Đồng Hồ Tình Yêu - Chương 07

Tác giả: Thủy Táp Táp

Thứ sáu ngày 6 tháng 10 năm 1995. Khí trời bắt đầu chuyển lạnh, cũng là ngày họp phụ huynh của trường trung học S.
Lần đầu lấy thân phận phụ huynh tham gia họp phụ huynh, cảm giác “lần đầu là phụ huynh” khiến Chu Lâm có vẻ thật hưng phấn. Trừ việc ngủ đủ một giấc trưa trước khi xuyên không, y còn cố ý chọn một bộ tây trang hưu nhàn thu đông mới ra năm 07, hợp với mái tóc chái vuốt cẩn thận tỉ mỉ, cố gắng bày ra vẻ chín chắn trưởng thành trước khi đi đến trường trung học S.
Họp phụ huynh mời 7 giờ, Chu Lâm xuyên không đến dưới lầu nhà Đoan Mộc vào 6 giờ 50 phút, gặp phải Đoan Mộc Thanh Lỗi đang ra ngoài đổ rác, bị hung hăng cười nhạo ăn mặc giả đứng đắn một hồi, vào 7 giờ 05 phút vội vả chạy tới phòng học.
Kết quả còn quá sớm, phụ huynh từ khắp thành phú còn chưa tới đủ. Chu Lâm ngồi ở vị trí trên lớp của Đoan Mộc Thanh Lỗi, vừa chờ bắt đầu họp phụ huynh, vừa tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây.
Tùy tiện nhìn cách bố trí của phòng học mấy lần, tiếp theo đó liền nhìn thấy một thằng nhóc quen mắt ở phía sau phòng học. Thằng nhóc đó cạo đầu húi cua, tóc rất ngắn, chỉ có mấy sợi đứng sừng sững dường như có thể thấy được da đầu màu xanh, duy nhất chỉ có phần tóc trên đỉnh đầu để tương đối dài, thế là tóc từ dưới lên đến đỉnh tạo thành cái “Sừng” hơi cong cong —— nhìn tổng thể như một củ khoai sọ.
—— này, đó là kiểu tóc gì?
“Phụt.” Chu Lâm không nhịn được bật cười, phát giác nam sinh đó muốn ngẩng đầu nhìn tới liền vội vàng dời tầm mắt.
—— đó là. . . . . . Tề Chỉnh!
Phụt. Thì ra trung học cơ sở hắn như vậy, khó trách chưa bao giờ chịu cho chúng ta nhìn hình trung học cơ sở. . . . . . ừm, họp phụ huynh sắp bắt đầu, không thể cười —— mặc dù không thể cười. . . . . . Nhưng thật sự rất buồn cười. . . . . . Phụt. . . . . . Thật là đáng tiếc, không mang theo máy ảnh, lần sau có cơ hội nhất định phải ẩn vào trường học chụp ảnh trộm, sau này mang theo trêu chọc Tề Chỉnh. . . . . . Phụt. A, không thể cười không thể cười, phải chuyên tâm nghe giáo viên giới thiệu. . . . . .
Cuối cùng cũng dời được sự chú ý đến chủ đề họp phụ huynh, Chu Lâm vừa khéo bị giáo viên hỏi:
“Phụ huynh em Đoan Mộc Thanh Lỗi là ai?”
“A, là tôi. Tôi là phụ huynh của Đoan Mộc Thanh Lỗi.”
Vội vàng giơ tay tỏ rõ sự tồn tại của mình, bởi vì động tác quá mau, Chu Lâm không cẩn thận ᴆụng ngã bảng tên họ học sinh trên bàn. Chờ y nhặt lên bỏ lại trên bàn thì giáo viên chủ nhiệm đứng ở trên bục giảng đẩy mắt kiếng một cái, hỏi Chu Lâm:
“Xin hỏi anh là gì của Đoan Mộc Thanh Lỗi . . . . . .”
“À, tôi là chú của nó.”
“Hôm nay mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi không đến sao?”
“Chị ấy, hôm nay chị ấy có chuyện, để tôi đi học thay.” Lo lắng giáo viên sẽ vì mình nhìn trẻ tuổi mà không tin mình, Chu Lâm lại bổ sung, “Chị, chị ấy nói tôi nhớ kỹ chuyện quan trọng, về nói cho chị ấy biết cũng như vậy.”
Vừa nói như vậy, giáo viên không hỏi những chuyện khác nữa, tiếp tục điểm danh một lần phụ huynh học sinh có mặt rồi bắt đầu nói tình huống học tập của học sinh trong khoảng thời gian này.
Phụ huynh ngồi ở bên cạnh Chu Lâm là một dì nói nhiều, luôn luôn tìm Chu Lâm nói chuyện phiếm, nhưng lúc nói chuyện rất khách khí, cho nên cũng không làm người ta chán ghét. Biết Chu Lâm là chú của bạn ngồi cùng bàn với con trai mình liền bắt đầu khen Đoan Mộc Thanh Lỗi là đứa nhỏ không tồi, vừa ngoan lại hiểu chuyện, còn biết chăm sóc bạn bè.
Thật ra thì phụ huynh chưa chắc đã biết tình hình giao lưu bạn bè thật sự của con mình ở trường, am hiểu chăm sóc bạn học cái gì, tất cả đều là kết luận trừu tượng, không phải là ví dụ cụ thể. Mặc dù như thế, nghe đứa trẻ nhà mình được khen ngợi thì ai cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Chu Lâm vui sướng hài lòng nghĩ một hồi nữa họp xong không vội trở về, đi mua một ít thức ăn ngon cho Đoan Mộc Thanh Lỗi, coi như phần thưởng.
Cứ như vậy qua nửa giờ, giáo viên phát xong phiếu điểm có viết lời bình liền tuyên bố họp phụ huynh kết thúc. Phụ huynh của học sinh nào có thành tích lót đáy hoặc đặc biệt ồn ào bị gọi tên lưu lại. Chu Lâm cất phiếu điểm cao thứ sau của Đoan Mộc Thanh Lỗi, đắc ý dương dương tự đắc đi ra khỏi trường học. Ở quán ăn phía sau khu phố mua vài món ăn, vừa hừ hừ hát xa khúc ai cũng nghe không hiểu vừa đi tới nhà Đoan Mộc.
Bởi vì sắp tới thời hạn 3h, Chu Lâm vốn tính để lại phiếu điểm và thức ăn liền quay về, chẳng qua gõ cửa hồi lâu mới nghe được tiếng đáp lại, chờ cửa mở ra liền phát hiện Đoan Mộc Thanh Lỗi vội tới mở cửa cho mình có gì đó không đúng ——
Khuôn mặt dưới ánh mặt trời nhìn hồng hơn bình thường rất nhiều, hô hấp phập phồng lại dồn dập, cho dù đang đứng cũng có chút lảo đảo như muốn ngã, ánh mắt thoáng có chút ngốc. Đoan Mộc Thanh Lỗi im lặng nhìn Chu Lâm vào cửa, trên mặt thủy chung không có cảm xúc gì.
“Xảy ra chuyện gì? Thân thể không thoải mái sao?”
Vội vàng đặt đồ lên tủ giày, Chu Lâm xoay người đóng cửa, sau đó bắt lấy bả vai của Đoan Mộc Thanh Lỗi kéo tới đây, lấy tay dò xét nhiệt độ trên trán hắn.
—— hơi có chút nóng.
Trước khi đi họp phụ huynh vẫn còn khỏe, sao vậy đột nhiên lại sốt rồi?
Chu Lâm nhìn lướt qua quần ảo mỏng manh trên người Đoan Mộc Thanh Lỗi, cùng với chân không mang tất, nhíu mày một cái. Thằng nhóc này đại khái lại lười tìm quần áo mặc cho nên ban đêm lạnh cũng không mặc thêm quần áo cho mình.
—— cho nên mới ngã bệnh?
“Cổ họng đau không?” Chu Lâm nắm lấy tay Đoan Mộc Thanh Lỗi, kéo hắn vào phòng ngủ đi đến giường, kéo chăn đắp toàn thân hắn, ngồi ở mép giường cúi đầu hỏi.
Đoan Mộc Thanh Lỗi vô lực phản kháng chỉ có thuận theo, đàng hoàng gật đầu một cái, “Rất đau.” Nhỏ nói một câu sau đó lại ho nhẹ.
“Bị cảm đúng không? Ai bảo cậu không mặc nhiều quần áo vào!” Chu Lâm nói xong nhìn đồng hồ trên đầu giường một chút, quyết định chủ ý. “Chìa khóa đâu? Đưa chìa khóa cho tôi, tôi đi ra ngoài mua chút đồ, trở lại rất nhanh.”
“Ở trong túi xách.” Đoan Mộc Thanh Lỗi nói xong liền muốn đứng dậy, lại bị Chu Lâm ấn trở về.
“Tự tôi tìm, cậu nằm đó cho tôi, không cho phép nhúc nhích.”
Ra lệnh như vậy, Chu Lâm lấy chìa khóa trong túi xách của Đoan Mộc Thanh Lỗi ra nhét vào túi. Bởi vì thời gian gấp nên không thể không về trước một lần rồi quay lại, lần này xuyên không nếu như đúng lúc ở ngoài cửa thì có chút phiền toái, cho nên phải chuẩn bị chìa khóa để ngừa vạn nhất.
Trước khi đi nhân tiện mở cửa sổ phòng khách ra, nghĩ để gió thổi thoáng một chút cũng tốt, Chu Lâm đi ra cửa nhà Đoan Mộc, tháo đồng hồ đeo tay xuống.
Ở trong nhà tìm chút thuốc cảm mạo và hạ sốt thường ngày hay dùng, xé toang nhãn ngày sản xuất và hạn sử dụng, lại thuận tay cầm một lọ Vitamin C, nhớ tới phương thuốc cổ truyền mẹ thường dùng lúc mình sốt khi còn bé, thế là lại vào phòng bếp chuẩn bị mấy tép tỏi. Không biết uống nước trái cây có tốt hơn không, Chu Lâm dứt khoát đi ra cửa mua táo cùng lê. Đến khi chuẩn bị hết đồ Chu Lâm mới điều chỉnh thời gian đeo đồng hồ lên, xuyên tới thì cách lúc mình vừa đi năm phút.
Móc chìa khóa ra vào cửa mới nhớ tới nếu nói xuống phố mua đồ thì phải mất nhiều hơn mấy phút nữa, nhưng Đoan Mộc Thanh Lỗi nằm ở trên giường buồn ngủ có lẽ sẽ không có khái niệm thời gian, vì vậy hẳn sẽ không cảm thấy kỳ lạ khi Chu Lâm chỉ cần vài phút ngắn ngủn đã xách một đống lớn đồ trở về.
Lại dò xét dò nhiệt độ trên trán của Đoan Mộc Thanh Lỗi, Chu Lâm lấy ra nhiệt kế nhét vào dưới nách của hắn, ba phút sau nhìn một chút —— 38 độ hai, đúng là có chút sốt.
Cũng may không nghiêm trọng tới mức phải đi bệnh viện, như vậy mình còn có thể đối phó. Nghĩ như vậy, Chu Lâm đi vào phòng vệ sinh múc một chậu nước ấm, sau đó ngồi bên giường ôm Đoan Mộc Thanh Lỗi vào иgự¢ mình, cỡi quần áo thay hắn lau thân thể thấm mồ hôi.
Mới đầu thằng nhóc còn có chút ngượng ngùng, quẩy người một liền bỏ qua, ngoan ngoãn mặc cho Chu Lâm định đoạt. Thay hắn mặc quần áo sạch sẽ lại để hắn nằm xuống lần nữa, Chu Lâm cầm mấy viên thuốc mình mang đến cùng một ly nước ấm đưa cho hắn.
Đoan Mộc Thanh Lỗi lau xong thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, uống thuốc xong sau lại bắt đầu buồn ngủ. Chu Lâm dùng nước lạnh ngâm khăn lông đặt lên trán của hắn, lại dùng băng gạc đắp tỏi nát vào lòng bàn chân của Đoan Mộc Thanh Lỗi, đắp kín chăn tắt đèn đi ra phòng ngủ.
Dùng điện thoại trong phòng khách nhắn tin cho mẹ Đoan Mộc, bởi vì không biết lúc nào đối phương sẽ trở về nên cứ ngồi ở một bên nhìn TV chờ.
Đợi một hồi không có hồi âm, trong phòng Đoan Mộc Thanh Lỗi lại truyền đến tiếng nói thầm nho nhỏ, nghĩ có phải hắn đang gọi mình hay không, Chu Lâm mở đèn đi vào, sau đó phát giác thằng nhóc này thật ra đang gọi mẹ trong giấc mộng.
“Khó chịu sao?” Nhỏ giọng hỏi một câu, Chu Lâm lấy khăn lông trên trán xuống, lại dùng tay đo nhiệt độ, cảm thấy khá hơn vừa rồi một chút định thu hồi tay thì lại bị thằng nhóc theo bản năng bắt được.
“Mẹ. . . . . .”
Mắt còn nhắm lại nắm thật chặt tay Chu Lâm không chịu buông, Chu Lâm cười khổ một tiếng, đành phải nhét tay của mình và Đoan Mộc Thanh Lỗi vào trong chăn.
Dịch dịch kín chăn quanh cổ hắn, thằng nhóc này cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn Chu Lâm một hồi mới kêu một tiếng “Anh Khiết Văn” , lại mơ mơ màng màng ngủ lần nữa.
Cảm giác không thể để hắn nằm một mình như vậy, Chu Lâm sờ sờ đầu Đoan Mộc Thanh Lỗi, cứ như vậy bảo trì tư thế nắm tay, nằm ở mép giường.
Bên tai dần dần vang lên tiếng hít thở đều đều của thằng nhóc khiến Chu Lâm có cảm giác ý thức của mình cũng càng lúc càng phiêu xa. . . . . .
“Ô ô ô. . . . . .”
Là ai, người nào đang khóc?
Chu Lâm đứng trên mảnh đất trống ở công viên, tìm kiếm khắp nơi.
“Ô ô ô. . . . . .”
A, thấy được. Là một đứa bé đang đứng ở nơi không xa, nhỏ giọng nức nở.
“Ô ô ô. . . . . .”
Chu Lâm đi tới ngồi chồm hổm xuống, sờ đầu cậu bé:
“Xảy ra chuyện gì? Em là ai? tại sao em khóc?”
“Ô ô ô, mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . .”
“Mẹ xảy ra chuyện gì? Không thấy mẹ sao? ”
Chu Lâm kiên nhẫn hỏi theo.
Nhưng cậu bé cứ cúi đầu, không ngừng không ngừng khóc thút thít.
Muốn lau nước mắt cho nó một chút, vươn tay thì lại thấy nó đột nhiên phát hiện cái gì, ngẩng đầu lên nhìn phía trước, sau đó xuyên qua thân thể Chu Lâm chạy về phía trước.
“Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . .”
“Này, đừng chạy, bên kia không có đường.”
Chu Lâm nói, đuổi theo. Nhưng không chạy được mấy bước lại vấp phải tảng đá dưới chân, nặng nề té xuống đất.
“Mẹ kiếp ——! Đau quá!” Sờ sờ đầu, Chu Lâm từ từ đứng dậy. Còn đang suy nghĩ tại sao rõ ràng đang đi phía trước bị ngã lại là cái ót, đột nhiên tỉnh ngộ ra vừa rồi đang nằm mơ.
Nói như thế, cậu bé trong mộng là Đoan Mộc Thanh Lỗi?
Chu Lâm xoa đầu nhìn chung quanh, trí nhớ trước khi ngủ dần dần khôi phục, trên lưng liền toát ra mồ hôi lạnh.
—— nguy rồi, thế mà lại ngủ trong khi xuyên không!
Rõ ràng đang nằm ở bên cạnh Đoan Mộc Thanh Lỗi, cứ như vậy không hề phòng bị xuyên về lại phòng của mình —— như thế nếu bị phát hiện cũng không kỳ lạ, hơn nữa nếu xảy ra vấn đề chỉ có thể trách mình. . . . . .
Dĩ nhiên, bây giờ không phải lúc suy tính điều này, đầu tiên phải xuyên về xem tình bên kia thế nào đã, đồng hồ. . . . . .
Đúng rồi, đồng hồ đeo tay đâu?
Chu Lâm lật loạn một đống quần áo dơ chất đầy trên ghế sa lon, cuối cùng cũng tìm được đồng hồ ở giữa khe hở hai cái đệm. Cầm lấy thấy đồng hồ không có bất kỳ hư hại gì, Chu Lâm thoáng thở ra, sau đó đứng dậy cầm điện thoại di động trên bàn nhìn đồng hồ:
18: 22.
Như vậy mình xuyên về ít nhất lại qua hai giờ. Chu Lâm tính toán một lần thời gian lần trước mình xuyên không, chỉnh kim đồng hồ thành nửa đêm 55 phút ngày 7 tháng 10 năm 1995.
—— Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn còn nằm ngủ trên giường.
Thấy một màn như vậy cuối cùng Chu Lâm cũng thở phào nhẹ nhỏm.
Phòng vẫn xốc xếch như trong ấn tượng, có thể thấy không có người nào khác đi vào—— không có gì ngoài ý muốn phát sinh, nhưng cũng nói rõ đến bây giờ mẹ Đoan Mộc vẫn chưa trở lại. Chu Lâm nhíu mày, như cũ dò xét dò nhiệt độ của Đoan Mộc Thanh Lỗi trước.
Nhiệt độ giảm một chút, cảm giác không kém nhiệt độ lúc bình thường bao nhiêu. Hô hấp cũng rất thuận lợi, mũi vốn có chút nghẹt cũng đã nghe không thấy.
Hạ sốt rồi? Chu Lâm nghĩ vậy. Cúi đầu nhìn thấy băng gạc cuốn nhét trên tủ đầu giường, ngẩn người liền cuống quít kéo chân Đoan Mộc Thanh Lỗi từ trong chăn ra, cỡi băng gạc quấn phía trên.
Cạo lớp tỏi dính vào lòng bàn chân, Chu Lâm lấy một chậu nước ấm nữa lau lòng bàn chân của hắn một chút, sau đó nhìn nơi đó đã bắt đầu đỏ lên, vị trí trung tâm còn có một điểm nhỏ bị rộp lên —— hiển nhiên cách bọt nước cũng chỉ một bước.
Quả nhiên để quá lâu rồi. Khi còn bé mình cũng bị mẹ làm chuyện đồng dạng, không ngờ dùng ở trên người người khác cũng phạm vào sai lầm đồng dạng.
——mấy ngày sau chắc bàn chân sẽ vừa ngứa vừa đau đi? Không biết thằng nhóc này biết chuyện đã xảy ra sẽ cảm kích mình hay hận mình đây. . . . . .
“Hì.” Vừa nghĩ tới Đoan Mộc Thanh Lỗi mặt vô biểu tình nhảy lò cò đi bộ đã cảm thấy buồn cười. Chu Lâm dọn dẹp phòng một lần, cầm lấy sách ngồi ở đầu giường, tiếp tục bắt đầu thời gian bồi giường khá dài đêm nay. . . . . .
Hai giờ sáng, trong hành lang vang lên tiếng bước chân, nghe ra là tiếng giày cao gót thì Chu Lâm liền xoa xoa ánh mắt mệt mỏi vìđọc sách, ngồi ngay ngắn lại.
Tiếng lạch cạch càng ngày càng gần, cuối cùng cũng dừng lại ở ngoài cửa. Cửa bị mở ra thì Chu Lâm đã đứng dậy đi ra ngoài đón, gặp được mẹ Đoan Mộc mới vừa về nhà đang đứng ở trong phòng khách.
“A, chú út? Hôm nay ngủ lại với Lỗi Lỗi sao?”
Cho tới bây giờ chưa từng thấy Chu Lâm ngủ lại qua đêm, mẹ Đoan Mộc đang cỡi giày hơi giật mình đứng thẳng người lại. Chu Lâm lắc đầu một cái, vuốt tóc chần chờ nói:
“Em nhắn tin cho chị không thấy chị trả lời.”
“Thật à? Chị không thấy.” Nói xong mở túi xách, lấy điện thoại ra nhìn, xin lỗi nói, “Hết pin rồi, hèn gì chị cứ nghĩ sao buổi tối an tĩnh thế. Có thế nào chuyện sao?”
“Vâng, là có, nhưng bây giờ không sao nữa. Buổi tối lúc em tới thì Thanh Lỗi hơi sốt, chắc là bị cảm mạo. . . . . . em cho cậu ấy uống thuốc, đi ngủ. . . . . . Cái đó, bây giờ đã tốt hơn nhiều. . . . . .”
Nói đến sốt thì mẹ Đoan Mộc đã bắt đầu đi vào phòng—— thấy con trai nằm trên giường liền ngồi ở mép giường, vừa sờ mặt con trai, vừa dùng cái trán dán lên đo nhiệt độ, xác nhận quả thật không có gì đáng ngại, cuối cùng bà mới thở phào nhẹ nhỏm, quay đầu nói tiếng cám ơn vào Chu Lâm đi vào cùng.
Muốn nói không có gì, nhưng vừa mở miệng lại không thể nói ra mấy lời khách sáo. Chu Lâm nhìn mẹ Đoan Mộc dịu dàng nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi, im lặng một hồi, nói tiếng “Vậy tôi đi về trước.”
“Sao phải về? đã muộn như thế, tối nay ở lại ngủ đi?” mẹ Đoan Mộc đứng dậy, vừa giữ lại vừa đi theo Chu Lâm ra ngoài phòng ngủ.
“Không được. Em về nhà còn phải viết ít đồ, hai ngày nữa phải nộp. Thanh Lỗi tỉnh lại thì nói cậu ấy ăn thêm một chút gì đó, em có mua nước trái cây, đặt ở phòng bếp, cậu ấy muốn ăn thì nên ăn nhiều táo một chút. . . . . .” Chu Lâm nói lại dừng bước, suy nghĩ một chút, lấy phiếu điểm từ trong túi ra, đưa tới.
“Đây là gì?”
“Là phiếu điểm của Thanh Lỗi. Hôm nay giáo viên phát lúc họp phụ huynh.”
“Gì? Họp phụ huynh?” mẹ Đoan Mộc giật mình nhận lấy, “Đứa nhỏ này sao không nói với chịu.”
“Cậu ấy nói không muốn chị phiền toái.”
“Sao lại phiền toái? Đứa nhỏ này thật là. Từ nhỏ đến lớn họp phụ huynh không phải đều do chị đi sao, tới bây giờ không có vắng bữa nào. . . . . . Hơn nữa lần này còn phiền chú út đi một chuyến.”
“Không, không phiền toái.” Chu Lâm vội vàng lắc đầu, “Em không sao. . . . . . Quan trọng là … cậu ấy nói nguyên nhân không muốn chị phiền toái, là vì cho rằng chị sắp tái hôn rồi.”
“Cho là chị tái hôn?” mẹ Đoan Mộc trừng lớn mắt, sau đó bừng tỉnh cười lên, “Đứa nhỏ này nhất định là hiểu lầm. Gần đây là có một người đàn ông đang theo đuổi chị, nhưng chị không tính tái hôn đâu.”
“Là vậy sao. Vậy chị nên nói rõ với cậu ấy một chút.” Chu Lâm cười cười, cuối cùng nói tiếng “Gặp lại” .
Năm phút sau liền trở lại nhà mình, thân thể thư giản mới phát giác bụng đã đói không chịu được. Ra cửa tùy tiện ăn chút gì đó, Chu Lâm trở lại phòng mở máy tính lên. Hồi lâu không lên QQ có rất nhiều thông báo, mà Chu Lâm nhìn chòng chọc mấy thông báo nhảy lên mà ngẩn người.
Vốn y không muốn làm mấy chuyện dư thừa, nhưng trải qua chuyện chiều nay hai mẹ con vẫn phải cần nói chuyện với nhau một lần.
Trong mộng cậu bé Thanh Lỗi luôn gọi mẹ, thật ra trên thực tế mẹ Đoan Mộc cũng luôn luôn nhìn hắn ——
Đã như vậy, không muốn bị bỏ lại thì cứ mặc cho kệ tất cả, làm nũng với mẹ mình không phải sẽ tốt hơn sao?
Chu Lâm thuận tay cầm lấy một quyển tạp chí đắp lên mặt, bởi vì tưởng tượng đến bộ dạng Đoan Mộc Thanh Lỗi làm nũng, không khỏi cong khóe miệng nở nụ cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc