Đôi Mắt Của Hầu Gái - Chương 23

Tác giả: Chanhee

Bà Lưu hơi bất ngờ về vẻ tự tin và có phần chấp nhận sự thật một cách tự nguyện của An Ninh. Đó không phải là thái độ mà bà Lưu mong muốn, cô đã quá khác so với bà tưởng tượng, không một giọt nước mắt, thái độ cũng cứng rắn khác hoàn toàn.
Bà Lưu đi khỏi, lúc đó An Ninh mới dám thở, cô níu lấy tay Thiên Thành để có thể đứng vững, chiếc ly trên tay cô run lên... nhưng đôi mắt vẫn sắc lên mạnh mẽ. Thiên Thành quá hiểu cô, cậu biết cô đang lo lắng và sợ hãi điều gì... Mỗi khi sợ hãi cô hay bấu chặt lấy một thứ gì đó để có thể bớt căng thẳng hơn.
- Không sao đâu, có anh ở đây rồi.
Cô cười nhẹ rồi buông tay Thiên Thành ra, nhìn quanh để tìm xem Thiên Bảo đang đứng ở đâu... Cậu đang mải bàn chuyện gì đó với đối tác ở đằng xa kia. Từ lúc nào mà cậu đã trở nên hiểu chuyện và nghiêm túc đến thế... Cô thích cái dáng vẻ tập trung cao độ ấy của cậu, mặc dù lúc đó cậu không hề chú ý đến xung quanh, đầu óc chỉ có công việc nhưng nó thật tuyệt vời.
- Xin chào tất cả mọi người... - Bà Lưu đang cất cao giọng trên sân khấu lớn trước mặt An Ninh.
- Cảm ơn mọi người đã tới dự bữa tiệc nhỏ của Lưu gia ngày hôm nay. Trước tiên tôi xin nâng ly này để cảm ơn tất cả những khách hàng quen thuộc cũng như những khách hàng mới... Lý do của bữa tiệc này là muốn giúp các doanh nghiệp lớn nhỏ trong khu vực có thể làm quen và trao đổi với nhau về công việc hơn nữa. Cũng nhân tiện có đông đủ mọi người, tôi xin tuyên bố một việc quan trọng... Sau một thời gian tìm hiểu và qua lại, Lưu gia chúng tôi cùng tập đoàn viễn thông B đã quyết định cho con trai thứ hai của tôi là Lưu Thiên Bảo sẽ kết duyên cùng tiểu thư Hạ Du của tập đoàn B.
Các quan khách đều bất ngờ. Có những người thì vui mừng chúc phúc cho họ, thầm ngưỡng mộ vì đôi lứa xứng đôi. Cũng có những người vì tin này mà ngạc nhiên đến mức rơi cả ly rượu... Vậy là câu chuyện càng lúc càng trở nên rối hơn với lời tuyên bố chắc như đinh đóng cột trước tất cả mọi người của bà Lưu. Nó giống như khế ước được ký công khai với thế giới... và chắc chắn sẽ không có gì thay đổi dù có ra sao đi nữa...
Chân của An Ninh đang được các bác sĩ băng bó, người ngồi bên cạnh cô lúc này là Thiên Bảo. Cậu lặng lẽ quan sát, liên tục hỏi bác sĩ để chắc chắn rằng sẽ không có di chứng gì sau khi tháo băng.
- Tôi đã nói với cậu rồi, vết thương do thủy tinh cứa vào không thể gây ra di chứng nếu được đưa tới kịp thời như vậy, tôi chắc chắn với cậu là cô ấy sẽ không sao cả. - Vị bác sĩ phát cáu.
Lúc này Thiên Bảo mới thở phào nhẹ nhõm, trên tay cậu cũng có vết thương nhỏ, chắc tại lúc nãy vội vàng bế An Ninh vào đây nên mới bị quệt vào đâu đó.
- Cậu băng vết thương ở tay lại đi.
- Gì cơ? - Thiên Bảo ngơ ngác hỏi An Ninh.
- Vết thương ở tay cậu, nó đang chảy máu kìa.
Thiên Bảo nhìn nó rồi giấu vội tay ra sau lưng, cậu không thấy đau chút nào, chắc tại mải lo cho vết thương của An Ninh. Nhưng giờ khi cô nhắc tới cậu cũng thấy hơi xót.
RẦM... - Tiếng đẩy cửa mạnh khiến cả hai giật mình... Bà Lưu bước vào rồi...
BỐP... - Một cái tát đau điếng...
Năm ngón tay bắt đầu hằn lên gương mặt xinh đẹp của An Ninh...
- Mẹ làm cái gì vậy?- Thiên Bảo quát lên.
- Cô là cái thá gì hả? Cô chỉ là một hầu gái địa vị thấp hèn, tại sao lại cứ bám lấy các con tôi. Khiến chúng lần lượt mê muội...
- Mẹ có thôi ngay đi không? - Mẹ ra ngoài... ra ngoài mau! - Thiên Thành đứng ngoài cửa từ nãy cũng phải xông vào can ngăn...
- Hai anh lui ra, đây là chuyện giữa tôi và mẹ các anh.
Thiên Thành và Thiên Bảo ngạc nhiên khi thấy An Ninh nói như vậy. Hai người không nói gì, liền buông bà Lưu ra và đứng sang một bên.
An Ninh lúc này đã đứng dậy, tiến thẳng về phía trước mặt bà Lưu.
- Bà Lưu, tôi nghĩ người không hiểu chuyện là bà. Và giờ đây, tôi nghĩ rằng mình không còn bất kỳ một lý do nào để nhượng bộ bà nữa. Bà hãy nghe cho rõ đây, Nguyễn An Ninh tôi sẽ không bao giờ chịu để bà coi thường nữa, một ngày nào đó, bà sẽ phải quỳ dưới chân tôi và xin tôi tha lỗi.
- Một ngày nào đó là khi nào? Mày nghĩ rằng mày có thể chống lại được tao? Hãy chờ xem ai sẽ là người thắng. Đừng tưởng mày có hai thằng con tao là mày có tất cả của tao. Rồi mày sẽ phải trả giá.
- Bà đã nói xong chưa bà Lưu, nếu xong rồi thì xin mời bà ra khỏi phòng bệnh này ngay. Bà cũng nên giữ thể diện cho Lưu gia một chút, đừng đứng giữa chốn đông người mà la lối om sòm rồi thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người khác. Điều đó cũng sẽ khiến cổ phiếu của tập đoàn Lưu thụt giảm đó.
Bà Lưu tức sôi máu mà không làm được gì, bà bước ra khỏi phòng không quên để lại cho An Ninh một cái nhìn nảy lửa.
Từ nãy tới giờ Thiên Bảo và Thiên Thành cũng đã đủ choáng với những lời nói sắc bén của An Ninh, họ đều ra khỏi phòng để cô được nghỉ ngơi.
Hạ Du ngồi ngoài sảnh từ nãy cũng đã hiểu được chuyện gì đang diễn ra, cô biết mình không nên can thiệp vào chuyện riêng giữa bốn người họ nên lặng lẽ ngồi chờ ngoài hành lang để được nói chuyện với Thiên Bảo.
Khi nhìn thấy hai người họ lần lượt đi ra... Hạ Du đứng dậy lẽo đẽo đi theo đằng sau Thiên Bảo, cô vẫn chờ cơ hội để mình có thể được nói chuyện với Thiên Bảo.
- Thành à, cậu ở đây chăm sóc An Ninh giúp tôi một lát, tôi giải quyết xong việc rồi sẽ tới ngay.
Nói rồi cậu rời khỏi bệnh viện mà vẫn không mảy may biết rằng Hạ Du đang chạy theo.
- Thiên Bảo... Thiên Bảo...
Nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau, Thiên Bảo giật mình quay lại mới phát hiện ra rằng Hạ Du đang tất tưởi chạy theo.
- Hạ Du... sao em lại ở đây?
- Em đi theo anh từ lúc An Ninh xảy ra chuyện, định đợi đến lúc anh xong việc rồi tìm cơ hội nói chuyện với anh.
- Anh cũng đang định tìm em để hỏi rõ mọi chuyện. Rút cục thì chuyện này là thế nào? Em có biết gì về việc đính hôn không?
- Việc này chắc chắn là do mẹ anh và bố mẹ em lên kế hoạch. Mặc dù em rất muốn nhưng không bao giờ em bắt ép anh cả.
- Anh hiểu, nhưng giờ thì sao? Anh... anh không thể... không thể đính hôn với em được... Anh xin lỗi nhưng...
- Anh không phải xin lỗi em đâu, em hiểu mà. Em sẽ giải quyết việc này, anh đừng lo, chỉ cần em nói là em không thích anh, em không muốn lấy anh, mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi.
Thiên Bảo cảm thấy có lỗi với Hạ Du vô cùng. Thời buổi này, kiếm được một tiểu thư xinh đẹp giỏi giang như Hạ Du đã khó, có tính cách và phẩm hạnh như vậy lại còn khó hơn. Nếu trái tim cậu không trao hết cho An Ninh từ lâu thì chắc cậu cũng sẽ sớm bị mê hoặc trước sự thánh thiện của Hạ Du. Nhưng cậu chỉ được chọn một và rất tiếc rằng cậu đành phải nói lời phụ bạc với người con gái đang đứng trước mặt cậu.
- Vậy em về trước nhé.
- Để anh đưa em về.
- Không, tài xế đợi em ở cổng rồi, chúng ta không nên đi cùng nhau, như vậy em mới có cớ để nói với bố mẹ được. - Hạ Du cố gắng mỉm cười thật tươi.
- Cảm ơn em... Hạ Du...
- Em đi nhé, anh vào với An Ninh đi.
Thiên Bảo đợi cho Hạ Du đi khuất rồi mới quay trở vào trong. Thấy bóng Thiên Bảo đi khuất, lúc này Hạ Du mới ngồi sụp xuống, cô đã thất bại, thất bại thật rồi. Chính cô là người đề nghị đính hôn với cậu, nhưng khi nhìn thấy cậu lo lắng cho người con gái kia đến mức không biết được sự có mặt của cô ở đấy... lúc ấy, cô mới hiểu rằng trong lòng cậu chưa hề có chỗ đứng cho cô. Một mình lang thang trên con phố dài, bước chân chầm chậm và lặng lẽ khiến Hạ Du cảm thấy quá cô độc. Từ trước đến nay, chưa có một thứ gì Hạ Du không thể có, nhưng cô lại thất bại ngay trong lần yêu đầu tiên. Thật thảm hại.
Đèn đỏ cũng thật chậm... từng con số hiển thị trên bảng đang giảm dần... còn vài giây nữa, đường phố cũng vắng tanh... chắc chẳng còn ai băng qua đường... Hạ Du băng qua đường bất chấp đèn đang đỏ... rồi...
KÉT...
Phải thắng gấp nên chiếc xe quay mòng một đoạn trên đường... Người lái xe vì tránh Hạ Du mà bị ngã xoay một vòng dài ra đường...
Hạ Du hoảng hốt tiến lại gần phía người lái xe...
- Anh gì ơi... anh có sao không??? Tôi xin lỗi, tôi thật sự rất xin lỗi...
Người lái xe bỏ mũ bảo hiểm ra, là một thanh niên trẻ, gương mặt hài hòa và đôi mắt rất đẹp.
- Chị đi kiểu gì vậy? Thật là...
Chàng thanh niên cố gắng đứng dậy nhưng vết thương đang chảy máu không cho phép cậu ta tiếp tục lái môtô nữa.
- Chân cậu chảy máu rồi kìa... mau mau tới bệnh viện đi.
- Đến bệnh viện làm gì... về nhà băng lại là được.
- Tôi sẽ trả viện phí mà, cậu vào bệnh viện đi, tôi xin cậu đấy.
- Chị giàu lắm hả? Thôi khỏi, tôi gọi bạn tới đón là được.
Cậu trai quay nhìn quanh và phát hiện chiếc điện thoại đang nằm chỏng chơ trên đường, văng đi mỗi nơi một bộ phận.
- Cậu lấy điện thoại của tôi mà gọi, tôi sẽ đền cậu một cái khác.
- Có lẽ chị phải đưa tôi về nhà rồi, toàn bộ số điện thoại tôi đều lưu trong máy, sim đó là sim rác.
- Vậy để tôi gọi taxi.
- Cho tôi xin đi, máu ở chân tôi vẫn chưa ngừng chảy đâu, đợi một chiếc taxi giờ này phải mất bao lâu chứ.
- Vậy thì phải làm sao? - Hạ Du hốt hoảng.
- Chị biết đi xe máy không?
- Biết.
- Còn xe phân khối lớn thì sao?
- Tôi chưa thử bao giờ...
- Vậy thì hôm nay chị sẽ được thử đấy.
Hạ Du nhìn chiếc xe cồng kềnh nằm trên đường, một cô gái như Hạ Du có mơ cũng chẳng bao giờ dám mơ mình trèo lên chiếc xe ngổ ngáo đó chứ chẳng nói là lái nó.
- Không được đâu... tôi không thể.
- Sao chứ? Tiểu thư sợ gì sao?
- Tôi... tôi chưa lái bao giờ, chỉ sợ gây tai nạn thôi...
- Yên tâm đi, chiều cao khoảng 1m65 là có thể lái được rồi... Tôi chắc là chị phải cao hơn.
- Nhưng tôi mặc như thế này...
- Cô quyết định nhanh lên, tôi không còn nhiều máu đâu.
Hạ Du bất giác cuống cuồng dựng chiếc xe máy dậy, vì chiếc xe quá nặng khiến cô cứ lóng ngóng không sao dựng được nó lên, anh bạn trẻ cũng lọ mọ đứng dậy giúp Hạ Du một tay rồi vòng ra sau xe, cậu không quên đội chiếc nón bảo hiểm lên đầu cho Hạ Du.
Chiếc xe loạng choạng rồi cuối cùng cũng chuyển bánh... lần đầu tiên Hạ Du cưỡi trên chiếc xe phân khối lớn... cảm giác thật lạ, cô cứ rồ ga rồi lại rồ ga, chiếc xe phóng nhanh hơn cô tưởng, cảm giác như mọi u buồn, mọi sầu muộn chạy hết khỏi đầu óc, theo gió hòa tan vào không trung.
- Chị đi chậm thôi, nhanh quá...
- Thích thật, tôi không ngờ lại thích như vậy...
- Đi từ từ thôi... xin chị đấy... đi từ từ thôi... con gái gì mà phóng nhanh như thế...
- Tôi thích chiếc xe này... - Hạ Du hét to như một kẻ điên trên đường... và cứ thế, mọi bực bội, khó chịu trong lòng dần dần tan biến, thay vào đó là cảm giác lâng lâng khó tả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc