LÀ MỘT QUÂN CỜ
Diệp Tĩnh Hiên đứng ở chỗ khuất phía xa xa, dõi theo Nguyễn Vi. Cho tới khi cô đi vào tòa nhà nằm viện và biến mất khỏi tầm nhìn, anh mới rời đi.
Ô tô đợi ở bên lề đường ngoài bệnh viện. Nhìn thấy Diệp Tĩnh Hiên, Phương Thạnh liền xuống xe nghênh đón. Cứ cách hai tuần, Diệp Tĩnh Hiên phải đi chụp CT một lần. Hôm nay, anh cố tình chọn bệnh viện này, còn tự mình lái xe chứ không cho đàn em đưa đón. Phương Thạnh không yên tâm nên dẫn người đi theo.
“Tình trạng đau đầu của Tam ca càng ngày càng bất ổn định, tự mình lái xe sẽ rất nguy hiểm.” Biết anh sẽ tức giận nhưng Phương Thạnh vẫn nói thẳng.
Diệp Tĩnh Hiên hơi mệt mỏi nên chẳng buồn so đo với anh ta. Anh mở cửa ngồi vào ghế sau, tài xế lập tức nổ máy, rời khỏi bệnh viện.
Phương Thạnh sắp xếp lại đống phim chụp cắt lớp của Diệp Tĩnh Hiên trong thời gian gần đây. Anh cầm tấm mới nhất, chụp ngày hôm nay lên xem. Phương Thạnh vỗ vỗ vào chiếc gối của ghế ngồi phía trước, tài xế lập tức điều khiển tấm vách, ngăn cách hai người phía sau.
Phương Thạnh hạ giọng: “Vị trí của viên đạn vốn không nguy hiểm, hồi đó phẩu thuật tương đối mạo hiểm nên mới để nguyên. Nhưng trong phim chụp gần đây, bác sĩ phát hiện nó tiếp tục di chuyển, cứ như vậy sẽ có khả năng đè lên dây thần kinh…. Dù Tam ca có giận em cũng phải nói, đã đến lúc chúng ta cần hạ quyết tâm rồi.”
Biết Phương Thạnh sẽ đề cập tới vấn đề này, sắc mặt Diệp Tĩnh Hiên rất điềm tĩnh. Anh quẳng tấm phim cho đối phương: “Chú cất cái này đi đã.”
“Tam có có thể bí mật nhập viện. Về phần chị Vi, anh cũng không cần lo lắng. Em sẽ đích thân âm thầm bảo vệ chị ấy. Không người nào biết chuyện này thì sẽ không có vấn đề gì.”
Diệp Tĩnh Hiên dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài đường phố tựa như vạn năm không thay đổi. Từ nội thành trở về Lan Phường, anh thường đi qua con đường này. Anh đột nhiên phát hiện, ngay cả ông già bán bóng bay cũng giữ nguyên một tư thế. Thành phố có lịch sử lâu đời, con người ở đây cũng vậy, đều toát ra một vẻ yên bình mặc cho năm tháng.
Diệp Tĩnh Hiên lắc đầu, cất giọng từ tốn: “Không được. Tình hình bây giờ đang lộn xộn, Trần Dữ, anh trai Tiểu Ân….. và cả người trong bang hội đều nhắm vào A Nguyễn. Chỉ cần tôi sơ suất, thế nào họ cũng dồn cô ấy vào chỗ ૮ɦếƭ.”
“Tam ca, bây giờ chị Vi ở cùng Nghiêm Thụy.” Phương Thạnh nói thẳng: “Tam ca có thể chống mắt nhìn chị ấy sống chung cùng người khác? Hơn nữa, Tam ca đã bảo vệ chị ấy ba năm rồi, còn có thể tiếp tục bao lâu?”
Diệp Tĩnh Hiên bị chọc giận trong giây lát. Anh túm lấy cổ áo Phương Thạnh, gầm lên: “Tôi thế nào cũng không đến lượt chú bận tâm.”
Phương Thạnh im lặng. Diệp Tĩnh Hiên buông tay anh ta, giọng điệu lạnh hẳn: “Chú càng ngày càng to gan đấy.”
“Là em khó chịu thay Tam ca. Chị Vi ở ngay trước mặt mà không được động đến. Hay là anh bắt chị ấy về, xem ai dám trả thù chị ấy?”
Diệp Tĩnh Hiên như không nghe thấy. Một lúc sau, anh mới lẩm bẩm: “Tôi không muốn ép cô ấy nữa. A Nguyễn thiếu vắng tình mẫu tử từ nhỏ. Sau khi chú Nguyễn qua đời, cô ấy chỉ có mình tôi, vậy mà tôi lại bỏ mặc cô ấy… Những năm qua cô ấy đã quá khổ.”
A Nguyễn của anh sợ phơi nắng nhưng rất thích hoa cỏ và động vật. Ngày xưa cô hay cười, hay chọc anh, cuối cùng vì anh mà bị thương một chân. Anh không thể nhốt và giày vò cô thêm nữa.
Anh vô pháp vô thiên từ nhỏ, chẳng thèm nghe lời khuyên bảo của ai. Thế mà bây giờ anh vì cô có thể chịu đựng cơn đau đầu, nhẫn nhịn tâm trạng ngày càng không thể kiểm soát, thậm chí trốn tránh trong bóng tối. Anh sẽ thực hiện mọi lời hứa của mình. Anh nói sẽ tặng bù hoa cô nên nhất định sẽ mang đến. Trong cuộc đời này, anh không thể nuốt lời lần nữa.
Ô tô nhanh chóng về đến Lan Phường. Ma Nhĩ đã khỏi bệnh, bắt đầu chạy nhảy quanh sân. Nhìn thấy Diệp Tĩnh Hiên, nó lập tức chạy đến, ngoan ngoãn đi bên cạnh anh. Diệp Tĩnh Hiên giơ tay xoa đầu nó. Chợt nhớ ra một chuyện, anh hỏi: “Hạ Tiêu thế nào rồi?”
Phương Thạnh bình thản trả lời: “Lần trước cô ấy sợ vỡ mật nên đã tạm dừng mọi hoạt động, bây giờ trốn trong nhà không dám ra ngoài.”
Diệp Tĩnh Hiên chỉ “ờ” một tiếng, coi như đã nghe thấy.
“Có cần sai người đón cô ấy đến đây không ạ?” Phương Thạnh hỏi.
“Khỏi.” Diệp Tĩnh Hiên thờ ơ đáp: “Hôm nay tôi chẳng có tâm trạng. Chú hãy đi hỏi xem cô ta muốn làm gì? Có thể đầu tư một bộ phim, cho cô ta thử công việc diễn xuất. Chú nhớ nhắn công ty quản lý, chiếu cố cô ta một chút.”
“Tam ca….” Có lẽ nghe ra ý của anh, Phương Thạnh trở nên căng thẳng: “Cô ấy cũng được coi là người hiểu chuyện, lại có lý lịch sạch sẽ, giữ cô ấy lại cũng không sao.”
Diệp Tĩnh Hiên vẫn nói đều đều: “Đấy là cho con bé đó chút an ủi, chứ tôi đâu có định xử lý.”
Phương Thạnh xoay người đi thu xếp. Diệp Tĩnh Hiên đột ngột gọi anh ta, hỏi: “Hồi đó là chú đưa cô ta về đúng không?”
Phương Thạnh gật đầu, sắc mặt vẫn không thay đổi. Diệp Tĩnh Hiên nheo mắt nhìn đàn em. Người đàn ông này cùng độ tuổi với anh, từ nhỏ đã luôn đứng sau lưng anh. Phương Thạnh hành sự gọn gàng và dứt khoát, lại toàn tâm toàn ý. Bất kể nói năng hay làm việc, anh ta luôn giữ một bộ mặt. Không để ý ai cũng như quan tâm đến cuộc sống của anh ta.
Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên nhếch miệng cười: “Nếu không phải vì tôi, liệu chú có cứu con bé đó không?”
Phương Thạnh sẽ cân nhắc kỹ trước khi trả lời, bởi câu hỏi này tương đối sắc bén, tiến hay lùi đều sai. Tuy nhiên, Phương Thạnh không chút do dự, cung kính trả lời: “Em vẫn cứu.”
Anh ta luôn trung thành với Diệp Tĩnh Hiên, kể cả trong vấn đề nhạy cảm này. Diệp Tĩnh Hiên vỗ vỗ vai anh ta, quay người đi vào trong.
Phương Thạnh đứng bất động một lúc mới rời đi. Anh ta biết rõ mình chỉ là một quân cờ, chịu sự sai khiến, mỗi bước đi đều không có đường lùi. Vị trí của mỗi quân cờ là không thể di chuyển. Nếu đã không thể tự làm chủ bản thân, anh ta sẽ luôn giữ sự tỉnh táo, để làm một quân cờ tròn trách nhiệm. Ở bên Diệp Tĩnh Hiên bao nhiêu năm, anh ta đã chứng kiến quá nhiều thị phi. Vì thế, anh ta biết rõ, có nhiều chuyện không nghĩ tới sẽ không buồn phiền, có những chấp niệm cả đời cũng không dược toại nguyện. Do đó, làm một quân cờ thì có gì không tốt?
Đối với các bên mà nói, vụ Nghiêm Thụy đột nhiện bị tấn công trên thực tế chẳng hề gây ảnh hưởng gì. Người ở Lan Phường giữ sự trầm mặc, Trần Dữ tỏ ra thông minh hơn nhiều. Anh ta muốn mượn vụ Nghiêm Thụy để giá họa cho Diệp Tĩnh Hiên, khiến Nguyễn Vi rời xa tên khốn đó. Mặc dù vậy, Diệp Tĩnh Hiên vẫn không cho kẻ nào động đến cô ta. Nếu là bình thường, chắc chắn Trần Dữ sẽ rất giận dữ. Nhưng anh ta hoàn toàn nhẫn nhịn, còn ra lệnh thuộc hạ tỏ thái độ khách sáo với người của Đại đường chủ, tựa như tất cả vẫn là người một nhà.
Phương Thạnh sai người đi nghe ngóng tình hình rồi báo cáo với Diệp Tĩnh Hiên: “Không phải Hội trưởng đột nhiên đổi tính mà sắp đến Tết Đoan ngọ, Hoa phu nhân nhớ mọi người nên quay về Lan Phường thăm các bậc trưởng bối. Hội trưởng bận rộn đón tiếp nên không có thời gian tức giận.”
Chủ nhân trước kia của Kính Lan Hội là Hoa tiên sinh. Hoa phu nhân vốn là em gái nuôi của anh ta, kém tới mười một tuổi, cũng là Tam tiểu thư của Lan Phường, lớn lên ở nơi này. Hoa tiên sinh cả đời xảo quyệt và tàn nhẫn, nhược điểm duy nhất chính là người vợ trẻ. Đáng tiếc, tình thâm không thọ, anh ta qua đời ở độ tuổi sung sức nhất.
Người đàn ông đó đáng sợ ở một điểm, cho dù anh ta đã mất nhưng mỗi lời nói của anh ta, những quy tắc mà anh ta lập ta, cả người phụ nữ anh ta vẫn có thể khiến mọi thành viên của Kính Lan Hội cúi đầu nghe theo.
Lan Phường là nơi chứa đựng biết bao câu chuyện đen tối. Câu chuyện về Hoa tiên sinh cũng như bản thân anh ta vẫn luôn là một truyền kỳ, không bao giờ phai nhạt.
Nghe thông tin này, Diệp Tĩnh Hiên không tỏ thái độ. Lan Phường còn nhiều người già sinh sống. Các bậc trưởng bối đều đến Hủ viện gặp Hoa phu nhân. Có mình anh là không lộ diện, chỉ sai người mang quà biếu người phụ nữ đó.
“Đại đường chủ nghe nói lúc sinh thời, Hoa tiên sinh rất thích hương liệu, chắc rằng phu nhân cũng vậy nên đặc biệt chọn một món quà này. Đại đường chủ phải tốn nhiều công sức mới kiếm được cục Long diên hương đấy ạ.”
Tuy không rành nhưng Hoa phu nhân cũng biết, đây là một loại sáp quý hiếm, nằm trong hệ tiêu hóa của con cá nhà táng. Món quà của Đại đường chủ rất có giá trị. Đây cũng coi như phép lịch sự của anh ta.
Thấy Diệp Tĩnh Hiên không lộ diện, Trần Dữ tỏ ra tức giận, định đi tìm anh. Tuy nhiên, Hoa phu nhân lập tức can ngăn, nói với anh ta: “Mục đích chính của tôi khi về đây là chuyển lời của Tiên sinh, hy vọng Hội trưởng tiếp thu. Gia tộc lớn, người đông nên khó tránh khỏi tình trạng có ý đồ riêng. Muốn đấu cũng không thể dùng cách của Hội trưởng. Ngoài ra, Kính Lan Hội có nguyên tắc, không động đến người ngoài vô tội. Hội trưởng còn dùng hạ sách chia rẽ này, tức là vi phạm quy tắc của mình đó.”
Nghe những lời này, Trần Dữ rất không cam lòng nhưng cũng biết mình hoàn toàn đuối lý.
Vết thương hồi phục nhanh, Nghiêm Thụy đã xuất viện, ở nhà tĩnh dưỡng. Một tháng trôi qua trong chớp mắt, anh quay về trường học, tiếp tục công việc của mình.
Thời gian này, Nguyễn Vi vẫn đóng cửa hàng hoa, ở nhà chăm sóc Nghiêm Thụy. Mọi công việc trong nhà đều do cô phụ trách, bao gồm cả bếp núc. May mà khả năng nấu nướng của cô cũng không tệ.
Hôm nào Nguyễn Vi cũng dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng. Sau bữa sáng, Nghiêm Thụy đi làm. Phát hiện cô vẫn bận rộn, anh liền quay lại xem cô đang làm gì. Nguyễn Vi vừa nướng bánh xong nhưng vẫn để trong lò. Nghiêm Thụy hỏi: ‘Là điểm tâm của tỉnh Nam đấy à?”
Nguyễn Vi mỉm cười: “Hồi trước nhà họ Diệp mời một thợ làm bánh. Em cũng phụ giúp một tay. Em khá vụng về nên chẳng học được gì, có món bánh nhân dưa thịt này còn ăn được.”
Bánh vừa nướng xong nóng hôi hổi, thoang thoảng mùi thơm hấp dẫn. Nghiêm Thụy nhón một cái, Nguyễn Vi nhoẻn miệng cười, giật lại: “Thầy Nghiêm, không được ăn vụng.”
Cô đeo một cái tạp dề in hình những bông hoa rất lớn, trông khá buồn cười. Nghiêm Thụy cảm thấy thú vị, liền túm tay cô, đưa chiếc bánh đến bên miệng mình. Trong lúc co kéo, hai người xích lại gần nhau. Vừa ngẩng đầu, Nguyễn Vi liền bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của anh. Thấy anh hơi cúi đầu, cô liền lùi lại phía sau một bước. Biết anh muốn hôn mình nhưng cô vẫn né tránh theo phản xạ.
Nghiêm Thụy không bao giờ miễn cưỡng người khác. Anh chỉ đứng im nhìn cô đăm đăm. Bầu không khí trở nên gượng gạo trong giây lát. Nguyễn Vi không dám nhìn anh, cúi xuống xếp từng cái bánh vào đĩa, đồng thời mở miệng: “Xin lỗi, em….”
Nghiêm Thụy giơ tay vén tóc cô ra sau, cất giọng dịu dàng: “Em không nợ anh bất cứ điều gì, không cần nói xin lỗi.”
Nói xong, anh quay người đi ra ngoài, tựa như không có chuyện gì xảy ra. Trước khi rời nhà, anh lên tiếng: “Buổi tối đợi anh về cùng ăn cơm.”
Phòng bếp chỉ còn lại mình Nguyễn Vi. Cô xếp hết bánh ra đĩa, pha một cốc trà, đứng bên cửa sổ dõi mắt ra ngoài. Một lúc sau, cô đột nhiên quay vào bếp, làm một phần bánh khác. Sau đó, cô đóng bánh vào hộp giấy, đợi đến buổi chiều mới xách ra ngoài.
Trên hộp thư ngoài cổng có một bó hoa tường vi rất lớn. Ngày nào cũng có người đặt hoa ở đó, Nguyễn Vi đã sớm biết điều này. Hôm nay, cô không vội đi lấy mà đứng trên bậc thang chờ đợi. Cô đợi tới gần nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy ai.
Nguyễn Vi đành đặt túi bánh xuống rồi nghiến răng nhảy từ trên bậc thang xuống dưới. Bậc thang vốn không cao nhưng đối với người chân có tật, nhảy xuống là không đứng dậy được.
Vừa chạm mặt nền, chân trái của Nguyễn Vi lập tức mềm nhũn. Cảm giác đau buốt khiến cô không chịu nổi, liền ngã xuống nền xi măng. Vào thời khắc này, cô không chỉ đau chân mà cánh tay cũng bị xây xát. Cô bất giác hít một hơi sâu.
Biết Nguyễn Vi cố ý nhưng Diệp Tĩnh Hiên không thể kiềm chế, liền chạy đến bên cô. Thấy cô không đứng dậy nổi, anh cố nhịn để không thốt ra những lời mắng mỏ.
Anh đỡ cô đứng lên. Nhìn thấy vết trầy xước trên cánh tay cô, anh bực đến mức mắt nổ đom đóm. Thì ra yêu một người có nghĩa là, người ấy bị thương cũng tức là mình bị thương. Cho dù bao năm trôi qua, người duy nhất nắm được điểm yếu của anh chính là cô.
“Em cố tình phải không? Muốn ૮ɦếƭ tôi sẽ cho em toại nguyện.” Anh cất cao giọng. Càng nghĩ càng giận, anh liền đẩy cô ra. Sợ lại bị ngã xuống bậc thang, Nguyễn Vi vội ôm cổ anh theo phản xạ có điều kiện.
Diệp Tĩnh Hiên thuận thế ôm cô vào lòng, cúi thấp người tì cằm vào vai cô. Thời gian vừa qua, ngày nào anh cũng xuất hiện ở nơi này. Anh chứng kiến cô đi mua đồ, cô trồng hoa trong sân, cô nấu cơm cho Nghiêm Thụy, tiễn anh ta đi làm. Cô đang trải qua một cuộc sống rất đỗi bình thường, cuộc sống mà anh không thể trao cho cô, nhưng anh vẫn không nỡ buông tay.
Diệp Tĩnh Hiên siết chặt vòng tay, không cho cô giãy dụa. Cuối cùng, anh vỗ nhẹ lưng cô, hỏi: “Đau không em?”
Nguyễn Vi khẽ gật đầu. Diệp Tĩnh Hiên buốt nhói trong tim, miệng nở nụ cười bất lực: “A Nguyễn, tôi thật sự không hiểu tại sao em có thể tàn nhẫn với bản thân như vậy?”
Để ép anh xuất hiện, chuyện gì cô cũng dám làm. Diệp Tĩnh Hiên biết, nếu mình vẫn kiên quyết không lộ diện, chắc cô sẽ cầm dao rạch da mình mất.
Diệp Tĩnh Hiên cảm thấy đột nhiên Phương Thạnh nói đúng. Nếu anh cứng rắn hơn, bắt nhốt Nguyễn Vi ở bên mình, cô điên thì cùng điên với cô, cô ૮ɦếƭ thì cùng ૮ɦếƭ với cô, có lẽ sẽ không tiếc nuối. Tuy nhiên, anh vĩnh viễn không thể tàn nhẫn với cô. Ngày xưa bố nói anh quá ngông nghênh, sớm muộn gì cũng gặp được người có thể chế ngự anh. Diệp Tĩnh Hiên nghĩ, đâu cần phiền phức đến thế, chỉ cần A Nguyễn của anh khóc là anh sẽ đáp ứng bất cứ điều gì.
Đứng một lúc, chân Nguyễn Vi mới có cảm giác. Cô nở nụ cười gượng gạo, giải thích với Diệp Tĩnh Hiên: “Hôm nay em phải gặp anh bằng được. Em đã nhận lời làm bánh cho Tiểu Ân… Em không biết mộ cậu ấy ở đâu… Thế nào anh cũng biết, anh có thể mang giúp em không?”
Nguyễn Vi cúi xuống nhặt hộp bánh đưa cho Diệp Tĩnh Hiên. Anh không cầm, lạnh lùng nói một câu: “Em chỉ thương người ૮ɦếƭ mà thôi.”
Nguyễn Vi nhét hộp bánh vào tay anh, nói nhỏ: “Em đã hại ૮ɦếƭ Tiểu Ân. Em biết cậu ấy sẽ không tha thứ cho mình. Nhưng em đã hứa với cậu ấy nên phải giữ lời.”
Diệp Tĩnh Hiên siết chặt hộp giấy. Thấy Nguyễn Vi định đi vào trong, anh liền kéo tay cô: “Thứ này đáng để em nhảy xuống hay sao?”
Đôi bên quá hiểu nhau mới là điều đau lòng. Nguyễn Vi quay lưng về phía anh, trong lòng có muôn vàn lời muốn nói nhưng cố nhẫn nhịn. Cô chầm chậm ngoảnh đầu, cất giọng nhỏ nhẹ: “Anh đừng động đến Nghiêm Thụy. Anh cũng biết rõ anh ấy là người vô tội. Em đã liên lụy quá nhiều người. Nếu anh ấy còn xảy ra chuyện, chắc em không sống nổi.”
Diệp Tĩnh Hiên lạnh lùng tiếp lời: “Tôi thật sự muốn đâm anh ta hai nhát… Tùy em nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Nguyễn Vi chẳng còn gì để nói, liền đi vào nhà. Nhưng Diệp Tĩnh Hiên đã nhanh chóng chặn ở cửa hành lang: “Dù chỉ là một người bạn bình thường, tôi đã đến đây rồi, em cũng nên mời tôi vào nhà chứ.”
Nguyễn Vi đành để Diệp Tĩnh Hiên vào trong. Chân vẫn còn đau nên cô đi tập tễnh, Diệp Tĩnh Hiên không chịu nổi, liền ôm cô từ đằng sau rồi nhấc cô lên. Nguyễn Vi giật mình. Anh làm động tác suỵt, thả cô xuống rồi ấn cô vào bờ tường.
Tuy bây giờ là ban ngày nhưng hành lang không có cửa sổ cũng không bật đèn nên hơi tối. Tầm nhìn bỗng dưng tối sầm, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của Diệp Tĩnh Hiên ở ngay bên cạnh. Cô liền buông thõng hai tay, né tránh sự ᴆụng chạm của anh.
Diệp Tĩnh Hiên thở dài, hôn lên khóe mắt cô. Nguyễn Vi nhắm mắt, toàn thân cứng đờ. Anh vòng tay qua thắt lưng cô, phát hiện cô gầy đi. Thế là anh cố tình hỏi: “Em đúng là không có tiền đồ…. Mới xa tôi gần hai tháng, người đã gầy đến mức này. Thế mà em còn muốn sống cùng Nghiêm Thụy?” Vừa nói, ngón tay anh vừa di chuyển đến chỗ nhạy cảm trên người cô.
“Tam ca!” Nguyễn Vi liền túm cánh tay anh, cố gắng giữ sự tỉnh táo. Cô và anh đang đứng ngoài hành lang, hàng xóm có thể bắt gặp bất cứ lúc nào. Diệp Tĩnh Hiên cũng nhận ra điều này nên không ép cô nữa. Nguyễn Vi nhanh chóng mở cửa, để anh vào nhà trước.
Anh không hề khách sáo, ngồi xuống sofa rồi nhìn cô chăm chú. Nguyễn Vi bối rối, liền bỏ đi pha trà cho anh. Diệp Tĩnh Hiên tựa người vào thành ghế, đưa mắt quan sát xung quanh. Cảm thấy hơi nóng, anh liền kéo cổ áo, đồng thời cất giọng ra lệnh: “Lại đây!”
Ánh mắt ngang ngược của anh lúc này y hệt quá khứ, khiến cô chẳng dám động đậy. Anh chau mày. Từ trước đến nay, anh không bao giờ biết che giấu, ánh mắt nhìn cô lúc nào cũng trắng trợn. Cô bất giác đỏ mặt, vội vàng đi vào nhà bếp. Kết quả, anh đuổi theo, kéo cô về sofa, đè người cô xuống.
Nguyễn Vi định nói điều gì đó nhưng đã bị anh chặn miệng. Cô ra sức giãy dụa, liền bị anh giữ chặt tay. Bắt gặp vẻ mặt mâu thuẫn của cô. Anh mỉm cười. Anh đột nhiên ngồi dậy, ôm cô đặt lên đùi mình.
Diệp Tĩnh Hiên nâng cằm Nguyễn Vi, để cô đối mặt với mình. Sau đó, anh cất giọng dịu dàng: “Có nhớ anh không?”
Nguyễn Vi ôm miệng lắc đầu, ngón tay run rẩy. Diệp Tĩnh Hiên ôm eo cô, thò tay vào trong áo, vuốt dọc sống lưng. Nguyễn Vi hít sâu một hơi, toàn thân mềm nhũn, chỉ còn cách tựa vào vai anh.
Chợt nhìn thấy đĩa bánh chưa kịp thu dọn ở trên bàn trong bếp phía đối diện. Nguyễn Vi lập tức bừng tỉnh, túm lấy cánh tay anh: “Không được.”
Diệp Tĩnh Hiên không có phản ứng, nhưng ánh mắt vụt qua tia giễu cợt. Đúng lúc này, cửa ra vào đột nhiên bị đẩy ra. Nghiêm Thụy nhanh chóng đi vào, gọi cô theo thói quen: “Nguyễn Vi, sao em không khóa cửa….”
Sofa ngay đối diện khung cửa nên Nghiêm Thụy lập tức nhìn thấy Nguyễn Vi đang ngồi trên đùi Diệp Tĩnh Hiên, trông rất tình cảm. Nguyễn Vi hoảng hốt, định đứng dậy nhưng Diệp Tĩnh Hiên không cho. Anh chỉnh lại áo cô, nửa cười nửa không nhìn Nghiêm Thụy. Tuy nhiên, Nghiêm Thụy không có phản ứng, chỉ lẳng lặng đi qua chỗ bọn họ lên tầng trên, tìm tài liệu cần dùng. Lúc xuống dưới, anh đi thẳng ra ngoài, từ đầu đến cuối không hề nhìn Nguyễn Vi một lần.
Nguyễn Vi lập tức đứng dậy, đuổi theo anh. Nghiêm Thụy đứng ngoài cửa nhìn cô, cuối cùng cũng lên tiếng: “Là anh đối với em không có giới hạn nên em cảm thấy bất kể em làm gì, anh cũng sẽ tha thứ đúng không? Nếu em thật sự chỉ muốn an ủi anh thì hoàn toàn không cần thiết.”
“Nghiêm Thụy….”
Anh quay sang Diệp Tĩnh Hiên, không hề tỏ ra tức giận, vẫn giữ giọng bình tĩnh: ‘Cậu có thể đưa cô ấy đi đâu? Đưa cô ấy rời khỏi thành phố Mộc rồi để cô ấy sống trong tình trạng nơm nớp lo sợ cả đời? Nếu muốn, cậu có thể đưa cô ấy đi bất cứ lúc nào.”
Diệp Tĩnh Hiên sa sầm mặt, đột nhiên đứng dậy, đi về phía Nghiêm Thụy. Nguyễn Vi giơ tay can ngăn nhưng anh không để ý. Khóe miệng ẩn hiện ý cười lạnh lùng, Diệp Tĩnh Hiên lên tiếng: “Thầy Nghiêm, có giỏi thì anh cứ tiếp tục giả vờ đi!”
Nghiêm Thụy chỉ thản nhiên nhìn anh mà không tiếp lời. Cuối cùng, Diệp Tĩnh Hiên liếc qua Nguyễn Vi rồi rời đi.
Nghiêm Thụy vẫn đứng yên. Lúc này, anh mới phát hiện ra vết trầy xước trên cánh tay cô. Anh nhẹ nhàng nhắc nhở: “Em nhớ khử trùng vết thương, miếng băng dán nằm ở tầng hai trong tủ đồ.”
Nguyễn Vi lắc đầu, tỏ ý mình không sao. Đã đến nước này, cô chỉ có thể nói thật: “Em không nên nhận lời anh. Em đã cố gắng…”
Nghiêm Thụy vốn đã khống chế được tâm trạng. Nghe những lời này, anh lập tức quay người, cất giọng cay nghiệt: “Nếu em không coi trọng bản thân thì chẳng ai cứu nổi em. Cả thành phố đều biết Diệp Tĩnh Hiên có nhân tình, đặc biệt là cô Hạ Tiêu đó. Gần đây, cô ta được tích cực lăng xê. Trên mạng toàn là tin về tình sử của cô ta và Diệp Tĩnh Hiên.”
Nguyễn Vi im lặng. Nghiêm Thụy cũng không nhiều lời mà chỉ dặn: “Ngày mai anh phải đi công tác một tuần. Mình em ở nhà, buổi tối trước khi đi ngủ nhớ kiểm tra cửa giả.”
Nguyễn Vi đã hạ quyết tâm, không thể tiếp tục có lỗi với anh. Nhưng cô vừa định mở miệng, Nghiêm Thụy đã ςướק lời: “Ngày nào cũng có người tặng hoa cho em, cửa hàng hoa lại được bảo vệ, em tưởng anh không biết sao?”
Nguyễn Vi không biết giải thích thế nào, đành nói thẳng: “Em sẽ dọn đi nơi khác. Cảm ơn anh đã chăm sóc em trong suốt thời gian qua.”
Nghiêm Thụy cũng không cố níu kéo. Sau khi anh đi, cô đóng cửa, đứng bất động hồi lâu. Tất cả đều do cô, là cô đã không biết trân trọng mối nhân duyên này.
Tối hôm ấy, Nghiêm Thụy không về nhà. Biết lần này anh không tha thứ cho mình nhưng cô vẫn đợi đến mười hai giờ đêm. Sợ anh xảy ra chuyện, cô gọi điện mà anh không bắt máy, cuối cùng anh chỉ nhắn tin báo, tối nay anh có buổi tụ tập với các giảng viên, sáng mai anh sẽ đi công tác luôn.
Nguyễn Vi đương nhiên hiểu rõ, vết thương của anh vừa lành, lãnh đạo nhà trường cũng biết anh mới xuất viện chưa được bao lâu nên không có chuyện bố trí anh đi công tác. Đây là anh muốn yên tĩnh một mình nên viện cớ mà thôi.
Cô bắt đầu thu dọn hành lý, đồng thời tranh thủ lên mạng tìm thông tin thuê nhà. Mãi đến gần sáng, khi tinh thần và thể xác đã kiệt quệ, cô mới lên giường đi ngủ.
Sau khi quyết định dọn đi nơi khác, Nguyễn Vi không một chút chần chừ, hôm sau liền đi xem nhà. Cô hẹn xem một ngôi nhà ở ngoại ô thành phố, cách chỗ ở của Nghiêm Thụy khá xa, ngồi xe buýt cũng phải mất một tiếng rưỡi. Chỗ đó tuy không gần nội thành nhưng có ưu điểm giá thuê nhà rất rẻ.
Lúc ngồi trên xe buýt, Nguyễn Vi chẳng có việc gì làm nên bắt đầu suy tính tương lai. Cô định sang tên cửa hàng hoa, rời khỏi Diệp Tĩnh Hiên một cách triệt để. Nếu sau này có cơ hội, cô sẽ tìm một nơi nào đó, tiếp tục công việc kinh doanh nuôi sống bản thân.
Chưa tới mười phút, Nguyễn Vi đã nghĩ xong mọi việc. Bây giờ cô mới phát hiện bản thân rất thảm. Trong cuộc đời này, số phận đã định cô phải “lang bạt kỳ hồ,” không ngừng di chuyển là sở trường của cô. Một điều đáng buồn là, Nghiêm Thụy vốn là người duy nhất cô có thể chia sẻ, nhưng bây giờ anh đã thất vọng về cô.
Hôm nay thời tiết u ám. Hai ngày trước dự báo có mưa nhưng chưa thấy đâu. Từ sáng sớm, mây đen đã giăng kín bầu trời. Hễ thời tiết xấu, chân Nguyễn Vi lại đau nhức nên khi xuống xe, cô bước rất chậm về phía khu dân cư.
Đây là lần đầu tiên cô đến nơi này nên không rành đường. Cô gọi điện cho chủ nhà nhưng máy đầu kia luôn bận. Nguyễn Vi chần chừ một lát, quyết định tìm ai đó hỏi đường. Gần đấy xuất hiện một người trông có vẻ giống nhân viên bảo vệ đang đứng dưới bóng cây hút thuốc. Thấy Nguyễn Vi ngơ ngác ngó nghiêng, anh ta liền đi tới, hỏi cô: “Cô đến xem nhà phải không? Khu vực này đánh số rất lộn xộn nên tương đối khó tìm. Cô muốn tìm tòa nào, tôi sẽ dẫn cô đi?”
Nguyễn Vi thở phào nhẹ nhõm, nói địa chỉ rồi cảm ơn đối phương. Người đàn ông dập tắt mẩu thuốc, ra hiệu Nguyễn Vi đi theo mình: “Phải vòng tít sang bên kia mới tới, cô cứ đi theo tôi là được.”
Nguyễn Vi không hề nghĩ ngợi, lập tức cảm ơn đối phương.
Cùng thời gian đó, Diệp Tĩnh Hiên đang trên đường từ phía nam thành phố về Lan Phường. Hôm nay bang hội có việc, đúng lúc Ma Nhĩ được đưa đi tiêm mũi kháng viêm cuối cùng nên giải quyết xong công việc, anh tiện đường qua đón Ma Nhĩ.
Phương Thạnh ngồi ở ghế lái phụ. Nhận được cuộc điện thoại từ đàn em, anh ta liền bắt máy rồi vội vàng báo cáo với Diệp Tĩnh Hiên: “Hứa Trường Kha sai một đám người đến cửa hàng hoa của chị Vi. Người của chúng ta cũng đang trên đường đến đó, Tam ca hãy yên tâm….”
Nói đến đây, Phương Thạnh chợt bừng tỉnh, cất cao giọng: “Một lũ ăn hại. Chị Vi đã đóng cửa tiệm hoa từ lâu rồi.”
Trong xe trở nên yên tĩnh, Diệp Tĩnh Hiên chau mày: “Chuyện gì vậy?”
“Anh trai Tiểu Ân cố ý dụ chúng ta đến tiệm hoa của chị Vi. Em sẽ lập tức đi điều tra tình hình cụ thể. Có lẽ hôm nay chị Vi đã để hắn biết chị ấy ra ngoài….”
Trái tim như bị rơi xuống đáy vực, Diệp Tĩnh Hiên nhìn chằm chằm người ngồi đằng trước: “A Nguyễn sao rồi?”
Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của anh, Phương Thạnh đành phải nói hết câu: “Tam ca, chị Vi xảy ra chuyện rồi!”