Đôi Mắt Của Hầu Gái - Chương 18

Tác giả: Chanhee

“Nếu một cô gái muốn đợi anh, cô ấy phải chờ bao lâu?”
Nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, hình ảnh của An Ninh vẫn không sao thoát ra khỏi tâm trí cậu. Rõ ràng cô vẫn còn rất yêu cậu nhưng sao lại một mực từ chối không chịu quay lại với cậu? Tối hôm qua, mọi cảm xúc lại trở về điểm xuất phát. Lúc cậu đi lang thang ngoài đường, đã có lúc cậu muốn từ bỏ, không tiếp tục chờ đợi An Ninh nữa, cậu sẽ tới bên Hạ Du, một Hạ Du hoàn mỹ như vậy sẽ không đến với cậu lần thứ hai. Nhưng cái giây phút cậu nhìn thấy chiếc ô trong suốt và gương mặt của An Ninh đứng trước quán bar, mọi thứ đã thay đổi. Từ giây phút đó, trong mắt cậu tràn ngập hình bóng của An Ninh, cậu đã nhớ cô nhiều như thế, mong muốn được gặp cô, được kể cho cô nghe cậu đã sống như thế nào trong suốt những tháng ngày không có cô. Muốn hỏi han cô, muốn quan tâm cô. Và cứ thế, cậu như con thiêu thân đi theo cô. Cậu chọn một ghế ngồi gần cô, nơi mà chỉ có cậu mới nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cô. Cậu lặng nhìn cô uống hết từng ly cocktail một. Cho tới khi cô say... cô bắt đầu nói nhảm một mình như một kẻ điên đang mượn rượu. Đến lúc này, cậu không thể đứng nhìn, cậu không yên tâm khi nhìn người con gái ấy say mềm ở chốn đầy cạm bẫy như vậy. Và một lần nữa, cậu đã quên Hạ Du, cậu đã đến bên An Ninh, ngắm nhìn cô ở khoảng cách gần. Hóa ra đây là An Ninh lúc say, cô cũng có lúc buông thả và hư hỏng như vậy sao? Và cô bắt đầu nói...
“Cậu lại tới rồi sao?... Cậu chỉ là ảo giác của em... thì hãy để cho em được ngắm nhìn cậu, đừng nói gì cả... đừng để em nghĩ rằng cậu đang ngồi trước mặt em, đang ở cạnh em như một người bằng xương bằng thịt.”
Tại sao? Tại sao cô lại không muốn gặp một Thiên Bảo bằng xương bằng thịt? Cô vẫn còn nhớ tới cậu, nước mắt cô vẫn rơi mỗi lần nhắc đến cậu. Nhưng sao lại không chịu gặp cậu, cô chôn chặt cậu dưới đáy trái tim mình rồi khi say cô mới để chúng được thả ra. Rồi hình ảnh giấc ngủ khó khăn của cô, cô luôn ngủ co người như thế, miệng cắn chặt ngón trỏ. Không biết từ khi nào An Ninh lại luôn có cảm giác bất an như vậy? Nhìn cô, cậu lại càng không thể tha thứ cho bản thân mình. Nằm ôm trọn cô trong vòng tay, thân hình nhỏ bé gầy gò của cô càng khiến trái tim cậu nhói đau. Bất giác cô ôm lấy cánh tay rắn chắc của cậu, đáp lại cái ôm của cậu, cảm giác lành lạnh dần chảy dài trên mu bàn tay cậu. Cậu biết cô đang khóc, nhưng cậu có thể làm gì cho cô, cậu không thể làm gì để cô không khóc, cậu chỉ biết ôm cô một cách lặng lẽ như vậy. “Hãy để anh ôm em một lát nhé, chỉ một lát thôi”.
Tiếng chuông điện thoại kéo Thiên Bảo về với thực tại, là điện thoại của bà Lưu, bà muốn cậu cùng Hạ Du trở về nhà vào cuối tuần này. Chợt nhớ ra Hạ Du, cậu nhấc điện thoại lên... tiếng chuông vô vị bắt đầu đổ dồn dập.
- Alô. – Giọng nói nhỏ nhẹ của Hạ Du vang lên ở đầu dây bên kia.
- Tối hôm qua em ngủ ngon chứ?
- Ưm, vâng.
- Chúng ta... nói chuyện một lát được không?
- Anh đã suy nghĩ xong chuyện của mình chưa?
- Rồi, anh đã thấy mẩu giấy em để lại, thành thật xin lỗi em.
- Không sao, vậy nửa tiếng nữa đợi em ở đại sảnh của khách sạn nhé.
- Được rồi, anh sẽ đợi.
Cúp máy xuống, lòng cậu lại rối như tơ vò. “Thiên Bảo ơi là Thiên Bảo, lần này mày ૮ɦếƭ thật rồi. Mày phải nói gì với Hạ Du đây?” Cậu không muốn tiếp tục nghĩ nữa, muốn để cho những dòng nước mát lạnh giúp đầu óc cậu tỉnh táo hơn...
Cậu ngồi đợi Hạ Du ở quán café của khách sạn, cậu vẫn chưa biết mình nên nói gì với Hạ Du, giải thích thế nào về thái độ của cậu tối hôm ấy.
- Anh lại đang nghĩ gì vậy? – Hạ Du ngồi xuống trước mặt Thiên Bảo.
- Không, không có gì cả. – Thiên Bảo cười trừ.
- Anh có chuyện gì muốn nói với em sao? – Hạ Du trên môi vẫn nở nụ cười hiền dịu.
- Anh chỉ muốn xin lỗi em về chuyện tối hôm đó. Anh mải suy nghĩ quá nên không để ý đến mọi thứ xung quanh.
- Không sao, con người ai mà chẳng có lúc suy nghĩ như vậy.
- Hơn nữa... hôm nay anh muốn nói với em một việc. – Ánh mắt cậu dần trở nên nghiêm trọng.
- Có chuyện gì vậy? Trông sắc mặt anh có vẻ nghiêm trọng.
- Đó là chuyện quá khứ của anh.
Hạ Du cười nhẹ, cô ngồi yên lặng nghe cậu nói.
- Trước khi gặp em, anh đã yêu một cô gái.
- Và...
- Và giờ anh vẫn còn rất yêu cô ấy.
- Em biết.
Thiên Bảo ngạc nhiên khi thấy vẻ bình thản của Hạ Du.
- Sao em lại biết?
- Chỉ là anh không biết thôi, mọi thứ đều được viết hết trên mặt anh đó.
Thiên Bảo thẫn người ra một lúc, cậu cần lấy lại tinh thần. Sực nhớ ra rằng, từ trước tới nay, cậu chưa một lần nào ngồi nói chuyện nghiêm túc với Hạ Du, trong đầu cậu, mọi thứ về Hạ Du đều mờ nhạt và không có chút chân thành.
- Em chỉ muốn hỏi anh một câu, có được không?
Thiên Bảo giật đầu rồi nhấp một ngụm café đắng, thói quen uống café đắng ngắt cũng chẳng hiểu từ bao giờ nó lại thành ra quen thuộc và dễ dàng đến thế. Trước kia, khi An Ninh còn là hầu gái của cậu, cậu luôn có những tách Americano thơm lừng ngon tuyệt. Hainăm nay nó đã thay đổi từ lúc nào chính cậu cũng không thể lý giải được.
- Phải mất bao lâu anh mới có thể quên được cô gái đó? Nếu một cô gái muốn đợi anh, cô ấy phải chờ bao lâu?
Vị đắng của café đọng lại ở đầu lưỡi rồi lan xuống họng, đắng đến đỏ cả mắt. Không, cậu chỉ là đang quá đỗi ngạc nhiên về câu nói của Hạ Du, mắt cậu không thể chớp và miệng cũng không thể nói gì cả.
- Hạ Du à... Em... em là một cô gái tốt. Anh biết thời gian qua em đã quan tâm anh, chăm sóc anh, ở bên anh. Anh rất biết ơn em vì điều đó, nhưng... trái tim anh chỉ có một chỗ và người con gái ấy đã lấy đi mất rồi.
- Anh yêu cô ấy đến vậy sao?
- Em cứ nói với các bác bên nhà là anh không xứng với em, và em đã đá anh.
- Tại sao em phải nói như vậy?
- Hạ Du, anh biết em quan tâm anh. Nhưng kiếp này anh đành phải phụ tình cảm của em.
- Nhưng anh và cô ấy đâu có thể đến với nhau.
Thiên Bảo thần người ra một lúc, Hạ Du nói quá đúng, cậu và An Ninh giống như mặt trăng và mặt trời, khi mặt trời lên thì mặt trăng lặn và ngược lại khi mặt trăng lên thì mặt trời sẽ lại nằm vào góc tối. Chúng có thể gặp nhau nhưng không thể ở cùng lúc trên bầu trời.
- Anh biết... nhưng... anh không cho phép bản thân mình làm tổn thương một cô gái tốt như em.
- Em không sao, em sẽ đợi cho tới khi nào trái tim anh chịu chia sẻ chỗ cho em. – Nói rồi Hạ Du đứng dậy đi khỏi.
Cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, vẻ bề ngoài luôn lãnh đạm không thể che giấu cảm xúc của cô lúc này. Sự bối rối, sự hờn ghen, lòng đố kỵ và cả tình cảm đối với người đàn ông kia. Cô thật sự ghen tị với cô gái đó, một Thiên Bảo kiêu ngạo, đầy khí phách nam nhi lại là một kẻ si tình như thế. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên Hạ Du cảm thấy mình thua kém và bất lực, gần một năm qua, cô luôn bên cạnh cậu lúc cậu cần, không bao giờ xen vào những cảm xúc hay những suy nghĩ của cậu, luôn tạo cho cậu một không gian riêng vô cùng thoải mái. Nhưng chính điều đó đã phản tác dụng, nó biến cô thành một cái bóng vô vị bên cạnh cậu, chỉ biết đứng bên cạnh, nhẹ nhàng và im lặng. Cô hờn ghét bản thân, hờn ghét vì sao cô lại không đến bên người đó sớm hơn, tại sao ông trời lại bắt tình yêu đầu tiên của cô đã phải nếm trải vị đắng. Gạt đi nước mắt đang lăn nhẹ trên má, cô ngắm nhìn khoảng không đầy mưa vô định qua lớp kính xe mờ ᴆục.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc