Đơn Giản Tiếng Yêu - Chương 23

Tác giả: Phong Ca

Nương nương…
Từ khi hầu hạ Lâm Nghi, lần đầu tiên nhũ nương thấy nàng mất bình tĩnh như thế. Ngày trước dù trong đêm tân hôn, tận mắt chứng kiến phu quân hoan ái cùng Lạc Mỹ phu nhân hay là khi mất đi đứa con yêu quý, chưa bao giờ Lâm Nghi thờ thẫn, không có sức sống như thế này.
-Cô cô…
Hàn Khánh nghe tiếng chân người, vội vã chạy vào. Trên tay đứa trẻ là bức tranh vừa mới vẽ xong:
-Con vẽ cô cô nè…Cô cô xem có đẹp không?
Tiếng trẻ thơ ngây thơ, nũng nịu. Nghi phi nghe qua màn lệ, gương mặt xinh đẹp mới bắt đầu có chút sinh khí. Nàng ngẩng lên. Nhìn thấy nước mắt chảy dài trên má Nghi phi, Hàn Khánh hoảng hốt đưa tay lau vội, mếu máo muốn khóc theo:
-Cô cô…Sao cô cô lại khóc? Cô cô đừng khóc mà. Tiểu Khánh nhi rất ngoan, Tiểu Khánh nhi rất nghe lời, không làm cô cô phải buồn đâu.
Khánh nhi đang khóc. Con thơ đang khóc. Lâm Nghi bật dậy, ôm lấy Hàn Khánh. Cái ôm thật chặt. Hàn Khánh đau…Nhưng không đẩy Lâm Nghi ra. Cô cô đang buồn và cần Hàn Khánh, làm nam nhi thì phải che chở cho người mình yêu quý. Huống gì cái đau nhỏ nhoi này.
-Cô cô…Cô cô khóc đi. Khánh nhi không khóc, Khánh nhi sẽ thương cô cô. Thương cô cô hoài mà.
Nước mắt. Bảy năm nay nước mắt nghẹn đắng trong lòng, bây giờ tuôn như suối chảy. Nàng không cần kiềm nén nữa. Những người thương yêu, những nguồn hy vọng xung quanh Lâm Nghi đều lừa gạt nàng, xem nàng như một con cờ cho họ mặc tình điều khiển. Chỉ có Khánh nhi, Khánh nhi là thực. Khánh nhi là máu thịt, là lẽ sống của Lâm Nghi.
-Khánh nhi…Đừng bỏ mẫu thân. Đừng bỏ mẫu thân…. Con là con của mẫu thân mà.
Hàn Khánh chỉ mới bảy tuổi nhưng thông minh, nhanh nhẹn. Tiếng mẫu thân đã từng là một khao khát bao lâu trong lòng cậu bé. Với cô cô này, Hàn Khánh yêu thương vô hạn, lưu luyến không muốn rời. Nhưng cậu bé nhiều lần nhìn thấy người khác đối với cô cô vô cùng tôn kính, còn gọi là nương nương. Phụ thân cũng không thể đến gần cô cô. Cô cô tuyệt đối không thể là mẫu thân của Hàn Khánh được. Không…
-Cô cô…Khánh nhi thương cô cô lắm…Nhưng -Cậu bé hơi lùi người ra, nước mắt đã bắt đầu ứa ta – Cô cô là nương nương…Cô cô không phải là mẫu thân của Khánh nhi. Cô cô đừng…
Con là con của mẹ. Nhưng con không thể gọi là mẹ là mẹ. Con vẫn nhìn mẹ dưới đôi mắt thần tử nhìn một nương nương.
Trái tim Lâm Nghi như tan nát thành muôn mảnh vụn. Nàng lảo đảo muốn ngả. Khánh nhi…Khánh nhi của mẹ ơi.
-Nương nương…
Nhũ mẫu hoảng hốt, còn Hàn Khánh hoảng loạn khi Nghi phi đảo người về phía trước. Máu tuôn ra từ đôi môi mọng đỏ, ướt đẫm lớp áo trắng, phun cả lên áo của Tiểu Khánh nhi.
-Cô cô…Cô cô sao vậy? Đừng làm Khánh nhi sợ…Cô cô…
Phải chăng do Khánh nhi không chịu gọi cô cô là mẫu thân nên người tức giận? Khánh nhi cũng muốn lắm chứ. Khánh nhi đâu muốn cô cô phải buồn lòng.
Hàn Khánh ôm chặt lấy người Lâm Nghi. Nước mắt chảy tràn trên má. Đứa bé gào thét trong nỗi sợ tràn ngập. Có khi nào…Có khi nào cô cô sẽ không mở mắt ra nữa. Cô cô sẽ giận Khánh nhi mãi mãi không?
-Cô cô ơi. Khánh nhi gọi nè…Mẫu thân ơi, mẫu thân ơi!
Tiếng khóc của Hàn Khánh làm Hàn Viễn càng kinh động. Nhìn thấy nàng bị Cấm vệ quân gần như áp giải về Phượng nghi cung, lòng hắn như lửa đốt. Nhưng Bạch Phượng Khanh đi bên cạnh lúc đó lại đang mải mê thảo luận về một vấn đề quan trọng nên hắn không kịp đuổi theo.
Phượng nghi cung lại là nơi ở của phi tử. Dù là sủng thần nhưng Hàn Viễn cũng không thể tùy tiện bước vào. Bây giờ lòng nóng như lửa đốt, hắn dùng kinh công lẻn vào bên trong, vừa kịp lúc tiếng thét la của Hàn Khánh vụt ra.
Không còn e ngại gì nữa, Hàn Viễn chạy vội vào trong. Lâm Nghi đang bất động. Máu ướt cả áo nàng. Sắc mặt tái xanh.
-Nghi nhi…
Nhũ nương cũng hoảng hốt khi người xông vào là một người đàn ông không phải hoàng thượng. Hắn đã đỡ nương nương lên, còn để nàng tựa vào lòng mình. Bàn tay không kiêng dè, điểm lên người Nghi phi, chạm phải phụng thể vốn chỉ thuộc về hoàng thượng. Người…
-Người là ai? Nương nương…
Nghi phi từ từ mở mắt. Gương mặt của Hàn Viễn kề sát, thật gần.
-Ngươi…
-Bốp!
Một cái tát tai dồn hết sức lực. Lâm Nghi đánh để trút đi bao nỗi hận. Nhũ nương lại nghĩ khác….Hành động ấy là do muốn bảo vệ danh tiết của mình. Vì thế bà vội thét lên:
-Người đâu…Người đâu…Có người đột nhập Phượng Nghi cung.
-Người đâu…
Giọng ai vang lên lanh lảnh. Nghi phi định thần. Trước mặt nàng là gương mặt xinh đẹp nhưng lại đầy sự hả hê, thích thú của Mạnh Khiết -Mạnh phi nương nương. Nàng ta chỉ vào Hàn Viễn, ban lệnh cho Cấm vệ quân:
-Gã này tùy tiện xông vào Phượng Nghi cung, xúc phạm phượng thể của Nghi phi. Người đâu…Bắt hắn vào đại lao, chờ hoàng thượng xử lý. Mau lên!
Hàn Viễn trước nay ở kinh thành vẫn không có nhiều người biết đến. Đột ngột hắn được triệu về kinh, thăng tiến nhanh chóng, sánh ngang hàng cùng Bạch Phượng Khanh gây ra không ít bất bình trong lòng các quan trong triều. Đa số đều không phục. Nhưng hắn là sủng thần của hoàng đế, đương nhiên không ai dám chạm vào.
Bây giờ Hàn Viễn lại phạm một tội lỗi lớn. Ong bướm với phi tử của hoàng đế, lại là Nghi phi không kém phần được yêu thương sủng ái. Người bàng quan nhất cũng hồi hộp lo sợ giông gió đến. Kẻ đố kỵ cùng Hàn Viễn thì nhất quyết không bỏ qua cơ hội này.
- Tâu bệ hạ…Hàn Viễn khi quân phạm thượng, xin bệ hạ trị tội làm gương.
- Tâu bệ hạ…Nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm uy tín hoàng gia bị ảnh hưởng. Chúng thần cầu xin bệ hạ, trị tội hắn làm gương.
- Chúng thần xin tấu trình bệ hạ…
Trên ngai vàng, Vũ đế nhíu mày…Hắn đang vô cùng khó xử. Chuyện của Hàn Viễn và Nghi phi đã kinh động đến triều thần như thế. Nếu không xử nghiêm thì đám quan “già” luôn coi trọng lễ giáo này quyết sẽ không bỏ quá. Trần lão thượng quan là một minh chứng. Ông ta trên tay cầm thiên giảng được tiên đế ban cho, cương quyết đòi Vũ đế phải xử nghiêm Hàn Viễn làm gương.
- Bệ hạ chắc còn nhớ, Nghi phi có thân phận thế nào? Nếu chuyện này người không xử nghiêm Hàn Viễn thì Nghi phi nương nương không tránh khỏi liên lụy…Mong bệ hạ suy nghĩ kỹ…
Trần thượng quan mang chuyện Nghi phi ra nhắc nhở Vũ đế. Hắn làm sao không nhớ. Lâm Nghi vốn đã khiến nhiều người bất bình khi được phong phi tử, bây giờ xảy ra chuyện lớn, bọn họ có thể đặt nghi vấn cho là nàng thông gian cùng Hàn Viễn. Bây giờ tiếng tai chỉ ngừng ở mức ” Hàn Viễn nảy sinh tà tâm nên xúc phạm phi tử hoàng đế”, nếu xử lý theo hướng này thì chỉ có mình Hàn Viễn chịu tội, Nghi phi chỉ là nạn nhân tránh được liên can.
Xúc phạm phi tử hoàng đế…Nhẹ thì bị trăm roi, cắt đi mọi tước lộc, nặng sẽ bị chém đầu…
Mạnh phi không tránh được sự đắc ý trong lòng. Hôm đó thám tử hồi báo cho nàng biết là hoàng thượng cho Cấm Vệ Quân đưa Nghi phi trở về Phượng Nghi cung…Thái Mẫn lại vừa vào trong. Nàng ta không khỏi suy đoán đến khả năng Vũ đế vì Thái Mẫn nên mới thẳng thừng gần như muốn đuổi Nghi phi đi như thế. Nàng định theo sau, thêm dầu vào lửa để Nghi phi và Thái Mẫn trở mặt, không ngờ lại nhìn thấy Hàn Viễn vội vội vàng vàng đến Phượng Nghi cung. Mượn cớ vào thăm viếng sức khỏe Nghi phi, Mạnh phi bước vào, không ngờ lại thấy được màn đặc sắc này…Nếu không có Tiểu Song, nô tỳ cùng vào và trông thấy Nghi phi có hành động kháng cự lại Hàn Viễn, nàng ta cũng sẽ không ngần ngại đem cho hai người tội lỗi thông gian…Khi đó vị sủng phi yêu quý nhất của hoàng đế không còn địa vị, bệ hạ dù yêu thương nàng đến mấy cũng không dám vượt mặt các đại công thần, nhẹ nhất cũng phải biếm Nghi phi vào lãnh cung. Thái phu nhân thân phận hèn kém…Hoàng thượng yêu thương nàng đến mấy cũng chẳng thể đưa Thái Mẫn lên ngôi hoàng hậu…Lúc đó, người có địa vị trong các phi tử sẵn sàng lên ngôi hoàng hậu là ai? Chỉ có Mạnh phi nàng…
Nhưng phụ vương lại cho người đưa tiếp Mật lệnh. Họ muốn nàng thừa cơ diệt trừ Hàn Viễn trước. Bá quan trong triều ít người biết Hàn Viễn song mật thám Bắc quốc lại dò được tin cơ mật. Nhiều khả năng hắn chính là Nguyên soái thần bí của Vũ đế. Chưa ai nhìn thấy mặt vị Nguyên soái huyền thoại đó. Chỉ biết hắn điều binh khiển tướng, xông pha trận mạc như chỗ không người. Võ công tài trí đều vượt xa nhiều người,. Cùng với Bạch Phượng Khanh mưu sĩ, Nguyên soái thần bí chính là linh hồn của quân đội bách chiến của Vũ đế, cùng hắn chinh phạt chư hầu…Hàn Viễn không thể chỉ có thân phận tầm thường mà được tin tưởng đến như thế được…Diệt Hàn Viễn, hiện là nhiệm vụ của Mạnh phi.
Nhận lệnh, nàng nhanh chóng cho người gièm pha chút chuyện, khích bác các trọng thần…Họ cũng không muốn vị trí của mình lung lay. Hàn Viễn là một hiểm họa cho quyền lực mà bọn họ đang muốn thâu tóm. Thế là cùng bắt tay vào trong triều nội…Vì lợi ích quốc gia thì ít, lợi ích của bản thân mới là điều quan trọng hiện thời.
- Tâu bệ hạ…
- Tất cả lui đi! Lui!
- Tâu bệ hạ…
- Lui!
- Bệ hạ….Nếu người không xử lý tội phạm, chúng thần sẽ quỳ ở đây mãi. Cầu bệ hạ minh giám…
- Bệ hạ minh giám…
- Các khanh…Các khanh muốn ép ta phải không?
Vũ đế không còn bình tĩnh nữa. Hắn hét lên. Sự phẫn nộ của đức vua khiến một số vị đại thần tái mặt. Song Trần thượng quan thì vẫn bình thản. Ông ta ngước mặt nhìn Vũ đế, run run:
- Tâu bệ hạ…Thần được tiên đế ủy thác giúp đỡ hoàng đế cai quản việc nước. Hiện nay việc nước thì không thể quản nổi trong khi việc trong cung lại xảy ra chuyện tác tệ thế này…Thần đáng ૮ɦếƭ…Xin bệ hạ ban cái ૮ɦếƭ cho thần…Cầu xin bệ hạ….
- Khanh…
Tay Vũ đế run rẩy. Hắn đang rất giận. Nhưng không thể làm gì được. Trần thượng quan là vị quan đầu triều, cả tiên đế cũng phải nể mặt…Hiện nay 1/3 quan lại trong triều đều nể sợ ông ta. 7 năm nay Vũ đế thường tránh va chạm, cẩn thận mọi chuyện để Trần thượng quan không có cớ xen vào. Nhưng hôm nay…
- Thần cầu xin hoàng thượng…
- Cầu xin hoàng thượng…
Các quan cùng quỳ mọp xuống, cương quyết không đứng dậy nếu Vũ đế không chịu nhận lời.
- Các khanh giỏi lắm…Dám uy Hi*p cả ta à?
- Bệ hạ minh xét. Chúng thần không dám…Chỉ dám mong bệ hạ, xem trọng việc nước. Thượng bất chính, hạ tất loạn…Nếu triều đình không nghiêm thì dân chúng sẽ noi gương xấu…Mong bệ hạ trừng phạt Hàn Viễn thích đáng…Mong bệ hạ…
Phía dưới bỗng nhiên xôn xao…Vũ đế ngước nhìn….Bạch Phượng Khanh đang gấp rút vào triều, theo sau là Thái Mẫn. Một phi tử đột ngột xuất hiện trong triều nội…Nàng lại chỉ là một phu nhân thấp kém…Điều này càng khiến Trần thượng quan giận dữ hơn…Mắt ông ta tối sầm lại. Tuy nhiên Bạch Phượng Khanh vẫn cùng Thái Mẫn tiến sát đến điện tiền:
- Muôn tâu hoàng thượng. Thần và Thái phu nhân tìm được vật này trong phòng của Hàn Khánh, con trai của Hàn đại nhân…
Là một bức tranh. Bức tranh vẽ một thiếu nữ thanh lệ và thoát tục…Vừa nhìn thấy, mọi người lại xôn xao. Rất giống Nghi phi…
- Hồi hoàng thượng…Thần đã hỏi kỹ. Hàn đại nhân đúng là có một thê tử vừa qua đời 7 năm trước do sinh khó. Dung nhan của nàng ấy so với Nghi phi nương nương không chút khác biệt…Phải nói là giống hệt. Có lẽ như vậy nên khi nhìn thấy nương nương, Hàn đại nhân không kiềm được cảm xúc đã mạo phạm. Nhưng đó không phải là trò ong bướm…Nương nương lúc ấy đuổi theo Khánh nhi nên bị ngã, Hàn đại nhân chỉ là phản ứng tự nhiên nâng đỡ…Nếu phải truy cứu thì kẻ phải truy cứu là Khánh nhi. Nhưng Khánh nhi còn nhỏ…Không lẽ các đại nhân lại muốn truy cùng Gi*t tận một đứa trẻ vẫn còn hơi sữa hay sao?
- Bệ hạ…
Bạch Phượng Khanh tìm ra một cái cớ…Mọi chuyện chỉ có vài người chứng kiến. Mạnh phi cũng chỉ là “thấy Hàn Viễn mạo phạm Nghi phi”. Nghi phi thì lại không bắt tội hắn…Chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ có thể hóa không.
- Tâu bệ hạ….Cho là nương tử của Hàn Viễn quá giống Nghi phi nương nương đi chăng nữa nhưng hành động mạo phạm phi tử là chuyện không thể chấp nhận được. Nghi phi nương nương là hoàng phi của bệ hạ, thân thể phải tuyệt đốt trong sạch. Nếu bị mạo phạm, một là kẻ mạo phạm phải ૮ɦếƭ, hai là nương nương phải hủy thân để giữ gìn trinh bạch của mình, để cho hoàng cung…
- Khốn kiếp…Thật là quá đáng mà…
Thái Mẫn bỗng nhiên đứng bật dậy. Lão quan già này cứ một mực muốn ép người ta vào đường ૮ɦếƭ…Đó là phẩm chất của một trọng thần sao?
- Ông có phải là con người hay không vậy? Tại sao cứ muốn ép ૮ɦếƭ người ta ? Nghi phi không ૮ɦếƭ, Hàn đại nhân không ૮ɦếƭ ông không vừa lòng hả dạ phải không?
Mặt của Trần thượng quan thoắt xanh rồi lại thoắt đỏ. Xưa nay ngay cả hoàng đế cũng chưa lớn tiếng với ông ta, ba đời làm tôi trung tiên đế, là một trọng thần lập quốc xưa nay.
- Bệ hạ…Một phu nhân nhỏ nhoi lại dám đứng giữa triều thần mà tác oai tác quái. Thần xin bệ hạ…
Thái Mẫn đã có chuẩn bị. Bạch Phượng Khanh đã dạy nàng một số cách…Nàng tin Vũ đế. Chàng nhất định không để những người quan trọng nhất đời mình bị tổn thương:
- Ông cứ xin bệ hạ trừng phạt tôi đi. Hiện nay tôi đang mang long thai của hoàng gia. Nếu tôi có mệnh hệ nào, long chủng sẽ không còn nữa…Các phi tử đều không mang thai, chỉ có mình tôi có. Hoàng gia mà tuyệt tự, để xem ông là trọng thần sau này ăn nói với tiên đế thế nào.
Bạch Phượng Khanh thật sự muốn bật cười ngay đại điện. Thái Mẫn khác các phi tử khác ở chỗ ấy. Nàng không để ý đến ai khác ngoài người thân của mình. Khi người thân gặp chuyện, cô gái nhỏ sẽ tìm mọi cách để bảo vệ họ. Dù trời sập xuống cũng không làm nàng nản chí bao giờ.
- ……….
- Mẫn nhi…Nàng nói…nàng nói mình mang thai?
Vũ đế ngỡ ngàng hỏi lại. Hắn quả thật cũng chưa biết tin này.
- Thi*p mang thai rồi bệ hạ…Con của chúng ta sẽ là thái tử có phải không?
Vũ đế chưa có con cái. Chuyện ấy là lẽ đương nhiên. Tuy vậy với thân phận Thái Mẫn, nàng sẽ không được phong hậu. Song có con là thái tử, nàng còn có gì đáng phải lo?
Thái Mẫn lại quay sang Trần thượng quan:
- Hiện nay tôi chỉ mới mang thai thời gian đầu không chịu được kích động. Nếu có chuyện gì xảy ra ông và các người đều là người có tội. Tiên đế cũng sẽ không buông tha cho các người đâu.
Nàng quỳ sụp xuống trước mặt Vũ đế:
- Thi*p thần cầu xin hoàng thượng. Khánh nhi vẫn còn nhỏ, nếu phụ thân có bất trắc gì Khánh nhi cũng không chịu nổi. Tiểu hài nhi đó có duyên với thi*p, là bùa may mắn của thi*p. Cầu xin bệ hạ lượng thứ cho Hàn đại nhân…Cầu xin bệ hạ…
- Mẫn nhi…Nàng đừng làm ta khó xử. Ta…
- Bệ hạ…Thái Mẫn ngu muội. Thái Mẫn chỉ biết, người ta muốn có quyền lực ngoài vì muốn cuộc sống được sung sướng, còn là vì để bảo vệ những người thân của mình nữa. Bệ hạ là hoàng đế, có nghĩa là quyền lực rất cao rồi. Vậy mà muốn tha một người cũng không làm được. Thế thì có quyền lực để làm gì? Người dân nhìn vào sẽ nghĩ hoàng đế là vô dụng, sau này còn ai sợ người nữa….Làm sao người trị quốc sau này?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc