Thái Mẫn nấu cháo thật. Ngự thiện phòng đều hoảng hốt khi nàng bước vào trong: - Phu nhân…Mời người ra ngoài. Chuyện chuẩn bị bữa là của chúng nô tài. Thỉnh phu nhân…
- Chỉ là một ít cháo thôi mà. Các ông không cần làm lớn chuyện vậy đâu.
Chuyện Thái Mẫn được hoàng thượng yêu thương đến nỗi dùng sinh mạng bảo vệ thoáng chốc đã truyền khắp trong cung. Ngự thiện phòng cũng chỉ là một chỗ nhỏ nhoi, không dám làm phật lòng Thái Mẫn.
- Chúng nô tài xin hầu phu nhân…
Thái Mẫn không nói gì, lẳng lặng bắt tay vào việc chuẩn bị.
Ở quê, cơm trắng hiếm khi được ăn vì giá gạo đắt đỏ, mỗi lần có gạo về, Thái Mẫn lại ưu tiên nấu một nồi cháo trắng nhỏ cho hai tỷ đệ. Cháo không có gia vị, vậy mà Thái An vẫn xì xụp húp, còn có vẻ thòm thèm.
Còn ở đây, gạo nấu cháo là loại quý giá nhất. Gia vị cũng thượng hạng, song vị nấu ra không biết có còn ngon như lúc trước. Trong lòng Thái Mẫn vẫn còn vướng bận nhiều chuyện, chấp nhận và thay đổi không thể chỉ là trong một sớm một chiều.
Tay bưng bát cháo nóng hổi, nàng bước ra ngoài, trở về phòng Vũ đế…Rất nhanh chóng, trong phòng đã có thêm nhiều người cùng có mặt. Toàn là các quan lại có vẻ rất tôn quý. Thấy nàng, họ có các phản ứng khác nhau. Có kẻ tò mò, có người quan tâm, lại có ánh mắt dường như khinh thường. Vũ đế tựa người vào giường, tay đang cầm bảng tấu chương:
- Tướng công…Chàng ăn cháo đi!
Thái Mẫn vẫn chưa sửa được cách xưng hô đó. Nhiều vị đại thần đã nhíu mày:
- Nàng để đó đi…Ta ăn sau…
Vũ đế mỉm cười rất nhẹ. Hắn biết, sau lưng mình sẽ có những lời xầm xì bàn tán về chuyện liều cả mạng vì một cô gái. Sẽ có người lo ngại cho Vũ đế bước lại con đường cũ của bao người. Thái tử điện hạ ngày xưa cũng đam mê hưởng lạc nên mới dẫn tới kết cuộc thê thảm…Nhưng Vũ đế biết mình không phải vậy. Thái Mẫn không phải là Lạc Mỹ hay những phi tử trước đây, luôn muốn cao hơn vị trí mình đang có. Nàng chỉ có một phu quân trong mắt. Thái Mẫn chấp nhận Vũ đế vì nàng yêu hắn. Nàng không muốn từ tình yêu của hắn để bước lên ngôi vị cao hơn.
- Dạ…
Thái Mẫn đặt bát cháo xuống, lùi ra một góc. Tướng công là hoàng thượng. Tuy miệng từng nói, nghỉ ngơi đối với người là quan trọng nhưng nhìn vào sự tập trung của Vũ đế khi bàn bạc cùng các vị đại thần, nàng hiểu, đâu là việc chàng phải nên làm. Miễn cưỡng nghỉ ngơi trong khi đầu óc hãy còn vướng bận, tốt nhất là cứ để chàng làm tất cả những gì mình muốn. Có làm, có suy nghĩ cách giải quyết thì mới sớm sáng tỏ vấn đề.
Các đại thần cũng không dám làm phiền Vũ đế lâu. Đó là chuyện quan trọng nên họ mới vào trong cùng hoàng thượng nghị sự. Việc đã xong, họ liền ra về….Chỉ có Bạch Phượng Khanh còn nán lại trong đôi chút:
- Phu nhân…Hoàng thượng…
- Chuyện hôm qua là tôi không phải - Thái Mẫn cúi thấp đầu - Xin lỗi Thừa tướng đại nhân.
Bạch Phượng Khanh phì cười…Hắn đã hỏi qua Bàng tổng quản. Tin đồn trong phủ, thật sự làm Bạch Phượng Khanh dở khóc dở cười.May là chưa có chuyện gì xảy ra với nàng, nếu không với tình cảm Vũ đế dành cho Thái Mẫn, có lẽ thừa tướng như hắn muốn sống cũng không an.
- Thần phải tạ lỗi với phu nhân. Chuyện của thê thi*p đã làm phu nhân chê cười.
Thái Mẫn không đáp…Rồi nàng chợt hỏi:
- Trong thời gian ở chỗ ngài, có một nữ tỳ đã giúp tôi rất nhiều. Nàng ấy tên là Tuyết Nhạn…Không biết thừa tướng đại nhân có thể giúp tôi được gặp Tuyết Nhạn để cảm ơn không?
Đến lượt Bạch Phượng Khanh khựng lại. Bàng quản gia nói với hắn trong phủ có chút chuyện nhỏ. Có một nữ tỳ vì tư tình với gia nhân mà sinh lòng trộm cắp, đã đánh cắp đồ quý giá trong phủ, sau đó sợ tội tự tử. Tên nàng ta…Hình như là Tuyết Nhạn.
- Thừa tướng đại nhân…Không biết chuyện lúc nãy có được không?
- À…- Bạch Phượng Khanh quệt mũi, nhỏ giọng- Thần nghĩ….Có lẽ không giúp gì cho phu nhân được…Nghe nói Tuyết Nhạn ở phủ nội đã…đã treo cổ tự vẫn rồi.
Thái Mẫn vẫn chỉ là một cô gái 17 tuổi. Nàng không lường trước được những mưu toan trong chốn quan trường cũng không hiểu được lòng dạ nữ nhân. Nàng khi vào cung cũng lo cho Tuyết Nhạn sẽ bị người ta ức Hi*p, song không nghĩ có thể hại đến mạng sống của nàng ấy. Tại sao?
Cắn môi, Thái Mẫn hỏi Bàng quản gia:
- Bàng quản gia…Ông có tin Tuyết Nhạn là người như vậy không?
Tin? Đương nhiên là Bàng quản gia và nhiều hạ nhân trong phủ Thừa tướng đều không tin chuyện ấy. Đó chỉ là một cái cớ để người có quyền uy trút giận. Thân phận họ là nô tài, là kẻ hầu người hạ, cũng đành cam chịu số phận của mình thôi.
- Tâu phu nhân…- Bàng quản gia run giọng- Mọi thứ rõ ràng trước mặt, chúng nô tài…không thể…không tin…
Luật của quốc gia, tội nô tài trộm cắp của chủ sẽ bị phạt roi và xung đi biên giới. Không đến nỗi phải nguy đến tính mạng. Vậy thì Tuyết Nhạn, tại sao lại phải hủy đi sinh mạng của chính mình.
- Phu nhân tha tội, chúng nô tài không biết….Không biết…
- Thái phu nhân - Bạch Phượng Khanh chợt nghiêm giọng- Mà dù họ có biết, phu nhân có biết thì sao chứ? Người trong thừa tướng phủ của ta, người cho rằng ai có khả năng đã làm hại Tuyết Nhạn?
- Là Linh phu nhân- Thái Mẫn không do dự đáp ngay – Vì Tuyết Nhạn đã giúp đỡ tôi….
- Đúng vậy- Bạch Phượng Khanh vẫn tỏ ra bình thản - Mạc Linh có thể là người gây ra cái ૮ɦếƭ cho Tuyết Nhạn. Người ૮ɦếƭ thì đã ૮ɦếƭ…Phu nhân muốn lấy lại công bằng cho người ૮ɦếƭ lại truy cứu tội lỗi của một người đang sống. Mạng sống của phu nhân chỉ có hoàng thượng là coi trọng. Nàng có ૮ɦếƭ, chỉ có hoàng thượng đau lòng. Nhưng Mạc Linh thì khác. Nàng đền tội, người nhà của nàng sẽ đau lòng. Phụ thân nàng ấy tuy chỉ là một tri châu song huynh trưởng Mạc Linh là người thuộc Cấm vệ quân, cận kề hoàng thượng. Thúc thúc của nàng là chỉ huy sứ điện tiền Mạc Thừa. Nàng là biểu muội của Minh phi, gọi mẫu thân nương nương là di nương…
Thái Mẫn im lặng. Nàng hiểu, ý của Bạch Phượng Khanh là gì!
- Nếu cho thần lựa chọn, thần sẽ lựa chọn Mạc Linh, không chỉ vì nàng là thê tử của hạ thần. Nàng cần cho chúng ta, cần cho hoàng thượng hơn là một nô tỳ nhỏ nhoi. Nàng ta ૮ɦếƭ, chúng ta có thể bù đắp bằng vàng bạc, lo lắng cho người thân của nàng ấy để bù đắp. Mạc Linh thì khác, không ai chấp nhận một sự bồi thường từ chúng ta đâu.
Điều đó sẽ bất lợi cho hoàng thượng. Không như phu thê dân dã, phu thê chốn đế vương này ngoài tình cảm còn phải nhìn vào bao nhiêu điều khác nữa. Bạch Phượng Khanh bảo vệ cho thê tử hắn chẳng phải do hắn yêu thương nàng. Chỉ là nàng có giá trị lợi dụng. Mạng người, nhất là hạ nhân không tiền không thế sẽ chẳng là gì trong mắt những kẻ như Bạch Phượng Khanh:
- Phu nhân…Hy vọng là người hiểu.
- Tôi hiểu – Thái Mẫn ngẩng đầu lên. Thái độ của nàng có chút khác biệt với suy nghĩ của Bạch Phượng Khanh. Song cuộc nói chuyện này chắc chắn sẽ làm Thái Mẫn thay đổi nhiều hơn. Bạch Phượng Khanh cúi người:
- Vậy thì thần xin cáo lui. Chúc phu nhân an hảo.
Hắn vừa đi mấy bước. Thái Mẫn chợt hỏi với theo:
- Vị phu nhân trước đây của ngài, chẳng qua bị ngài trừng phạt không chỉ vì muốn thể hiện nghiêm minh cho người ta thấy. Nàng ấy cũng không có giá trị gì cho ngài lợi dụng phải không?
Bạch Phượng Khanh ngượng người…Nhưng hắn cũng gắn lên môi mình một nụ cười thoảng nhẹ:
- Phu nhân rất thông minh. Nghi phi nương nương đã dùng cái thông minh đó giúp ích cho hoàng thượng. Thần mong phu nhân sẽ làm được như người…
Thái Mẫn nói gì đó, từ xa không nghe rõ. Nhưng Mạnh phi không cần nghe nữa. Đã đủ rồi.
Nàng quay sang người bên cạnh.
Tìm cách tiếp cận đưa cho nàng ta thứ đó…Nàng ta chắc chắn sẽ không muốn để yên cho Linh phu nhân. Lúc đó chúng ta dễ dàng làm việc của mình.
Nghĩ đến Thái Mẫn thân tàn ma dại, tình yêu của hoàng thượng cũng không còn với nàng ta nữa, Mạnh phi cảm thấy dễ chịu vô cùng. Cứ thế đi về Lâm yến, nơi ở của mình.
Chừng hơn tàn một nén nhang thì tên kia đã quay trở lại. Trên trán hắn là chữ ” được” viết vội vào một vuông khăn. Thái Mẫn đã quyết định…Và quyết định ấy sẽ làm một cuộc đời thay đổi. Chỉ nghĩ đến đó là Mạnh phi đã cảm thấy khoan khoái vô cùng, mong Thái Mẫn kia phải trả giá cho một tội vô cùng lớn - tội được hoàng thượng thật sự thương yêu
Thái Mẫn khoác lên vai chiếc áo choàng báo hoa mai bước vào hoa uyển. Đây là vườn ngự của hoàng đế và các phi tử, phu nhân. Mạnh phi đã đứng chờ nàng tự bao giờ.
Nàng ta là con gái ngoại bang, nét đẹp khác hẳn vẻ dịu dàng thuần chất và yếu đuối của nữ nhi chốn hậu cung. Nhìn thấy Thái Mẫn, nàng ta cũng rất tự nhiên, không có chút gì e dè hay ngần ngại:
- Ta đã nghe hết chuyện của muội và thừa tướng rồi.
Mạnh phi cũng vào ngay vấn đề:
- Chuyện của Tuyết Nhạn nô tỳ nào đó,nếu không thể dùng pháp kỷ cũng có thể dùng chút thủ đoạn - Nàng đưa cho Thái Mẫn một túi hương nho nhỏ- Bộ tộc ta có một thứ bùa chú rất hiệu nghiệm. Muội cầm túi hương này về phòng để dưới gối, ngày ngày lấy kim đâm thẳng vào иgự¢ nó, chẳng bao lâu nàng ta sẽ phát bệnh ngặt nghèo mà ૮ɦếƭ. Không dấu vết, muội hả được hận của mình.
Thái Mẫn cầm lấy túi bùa. Tay nàng hình như đang run. Cũng phải, là một mạng người:
- Muội cứ giữ lấy…- Mạnh phi lại nắm tay nàng- Hạng người đó mới phải dùng cách này. Thật tình là ta ban đầu cũng không thích muội nhưng sau khi nghe chuyện của muội và thừa tướng, ta lại cảm thấy muội là người có tình có nghĩa. Thứ đó mới là điều quý giá nhất trong cung.
Một đợt gió thổi qua. Thái Mẫn rùng mình. Mạnh phi đưa tay chỉnh lại áo cho nàng, dịu dàng:
- Muội về nghỉ ngơi đi…Hoàng thượng cũng còn mang thương tích. Bây giờ chỉ có muội là làm người vui vẻ thôi.
Thái Mẫn không nói gì. Đôi mày hơi cau lại, nhìn theo bước Mạnh phi.
Uyển nô, người thân tín bên cạnh Mạnh phi lên tiếng:
- Nương nương…Ngày mai chúng ta sẽ cho người loang báo đến Nghi phi nương nương, bảo là có người trong cung dùng tà thuật muốn hại hoàng thượng, sau đó….
- Cái đó chỉ là trò diễn phụ, chưa phải làm ngay. - Mạnh phi nhếch đôi môi mỏng, ánh mắt trong đêm tối lóe lên Bây giờ, ngươi liên lạc với người của Vọng hội, ta muốn đặt hàng.
Vọng hội là một tổ chức toàn những sát thủ nổi tiếng trong giang hồ. Giá của Vọng hội không hề rẻ nên đa số khách hàng chỉ là người quyền quý muốn tiêu diệt đối thủ. Tuy nhiên một khi Vọng hội đã nhận lời, chưa khi nào thất bại.
- Nương nương, người muốn…
- Không phải…Ta đặt hàng thứ khác. Ta muốn…
- ….
- Ta muốn trong 3 ngày nữa, Linh phu nhân của Bạch thừa tướng phải ૮ɦếƭ. Gi*t Bạch Phượng Khanh là điều không thể song một thê thi*p của hắn là chuyện vô cùng đơn giản, đúng không?
- Nương nương…
Mạnh phi lúc nhập cung vừa tròn 18 tuổi. Được phong phi tử song không được hoàng thượng để tâm sủng ái. Tâm người rất lạnh, chỉ xem chuyện thị tẩm các phi tử như một loại chuyện phải làm của nam nhân. Đã vậy, người còn không muốn lưu lại máu huyết trong người họ, mỗi lần gần gũi sau đó đều rời đi nhanh chóng, kèm theo một chén thuốc…
Phụ vương của Mạnh phi khi đưa nàng đến đây ngoài mong muốn kết tình giao hảo còn một mục đích khác. Hoàng thượng chưa có người nối dõi, đứa trẻ sinh ra cũng có dòng máu của Hồi tộc, Mạnh phi cũng có thể làm hoàng hậu, sau này mẹ vinh con quý, cũng có thể người nối ngôi sẽ là nhi tử của nàng.
3 năm…Mọi chuyện đã hoàn toàn vô vọng…Sự xuất hiện của Thái Mẫn và chuyện hoàng thượng bất chấp nguy hiểm cứu nàng đã cho nữ tử hậu cung một đáp án. Người ngài yêu nhất không phải là mình. Sớm muộn gì thì cũng có ngày các phi tử như Mạnh phi ngậm ngùi nhìn người ta tình chàng ý thi*p nồng nàn trước mặt, nuốt tủi hờn ૮ɦếƭ rũ trong một xó thâm cung.
Phụ vương đã có những gợi ý nhỏ…Hiện nay người đang âm thầm liên kết cùng Bắc quốc. Mạnh phi trong cung thẩm, tìm cách khiến Bạch Phượng Khanh và Vũ đế chia rẽ, làm suy giảm sức mạnh quốc gia. Điểm yếu của Vũ đế đã xuất hiện. Thái Mẫn…Mẫn phu nhân.
- Sau khi Gi*t được Linh phu nhân thì nương nương định…?
- Ngươi cũng biết …- Mạnh phi cười nhẹ - Bạch Phượng Khanh nhất định nhớ đến chuyện hôm nay. Chúng ta âm thầm nói chuyện cùng Minh phi, biểu tỷ của Mạc Linh, ậm ờ về khả năng Mẫn phu nhân muốn trả thù cho tỷ muội tốt của mình là Tuyết Nhạn. Tuy ta biết, Minh phu nhân không phải là dạng người thương yêu và quan tâm đến biểu muội của mình song nàng ấy cũng sẽ không bỏ qua cơ hội. Các đại thần vào cuộc…Nếu hoàng thượng thật sự thương yêu Mẫn phu nhân sẽ làm cho bất mãn trong triều phát sinh. Bạch Phượng Khanh, Bạch thừa tướng là cánh tay trái của hoàng thượng, lúc đó thì…
- Nương nương cao kiến…Thật cao kiến!
Trong một góc tối có một đôi mắt đang lẳng lặng dõi sau bọn họ. Hoàng cung hiểm ác. Ai bảo những nàng phi tử thướt tha, yểu điệu kia không sánh bằng nam nhi cơ chứ? Về mặt lạnh lùng, thủ đoạn, đôi khi những gã đàn ông cũng phải nhún nhường tôn kính họ. Kẻ địch lớn nhất đôi lúc không phải là nam nhân tài giỏi mà là các nữ nhân vui cười ngoài mặt, trong lòng lại âm thầm tính toán để mà tồn tại, để mà hãm hại người.