Đời Này Không Đổi Thay - Chương 06

Tác giả: Huyền Mặc

NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI.
Cuối cùng, Nguyễn Vi không đồng ý với quyết định của Nghiêm Thụy. Cô nhất mực muốn ở lại thành phố Mộc, đồng thời tỏ ý sẽ dọn đi nơi khác. Nghiêm Thụy không yên tâm, hai người nói qua nói lại mãi chẳng đâu vào đâu. Cuối cùng, Nguyễn Vi thú thật với anh, cô không muốn né tránh vấn đề nữa.
“Hồi ở tỉnh Nam, em đã đắc tội với người của giới xã hội đen. Em lẩn trốn suốt ba năm, bây giờ có trốn tránh cũng không còn ý nghĩa gì. Hơn nữa….,” cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Em là người của anh ấy, chạy đằng trời cũng không thoát.”
Nghiêm Thụy dừng việc thuyết phục. Cô đã không chịu đi, thì anh ở lại cùng cô. Nguyễn Vi cảm thấy anh làm vậy rất mạo hiểm. Bởi vì bây giờ, cô là đối tượng bị Kính Lan Hội giám sát.
“Thầy Nghiêm, nếu còn ở bên cạnh em, sớm muộn gì anh cũng bị liên lụy.”
Nghiêm Thụy dù sao chỉ là một giảng viên đại học bình thường và là chủ nhà mà thôi. Hoàn cảnh của cô phức tạp đến thế, việc gì anh phải dính vào? Nguyễn Vi cũng biết anh có cảm tình với mình. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, dù thích đến mấy cũng đâu quan trọng bằng sinh mạng.
Trước nỗi lo của cô, anh chỉ đáp ngắn gọn: “Đừng gọi anh là thầy Nghiêm nữa.”
Buổi tối, Nghiêm Thụy xuống tầng dưới rót nước, Nguyễn Vi đã đóng cửa trong phòng. Thế là anh pha một cốc trà, cầm di động ra ngoài ban công. Buổi đêm thời tiết se se, trước trà chẳng mấy chốc nguội lạnh. Anh uống một, hai hớp là hết hứng.
Nghiêm Thụy gọi điện thoại. Người ở đầu kia không bao giờ mang di động bên mình, mà người giúp việc nghe máy trước rồi chuyển cho phu nhân. Phu nhân hỏi anh có việc gì, rồi nói Tiên sinh đang dạy con gái viết chữ. Anh đợi thêm năm phút, người đó mới cầm máy.
Biết Nghiêm Thụy gọi đến, đối phương đã đại khái đoán ra tình hình, chỉ hỏi anh: “Nguyễn Vi không chịu đi sao?”
“Không ạ. Cô ấy đã gặp Diệp Tĩnh Hiên. Biết cậu ta bình an vô sự, cô ấy bảo sẽ không lần trốn nữa.” Giọng Nghiêm Thụy có chút mệt mỏi. Anh tháo cặp kính trắng, day day sống mũi: “Ngày đó Tiên sinh nhờ tôi chăm sóc cô ấy, tôi chỉ coi như trả món nợ ân tình. Nhưng bây giờ….”
Người ở đầu kia khẽ cười một tiếng, tựa hồ không hề bất ngờ trước bộc bạch của anh. Ba năm trước, Nghiêm Thụy cố ý đăng quảng cáo cho thuê nhà, lại như tình cờ liên hệ với cô gái đang cần tìm chỗ ở ấy. Tất cả diễn ra hết sức tự nhiên, Nguyễn Vi cũng chưa bao giờ nghi ngờ. Chỉ là… tình cảm là thứ mà con người không có cách nào khống chế. Định làm một người ngoài cuộc nhưng đến cuối cùng, anh lại lún sâu.
Nghiêm Thụy mỉm cười, giọng nói có chút bất lực: “Bây giờ tôi không coi là trả nợ nữa.”
Người ở đầu kia không khỏi cảm khái, vài giây sau mới lên tiếng: “Tùy chú, đây là chuyện riêng của chú rồi. Có điều, tôi vẫn nhắc chú, Diệp tam là con sói ở tỉnh Nam. Chú nên lường trước hậu quả trước khi tranh giành đàn bà với cậu ta.”
Nghiêm Thụy lắc lắc cốc trà, từ tốn mở miệng: “Tôi không phải là người của Kính Lan Hội, cũng không giống tên nhóc họ Diệp đó. Tôi tôn trọng Nguyễn Vi, không bao giờ miễn cưỡng cô ấy.”
Diệp Tĩnh Hiên là “hố lửa.” Nghiêm Thụy thì khác, anh có thể cho Nguyễn Vi một cuộc sống yên ổn, chỉ xem cô có cần hay không.
Đối phương nở nụ cười sảng khoái, nói với Nghiêm Thụy. “Thế thì tốt. Đúng rồi, mấy hôm trước Trần Dữ sai người mang biếu trà ngon. Tôi đợi chú đến thưởng thức.”
Từ việc mời uống trà, có thể thấy người đó đã biết trước kết quả, rằng Nghiêm Thụy thế nào cũng thua.
Nghiêm Thụy hiểu ý đối phương, thở dài một tiếng, cuối cùng cười nói: “Tôi vẫn hy vọng… không có dịp uống trà của Tiên sinh.”
Một tuần sau đó, Nguyễn Vi trở lại cuộc sống bình thường. Cô vẫn kiên quyết mở cửa hàng hoa như không có chuyện gì xảy ra. Mỗi buổi sáng, cô đầu nhận được một bó hoa tươi. Cô bày hết số hoa tường vi dại đó lên bàn. Nó có màu sắc đậm hơn loại thường thấy nên trông rất bắt mắt.
Hoa không có rễ nên để vài ngày là héo nhưng những bó hoa tươi vẫn tiếp tục được đưa đến, cửa hàng nhỏ của cô tràn ngập màu tím của tường vi. Cô nghĩ, ngôn ngữ loài hoa này phản ánh tính cách của người đàn ông đó: giam cầm hạnh phúc.
Nguyễn Vi ngồi bất động ngắm hoa. Hoa cũng như con người cô, không có “gốc rễ”, lớn lên ở nhà họ Diệp, cứ tưởng có thể ở bên Diệp Tĩnh Hiên trọn đời trọn kiếp.
Lúc bố cô mới qua đời, chú Diệp đặc biệt quan tâm chăm sóc cô. Vì thế, người làm trong nhà thường nói đùa, lão gia đã ngầm đồng ý, tương lai sẽ gả cô bé Nguyễn cho Tam ca. Khi ấy, cô mới tám, chín tuổi, vẫn còn ngu ngơ nên những điều nghe thấy và nhìn thấy đều coi là thật.
Thời đó, tỉnh Nam vẫn còn giữ nhiều tập tục thời phong kiến, đặc biệt là gia tộc hắc đạo hiển hách như nhà họ Diệp. Ba đời xuất hiện một thiếu gia vô pháp vô thiên, trong nhà từ lớn đến bé, kể cả người quản gia ngoài sáu mươi tuổi cũng phải gọi anh là “Tam ca.” Vì thế đến lúc trưởng thành, bên cạnh Diệp Tĩnh Hiên chắc chắn không thể thiếu phụ nữ. Bản thân Nguyễn Vi xuất thân tầm thường, lại là cô bé thật thà, ngoan ngoãn, nhưng về phương diện này, cô lại rất để tâm. Nghe người giúp việc tán gẫu, nói Diệp Tĩnh Hiên thích Nguyễn Vi như vậy thì có thể giữ bên mình, tương lai cưới một cô gái môn đăng hộ đối khác về làm bà chủ, cô dỗi anh mấy ngày liền. Biết cô không vui, Diệp Tĩnh Hiên răn đe, ai còn nói nhăng nói cuội sẽ xé miệng người đó.
Trước hôm xảy ra chuyện, Diệp Tĩnh Hiên bảo hôm sau trốn học đưa cô ra biển chơi. Nghe đám vệ sĩ nói Tam ca có bạn gái ở trường, cô tưởng thật nên không thèm để ý đến anh. Diệp Tĩnh Hiên véo má cô, cố ý cúi thấp xuống, cất giọng mờ ám: “A Nguyễn, anh chỉ có mình em thôi. Em lớn nhanh lên, anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
Đáng tiếc sự đời khó lường, cô bị bỏ rơi ở nhà kho bốc cháy. Suốt mười năm không gặp, anh đã không có cơ hội chứng kiến cô trưởng thành, cũng chẳng thể chứng minh cho cô thấy.
Nguyễn Vi nghĩ, đây chắc là câu thổ lộ tình cảm dịu dàng nhất mà cô được nghe trong cuộc đời, khiến cô rung động còn hơn cả câu “thiên trường địa cửu.” Tất nhiên, cô không ngây thơ đến mức cho rằng Diệp Tĩnh Hiên thủ thân trong từng ấy năm. Từ giọng điệu của Hạ Tiêu, Nguyễn Vi có thể nhận ra anh thật lòng với cô ta. Vì vậy, cô mới nhất thời không kiềm chế bản thân. Đúng là những lời hứa ở thời niên thiếu chẳng đáng tin chút nào.
Nguyễn Vi càng nghĩ càng thấy buồn. Ngoài cửa nắng vàng rực rỡ, đáng tiếc là cô không thể phơi nắng mà chỉ có thể trốn trong bóng tối cho đến khi mục rữa, giống như những bông hoa này. Cô đứng dậy đi ra cửa, dõi mắt sang bên kia đường. Cô biết thế nào Diệp Tĩnh Hiên cũng ở trong quán cà phê. Quả nhiên một lúc sau, Phương Thạnh cùng đàn em từ bên trong đi ra,
Nguyễn Vi đi phăm phăm tới, nói thẳng với anh ta: “Nhờ anh chuyển lời giúp, tôi rất nhớ anh ấy.”
“Tam ca biết điều đó.” Phương Thạnh cười.
Nguyễn Vi khẽ lắc đầu, tỏ ý mình không còn chuyện gì khác rồi quay về cửa hàng hoa.
Cửa hàng hoa của cô mở đã mấy năm, cũng có chút tiếng tăm trong khu vực. Thỉnh thoảng có người đến mua hoa, đều khen hoa tường vi đẹp và hỏi mua. Tuy nhiên, cô chỉ trưng bày chứ không bán, dù héo khô cũng không nỡ lòng vứt đi.
Tầm bốn, năm giờ chiều, Nghiêm Thụy không có tiết dạy nên qua đón cô về nhà. Lúc ra xe, Nguyễn Vi đi rất chậm, lặng lẽ quan sát bên kia đường. Tuy nhiên, cô không hề nhìn thấy Diệp Tĩnh Hiên. Chỉ cách một đoạn ngắn mà cô và anh đã bao lâu không gặp mặt cũng chẳng liên lạc với nhau.
Ngày tháng yên bình cứ thế trôi qua. Cho tới khi Nguyễn Vi ngỡ mình sẽ tiếp tục cuộc sống như vậy suốt quãng đời còn lại thì vào một buổi chiều, cô chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngoài cửa kính. Ban đầu, cô tưởng là ảo giác, vô thức sờ lần xung quanh để tìm thứ gì đó sắc nhọn, đâm vào tay mình.
Diệp Tĩnh Hiên nhanh chóng đi vào, nghiêm giọng: “A Nguyễn, dừng lại!”
Nguyễn Vi đã vớ được cây kéo, nghe anh nói vậy liền bừng tỉnh, buông tay kéo rơi xuống đất.
Vốn có lời muốn nói nhưng bắt gặp tình trạng tệ hại của cô, Diệp Tĩnh Hiên không thể thốt ra miệng. Anh đi tới, nắm lấy cổ tay cô, để cô bình tĩnh lại.
Toàn thân run rẩy, Nguyễn Vi ngước nhìn Diệp Tĩnh Hiên, đột nhiên ôm chặt lấy anh. Cô biết mình không nên làm vậy, nhưng biểu hiện thương xót của anh khiến cô cảm thấy vô cùng tủi thân. Cô nhớ anh vô cùng. Rõ ràng anh rất gần kề nhưng lại không chịu gặp cô. Đối với cô, hành động này là nổi giày vò còn hơn cả suốt đời không qua lại.
Anh lạnh lùng nhìn cô, cất giọng trầm trầm: “Em còn dám gây tổn thương cho mình nữa tôi sẽ chặt tay em, nghe rõ chưa?”
Nguyễn Vi lặng thinh. Anh ép cô ngẩng đầu, thở dài: “Được rồi…. A Nguyễn, hãy nghe lời. Em cứ như vậy tôi biết phải làm thế nào?”
Nguyễn Vi gật đầu, một lúc sau mới buông người anh, nói nhỏ: “Sẽ không có chuyện gì xảy ra. Em có thể tự lo cho bản thân, anh hãy quay về Lan Phường đi.”
Diệp Tĩnh Hiên không đáp lời. Anh đảo mắt một vòng, dừng lại ở đống hoa tường vi, khóe miệng nhếch lên: “Tôi bảo người ta vận chuyển từ tỉnh Nam đến đây đấy. Nơi này nắng không bằng tỉnh Nam nên không thể có được màu sắc rực rỡ đến thế.”
Nguyễn Vi nắm tay anh, ngẫm nghĩ rồi cất giọng nhỏ nhẹ: “Có phải Hội trưởng vẫn ép anh tìm con chip đúng không?”
Diệp Tĩnh Hiên đã nói không trách cô nhưng không còn yêu cô nữa, thậm chí bên anh đã có một người phụ nữ khác. Ngoài lý do con chip, cô thật sự không hiểu còn nguyên nhân nào khác khiến anh cứ ở gần bên cô.
Diệp Tĩnh Hiên cười chế nhạo: “Người có thể ép tôi đã toi mạng từ lâu rồi.”
Anh không để cô tiếp tục đề tài này, đưa mắt ra ngoài cửa. Phương Thạnh đã đứng đợi từ bao giờ. Anh ta hiểu ý, lập tức mang ô đến cho Nguyễn Vi.
Không hiểu ý đồ của Diệp Tĩnh Hiên nên cô không chịu đi. Anh cất giọng bình thản: “Ma Nhĩ bị ốm. Em hãy cùng tôi quay về xem nó thế nào.”
Đó là con chó do chính tay Nguyễn Vi đỡ đẻ và nuôi từ nhỏ nên cô không nỡ bỏ mặc. Cô không quên lấy di động, trước khi lên xe nhắn tin cho Nghiêm Thụy, nói mình đi cơ sở hạt giống ở ngoại thành phía nam xe hạt giống hoa mẫu đơn, không cần anh đến đón.
Trước kia, thỉnh thoảng Nguyễn Vi cũng tự mình đi ra ngoài. Nghiêm Thụy đang có tiết dạy nên không thể gọi điện thoại, chỉ nhắn tin bảo cô hay là để ngày đến ngày mai anh chở đi. Nguyễn Vi cho biết mình đã gọi taxi. Nghiêm Thụy đành dặn cô đi sớm về sớm.
Cả quá trình đó, Diệp Tĩnh Hiên không hề có phản ứng, cuối cùng mới hỏi một câu: “Anh ta là gì của em mà đi đâu cũng phải báo cáo với anh ta?”
Nguyễn Vi lặng thinh. Diệp Tĩnh Hiên giơ tay định lấy điện thoại của cô. Cô đành giải thích: “Nghiêm Thụy là chủ nhà nơi em trọ. Anh ấy rất tốt bụng, thường quan tâm chăm sóc em.”
Diệp Tĩnh Hiên nói một câu mang hàm ý sâu xa: “Tốt bụng ư? Có phải em ngây thơ quá không? Anh ta vô duyên vô cớ cho em thuê nhà với giá rẻ, đưa em đi khám bệnh, giúp em mở cửa hàng hoa dù chẳng phải bà con thân thích hay bạn bè.”
Phương Thạnh ngồi ở ghế trước cũng cảm thấy buồn cười. Nguyễn Vi tưởng anh đang ám chỉ tâm tư của Nghiêm Thụy đành thừa nhận: “Anh ấy từng nói thích em.”
Diệp Tĩnh Hiên im lặng. Mãi đến khi xe chạy vào Lan Phường, anh mới lên tiếng, nhưng không phải nói với Nguyễn Vi mà giống tự độc thoại hơn: “Nhiều lúc tôi thật sự không hiểu nổi, em ngốc như vậy mà dám làm tay trong của cảnh sát….”
Anh quay đầu nhìn Nguyễn Vi, đồng thời nắm lấy cổ tay cô. Nơi đó có nhiều vết sẹo cũ mới chằng chịt lên nhau. Cô liền rút tay về, không muốn anh nhìn thấy. Trước hành động này của cô, sắc mặt Diệp Tĩnh Hiên dịu đi nhiều.
Thiên hạ có câu, hai người có thể sống với nhau cả đời, không ngoài một quy tắc, một người nguyện đánh, một người nguyện bị ăn đòn. Tuy anh và cô không thể đến với nhau nhưng cũng dính dáng gần hai mươi năm. Bình thường, Diệp Tĩnh Hiên chẳng thèm để mắt đến bất cứ chuyện gì. Nhưng riêng với Nguyễn Vi, bất kể là quá khứ hay hiện tại, anh đều không thể buông tay. Diệp Tĩnh Hiên vuốt ve vết thương trên cổ tay cô, bình thản mở miệng: “Em tưởng trên thế giới này chỉ có mình em biết lừa người khác?”
Nguyễn Vi im lặng. Ô tô nhanh chóng dừng lại trước nơi ở của Diệp Tĩnh Hiên. Gần đây, Ma Nhĩ rất lười biếng. Khi không có ở nhà, Diệp Tĩnh Hiên bố trí người giúp việc chăm sóc nó. Dần dần, Ma Nhĩ không thích chạy nhảy, cả ngày nằm ì một chỗ. Sau đó, bốn chân nó bắt đầu sưng phồng, khiến việc đi lại khó khăn, ngay cả tiếng thở cũng không bình thường. Diệp Tĩnh Hiên sốt ruột, liền mời bác sĩ thú y đến khám. Bác sĩ kết luận nó bị bệnh xương khớp phì đại do phổi, căn bệnh thường gặp ở những giống chó lâu năm. Bác sĩ đã sắp xếp thời gian mổ cho nó.
Nguyễn Vi chạy vào phòng tìm Ma Nhĩ. Nó lờ đờ, chẳng buồn nhúc nhích, dỗ mãi nó mới chịu cọ cọ vào người cô. Nguyễn Vi buồn bã ôm lấy nó. Diệp Tĩnh Hiên sợ Ma Nhĩ bị ốm nên cục tích, lập tức giơ tay bảo vệ Nguyễn Vi, đồng thời nhắc nhở: “Cẩn thận đấy.”
Nghe câu này, Nguyễn Vi chợt hồi tưởng lại quá khứ. Thời gian cô mới quay về bên Diệp Tĩnh Hiên, vì cảm thấy có lỗi nên anh rất yêu thương, chiều chuộng cô. Nghe nói cô thích giống chó Alaska, người quản gia liền dẫn cô và anh tới nhà họ hàng, xin một con chó vừa ra đời. Nguyễn Vi thích vô cùng. Chó con mềm đến mức khó có thể tin nổi, cô ôm nó trong lòng chẳng dám động đậy. Diệp Tĩnh Hiên cũng dịu dàng nhắc cô cẩn thận như bây giờ.
Loáng một cái đã bao năm trôi qua. Đó là khoảng thời gian Nguyễn Vi luôn sống trong tâm trạng nơm nớp nhưng bù lại, cô có Diệp Tĩnh Hiên và Ma Nhĩ. Anh là người rất sợ phiền phức, nhưng vì cô, anh chấp nhận cả những thứ mà cô yêu thích. Sau này rời khỏi tỉnh Nam, anh vẫn nuôi Ma Nhĩ đến tận bây giờ.
Ma Nhĩ ngửi ngửi mặt Nguyễn Vi rồi đột nhiên rúc vào hõm vai cô. Diệp Tĩnh Hiên vỗ đầu nó, cười nói: “Nó lớn rồi mà vẫn làm nũng với em như ngày xưa. Ma Nhĩ! Mày chẳng có tiền đồ gì cả.”
Nguyễn Vi cúi gằm mặt, không dám nhìn anh. Chuyện quá khứ hiện rõ mồn một trong đầu cô. Sau này Ma Nhĩ lớn lên, chân Nguyễn Vi không tiện nên thiếu gia duy nhất của nhà họ Diệp phải nhận nhiệm vụ dẫn chó đi dạo. Hằng ngày ăn cơm xong, Ma Nhĩ đều đòi đi chơi loanh quanh. Nguyễn Vi giao nó cho Diệp Tĩnh Hiên, còn cố tính trêu anh. Cô nhấc cằm Ma Nhĩ, nói với nó: “Ma Nhĩ ngoan, dẫn bố đi dạo nhé.”
Quãng thời gian đó đẹp biết bao. Một khi đã vô tâm vô tư tiêu phí hết thì chỉ còn lại tiếc nuối mà thôi. Nước mắt bất giác dâng lên khóe mi, Nguyễn Vi ôm chặt Ma Nhĩ, khóc không thành tiếng. Diệp Tĩnh Hiên cúi xuống ôm cả hai vào lòng. Nếu có thể tàn nhẫn với người phụ nữ này thì đã không nhiều phiền phức như vậy. Nguyễn Vi chính là tử huyệt của anh, không thể động chạm cũng như gây thương tổn, yêu không được mà hận cũng chẳng xong. Anh đúng là đáng đời, ngay cả nước mắt của cô còn chẳng chịu nổi, lấy đau ra thù oán.
Diệp Tĩnh Hiên nghiêm giọng uy Hi*p cô như trước kia: “Đừng khóc.”
Nguyễn Vi lập tức quay người ôm anh. Anh thở dài, vỗ nhẹ lên lưng cô. Việc Ma Nhĩ bị ốm khiến nỗi đau dồn nén trong lòng bao năm qua bỗng bùng phát, cô không có cách nào che giấu sự yếu đuối của mình.
Đúng lúc này, Phương Thạnh gõ cửa, thông báo cần đưa Ma Nhĩ đến bệnh viện thú y. Diệp Tĩnh Hiên buông Nguyễn Vi. Cô muốn đi cùng Ma Nhĩ nhưng Phương Thạnh nhắc nhở: “Chị Vi! Bây giờ hoàn cảnh của chị khá nguy hiểm, chị nên ở bên cạnh Tam ca thì tốt hơn!”
Nguyễn Vi còn chưa lên tiếng, Diệp Tĩnh Hiên đã mở miệng dặn Phương Thạnh bố trí đàn em đi theo bảo vệ cô. Anh không đi cùng, đợi Nguyễn Vi lên xe, anh nói với Phương Thạnh: “Chú gọi thêm mấy người nữa. Trong thành phố đông người phức tạp, kẻ nào dám giở trò, chú cứ lột da hắn cho tôi.”
“Vâng. Tam ca yên tâm ạ.”
Diệp Tĩnh Hiên vừa định vào nhà, bên ngoài có người đến mời. Phương Thạnh báo cáo: “Là người của Hội trưởng. Có điều, lần này Hội trưởng mời Đại đường chủ qua bên đó.”
Diệp Tĩnh Hiên thản nhiên đáp: “Tôi không rảnh.”
Đến trước bữa tối, Hội trưởng ba lần sai người đến, lần nào cũng một câu: Đại đường chủ qua gặp. Ở lần thứ ba, Diệp Tĩnh Hiên vừa kết thúc một cuộc điện thoại, đầu kia nói Ma Nhĩ đã phẫu thuật xong, đợi tan hết thuốc tê sẽ đưa về. Lúc này, anh mới có thời gian cùng Phương Thạnh đi gặp Trần Dữ.
Kính Lan Hội là một bang lâu đời, rất coi trọng nề nếp truyền thống. Kính Lan Hội do nhà họ Trần làm chủ, cho đến đời Hội trưởng quá cố. Hội trưởng không con cái, chỉ có hai cháu ruột là Trần Phong và Trần Dữ. Anh em Trần Dữ tuổi nhỏ chưa nên người, Hội trưởng đành giao bang hội cho con trai nuôi quản lý, chính là Hoa tiên sinh trong truyền thuyết. Bởi vì điều này, Kính Lan Hội đã âm thầm diễn ra cuộc đấu tranh nội bộ giành quyền thống trị. Cuối cùng, Hoa tiên sinh qua đời vì bệnh tật, Trần Phong cũng ૮ɦếƭ trong cuộc phản biến. Trước khi qua đời, Hoa tiên sinh quyết định giao lại Kính Lan Hội cho Trần Dữ. Tuy nhiên, ai cũng biết một sự thật, nếu Trần Dữ không phải họ Trần thì chẳng đến lượt anh ta ngồi lên ghế Hội trưởng.
Chỗ ở của Trần Dữ vẫn là nơi sinh sống của mấy đời nhà họ Trần, vừa rộng rãi vừa thông thoáng. Khu nhà này không có tên, ngoài cổng chỉ có tấm biển khắc tên người sáng lập Kính Lan Hội. Bao năm trôi qua, miếng gỗ đã bị mục, nhìn không ra con chữ ban đầu. Tuy nhiên, người nhà họ Trần không động đến nó, thậm chí còn đặt tên khu nhà này là “Hủ viện.”*
*Hủ có nghĩa là mục nát.
Diệp Tĩnh Hiên đi vào bên trong, dừng lại trước cánh cửa chạm khắc tinh tế. Có người ngăn anh lại, kêu đợi thông báo với Hội trưởng đã. Anh liền đẩy người đó sang một bên, nói: “Khỏi cần.”
Diệp Tĩnh Hiên cùng Phương Thạnh đi thẳng vào phòng. Trần Dữ đang ngồi xem hợp đồng. Anh ta ngẩng đầu nhìn hai người, không nói một lời.
Biết anh ta cố ý ra vẻ ta đây, Diệp Tĩnh Hiên không tỏ ra nhân nhượng: “Hội trưởng định học Hoa tiên sinh đấy à? Học mãi cũng chỉ được trò phô trương hình thức chứ chẳng học được bản lĩnh của Hoa tiên sinh.”
Trần Dữ đập tay xuống mặt bàn, cất cao giọng: “Tôi nể mặt chú Diệp nên mới nhường nhịn cậu. Cậu đừng có quá đáng.”
Anh ta vừa dứt lời, đàn em lập tức xông vào. Phương Thạnh phản ứng rất nhanh, chắn trước Diệp Tĩnh Hiên. Bầu không khí trở nên căng thẳng trong giây lát, Trần Dữ nheo mắt nhìn anh, nói: “Chú cũng to gan thật, đến chỗ tôi chỉ dẫn theo có một người.”
Diệp Tĩnh Hiên nhếch miệng, thong thả ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, từ tốn mở miệng: “Bởi vì anh chỉ xứng đáng như vậy mà thôi.”
Lửa giận bốc lên đầu nhưng Trần Dữ cố gắng kiềm chế. Mấy năm nay, nhà họ Diệp không ngừng mở rộng thanh thế. Hiện giờ Diệp Tĩnh Hiên đã từ tỉnh Nam chuyển đến Lan Phường. Cậu ta cũng phải có “vốn” nên mới dám ngông cuồng như vậy. Trần Dữ hiểu rõ điều này nên phất tay ra hiệu đàn em lui ra ngoài.
Diệp Tĩnh Hiên dựa vào thành ghế, không thèm dài dòng với đối phương: “Nói thẳng đi Hội trưởng gọi tôi đến là vì con chip đúng không? Nhưng nó vốn là của tôi, bị mất cũng do tôi chịu trách nhiệm, khỏi phiền anh bận tâm.”
Trần Dữ tìm tập tài liệu trên bàn ném cho anh: “Đây là tư liệu về người đàn bà đó. Cô ta tiếp cận chú với mục đích gì, chắc chú rõ hơn tôi. Chú còn bao biện cho cô ta?”
Diệp Tĩnh Hiên cầm lên nhưng không mở ra xem: “Tôi mặc kệ cô ấy có mục đích gì. Cô ấy làm gì trong quá khứ là việc của cô ấy và tôi. Cô ấy thích trả lại con chip thì trả, không trả thì thôi. Về phần Hội trưởng...,” anh đứng dậy, “Hôm nay tôi đến đây là muốn anh hiểu rõ một điều. Nguyễn Vi là người phụ nữ của tôi, anh đừng bao giờ nghĩ tới chuyện động đến cô ấy.”
Nói xong, anh liền quay người đi ra ngoài. Phương Thạnh lập tức bám theo. Trần Dữ không thể tiếp tục nhẫn nhịn, phất tay ra hiệu đàn em chặn anh lại.
Diệp Tĩnh Hiên chẳng nói chẳng rằng giơ chân đạp người cản đường mình. Đối phương liền xông tới. Phương Thạnh nhanh như cắt rút súng chĩa vào Trần Dữ, cất giọng đe dọa: “Kẻ nào đám động đến Tam ca, tôi sẽ tặng Hội trưởng một “viên kẹo.”
Đám thuộc hạ của Trần Dữ không dám manh động.
“Diệp Tĩnh Hiên!” Trần Dữ đứng bật dậy: “Cậu định tạo phản đấy à?”
Diệp Tĩnh Hiên cất giọng bực dọc: “Tôi mà để ý đến “cái ghế” đo, liệu anh có thể ngồi đến ngày hôm nay hay không?”
Phương Thạnh quay lưng vào đằng sau Diệp Tĩnh Hiên, vẫn hướng mũi súng về phía Trần Dữ. Đám thuộc hạ không ngờ Đại đường chủ càn quấy đến mức này, nhất thời không dám động đậy. Hai bên đối đầu căng thẳng, ai nấy đều trầm mặc.
Đúng lúc này, di động của Diệp Tĩnh Hiên đổ chuông. Anh từ tốn bắt máy. Người ở đầu bên kia là Nguyễn Vi, cô nói: “Ma Nhĩ ổn rồi, em đưa nó về bây giờ. Bác sĩ bảo chỉ cần phổi của nó không sao, xương khớp sẽ hết sưng nhanh thôi.”
Diệp Tĩnh Hiên mỉm cười: “Ừ. Em hãy chú ý an toàn.”
Nguyễn Vi ngập ngừng vài giây mới lên tiếng: “Anh bận việc thì cứ giải quyết đi. Em đưa Ma Nhĩ về Lan Phường rồi tự mình về nhà cũng được.”
Diệp Tĩnh Hiên cất giọng nhẹ nhàng: “Không sao, tôi đợi em.”
Hơn mười người trong phòng yên lặng chờ anh nghe xong cuộc điện thoại. Diệp Tĩnh Hiên tắt máy, bỏ vào túi quần. Sau đó, anh quay người gạt khẩu súng trên tay Phương Thạnh xuống, lạnh lùng nói với Trần Dữ: “Con chó của tôi không sao nên hôm nay tôi nhường anh một bước.”
Trần Dữ nghiến răng, ra hiệu đám thuộc hạ tránh đường cho anh. Diệp Tĩnh Hiên đi thẳng ra ngoài, Phương Thạnh thận trọng bảo vệ phía sau cho đến khi khuất dạng.
Nguyễn Vi về đến Lan Phường đã hơn mười giờ tối. Trên đường cô ôm Ma Nhĩ suốt. Nó vừa mổ, bộ dạng lờ đà lờ đờ rất đáng thương. Chân nó vẫn sưng, đi lại khó khăn nên cô xót xa vô cùng. Tuy nhiên, cô không bế nổi con chó nặng như vậy nên đành để cho người giúp việc. Anh ta đỡ nó từ tay cô rồi bế thẳng về phòng Diệp Tĩnh Hiên.
Thấy Ma Nhĩ không sao, còn Nguyễn Vi mệt mỏi mướt mát mồ hôi, Diệp Tĩnh Hiên nhẫn nại cùng cô bôi thuốc cho con chó. Anh ôm nửa người nó, ra hiệu nó nằm xuống. Nhưng thuốc mát lạnh, Ma Nhĩ cứ muốn ngửi, khiến Diệp Tĩnh Hiên không biết làm thế nào. Nguyễn Vi không nhịn được cười, vỗ đầu nó: “Mau nghe lời bố, nằm xuống đi!”
Nói xong câu này, Nguyễn Vi hơi ngẩn người. Diệp Tĩnh Hiên nhìn cô đăm đăm. Cô vội cúi xuống bôi thuốc cho Ma Nhĩ, một lúc sau mới cất giọng nghèn nghẹn: “Tất cả là chuyện quá khứ rồi.”
Bôi thuốc xong, Ma Nhĩ chỉ nằm im mấy phút rồi lại rúc vào người Nguyễn Vi. Cô không đành lòng nên ở lại chơi với nó một lúc. Con chó này bình thường cao lớn và oai vệ nhưng hễ ở cùng Nguyễn Vi là chẳng khác nào cún con hay làm nũng.
Diệp Tĩnh Hiên ngồi bên cạnh nhìn, trong lòng chợt có chút cảm khái. Anh vừa vuốt lông Ma Nhĩ vừa nói: “Ma Nhĩ không thích người lạ. Hồi mới đến đây, Tiêu Tiêu vừa định sờ vào người nó, nó liền nhe răng gầm gừ, khiến cô ấy sợ đến mức chẳng dám chơi với nó nữa.”
Nguyễn Vi lặng thinh. Một lúc sau, cô rút di động ra xem, thấy hai tin nhắn mới. Đoán là của Nghiêm Thụy, cô liền đứng lên: “Muộn rồi, em về đây.”
Nguyễn Vi đi mở cửa, Diệp Tĩnh Hiên cũng không ngăn cản. Anh vẫn ngồi trên tấm thảm, vỗ lưng Ma Nhĩ, nói nhỏ một câu: “Ma Nhĩ, mẹ đi rồi kìa.”
Nguyễn Vi không nhịn nổi, quay người nhìn Ma Nhĩ. Nó dường như hiểu được lời nói của Diệp Tĩnh Hiên, đột nhiên lao về phía cô. Chân vẫn bị sưng nên nó lảo đảo rồi ngã xuống trước mặt cô.
Hành vi ấu trĩ của Diệp Tĩnh Hiên khiến Nguyễn Vi không biết nên khóc hay nên cười. Rõ ràng muốn cười, vậy mà mắt cô lại ngấn lệ. Cô cúi đầu, thầm nhủ bản thân đúng là không có tiền đồ.
Diệp Tĩnh Hiên đứng lên, giơ tay đóng cửa. Vừa định mở miệng, cô đã bị anh đè người vào cánh cửa và phủ môi xuống. Thân hình cao lớn của anh đã che hết ánh sáng trong phòng, nụ hôn của anh mạnh mẽ đến mức cô không thở nổi. Nỗi đau xót lại dâng trào, nhìn thấy anh và Ma Nhĩ, cô mới hiểu trong cuộc đời này, đau khổ nhất là cầu mà không được, đáng sợ nhất là người vẫn như xưa mà khó quay đầu.
Diệp Tĩnh Hiên đã không thể khống chế bản thân, hai người ngã xuống tấm thảm. Anh đỡ đầu cô, ngấu nghiến đôi môi cô. Trước kia, anh không bao giờ hút thuốc, còn bây giờ trên người thoang thoảng mùi thuốc lá, khiến Nguyễn Vi bất giác mềm lòng, nước mắt lại tuôn trào.
Ma Nhĩ ở bên cạnh cũng ư ử, rúc mõm vào hai người. Diệp Tĩnh Hiên cười khẽ một tiếng, đẩy mặt nó ra xa. Anh áp má vào cổ cô, thở dài: “A Nguyễn, em nỡ lòng bỏ đi hay sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc