Lúc Châu Tiểu Sơn bị giải vào thì tướng quân Tra Tài đang nằm trên trường kỷ, ông đưa mắt nhìn thuộc hạ trẻ tuổi đã theo mình nhiều năm, từ từ nhắm mắt lại: Không Gi*t, tuyệt không thể, nhưng muốn đúc thêm một thanh bảo kiếm như thế này thì phải đợi tới khi nào?
“Châu Tiểu Sơn, ta không hiểu.” Tướng quân nói, “Rõ ràng một mình cậu cũng trốn được. Ai có thể đuổi kịp cậu?”
“Không đuổi kịp tôi, nhưng ngài có thể tìm đến họ.”
Nghe vậy tướng quân bật cười, giọng điệu thoải mái mà chắc chắn: “Quả không sai…”
“Cảm ơn ngài đã chịu gặp tôi lần cuối cùng.”
“Ta nghĩ chắc cậu có vài chuyện muốn hỏi ta.” Tướng quân thong thả nói, “Về chuyện của mẹ cậu, Hương Lan, Hủy, ta đều có thể trả lời. Trước giờ cậu vẫn là một đứa trẻ thông minh, ta cũng không muốn cậu không hiểu gì mà lên đường. Nhưng trước đó, ta dạy cho cậu bài học cuối cùng.
Thời cổ đại có một thợ đúc kiếm nổi tiếng, ông ta có thể luyện ra kiếm tốt nhưng lại không thể luyện được bảo kiếm tuyệt đỉnh, nguyên nhân là vì độ lửa. Cuối cùng có một ngày ông ta phát hiện ra, lúc gần chạm tới thành công nhất, chính là thời khắc hoàng hôn, đó cũng là lúc thép và lò luyện hấp thu tinh hoa của một ngày trời, nhiệt độ tăng lên mức cao nhất, khoảnh khắc ấy là mấu chốt luyện thành bảo kiếm.
Nhưng con gái của ông ta lại luôn mang cơm tới vào lúc đó, rồi mới về nhà. Ông ta luôn muốn dõi theo bóng của con gái mình dưới ánh chiều hôm, vì vậy mà bỏ lỡ thời cơ tốt nhất đúc nên bảo kiếm.
Thế nhưng sau đó, ông ta vẫn đúc được kiếm.
Bởi vì từ giờ trở đi không còn ai đưa cơm cho ông ta rồi về nhà nữa.
Bởi vì ông ta ném con gái mình vào trong lò luyện.
Lấy máu thịt hiến tế, ông ta có được thanh kiếm tốt nhất.
Tướng quân nhấp một ngụm trà rồi thong thả đặt xuống.
“Tiểu Sơn, ta chỉ muốn đúc cậu thành thanh bảo kiếm tốt nhất mà thôi, vì thế mà không tiếc bất kỳ giá nào.
Chuyện mẹ của cậu, quả thật là do ta làm.
Hương Lan uất ức mà ૮ɦếƭ đương nhiên cũng có liên quan tới ta. Chỉ tiếc rằng nó sinh ra lại là con gái của Tra Tài này.
Hủy, ta bảo cậu đưa con bé về, thực ra là muốn hai người đoàn viên, ta nghĩ làm thế này cũng coi như bù đắp cho Hương Lan, bù đắp cho Hủy, hoặc là cho cậu… và cả người phụ nữ Trung Quốc đó…”
Tiểu Sơn nghe từng lời ông ta nói, mẹ anh, Hương Lan, Hủy và cả Giai Ninh, những vết thương lòng ấy sao ông ta có thể nói một cách đạo mạo, thản nhiên đến vậy?
“Thực ra, đáp án, tôi đã biết rồi.” Tiểu Sơn thò tay vào trong túi áo, bốn tên vệ sĩ của tướng quân đứng bên cạnh lập tức rút súng ra, nhắm thẳng vào anh.
“Trước lúc vào đây đã lục soát cả rồi, cần gì phải căng thẳng như thế?”
Tiểu Sơn lấy một bức thư ra, anh để tất cả mọi người xung quanh nhìn, sau đó qua tay người khác đưa lá thư cho tướng quân.
Anh nhìn ông ta rút lá thư, mở ra rồi đọc.
Anh nhớ từng câu Hương Lan viết trên đó.
“Nếu em có thể sắt đá như cha mình thì em nguyện mang Hủy đi theo…”
Tờ thứ nhất, tờ thứ hai, tờ thứ ba…
Tướng quân đọc từng câu từng chữ, cuối cùng cũng đọc xong bức thư, câu cuối cùng Hương Lan viết là: “Tiểu Sơn, em thay cha mình xin lỗi anh…”
Chắc chắn khoảnh khắc ấy cô đã khóc, nước mắt rơi xuống mặt giấy, tạo thành vết mực ố.
Tướng quân Tra Tài như nhìn thấy đứa con gái xa cách đã lâu đang khóc, ông bèn vươn tay miết vết mực đen bị ố, muốn lau sạch nước mắt cho con mình, nhưng thật kỳ lạ, vết mực kia lại như hơi gồ lên, lúc này tướng quân Tra Tài mới nhận ra mình đã đúc nên một tinh anh am hiểu việc hủy diệt và phá nổ như thế nào, ông ta vội vàng ngẩng phắt đầu lên, nhưng đã muộn.
Đó là trái mìn cuối cùng Châu Tiểu Sơn chế tạo, giấu trong bức thư cuối cùng của Hương Lan, tuy nhỏ nhưng uy lực cực lớn, qua được máy soát người và lừa được cả lão tướng quân cáo già.
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, sức nổ đáng sợ Gi*t ông ta, Gi*t Tiểu Sơn, hủy diệt cả nơi này trong nháy mắt.
Dưới trời mưa tầm tã, một góc thành Tra Tài lửa cháy ngút trời.
Bão táp bùng bùng, động đất dữ dội, dẫn đến lũ lụt bất ngờ, sóng cuộn ngất trời, thổi quét tất cả.
Những biến cố và hỗn loạn ở đất nước Y này, khi tìm đọc được trên trang mạng Trung Quốc, người khác đều cảm thấy giống như một cuộc diễn nghĩa hoặc câu chuyện chỉ còn mờ bóng rất nhiều năm về trước.
Giai Ninh chạm tay mở trang báo có tiêu đề: “Tướng quân nước Y bị tập kích, đối tượng tình nghi lại là thuộc hạ đắc lực.”
Không tìm thấy hung khí.
Có vài tin tức bị che giấu giống như một ngôi mộ không được khai quật, mãi mãi không cho người khác biết chi tiết.
Giai Ninh cầm cốc nước lọc, thong thả bước ra ban công nhìn ngắm bên ngoài.
Giờ đã là hai tháng sau, giữa mùa xuân ở Bắc Kinh.
Mọi người đều nói, không có năm nào hoa hòe lại nở đẹp như năm nay, hương hoa lặng lẽ trôi trong không khí, vừa dịu vừa ngọt.
Bộ phim kinh điển này lại chiếu lại, cuộc thi hoa hậu trên tivi thật nhộn nhịp.
Diêu Minh cản hết vận động viên da màu này đến da màu khác, quả là tiêu biểu cho tinh thần của người Trung Quốc.
Hủy được xếp lớp ở nhà trẻ dành cho con em cán bộ công nhân viên trong trường đại học, con bé bắt đầu học tiếng Trung, thích ăn xúc xích rán.
Con bé ra khỏi phòng tắm, mặc chiếc áo tắm có hình Shrek mà cô mua cho.
Giai Ninh bước qua, lau tóc cho Hủy, đánh phấn rôm lên cổ, lên nách cho con bé, rồi hôn nhẹ lên mặt nó: “Đi ngủ thôi.”
Hôm sau, trước khi đi làm cô đưa Hủy tới nhà trẻ, sau đó lại đến phòng thí nghiệm, chuẩn bị nghe học viên cao học bảo vệ luận văn.
Quãng đường từ nhà trẻ tới phòng thí nghiệm phải đi qua ký túc xá của học viên. Vốn dĩ Giai Ninh đã đi qua rồi, nhưng sau đó cô phanh xe rồi lùi lại, nhìn lên căn phòng Châu Tiểu Sơn từng ở, nhành cây từng chĩa vào trong cửa sổ đã bị chặt đi rồi, cửa đóng chặt, giờ không biết ai đang ở đấy. Giai Ninh đeo kính râm, bắt đầu đi tiếp.
Trước lúc học viên bảo vệ, cô nhận được điện thoại của Tần Bân, anh hẹn gặp buổi trưa, cô đồng ý.
Gặp nhau, Giai Ninh bèn chúc mừng anh, nghe nói anh được thăng chức phó tổng biên tập rồi. Hơn nữa gần đây xem trên tivi, cuối cùng tên tham quan kia cũng phải vào tù, phần lớn vây cánh cũng bị pháp luật trừng trị.
Tần Bân đưa cho Giai Ninh một điếu thuốc, cô từ chối.
“Đâu có gì đáng chúc mừng.” Tần Bân nói, “Trải qua sống ૮ɦếƭ rồi thấy mọi thứ thật nhạt nhẽo.”
Giai Ninh mỉm cười, không biết nên nói gì tiếp theo, “Dạo này anh bận gì không?”
“Cảnh sát muốn điều tra lộ tuyến du lịch trong nước tới Petersburg, cũng muốn loại bỏ sạch sẽ những vụ làm ăn của nó ở vùng biên giới và cận biên giới. Bởi vì anh cũng biết chút ít, cho nên được tham gia vào quá trình điều tra.”
“Em cũng từng đi rồi…” Giai Ninh nói.
Anh ngẩng đầu nhìn cô.
“Nếu cần, em cũng muốn giúp đỡ công tác điều tra.”
Phục vụ bưng cà phê lên, Giai Ninh nhìn đồng hồ đeo tay: “Chiều em còn phải nghe bảo vệ luận văn tiếp, chúng ta nói chuyện chính luôn đi.”
Anh hít sâu một hơi, ngón tay run run, mãi lâu vẫn không nhúc nhích.
“Tần Bân.” Cô khẽ gọi anh.
Anh dập điếu thuốc vào gạt tàn, cuối cùng vẫn lấy tờ thỏa thuận ly hôn từ trong cặp da ra.
Giai Ninh cầm lấy, thỏa thuận có hai phần, chuyện phân chia tài sản trước kia đã bàn bạc xong. Cô nhìn qua, sau đó ký tên.
Tần Bân cũng ký tên mình lên, không ngẩng đầu nhìn cô nữa, chỉ nói: “Anh tưởng rằng mình có thể đợi em, Giai Ninh. Anh cũng muốn có một đứa con lớn lên giống anh, khi mẹ của đứa bé nhìn thấy nó sẽ nhớ đến anh.”
Cô đặt tay lên tay anh.
Phía trên có những giọt lệ ấm áp rơi xuống.
z
Tới cuối tuần, Linh Linh hẹn Giai Ninh mang Hủy tới khu vui chơi.
Không ngờ đứa em gái này còn chơi dữ hơn cả trẻ con, Giai Ninh cũng phải bực mình: “Em quá đáng lắm rồi đấy, bao nhiêu tuổi rồi? Tính cưa sừng làm nghé hả?”
Một tháng nữa Linh Linh sẽ kết hôn, giờ cô đang mắc chứng bệnh tổng hợp tiền hôn nhân, biểu hiện lớn nhất chính là tâm trạng cực bất ổn. Lúc trước còn coi mình là trẻ con mà chơi hết mình, một lúc sau ba người ngồi ăn gà rán ở KFC, cô lại bắt đầu ngưỡng mộ gia đình ba người bên cạnh.
Linh Linh nói: “Chị nhìn xem, cô gái kia hạnh phúc biết bao.”
Giai Ninh liếc mắt nhìn sang, đó là một cặp vợ chồng nho nhã chững chạc mang theo đứa con trai đáng yêu, người cha trông chất phác thật thà, vui vẻ xé cánh gà nướng bỏ vào miệng đứa con. Người mẹ mỉm cười nhìn hai cha con, nhưng lại cúi đầu xuống uống cà phê của mình, gương mặt phảng phất nét cô đơn.
Giai Ninh cười nhạt: “Em không phải là cô ấy, sao em biết cô ấy hạnh phúc?”
Linh Linh nhìn cô: “Ài, đây hẳn là vấn đề của triết học rồi.”
“Sâu thẳm trong tim mỗi người ai chẳng khao khát có một tình yêu mãnh liệt, chẳng qua có người chịu thỏa hiệp với hiện thực, có người lại không chịu mà thôi.” Giai Ninh chống đầu, nhìn qua cửa sổ sát đất ra bên ngoài, cô gái bên cạnh là loại thứ nhất, còn cô lại là loại thứ hai. Thế nhưng trong lòng mỗi người con gái đều có Châu Tiểu Sơn của họ.
Linh Linh đang vui, không để ý đến việc bị bà chị đang không vui của mình xỏ xiên, hơn nữa lễ cưới sắp tới còn phải nhờ bà chị này thu xếp, cô vội vàng dâng hối lộ lên.
Linh Linh lấy hai tấm vé trong túi ra đưa cho Giai Ninh: “Khách hàng tặng đấy, nhưng lúc đó em lại bận, chị đưa con bé đi xem ảo thuật đi.”
Giai Ninh cầm lấy xem, thì ra là Siegfried và Roy tới Trung Quốc, họ sắp biễu diễn trên Thiên Đàn.
Giai Ninh ôm Hủy vào lòng, để cô bé nhìn hai tấm vé: “Thế nào? Được không? Con còn nhớ bọn họ không? Chúng ta sẽ đi xem ảo thuật nhé.”
Đêm đó Thiên Đàn được trang trí thành màu xanh, điện Kỳ Niên dưới ánh đèn huyền ảo được tôn lên như Thiên đàng giữa chốn ảnh ảo, Siegfried mặc quần áo thời Đường bước lên sân khấu, dang hai tay ra, ngón tay thon dài vừa 乃úng một cái, màn pháo hoa rực rỡ đã nở rộ trên bầu trời. Khán giả vỗ tay như sấm, cổ vũ nhà ảo thuật.
Giai Ninh không nhìn lên trên, cô chỉ thẫn thờ ngắm gương mặt nhỏ nhắn của Hủy, dưới màn pháo hoa lúc sáng lúc tối, cô ôm lấy con bé, ôm thật chặt.
Lúc nghỉ giữa buổi biểu diễn, Hủy muốn đi vệ sinh.
Ai ngờ người tới xem quá đông, đến trẻ con cũng phải xếp hàng.
Giai Ninh đứng trước cửa phòng vệ sinh đợi mãi, tới tận khi buổi biểu diễn lại bắt đầu cũng không thấy Hủy đi ra.
Cô bước vào tìm, nhưng vừa vào đã thấy hoang mang, đám trẻ con đi ra hết rồi, bên trong trống không, không thấy Hủy đâu.
Lúc này Roy đang ở trong một bể nước trong suốt rộng hai mươi mét vuông, tay chân bị trói chặt, ông phải thoát ra trong vòng ba mươi giây, mọi người đều nín thở. Nhưng Giai Ninh không còn tâm trí đâu mà thưởng thức màn biểu diễn thót tim này, cô chạy khắp nơi tìm Hủy, từng hàng ghế, từng lối đi nhỏ. Bên tai cô không có tiếng nhạc, không có tiếng vỗ tay, cô hoàn toàn không nghe thấy gì hết, chỉ cảm thấy người mình ướt đẫm mồ hôi, một giọng nói vang lên trong lòng: “Không thể để mất con bé, không thể để mất con bé, con bé là cả ký ức và một nửa mạng sống của cô.”
Đến khi buổi biểu diễn kết thúc, Giai Ninh không còn cách nào khác, đành phải đi báo cảnh sát.
Cô ngồi trong đồn công an, miêu tả lại dáng vẻ của Hủy, cô cảnh sát bên cạnh nói: “Sao mà đứa bé cô nói có vẻ giống đứa bé vừa được đưa đến đây thế nhỉ?”
Cô đứng bật dậy, đi theo cô cảnh sát nhận người.
Quả nhiên Hủy đang ngồi ở bên ngoài, con bé đút tay vào túi áo kiểu âu Giai Ninh mua cho.
Giai Ninh chạy qua, nắm lấy vai con bé: “Con đi đâu vậy hả?”
Con bé nhìn cô: “Nhiều người quá, con không tìm được mẹ.”
Giai Ninh nghĩ, sau này cô phải dạy lại con bé thôi, bọn họ còn nhiều thời gian, hơn nữa điều quan trọng là con bé đã về rồi.
Giai Ninh ôm con bé lên, tạm biệt cô cảnh sát.
Lúc sắp đi, cô vỗ vào bàn tay nhỏ đút trong túi của con bé: “Trong này có gì thế? Sao con không lấy ra? Cẩn thận lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, sẽ ốm đấy.”
Con bé rút tay ra, thứ nắm chặt trong tay là một túi thêu nhỏ.
Giai Ninh sững sờ, như thể quay trở lại mấy tháng trước, trong phòng thí nghiệm của Đại học Bắc Hoa, khi ấy Châu Tiểu Sơn vẫn là học viên của cô, cũng tặng cô một thứ tương tự.
Lúc mở ra, quả nhiên là lá trà Phổ Nhĩ thơm ngào ngạt.
Cô nắm chặt chiếc túi thêu nhỏ kia, cầm lấy tay Hủy, cuống quýt có, kinh ngạc có, nhưng dường như vẫn không tin nổi, bèn hỏi: “Là ai? Là ai đưa thứ này cho con?”
“Cha.”
Lời cuối sách
Cho dù là viết cuốn sách này hay như hiện tại đang bàn luận về nó, tôi cũng không được nhẹ nhàng thoải mái giống khi làm cuốn “Người phiên dịch”. Phải thừa nhận rằng, khi viết “Người phiên dịch” tôi không gặp khó khăn gì nhiều, bởi vì đó là nghề nghiệp của tôi, có rất nhiều thứ để vận dụng, nên tôi viết rất say sưa hứng thú; thế nhưng cuốn “Động cơ tàn khốc” lại chẳng liên quan đến công việc cũng như cuộc sống của tôi.
Sở dĩ khi đó có người nói đây là một tác phẩm “tự sướng”, kỳ thực, tôi không phủ nhận bản thân chính là một kẻ mê giai đẹp, cho nên lúc ấy tôi chủ yếu là muốn miêu tả về điều đó, tự sướng về bản thân.
Giai Ninh sắp kết hôn lại gặp được một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn, còn Tiểu Sơn thì bắt gặp một nhà khoa học xinh đẹp, mặn mà, cả tình cảm của Mạc Lị với Tiểu Sơn, Hương Lan đối với Tiểu Sơn, Nguyễn Văn Chiêu với Hương Lan, tất cả đều là tự sướng của bản thân tôi.
Vậy nên nếu đã là tự sướng, thì đương nhiên chúng sẽ khác với tiêu chuẩn của mọi người.
Bởi thế, trong toàn bộ tác phẩm, tôi cố ý không miêu tả hình dáng của Tiểu Sơn và Giai Ninh, mà chỉ phác qua về họ với vài dòng theo khiếu thẩm mỹ chung như: trắng trẻo, cao ráo, thon thả, Giai Ninh thì tóc xoăn và khoác áo choàng, còn Tiểu Sơn thì mi mày thanh tú. Với mong muốn mọi người có thể thả hồn cho trí tưởng tượng của mình.
Cũng có bạn hỏi tôi, tại sao lại có người lớn lên được như vậy chứ? Thật ra bạn biết cậu ta là một thanh niên đẹp trai là được rồi, sau đó bạn hãy nhớ lại người bạn trai đầu tiên mà bạn thích hồi học trung học là có thể tưởng tượng được ngay.
Thời còn đi học tôi cũng từng mơ mộng về một người cũng rất cao ráo, trắng trẻo, mi thanh mục tú, trên đường đi và về từ nhà tới trường, giẫm trên thảm lá rụng đầy dưới chân, tôi thường vẽ ra rằng: Tất cả mọi người trên thế giới này đều biến mất, chỉ còn lại hai chúng tôi mà thôi.
Đó là chuyện thời hoa niên, bây giờ nói vấn đề chính.
1. Linh cảm khi viết cuốn sách này của tôi đến từ một giấc mơ, nhân vật nam là quản lý một trại tập trung, nhân vật nữ (cố nhiên vẫn là trong giấc mơ của tôi) đi cứu em trai của mình, kết quả cô ấy cũng bị bắt luôn, rồi không biết vì sao họ yêu nhau (trong mơ thường rất mơ hồ), sau đó cô ấy bỏ trốn thành công, nhân vật nam kia rõ ràng là bắt được cô ấy, nhưng lại thả cô ấy đi. Cuối cùng mấy năm sau, trại tập trung này bị chính phủ quét sạch, nhân vật nam bị xử quyết như tội phạm chiến tranh, về phần cô gái sau này khi về lại chốn cũ, nhìn thấy đầu của chàng trai treo trên tường thành, vẫn cứ đẹp trai như xưa, nói với cô ấy rằng, anh đợi em trở về. Ha ha, đây chính là một vài chi tiết tôi còn nhớ được, viết ra để mọi người cùng xem.
2. Cấu tứ lúc ban đầu, tên nam chính tôi cũng nghĩ ra rồi, cậu ta tên Phó Quân Thành. Khi tôi viết được hơn một chương, thấy không có linh cảm, liền bỏ nó đi không viết nữa. Sau đó vào một chiều đông, khi đi du lịch trở về, bật máy tính lên, tôi viết một chương mới. Công việc tiến hành rất thuận lợi, đây chính là phiên bản được đăng trên mạng.
3. Rốt cuộc Tiếu Sơn ૮ɦếƭ hay không ૮ɦếƭ? Vấn đề này các bạn có thể tự mình tưởng tượng.
4. Nhân vật nữ chính Giai Ninh có nguyên mẫu nào không? Ban đầu khi sáng tác nhân vật nữ chính của tôi là một cô gái lý tưởng, công thành danh toại, cái gì cũng có, nhưng rồi lại bị chàng trai với gương mặt tuấn tú lôi cuốn. Tựa như một đoàn tàu hỏa mới nhìn qua thì sẽ thấy hoàn toàn không có lý do gì khiến nó đi trật đường ray, ấy vậy mà nó lại đi lệch khỏi quỹ đạo và gặp nguy hiểm. Nếu biến cố mà cô ấy gặp phải cũng phát sinh trên người chúng ta thì e rằng bất cứ ai trong chúng ta sẽ khó lòng mà cưỡng lại được sự hấp dẫn ấy.
5. Bắt đầu từ khi nào Tiểu Sơn yêu Giai Ninh?
Trong câu chuyện này tôi không làm rõ tình cảm của Tiểu Sơn đối với Giai Ninh là bắt đầu từ khi nào. Giống như cậu ta vẫn luôn mang mục đích theo đuổi và mê hoặc Giai Ninh vậy. Điều tôi muốn nói, Tiểu Sơn kỳ thực chính là số mệnh của Giai Ninh, tựa như cái Ⱡồ₦g bắt nhốt cô ấy. Hay nói cách khác, bất luận cậu ta xuất hiện trong cuộc đời Giai Ninh vào lúc nào thì tình yêu và những nguy cơ mà cô ấy phải đối mặt đã tồn tại từ lâu rồi.
6. Nguyên mẫu của Dương Danh Thanh, người bạn học hại Tần Bân xuất hiện ở phần đầu câu chuyện, bắt anh phải bán cuộn phim, tên là Dương Minh Sinh. Cậu ấy là bạn học của tôi, quan hệ giữa chúng tôi rất thân thiết, do được tôi động viên mà hiện giờ cậu ấy buôn bán kiếm được khá nhiều tiền. Nhân vật em gái Linh Linh của Giai Ninh, tôi lấy tên từ một người bạn thân của mình, cô ấy là Quách Kim Linh, nhân đây cho mình gửi lời chào hai bạn Dương Minh Sinh và Quách Kim Linh nhé! Nhóm bạn học cùng thời trung học của tôi, đều đồng ý cho tôi mượn tên, để đỡ phải phiền não trong chuyện đặt tên cho nhân vật.
7. Nước Pháp thực sự có một con sư tử lai hổ là báu vật của quốc gia, nó màu trắng, rất đẹp, hơn nữa còn rất rất lớn. Tôi đã nhìn thấy ở trên tivi, mặc dù nó là sản phẩm của công nghệ biến đổi gen, nhưng vòng đời của nó rất dài. Mọi người cũng có thể tìm thấy hình ảnh trên mạng, những ai chưa thấy cũng có thể biết được vẻ đẹp và sự uy phong của loài vật này.
Tôi đã định viết một kết thúc, mà trong đó Giai Ninh và Tiểu Sơn đều ૮ɦếƭ hết, Tiểu Sơn Gi*t Giai Ninh, sau đó tự sát, chỉ còn lại mình Tần Bân mang Hủy rời đi. Có điều kết thúc này tôi cảm thấy viết ra quá khó, cho nên không dùng.
Nhớ lại hồi đó có rất nhiều chuyện, có điều sau khi viết xong cuốn này, đột nhiên có một người bạn Pháp quen biết từ rất lâu đến tìm tôi, tiếp đó sự nghiệp viết tiểu thuyết của tôi bỏ dở mất một năm. Về người bạn Pháp này, anh ấy không phải là mỹ nam hay giai đẹp gì đâu, nhưng anh ấy lại rất thông minh và đáng yêu, anh ấy có đôi mắt xanh trong veo, lần nào đi công tác anh ấy cũng viết bưu thi*p gửi cho tôi. Bây giờ tôi đang ở nhà anh ấy trong dãy núi Alps. Hôm nay tuyết rơi đầu mùa, tôi đạp xe bên ngoài, giữa những dãy núi trùng điệp, đỉnh núi bao phủ một màu tuyết trắng, như liền một dải với những đám mây trên bầu trời xanh thẳm. Phía dưới là rừng cây xanh ngắt. Nơi đây là thành phố của hoa hồng và tử đinh hương. Chính cuộc sống ở đây là linh cảm cho tôi bắt đầu một câu chuyện khác, “Danis Haiguerre”.
Mâu Quyên
——HẾT——