Đóng Cửa Thả Boss - Chương 10

Tác giả: Tứ Mộc

An Tín ba chân bốn cẳng chạy theo lối cửa ngách, vẫn nghe tiếng Chính Nam hờ hững nói với A Joe: “Anh yên tâm, tôi tự xử lý được”.
“Cậu xử lý kiểu gì? Họp báo được nửa chừng thì chạy tới đây, để phóng viên ngồi trơ trong hội trường, chuyện này là thế nào chứ!” Tiếng A Joe rõ ràng là đang rất bực.
“Tôi đã nói trước với anh rồi, cô tóc xoăn đó anh không thể đùa, ai bảo anh không nghe lời?”
“Ôi chao tiểu tử thối kia, giờ đủ lông đủ cánh rồi, dám nói như thế với anh hả?”
“Thôi thôi, cùng lắm lát nữa tôi nói rõ với giới truyền thông đó là trò đùa thôi, anh còn nói nữa, bọn họ lại có luôn tin người quản lý sao bất hòa bây giờ”.
“Cậu…”
An Tín chạy một mạch vào phòng chờ liền kề, vỗ vỗ Ⱡồ₦g иgự¢ vẫn đang nện trống thình thịch, lần đầu tiên thấy Chính Nam cũng rất đáng yêu. Cậu cùng cô gây chuyện, cùng cô cười, chọc cho cô vui, vì cô đến thế vai, vì cô làm rất nhiều điều. Đương nhiên là cậu cũng hay bắt nạt cô, thấy cô luống cuống chân tay thì cười rất sung sướng, có điều đó mới chính là con người thật của Chính Nam, không che giấu bất cứ điều gì, thẳng thắn thể hiện tất cả mọi thứ trước mặt cô. Cô cũng từng tò mò hỏi cậu vì sao lại phải khổ sở như thế, cậu kéo mớ tóc xoăn của cô thờ ơ đáp: “Trong giới giải trí rất mệt mỏi, trước mặt cô tôi không muốn phải mệt như thế”.
Thì ra cậu coi cô là thứ đồ gia vị để nghỉ ngơi giải trí, cô giơ nắm đấm kháng nghị, cậu 乃úng 乃úng thái dương cô, “Cô phải biết thỏa mãn chứ, có thể tiếp xúc với mỹ nam ở cự ly gần thế này, cô lời to rồi”.
An Tín giơ móng vuốt túm lấy tóc Chính Nam, không chịu thiệt một tí nào. Chính Nam có lần dừng lại nắm lấy cánh tay cô, đăm chiêu nhìn cô nói: “An tóc xoăn, cấu tạo của cô có phải bị thiếu mất linh kiện gì không thế?”
An tóc xoăn tặng cậu một cái lườm xém mặt.
“Không đúng, có một mỹ nam đẹp trai ngời ngời như tôi ở trước mặt, tại sao cô đến chút thẹn thùng tối thiểu cũng không có, lẽ nào cô là cục băng phiến trong truyền thuyết?”
An Tín tỏ vẻ xem thường: “Xí, tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, tôi không thích ngôi sao giải trí”.
“Tại sao?” Sắc mặt cậu trở nên khó coi, đôi mắt hoa đào híp thành khe dài mảnh, thoáng phả ra tiết xuân lạnh lẽo.
Cô xua xua tay phản đối: “Cậu biết Jun In Kwon không?”
Anh sờ cằm: “Bậc thầy âm nhạc Hàn Quốc thì liên quan gì đến chuyện của tôi?”
“Trên thế giới này không có ai thuần túy, minh tinh thần tượng cũng không ngoại lệ. Năm ấy tôi đã vì thầy Jun mà rung động biết bao, ông ta chẳng phải cũng vướng vào xì căng đan nghiện hút và đầu cơ đó sao, khiến tôi cảm thấy thiên đường tinh thần đảo lộn. Từ đó trở đi, tôi chuyên tâm mê mẩn MJ và... không ôm mộng với giới giải trí nữa”.
Chính Nam rất không hài lòng với câu trả lời ấy, bấu má cô: “Nhưng chúng thì có liên quan gì tới tôi chứ, tôi có làm gì đâu”.
“A La A La, cậu giờ vẫn còn trong trắng, không lâu nữa cậu sẽ mất đi phẩm hạnh thôi”.
Cô nàng tóc xoăn nói không sai, cùng với danh tiếng ngày càng nổi như cồn của Chính Nam, hàng ngày đều có vô số paparazzi theo sát cậu, hôm nào cũng có các nữ minh tinh, rồi người mẫu “nghĩ ra cách mới” để tạo tin đồn với cậu. Nếu cậu không bằng lòng, công ty còn phái A Joe đến căn dặn cậu, đến khi nào cậu mụ mị đầu óc đi mới thôi.
“Chính Nam cậu đừng quên mời Vưu Vụ uống trà chiều đấy, đến số 43 Phố Mới, ở đó sẽ có báo giải trí chờ sẵn, hành động nhớ mờ ám một chút, công ty có quyền đưa tin toàn bộ quá trình”.
Trong lúc cùng chơi đùa với An Tín, Chính Nam bị cô truy hỏi chuyện đầu cơ và tin đồn tình ái vỡ lở ra, vẻ mặt lúc nào cũng hờ hững. Như bây giờ, An Tín bị Chính Nam lôi từ bảo tàng tượng sáp đến một câu lạc bộ, tiếng nhạc điện tử trong đó ầm ĩ chói tai, cô vẫn vừa bịt tai, vừa săn lùng tin đồn nhảm, hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt của đương sự.
Chính Nam uống một ngụm Martini, đẩy gương mặt sát lại gần của An Tín ra, lạnh lùng hỏi: “Sao cô có thể xấu xa đến thế nhỉ? Định đổi nghề làm biên tập hay sao?”
An Tín hai mắt sáng rực, nhìn Chính Nam không chớp mắt: “Ý kiến hay, nói không chừng bám lấy cái cây tiền là cậu, tôi sẽ phát tài cũng nên”.
Cậu nhìn cô vẻ coi thường: “Không phải cô nói không có hứng với giới giải trí sao?”
Cô lập tức thanh minh: “Tôi chỉ là không ôm ảo tưởng về nó thôi, không phải không hứng thú. Cậu cũng biết đấy, chuyện phiếm chính là cái gốc của toàn dân mà”.
Cậu cứ thế gạt quả đầu tóc bù xù cứ xán lại gần của cô ra: “Tránh qua một bên và ngồi yên đó, đừng quên cô có trách nhiệm làm cho tôi vui, tôi vẫn chưa ký hợp đồng đâu đấy”.
Nghe thấy thế, An Tín liền nhụt chí, mặt đang vênh váo biến thành bánh bao nhúng nước, môi cũng cong lên. Cô kéo ghế ngồi trước bàn quầy bar, định lại gần chút để tiện du thuyết(8), nhưng không kéo nổi.
(8) Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.
Cô bèn trèo lên ngồi, ngượng ngập nói: “Chúng ta đã thân quen thế rồi, cậu đồng ý đi mà".
“Quen thì quen, công việc lại là chuyện khác”.
An Tín cúi gằm mặt xuống như trái cà. Nghĩ ngợi một hồi vẫn không cam tâm, ngẩng đầu lên nói: “Chính Nam tốt bụng của tôi, rốt cuộc cậu muốn thế nào, chỉ cần cậu nói ra, tôi nhất định sẽ làm cho cậu”.
Chính Nam uống cạn rượu, đặt ly xuống, hai tay ấp vào má cô, vê qua vê lại như nhào bột. “Cô mở to mắt ra mà nhìn xem, đàn ông như tôi đây thì cần thứ gì”. Cậu phả một hơi rượu mát lạnh vào cô, mím môi vỗ vỗ khuôn mặt bánh bao của cô, cười gian xảo: “Ngoan ngoãn đi, nhé!”.
Cậu bước về phía sàn nhảy, giơ tay 乃úng cái tách, tiếng nhạc điện tử bỗng trầm lại, như có cảm ứng, chuyển sang vũ khúc Samba nhiệt tình phóng khoáng. Một cô gái thân hình mảnh mai xoay một vòng, lắc lư trước mặt cậu, giơ cổ tay trắng như tuyết ra, ngoắc gọi cậu.
Chính Nam mỉm cười đáp lại, trong lúc cô gái lắc lư cọ sát thân mình, chầm chậm cởi bộ áo khoác ngoài, vù cái quăng tọt lên quả đầu xoăn của An Tín. An Tín đẩy áo ra, thấy quần áo trên người hai kẻ đang nhảy quấn lấy nhau kia đã không còn bao nhiêu, miệng bất giác há thành hình chữ o.
Trong cuộc sống tiếp thu nền giáo ᴆục truyền thống, cảnh tượng trước mắt rõ ràng thuộc loại hiếm thấy, hơn nữa còn vô cùng kích thích, kích thích mạnh mẽ tinh thần An Tín.
Chính Nam ϲởí áօ khoác ngoài chỉ mặc độc áo T-shirt ôm sát người hình tim, để lộ cánh tay rắn chắc dẻo dai, đôi cánh tay ôm eo cô gái trong lòng, khiến nửa thân dưới của cô và anh như dính lấy nhau. Cô gái nhảy cùng mặc váy hai dây, gấu váy không quá ௱ôЛƓ, cô khẽ đu đưa theo tiếng nhạc, ҨЦầЛ ŁóŤ ren màu đỏ như ẩn như hiện.
Người nam cúi đầu thâm tình chan chứa, người nữ ngửa mặt ánh mắt mơ màng. Gian tình trần trụi tràn lan, An Tín nhìn mà suýt đổ máu mũi. Ngôn ngữ cơ thể của họ rất phô trương, cặp đùi trơn nhẵn như lụa của cô gái đang bám lấy eo Chính Nam, vươn cổ ngửa mặt ra phía sau, An Tín nhìn theo rãnh sâu hút mắt trước иgự¢, thậm chí còn trông thấy cả miếng dán иgự¢ của cô nàng.
Lúc ấy, tiếng nhạc cũng H(9) đến cực điểm, phòng máy vọng lại tiếng DJ, lẫn trong nhịp điệu dồn đập: “Anh chàng và cô nàng hot nhất chỗ chúng ta tối nay đã High cả rồi, mọi người còn chần chờ gì nữa?”. Đám nam nữ uống rượu còn lại chen nhau bước lên, nhao nhao chuyển động trên sàn nhảy.
(9) H (High): cao hứng
An Tín xoa xoa mũi, trên cánh tay là áo khoác của Chính Nam, len qua len lại giữa những khe người. Khi tiếng nhạc ✓út lên, người ra nhảy cứ hai người một cặp, mặt đối mặt hòa vào điệu Lambada quyến rũ. Cô rụt cổ chen tới cạnh Chính Nam, bịt tai gào lên: “Chính Nam, tôi về trước nhé?”
Chính Nam kéo lấy eo bạn nhảy, xoay một cái, đối diện An Tín. Cậu dừng lại, gương mặt khôi ngô lấm tấm mồ hôi, nhưng cậu không lau. “Cô chẳng phải muốn ký hợp đồng sao?” Cậu nheo mắt nhìn cô, giọng nói có phần lạnh lùng, trái ngược hoàn toàn với vẻ nhiệt tình khiêu vũ khi nãy.
An Tín trong đám người xô xô đẩy đẩy nhìn cậu gật đầu. Cậu mặt lạnh tanh nhìn cô không chớp, hơi lạnh quanh người càng toát lên rõ rệt. Cô chau mày đối mặt với cậu, cuối cùng cũng đợi được cậu lên tiếng: “Thế này đi, chỉ cần cô cũng làm cho tôi vui được, tôi sẽ ký bản hợp đồng này”.
An Tín mừng như bắt được vàng len tới cạnh cậu: “Thật không?”
Chính Nam gật đầu, nhìn bốn xung quanh: “Đương nhiên. Nếu cô có thể nhảy thắng được bọn họ, tôi cũng có thể làm một việc vì cô, đó là quy tắc ở quán bar này”.
“Cậu muốn tôi thi nhảy?”
“Không, nói chính xác là, tôi muốn nhìn cô nhảy, nhảy vì một mình tôi”.
Sắc mặt An Tín trở nên khó coi: “Tôi chỉ biết nhảy kiểu MJ thôi, ngoài ra thì không rành lắm”.
Chính Nam xoay người định đi, nói: “Tùy cô thôi”. Dọa cô vội vã túm chặt lấy tay cậu, lôi về phía ghế băng: “Được rồi được rồi, để tôi chuẩn bị một chút đã”.
Chính Nam cúi đầu đưa gương mặt đẹp trai tới trước mặt cô, không động đậy. An Tín nhìn cậu đầy hoài nghi, cậu sốt ruột nói: “Lau mồ hôi”. Cô nhướn khóe môi, lôi khăn tay ra giúp cậu lau mồ hôi.
Chính Nam uể oải ngồi xuống, ghế băng ôm lấy thân hình cậu, dường như hợp cùng khí chất đế vương của cậu càng tăng thêm vẻ quyền quý. Cậu tay chống trán, không nói không rằng, chằm chằm nhìn An Tín.
An Tín trong lòng như có lửa đốt đứng ngồi không yên. Cô đứng ૮ɦếƭ trân tại chỗ mướt hết mồ hôi, cảm thấy với kỹ năng nhảy đường phố tay mơ của cô thì không sao PK được với những cô gái trên sàn nhảy, chi bằng tìm cách khác. Cô rời đi một lát, lúc quay lại trên đầu đội mũ tai thỏ, áo dài tay hình nhóc Maruko trên người cũng đổi thành áo sơ mi ôm người màu trắng, toàn bộ đều là cô bỏ tiền ra thuê.
Cô thấy mặt Chính Nam có vẻ sắp phì cười, âm thầm tự động viên mình. Tuy có chút ngượng nghịu, nhảy cho cái thứ yêu nghiệt này xem thì thà ra phố nhảy Flash mob còn hơn, nhưng nhiệm vụ Boss Dụ giao phó, cô bất luận thế nào cũng phải hoàn thành. “Left Left Right Right Go Turn Around Go Go Go!” Cô bắt đầu nhảy điệu con thỏ từ đầu tới cuối. Chính Nam mặt không chút biểu cảm.
Có vẻ như điệu nhảy dân dã tầm thường này không có cách nào lọt mắt đại thiếu gia rồi, An Tín bới tóc nghĩ ngợi, đột nhiên bước tới trước cậu, cúi người, giơ nắm tay nắm chặt ra: “Giúp tôi làm một trò ảo thuật được không?”
Chính Nam keo kiệt không thèm liếc cô lấy một cái.
Cô không nản lòng, mỉm cười, xòe tay ra, nói: “Surprise!(10)”.
(10) Ngạc nhiên chưa.
Nhưng thực ra chẳng có surprise nào hết, lòng bàn tay cô trống trơn. Có điều không quan trọng, mục đích của cô là thu hút sự chú ý của cậu.
An Tín nhanh chóng lôi tấm tranh dán tự chế trong túi quần ra, lúc Chính Nam đang nhìn tay phải cô, túm trên không một cái rồi mở tay trái ra, giơ tấm dán Q có in hình cậu ra trước mắt cậu, cười hề hề: “Đây là mặt cậu nè, rất đáng yêu đúng không?”
Chính Nam trên tấm dán Q mặc giáp chiếu màu cam tay cầm thanh kiếm rất Q, đang ngoái đầu cười gian xảo. An Tín nín thở bụng lẩm nhẩm “A di đậu phụ, a di đậu phụ(11), tài liệu trên mạng đừng gạt con”, hy vọng cậu ta nhận lấy món quà nhỏ này, đó là linh cảm cô tìm được từ hồ sơ tư liệu của cậu mà!
(11) “A di đà phật” đọc chệch đi
Chính Nam nhìn bàn tay cô, uể oải nhặt lấy tấm hình dán, quăng cái vèo vào đĩa hoa quả, “Vô vị”, anh nói với vẻ vô cùng chán nản, “Tôi muốn thấy cô nhảy”.
An Tín cúi gằm mặt, xốc lên tinh thần, quyết định liều một phen. Khởi động chân tay trước, xoay xoay vai, cô đột nhiên bắt đầu điệu “Hồ thiên nga” trong tiếng nhạc chát chúa.
Giơ tay, nhịp điệu, tư thế cổ tay phải đẹp, nhón chân, thân người phải vươn ra hết cỡ, để thể hiện dáng cổ thon dài thanh tú của thiên nga, đương nhiên có thể liếc mắt, kết hợp với ánh mắt mơ màng, đẹp mà man mác buồn thì càng tốt, trên mạng chẳng đã nói “Sét đánh không sợ, không sợ không có tội, ૮ɦếƭ một người làm đệm lưng, ૮ɦếƭ hai người nhanh có đôi” đấy thôi?
Kể cả có bị người ta cười nhạo, để có được bản hợp đồng đó, cái gì cô cũng có thể chịu được.
Thế là trong vũ trường huyên náo, rất nhiều người đều trông thấy, một cô gái “tự kỷ” nhảy điệu ba lê trong “Phi My sắc Vũ” hừng hực.
Chính Nam quả nhiên phá lên cười ha ha, cô cắn môi tiếp tục nhảy. Các cô gái trong sàn nhảy trông thấy bên này “có biến”, đều cười hi hí chạy đến bên ghế băng, tiến hành màn bao vây quan sát tàn bạo vô nhân đạo.
An Tín vừa xoay tròn, vừa buông ánh mắt đẹp man mác buồn: “Đủ chưa? Có cần tạo dáng chữ S của phù dung tỷ tỷ nữa không?"
Chính Nam nhìn đôi mắt không chút nét cười của cô, lặng im, rồi bỗng hét lên: “Đủ rồi!”
An Tín lập tức tóm lấy cái tai thỏ lông xù, chạy đến chỗ ba lô rút hợp đồng ra, đập 乃út tốc ký vào tay cậu: “Ký thôi”. Mặt cô lấm tấm những giọt mồ hôi, càng tôn thêm nước da trắng ngần, lăn xuống như giọt sương mai, miệng thở phì phò, cả người nóng gần ૮ɦếƭ. Các cô gái ăn mặc mát mẻ hợp thời vây lại, giơ ngón tay sơn màu ra, dí vào mặt cô: “Cô bé này thú vị thật đấy, sau phải năng tới chơi đấy nhé”.
An Tín cười cười, lau sạch mặt, cẩn thận thu dọn hợp đồng, đến một câu cáo biệt cũng không nói, lao thẳng ra ngoài cửa.
Tối đến chẳng có tâm trạng online game, hai hôm sau lúc đảo qua, thấy Tướng Công nhắn lại một câu: “Anh còn nhớ em từng nói em biết khiêu vũ, bao giờ có thể biểu diễn riêng cho anh xem đây?”
Khiêu vũ, lại là khiêu vũ, An Tín bĩu môi, tắt luôn trò chơi. Hôm sau nữa online cho Bảo Bảo ăn, không gặp Tướng Công, chỉ thấy lời nhắn của anh như thường lệ: “Em có cảm giác này không? Một người em từng lãng quên, nhưng người đó vẫn luôn nhớ tới em, hy vọng em sẽ nhớ người ta?”
An Tín nghĩ rồi lại nghĩ, không thấy quên thứ gì quan trọng cả, bèn gõ hai chữ trả lời: “Không có”.
Từ đó trở đi, đệ nhất PK với ID “Tướng Công Nửa Đêm” biến mất một thời gian, khiến Tinh Linh trong trò chơi có chút mất phương hướng.
An Tín nằm dài trên chiếc giường nhỏ, không hề buồn ngủ. Chuyện xảy ra hôm nay có chút không vui, cô cũng không hiểu Chính Nam đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy bầu không khí quá ư nặng nề. Sau cùng cậu cũng ký tên, ánh mắt nhìn cô đen thẫm lại, dường như có điều muốn nói song lại thôi.
Nhưng cô thật sự không có ý muốn tạo tin đồn tình ái với minh tinh. Những lời về bậc thầy âm nhạc Jun In Kwon, cô không hề lừa gạt cậu. Đang nghĩ ngợi, chợt Dụ Hằng gọi điện đến, “An Tín, cô về nhà chưa?”
Nghe anh gọi thẳng tên mình, cô lập tức hào hứng hẳn lên.
“Về rồi, về rồi, đang chuẩn bị ngủ đây”. Dụ Hằng ngừng lại một chút, hình như đang đắn đo xem mở lời thế nào, một lúc lâu sau mới hạ thấp giọng: “Thư ký Dương nói với tôi cô đã lấy được hợp đồng, trước tiên xin chúc mừng thành tích của cô…”
Muộn thế này gọi đến để chúc mừng và khen thưởng cô ư?
Cô cảm thấy có chút khó hiểu, túm tóc tiếp tục nghe anh nói. Anh đột ngột đổi ý, quay sang hỏi: “Nghe nói mấy ngày nay cô qua lại rất thân với cậu Nguyễn?”
Cô nghĩ ngợi, vì cái hợp đồng đó, cô đúng là dính chặt lấy Chính Nam, nhưng cô vốn cũng không mong như thế, cho nên nhất thời cô tìm không ra từ gì để trả lời.
Dụ Hằng thì hình như lại tưởng “im lặng có nghĩa là đồng ý”, giọng nói trong câu tiếp theo trở nên vừa lạnh vừa trầm. Anh nói rõ ràng: “Công việc là công việc, hy vọng cô không để tình cảm riêng tư ảnh hưởng quá nhiều”.
Cô cuối cùng cũng nghe ra sự không bằng lòng của anh, không kìm được há hốc mồm: “Dụ Hằng, anh đang giận sao?”
Bên kia ngẫm nghĩ một hồi mới đáp: “Đúng vậy”.
“Tại sao?”
Chân tướng sống động như thật, bên kia lại lặng ngắt như tờ.
“Được thôi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn”. An Tín bực bội ngắt điện thoại.
An Tín hoàn thành thuận lợi nhiệm vụ ký hợp đồng, được thư ký Dương khen ngợi. Chị ta đích thân hạ mình đến phòng kế hoạch, trước là tuôn ra một tràng những câu khách sáo, đợi đến lúc mọi người trong phòng đều đã ra ngoài làm việc, chị ta bỗng cúi người lại gần An Tín, hạ thấp giọng: “Nghe nói cô và Nguyễn Chính Nam rất thân thiết”
Lại chuyện ấy rồi...
An Tín thực sự rất muốn biết chị ta đến đây là đại diện cho cá nhân Dụ Hằng hay cho Dực Thần, có phần lơ đãng đáp: “Không có”.
“Vậy nhân việc công tiếp cận cậu ấy đi”. Bạch cốt Dương thốt ra câu khiến người khác sững sờ.
An Tin cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chị ta: “Tại sao?”
“Cô quên mất yêu cầu trên hợp đồng rồi sao?”, Bạch cốt Dương duỗi chân ra, để lộ đường cong mảnh mai xinh đẹp, ngồi dựa lên mép bàn, đôi tất lụa màu đen bóng khiến An Tín hoa hết cả mắt. “Tổng bộ hy vọng cậu ta mở rộng danh tiếng, tốt nhất là có thể cùng nhân viên của Dực Thần tạo tin đồn tình ái, nếu vụ đó thành công, lấy luôn cô gái đó, cùng cậu ta làm người phát ngôn cho trò chơi”. An Tín đứng bật dậy, chân ghế ma sát với sàn gây ra tiếng kêu lớn. “Đây Là ý của Dụ tổng sao?”, cô cuống cuồng hỏi.
Nhưng cuộc điện thoại tối qua rõ ràng thể hiện rằng anh ấy phản đối mà!
Anh toàn vậy, nói năng không rõ ràng, khiến cô cứ phải băn khoăn khắc khoải, ngày ngày lên lên xuống xuống chả khác gì thủy triều, khó chịu muốn ૮ɦếƭ.
Bạch cốt Dương xua xua ngón trỏ: “Suỵt, đừng có phản ứng mạnh thế chứ, là ý của ai không quan trọng, cốt sao có lợi cho Dực Thần là được”.
An Tín ủ rũ nói không nên lời, cô chẳng buồn tiễn Miss Dương ra cửa nữa, ngồi ngây ra ghế thẫn thờ. Năm ngày nay từ hôm bám lấy Chính Nam ký hợp đồng, cô chạy miết bên ngoài, chưa một lần gặp trực tiếp Dụ Hằng. Lúc trước là Chính Nam chủ động đến tìm cô, gây ra tin đồn không lớn cũng chẳng nhỏ ở Dực Thần, Boss Dụ căn bản không hiểu được tâm ý của cô, nếu không sao có thể để thư ký của anh chạy đến khen ngợi kiểu việc công xử theo phép công thế này, muốn biết, anh chỉ cần gửi thư trên MSN là được rồi mà!
Cô bắt đầu oán trách Boss Dụ, cảm thấy con người anh thật khó đoán.
Tối tan làm, An Tín lấy tấm ảnh có chữ ký của Chính Nam ra dụ dỗ được bà tám Chương Tiểu Muội, nghe
ngóng đủ loại tin tức từ cô. Chương Tiểu Muội vui mừng khấp khởi nâng tấm áp phích, hết nhìn trái lại ngó phải bức ảnh chụp nửa người của Chính Nam, sau cùng dán luôn lên mặt mình, mơ màng kêu gào mãi không thôi.
An Tín chỉ muốn đập phát ૮ɦếƭ luôn nha đầu thối này. Cô hung tợn giật lại tờ áp phích, quát: “Nói mau!”
“Được rồi, được rồi”. Vẻ mặt Chương Tiểu Muội không giấu nói vẻ xót xa. Cô nhảy lên với tờ áp phích An Tín giơ mãi lên cao, miệng nói, “Hôm ấy em đưa giấy tờ lên, thì nghe thấy người đẹp Lan đang nói chuyện với Miss Dương, người đẹp Lan hỏi lịch làm việc của Chính Nam, định mời anh ấy tham dự lễ cắt băng, Miss Dương bèn kể về chuyện của Chính Nam, người đẹp Lan lại nói, “Sao chị không nhân đợt tuyên truyền này mở rộng tầm ảnh hưởng của game mới?” Cô ta gợi ý bố trí cho anh ấy cùng nhân viên của Dực Thần tạo tin đồn tình ái. Miss Dương liền vội vàng đồng ý nhất định sẽ nói lại với Dụ tổng. Sau đó bọn họ thấy em đứng ở cửa, thế là cười cười rồi giải tán”.
An Tín trong lòng rất khó chịu, một câu gợi ý khéo léo của Lan Nhã, cô cứ có cảm giác rằng người đẹp Lan đang âm thầm gợi ý cho bạch cốt Dương trừ khử tiểu lâu la là cô, một là để quét sạch kẻ lẵng nhẵng bám quanh Dụ Hằng, hai là làm lợi cho Dực Thần, tóm lại là chẳng có gì không tốt cả. Nhưng còn tâm trạng của cô thì sao? Những nỗi niềm bị kìm kẹp ngày đêm chịu dày vò dằn vặt kia thì sao? Những thầm thương trộm nhớ bị Dụ Hằng khơi gợi cái là không ngừng nghĩ ngợi vẩn vơ kia thì sao? Ai đến trải nghiệm nỗi buồn của cô đây?
Trở về với căn hộ nhỏ, không ngờ lại nhận được điện thoại của Dụ Hằng. Anh lịch sự hỏi han cô đã ăn tối chưa, gặp ngay lúc cô vừa biết được những trù tính của Lan Nhã dành cho mình, cô giở bài “ghét ai ghét cả tông ty họ hàng”, nói liền một hơi: “Ăn rồi, có việc gì không?”
Giọng điệu cô quá là lạnh lùng, lại cứng nhắc, Boss bên kia lặng đi mất một lúc, sau mới đáp: “Xem ra tâm trạng cô An hôm nay không được vui, vậy tôi không mạo muội đề nghị gì nữa, cô nghỉ ngơi đi”.
“Ừm”. Cô đổi đến chẳng còn hơi sức đâu nữa, càng không có tâm trạng luyện thái cực cùng anh, thẳng tay định cúp máy.
“Chờ một chút”, giọng nói trầm trầm bên kia vọng lại, rõ ràng và mạnh mẽ, “Tôi có thể hỏi cô vì sao mà không vui không?”
“Đâu dám không vui cái gì, tôi chỉ là đang nghĩ có nên phối hợp hay không thôi”. Cô nén giận đáp.
“Phối hợp cái gì?”
“Việc tạo tin đồn tình ái”.
“Tin đồn tình ái” giọng Boss thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh, anh lấy lại bình tĩnh, “Xem ra còn có tôi không hiểu phạm vi công việc, cô đợi một chút, tôi hỏi lại xem sao”.
Anh cúp máy, chỉ năm phút sau, hơi thở gấp gáp của thư ký Dương xộc tới. An Tín sụp mí mắt nhận, giọng Miss Dương rất trầm, không còn vẻ vênh váo hống hách thường ngày nữa. “Cô An, tôi xin lỗi cô”. Chị ta vào thẳng vấn đề, “Đề nghị tạo tin đồn tình cảm hôm nay là nằm ngoài phạm vi chức trách của tôi, Dụ tổng không hề có ý đó, tôi lại gây khó khăn cho cô rồi, tôi thành thật xin lỗi cô, hy vọng cô có thể lượng thứ”.
An Tín mặt lạnh tanh ừ một câu.
Miss Dương lại thẽ thọt: “Cô có thể nói lại với Dụ tổng được không, cô đã hết giận rồi chứ?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc