Đối Thủ Tình Trường - Chương 37

Tác giả: Lăng My

“Xuân Hiểu, thực ra anh…”
“Anh không cần nói gì cả, em sẽ không lấy tình cảm của mình để thúc ép anh. Chuyện hôm nay, anh cứ coi như chưa hề xảy ra. Em đã bôi thuốc xong rồi, ở đây vẫn còn ít đá, anh cầm lấy rồi về chườm tiếp nhé, ngày mai vết bầm tím sẽ không rõ nữa. Bây giờ anh có thể đi được rồi!”
Thẩm Xuân Hiểu bình tĩnh nói và giúp anh thu dọn đồ đạc. Cô đã lấy hết can đảm để nói lên những suy nghĩ trong tim mình nhưng lại không có dũng khí lắng nghe câu trả lời của anh. Thậm chí, cô còn không để anh nói một câu hoàn chỉnh, đẩy anh ra khỏi cửa khi anh còn đang hết sức kinh ngạc, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Đóng cửa lại, để anh hoàn toàn tách biệt bên ngoài, cô ngồi dựa cửa, cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Những gì cần nói đã nói hết rồi, cô biết lời mình vừa nói chẳng khác nào bắn cho anh một viên đạn.
Trong tim anh vẫn còn hình bóng An Châu. Cô đã tận mắt chứng kiến anh đau khổ cùng cực khi thấy bức hình An Châu chụp cùng người đàn ông khác, tận mắt chứng kiến lúc anh nhắc tới An Châu, ánh mắt chứa đựng nỗi đau thương khó có thể che giấu nổi. Nhưng, cô lại yêu anh, vả lại còn không biết yêu anh từ khi nào. Thật đáng cười!
Thế giới này là thế nào đây? Những tưởng trong tất cả đàn ông trên đời này, người cô căm ghét nhất là anh, nhưng cô lại dần nhận ra, mình đã yêu anh say đắm.
Song, cho dù như thế, cô cũng hiểu rõ rằng, không ai phải chịu trách nhiệm vì tình cảm của người khác. Cô không thể áp đặt tình cảm của mình cho anh. Nếu anh không yêu cô, thì cô chỉ còn nước rút lui. Tranh thủ lúc đầu óc vẫn còn tỉnh táo, đừng để bản thân lún sâu thêm nữa. Nếu cứ tiếp tục như thế, sẽ không thể quay đầu lại được.
“Kính koong…” Tiếng chuông cửa.
Anh ấy quay lại sao? Anh ấy định nói gì chứ? Cô không muốn một quyết định vội vàng, không muốn nhận lời lúc đầu óc đang bộn bề suy nghĩ.
Yêu một người, có lẽ không có thứ tình yêu đánh đồng, một quyết định vội vàng và nhận lời trong lúc xúc động chỉ là biểu hiện của việc chịu trách nhiệm mà thôi, cô biết Lư Hạo Tường hiểu điều đó.
Nhưng, ngoài anh ấy ra, còn ai đến gõ cửa nhà mình vào lúc này chứ?
Thẩm Xuân Hiểu vội lau những giọt nước mắt không biết rơi từ khi nào và ra mở cửa. Cánh cửa vừa hé, cô đã sững người. Tiếp theo là ánh mắt vui mừng, giọng nói ngạc nhiên: “An Châu, là cậu, cậu về rồi sao?”.
Người ngoài cửa mặt chiếc áo choàng đen dài, đi giày cao gót, dáng người dịu dàng, tay kéo vali, nhìn Xuân Hiểu với đôi mắt ngấn nước. Không phải An Châu thì là ai được chứ?
Trong lòng Xuân Hiểu dấy lên niềm vui mừng khôn xiết. Bạn bè lâu ngày mới gặp lại, cô liền tặng cho An Châu một cái ôm thật chặt, sau đó kéo bạn vào nhà.
An Châu ngồi xuống, nói vẻ đáng thương: “Xuân Hiểu, có gì ăn không? Tớ vừa xuống máy bay, đói sắp ૮ɦếƭ rồi đây này!”.
“Hả?” Thẩm Xuân Hiểu nói, “Nhà tớ ngay cả mì tôm cũng hết rồi, hay là tớ đưa cậu đi ăn nhé?”.
An Châu tháo giày rồi đi đôi dép bằng vải bông của Xuân Hiểu, lắc đầu như trống bỏi: “Không, tớ đang mệt muốn ૮ɦếƭ đây, tớ không đi đâu. Xuân Hiểu, cậu giúp tớ tìm thứ gì ăn đi, tớ tắm cái đã, khó chịu lắm rồi!”, rồi mở vali, lấy ra bộ đồ ngủ đi vào nhà tắm.
Cô ấy không chịu đi thì chỉ có thể gọi đồ ăn nhanh đến, đúng rồi, chẳng phải Yến Minh cũng đi ăn sao? Biết An Châu về nước, chắc cô ấy vui lắm, nhân tiện bảo cô ấy mang đồ ăn về.
Thẩm Xuân Hiểu liền gọi điện cho Triệu Yến Minh. Gọi điện thoại xong, cô sực nhớ, Yến Minh vừa rồi vội đi vì nghĩ cô với Lư Hạo Tường có gì đó với nhau, chắc lại mượn đêm nay để viết ra một thiên tình sử.
May mà Lư Hạo Tường đi rồi, nếu tiếp tục để anh ở lại thì không biết hai người sẽ thực sự xảy ra chuyện gì. Lúc An Châu đến, thấy Lư Hạo Tường đang ở nhà cô, đó mới thật sự là điều khó xử. Nhưng, vì sao An Châu lại trở về? Cô ấy về nước một mình, với bộ dạng vô cùng mệt mỏi, vừa đói vừa mệt. Nhớ đến cú điện thoại trước đây mấy ngày, An Châu đã khóc đến ૮ɦếƭ đi sống lại. Rốt cuộc cô ấy làm sao?
Triệu Yến Minh đi ăn đồ Trung Quốc, nhưng nghĩ An Châu mới từ nước ngoài về, có khi không quen với đồ ăn trong nước nên đã đặc biệt mua một suất đồ ăn Tây về cho cô ấy.
Triệu Yến Minh mở cửa, đặt túi đồ xuống, rồi chạy vào phóng tắm ôm An Châu một cái. Cô ngó nghiêng, tìm kiếm mọi ngóc ngách, lúc thấy trong nhà chỉ có An Châu, liền chớp chớp mắt hỏi Thẩm Xuân Hiểu: “Người đó đâu?”.
“Người nào?”
“Người nói cô gái xinh đẹp như một chú vịt bầu, Lư Hạo Tường ấy!” Cô thấp giọng.
Thẩm Xuân Hiểu trừng mắt nhìn. “Tất nhiên là đi rồi, chẳng lẽ lại ở đây mãi sao?”.
“Hai người không, không…” Cô liếc trái ngó phải, rồi lại vỗ иgự¢, nói: “May mà không sao, nếu không chẳng phải sẽ bị An Châu bắt quả tang hay sao?”.
“Yến Minh! Cậu quá đáng thật đấy, cậu không thể suy nghĩ trong sáng hơn một chút à?” Thẩm Xuân Hiểu đảo mắt, nói như muốn bắt kẻ gian dâm, ngay cả từ “bị bắt quả tang” mà cô ấy cũng có thể nói ra. Một nhà biên tập lành nghề mà dùng từ chẳng chọn lọc gì cả, nói ra sẽ chẳng có ai tin đâu.
Triệu Yến Minh cười lớn: “Trai thích gái là quá đáng chắc? Tớ suy nghĩ trong sáng nhưng cậu lại muốn nghĩ lung tung đấy chứ!”.
Thẩm Xuân Hiểu lại dấy lên niềm vui trong lòng vì An Châu trở về. Lư Hạo Tường đã bị cô làm cho khi*p sợ mà đi rồi, nói không chừng ngày mai người ta lại nộp cả đơn từ chức ấy chứ. Nhìn điệu bộ này của Yến Minh, chỉ cần là nam giới thì bất kể là ai cô ấy cũng khuyến khích cô kết thúc cuộc sống độc thân, mức độ lo lắng còn hơn cả mẹ cô.
Triệu Yến Minh khẽ lay Thẩm Xuân Hiểu, nói: “Anh chàng Chương Phương Hựu đó, anh ta giải thích thế nào? Hai người thật sự không thể nữa sao?”.
Thẩm Xuân Hiểu lạnh lùng: “Tớ căn bản không yêu anh ta, nên sẽ chẳng có gì là có thể?”.
“Thế cậu yêu ai? Lư Hạo Tường?” Lại một câu nói trúng phóc.
Thẩm Xuân Hiểu mím môi, không nói.
Triệu Yến Minh nhìn cô im lặng thừa nhận, liền kinh ngạc nói: “Bắt đầu từ khi nào thế?”.
“Tớ cũng không biết, hôm nay tớ mới nhận ra!” Thẩm Xuân Hiểu chau mày rồi tự cười chế giễu, nói: “Nhận ra thì đã sao chứ? Không phải cuộc tình nào cũng có kết quả”.
“Chí ít thì cũng nên cố gắng xem chứ!” Triệu Yến Minh chợt nhớ ra, Lư Hạo Tường là bạn trai cũ của An Châu, bèn liếc nhìn về phía An Châu, rồi lại nhìn Xuân Hiểu, bỗng cảm thấy có chút rối loạn.
An Châu đánh răng xong, ngồi trên sofa, mở hộp thức ăn và bắt đầu khoái chí ăn, cô thoải mái thư thể coi hai cô gái ngồi bên cạnh chỉ là đồ trang trí trong phòng khách, họ hỏi gì cũng chẳng bận tâm. Ăn hết bảy, tám phần rồi, cô mới lau miệng, thỏa mãn nói: “Cuối cùng cũng no rồi!”.
Trước đây chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại, email hoặc QQ, bây giờ giáp mặt, lại lâu ngày không gặp nên ba người hồ hởi chuyện trò.
An Châu nói, cô đã chia tay với Daniel từ nửa tháng trước. Cô luôn nghĩ Daniel là người đàn ông vừa lãng mạn vừa chan chứa tình cảm, nhưng không ngờ, anh ta thực chất chính là một tên lừa đảo, mượn lớp vỏ tình yêu để lừa tiền, lừa sắc. Cô lao vào vòng tay anh ta như con thiêu thân, tới một đất nước xa lạ để tìm sự lãng mạn cùng cảm xúc mãnh liệt, nhưng sau khi chung sống với cô được một năm, Daniel dần lộ bản chất.
An Châu luôn hạnh phúc trong tình yêu, nhưng lại thất bại thảm hại trong cuộc tình này và giờ đây đem trái tim đau thương đến nương nhờ bạn bè. An Châu khóc rưng rức khi nói đến sự xấu xa của Daniel.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn những giọt nước mắt của An Châu mà cảm thấy chua xót, hóa ra niềm hạnh phúc ngọt ngào như vậy, cuối cùng lại trở nên thê thảm, u buồn, chuyện tình cảm đúng là biến đổi khôn lường.
Nhớ đến cú điện thoại không lâu về trước, đó chắc chắn là lúc An Châu đau khổ và cần sự giúp đỡ nhất, trong lòng Thẩm Xuân Hiểu trào dâng niềm thương xót, bèn ôm lấy bờ vai bạn, nói: “Về đây là tốt rồi, cậu ở lại chỗ tớ nhé! Hãy quên Daniel đi, quên cuộc tình ấy đi, đừng khóc vì một người đàn ông không đáng để mình đau lòng”.
An Châu lau nước mắt rồi lắc đầu, cười nói: “Tớ sẽ không khóc vì anh ta đâu, An Châu tớ là người ai nhìn thấy cũng muốn yêu, chỉ cần tớ đồng ý thì một cuộc tình mới sẽ bắt đầu!”.
Triệu Yến Minh vỗ vỗ vai An Châu, cười nói: “Đúng, thế mới là An Châu của chúng tớ chứ. Dám yêu dám hận, muốn làm gì là làm cho bẳng được! Rơi lệ vì mất đi một cuộc tình nhưng sẽ nhanh chóng bước tiếp, không chìm mãi trong đau khổ đâu”. Nói rồi, cô nhìn Thẩm Xuân Hiểu với ánh mắt đầy ý tứ. Thẩm Xuân Hiểu hiểu rằng Yến Minh muốn mượn An Châu để khuyên bảo mình, cô chỉ cười cười.
Sáng hôm sau, Triệu Yến Minh chẳng cần đến cơ quan, còn An Châu thì không đi làm, chỉ có mình Thẩm Xuân Hiểu vẫn phải dậy sớm đến công ty.
Tới công ty với tâm trạng phức tạp, cô cúi đầu, nhanh chân bước vào sảnh đường, đợi thang máy và lên phòng làm việc.
Lúc mở cửa, tay cô bỗng dừng lại. Trước đây nếu có chuyện gì xảy ra, anh ấy luôn thích đối khách làm chủ, ngồi trong phòng làm việc của cô, nhìn cô đầy đắc ý cùng vẻ giễu cợt, mặc kệ cô tức giận, quở trách, chế giễu, anh vẫn làm theo ý mình.
Tình cảm của cô dành cho anh phát sinh từ chính những lần hai người công kích nhau như thế sao? Bây giờ, cô đã nói rõ mọi chuyện, anh sẽ không đến phòng làm việc của cô nữa, chỉ sợ sau nay dù có là đồng nghiệp thì quan hệ của hai người cũng không thể như trước được nữa.
Mở cửa ra, chìm trong không gian vắng vẻ, cô im lặng đi đến mở máy tính, không thể nào tập trung suy nghĩ làm việc được. Thẩm Xuân Hiểu thúc ép bản thân tập trung tinh thần xem các số liệu và những bản báo cáo. Giả Lạc Sơn sẽ không cho cô cơ hội để do dự hay chần chừ đâu.
Cứ khi vùi mình vào công việc, thời gian trôi đi rất nhanh, Thẩm Xuân Hiểu viết xong bản kế hoạch thì hai tiếng đồng hồ cũng trôi qua. Cô day trán, nhỏ thuốc mắt, những giọt thuốc mát lạnh rơi vào mắt, rồi kích thích khiến mũi cô cay cay, nước mắt giàn giụa.
Cô vội rút khăn giấy lau nước mắt, nhìn điện thoại bàn rồi đắn đo suy nghĩ, sau đó vẫn nhấc điện thoại lên rồi ấn số của Lư Hạo Tường.
Điện thoại kết nối, Lư Hạo Tường khẽ nói: “Alô?”.
Điện thoại bàn có hiển thị số gọi đến, anh biết là cô, nhưng chỉ nói một từ đơn giản. Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy chua xót, thuốc nhỏ mắt lúc này lại như đang tác quái, đáy mắt vẫn cay cay, cô cắn môi nói: “Lư Hạo Tường, An Châu… về nước rồi! Mới về tối qua”.
“Xuân Hiểu, thực ra anh và…” Chưa đợi anh nói xong, Thẩm Xuân Hiểu đã gác điện thoại. Cô không thể suy đoán biểu hiện của Lư Hạo Tường, nhưng chắc chắn anh đang rất vui, anh đã đợi An Châu gần hai năm, không yêu đương, không kết hôn, bây giờ, An Châu cũng trở về, sự đợi chờ của anh cuối cùng cũng có hi vọng, chẳng phải sao?
Thẩm Xuân Hiểu trong lòng đau đớn, cô và anh có lẽ chưa có khởi đầu thì đã kết thúc. Cô cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Nguyên nhân của cuộc điện thoại này, không phải vì cô vĩ đại, mà vì anh có quyền được biết sự trở về của An Châu.
Theo đuổi tình yêu là một chuyện, nhưng cũng cần theo đuổi một cách quang minh và phải có cảm giác an toàn. Điều mà Thẩm Xuân Hiểu cô muốn chính là một tình yêu toàn tâm toàn ý, nếu không có tình yêu như thế, cô sẽ rút lui trước mà không cần đợi anh cự tuyệt.
Dòng hiển thị thời gian ở góc dưới màn hình là mười một giờ ba mươi, còn nửa tiếng nữa mới tan ca. Cô di chuột, định đánh bản kế họach thì di động đổ chuông.
Cầm lên xem, là số điện thoại nhà cô, Yến Minh hay An Châu đây?
Lúc này có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cô nghe điện thoại trong tâm trạng lo lắng, giọng nói mềm mại, ngọt ngào của An Châu từ đầu dây bên kia truyền lại: “Xuân Hiểu, số di động của Lư Hạo Tường là bao nhiêu, anh ấy đổi số rồi, cậu cho tớ đi!”.
Thẩm Xuân Hiểu tay run run, gắng nói: “Số di động của anh ấy?”.
An Châu ngượng ngùng trả lời: “Đừng cười nhạo tớ, lần trước nghe cậu nói Lư Hạo Tường vì tớ mà lúc nào cũng gây chuyện với cậu, tớ biết anh ấy vẫn chưa quên được tớ. Tớ đi Canada một chuyến lại bị Daniel lừa như thế, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy Lư Hạo Tường là người tốt với tớ nhất. Bởi thế, tớ muốn gặp anh ấy một lát thôi!”.
Không sai, trong cuộc gọi trước, cô đã nói với An Châu như thế, vì sự thật đúng là như thế. Nhưng bây giờ, bây giờ… Thẩm Xuân Hiểu hít một hơi, chỉ cảm thấy giọng nói lạnh buốt, cứ thế đâm vào lục phủ ngũ tạng khiến cô đau đớn. Cô cắn môi, nói nhanh: “Tớ sẽ nói cho cậu biết, 135********”.
An Châu ghi lại rồi cười hi hi, nói: “Xuân Hiểu, cậu nói xem, nếu bây giờ tớ chủ động tìm anh ấy, liệu anh ấy còn chấp nhận tớ nữa không?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc