Một An Ninh hoàn toàn khác.Một ngày mới bắt đầu bằng một bản ballad nhẹ nhàng cùng với một tách café và bánh mì nướng giòn. Bản nhạc đang nói về một người con trai không thể xa rời bạn gái của mình, lúc nào anh ta cũng cần cô gái, trong mọi giây phút của cuộc đời, và An Ninh nhớ đến Thiên Bảo. Khoảnh khắc ấy, cô đã mủi lòng, mủi lòng vì lời tuyên bố đầy tự tin của cậu.
Có tiếng gõ, thật là chẳng có lễ tân nào lại có thể tới sớm như vậy nếu không được gọi. Chẳng lẽ lại là Thiên Bảo? An Ninh vội ra mở cửa và lại một lần nữa cô giáp mặt với bà Lưu.
- Gặp tôi một lát. - Bà Lưu nói như ra lệnh.
- Tại sao tôi lại phải nghe lời bà?
- Đồ vô lễ, tại sao cô lại ăn nói như vậy với người lớn? Cô không biết cái lễ phép tối thiểu đó sao?
- Với một người ςướק đi cuộc sống, ςướק đi đứa con của mình, liệu tôi còn có thể lễ phép được sao?
- Đừng nói nhiều, không mất nhiều thời gian đâu. - Bà Lưu gằn giọng.
- Có lẽ tôi sẽ mời bà một bữa vào buổi trưa nếu bà có điều gì đó quan trọng, rất tiếc rằng bữa sáng và café tôi dùng mất rồi.
- Vài phút là quá đủ.
- Vậy thì mời bà vào.
An Ninh mở cửa để bà Lưu vào phòng, cô đặt tờ báo lên bàn và đi vào phòng thay đồ. Chỉ vài phút sau, An Ninh bước ra với bộ dạng hoàn toàn khác. Một người phụ nữ thành đạt, đầy khí chất, tự tin và kiêu ngạo.
- Bà có muốn dùng gì không?
- Không.
- Vậy thì có chuyện gì?
Bà Lưu đưa ra trước mặt An Ninh một phong bì nhỏ và nói:
- Cầm lấy và tránh xa Thiên Thành và Thiên Bảo ra.
An Ninh cười khẩy liếc qua chiếc phong bì nhỏ...
- Trong này là bao nhiêu vậy? 1 triệu? 10 triệu? 100 triệu hay 1 tỉ? Bà trông tôi giờ giống người thèm tiền lắm sao? Bà Lưu à, hình như bà hiểu nhầm điều gì đó ở tôi. Tôi chưa bao giờ thèm một đồng một hào nào của bà cả. Khi bà đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi không cầm một đồng nào. Khi tôi nằm viện, cũng không dùng tiền của bà, khi tôi mất đứa con của tôi, tiền cũng là do tôi kiếm và tôi tồn tại được đến bây giờ cũng là một tay tôi làm nên. Bà thử nghĩ xem? Với chút tiền như vậy, bà định trả cho sự đau khổ bà dành cho tôi suốt thời gian qua? Bà nên nghĩ lại đi. Hơn nữa, thứ tình cảm trong sáng và cao thượng của Thiên Thành có thể trả bằng tiền sao? Còn đối với Thiên Bảo, tôi chưa bao giờ đùa cợt cũng như có ý đồ gì cả. Bà nghĩ rằng tiền của bà có thể điều khiển được tất cả mọi thứ sao? Tôi nghĩ bà nên cầm số tiền ấy về và suy nghĩ lại mọi chuyện.
Bà Lưu ngạc nhiên trước bài phát biểu hùng hồn của An Ninh. An Ninh ngày xưa và An Ninh bây giờ sao xa vời đến vậy.
- Đồ cáo già, mày nghĩ rằng mày có thể bước vào nhà tao một cách dễ dàng như vậy sao? Không đời nào tao chấp nhận một đứa nham hiểm như mày.
- Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành dâu nhà họ Lưu và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ bước chân vào cánh cổng đó một lần nữa.
- Vậy... cuối cùng thì mày muốn gì? Mày muốn gì ở hai đứa con của tao? Mày làm như vậy để trả thù tao đúng không? Vậy thì mày trả thù được rồi đấy... đồ mất dạy!
- Đừng hỏi tôi muốn gì, vì những thứ tôi muốn bà không bao giờ có thể đáp ứng được. Khi nào bà hiểu được lòng của con trai bà, lúc ấy có lẽ chúng ta sẽ ngồi nói chuyện với nhau nhẹ nhàng hơn. Còn bây giờ đã đến giờ làm việc, xe của tôi đang đợi ở dưới lầu, xin phép bà.
Nói rồi An Ninh mở cửa đứng chờ bà Lưu đi ra. Bà Lưu đi rồi, lúc đó An Ninh mới thở được một cách bình thường, hơi thở được dồn nén quá lâu khiến đầu óc cô choáng váng. Phải lấy hết dũng khí An Ninh mới dám nói những lời như vậy với bà Lưu. Nỗi sợ hãi trong suốt ba năm qua giờ đã bớt đi phần nào.
Thiên Thành trở về nhà. Bà Lưu ngồi trong phòng khách và đang nói chuyện với ai đó.
- Con về rồi. - Cậu bâng quơ một câu rồi trở về phòng khóa trái cửa lại.
Đã hơn một tuần trôi qua nhưng cậu vẫn không thể nào đối mặt với bà Lưu, cậu vẫn không biết mình nên tha thứ cho bà hay phải làm gì. Trong đầu cậu có hàng trăm mối tơ vò chưa được gỡ, cũng đã hơn một tuần cậu không liên lạc với An Ninh, trong thâm tâm cậu luôn nghĩ rằng mình là kẻ thua cuộc, mình cần phải rút lui nhưng con tim cậu vẫn dẫn bước chân cậu đến bên An Ninh.
Cộc... Cộc... Cộc...
- Mẹ vào nhé Thiên Thành? - Bà Lưu nói nhỏ.
- Mẹ vào đi.
Bà Lưu đẩy cửa vào rồi e dè đến bên cạnh Thiên Thành, chắc có lẽ bà biết cậu vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho mình.
- Cuối tuần này mẹ có mở một party nhỏ tại nhà để mời một vài đối tác làm ăn. Trong danh sách mời có cả Phó tổng giám đốc tập đoàn K - cô Nguyễn An Ninh.
- Tại sao mẹ lại mời cô ấy? - Thiên Thành sửng sốt.
- Tại sao mẹ lại không được mời cô ấy?
- Xưa nay mặt trăng đâu thể ở cùng chỗ với mặt trời, nước và lửa đâu thể nhìn mặt nhau. Mẹ biết vậy mà còn mời cô ấy, cuối cùng thì mẹ có ý đồ gì?
- Ý đồ gì ư? Chẳng lẽ trong đầu con mẹ là người nham hiểm đến vậy?
- Con không có ý đó, nhưng rõ ràng mẹ không ưa gì An Ninh và cô ấy cũng rất căm hận mẹ. Vậy chẳng có lý do gì mà mẹ lại mời cô ấy.
- Dù sao tập đoàn K cũng là một tập đoàn lớn tại Nhật, mời cô ta cũng chỉ với tư cách bạn làm ăn. Chẳng lẽ không được sao? Đừng nói nhiều nữa, mẹ chỉ muốn con biết như vậy. Mẹ ra ngoài đây, còn phải báo cho các anh con nữa.
Bà Lưu vừa ra khỏi cửa, cậu liền nổi trận lôi đình. Cậu gạt hết tất cả những thứ có trên mặt bàn xuống đất, chai rượu cũng theo đó mà vỡ tan tành.Cậu biết thừa tính bà Lưu, không có chuyện thì không đời nào bà mời An Ninh đến dự tiệc. Giờ chỉ còn trông chờ vào An Ninh sẽ từ chối hay nhận lời dự bữa tiệc hay không thôi.
Tháng Tư, tháng của bách hợp trắng. Sáng nào trước bàn làm việc của An Ninh cũng là một lẵng bách hợp trắng xinh xắn ngát hương. Mặc dù chẳng đề người gửi nhưng cô thừa biết lẵng hoa đó là của ai. Trên đời này chỉ có Thiên Bảo mới gọi cô là Bách hợp.
- Thưa phó tổng, đây là lịch làm việc trong tuần của chị và báo cáo hoạt động kinh doanh quý trước của tập đoàn K vừa mới được fax sang đây hồi sáng.
- Cảm ơn, cô cứ để đó cho tôi.
- Chị có cần em giúp gì nữa không ạ?
- Phiền cô vứt giùm tôi mấy lẵng hoa úa kia đi nhé.
- Vâng. À quên mất, đây là thiệp mời dự tiệc của Lưu gia, một trong những gia tộc cung cấp nguyên liệu thảo mộc lớn nhất Việt Nam.
An Ninh sửng sốt khi nghe thấy cô thư ký nhắc đến Lưu gia, lập tức cô cầm tấm thiệp lên xem xét.
- Họ đưa cho chúng ta khi nào?
- Dạ vừa mới cách đây khoảng một tiếng.
- Tại sao họ lại muốn mời chúng ta? Tôi nhớ là chúng ta chưa từng có hợp đồng nào cùng với Lưu gia mà.
- Vâng, chắc vì họ biết chúng ta là tập đoàn lớn tại Nhật nên muốn nhân cơ hội này để làm ăn.
- Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi.
An Ninh cầm tấm thiệp trên tay và nhìn nó thật chăm chú... trên tấm thiệp còn ghi rõ tên của An Ninh cùng tên của tập đoàn K. Thật sự cô không thể hiểu được vì sao bà Lưu lại làm như vậy? Bà Lưu vốn không ưa gì cô, hơn nữa cô thừa hiểu rằng người đàn bà nham hiểm đó sẽ không chỉ đơn giản mời cô đến dự một bữa tiệc của bà ta. Nếu cô không tới đó cũng không được, Lưu gia đã có chỗ đứng quá rõ ràng trên thị trường trong nước, không tới đó là muốn đối đầu với Lưu gia, tập đoàn K mới vào thị trường Việt Nam chưa lâu, sẽ bất lợi cho cô và K nếu như làm như vậy. Nhưng nếu cô tới đó, liệu bà Lưu sẽ làm gì? Bà ta sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế, trăm lời nói cay độc để hạ nhục cô trước mặt mọi người... dù giờ đây địa vị và tiền bạc của An Ninh đã khá ổn định nhưng về cái quá khứ ấy của cô... liệu mọi người sẽ nghĩ gì về cô? Nghĩ gì về quá khứ của cô?
Buổi tối của bữa tiệc... Những chiếc xe sang trọng xếp hàng dài lần lượt tiến vào sân nhà Lưu gia. Thiên Thành đứng ngoài sảnh từ sớm, cậu chăm chú nhìn xem những người tới dự có An Ninh trong đó không... Từng người bước xuống xe, ai nấy đều chọn cho mình những bộ cánh tuyệt vời nhất...
- An Ninh chưa tới sao ?- Thiên Bảo ghé vào tai Thiên Thành nói nhỏ, miệng vẫn đang nở nụ cười nhạt với những vị khách tiến vào.
- Chưa, cầu mong là cô ấy không tới.
Thiên Thành vừa nói dứt câu thì chiếc xe sang trọng của vị phó tổng trẻ tiến vào. An Ninh bước xuống trong ánh mắt ngưỡng mộ của biết bao người. Trong bộ đầm dạ hội màu huyết dụ sang trọng, môi đỏ quyến rũ và đôi mắt được trang điểm sắc sảo hơn. Cả Thiên Thành và Thiên Bảo đều bị thu hút, An Ninh của ba năm trước chưa từng quyến rũ đến thế, vẻ đẹp mặn mà cộng thêm sự tự tin đủ hạ nốc ao bất kỳ một anh chàng nào đứng trước mặt cô.
Thiên Bảo tiến tới khoác tay An Ninh nhưng cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng từ chối rồi tự mình bước vào bữa tiệc. Thiên Bảo hiểu cô không muốn gây sự chú ý liền rút lui. Thiên Thành đứng từ đằng xa chỉ biết nhìn hai người họ.
Chợt phía sau có ai đó vỗ nhẹ vào vai Thiên Bảo, cậu quay lại và nhận ra Hạ Du. Mới chỉ vài tuần không gặp nhưng trông cô thật khác, bên dưới lớp trang điểm là làn da xanh xao và hốc hác, nhìn gần thì hai gò má của cô có phần nhô cao hơn như vừa mới sau một trận ốm.
- Lâu rồi không gặp nhỉ! - Hạ Du nở nụ cười gượng gạo.
- Em không khỏe à? Trông em xanh quá.
- Em không sao... nhìn thấy rõ vậy sao? Trông em chắc xấu lắm nhỉ? - Hạ Du xấu hổ lấy tay bưng mặt.
- Không, em đẹp lắm, Hạ Du lúc nào cũng rất xinh đẹp mà.
Thiên Bảo cảm thấy thật có lỗi với Hạ Du... Cậu biết vì cậu mà Hạ Du bị ốm, vì cậu mà Hạ Du không còn tươi tắn như trước. Còn cậu chỉ biết đến bản thân, chỉ quan tâm đến cảm xúc của riêng mình mà không bao giờ chú ý đến những người xung quanh... nhất là Hạ Du.
- Con tới rồi à, Hạ Du. - Giọng nói ngọt của bà Lưu khiến Thiên Bảo và Thiên Thành giật mình.
- Con chào bác. - Hạ Du cúi đầu chào một cách lễ phép.
- Con vào đi, hôm nay bác đã chuẩn bị cho con rất nhiều điều bất ngờ đấy.
Bà Lưu dắt tay Hạ Du cùng tiến vào bữa tiệc. Tất cả những người cần có mặt đã đông đủ, bữa tiệc cũng đã đến lúc bắt đầu. Trong không khí vui vẻ mang tính chất xã giao kia đang ẩn chứa những điều gì?
An Ninh đi một vòng chào hỏi những đối tác mình đã cùng làm ăn và cô cũng đã tiếp xúc thêm với một vài bạn hàng lớn khác... Thiên Thành đang đứng cạnh bàn rượu lặng lẽ nhìn theo An Ninh. Hai người chạm mắt nhau. An Ninh tiến lại gần Thiên Thành. Ánh mắt ưu tư của cậu, An Ninh đã quá quen thuộc và giờ đây nó đang hiển hiện rõ mồn một trên gương mặt cậu như muốn ám chỉ rằng An Ninh phải đọc ra được nó.
- Có chuyện gì vậy? Dạo này em thấy anh rất kỳ lạ.
- Cũng không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là anh thấy hơi rối trong lòng, suy nghĩ nhiều chuyện dẫn đến việc chẳng suy nghĩ được việc nào ra hồn cả.
- Khi nào tiện thì kể cho em nghe nhé. - An Ninh nói một cách hóm hỉnh.
- Cô nhóc ạ... em biết thừa là anh không giấu được em điều gì mà.
Hai người cụng ly rồi cạn ly rượu vang trên tay. Bà Lưu cùng vài người đi tới, đến trước mặt Thiên Thành bà giới thiệu:
- Đây là con trai út của tôi, Lưu Thiên Thành, cháu nó đang làm đạo diễn tự do. - Bà Lưu tự hào khoe.
- À... tôi biết cậu, tôi cũng đã xem một vài bộ phim do cậu làm đạo diễn, được lắm đó. - Một người trong số họ lên tiếng.
- Cảm ơn phu nhân đã quá khen. - Thiên Thành trả lời khách sáo.
- Còn... vị tiểu thư này là...?
- Chào bà... tôi là...
An Ninh đang định giới thiệu mình thì bị bà Lưu cắt ngang:
- À... đây là cô Nguyễn An Ninh, trước kia từng làm hầu gái cho Lưu gia... nhưng do một vài lý do cá nhân nên đã nghỉ việc. Giờ thì làm CEO của tập đoàn K tại Nhật.
An Ninh biết trước bà Lưu sẽ nói như vậy... Cô lặng lẽ cười nhạt rồi lại tiếp tục nhấm nháp ly rượu vừa mới lấy.
- Vậy là cô đây đã từng làm cho Lưu gia, hèn gì mà giỏi đến như vậy. Điều này cho thấy trình độ học vấn và hiểu biết của các cô hầu gái ở đây rất tốt.
Một mũi tên trúng hai đích, vừa hạ được phẩm giá của An Ninh, vừa nâng cao được vị thế của Lưu gia. Trong ký ức của cô, nơi này dạy cho những người như cô biết phải làm gì để rót rượu và nước không bị sánh, kìm nén cảm xúc để không nóng giận trước mặt chủ nhân... dạy cho các cô biết cách phải trở thành hầu gái tốt hay phục vụ tốt... Nhưng giờ đây qua ý hiểu của vị phu nhân nọ... thì nhà họ Lưu trở thành nơi đào tạo học vấn có uy tín, thật nực cười!
- Vậy tôi cũng chẳng cần phải giới thiệu về bản thân mình nữa, vâng, đúng là nhờ bà Lưu đã nuôi dạy tôi nên giờ tôi mới được như ngày hôm nay, điều đó rất cảm ơn bà. - An Ninh cúi đầu chào một cách kính cẩn.