Sáng sớm, Thục tẩu cách đó hai con đường đã đến rủ Thái Mẫn ra thành mua gạo, muối và một số thứ cần thiết khác. Quanh đây mười dặm có khoảng 10 gia đình cùng sinh sống, trước đây vốn không thân quen mấy với Thái Mẫn song nàng từ ngày xuất giá, trở thành nương tử của người ta đã bắt đầu làm thân với họ. Cùng là nữ giới đương nhiên có nhiều chuyện để trao đổi. Họ chỉ cho Thái Mẫn cách chăm sóc phu quân, chu toàn gia đình.
Thái Mẫn mở cửa, theo sau là Vũ đế.Hắn khẽ gật đầu đáp lại Thục tẩu, lẳng lặng xách đồ đạc cùng hai người vào thành.
Trên đường đi họ còn ghé qua chỗ Trịnh tẩu. Hàng mang trao đổi của Trịnh tẩu khá nhiều, cả một xe đẩy nhỏ nhưng lại không ai phụ giúp. Vì vậy có sự trợ tay của Vũ đế, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn. Hắn đẩy xe đi trước, các nàng ở đằng sau trò chuyện. Không nói ra nhưng những ánh mắt ngưỡng mộ đều hướng về phía Thái Mẫn, khiến nàng không khỏi ngượng ngùng.
Cách cổng thành một đoạn ngắn, Vũ đế dừng lại, nói với Thái Mẫn:
- Ta vào rừng, nàng cẩn thận nhé!
- Dạ…Tướng công!
Một hành động nhỏ, vuốt nhẹ cho gọn lại vài sợi tóc lòa xòa trên trán nàng, thế mà lại nhận lại sự trầm trồ, ngưỡng vọng, Thái Mẫn trở thành trung tâm của cuộc trò chuyện khi Vũ đế vừa khuất bóng đằng xa:
- Vợ chồng trẻ âи áι có khác. Thật là làm người ta mơ ước không nguôi.
Các vị tẩu tẩu này lập gia thất đã hơn 10 năm song thực chất đa phần đều là hôn sự do phụ mẫu quyết định, chưa hề quen biết nhau. Phu quân của họ là phường săn, tiều phu hoặc nông phu tính tình chân chất, ít khi quan tâm đến nội tử ở nhà. Thái Mẫn biết họ thật lòng mừng cho nàng có được một tướng công tốt, biết yêu thương và trân trọng mình.
- Thái muội à….Mà ta thấy từ ngày lấy chồng muội xinh đẹp hẳn lên. Hèn gì càng lúc tướng công càng không xa lìa muội được.
Trịnh tẩu lên tiếng. Thục tẩu ngắt lời ngay:
- Đâu phải xinh đẹp là được chồng thương yêu. Tỷ có nhớ chuyện của Thanh tẩu trong thành không? Tẩu ấy cũng xinh đẹp dịu dàng nhưng mà cuối cùng phu quân của tẩu ấy cũng bỏ rơi, khiến tẩu ấy đau lòng đến nhảy sông tự tử không?
- Suỵt….- Trịnh tẩu ra hiệu- Chuyện qua lâu rồi, hơn nữa hiện nay tẩu ấy cũng là thi*p của Từ viên ngoại, cũng có chỗ nương thân rồi.
Chuyện này trong thành ai cũng biết. Phạm Thanh nhi vốn xinh đẹp nết na nổi tiếng ở Đông Thành. Nàng hết lòng chăm chút cho tướng công của mình là Đỗ Tuấn. Ai ngờ sau khi đỗ đạt, hắn đã lấy nương tử mới là ái nữ của tri châu Tô huyện, vứt bỏ hoàn toàn quá khứ nghèo khổ, cả người vợ hiền kết tóc là Phạm Thanh nhi. Nàng đau khổ quá gần như điên dại, sau đó nhảy sông tự vẫn, may được gia nhân của Từ viên ngoại cứu về, sau đó trở thành thi*p thất thứ mười ba của ông ta. Mà Từ viên ngoại đã ngoài 50 tuổi rồi.
Con người ta khi có công danh sự nghiệp sẽ thay đổi chăng?
Mấy hôm trước nàng nghe Thái An vội vã chạy về nhà thông báo trên Tô huyện có mở hội thi chọn tướng quân. Hắn tin với võ nghệ của tỷ phu, Du Lang nhất định giành phần thắng. Ở trong bếp nghe hắn thúc giục chàng, Thái Mẫn chỉ thấy buồn cười:
- Tỷ phu…Tỷ phu đi đi mà…
- …….
- Tỷ phu. Tỷ phu mà đi tham gia thế nào cũng được phong quan. Lúc ấy cả nhà chúng ta cũng được làm quan luôn. Tỷ phu…
- …….
- Hay là tỷ phu dạy đệ đi. Đệ sẽ đi!
- Đệ học nổi sao? Tránh ra cho ta làm việc!
Cuối cùng Du Lang quát lên, Thái An tiu nghỉu vào bếp, khi thấy Thái Mẫn đang cười, hắn vội vã lẩn ra sau.
Thái Mẫn biết, nam nhi chí tại bốn phương. Du Lang là người có tài. Nếu chàng đi thi, nàng sẵn sàng ủng hộ. Nhưng hôm nay nghe chuyện về Thanh tẩu, một cảm giác bất an ngập tràn trong lòng cô gái trẻ. Nàng sợ…sợ Du Lang của nàng rồi cũng như Đỗ Tuấn, sẽ quên mất rằng chàng còn một nương tử quê mùa nơi chốn thâm sơn.
Không được…Không được nghĩ bậy. Tướng công của Thái Mẫn không phải là người như thế. Tuy chàng không mấy khi bày tỏ tâm sự song nàng cảm nhận được, tướng công của mình tuyệt đối không phải là kẻ phụ tình vong nghĩa. Khi đối đầu bọn ςướק, chàng vẫn còn bị thương, vậy mà vẫn ra mặt cho Thái Mẫn, giữ cho nàng được an toàn.
- Thái muội….Cẩn thận…Cẩn thận Thái muội.
Mải suy nghĩ, Thái Mẫn không để ý đến thực tại. Nàng đi ra giữa đường….Đằng kia là một con ngựa đang phi tới với tốc độ điên cuồng, nhằm thẳng vào nàng.
Chân Thái Mẫn cứng đờ vì sợ. Nàng không kịp làm gì khác, chỉ có thể hét lên:
- Tướng công!
*Tuy là truyện cũ nhưng không com thì sẽ mất hứng nhanh lắm á.
Sự việc nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh. Thái Mẫn cứng đờ người, đứng yên tại chỗ, con ngựa lao nhanh vun ✓út đến chỗ nàng.Tim đập thình thịch, chân tay run rẩy, Thái Mẫn chỉ biết đứng yên.
- Rầm…
Có tiếng va chạm. Thái Mẫn mở mắt. Chỉ có cảm giác người bị nhấc bổng lên. Con ngự hí vang trời khi bị kiềm cương. Nàng hiện tạo đang ngồi trên lưng nó, đằng trước là một thanh niên. Tay hắn vòng qua giữ chặt lấy người Thái Mẫn. Mặt mày đỏ bừng, nàng vội nhích người ra.
- Cô nương…Cứ ngồi yên.
Người thanh niên lên tiếng. Bằng một động tác nhẹ nhàng, hắn cùng Thái Mẫn rời khỏi lưng ngựa, đáp xuống mặt đất một cách an toàn. Thái Mẫn vội vàng rời khỏi vòng tay người ấy ngay khi đã an toàn:
- Đa tạ công tử.
- Không có gì…Cô nương đừng khách sáo.
Đó là một người nho nhã, khoảng trên 20 tuổi. Hắn ăn vận đơn giản song vẫn toát lên khí thế bất phàm.Thái Mẫn định nói thêm vài câu tạ ơn nhưng chợt có một tiếng thét vang dội vang lên, đầy giận dữ:
- Tên khốn kia….Ngươi dám…
Lời chưa dứt thì một chiếc roi đã lao tới, quất thẳng về phía người đàn ông.
- Chát…
Tiếng quất mạnh lao vào không khí. Không ai thấy người đó đã ra tay thế nào, chỉ thoáng chốc trong tay hắn ta đã nắm gọn chiếc roi nhỏ thon mảnh màu vàng chói mắt. Điều ấy khiến cô gái vừa ra đòn thế giận căm gan. Nàng hét lên:
- Ngươi…
- Bốp!
Tiếng kêu giận dữ tắt nghẽn trong miệng nàng ta. Một cái tát tai giáng thẳng vào gương mặt non mịn. Cái đánh rất mạnh nhưng có lẽ sự bất ngờ mới làm nàng ấy không phản ứng được gì.
- Tiểu thư…
Hai ba tên gia nhân từ đâu mới chạy đến. Nhìn thấy gương mặt tái mét của nàng ta, bọn họ hoảng hốt vô cùng, vội vã tiến lên:
- Tiểu thư…người có sao không? Tiểu thư…
- Ngươi…ngươi dám đánh ta?
Người đàn ông dường như không quan tâm đến phản ứng của nàng ta mấy. Hắn quay về phía Thái Mẫn, giọng vẫn nhẹ nhàng:
- Cô nương không bị thương tích gì chứ?
- Không có…Cảm ơn công tử.
- Không có gì.
Hắn cười khẽ, bây giờ mới hướng mắt về phía cô gái đang giận dữ kia:
- Một cái tát cho nàng đã là nhẹ lắm rồi. Nghênh ngang xem thường sinh mạng người khác, còn không tỉnh ngộ thì không chỉ có cái tát này đâu.
Từ xa các vị tẩu tẩu đã chạy đến. Ai cũng mặt mày tái nhợt. Thấy Thái Mẫn vẫn an toàn họ mới nhẹ nhõm thở ra:
- Cảm ơn trời phật. Thái muội, muội không sao!
- Muội không sao ạ! Nhờ vị công tử này…
- Công tử…Cảm ơn công tử nhiều.
- Không…
Câu chuyện bị cắt ngang. Đằng sau cô gái lúc này đã có một đám người. Gò má nàng ta hơi sưng lên. Vẻ mặt vẫn vô cùng giận dữ. Người đàn ông vẫn giữ được thái độ bình thản. Hắn nhẹ nhàng:
- Kẻ tát nàng là ta, không liên quan đến họ. Hãy để họ đi!
Cô gái dường như cũng ý thức được lỗi của mình. Nhưng đường đường là một tiểu thư quyền quý của người đứng đầu Đông Thành. Dù đã gây ra bất trắc song đột nhiên bị người ta đánh một cái tát ngoài lộ, đối với nàng là chuyện nhục nhã vô cùng, không thể nào xem như không có được:
- Được….Ta không chấp nhất họ. Nhưng ngươi thì không thể bỏ qua. Bản tiểu thư sẽ…sẽ cho ngươi biết thế nào là địa ngục trần gian. Ngươi…
Hắn khoát tay ngăn lại, thái độ vẫn bình tĩnh như không:
- Các vị cứ đi đi! Chuyện còn lại tại hạ sẽ tự đối phó.
- Công tử …Nhưng mà….
- Các vị không cần lo. Xin chào, có duyên thì sẽ gặp lại!
Phần nhiều là sợ rắc rối, các vị đại tẩu vội vàng kéo Thái Mẫn đi. Trời cũng đã gần về chiều, nếu không về kịp sẽ vô cùng nguy hiểm.
Khi ba người ra khỏi thành một đoạn, họ nhận ra Vũ đế đã đứng chờ tự lúc nào:
- Tướng công!
Thái Mẫn níu lấy tay phu quân. Xưa nay nàng luôn chủ đích tránh xa mọi rắc rối, chỉ muốn được yên ổn mà sống. Nhưng, người đó gặp chuyện là do cứu mình, Thái Mẫn trong lòng cảm thấy bất an.Tướng công có thể giúp không, nàng nửa muốn nhờ lại vừa lo sợ.
- Có chuyện gì?
- ChắcThái muội ấy vẫn còn sợ…- Thục tẩu xen vào- Lúc nãy trong thành tam tiểu thư bảo bối của Thành đốc quan suýt chút nữa là cưỡi ngựa ᴆụng trúng Thái muội. May là có một vị công tử cứu giúp. Nhưng đã chọc đến Tam tiểu thư, giờ không biết tình trạng thế nào.