụ.”

“Còn có tội này sao? Với em một chỗ quả là mở mang kiến thức. Thì ra bị em thu hút cũng là phạm tội, mời em ăn cơm nói chuyện cũng là phạm tội! Vậy em nói thẳng cho anh xem: Anh yêu em, bị phán bao năm tù?”

Cô uống một ngụm nước đá trước mặt, ngón tay bao quanh chiếc ly thủy tinh đọng đầy nước: “Tôi muốn một suất thịt bò hồ tiêu đen, bảy phần chín.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc