Cuộc Chiến Của Tình Địch. Kỳ nghỉ 1/5 qua đi, hôm nay ăn cơm tối xong, tôi cùng Tiểu Dư đi dạo cho tiêu cơm, lúc đi ngang qua sân bóng rổ, thấy các nam sinh của khoa Vật lý đang chơi bóng, Tiểu Dư dụ tôi ở lại xem. Đúng lúc đó, Vũ Đạo cũng đi ngang qua, Vương Cát rủ anh vào chơi cùng, anh mắng : "Tên nhóc thối, biết tôi đánh không lại các cậu mà còn rủ tôi chơi!" Vũ Đạo nói xong liền bỏ đi, nhưng lại liếc nhìn tôi. Lúc ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, bước chân anh hơi chậm lại. Lúc này, Ngô Ngọc chạy đến chặn trước người Vũ Đạo, "Thầy Vũ Đạo, hai chúng ta đấu một trận đi! Nếu như em thắng, em muốn hẹn hò với em gái thầy tối nay !" Ngô Ngọc vừa đưa tay chỉ vào tôi vừa lớn tiếng nói.
Sinh viên khoa Vật lý đã quá quen với những chuyện xảy ra bất thình lình nên cũng không xôn xao khi nghe Ngô Ngọc nói vậy, mọi người chỉ đổ dồn ánh mắt về phía tôi mà thôi. Đời này tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ có người tranh đấu vì mình. Vũ Đạo dừng bước, anh im lặng nhìn lướt qua tôi rồi quay sang Ngô Ngọc, lớn tiếng nhận lời thách đấu : "Được !"
Ngô Ngọc tùy tiện vung tay liền quăng ngay trái bóng vào trong rổ, làm xong hành động ra oai, cậu ấy cười nhạt nhìn Vũ Đạo, giống như đã nắm chắc phần thắng. Vũ Đạo làm như không nhìn thấy, anh im lặng đi đến trước mặt tôi, ϲởí áօ khoác đưa cho tôi cầm. Tôi đón lấy cái áo, cố gắng lắm mới thốt ra được vài từ : "Thắng hay thua đều không quan trọng." Tôi biết Vũ Đạo vì tôi mới nhận lời thách đấu, từ trước đến giờ , tôi thấy hôm nay là ngày hạnh phúc nhất !
Vũ Đạo hừ lạnh một tiếng, "Nếu như em muốn đi hẹn hò, vậy việc anh làm đúng là vô nghĩa rồi !" Nói xong, Vũ Đạo đi thẳng vào giữa sân bóng.
Ngô Ngọc cũng chạy tới, nghiêm túc hỏi tôi : "Vưu Dung, cậu có điều gì muốn nói với mình không ?"
"Cậu cẩn thận một chút !" Tôi thuận miệng nói, vừa nói xong liền thấy sắc mặt Vũ Đạo đen lại, tôi vội vàng nói thêm một câu : "Sau khi ăn xong, chơi thể thao rất dễ bị viêm ruột thừa !"
Trận đấu quy định ai dẫn trước 2 trái là người thắng. Vũ Đạo nhường cho Ngô Ngọc đánh trước. Vũ Đạo đứng ở phía sau, anh vươn tay, ngón tay hơi nhúc nhích, ý bảo Ngô Ngọc đánh bóng sang đây. Nét mặt Ngô Ngọc liền trở nên nghiêm túc, cậu ấy từ tốn xoay trái bóng đến trước mặt Vũ Đạo, hai người nhìn nhau chằm chằm, căng thẳng trong giây lát, đột nhiên Ngô Ngọc ngồi xổm, làm động tác chuẩn bị quăng bóng, Vũ Đạo không ngờ Ngô Ngọc làm động tác giả, anh nhanh chóng nhảy lên chặn lại. Ngô Ngọc lướt qua Vũ Đạo, vươn người đập vào rổ. Ngô Ngọc tưởng rằng đã thoát khỏi Vũ Đạo, không ngờ thân hình Vũ Đạo đang lơ lửng trên không trung chợt duỗi ra, nhanh như chớp đã đem bóng đánh bay ra ngoài. Đợt tấn công đầu tiên của Ngô Ngọc đã bị thất bại. Lúc chân Vũ Đạo chạm xuống mặt đất, anh lắc lắc cánh tay, lẩm bẩm : "Mấy năm rồi không chơi bóng, may mà động tác vẫn còn linh hoạt." Ngô Ngọc bực bội nhìn Vũ Đạo.
Lần này đến lượt Vũ Đạo tấn công, Ngô Ngọc phòng thủ. Sau cú đánh vừa rồi, vẻ mặt Ngô Ngọc càng thêm nghiêm túc, động tác phòng thủ vô cùng nhạy bén, quyết không cho Vũ Đạo có cơ hội đánh bóng về phía trước. Lúc này, Vũ Đạo đang tăng nhanh tốc độ, dự định phá vỡ tuyến phòng thủ của Ngô Ngọc, nhưng tiếc là vẫn chưa thành công. Vì vậy, Vũ Đạo đành phải lui về, giảm bớt tốc độ của trái bóng. Đúng lúc mọi người đều cho rằng Vũ Đạo sẽ lùi về để chuẩn bị cho đợt đột phá tiếp theo thì Vũ Đại lại đẩy nhanh tốc độ, Ngô Ngọc nhất thời trở tay không kịp, bị Vũ Đạo lướt qua. Vũ Đạo ném bóng vào rổ thành công, dẫn trước một quả. Vũ Đạo nghiêng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lại đến lượt Ngô Ngọc tấn công. Từ lúc bắt được trái bóng, Ngô Ngọc cứ nhìn chằm chằm vào cái rổ, rồi bất ngờ xông về hướng cái rổ. Vũ Đạo nhanh chóng làm động tác phòng thủ, nhưng hành động đột phá ấy chỉ là động tác giả, trên thực tế, Ngô Ngọc đứng ở vị trí cách cái rổ rất xa, nhảy lên đánh bóng về phía rổ. Trái bóng bay một đường cong duyên dáng trên không trung, rơi vào trong rổ. Ngô Ngọc ném cái nhìn soi mói về phía Vũ Đạo, sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ. Vũ Đạo cười nhạt một tiếng, tay áo vung lên, ánh mắt trong veo nhưng vô cùng lạnh lùng. Sau khi Vũ Đạo đón lấy trái bóng, anh không chút do dự, nhanh chóng hướng thẳng về phía rổ, sau đó hai tay giơ cao, nhảy lên ném bóng. Ngô Ngọc cũng nhảy lên gần như cùng lúc, cố gắng đưa tay chặn lại, nhưng vì Vũ Đạo nhảy lên quá cao, đầu ngón tay Ngô Ngọc chỉ lướt nhẹ qua trái bóng, không thể thay đổi được hướng đi của bóng. Không biết có phải vì sự va chạm nhẹ ấy không mà bóng lăn vài vòng trên miệng rổ rồi lăn ra ngoài, sau đó rơi xuống đất. Xung quanh tôi vang lên những tiếng xuýt xoa và thở dài.
Hai đối thủ dốc sức tấn công khiến trận đấu càng lúc càng gay cấn. Ngô Ngọc tấn công với dáng vẻ vô cùng thận trọng, cậu ta biết rằng chỉ cần hành động của mình có chút sơ sót, cậu ta sẽ nhanh chóng bị Vũ Đạo ngăn cản. Mà đôi mắt Vũ Đạo lúc này đang sáng rực như ánh lửa. Từ lúc Ngô Ngọc đón lấy trái bóng chuẩn bị cho đợt tấn công thứ ba, Vũ Đạo hơi hạ thắt lưng, hai cánh tay giang rộng, phòng thủ thật kín. Hai người đã giằng co một lúc lâu ở phía gần rổ bóng mà Ngô Ngọc vẫn không thoát khỏi sự ngăn cản của Vũ Đạo. Đột nhiên Ngô Ngọc nhảy lên đánh bóng, Vũ Đạo cũng nhảy theo, cố gắng chặn lại hướng bay của bóng. Cũng không ngờ, sau khi Ngô Ngọc đánh bóng, trái bóng sượt qua bàn tay của Vũ Đạo, bay thẳng về phía rổ. Vũ Đảo giật mình, vội vàng quay đầu lại đã thấy trái bóng từ giữa rổ rơi xuống đất. Vũ Đạo đứng bất động nhìn theo trái bóng nảy trên mặt đất, cho đến khi nó dừng lại. Ngô Ngọc ngả đầu ra sau, đón nhận tiếng hoan hô của mọi người. Tuy rằng lúc Ngô Ngọc rơi xuống đất có chút bất cẩn, thành ra ngã ngồi trên mặt đất, nhưng lúc thấy bóng bay vào trong rổ, cậu ấy lập tức nhảy dựng lên. Ngô Ngọc đi đến trước mặt Vũ Đạo, đắc ý nói: "May mà vẫn giữ được bản lĩnh nhà nghề, em thắng rồi!"
Vũ Đạo nắm chặt bàn tay đang run nhè nhẹ, dáng vẻ anh giống như đang cực kỳ bất mãn. Sau đó, Vũ Đạo đi thẳng về phía tôi, lấy lại cái áo khoác mà tôi đang ôm trong lòng, lạnh lùng nói : "Đi hẹn hò vui vẻ !"
Nói xong, liền quay lưng đi thẳng. Tôi ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng đang xa dần của Vũ Đạo, lúc này những giọt mồ hôi trên trán anh ánh lên trong hoàng hôn, láp lánh chói mắt, đồng thời lại tỏa ra vẻ đẹp gợi cảm, trong khoảng khách kỳ diệu ấy vẻ bắt mắt lạ thường của anh đã nhóm lên ngọn lửa trong lòng tôi.
Giữa tiếng ồn ào của các nam sinh, Ngô Ngọc vui vẻ chạy đến, dặn tôi chờ một chút để cậu ấy về thay quần áo. Mãi đến lúc bóng dáng Ngô Ngọc đá biến mất khỏi tầm mắt tôi, tôi vẫn đứng ngây ra, trong đầu không ngừng hiện lên bóng lưng của Vũ Đạo.
Sau khi Ngô Ngọc quay trở lại, chúng tôi đi cùng nhau về phía vườn hoa của trường học. Trên đường đi, tôi vẫn luôn im lặng, lúc đầu Ngô Ngọc còn vui vẻ nói cười, sau đó nụ cười vui vẻ cũng nhạt dần trên gương mặt. Ngô Ngọc lên tiếng trước : "Mình mong rằng cậu sẽ không hiểu lầm. Lúc này mình muốn hẹn hò cùng cậu, không phải vì thích gương mặt sau khi đã giải phẫu thẩm mỹ. Thật ra ... Tuy lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không được vui vẻ cho lắm, nhưng lần đầu tiên cậu đến lấy sách giùm Phạm Thái, mình bắt đầu thích tính cách thẳng thắn của cậu. Sau đó, ở buổi khiêu vũ, không phải là mình cố tình buông tay làm cho cậu ngã, vì lúc đó mình đột nhiên nhớ đến bạn học nữ mình thích thời trung học, trong lúc ôm cậu khiêu vũ, mình có chút do dự nên mới làm cậu ngã. Mình rất áy náy về chuyện ấy. Hôm đó, mình đợi ớ trước khu ký túc xá, cho đến khi thấy cậu bình an từ bệnh viện trở về, mình mới yên tâm rời đi, mình nghĩ lúc đó Giả Họa đang đứng ở cửa sổ có nhìn thấy mình. Rồi sau đó, khi cậu thổ lộ trước mặt Viên Duyệt, mình tình cờ có mặt ở bên ngoài phòng phát thanh, vẻ mặt cô đơn của cậu lúc đó thật sự khiến mình muốn ôm cậu vào lòng." Ngô Ngọc ngại ngùng gãi gãi đầu, "Vưu Dung, chúng ta thử làm người yêu đi."
Tôi tròn mắt nhìn dáng vẻ chân thành của Ngô Ngọc, bối rối nói : "Xin lỗi, mình đã có người thương rồi." Vừa nghĩ đến Vũ Đạo, ánh mắt tôi liền ảm đạm. Ngô Ngọc nhìn tôi, hỏi thẳng : "Không phải chuyện giữa cậu và anh ta là không thể thành sao ?"
Tôi giật mình nhìn Ngô Ngọc, lẽ nào cậu ấy cũng biết ? Chúng tôi im lặng thật lâu, cuối cùng tôi cắn môi, lớn tiếng khẳng định : "Nhưng tình cảm của mình không thay đổi ! Bảo mình đừng yêu anh ấy, mình không làm được !" Nói xong, tôi liền bỏ chạy, mặc cho Ngô Ngọc đứng đó một mình.
Suy đi nghĩ lại, để tránh bị Tiểu Dư tra hỏi, tôi quyết định đi thẳng về nhà. Tin tức của bác sĩ Võ cực kỳ nhạy, tôi vừa về đến liền bị anh túm lại hỏi chuyện hẹn hò của tôi. Nhìn cánh cửa phòng Vũ Đạo đóng chặt, trong lòng tôi bồi hồi không yên, đành uể oải đi về phòng mình. Đêm đó, bầu trời không trăng, cũng chẳng có sao.