Cô cất sổ ghi chép, Lư Hạo Tường cũng đã thu dọn xong máy chiếu và xách túi laptop trên tay. Hai người đi ra khỏi phòng họp rồi ai về phòng người nấy.
Không phải chuyên chú vào công việc nữa, Thẩm Xuân Hiểu mới cảm thấy mình thật sự rất đói, bụng dạ trống rỗng, mỗi một chuyển động trong dạ dày đều phát ra những tiếng kêu rất rõ, thật khó chịu.
Cô mở ngăn kéo, hoàn toàn chẳng có gì, ngay cả một thanh chocolate cũng không có, dù tìm thêm bao lâu nữa thì cũng không hi vọng kỳ tích sẽ xuất hiện.
Cô thôi không tìm nữa, xách túi đi ra khỏi phòng làm việc đến đợi thang máy.
Đi qua hành lang, hoàn toàn không ngoài dự liệu, cô lại gặp Lư Hạo Tường với thần thái hồng hào. Thẩm Xuân Hiểu chưa bao giờ nhìn kĩ anh, bây giờ thấy anh đang đứng đợi thang máy, mặc bộ đồ tây, khuôn mặt nhìn nghiêng rất phong độ. Công bằng mà nói, anh không hề xấu, ngược lại còn rất anh tuấn, nếu chiếc miệng kia tích một chút đức thì cũng có thể coi là một đồng nghiệp tốt.
Thẩm Xuân Hiểu thầm lắc đầu, cái gọi là không thể nhìn bề ngoài để đánh giá một con người chính là như thế.
Bây giờ bụng đói cồn cào, tuy là oan gia ngõ hẹp nhưng hi vọng anh ta có thể tạm thời giả bộ câm điếc, nếu không mình thật sự chẳng còn sức lực mà chiến đấu nữa.
Thấy Thẩm Xuân Hiểu chầm chậm đi tới, Lư Hạo Tường nhếch khóe môi, có thể lời cầu nguyện của Thẩm Xuân Hiểu đã được thần tiên nghe thấy nên anh thật sự không hề mở lời khiêu khích.
Thang máy đến, Thẩm Xuân Hiểu không khách khí len vào trước, Lư Hạo Tường hiếm khi có phong độ như thế, không hề tranh giành với cô.
Ngoài thời gian làm việc, ranh giới được phân rất rõ ràng, hai người mỗi người đứng một góc, hoàn toàn không có sự tâm đầu ăn ý như lúc bàn bạc công việc vừa rồi.
Thẩm Xuân Hiểu chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc thời gian phải ở cùng với Lư Hạo Tường, nhưng đêm tối đen không một bóng người, bốn bề yên tĩnh, thang máy dường như đi rất chậm, lúc này cô thật sự hiểu được thế nào gọi là một giây dài tựa một năm.
Lư Hạo Tường lại hoàn toàn không để ý, dường như anh nhìn thấy sự gò bó trong lòng Thẩm Xuân Hiểu, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy hàm ý rồi đưa điện thoại lên xem.
Thẩm Xuân Hiểu rất muốn gửi tin nhắn cho Triệu Yến Minh, dạo này không biết cô ấy bận việc gì mà bặt vô âm tín suốt mấy ngày trời. Nhưng thang máy kín bưng như thế, bây giờ có gửi thì cũng không thể gửi được, hơn nữa, Lư Hạo Tường đang nghịch điện thoại, nếu cô cũng lôi điện thoại ra dùng thì chẳng phải học đòi anh ta sao? Vậy nên cô cố chịu đựng.
Đúng lúc này, cái dạ dày của Thẩm Xuân Hiểu lại phát ra những tiếng biểu tình khiến người ta vô cùng khó chịu, nếu là cái khác thì có thể khống chế được, nhưng sự vận hành bản năng của cơ thể, cô không thể kiểm soát nổi. Cô nghiêng người, gần như quay lưng lại với Lư Hạo Tường. May mà anh ta đang mải mê nghịch điện thoại nên không có biểu hiện gì.
“Tinh!” Thang máy cuối cùng cũng đến nơi, Thẩm Xuân Hiểu thở phào một tiếng, hai chân bước vội ra ngoài, tốc độ nhanh như thỏ.
Lư Hạo Tường đủng đỉnh bước theo sau.
Mười rưỡi, đêm đã khuya không một bóng người, tiếng giày cao gót của Thẩm Xuân Hiểu nện trên nền nhà phát ra những âm thanh vang vọng, tiếng bước chân của Lư Hạo Tường phía sau lại vô cùng nhỏ nhẹ như không có thanh âm nào.
Ra khỏi đại sảnh, Lư Hạo Tường đi lấy xe còn Thẩm Xuân Hiểu đứng bên đường đợi taxi. Một lúc sau, chiếc Accord đen dừng lại ngay trước mặt cô, là của Lư Hạo Tường, anh hạ cửa xe, tươi cười nói: “Giám đốc Thẩm, cô đang đợi taxi hả, hay là lên xe tôi đi?”.
Thẩm Xuân Hiểu nói gần như theo bản năng: “Tôi đợi taxi!”.
Lư Hạo Tường cười hi hi, nói: “Cô chắc chắn chứ?”.
Khuôn mặt tươi cười này khiến Thẩm Xuân Hiểu vô cùng phản cảm, thầm nghĩ người chí sĩ không ăn của bố thí, Lư Hạo Tường anh còn ở đây giả bộ người tốt sao? Ức Hi*p người khác, bắt bẻ người khác, anh muốn tôi nhận ân huệ của anh để sau này áp bức tôi đến ૮ɦếƭ. Cho nên, cô nói với ngữ khí khẳng định: “Đương nhiên, không cùng đường thì không chung chí hướng, không chung chí hướng thì không cùng đường!”.
Lư Hạo Tường vỗ tay nhè nhẹ, cười nói: “Có chí khí, Giám đốc Thẩm, thế cô cứ ở đây mà đợi nhé, tôi về trước đây!”. Nói rồi anh lái xe đi.
Thẩm Xuân Hiểu tiếp tục đợi, cô tưởng rằng chỉ cần đợi vài phút là có thể gọi được taxi, nhưng bây giờ quá muộn rồi, trên đường rất vắng xe, taxi qua lại chỉ có mấy chiếc nhưng đều đã có khách ngồi.
Hơn hai mươi phút trôi đi, vẫn không có chiếc taxi nào trống, cô vừa đói vừa mệt, cứ thế đợi đến mức nóng lòng, không ngừng đưa điện thoại lên xem giờ, xung quanh chẳng có lấy một bóng người, khu dân cư nhỏ ở phía xa, những ô cửa sổ đều đã hắt ra ánh đèn ấm áp.
Lúc này, vốn là giờ được mặc bộ đồ ngủ thoải mái, được hưởng thụ hơi ấm gia đình, còn cô lại phải một mình đứng bên đường đợi xe, ánh đèn đường kéo dài bóng cô chiếu lên mặt đất, thật sự cô chỉ có bóng mình làm bạn.
Thẩm Xuân Hiểu có chút hối hận, sớm biết thế này đã lên xe của Lư Hạo Tường rồi, quân tử thì phải biết khéo léo ứng phó, chẳng phải chỉ thuận tiện lên một chuyến xe thôi sao, hơn nữa cũng chẳng thiệt hại gì. Khí phách và lòng cảm thông của cô giống hệt nhau, có những lúc chẳng đúng thời điểm gì cả.
Lư Hạo Tường là anh chàng tiểu nhân, quá mất phong độ, nói đi là đi thẳng, làm đồng nghiệp với anh chàng này thật quá xui xẻo. Thẩm Xuân Hiểu thầm lẩm bẩm, nhưng lúc này làm sao mà về được đây, cô bắt đầu thấy bất an, đặc biệt là cái dạ dày đã đói đến mức sắp bị co giật rồi.
Lại hơn mười phút nữa trôi qua, vẫn không có chiếc xe nào, chưa nói đến taxi, ngay cả xe cá nhân cũng ít đi nhiều. Cô càng thêm hối hận, đã hơn mười một giờ rồi, mãi mà không bắt được xe, lẽ nào mình phải cuốc bộ về?
Thẩm Xuân Hiểu mong ngóng xe đến mức quyết định, cho dù là taxi hay xe gia đình cũng được, cứ có chiếc nào đi qua, cô sẽ chắn lại, coi như tiện đường bắt xe vậy!
Nếu ngay cả xe gia đình cũng không có thì thật hết cách, đành phải kéo mụ đàn bà Triệu Yến Minh đang ở trong tổ dậy đến đón mình thôi.
Đang nghĩ vẩn vơ bỗng có ánh đèn sáng từ xa lại gần, ánh sáng lóa mắt, Thẩm Xuân Hiểu mừng rỡ, vội vàng xông ra đường, vẫy tay gọi: “Dừng xe, dừng xe!”.
Chiếc xe dừng lại, cửa xe hạ xuống, lại là gương mặt tươi cười của Lư Hạo Tường, anh thích thú cười nói: “Haizzz, Giám đốc Thẩm gọi xe vội thế, suýt chút nữa tông vào xe tôi rồi, là có việc cần cứu người hay cứu hỏa?”. Anh ngó trước ngó sau, lại nói: “Đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi mà Giám đốc Thẩm vẫn chưa về sao?”.
Thẩm Xuân Hiểu không ngờ lại là anh ta, cũng hơi giật mình, cô chuyển ý, mình đã lao bừa ra chặn xe người ta, ngay cả dáng vẻ vội vã cũng bị anh ta nhìn thấy rõ, há không phải sẽ càng cho anh ta thêm nhiều lý do để chế giễu hay sao?
Cô thật sự không muốn đối diện với khuôn mặt đắc ý ấy, nhưng nghĩ đã đợi xe lâu như thế rồi mà vẫn phải đứng đây, cô đành xuống nước, không thể không cúi đầu. Bởi thế, cô thu lại những lời công kích sắc bén, khóe môi hơi cong, vẻ mặt tươi như hoa. “Giám đốc Lư, anh đi vòng quanh thành phố ngắm cảnh đêm sao? Mọi người nói những nhà thiết kế có một nửa tâm hồn nghệ thuật, quả nhiên hành vi đặc biệt, khác hẳn với mọi người. Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi. Nếu anh tiếp tục đi dạo đêm thì tôi có thể tiện đường lên xe anh không?”
Lư Hạo Tường cười cười. Lúc này, trong đáy mắt cô rõ ràng đang có kỳ vọng, mong đợi anh đồng ý, khi cầu cạnh người khác mà miệng lưỡi cô vẫn vô cùng sắc bén. Anh tươi cười nói: “Lên xe đi, một mình dạo đêm cũng chẳng thú vị gì!”.
Thẩm Xuân Hiểu rất bất ngờ, anh ta lại không nắm lấy cơ hội này mà chế giễu, trái lại còn phối hợp rất ăn ý với những gì mình nói, anh ta cho mình lối thoát sao? Thôi mặc kệ, mau chóng lên xe, về nhà sớm mới là điều quan trọng nhất. Lúc này, cô đã đói đến mức da bụng như dính vào lưng, dạ dày thì sôi ùng ục rồi.
Không khách khí nữa, cô đưa tay kéo cửa ở hàng ghế sau. Lư Hạo Tường ngó đầu ra, ung dung nói: “Giám đốc Thẩm, tôi đã không để tâm gì mà đi dạo đêm với cô, nhưng cô cũng đừng coi tôi là tài xế đấy nhé!”.
Thẩm Xuân Hiểu nghĩ thấy cũng đúng, tuy mình không muốn ngồi cùng hàng ghế với anh ta để tránh sự khó chịu, nhưng nếu ngồi sau thì thực sự không thỏa đáng cho lắm. Bây giờ anh ta có thể là cọng rơm cứu mạng duy nhất, nếu bỗng chốc anh ta bực bội thì hậu quả như thế nào sẽ khó mà đoán trước. Cô không có dũng khí để đứng đợi trong đêm thêm nửa tiếng đồng hồ nữa. Bởi thế, cô buông tay, ngoan ngoãn đi sang phía bên kia mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào trong.
Lư Hạo Tường ngồi bất động, dưới ánh đèn, khuôn mặt anh trông không rõ biểu hiện cho lắm, tựa như anh đang cười. Tay phải của anh có túi đồ, hình như là một hộp giấy. Đợi Thẩm Xuân Hiểu thắt dây an toàn xong, anh đạp ga, các toà nhà bên ngoài cửa xe dần dần lùi lại phía sau.
“Cô ở đâu?”
“Hỏi làm gì?” Lại là phản ứng bản năng.
Lư Hạo Tường thấy cô giống như một con nhím đang xù hết những chiếc lông nhọn trên cơ thế, bèn bĩu môi, gằn giọng nói: “Dù sao tôi cũng phải biết sẽ đi hướng nào tiếp theo để dạo quanh thành phố chứ!”.
Thẩm Xuân Hiểu bất giác nóng bừng mặt, cô đã thần hồn nát thần tính quá rồi, chẳng bình tĩnh chút nào, thật mất mặt quá đi. Cô lắp bắp nói địa chỉ, Lư Hạo Tường không nói không rằng, cứ thế đổi hướng lái.
Thẩm Xuân Hiểu vốn định tìm đề tài để nói chuyện, nhưng lại thấy gặp anh ta sau giờ làm, rõ ràng không thể nói chuyện với nhau một cách bình thường được, nếu cứ mở mồm ra là công kích thì thà bây giờ cứ im lặng cho xong, chí ít im lặng cũng là lựa chọn an toàn nhất. Nhưng vừa ngồi xuống, tâm trạng thoái mái, chiếc mũi cũng trở nên hết sức nhạy bén, mùi thức ăn thơm phức không biết từ đâu phả đến, có sự kích thích của mùi thức ăn này, tiếng biểu tình của dạ dày không ngừng gia tăng.
Cô cố gắng ngồi im, khống chế hành động nhưng lại không thể ngăn cản nổi sự vận hành của dạ dày, hơn nữa càng khống chế lại càng mất kiểm soát, trong dạ dày bắt đầu vang lên bản xướng ca: ọc ọc ọc, ục ục ục…
Mấy âm thanh này cứ thay phiên nhau xuất trận, càng lúc càng vang, cuối cùng, Lư Hạo Tường phải phì cười. Thẩm Xuân Hiểu vừa ngượng ngùng vừa tức giận, hậm hực trừng mắt lườm anh một cái.
Thấy bộ dạng thở phì phò vì thẹn quá hóa giận của cô, anh cười đắc ý, vừa cười vừa đưa túi đồ cho cô.
Không biết anh lại giở trò ma quái gì, cô nhận lấy chiếc túi, lúc này mới biết mùi thức ăn từ đây mà ra. Thấy cô sững sờ, Lư Hạo Tường cười nói: “Mở ra đi, còn nóng đấy!”.
Trong hộp là món bánh trứng nóng hổi, màu vàng ươm, trông có vẻ xốp và mềm mại, rất đỗi tinh xảo bắt mắt, cô bất giác nuốt nước miếng.
Lư Hạo Tường lại cười, nói vẻ đùa cợt: “Đây không phải là thứ để ngắm đâu, đồ ăn đấy, tôi đã nếm một chút, lâu thế rồi mà độc tố vẫn chưa phát tác. Tôi nghĩ cái dạ dày của cô cũng có thể chấp nhận được nó!”.
Thẩm Xuân Hiểu nghe anh nói giọng quái gở nên không muốn nhận thành ý ấy. Cô quyết định giữ khí phách, nhất quyết không ăn. Nhưng chiếc hộp này phả hương thơm vào mũi cô chẳng đúng lúc chút nào, bây giờ vừa mở ra, tất cả những gì mắt nhìn thấy, mũi ngửi được, lại thêm bụng dạ đói cồn cào, đây thực sự là một thử thách to lớn. Sau khi đấu tranh tư tưởng, lý trí đã bị lòng thèm muốn đánh bại, Thẩm Xuân Hiểu cuối cùng không thể chịu nổi sự giày vò của dạ dày, cô lấy ra một cái bánh rồi cắn một miếng.
Vừa thơm vừa mềm, không ngọt cũng chẳng ngấy, vừa đưa vào miệng đã tan ngay, những miếng bánh trứng trước đây cô ăn sao lại không thơm ngon được như thế nhỉ? Cô giống như Trư Bát Giới ăn nhân sâm hình người, còn chưa thưởng thức hết mùi vị thì đã ăn hết sạch. Thế này không được rồi, ăn một chiếc lại càng tác động tới cơn đói, bụng dạ còn khó chịu hơn cả lúc chưa ăn.
Cô nhìn hộp bánh trứng, thầm nghĩ, ăm một cái cũng là ăn, ăn hai cái cũng là ăn, sao phải tự làm khổ mình như vậy chứ? Bởi thế, cô lại ăn thêm cái nữa.
Bánh trứng rất nhỏ, một chiếc chỉ đủ một miếng nên cô ăn liền năm cái thì cảm giác đói bụng mới giảm bớt. Ngẩng đầu lên, thấy Lư Hạo Tường đang nhếch miệng nhìn, nghĩ đến tướng ăn vừa rồi của mình, cô bất giác nóng bừng mặt rồi trừng mắt nhìn lại. “Cười gì mà cười?”
Lư Hạo Tường thở dài. “Giám đốc Thẩm, cô thật ích kỉ, cô ăn ngon lành như thế khiến tôi mỏi mắt chờ mong đến nỗi trở thành máy sản xuất nước bọt rồi đấy. Cô lại không thèm đoái hoài gì đến mà cho tôi ăn một cái sao?”
Thẩm Xuân Hiểu đưa chiếc túi lại. “Trả anh!”
Lư Hạo Tường không nhận. “Tôi đang lái xe, có hai sinh mệnh đang nằm trong tay tôi đấy, tôi không thể vì sự thèm muốn của dạ dày mà coi mạng người như cỏ rác được!”
Thẩm Xuân Hiểu thầm nghĩ, anh ta giả bộ cái gì chứ? Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, cái mạng nhỏ của mình chẳng phải cũng đang nằm trong tay anh ta sao, tuy bây giờ vắng xe nhưng chỉ nghĩ đến hai chữ “tai nạn” thôi là đã khiến người ta khi*p sợ. Bởi thế, cô thu lại lời nói, cười hi hi hai tiếng không rõ có hàm ý gì.
Lư Hạo Tường nói phóng đại: “Nhìn người ta ăn mà mình cũng thấy đói, đói thật đấy!”.
Câu này lẽ nào muốn nói cô phải đút cho anh ta ăn? Thẩm Xuân Hiểu bĩu môi, kẻ sĩ thà ૮ɦếƭ chứ không chịu nhục, bảo cô đút cho ai cô cũng đồng ý, nhưng đút cho anh ta sao? Hứ, không có chuyện đó đâu.
Lư Hạo Tường nhìn nghiêng qua gương mặt cô rồi nhìn ra ngoài cửa, cũng không nói thêm gì nữa mà tiếp tục lái xe. Bây giờ lại đến lượt dạ dày của anh vang lên bài xướng ca.
Thẩm Xuân Hiểu nghe những âm thanh quen thuộc rồi thấy anh không có vẻ bỡn cợt, đúng là anh ta đang rất đói. Chỗ bánh trứng này, nói không chừng anh ta mua về để ăn đêm. Mình lại không khách khí ăn liền một lúc năm chiếc, ăn hết cả phần của người khác, Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy nên báo đáp một chút, không thể ăn không của người ta như thế được. Hơn nữa, cứ cho là bình thường anh ta độc mồm độc miệng, bụng dạ xấu xa thì bây giờ anh ta cũng đưa mình về nhà, nếu anh ta thật sự đói đến mức sắp hoa mắt chóng mặt, đạp chân ga lại đi phanh xe, phanh xe lại đạp chân ga thì chẳng phải mình cũng xui xẻo cùng sao? Thôi, đút thì đút, cứ coi như đút cho con chó, con mèo ăn vậy.
Cô mở hộp, cầm một chiếc bánh lên, bóc vỏ ngoài một cách vô cùng chậm rãi. Cô chừa lại cho mình một đường lui, nếu lại một lần nữa sự thèm muốn không thắng nổi lý trí thì cô sẽ đút tọt cái bánh trứng này vào miệng mình mất.
Nhưng cô sợ ૮ɦếƭ, đặc biệt là rất sợ đau, để tránh việc anh ta đói đến run tay run chân rồi lao vào lan can bên đường, sau một hồi do dự đắn đo, cô nghiêng người, duỗi cánh tay ra rồi đưa chiếc bánh thơm phức mình vừa bóc vỏ đến gần miệng Lư Hạo Tường, gượng gạo nói: “Ăn đi!”.
Lư Hạo Tường cười ha ha rồi cúi xuống gần tay cô và ăn chiếc bánh đó. Hơi thở của anh phả lên tay cô, có cảm giác nóng nóng, gai gai, tê tê. Cô giật mình co rúm, suýt chút nữa thì ném tờ giấy bọc bánh lên mặt anh.
Anh đã ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng về con đường phía trước, miệng nhai bánh, ăn xong liền thỏa mãn nói: “Thơm quá! Phiền cô làm lại lần nữa nhé!”.
Thẩm Xuân Hiểu chun mũi, lại còn làm lại lần nữa, anh thật sự coi tôi là nhân viên phục vụ sao? Nhưng cô rất rõ cái cảm giác sau khi ăn chiếc đầu tiên như thế nào, ai bảo cô có tấm lòng đại từ đại bi dạt dào nên trở thành tai hại chứ? Cô miễn cưỡng lấy ra một chiếc nữa, lần này cô bóc vỏ bánh nhanh hơn một chút nhưng động tác đã lộ rõ vẻ bực tức.
Nhìn vẻ bất mãn, chau mày cong môi của cô qua gương chiếu hậu, Lư Hạo Tường vô cùng thích thú, cười nói: “Chiếc bánh này hình như không hiểu ý người như bánh trước!”.
Thẩm Xuân Hiểu bóc vỏ bánh rồi đưa đến gần miệng Lư Hạo Tường, nói bằng âm mũi: “Thì anh cứ ăn đi, sao phải nói nhiều thế, hứ!”.
Đúng là muôn đời xui xẻo, từ lúc nào mà Thẩm Xuân Hiểu cô lại trở thành người hầu như thế chứ, chẳng phải là chỉ tiện xe đi nhờ về một đoạn đường thôi sao? Hơn nữa, sở dĩ cô về muộn như thế cũng tại anh ta là người đầu têu. Nhưng nói đi nói lại, đối với cụm từ “người đầu têu” này thì cô cũng là người đuối lý, suy cho cùng, thời gian mà Lư Hạo Tường hẹn họp là buổi chiều nhưng vì cô không thể thu xếp được nên mới phải đổi lại lịch thành buổi tối. Ai ngờ hai người phải thảo luận những ba tiếng đồng hồ về mười mấy bản vẽ. Mặc dù ba tiếng đồng hồ ấy đã gợi ra cho cô được nhiều hướng suy nghĩ mới, hơn nữa trong đầu cũng đã hình thành một kế hoạch kinh doanh khác, nhưng vẫn khiến bản thân rơi vào tình cảnh trớ trêu này.
Lư Hạo Tường lại cúi đầu, hướng về phía tay cô, cười rồi ăn chiếc bánh, anh ăn một cách ngon lành và cười rất vui vẻ. Thẩm Xuân Hiểu biết vì sao anh vui, bình thường hai người đấu khẩu bất phân thắng bại, bây giờ anh ta ỷ vào chiếc xe mà ép buộc mình phải cúi đầu chịu phục, bởi vậy anh ta mới vui mừng đến thế, đúng là đồ tiểu nhân đắc ý!
Lư Hạo Tường lại không hề nghĩ như vậy, anh chỉ cảm thấy điệu bộ này của Thẩm Xuân Hiểu thật buồn cười, miễn cưỡng chiều theo, ngay cả những người phụ nữ thời xưa cũng không có cái điệu nộ khí xung thiên như cô, ngày thường cô miệng lưỡi sắc sảo, thế mà bây giờ lại nhẫn nhục chịu đựng, còn nén nhịn tất cả những bực bội trong lòng để ăn no cái bụng, nếu nói ra thì chắc chẳng ai tin được.
Thực ra đối với hành vi tối nay của mình, anh cũng cảm thấy khó mà tin nổi, chẳng giống với tác phong thường ngày chút nào.
Lúc tan ca, Thẩm Xuân Hiểu chần chừ không chịu lên xe của anh, anh đã nghĩ, cô thích ngồi thì ngồi nên cứ thế phóng xe đi. Nhưng đi được một đoạn, bỗng anh lại thấy không yên tâm. Cái miệng lưỡi sắc sảo thường ngày ấy là một chuyện, nhưng bây giờ nếu thật sự để một cô gái đơn độc đứng đợi xe thì liệu có quá tàn nhẫn không? Nhất là đã giờ này rồi thì không dễ bắt được xe.
Nhưng nghĩ đến cái bộ mặt không hề cảm kích của Thẩm Xuân Hiểu, anh lại bực, làm người tốt thì chí ít cũng được người ta cảm ơn một tiếng, còn cái cô Thẩm Xuân Hiểu ấy à, anh đoán, cô ta sẽ chẳng bao giờ học được hai từ “cảm ơn” này.
Anh lái xe vu vơ một lúc, lại nghĩ, hôm nay mặc dù vì cô nên mới phải đổi thời gian họp, nhưng suy cho cùng thì cũng vì thảo luận về bản thiết kế của anh nên mới phải họp muộn đến thế, những ý kiến mà cô nêu ra cũng rất xác đáng, sự nghiêm túc và trách nhiệm trong công việc của cô thật khiến anh tán thưởng, đặc biệt là bộ dạng làm việc đến quên ăn, bụng đói đến mức cứ sôi lên ùng ục thế mà vẫn muốn làm cho xong việc. Bóng dáng gầy gò của cô dưới ánh đèn trông thật yếu đuối, anh thừa nhận lúc đó mình đã mềm lòng nên mượn cớ đói bụng để kết thúc cuộc họp.
Buổi chiều Thẩm Xuân Hiểu bận rộn với bản điều tra, nghiên cứu thị trường, lúc anh đến phòng làm việc của cô, cô vẫn đang vùi đầu vào đống tài liệu, anh đứng ở cửa lâu đến thế mà cô cũng không phát hiện ra. Nghĩ đi nghĩ lại thì cô cũng chẳng thoải mái gì, mặc dù cái miệng đó hơi ương ngạnh.
Nhưng anh là đàn ông, không thể lúc nào cũng so đo tính toán với phụ nữ được. Muộn như thế rồi, đưa cô về nhà là trách nhiệm mà anh không thể chối từ.
Lư Hạo Tường thuyết phục bản thân rồi lập tức vòng sang làn đường khác để quay đầu xe. Đi ngang qua một tiệm bánh tây, nhớ đến dáng vẻ đói cồn cào của cô, anh bất giác mỉm cười rồi dừng xe mua một hộp bánh trứng mới ra lò sau đó chạy một mạch về công ty.
Quả nhiên cô chưa về, vẫn nóng ruột nóng gan đứng đợi xe ở đó, đã giờ này rồi thì làm gì có xe chứ. Lúc lái xe đi qua, thấy điệu bộ nhe nanh múa vuốt rồi nhảy bổ ra của cô, anh gần như cười gục trên vô lăng, thật buồn cười, hóa ra cô cũng có lúc nóng lòng.
Cô rất mạnh mẽ, không bao giờ chịu khuất phục, anh biết thế. Người hiểu mình nhất không hẳn đã là bạn mình, người đó có khi lại là kẻ địch hoặc là đối thủ cạnh tranh của mình. Anh và cô không phải bạn bè, nhưng anh hiểu cô. Có điều, anh vẫn coi thường… sự lương thiện của cô.
Lúc cô đưa chiếc bánh trứng đến gần miệng mình, anh thừa nhận rằng bản thân thật sự bất ngờ, tuy lúc trước anh bỡn cợt cô, lại còn cố tình bóng gió, không ngờ cô lại đút đồ ăn cho anh thật.
Cho dù cô làm thế vì động cơ gì, cho dù trong lòng cô bực bội ra sao, nhưng cô cũng không muốn mình ăn no rồi lại nhìn người khác nhịn đói, kể cả đó là người mà cô căm ghét nhất.
Có lẽ ngay cả cô cũng chẳng phát hiện ra mặt này của mình, hơn nữa, lúc cô làm thế, nhất định đã không dùng lý do này để thuyết phục bản thân. Lư Hạo Tường rất hiếu kỳ, rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì? Nhưng anh không thể hỏi, nếu hỏi thì nhất định cô ấy sẽ lại làm bộ mặt thẹn quá hóa giận với anh cho xem.
Lư Hạo Tường trộm cười, nhìn bộ dáng khó chịu của cô khi đút bánh cho mình. Anh nghĩ, hôm nay thật sự là một buổi tối lạ lùng, nếu không thì sao lại xảy ra chuyện buồn cười đến thế chứ?