Bà Lưu không kìm được cơn tức giận, bà quắc mắt nhìn An Ninh tỏ vẻ không thích.
- Thôi, anh đi với mẹ đi, chúng ta sẽ dùng bữa vào hôm ký hợp đồng cũng được.
- Đúng đấy giám đốc, hay để tôi mời cô ấy đi, giám đốc đi cùng phu nhân đi.
An Ninh nhìn cậu, cô hiểu cậu không muốn đi cùng bà chủ, từ trước đã vậy, mỗi lần cậu đi cùng bà, cậu đều nhờ An Ninh gọi điện rồi viện cớ đó mà chuồn. Nhưng giờ thì đã khác, cô không phải là hầu gái của cậu, cũng chẳng phải là cái gì của cậu, vì vậy cô không nên xen vào cuộc sống của cậu.
Cuối cùng thì cậu đành cùng mẹ tới chỗ hẹn. Cậu ngoái lại nhìn An Ninh với vẻ luyến tiếc, bất chợt cậu giơ tay ra dấu hiệu gọi điện thoại, dấu hiệu mà cô đã quá quen thuộc. An Ninh chợt hiểu ra cậu hai muốn mình giúp, cô gật đầu rồi lặng nhìn cậu hai đi theo bà Lưu ra khỏi công ty.
Chương 12: "Xin em, anh cần phải biết!"
8 giờ 30. Cậu đợi điện thoại từ An Ninh trong khi các mẹ vẫn đang thao thao bất tuyệt về những đứa con giỏi giang của mình. Cậu chẳng mấy để ý đến cái cô được gọi là vợ tương lai của cậu kia mà chỉ nhăm nhe chực chờ cho điện thoại kêu để rồi thoát khỏi cái chỗ nhàm chán và nhạt nhẽo này.
8 giờ 35.
...
8 giờ 40.
...
Cậu bắt đầu hết kiên nhẫn, cậu không biết cái miệng của mình còn phải cười đến khi nào nữa trong khi hai mẹ thì cứ nói như thể cả một thế kỷ chưa gặp nhau vậy. Lúc này đây, cậu không thể nghĩ gì khác ngoài An Ninh, cậu muốn gặp cô ngay lập tức, dường như nỗi nhớ càng nhân lên gấp ngàn gấp vạn lần theo từng phút. Không hiểu sao cậu lại nhớ cô đến thế, nhớ đến phát điên, chỉ muốn chạy ngay khỏi nơi này để đến bên cạnh cô, quỳ xuống và nói lời xin lỗi mong cô tha thứ. Rồi hai người sẽ làm lại từ đầu.
Cuối cùng thì điện thoại cũng đổ chuông, là số của HoàiNam. Cậu mừng hụt nhưng cũng xin phép mọi người ra ngoài.
- Alô, HoàiNam.
- Giám đốc à, đi thôi, lúc nãy thấy anh ra hiệu là tôi hiểu ngay...Chắc anh chán lắm hả?
- An Ninh đâu?
- Hả, cô ấy vừa đi rồi, tôi đã mời cô ấy ăn.
- Cô ấy đi đâu? Cậu có biết không?
- Này, giám đốc, tôi là người cứu anh đấy, sao anh chỉ hỏi về An Ninh thế hả?
- Tôi xin lỗi, lúc khác tôi sẽ mời cậu một bữa, nhưng giờ thì cậu hãy cho tôi biết An Ninh đã đi đâu, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.
- Lúc nãy cổ nhận được điện thoại của ai đó và đã đi rồi, thấy cổ có vẻ vui lắm. Hình như là tới Nhà hát Lớn thì phải...
HoàiNamnói chưa hết câu bên máy kia đã chỉ còn nghe thấy những tiếng tút...tút nhạt nhẽo. Anh khẽ nheo mắt ngán ngẩm ông chủ của mình rồi kéo khóa áo lên đi tiếp trong thời tiết ngày càng lạnh.
...
Giữa quảng trường Nhà hát Lớn đông đúc, ánh đèn trên cây thông làm sáng bừng không gian khiến mọi vật trở nên ấm cúng hơn. Từng đôi tay trong tay chầm chậm đi trên đường, đôi lúc còn dừng lại để trao nhau những nụ hôn nồng thắm. Cậu chạy như bay để tìm kiếm hình bóng thân thương, quá đông để cậu có thể quan sát thấy mọi thứ. Rồi thì bóng dáng ấy cũng hiện ra trước mắt cậu, một mình ở một nơi đầy ánh sáng huyền ảo. Trông nó càng lúc càng lộng lẫy hơn, cậu chạy, chạy tới gần nó mặc cho dòng người có xô đẩy. Nhưng rồi, cái bóng ấy đang ôm một người khác, ngay trước mặt cậu. Cậu đứng như chôn chân ở đó nhìn họ ôm nhau, ôm nhau thật chặt. Người đàn ông cao lớn...
Cậu đợi Thiên Thành trước cổng nhà, căn nhà thật lộng lẫy khác hẳn với căn nhà mà cậu đang ở. Lúc cậu còn ở đây, mọi thứ đối với cậu thật quá bình thường, căn nhà bình thường, người làm bình thường, bảo vệ bình thường và cả tiền cũng chẳng là gì. Cậu đã từng sống như một kẻ ngự trên tiền, vung nó ra mà không thương tiếc, tiêu nó như một kẻ lỗ mãng chẳng cần biết đến giá trị của nó. Nhưng giờ đây, cậu đang làm để có được nó, cậu biết quý trọng những gì mình đang có, nhìn ngôi nhà với sự ngưỡng mộ và tham vọng rồi một ngày cậu sẽ có được một cơ ngơi như vậy. Cậu lại nghĩ tới An Ninh, cậu hạnh phúc vì ngôi nhà này cho cậu biết thế nào là tình yêu thật sự, nó mang An Ninh đến cho cậu, giúp cậu hiểu ra mọi thứ khi đánh mất. Đồng hồ đã điểm 12 giờ, đã quá muộn để An Ninh và Thiên Thành ở bên nhau, trong lòng cậu lại rạo rực lên cảm xúc khó tả. Cậu nghĩ ra đủ thứ có thể xảy ra giữa hai người đó, cậu tức giận khi nghĩ đến Thiên Thành và An Ninh hạnh phúc bên nhau, còn cậu thì đứng đây tự dằn vặt bản thân trong quá khứ. Tiếng ô tô tiến lại gần, cái bóng dáng thấp thoáng ấy dần hiện ra sau tấm kính. Cậu tiến lại phía chiếc xe trước sự ngạc nhiên của cậu út.
- Anh hai, khuya rồi, có chuyện gì mà lại tới vào giờ này?
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu. – Cậu hai cố giữ bình tĩnh.
- Có chuyện gì vào nhà nói được không? – Cậu út khẽ nheo mắt.
- Không, chuyện này phải nói riêng, tôi và cậu đi chỗ khác nói chuyện.
- Em vừa xuống khỏi sân bay, có gì để mai nói được không? Em hơi mệt.
- Vừa xuống khỏi sân bay ư? Yên tâm, không mất nhiều thời gian của cậu đâu. – Cậu hai cười mỉa mai.
Cậu út đồng ý và mở cửa xe cho cậu hai, chiếc xe lao ✓út đi nhanh như chớp.
Chiếc xe dừng lại ở ven một con sông lớn dưới chân cầu. Giờ này đã quá muộn nên chẳng có ai qua lại. Không khí nặng nề dần bao phủ quanh hai người. Cậu út chẳng mấy khi nói chuyện với anh mình, đơn giản là chẳng có chuyện gì để nói. Hai năm nay, anh Thiên Bảo bận mở công ty, cộng thêm việc anh dọn ra ở riêng nên rất ít gặp. Còn cậu thì cũng có những dự án làm phim riêng của mình nên cũng ít khi ở nhà, vì vậy hai năm qua họ gặp nhau cũng chỉ được đôi ba lần.
- Có chuyện gì anh nói đi.
- Lúc nãy, cậu gặp An Ninh đúng không?
Cậu ngạc nhiên trước cậu hỏi của Thiên Bảo, nhưng giữa cậu và An Ninh chẳng có gì phải giấu giếm, cậu nói thẳng.
- Đúng, em gọi điện về biết cô ấy về nước công tác.
- Cậu biết số điện thoại của cô ấy?
- Vâng.
- Bao lâu rồi? Cậu qua lại với cô ấy bao lâu rồi?
- Gì mà qua lại chứ? Em vẫn liên lạc với cô ấy từ khi cô ấy bỏ đi...
Nghe nói đến đây, Thiên Bảo lao tới túm lấy cổ áo Thiên Thành rồi gắt lên:
- Sao mày không cho tao biết? Mày biết là tao đã tìm cô ấy khổ sở thế nào? Mày biết, mày vẫn gặp cô ấy mà lại không cho tao biết? Thằng chó, mày định giở trò gì, mày định ςướק cô ấy khỏi tao ư? Tại sao? Tại sao mày lại làm như thế?
Cậu út gạt tay Thiên Bảo ra, rồi dựng lại cổ áo. Bỗng nhiên cậu vung tay đấm Thiên Bảo một cái khiến Thiên Bảo mất đà ngã xuống đất.
- Vì sao à? Vì tôi muốn bảo vệ An Ninh khỏi tên khốn như anh. Anh không nhớ mình đã làm những gì với An Ninh hay sao mà còn dám lên mặt chửi tôi? Anh không thấy mình Sở Khanh và quá ích kỷ sao?
Thiên Bảo vùng dậy đấm lại Thiên Thành, máu từ khóe miệng Thiên Thành chảy ra, cậu lao tới túm lấy cổ áo anh trai mình rồi đẩy anh xuống nền đất lạnh.
- Tốt hơn hết hãy quên An Ninh đi, đừng khiến cô ấy khổ thêm nữa, hai năm qua cô ấy phải gánh chịu đã quá đủ. Đừng bắt tôi phải ra tay khi tôi còn coi anh là anh trai của mình. Tôi biết, công ty của An Ninh đang hợp tác với công ty của anh. Hãy cẩn thận hành động của mình với An Ninh, anh mà còn dám động đến một sợi tóc của cô ấy lần nữa...tôi sẽ không tha cho anh đâu!
Cậu buông Thiên Bảo ra rồi lên xe phóng đi mất, để lại Thiên Bảo với hàng vạn câu hỏi trong đầu. An Ninh đã xảy ra những chuyện gì trong hai năm qua, cô ấy đã phải chịu đựng những điều khủng khi*p gì mà cậu chưa biết? Cau nói của Thiên Thành càng khiến cậu thêm rối hơn. Dường như mọi thứ đã đi quá xa với những gì cậu nghĩ. Nó không chỉ đơn thuần như vẻ bên ngoài của nó và còn ẩn chứa sự mất mát to lớn khác bên trong. Cậu Ϧóþ trán suy nghĩ, trong ký ức của cậu hình như vẫn chưa đủ, nó không thể lý giải được sự ra đi đột ngột của An Ninh hai năm về trước.
An Ninh ngồi trước mặt cậu, cậu nhìn cô không chớp mắt. Cô vẫn đang mải miết hoàn chỉnh những điều khoản cuối cùng trong bản hợp đồng mà chỉ vài phút nữa hai bên sẽ bắt tay nhau ký. Lúc này đây, trong đầu cậu chỉ nghĩ tới An Ninh, nghĩ tới những gì mà Thiên Thành nói tối hôm trước. Cậu không sao thôi nghĩ về nó được, dường như cậu là người ngoài cuộc không hề biết một chút gì về quá khứ đó. Mẹ của cậu, người đàn bà đầy quyền lực, độc tài và dám làm mọi việc ấy đã gây ra những gì? Phải chăng người con gái đầu tiên mà cậu yêu cũng ra đi đột ngột vì điều đó? Đầu cậu như muốn nổ tung, không thể tập trung công việc được.
- Cậu Thiên Bảo...
Giọng ông giám đốc gọi khiến cậu giật mình.
- Vâng.
- Bản hợp đồng đã xong, cậu xem kỹ lại rồi hãy ký nhé.
Ông đưa cậu bản hợp đồng, cậu đọc qua một lượt rồi ký. Công việc đã hoàn thành, An Ninh cùng ông giám đốc sửa soạn chuẩn bị ra về.
- Khi nào thì ông về Nhật? – Cậu bất chợt hỏi ông giám đốc, đó là cái cớ tốt nhất để cậu có thể biết được khi nào An Ninh trở lại Nhật.
- Chắc độ chiều mai tôi và cô An Ninh sẽ bay về Nhật, tôi cần giải quyết vài vấn đề còn lại dưới xưởng.
Cậu nhíu mày tỏ ý không vừa ý, An Ninh nhìn cậu, cô hiểu rằng cậu đang đắn đo điều gì đó.
- Tôi e là chúng tôi cần cô An Ninh ở lại đây một thời gian, mong ông hiểu giúp.
Ông giám đốc có vẻ không hiểu ý của cậu, mà chính cậu cũng chẳng nghĩ ra lý do gì có thể thuyết phục ông ấy để An Ninh ở lại. Cậu cười xòa rồi bắt tay ông giám đốc.
- Thôi, vậy thế này, hai người cứ về Nhật trước, có việc gì liên quan đến lô hàng hay khâu vận chuyển thì tôi sẽ qua đó thông báo với các ông sau.
Ông giám đốc không mấy để ý đến biểu hiện khác lạ của cậu, ông cười giòn và vỗ vai cậu ra dáng rất hài lòng. Ông khoác áo lên rồi đưa áo cho An Ninh, ông cầm giúp cô tập tài liệu và kiên nhẫn đợi cô mặc xong áo khoác.
Cậu hai quay mặt đi, cậu không muốn nhìn cái cảnh An Ninh quá thân mật với giám đốc của mình, cái cách ông ta nhìn cô như thể đang nhìn người yêu của mình với ánh mắt trìu mến vậy, thật lố bịch và khó chịu.
Tối hôm ấy, cậu đứng đợi Thiên Thành trước cửa. Cũng như hôm trước, cậu út về nhà khá muộn. Từ khi trở thành đạo diễn nổi tiếng, cậu luôn bận rộn với công việc của mình, những dự án làm phim, liên hoan phim cho đến những buổi party thâu đêm suốt sáng cùng những diễn viên người mẫu xinh đẹp.
Tiếng còi xe của Thiên Thành vang lên từ phía xa khiến Thiên Bảo giật mình. Cậu hiểu được ánh mắt ngán ngẩm của Thiên Thành qua lớp kính kia, cậu biết Thiên Thành không hề muốn gặp cậu.
- Anh tới đây làm gì? Giữa chúng ta còn gì để nói sao?
- Thiên Thành, anh biết lần trước là anh sai, nhưng anh xin em, anh cần biết những năm qua An Ninh đã xảy ra chuyện gì.
- Tất cả đã quá muộn để biết, khi biết được thì anh tính làm gì? Hận mẹ hay là tới quỳ trước chân An Ninh xin tha thứ? Tránh ra cho tôi vào nhà, tốt nhất anh hãy quên An Ninh và cái quá khứ hai năm về trước đi. Như vậy An Ninh và anh mới có thể sống tốt được.
Nói rồi cậu rồ ga chuẩn bị phóng xe qua cổng. Nhưng...Thiên Bảo đã quỳ xuống, ngay trước đầu xe cậu. Đây là lần đầu tiên cậu thấy anh mình như vậy. Đối với cậu hai, cái tôi của mình luôn là quan trọng nhất. Chính vì vậy, dù cậu có chơi bời hay trăng hoa thế nào, lòng tự trọng của cậu cũng không hề bị sứt mẻ hay lung lay. Nhưng, giờ đây, cậu đang quỳ xuống, quỳ xuống để cầu xin đứa em của mình, vứt bỏ cái tôi, vứt bỏ lòng tự trọng để có thể chuộc lại những lỗi lầm trong quá khứ.
- Tôi quỳ xuống đây để xin cậu, xin cậu hãy cho tôi biết. Dù tôi có hận mẹ hay tôi có phải quỳ xuống xin An Ninh tha lỗi...Tôi vẫn muốn biết, hãy nói cho tôi hay để sau này tôi biết phải sống thế nào, phải sống ra sao. Nếu không cả cuộc đời này tôi sẽ sống trong dằn vặt mất.
Cậu út thở dài và có vẻ xuôi xuôi trước sự chân thành của anh trai mình. Cậu mở cửa bước xuống xe.
- Tôi sẽ nói cho anh biết, nhưng với một điều kiện, dù có chuyện gì xảy ra, nếu anh làm cho An Ninh khóc một lần nữa, tổn thương một lần nữa, thì tôi e rằng giữa chúng ta không còn tình anh em nữa.
Thiên Bảo gật đầu, cậu chú ý lắng nghe từng lời Thiên Thành nói.
- Sau khi anh từ Nhật trở về, mẹ đã biết giữa anh và An Ninh có điều gì đó khác lạ. Mẹ cố gắng kiếm một việc ởSingapoređể đẩy anh sang đó vài tháng, trong thời gian đó, mẹ sẽ loại bỏ An Ninh. An Ninh dần tránh gặp mọi người, cổ thường khóc trong phòng một mình vào buổi tối và bị xa lánh. Một tháng sau khi anh xuất ngoại, An Ninh báo cho tôi rằng cô ấy đã có thai với anh. Lúc đó tôi mới biết...ngay lúc ấy tôi đã muốn bay quaSingapoređể Gi*t ૮ɦếƭ anh...Nhưng An Ninh đã quỳ xuống cầu xin tôi tha cho anh và muốn tôi giúp cô ấy trốn khỏi nơi này. Tôi khuyên cô ấy nên bỏ đứa bé đi, nhưng cô ấy cứng đầu nhất quyết phải sinh ra nó. Mọi sự vỡ lở khi mẹ phát hiện ra An Ninh có những biểu hiện lạ. Khi kế hoạch sắp sửa hoàn thành thì lại bị mẹ phát hiện. Bà biết đó là con của anh nhưng khăng khăng nói rằng cổ đã có bầu với một tên bảo vệ nào đó rồi nói cô vi phạm hợp đồng. Tôi không thể làm gì lúc đó, hôm đó là ngày tôi bảo vệ đồ án tốt nghiệp, tôi đã không thể ở nhà để bảo vệ cổ. Khi trở về nhà, tôi thấy An Ninh đang ngồi ngoài cổng. Anh có biết trông cô ấy như thế nào không? Chỉ một bộ đồ, không áo khoác, không hành lý, không tiền bạc, không giấy tờ tùy thân. Khi gặp tôi, cô ấy vẫn nở nụ cười thật tươi, người cô ấy run lên vì lạnh, chân cô ấy, tay cô ấy, môi cô ấy tím tái đi vì đã ngồi ngoài trời lạnh quá lâu. Tôi lại muốn tìm anh, tôi muốn xé xác anh, băm vằm anh ra thành trăm mảnh. Tôi cũng hận mẹ, hận vì sao bà lại đối xử với An Ninh không chút tình người như thế. Bộ dạng nhếch nhách thảm hại đáng thương đó của An Ninh cho đến giờ vẫn là sự ân hận lớn nhất của tôi. Sau đó, An Ninh phải nằm viện vì tình trạng sức khỏe và đứa con trong bụng. Ngày nào tôi vào thăm cô ấy là cô ấy hỏi tôi anh đã về chưa và dặn tôi không được cho anh biết cổ đang trong viện. Cổ không muốn trở thành vật cản trong cuộc sống của anh. Hai tuần sau, một vị luật sư tới đưa cho cô ấy một tập tài liệu. Lúc tôi đi lấy nước trở về phòng thì không thấy cổ ấy đâu. Chỉ thấy đống giấy tờ rơi dưới sàn và một xấp tiền, rất nhiều tiền. Đó là giấy tờ đồng ý bỏ đứa bé và cắt đứt mọi liên hệ với Lưu gia...hơn nữa...anh và mẹ đã ký. Tôi đã đi tìm nhưng không thấy cổ, suốt một thời gian dài sau đó, tôi đã tìm kiếm cô ấy khắp nơi, khắp các bệnh viện nhưng đều vô ích. Nửa năm trở lại đây, trong một lần qua Nhật quay phim, tôi đã gặp lại An Ninh trong vai trò của một cô thư ký. Cũng như anh đã thấy. – Nói đến đây, Thiên Thành không thể nén cơn tức giận, cậu đập tay vào cửa kính.
Vậy là bao năm qua, Thiên Bảo chỉ như một con rối trong tay mẹ, cậu không ngờ một người đàn bà như vậy lại có thể độc ác và phũ phàng đến như thế. Cậu định xông vào nhà nhưng bị Thiên Thành giữa lại.
- Anh tính làm gì?
- Tôi phải làm rõ điều này với mẹ.
- Anh bị điên sao? Anh thử nghĩ xem, vì sao mẹ lại làm như vậy? Bà phải quản lý cả một Lưu gia, bà cũng chỉ vì Lưu gia nên mới làm như vậy. Mọi người sẽ nghĩ thế nào nếu như An Ninh mang trong mình đứa con của anh? Mọi người sẽ nghĩ thế nào khi một hầu gái lại là thiếu phu nhân của Lưu gia khét tiếng? Mẹ cũng chỉ vì cái nhà này nên mới phải làm như vậy.
- Nhưng có gì cũng phải đợi tôi về rồi muốn làm gì thì làm...
- Đợi anh về? Đợi anh về thì giải quyết được gì khi anh chỉ làm mọi việc trở nên rối hơn. Anh có tự tin lúc đó anh bảo vệ được An Ninh không? Hay lại để cô ấy ra đi đau đớn như cô hầu gái trước của anh? Nghĩ lại đi Thiên Bảo, giờ thì anh biết hết mọi thứ, nhưng không nhất thiết phải đào bới nó lên lại từ đầu, nó sẽ chỉ gây ra đau đớn và tổn thương cho tất cả mọi người mà thôi.
Cậu ngồi sụp xuống, cậu không thể làm gì sao? Sao cậu lại bất lực thế này? Cậu không thể bảo vệ người con gái mình yêu, cũng không thể dũng cảm yêu cô. Cậu không biết mình nên làm gì và phải làm gì lúc này. Thứ duy nhất mà cậu làm được chỉ là ngồi đây, ngồi đây và hối hận về tất cả những gì mình đã làm, đã gây ra cho An Ninh. Nước mắt tuôn rơi, cậu đang khóc, khóc vì cái gì? Khóc vì thương An Ninh hay vì sự bất lực của bản thân? Khóc vì mọi thứ đã quá muộn, cậu đã không còn đủ tư cách để nắm lấy tay An Ninh một lần nữa.
Ánh đèn căn phòng nhỏ của An Ninh vẫn sáng, ánh sáng yếu ớt và cô đơn, cậu đã đứng đây bao lâu rồi nhỉ? Chính cậu cũng chẳng biết nữa. Cuối cùng thì cậu cũng nói hết mọi việc với Thiên Bảo, có lẽ điều đó sẽ đưa tình cảm của cậu vào ngõ cụt. Chính cậu cũng chẳng hiểu vì sao bản thân mình lại làm như vậy, có lúc cậu muốn giữ An Ninh cho riêng mình, chôn cái bí mật ấy xuống mồ để An Ninh có thể là của cậu. Nhưng khi thấy Thiên Bảo quỳ xuống, cậu lại mủi lòng, cậu nghĩ đến mình, cậu tự đặt mình vào hoàn cảnh của Thiên Bảo, cậu cũng sẽ làm như vậy nếu ở địa vị của anh.
Cậu nhấc điện thoại gọi cho An Ninh.
- Alô.
- Em ngủ chưa?
- Chưa, em vừa mới tắm xong. Có chuyện gì vậy?
- À không, anh chỉ định hỏi xem em ngủ chưa thôi.
An Ninh không nói gì bên đầu dây, cậu biết cô đang chờ và lắng nghe cậu nói. Cô luôn là người hiểu cậu hơn bất kỳ ai, luôn sẵn sàng lắng nghe bất cứ khi nào cậu cần giãi bày. Nhưng tại sao? Tại sao tình cảm của cô không dành trọn vẹn cho cậu?
- Có chuyện gì vậy? – An Ninh lại hỏi lại cậu một lần nữa.
Cậu cũng im lặng một hồi, cậu không muốn cô đi sâu vào tâm can cậu lúc này, cậu sẽ chẳng giấu nổi cô điều gì cả. Chỉ vài ngày nữa, cô sẽ quay lại Nhật, và mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy.
- Em có thể gặp anh một lát được không? Uống với anh một ly thôi.
- Đợi em một lát, em xuống ngay.
An Ninh cúp máy, vài phút sau cô có mặt dưới lầu. Gương mặt cô, ngay cả khi cô bên cậu, cậu cũng vẫn nhớ nó, vẫn muốn có bên cạnh mãi mãi. Cậu là người ích kỷ, cậu sẽ không cho An Ninh biết việc cậu đã gặp Thiên Bảo, cậu muốn ích kỷ cho bản thân một lần. Bao năm qua, cậu đã cho Thiên Bảo quá nhiều cơ hội, nhưng chẳng bao giờ anh ta biết trân trọng nó.
Cậu và An Ninh vào một quán rượu nhỏ, gọi một chai rượu và một đĩa đồ nhắm. An Ninh rót cho cậu một chén và cô cũng tự rót cho mình một chén, xong xuôi đâu đấy, cô ngồi đợi cậu uống cạn. Vị cay nồng của rượu trôi xuống cổ họng cậu bỏng rát. An Ninh vẫn đang ngồi đợi cậu. Ánh mắt của cô khiến cậu không thể không nói gì.
- Xin lỗi vì đã kéo em ra ngoài muộn thế này.
- Có chuyện gì sao? Anh không bao giờ uống rượu quá khuya.
- Anh cũng không hiểu vì sao mình lại uống rượu. Chỉ đơn giản là uống một thứ gì đó, và muốn được ngồi cạnh em thế này.
- Em đã ở đây rồi, em sẽ không hỏi anh là có chuyện gì cả. Vậy nên anh cứ uống đến khi nào anh muốn.
Cậu luôn thích câu nói đó của cô. An Ninh không bao giờ cố gắng hỏi xem có chuyện gì xảy ra với cậu, cô thường kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi cậu tự nói ra hay cho tới khi những hành động hay lời nói bất thường của cậu đủ để cô hiểu ra mọi vấn đề.
- Anh biết không nên hỏi em điều này, nhưng...nó luôn ở trong lòng anh suốt hai năm qua...anh luôn thắc mắc, liệu đã có phút giây nào...em thôi yêu Thiên Bảo chưa?
Câu hỏi của cậu út khiến An Ninh giật mình, trong suốt hai năm qua, cô luôn nuôi hận thù trong lòng, cô nghĩ đến cậu hai cũng chỉ với ý nghĩ muốn Gi*t ૮ɦếƭ cậu cho hả dạ. Nhưng, cậu út lại nói tới chữ yêu, dường như nó đang tìm hiểu tận sâu trong tim cô tình yêu mà cô vẫn giữ cho cậu, nó đã được cất giữ ở một nơi nào đó.
- Không, em hận anh ta, cả đời này em hận anh ta, cho đến khi ૮ɦếƭ em vẫn hận anh ta.
Cậu cười nhạt, cậu rót đầy một chén rồi uống cạn.
- Vậy mà anh nghĩ rằng em đang nói dối cơ đấy An Ninh. Nhiều lúc anh cũng đã nghĩ, liệu trong trái tim em, khi nào mới có chỗ đứng cho anh, thời gian hai năm qua, mọi thứ đối với em chỉ là vô nghĩa, tình yêu của em vẫn dành cho người đã đẩy cuộc đời em xuống vực. Còn kẻ si tình mù quáng như anh, luôn trở về nhà với hai bàn tay trắng.
- Anh say rồi đó, Thiên Thành. Em nghĩ là anh không nên tiếp tục.
- Anh xin lỗi vì đã nói với em những lời đó, anh thừa nhận, anh đã hơi say. Nhưng chỉ có rượu mới giúp anh có đủ dũng khí để nói ra...
Đột nhiên cậu nắm lấy tay An Ninh rồi siết mạnh khiến An Ninh giật mình.
- Liệu anh có nên tiếp tục chờ đợi nữa không hả An Ninh?
Cô còn chờ đợi điều gì ở kẻ xấu xa kia? Thiên Thành nói quá đúng, cô đã lãng phí quá nhiều thời gian để yêu Thiên Bảo. Đêm trôi qua thật nhanh, cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, mê muội nào rồi cũng phải tỉnh lại, có lẽ đã đến lúc cô buông tay ra và quên đi mọi thứ.