Thủ đoạn nhỏ mọn của Giả Lạc Sơn không được suôn sẻ, sau khi Lư Hạo Tường nhúng tay vào, ông ta sợ một khi sự việc bị phát tác thì khó có thể yên ổn được, bởi thế, Lư Hạo Tường cũng có thể ung dung xử lý việc này.
Thẩm Xuân Hiểu xem qua một lượt những ghi chép và bản số liệu đó, rõ ràng mấy ngày gần đây Lư Hạo Tường đã làm rất nhiều việc, anh đã giúp cô một việc lớn, hơn nữa còn xử lý công việc rất tốt. Nếu cô ở công ty thì cũng chỉ làm được đến thế thôi. Hơn nữa, vì anh xử lý sự việc kịp thời nên đã khống chế được toàn bộ cục diện, tất cả lại trở về quỹ đạo.
Cô ngẩng lên nhìn anh, anh lại đang cúi xuống thiết kế bản vẽ sơ bộ, chiếc 乃út chì 2B lướt trên mặt giấy tạo nên âm thanh sột soạt. Dáng vẻ anh làm việc chăm chỉ, không chế giễu, không mỉa mai, không cười nhạo, tất cả những đường nét trên gương mặt vô cùng hài hòa, thật sự rất đẹp trai.
“Đã nhìn đủ chưa?” Lư Hạo Tường ngước mắt lên.
Thẩm Xuân Hiểu tâm trạng đang tốt, lại thêm việc Lư Hạo Tường đã giúp đỡ nên không để ý đến ngữ khí châm chọc của anh, bị anh bắt thóp, cô cũng không cảm thấy ngại ngùng. Cô đảo mắt, tươi cười, đặt những thứ trong tay xuống rồi lại gần hơn một chút, nói: “Này, tiết lộ chút đi, đối tượng xem mặt hôm nay của anh là ai thế? Hai người khi nào gặp nhau? Có ra ám hiệu gì cho nhau không?”.
Lư Hạo Tường trừng mắt nhìn cô, miễn cưỡng nói: “Cô quan tâm nhiều thế làm gì? Lại còn ám hiệu cho nhau nữa chứ? Cô đang nói đến kinh nghiệm những lần đi xem mặt của mình sao?”.
“Cứ cho là thế đi!” Thẩm Xuân Hiểu cười khanh khách giễu cợt: “Tôi quên mất, anh còn nói tôi mượn chuyện đi xem mặt để kết thúc cuộc sống độc thân nữa, tại sao anh cũng có lúc rơi vào bước đường này thế?”.
Lư Hạo Tường đặt chiếc 乃út trong tay xuống, hai tay đan vào nhau để trên bàn, ngồi thẳng dậy, quan sát cô một lượt rồi lạnh lùng nói: “Thẩm Xuân Hiểu, tôi đã nhìn lầm rồi sao? Hóa ra cô lại là người lắm chuyện đến thế!”.
Thẩm Xuân Hiểu thấy tư thế sẵn sàng công kích của anh, thẹn quá hóa giận rồi sao? Cô mỉm cười nói: “Tôi cũng là người có đi có lại mới toại lòng nhau, anh đã giúp tôi một việc lớn như thế, tôi cũng nên thể hiện chút quan tâm, chuyện hôn nhân đại sự của anh chẳng phải cũng ảnh hưởng đến bộ phận Thiết kế và Thị trường sao, dù gì thì hai bộ phận chúng ta cũng thân thiết như răng với môi mà!”.
Lư Hạo Tường bị chọc cười, lần đầu tiên anh nghe thấy người ta dùng câu có đi có lại mới toại lòng nhau như vậy, liền nói khéo: “Không dám làm phiền cô, chuyện lớn cả đời tôi chẳng có quan hệ gì tới cô cả, đây là chuyện mẹ tôi nên bận tâm, cô đi làm gì thì đi đi!”.
“Tôi đương nhiên biết đây là việc mẹ anh nên bận tâm, tôi cũng không muốn lo chuyện bao đồng. Bởi thế, tôi chỉ quan tâm chứ chẳng bận lòng!”
“Nếu đây là hành vi có đi có lại của cô thì lúc đó đáng ra tôi phải để cô bỏ dở chuyến du lịch mà quay về xử lý công việc rồi!” Lư Hạo Tường hứ một tiếng.
Thẩm Xuân Hiểu cười híp mắt. “Là trang nam tử không nên làm thế. Là đồng nghiệp, tôi chỉ hiếu kỳ muốn nghe một chút về chuyện đi xem mặt của anh thôi, anh hà tất phải phản ứng như vậy?”
“Xem mặt cái gì, hồ đồ nhảm nhí. Tôi không sao thì cớ gì phải tìm phụ nữ đến làm phiền mình chứ?” Lư Hạo Tường thật sự vẫn hơi tức giận.
Thẩm Xuân Hiểu phì cười, ánh mắt lưu chuyển, nói: “Giám đốc Lư, có thể hỏi anh một chuyện không?”.
“Chuyện gì?” Thấy vẻ mặt bỡn cợt và nụ cười vô cùng nham hiểm của cô, Lư Hạo Tường cảnh giác cao độ.
“Anh ghét bị phụ nữ làm phiền à? Ý của anh là… không ghét đàn ông làm phiền? Có phải anh bị An Châu làm tổn thương sâu sắc quá nên tính cách thay đổi rồi không?” Thẩm Xuân Hiểu cố ý vặn vẹo, nếu không chọc tức được người ta thì không tha, cơ hội phản kích này cô có được quá dễ dàng. Tình trường thuận lợi nên ngữ khí của cô cũng mạnh mẽ lên đôi chút. Trước đây, mỗi lần bị anh chọc tức, cô chỉ muốn ói máu, nhưng bây giờ lại có thể dễ dàng chiếm thế chủ động.
“Cút…!” Đúng như cô dự đoán, Lư Hạo Tường quả nhiên tức đến nỗi trợn trừng mắt, ngay cả sắc mặt cũng tái xanh.
“Được.” Thẩm Xuân Hiểu tươi cười đứng dậy, cầm tập biểu đồ và tài liệu lên, nói: “Cái này tôi mang đi!”. Nói rồi cô đi ra ngoài cửa, được mấy bước bỗng quay lại, cười nói: “Giám đốc Lư, nghe nói ở Nam Thành có quán bar Đồng Chí rất nổi tiếng, có phải anh thường đến đó không?”.
“Thẩm Xuân Hiểu, tôi hối hận vì đã giúp cô!” Lư Hạo Tường gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Thẩm Xuân Hiểu cười khanh khách, mang theo nụ cười đắc ý và thắng lợi ra khỏi tầm nhìn của anh.
Lư Hạo Tường nhìn theo bóng cô, nét mặt đầy vẻ phẫn nộ, bực tức nhưng không biết phải làm sao, biểu cảm phức tạp.
Vừa về đến phòng làm việc của mình, Thẩm Xuân Hiểu đã nhận được cuộc gọi của Chương Phương Hựu, cô bắt máy, nhẹ nhàng nói: “Phương Hựu, em đang trong giờ làm việc, anh có chuyện gì không?”.
Chương Phương Hựu dịu dàng nói: “Không có gì, Xuân Hiểu, anh nhớ em. Tan ca anh sẽ đến đón em, chúng ta cùng đi ăn nhé!”.
Trong lòng Xuân Hiểu như có dòng nước ấm chảy qua, cảm giác toàn thân rạo rực, trái tim như làn nước mùa xuân, khẽ khàng nói: “Ừm, hẹn gặp anh buổi tối!”. Tuy chỉ có mấy câu ngắn ngủi nhưng cảm giác ấm áp đó vẫn tràn ngập trong tim, Thẩm Xuân Hiểu giống như được tắm gió xuân vậy.
Vì không còn trẻ nên cô càng thấy trân trọng cảm giác này hơn và mãi khắc ghi cảm giác ngọt ngào ấy. Suốt buổi sáng, cô đều có tâm trạng vui vẻ.
Những con số và tài liệu rõ ràng trên biểu đồ lấy được từ chỗ Lư Hạo Tường khiến cô vô cùng tức giận hành vi tiểu nhân của Giả Lạc Sơn. Cô sẽ ngầm để ý việc mà Giả Lạc Sơn đã nhúng tay vào. Vì sao ông ta phải làm thế? Chỉ vì dạo trước, công việc của cô quá thuận lợi nên ông ta sợ sẽ ảnh hưởng đến địa vị của mình ư?
Là một cấp trên mà lại dùng cách này để hãm hại cấp dưới, thật quá đê hèn.
Cho dù mục đích của ông ta là gì, cô cũng sẽ không để ông ta thực hiện được.
Có tình yêu, dường như có thêm một hậu thuẫn lớn, lòng tin được vun đắp, tư duy cũng trở nên vô cùng nhạy bén. Cô đã triệu tập nhân viên bộ phận Thị trường để mở cuộc họp, tiến hành hoàn thiện những công việc mà Lư Hạo Tường đã làm, tuy vô cùng bận rộn nhưng lại phơi phới tinh thần, ánh mắt sắc bén, động tác thuần thục, nhanh nhẹn.
Một ngày vùi đầu trong công việc, gần đến giờ tan ca, cô mới có thời gian để ngồi nghỉ ngơi, uống hớp nước cho đỡ khô cổ. Đưa cốc lên miệng nhưng chưa kịp uống, chợt nhớ đến lời hẹn cùng ăn tối với Chương Phương Hựu, khóe môi cô bất giác nhếch lên nụ cười.
Đặt cốc xuống, cô dọn dẹp mặt bàn rồi cầm túi xách ra về. Về trước năm phút chắc sẽ không sao.
Vừa đứng dậy bước đi, thấy Lư Hạo Tường đang nói chuyện điện thoại và vội vàng bước tới chỗ đợi thang máy, là điện thoại thúc giục của đối tượng xem mặt sao? Cô vốn không phải người lắm chuyện, nhưng thấy anh áo quần bảnh bao, vậy mà có ૮ɦếƭ cũng không thừa nhận rằng đi xem mặt, hứng trêu đùa của cô lại nổi lên.
Khó khăn lắm mới đánh bại được anh ta, nếu không báo thù anh ta đã áp bức mình lâu như vậy, cô có lỗi với bản thân quá.
Bởi thế ở phía sau, Thẩm Xuân Hiểu thấy Lư Hạo Tường rẽ sang hướng cửa đợi thang máy, cô cũng nhanh chóng bước tới.
Tiếng giày cao gót vọng lại, Lư Hạo Tường lập tức ngoái đầu nhìn, ở phía cuối đường, Thẩm Xuân Hiểu tươi như hoa, đang thướt tha uyển chuyển đi tới, gương mặt hớn hở, dáng vẻ tao nhã, hai mắt ngời sáng, nếu không phải nụ cười có chút giễu cợt thì anh ngỡ mình vừa nhìn thấy một nhân vật trên tấm áp phích nào đó.
Nói Thẩm Xuân Hiểu yêu kiều thướt tha, nhưng rõ ràng cô ăn vận rất ngay ngắn với bộ đồ công sở vừa vặn, đó chính là vẻ đẹp của sự khéo léo, tự nhiên, đoan trang, tao nhã. Ánh đèn chiếu rọi khiến ánh mắt cô như có muôn ngàn tia lấp lánh, giống như mặt nước dưới trời đêm, hào quang lấp lánh, lấp lánh đến mức Lư Hạo Tường không thể mở to mắt, chỉ nheo mắt nhìn cô bước từng bước tới gần.
Cô mỉm cười nói: “Sớm thế này đã đi rồi sao? Giám đốc Lư?”.
Lư Hạo Tường lùi lại nửa bước theo bản năng, liếc cô một cái rồi nói: “Thẩm Xuân Hiểu, sao tôi thấy cô giống như mụ phù thủy trong những câu chuyện cổ tích, bộ dạng không có sức sát thương nhưng lại để lộ hơi thở nguy hiểm vậy?”.
“Sao, anh sợ à?” Thẩm Xuân Hiểu nhìn điệu bộ lùi bước của anh, liếc mắt cười, cảm giác trêu đùa anh thật thú vị, trước đây cô luôn bị anh chèn ép, bị những lời nói của anh áp bức, giờ đây, cảm giác hả lòng hả dạ đang dần lan tỏa ra khắp cơ thể cô.
“Cô cứ nói đùa, đường rộng thênh thang, ai đi đường người đó, cô cứ đi cây cầu độc mộc của cô, còn tôi sẽ đi con đường dương quan của tôi. Tôi sợ cô sao?” Lư Hạo Tường ngạo mạn nói.
“To mồm run ruột rồi chứ gì?” Thẩm Xuân Hiểu tươi cười, vờ như không để ý nhưng ngữ khí lại hàm chứa nụ cười đắc ý, nói: “Xem mặt thì xem mặt, còn sợ bị người khác biết nữa. Đây cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, Lư Hạo Tường anh năm nay cũng đã ba mươi hai rồi mà vẫn còn độc thân, chẳng có ai ngó ngàng đến, vì vậy nhờ việc đi xem mặt để giải quyết vấn đề cá nhân cũng là chuyện dễ hiểu, làm sao phải giấu giấu giếm giếm chứ?”. Cô đảo mắt mấy lần rồi lại cười nói: “À, đúng rồi, một số người từng dè bỉu chuyện đi xem mặt, nào ngờ lại đến lượt mình nhanh đến thế, bởi vậy mới không biết nói lời nào, tự làm mất mặt mình nên mới sống ૮ɦếƭ không chịu thừa nhận, sợ chẳng còn mặt mũi mà nhìn người khác chứ gì?”.
Lư Hạo Tường trừng mắt lườm cô, rồi nhìn đồng hồ, cười nói: “Thẩm Xuân Hiểu, cô quan tâm đến chuyện riêng của tôi làm gì? Định lén báo tin cho phe cánh của cô à? Hay là định đi xem tôi trò chuyện? Làm cô thất vọng rồi, chuyện của tôi rất tốt đẹp, mà cứ cho là đi xem mặt thì cũng là tôi lựa chọn người khác, chứ đâu như một số người, luôn bị người khác lựa chọn đến mức bây giờ vẫn còn độc thân!”.
“Anh nói ai đấy? Anh nói ai bị người khác chọn?”
Thang máy đến nơi, anh cười đắc ý nói: “Đương nhiên là nói cô rồi!”.
Thẩm Xuân Hiểu bị chọc tức, chằm chằm nhìn anh đắc ý chuẩn bị đi vào thang máy. Cô không nghĩ nhiều, nhấc chân lên giẫm vào chân trái anh một cái. Cô vẫn còn nương tình nên đã không dùng gót giày vừa cao vừa nhọn mà chỉ dùng mũi giày “ý tứ” giẫm mà thôi.
Nhưng chỉ như thế cũng đủ để Lư Hạo Tường đau đến mức “á” lên một tiếng, khom lưng nhấc chân, chau mày nén đau, mím môi mím lợi bực bội nói: “Quân tử động khẩu chứ không động thủ, cô, cô sao lại quá quắt như thế?”.
Thẩm Xuân Hiểu ung dung bước vào thang máy, nhưng nhìn bộ dạng của anh, bèn không nhịn được cười, nói: “Kẻ nào ăn không nói có, phỉ báng, gièm pha người khác thì cần phải trả giá, lẽ nào anh chưa biết?”.
Lư Hạo Tường trừng mắt tức giận song không làm gì được, khập khiễng bước vào thang máy, nghiến răng nghiến lợi, bực bội nói: “Nam tử hán không chấp nhặt đàn bà, có rỗi hơi mới đi tính toán với cô!”.
Thẩm Xuân Hiểu tiến lại gần một chút, cười nói giảo hoạt: “Tôi là người tốt bụng, nghĩ anh dù thế nào cũng sắp đi xem mặt nên không thể phá hỏng chuyện tốt của anh được, chẳng phải sao? Hơn nữa, tôi là người biết trả ơn, cái giẫm chân đó cũng nể tình lắm rồi, hơn nữa anh vẫn còn cười được mà!”.
Đúng là đồ đã chiếm được lợi thế rồi mà vẫn còn giả vờ bị tổn hại. Lư Hạo Tường nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Xuân Hiểu, đây chính là cách cô trả ơn tôi sao? Sớm biết thế, tôi đã để đống việc ngổn ngang đó cho cô về xử lý rồi, xem cô còn đắc ý được nữa không!” Nửa bàn chân anh tê dại, cô gái này thật độc ác, dùng lực toàn thân để giẫm lên chân mình, ôi cái chân đáng thương. Anh thật không hiểu, cô gái này rốt cuộc có biết hai từ “cảm ơn” viết như thế nào không?
Thẩm Xuân Hiểu vai đeo túi, hai tay khoanh trước иgự¢, nét mặt tràn đầy vẻ đắc ý của sự thắng lợi và vẻ tinh nghịch trêu đùa. Chứng kiến bộ dạng nhếch nhác của Lư Hạo Tường đúng là một chuyện vui lớn trong đời cô.
Lư Hạo Tường hậm hực trừng mắt, cái chân đau đáng thương khiến gương mặt anh nhăn nhó song vẫn nhếch miệng cười. Dưới ánh nhìn của cô, gương mặt ấy chẳng những không mang sức sát thương, không có vẻ uy Hi*p mà trái lại, dường như Lư Hạo Tường đang làm mặt xấu với cô vậy.
Một người lúc nào cũng dương dương tự đắc mà lại liếc mắt làm mặt quỷ với cô, cảm giác này thật quá kỳ cục. Lúc đầu cô còn mỉm cười, nhưng làm sao có thể nín được mãi, cuối cùng cũng phì một tiếng rồi cười lớn.
Cái này gọi là gì chứ? Mưa gió luân chuyển, trước khí thế mạnh mẽ của cô, anh đã liên tiếp rút lui, lần nào cũng rơi vào thế yếu. Sự xuất hiện của Chương Phương Hựu đã nhanh chóng làm thay đổi cuộc sống của cô, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng tươi đẹp!
Thang máy đã đến nơi, Lư Hạo Tường thật sự vô cùng tức giận, trái tim người con gái này không biết làm bằng gì, đã giẫm mình thành ra thế này mà vẫn còn cười đắc ý được như thế. Người ta nói trái tim phụ nữ độc ác nhất, quả nhiên rất chính xác.
Thẩm Xuân Hiểu gần bước ra thang máy thì quay lại cười nói: “Lư Hạo Tường, chân anh đi được không? Có cần tôi gọi 120 giúp không?”.
“Xui xẻo!” Lư Hạo Tường nghiến răng nghiến lợi.
Thấy anh như thế, Thẩm Xuân Hiểu lại càng buồn cười, nói: “À, tôi quên mất, anh sắp đi xem mặt rồi, nếu gọi 120 chẳng phải sẽ làm hỏng mất chuyện vui của anh sao? Hay là anh bò đến, như thế mới chứng tỏ thành ý, cũng chứng minh được lòng kiên nhẫn của anh. Quyết tâm loại bỏ mọi khó khăn chắc chắn sẽ khiến đối phương cảm động đấy!”.
Lư Hạo Tường trừng mắt, hai mắt gần như tóe lửa.
Thẩm Xuân Hiểu vui sướng trong lòng, hồ hởi ra khỏi thang máy. Lư Hạo Tường bực bội, tập tễnh bước theo sau, ánh mắt nhìn Thẩm Xuân Hiểu vô cùng rầu rĩ và oán hận.
Chương Phương Hựu đã đến, đang đứng đợi ở gần đó, ôm bó hoa hồng trong tay, thấy Thẩm Xuân Hiểu từ thang máy đi ra, liền tươi cười đến đón.
Thẩm Xuân Hiểu cũng nhìn thấy anh, khóe môi nở nụ cười rồi vội bước đến.
Chương Phương Hựu đưa bó hoa cho cô, mỉm cười nói: “Em thích không?”.
Thẩm Xuân Hiểu nhận lấy, nụ cười hạnh phúc trên gương mặt, gật đầu, ánh mắt dịu dàng.
“Xe của anh ở bên kia, chúng ta đi thôi!”
“Vâng!” Thẩm Xuân Hiểu ghé mặt xuống gần bó hoa và ngửi thật sâu. Hương hoa hồng thoang thoảng, loài hoa mà Thẩm Xuân Hiểu thích không phải hoa hồng, nhưng cô biết Lư Hạo Tường đang ở phía sau, lúc này mà không tỏ ra hạnh phúc để công kích anh ta thì còn đợi đến khi nào?
Chương Phương Hựu đang quay người đi thì nhìn thấy Lư Hạo Tường ở cách đó không xa, ánh mắt hai người chạm nhau trong vài giây, vẻ tươi cười của Chương Phương Hựu có phần miễn cưỡng.
Thẩm Xuân Hiểu nghiêng đầu nhìn rồi kéo tay anh, nói: “Anh nhìn ai thế? Đi thôi!”.
Chương Phương Hựu thu lại ánh nhìn, khôi phục vẻ mặt nho nhã, dịu dàng nói: “Ừm!”. Hai người đi về phía chiếc xe cách đó không xa.
Chương Phương Hựu nhẹ nhàng nói: “Anh ta cứ nhìn em mãi, hai người quen nhau sao?”.
“Đừng nhắc đến anh ta nữa, là một đồng nghiệp đáng ghét thôi mà!” Thẩm Xuân Hiểu trả lời.
“Ồ!”
Đi được vài bước, cô ngoái lại nhìn Lư Hạo Tường bằng ánh mắt vừa đắc ý vừa khoe khoang, còn cố tình ôm chặt tay Chương Phương Hựu, tỏ vẻ ngập tràn hạnh phúc để chứng minh rằng tình cảm của cô và Chương Phương Hựu vô cùng sâu đậm.
Biểu hiện của Lư Hạo Tường có vài phần kinh ngạc. Thẩm Xuân Hiểu như được ăn kem trong ngày hè oi bức, vô cùng dễ chịu. Chắc chắn anh ta không ngờ mình đã có bạn trai, hơn nữa còn là người dịu dàng, chu đáo như thế. Để xem sau này anh ta có nhìn người bằng nửa con mắt nữa không?
Lúc này, điện thoại của Lư Hạo Tường đổ chuông, anh nhận máy: “Mẹ, xe đến bến rồi sao? Con vừa tan ca, đang định đi đón mẹ… Sao, mẹ tự gọi taxi đến rồi… À… được, được… Mẹ cứ vào đi, chìa khóa dự phòng con để trên kệ báo nhé, mẹ tìm xem… Mẹ tìm thấy chưa? Ồ, thế mẹ thử tìm dưới tấm thảm cửa xem… góc bên phải, con nhớ là đã để ở đó mà… Sao, vẫn không thấy? Có thể con đã cất đi rồi… Mẹ, nếu không tìm thấy thì thôi, mẹ đợi con một chút, con về ngay đây, mẹ đợi con nhé!”.
Thẩm Xuân Hiểu đã cùng Chương Phương Hựu đi đến trước xe, nghe thấy cuộc điện thoại của Lư Hạo Tường, hóa ra không phải anh ta đi xem mặt, mà là đi đón mẹ. Lúc này, Lư Hạo Tường đang vội vội vàng vàng đến bãi đỗ xe, có vẻ chân vẫn còn đau nên bước đi hơi tập tễnh.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn bộ dạng vội vàng của anh, trong lòng có chút áy náy.
“Nào, Xuân Hiểu, lên xe thôi!” Ngồi vào trong xe, lúc thắt dây an toàn, cô còn liếc mắt nhìn bóng dáng tập tễnh của Lư Hạo Tường đang khuất dần ở ngã rẽ.
Hôm nay Thẩm Xuân Hiểu và Chương Phương Hựu đi ăn ở nhà hàng Tây, mười ngày ở trang trại, Thẩm Xuân Hiểu nhận thấy, thực ra, Chương Phương Hựu không mấy hứng thú với đồ ăn Trung Quốc, nhưng vì cô thích nên anh luôn miễn cưỡng chiều theo.
Điều đó khiến cô rất cảm động, một người đàn ông vì sở thích của bạn gãi mà chịu làm khổ cái dạ dày của mình, quả là sự quan tâm thầm kín. Thẩm Xuân Hiểu thừa nhận, cô chấp nhận Chương Phương Hựu, một phần nguyên nhân rất lớn chính là cảm thấy được ý định của anh.
Đã định yêu nhau thì phải quan tâm giúp đỡ nhau, bởi thế lần này, Thẩm Xuân Hiểu chủ động đề xuất đi ăn ở nhà hàng Tây. Chương Phương Hựu quả nhiên nắm rõ như lòng bàn tay các nhà hàng này, lập tức nói có một nhà ăn hương vị không tồi, món gan ngỗng ở đó được chế biến vừa mềm vừa thơm ngon.
Bây giờ hai người đã ngồi trong nhà hàng, mọi thứ ở đây đều được trang trí theo phong cách châu Âu, âm nhạc là một bài hát tiếng Anh, ca từ du dương, lãng mạn, êm ái, véo von. Họ ngồi bên cạnh giàn dây leo xanh mướt, hai chậu cảnh như đang tạo nên một chiếc cửa nhỏ. Không gian vô cùng yên tĩnh và tao nhã, khó có thể tìm được ở những bàn ăn khác.
Chương Phương Hựu là người rất biết tạo sự lãng mạn, anh dặn dò nhân viên phục vụ, trên mỗi một món ăn đều gài một bông hoa như hoa hồng, hoa đào, hoa bách hợp, hoa thủy tiên…
Một lúc sau, nghệ sĩ violin đi đến, đứng bên bàn tấu lên khúc nhạc nhẹ nhàng và du dương.
Chương Phương Hựu chăm chú nhìn Thẩm Xuân Hiểu bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, Thẩm Xuân Hiểu có chút lúng túng, tư duy như quay về dòng sông kí ức, nhặt nhạnh muôn vàn gợn sóng đã qua. Những điều tốt đẹp xa xưa ấy tích tụ thành nụ cười dịu dàng trước mắt, ánh mắt mang bao nhớ nhung, tuy biết rằng nó giống như thuốc độc nhưng cô vẫn uống cho thỏa cơn khát.
Song, tình yêu nếu lý tính thì liệu có còn được gọi là tình yêu không?
Trong tiếng đàn violon, trong sắc hoa hồng nở rộ, trong ánh mắt say đắm của Chương Phương Hựu, Thẩm Xuân Hiểu có chút mê say, quên mất cả ngày tháng.
Nỗi đau mà Hạ Quảng Thần để lại cho cô giờ đang lành lại bởi sự dịu dàng của Chương Phương Hựu. Cô khao khát một tình yêu ngọt ngào. Hóa ra, mơ ước này vẫn luôn tồn tại, nó chỉ bị cô cố tình che giấu, khiến cô gần như ngỡ rằng mình đã không còn khát khao gì vào tình yêu nữa.
Về điều này, cô rất cảm ơn Chương Phương Hựu, cô như đau khổ dằn vặt trong sa mạc tình yêu, như một du khách sắp ૮ɦếƭ khát, và Chương Phương Hựu đã đem đến trận mưa rào để cứu vớt sinh mạng cô. Sa mạc bỗng trở thành ốc đảo, khát khao ấy giờ không còn là ảo ảnh, cô cũng đã thật sự mở lòng mình để thưởng thức vị ngọt của tình yêu.
Bữa cơm như thế này không phải chỉ để ăn, mà là để cảm nhận tấm lòng. Bây giờ, cả Chương Phương Hựu và Thẩm Xuân Hiểu đều cảm thấy tâm trạng rất tốt, bởi thế, rượu không say mà lòng người tự say. Trong không khí lãng mạn nhường ấy, bữa cơm này vô cùng vui vẻ.
Không khí lãng mạn vẫn được duy trì, ăn xong, Thẩm Xuân Hiểu nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi, cô cũng không ngờ, ăn một bữa cơm mà mất hơn hai tiếng đồng hồ. Cô đã lớn ngần này rồi, nhưng đây là bữa ăn mất nhiều thời gian nhất. Hóa ra sự lãng mạn và ngọt ngào có thể khiến người ta quên đi thời gian như thế.
Ra khỏi nhà hàng, Chương Phương Hựu đi lấy xe, Thẩm Xuân Hiểu đứng đợi bên đường. Cô đứng dưới gốc cây, ánh đèn sáng tỏ, sắc đêm lộng lẫy, một chiếc xe dọn tuyết từ phía trước đang ầm ầm đi đến, những ngọn đèn trên các tầng lầu xa xa sáng rực, ánh đèn neon lấp lánh, cảnh đêm thật tuyệt!
Thẩm Xuân Hiểu chưa bao giờ biết cảnh đêm lại đẹp đến thế, là cô không chú ý tới hay bởi tâm trạng hôm nay khác mọi hôm nên mới có cảm giác tất cả đều không giống như những gì thường ngày cô vẫn nhìn thấy.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười, dưới ánh đèn đường, bóng dáng cô thật yêu kiều duyên dáng. Chương Phương Hựu lái xe tới, anh xuống xe mở cửa cho cô, ân cần và chu đáo, Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Cảm ơn anh!”.
“Xuân Hiểu, em là bạn gái anh, đừng khách sáo như thế!” Chương Phương Hựu cười dịu dàng, dưới ánh nhìn rạng ngời hạnh phúc của Xuân Hiểu, anh đóng cửa xe giúp cô, sau đó vòng về mở cửa xe cho mình.
Lúc đầu, Chương Phương Hựu hi vọng hai người có thêm tiết mục khác, nhưng Thẩm Xuân Hiểu thấy hơi mệt, thời gian làm việc hôm nay tuy vẫn là bảy tiếng như thường ngày, nhưng công sức cô bỏ ra lại gấp mấy lần, hơn nữa, cần phải có sự điều chỉnh và thích ứng sau kỳ nghỉ. Bởi thế, Chương Phương Hựu chủ động đưa Thẩm Xuân Hiểu về nhà, cô mỉm cười đồng ý.