Chương Phương Hựu lại suy nghĩ về chuyện đưa cô về nhà, anh nghĩ, có phải Thẩm Xuân Hiểu có ý gì khác không?
Thời gian qua hai người qua lại tuy chưa phải quá dài, nhưng họ đều là nam nữ trưởng thành, đã có ước hẹn ngầm, cho dù phát triển thêm một bước nữa thì cũng là chuyện rất bình thường.
Chương Phương Hựu vừa lái xe vừa nhìn Thẩm Xuân Hiểu qua gương chiếu hậu, nhưng cô lại bình tĩnh nhìn con đường phía trước nên anh không thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Do dự một lúc, Chương Phương Hựu mở CD, ca khúc tiếng Anh vang lên giống với ca khúc trong quán ăn, du dương trầm bổng. Anh điều chỉnh âm lượng cho thấp xuống để không làm ảnh hưởng tới việc trò chuyện, mà cũng có thể cảm nhận được giai điệu du dương ấy.
Thẩm Xuân Hiểu thừa nhận, Chương Phương Hựu là người rất biết cách tạo không khí lạng mạn, chỉ cần một động tác nhỏ bé, cùng ca khúc anh chọn đã khiến cô mềm lòng.
Chương Phương Hựu chăm chú nhìn cô qua gương chiếu hậu, dịu dàng nói: “Xuân Hiểu, em biết bây giờ tâm trạng anh thế nào không?”.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn anh, chau mày: “Tâm trạng thế nào?”.
“Anh rất lúng túng, rất phấn khởi, rất lo sợ, rất hạnh phúc, rất bất an!” Anh chầm chậm nói từng chữ một.
Cô ngạc nhiên, nếu nói lúng túng, phấn khởi và hạnh phúc thì cô có thể hiểu được, bởi cô cũng ít nhiều có những cảm giác ấy, nhưng tại sao lại lo sợ và bất an? Cô chớp chớp mắt, cười hỏi: “Vì sao anh lại có tâm trạng như thế?”.
“Xuân Hiểu, anh không sợ em chê cười, thật ra đã năm năm rồi, đây là lần đầu tiên trái tim anh rung động như thế. Gặp em, anh cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp, nhưng, anh lại lo sợ, sợ quãng thời gian tươi đẹp này quá ngắn ngủi, quá hão huyền. Tình yêu đột ngột đến như thế nên anh đã bị hạnh phúc làm cho choáng váng, anh sợ mình đang mơ, sau khi thức dậy tất cả sẽ biến mất!”.
Trước ánh nhìn chăm chú của anh, trái tim Thẩm Xuân Hiểu dấy lên niềm cảm động. Cô khẽ khàng nói: “Có thể vì quá nhanh nên em cũng có cảm giác như mình đang mơ!”.
“Xuân Hiểu, nếu em đồng ý thì cuối tuần này, anh sẽ đưa em đến gặp bố mẹ anh, em thấy thế nào? “Chương Phương Hựu nhiệt tình nói.
“Cuối tuần này? Có vẻ… quá nhanh!” Thẩm Xuân Hiểu giật mình, cô vẫn chưa chuẩn bị gì mà.
“Cũng không phải là nhanh, còn mấy ngày nữa mà!” Chương Phương Hựu tươi cười, “Anh nghĩ, làm như thế để em thấy được thành ý của anh, giúp em loại bỏ mọi nghi hoặc! Khi em hiểu thêm về anh, em sẽ biết, trái tim anh chân thành nhường nào, tình cảm anh dành cho em mãnh liệt đến đâu!” Anh đưa tay phải ra nắm chặt tay cô, lòng bàn tay ấm áp.
Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy thật hư ảo, có lẽ, chính cảm giác hư ảo này đã khiến cô thấy lãng mạn và đẹp đẽ.
Ngón tay đan vào nhau, Thẩm Xuân Hiểu đang chìm đắm trong suy nghĩ bỗng giật mình, vội vàng rút tay ra, không cho anh tiếp tục nắm nữa. Cô che đậy sự hoang mang và trái tim đang loạn nhịp của mình, nói: “Anh, anh đang lái xe mà!”.
Chương Phương Hựu chỉ đang thăm dò cô, nhưng sự né tránh của cô khiến tâm trạng anh chùng xuống, ngay cả nét tươi cười trên gương mặt cũng trở nên gượng gạo. Nhưng Thẩm Xuân Hiểu nói không sai, anh đang lái xe, sự lo lắng của cô cũng không phải không có nguyên do. Bởi thế, anh nắm chắc vô lăng và tiếp tục nhiệm vụ của mình, nhìn cô qua gương chiếu hậu, nói: “Xuân Hiểu, có phải em cảm thấy anh quá đường đột?”.
“Không, sao lại thế được!” Thẩm Xuân Hiểu cười, nụ cười có chút miễn cưỡng. Lòng bàn tay như vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh nên hơi rịn mồ hôi.
Chương Phương Hựu vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt càng thêm trìu mến, lời nói càng thêm chân thành, tha thiết: “Xuân Hiểu, thứ lỗi cho sự nóng vội của anh, ngay cả bản thân anh cũng không ngờ rằng lại có lúc trái tim mình rung động như thế. Xuân Hiểu, em đã giúp anh có khát vọng mới về tình yêu. Trước đây, anh không bao giờ tin vào tình yêu, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu lại đẹp đến thế, có lẽ chỉ vì, anh chưa gặp được em!”.
“Cảm ơn anh, có lẽ em… không tốt như anh nghĩ!” Thẩm Xuân Hiểu lén lau mồ hôi ở lòng bàn tay, cẩn thận lựa chọn từ ngữ.
Cô không ghét cảm giác khi anh nắm tay, nhưng điều đó chẳng chứng minh được rằng cô đã đồng ý.
Không chán ghét, đó mới chỉ là bắt đầu, còn tiếp nhận nhau thì vẫn cần một quá trình. Cô có vẻ ngoài hiện đại, nhưng thực ra lại là người rất truyền thống, hơn nữa, cô từng bị tổn thương vì tình yêu, bây giờ có dũng khí bước thêm một bước, không có nghĩa là cô có dũng khí để chấp nhận tất cả.
Cái cô cần là thời gian, mà cô và Chương Phương Hựu lại quen biết nhau vội vàng như thế, yêu nhau nhanh chóng như thế, điều thiếu hụt chính là thời gian. Cô đang tìm kiếm, nhưng con đường trước mắt vẫn vô cùng mù mịt, bởi vậy cô chỉ dám bước từng bước nhỏ, không dám dũng cảm thử những bước lớn.
“Không, Xuân Hiểu, em là cô gái dịu dàng nhất, sống nội tâm nhất mà anh từng gặp. Lần đầu nhìn thấy em, mọi thứ trước mắt anh bỗng trở nên lấp lánh. Khi ấy anh đã quyết định, chỉ cần em cho anh cơ hội, nhất định anh sẽ dùng cả đời mình để chăm sóc em! Qua mười ngày tiếp xúc, anh nghĩ rằng, em vẫn tốt đẹp như những gì anh nghĩ!” Chương Phương Hựu khẩn thiết như muốn chứng minh điều gì đó.
Thẩm Xuân Hiểu xúc động nghiêng đầu nhìn anh, cảm động nói: “Phương Hựu, cảm ơn anh đã đánh giá em cao như thế, em rất cảm động, cũng rất vui! Em… em cũng không cự tuyệt hôn nhân, chỉ là, em hi vọng chúng ta có thể tìm hiểu thêm một thời gian nữa để hiểu về nhau hơn. Như thế, chúng ta mới càng có lòng tin để cùng nhau sống những ngày tháng sau này!”.
Chương Phương Hựu tươi cười nói: “Được, anh sẽ nghe em! Nếu em vẫn chưa chuẩn bị thì một thời gian nữa anh sẽ đưa em đến gặp bố mẹ”.
Thẩm Xuân Hiểu gật đầu mỉm cười nhìn anh, trong nét mặt tươi cười ấy còn mang theo cả sự cảm kích đối với anh.
Nhận ra sự cảm kích đó, gương mặt Chương Phương Hựu càng thêm tươi cười.
Đến khu chung cư của Thẩm Xuân Hiểu, Chương Phương Hựu dừng xe, tháo dây an toàn rồi xuống mở cửa xe cho cô, động tác rất đỗi thành thạo và tự nhiên.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn theo bóng anh, trên mặt luôn mang theo nụ cười, cụ cười tuy dè dặt nhưng vô cùng thân thiết. Thấy Chương Phương Hựu mở cửa xe, cô mỉm cười nói: “Cảm ơn anh!”. Bước xuống, đợi Chương Phương Hựu đóng cửa xe rồi quay đầu lại, cô nói: “Cảm ơn anh đã đưa em về, tạm biệt!”.
Chương Phương Hựu cứ ngỡ cô sẽ mời anh lên nhà ngồi một lát, nhưng rõ ràng Thẩm Xuân Hiểu không hề có ý đó, anh có chút thất vọng. Nhưng nghĩ kĩ, Thẩm Xuân Hiểu đã nói hãy cho cô thêm chút thời gian nữa, anh đành kiên nhẫn chờ đợi, bèn lịch sự nói: “Mai anh đến đón em đi làm nhé!”.
“Không cần đâu, Phương Hựu, buổi sáng thời gian vội lắm, lại không tiện đường. Em gọi xe đến công ty được rồi!”
Chương Phương Hựu cười nói: “Em là bạn gái anh mà, sao phải khách sáo thế?”.
Thẩm Xuân Hiểu muốn nói gì đó nhưng Chương Phương Hựu vội ngăn lại, anh dịu dàng nói: “Xuân Hiểu, thời gian chúng ta quen nhau quá ngắn, em hãy cho anh cơ hội để anh được gặp em nhiều hơn, để em hiểu hơn về anh, được không?”.
Đã nói đến nước ấy rồi, còn có thể không được sao? Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười gật đầu.
Đúng lúc ấy có người gọi: “Xuân Hiểu! Cô đi du lịch về rồi à?”.
Dưới ánh đèn, một người đang đứng cách đó không xa. Thẩm Xuân Hiểu đang chìm đắm trong ngọt ngào, nghe thấy tiếng gọi cô mới biết, nhận ra người ấy là ai, bèn tươi cười nói: “Đỗ Vệ Kỳ, là anh à! Sao anh lại ở đây?”.
Đỗ Vệ Kỳ mặc bộ đồ ở nhà, có lẽ đang đi tản bộ, anh chầm chậm đến gần, gượng cười: “Tôi ăn cơm xong nên đi dạo một lúc, không làm cô sợ đấy chứ?”.
Thẩm Xuân Hiểu lắc đầu: “Không, không, tôi đâu có nhát gan đến thế”. Đã hơn chín giờ rồi, là anh ăn tối quá muộn hay anh đi dạo quá lâu? Cô không nghĩ nhiều, nói: “Đã mười ngày không gặp rồi, anh vẫn khỏe chứ?”.
Đỗ Vệ Kỳ gượng cười nói: “Vẫn thế thôi, còn cô?”. Anh nhìn sang Chương Phương Hựu, do dự một lúc rồi dè dặt hỏi: “Đây là…”.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn Chương Phương Hựu, tươi cười rồi quay sang cười nói với Đỗ Vệ Kỳ: “Để tôi giới thiệu nhé. Đỗ Vệ Kỳ, hàng xóm của em; Chương Phương Hựu, bạn trai tôi!”.
Chương Phương Hựu đưa tay ra cười nói: “Chào anh Đỗ!”. Một câu nói “bạn trai tôi” của Thẩm Xuân Hiểu khiến anh vô cùng vui sướng.
Đỗ Vệ Kỳ cũng cười nói: “Anh Chương, chào anh!”.
Rồi hai người bắt tay nhau.
“Anh Đỗ, anh và Xuân Hiểu là hàng xóm, cảm ơn anh trước đây đã chăm sóc cho Xuân Hiểu!” Chương Phương Hựu lịch sự nói.
“Anh khách sáo rồi, việc chăm sóc cô ấy đâu đến lượt tôi?” Đỗ Vệ Kỳ cười đùa, nụ cười có chút thất vọng, trong lòng thầm thở dài. Không phải anh ăn tối muộn, cũng chẳng phải đi dạo quá lâu, chỉ là biết hôm qua cô đã đi du lịch về nên cố ý đứng đây đợi cô. Thế mà, anh lại nhìn thấy một người đàn ông đưa cô về, hơn nữa cũng chính miệng cô thừa nhận, người này chính là bạn trai mình.
Thế có nghĩa là, trước đây anh chưa đi được vào trái tim cô, và sau này cũng chẳng còn cơ hội nữa. Chuyện tình cảm, thật sự không có chuyện người đến trước kẻ đến sau. Anh và cô rốt cuộc vẫn không có duyên với nhau. Tình cảm chất chứa trong lòng lâu như thế mà chưa kịp thổ lộ, chỉ đành tự mình làm nó dần tiêu tan thôi.
Đỗ Vệ Kỳ nói chuyện với hai người vài câu rồi mỉm cười tạm biệt.
Thẩm Xuân Hiểu nói với Chương Phương Hựu: “Phương Hựu, anh về sớm đi, lái xe cẩn thận nhé!”.
“Ừm, vậy anh về đây. Em cũng nghỉ ngơi sớm nhé. Ngày mai gặp lại!”.
“Mai gặp lại!”
Đi được vài bước, Thẩm Xuân Hiểu ngoái nhìn lại, xe của Chương Phương Hựu đã bắt đầu chuyển bánh hòa vào dòng xe, cô nhún vai, tươi cười rồi đi lên phòng.
Vừa ra khỏi thang máy, chưa kịp mở cửa thì điện thoại trong túi cô đổ chuông. Cô ngạc nhiên, mới đây mà Chương Phương Hựu đã gọi điện rồi sao? Cô vội lấy ra xem, thì ra là An Châu.
Hiếm hoi lắm An Châu mới gọi về giờ này, cô vui vẻ bắt máy, vừa đi vừa nói: “Lại đắm say vui thú ở đâu rồi hả?”.
“Tớ á, ngày nào mà chẳng đắm say vui thú!” An Châu đùa cợt.
“Thế mà vẫn có thời gian nhớ đến tớ?”
“Phải chia sẻ niềm vui với bạn bè chứ”. An Châu cười hạnh phúc, “Nói cho cậu biết nhé, Xuân Hiểu, Daniel đã cầu hôn tớ rồi!”.
“Thật không? Cuối cùng cậu cũng chấp nhận rồi, thật khó tin!”
“Đừng nói tớ như kẻ đa tình thế chứ!” An Châu thẹn thùng, “Daniel là một chàng trai tốt hiếm có, tớ thật sự yêu anh ấy. Cậu biết không, nếu không phải vì tình yêu thì lúc đầu sao tớ lại bỏ tất cả những thứ trong nước để đi cùng anh ấy đến Canada xa xôi chứ?”.
“Tớ biết sự điên khùng của cậu rồi, mới quen nhau hai tháng mà dám đi cùng người ta!” Thẩm Xuân Hiểu bĩu môi.
“Daniel giống như ngọn lửa, tớ nguyện làm con thiêu thân! Xuân Hiểu, cậu không biết đấy, tớ chưa bao giờ yêu người đàn ông nào mãnh liệt đến thế.” An Châu ngọt ngào nói.
“Được rồi, đừng thể hiện hạnh phúc trước mặt tớ. Tớ biết cậu đã tìm được tình yêu đích thực, biết cậu hạnh phúc, lần nào cũng nghe thấy cậu nói thế, nghe đến mức tớ trở nên tự ti rồi đấy, cậu biết không hả?” Thẩm Xuân Hiểu cười.
“Cậu đừng tự ti, tớ còn chưa trả lời anh ấy mà!”
“Sao lại chưa trả lời? Chẳng phải cậu yêu anh ấy sao?”
“Tình yêu rất đẹp, nhưng hôn nhân chính là nấm mồ chôn tình yêu. Tớ chỉ muốn mãi giữ tình cảm mãnh liệt của tình yêu thôi chứ không muốn để hôn nhân dần dần làm tiêu tan nó!”.
“Đây là logic gì vậy?”
“Cậu đừng quan tâm xem đó là logic gì của tớ. Thực ra hôm nay gọi điện cho cậu không phải để nói về hạnh phúc của tớ, tớ nghe Yến Minh kể cậu đã có bạn trai rồi, nên đặc biệt gọi điện về chúc mừng cậu đấy!”
“Lại còn chúc mừng? Có cần phải khoa trương thế không?” Thẩm Xuân Hiểu cười, cô đã đi đến cửa, bèn cúi xuống tìm chìa khóa trong túi xách.
“Đương nhiên cần rồi, khó khăn lắm cậu mới suy nghĩ thông tỏ, đáng mở tiệc mừng!” An Châu giảng giải: “Giờ cậu biết lợi ích của tình yêu rồi chứ? Cứ nghĩ cậu đã lãng phí mấy năm trời, thật chẳng đáng! Cậu ấy à, vẫn còn thiếu một người đàn ông có thể khiến trái tim cậu rung động, nói cho tớ biết đi, anh chàng đó tướng mạo thế nào mà khiến cậu trút bỏ được tổn thương mấy năm thế?”.
Thẩm Xuân Hiểu đã đi vào nhà, thay giày và đi đến sofa, nghe An Châu hỏi thế, do dự một lúc rồi mới nói: “Anh ấy, có điểm giống người đó!”.
An Châu và Triệu Yến Minh không giống nhau, khi đến thành phố này cô mới quen Triệu Yến Minh, còn An Châu là bạn thời đại học, quan hệ của hai người rất tốt. Về chuyện tình cảm trước đây của cô, An Châu hiểu rất rõ.
An Châu không hiểu vội hỏi: “Giống người nào?”. Hỏi xong mới đột nhiên nhớ ra rồi nói vẻ thăm dò: “Hạ Quảng Thần?”.
Thẩm Xuân Hiểu đã ngồi xuống sofa, cô gật đầu, rồi sực nhớ qua điện thoại thì An Châu không thể nhìn thấy được, nên lại thấp giọng bổ sung: “Đúng thế, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, suýt nữa tớ tưởng là người đó”.
“Thẩm Xuân Hiểu, cậu bị bại não rồi sao?” An Châu hét lên kinh ngạc, “Cậu tìm ai không tìm, sao lại phải tìm người có tướng mạo giống tên khốn đó chứ? Lẽ nào tên khốn ấy làm tổn thương cậu chưa đủ nên cậu vẫn muốn nhớ lại dư vị xưa?”.
“Này, An Châu, cậu nghĩ đi đâu thế? Hai người họ chỉ là tướng mạo giống nhau nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược, thật đấy!” Thẩm Xuân Hiểu vội thanh minh.
“Xuân Hiểu, cậu quá cảm tính rồi, cậu…” An Châu muốn nói gì đó song lại thôi, sau đó tiếp: “Cậu phải suy nghĩ cho rõ ràng, nếu thật sự có tình cảm, cậu hẵng tiếp tục qua lại, còn nếu chỉ vì anh ta giống với tên khốn đó thì tớ khuyên cậu nên suy nghĩ thận trọng một chút!”.
“Không nghiêm trọng như cậu nói đâu, tớ thật sự có tình cảm với anh ấy, ít ra thì khi ở cùng anh ấy, tớ đã thật sự mong muốn có một tình yêu. Trước đây, đối với những người đàn ông khác, trái tim tớ đều đóng băng. Điều này tớ rất rõ!”.
“Cậu rõ thì tốt. Chúng mình là bạn thân, chỉ cần cậu vui thì tớ cũng vui!” An Châu nhẹ nhàng nói: “Thôi nhé, Daniel đang đợi tớ đi ăn trưa, lần sau nói chuyện tiếp nhé! Bye bye!”.
“Bye bye!”
Tắt điện thoại, Thẩm Xuân Hiểu ngả người ra sau để cơ thể thoải mái dựa vào sofa. Những lời nói của An Châu đã nhắc nhở cô và cô hiểu nỗi lo lắng của bạn mình. Nhưng, cô thật sự có cảm tình với Chương Phương Hựu. Cô tin rằng, Chương Phương Hựu cũng có tình cảm với mình như thế.
Điều này khiến cô tràn đầy niềm tin, cô và anh vì có duyên nên mới gặp nhau, chứ không phải vì Hạ Quảng Thần!
Thẩm Xuân Hiểu nằm trên ghế sofa và mong ước về tương lai, rõ ràng đến từng cái ôm ấm áp, từng câu nói quan tâm, một cốc sữa, một nụ hôn chúc ngủ ngon. Dường như bản thân đã trở thành nhân vật chính trong vở kịch đó và cô đang say sưa chìm đắm trong cảm giác lãng mạn, ấm áp.
Cô bỗng phát hiện trí tưởng tượng của mình thật phong phú. Trong suy nghĩ của một người, ai cũng có thể mơ về một tương lai tràn đầy hạnh phúc, nhưng hạnh phúc thật sự có như thế? Chuyện giữa hai người nếu chỉ đơn giản nhường ấy thì tình yêu trên thế gian này thật quá hoàn mỹ.
Như phối hợp với những mơ ước của cô, Chương Phương Hựu sau nửa tiếng đã gọi điện đến, nói cho cô biết anh đã về đến nhà và đang nhớ tới cô. Cảm thấy vô cùng ngọt ngào, một lúc sau, Thẩm Xuân Hiểu mới mỉm cười, thu lại những suy nghĩ hạnh phúc kia, rời khỏi chiếc sofa ấm áp, để đi tắm.
Tắm xong, Thẩm Xuân Hiểu mở laptop và lên mạng, đăng nhập , cô nói với Nhàn Đình: “Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ đúng là vừa mệt vừa vui, vừa lo vừa mừng!”.
Nhàn Đình cười nói: “Sao có nhiều cảm xúc như thế?”.
Ngón tay Thẩm Xuân Hiểu lướt nhanh trên bàn phím: “Trong mười ngày vừa rồi, có quá nhiều công việc dồn đọng, lại thêm một số biến cố mà tôi không ngờ tới. Suýt chút nữa tôi đã bị thất bại hoàn toàn rồi!”. Tuy cô không chịu nói cảm ơn với Lư Hạo Tường, nhưng trong lòng rất cảm kích. “May mà có đồng nghiệp giúp đỡ, nếu không chẳng biết tôi sẽ thất bại thế nào”.
“Thế thì cô nên cảm thấy thoải mái chứ, sao vẫn vừa mệt vừa vui, vừa lo vừa mừng như vậy?”
“Không thể thiếu cảnh giác được, sự việc lần này đã giúp tôi suy nghĩ chưa chu toàn, sau này không thể để tái phát những sai sót như vậy nữa. Cứ nghĩ đến môi trường làm việc như thế, tôi không tránh khỏi những đắng cay trong lòng. Nhưng, điều tôi không ngờ nhất là, một đồng nghiệp lại ra tay giúp đỡ mình như thế.”
“Đồng nghiệp thân thiết, giúp đỡ nhau trong công việc là chuyện hết sức bình thường mà!”
“Quan trọng là, bình thường quan hệ của chúng tôi không tốt, thậm chí… rất căng thẳng. Chúng tôi không thể chung sống hòa bình được, lần nào gặp nhau cũng đấu khẩu.” Thẩm Xuân Hiểu khẽ thở dài rồi gửi đoạn hội thoại đi.
Nhàn Đình hứng thú nói: “Thế sao? Xem ra cô với người đồng nghiệp này không hợp nhau nhỉ!”.
Thẩm Xuân Hiểu có đôi chút nghi hoặc và phỏng đoán, cô đem toàn bộ những “ân oán” của mình và Lư Hạo Tường ra kể. Nhàn Đình là một thính giả tốt bụng, huống hồ lại nói chuyện qua mạng, chẳng ai biết ai cả, đây cũng là một phương thức để giải tỏa áp lực. Cô còn nhắc đến Chương Phương Hựu, đến chuyến du lịch vừa rồi, đến cú điện thoại của Lư Hạo Tường và cả sự quan tâm không ra quan tâm của anh nữa. Cuối cùng cô nói: “Thực ra, tôi rất cảm ơn anh ấy, nhưng, có lẽ đã quen kiểu nói chuyện với nhau như băm như bổ rồi nên không thể nói với anh ấy hai từ cảm ơn. Nhàn Đình, anh đã gặp tình huống nào như thế chưa?”.
Phía bên kia im lặng một lúc rồi trả lời: “Có lẽ cũng gặp qua rồi, thực ra cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất! Cô cũng nói, đã quen cách đối đãi ấy rồi, nếu cô nói cảm ơn, có lẽ anh ấy sẽ không quen đâu”. Nói rồi, anh gửi đến một gương mặt cười.
Thẩm Xuân Hiểu cũng cười, nhắc đến thói quen, cô cảm giác có lẽ đúng là thói quen, cô và Lư Hạo Tường chẳng bao giờ nói chuyện thân thiết. Chỉ cần hai, ba câu nói của Lư Hạo Tường đã khiến cô phát hỏa lên rồi, tuy anh giúp cô, nhưng khi xưa, chẳng phải anh cũng nhúng tay nhúng chân vào khiến cô suýt chút nữa không thể ngồi vào vị trí giám đốc Thị trường sao?
Tuy chuyện ấy cô chẳng có chứng cứ, nhưng sau đó, nhìn ánh mắt của Lư Hạo Tường, cô không thể nghi ngờ thêm người thứ hai nào nữa. Vì thế, dù anh giúp cô thì cô cũng có thể hiểu anh làm như vậy vì muốn chuộc lại những lỗi lầm trước kia.
Hơn nữa, cô cũng đã giúp anh, đưa anh ra khỏi quán rượu rồi lại đưa về nhà, mệt đến toát cả mồ hôi, còn mua thuốc, mua băng gạc để băng bó giúp anh nữa chứ.
Nhớ đến bộ dạng say mềm của anh trong thang máy, bị cô “chà đạp”, rồi lại nhớ đến cái giẫm chân lúc trước khiến anh đau đến nghiến răng nghiến lợi, khóe môi cô bất giác nhếch lên nụ cười. Thật sảng khoái!
“Nhàn Đình, anh nói đúng, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Nhưng tôi rất ấm ức, ở trước mặt người khác, tôi luôn ra dáng thục nữ, có thể kiềm chế bản thân, song ở trước mặt anh ấy, khả năng kiềm chế mà tôi luôn tự tin lại không hề có tác dụng, luôn luôn mất kiểm soát. Ai bảo miệng lưỡi là νũ кнí có sức công kích nhất chứ? Như chiều nay cũng thế, trong lòng tôi rất biết ơn, nhưng anh ấy toàn nói lời thất đức, kết quả là tôi chẳng những không cảm ơn mà còn giẫm cho anh ấy một cái. Nhìn anh ấy đi lại tập tễnh, tôi có chút áy náy, nhưng anh ấy lại có cách khiến lòng áy náy của tôi nhanh chóng tan biến. Tiếc thật, nếu anh ấy không nói năng ngoa ngoắt, có lẽ chúng tôi đã là bạn tốt rồi!” Cô thở dài như tỏ vẻ tiếc nuối.
Nhàn Đình gửi đến biểu tượng cười lớn, nói: “Cách đối xử của các bạn đã được hơn một năm rồi, bây giờ bỗng chốc muốn thay đổi, cho dù là cô hay anh ấy thì e rằng đều cần có một chút thời gian. Anh ấy đã giúp đỡ cô thì chắc chắn không phải là người bạc bẽo vô tình đâu. Anh ấy dùng lời nói để làm tổn thương cô, có thể đó cũng chỉ là một sự lấp liếm. Nó giống như một người luôn làm chuyện xấu để được người khác chú ý vậy, thỉnh thoảng làm việc tốt cũng không chịu thừa nhận rằng mình đang làm việc tốt”.
Thẩm Xuân Hiểu cười, ví dụ này thật quá thú vị, bèn nói: “Tôi cảm thấy anh phân tích rất có lý, chắc là như thế!”.
Nhàn Đình gửi đến một gương mặt cười.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xuân Hiểu hỏi: “Nhàn Đình, anh đã từng yêu ai sâu đậm chưa? Nếu yêu một người nhưng lại bị người đó làm tổn thương sâu sắc, anh sẽ thế nào?”.
Nhàn Đình không trả lời ngay, Thẩm Xuân Hiểu nói tiếp: “Tôi cũng từng bị thế rồi, tôi đã sống khép mình suốt bốn năm, trong bốn năm ấy, tôi đã đóng cửa trái tim, cự tuyệt tình yêu và cự tuyệt hôn nhân”.
“Chuyện quá khứ, hà tất phải câu nệ mãi thế!”.
Trên mặt Thẩm Xuân Hiểu bất giác hiện lên nét cười, tiếp tục gõ chữ: “Đúng, tôi quá câu nệ quá khứ, khó thoát khỏi những hồi ức. Tôi cứ ngỡ mình không thể yêu ai được nữa, nhưng bây giờ, tôi đã thoát ra được bước đường cùng ấy, tôi đã sẵn sàng để yêu thêm lần nữa!”.
“Từ những dòng chữ của cô, có thể thấy cô đang rất hạnh phúc!”
“Có thể lắm chứ, điều tôi cảm nhận được nhiều hơn chính là tôi đã chiến thắng được bản thân, đã dám bước tiếp. Đối với tôi mà nói, đây chính là một tiến bộ không nhỏ. Hạnh phúc không phải do ai đó ban cho, mà bản thân phải nỗ lực tìm kiếm.”
“Nói đúng lắm, hạnh phúc không nằm trên con đường ta theo đuổi, mà nằm ở điểm cuối của sự theo đuổi ấy!” Nhàn Đình gửi đến biểu tượng mặt cười.
“Nhàn Đình, chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của mình!” Thẩm Xuân Hiểu cười.
Phía bên kia im lặng, một lúc lâu sau mới gửi đến một mặt cười.