Đôi Mắt Của Hầu Gái - Chương 09

Tác giả: Chanhee

"An Ninh, em là của tôi."
Người ta nói rằng trái đất rộng lớn nhưng lại tròn, người cứ ngỡ không bao giờ ᴆụng mặt lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
- Anh đang làm gì ở đây vậy?...Lại...lại còn An Ninh nữa?
- Còn cậu, cậu đang làm gì ở đây? Không lẽ, cậu theo dõi chúng tôi?
Cậu út cười khẩy, cậu nhìn An Ninh bằng ánh mắt không thể khinh bỉ hơn.
- Giờ thì không thể nói là tôi hiểu nhầm nữa nhé, còn gì rõ ràng hơn khi nhìn thấy cô xinh đẹp như vậy?
- Không phải thế đâu, thưa cậu út...
- Không phải nói nhiều...là tôi bắt cô ấy tới đây đấy, có chuyện gì sao? – Cậu hai ngắt lời An Ninh.
Bầu không khí bắt đầu trở nên nặng nề, An Ninh cảm nhận rõ hai luồng sát khí đối chọi nhau đang bao quanh hai người...An Ninh chẳng biết làm gì để giảm bớt sự căng thẳng này xuống, cô lay lay tay cậu hai, cậu hai vẫn chỉ chăm chú nhìn cậu út bằng ánh mắt khiêu khích. Càng lúc cô càng thấy cậu út tức giận hơn, mặt cậu đỏ lên, hai mắt mở to.
- (Ô, cậu Thiên Thành, cậu tới lúc nào vậy?) – Ông giám đốc bước tới tỏ vẻ rất vui mừng.
Hai người trở lại trạng thái bình thường. Ông giám đốc tiến lại bắt tay với cậu út, đồng thời lúc đó Tố Linh cũng ở đâu chạy lại.
- Có chuyện gì vậy Thiên Thành?
- (Tôi có thể hỏi ông điều này không? Cậu Thiên Thành làm gì ở đây vậy?)- Cậu hai hỏi ông giám đốc.
- (Ah, cậu ấy là đạo diễn phụ trách quảng cáo sản phẩm mới của chúng tôi.)
- (Vậy còn anh Thiên Bảo đây?)- Cậu út hỏi ông giám đốc.
- (Thì cậu ấy là nhà đầu tư và cung cấp sản phẩm thiên nhiên cho chúng tôi lần này. Có chuyện gì vậy? Hai cậu biết nhau sao?)
- (Cậu ấy là em trai tôi.)
Ông giám đốc có vẻ ngạc nhiên khi nghe cậu hai nói như vậy.
- (Thật vậy sao? Vậy tiểu thư đây là?) – Ông vừa nói vừa chỉ về phía Tố Linh.
- (Tôi là vợ sắp cưới của Thiên Bảo.)- Tố Linh đỏng đảnh quàng tay qua tay cậu út.
- (Vậy sao? Cậu Thiên Bảo đây có vị phu nhân xinh đẹp, còn tân phu nhân của cậu Thiên Thành cũng xinh đẹp không kém.)
- (Phu nhân?)- Cậu út ngạc nhiên quay ra hỏi An Ninh. – Cô trở thành phu nhân của giám đốc từ bao giờ thế hả An Ninh?
An Ninh ngơ ngác không hiểu cậu út nói gì, cô nhìn cậu hai ý muốn cậu giải thích.
- (Ông giám đốc, hai anh em chúng tôi muốn chuyện riêng với nhau một chút, vậy phiền ông...)- Cậu hai quay qua nói với ông giám đốc.
Ông giám đốc biết ý liền rút lui. Mấy người còn lại kéo nhau ra ngoài sảnh nói chuyện. Bầu không khí càng lúc càng trở nên khó thở hơn, hai người giống như hai ông tướng đối địch chuẩn bị lâm trận vậy.
- Giờ thì anh giải thích đi...– Cậu út gắt gỏng.
- Giải thích gì? – Cậu hai lạnh lùng.
- Thì những chuyện xảy ra, chuyện ông giám đốc nói An Ninh là vợ anh, và chuyện hai người tình tứ với nhau giữa chốn đông người.
Cậu hai cầm lấy tay An Ninh đặt lên иgự¢ mình rồi nói:
- Đó là sự thật, tất cả những gì cậu nghe thấy, đều là sự thật.
Tố Linh đứng bên cạnh không kém phần ngạc nhiên:
- Hóa ra đây là cậu Thiên Bảo nổi tiếng...Chuyện này thật giống cổ tích, một cậu chủ lại yêu một người hầu...Vì thế em mới nói, những cô hầu gái thật là đáng sợ.
An Ninh rút tay ra khỏi tay cậu hai, cô cảm thấy bị xúc phạm bởi những lời nói của Tố Linh và cũng vì sự trêu đùa quá đáng của cậu hai.
- Xin tiểu thư đừng hiểu nhầm, giữa tôi và cậu hai không hề có gì cả. Thưa cậu hai, tôi thừa nhận là tôi đã có tình cảm với cậu, nhưng không vì thế mà cậu có thể tùy ý nói gì về tôi thì nói, cậu nói tôi là người hầu, là nô lệ của cậu tôi còn chấp nhận được vì đó chính là công việc và thân phận của tôi. Cậu chỉ biết nghĩ cho mình, cậu không nghĩ đến tôi sao? Cậu không nghĩ rằng nếu vị giám đốc đó mà gặp bà chủ thì liệu tôi sẽ ra sao? Tôi tưởng rằng mình đã hiểu cậu, nhưng thực sự suy nghĩ của cậu quá nông cạn.
Nói rồi An Ninh bỏ đi. Cậu hai thấy được những giọt nước mắt đang lăn dần trên gương mặt xinh đẹp của cô...Cậu chỉ biết đứng nhìn theo, cậu đã sai, không thể làm gì vì cậu đã không nghĩ đến những điều đó...Cậu út đẩy Tố Linh ra rồi chạy theo An Ninh, mặc cho Tố Linh đứng đó ngơ ngác không hiểu.
Cậu út chạy quanh khu nhà nhưng không thấy An Ninh đâu. Chỉ mới vài giây trước, cậu còn nhìn An Ninh với ánh mắt căm thù, hằn học,giờ đây cậu lại lo lắng đi tìm cô như vậy. Từ khi quen cô đến nay, cậu luôn là người nhìn thấy cô khóc, cậu biết những giọt nước mắt ấy cô không muốn ai thấy. Nhưng cậu cũng biết những lúc như thế cô cần có người ở bên hơn bất kỳ ai...
Cuối cùng cậu cũng tìm thấy An Ninh đang ngồi ở một góc khuất ngoài sảnh lớn. Đúng như cậu nghĩ, cô gái hay khóc ấy lại khiến cho những người đi qua phải ngoái nhìn.
- Sao lại ngồi đây? Vào trong đi. – Cậu út ϲởí áօ khoác ngoài ra khoác lên người An Ninh.
An Ninh không nói gì, cô chỉ lặng lẽ cúi mặt xuống khóc nức nở.
- Khóc ở một nơi thế này không tốt đâu. Có khóc thì cũng phải khóc ở một nơi dễ chịu hơn chứ...
Cậu út cầm tay cô lôi đi nhưng bất chợt bị cậu hai giữ lại.
- Em định đi đâu?
- Đi đâu thì anh hỏi làm gì? – Cậu út gắt gỏng.
- Không được đi đâu cả, anh đã nói là phải ở bên cạnh anh cơ mà. – Cậu hai quát lên khiến mọi người xung quanh chú ý.
- Sau những gì anh gây ra, anh còn nói được như thế sao?
- Cô ấy là hầu gái của tôi, vì thế đi hay không là quyền của tôi, cậu không có quyền đưa cô ấy đi đâu hết. – Cậu hai lớn tiếng.
- Cậu hai, xin cậu bỏ tay tôi ra.
Giọng An Ninh khiến cả hai người đều ngỡ ngàng, sắc mặt cô bỗng thay đổi hẳn, cô quay qua nói với cậu út:
- Cậu út, tôi không biết tiếng Nhật, cậu làm ơn có thể gặp ông giám đốc và cố giải thích cho ông ấy hiểu rằng tôi không phải là phu nhân hay bà xã của cậu hai được không? Tôi muốn nói chuyện với cậu hai.
Cậu út nhìn An Ninh tỏ ý không muốn buông tay cô ra, cậu không yên tâm khi để cô lại một mình với một kẻ độc đoán như Thiên Bảo.
- Tôi không sao đâu, phiền cậu.
- Vậy tôi đi nói chuyện với ông giám đốc, xong việc tôi sẽ đợi cô ở sảnh nhé. – Cậu út bỏ tay An Ninh ra.
Lúc này chỉ còn lại An Ninh và cậu hai. An Ninh khẽ lau đi giọt nước mắt vẫn còn vương trên má. Cô chưa bao giờ khóc trước mặt cậu hai và cũng không muốn cậu nhìn thấy những giọt nước mắt của cô.
- Chúng ta tìm một quán café nào đó để nói chuyện, em cần làm ấm người, tay em lạnh ngắt rồi. – Cậu cầm tay An Ninh kéo đi nhưng cô đã gỡ tay cậu ra.
- Có gì nói luôn ở đây cũng được. Tôi biết tôi là người hầu của cậu, cậu muốn tôi đi đâu hay làm gì thì đó là việc của cậu.
- Vậy thì anh bảo em đi thì em phải đi...– Cậu hai quát lên.
An Ninh nhìn cậu, giọt nước mắt cô không thể kìm lại mà rơi xuống, người con trai dịu dàng mà cô đã quen biết giờ đang hét lên như một con thú dữ...Cô chẳng còn biết làm gì khác ngoài việc đi theo cậu, cô chấp nhận như vậy vì cô biết đó là đặc quyền của cậu.
Họ trở về khách sạn, cậu kéo cô trở về phòng của mình rồi đóng cửa lại...
- Tôi đã đi theo cậu như ý cậu muốn, giờ thì cậu muốn nói gì, thưa cậu hai?
- Đừng nói với anh bằng giọng như thế.
An Ninh không nói thêm gì, cô ngồi im như một sự phản đối với thái độ ngang ngược của cậu hai. Cậu hai lấy trong tủ ra một chai rượu rồi uống cạn mấy ly. Cậu tiến về phía An Ninh rồi tựa đầu vào vai cô.
- Cậu biết không? Khi tôi bước chân vào Lưu gia, những hầu gái như chúng tôi đã phải ký một hợp đồng, điều khoản duy nhất trong hợp đồng chính là không được phép có tình cảm nam nữ với chủ nhân và phải phục vụ họ hết mình. Đã có lúc, tôi nghĩ rằng, tôi và cậu cứ như vậy, chỉ đơn giản ở bên nhau là quá đủ. Nhưng thật sự, mọi thứ tôi nghĩ chưa đủ, chưa hết. Tôi không thể trách cậu vì cậu là cậu chủ của tôi, tôi chỉ trách bản thân mình, vì tôi đã để bản thân chìm quá sâu...
Cậu không nói gì, cậu chỉ khẽ nắm lấy tay cô. Cậu muốn nói với cô lời xin lỗi nhưng cái tôi trong cậu quá lớn, nó không cho phép cậu nói ra. Cậu chọn cách im lặng, im lặng để nghe và nhận sự trừng phạt từ phía An Ninh. Cô nói quá đúng, cậu đã đi quá xa mà không hề nghĩ đến hậu quả. Chỉ tình yêu cậu dành cho cô thôi chưa đủ, cậu không thể chỉ bảo vệ cô bằng tình yêu của cậu, thế giới của cậu quá đáng sợ để cậu có thể đưa cô vào...
- Tôi nghĩ chúng ta nên dừng ở đây. – Cô lại gạt nước mắt một lần nữa.
- Em nói vậy là sao?- Cậu ngạc nhiên hỏi An Ninh.
An Ninh đứng dậy quay người lại cúi chào cậu hai rồi nói:
- Hôm nay cậu đã mệt rồi, cậu đi nghỉ sớm đi. Sáng mai tôi sẽ mang đồ ăn sáng cho cậu. – Nói rồi An Ninh bước ra khỏi phòng nhưng bị cậu hai giữ lại.
- Nói cho hết đã, em nói dừng ở đây nghĩa là sao?
An Ninh gạt tay cậu hai ra.
- Chúng ta nên chỉ dừng lại quan hệ chủ tớ nếu không muốn cả hai phải đi quá xa, giữa chúng ta nên có khoảng cách thì hơn. Váy, giày và trang sức tôi sẽ gửi trả lại cậu sau.
- Không được, em định đi đâu bây giờ? Có phải cô đến chỗ Thiên Thành không? Lúc nãy tôi thấy hắn nói sẽ đợi cô, có phải cô đến đấy không? – Cậu hét lớn vào mặt An Ninh.
- Tôi không đi đâu cả, tôi muốn nghỉ ngơi. Cậu đừng áp đặt suy nghĩ của cậu lên người khác, nó sẽ chỉ làm tôi thêm mệt mỏi mà thôi. – An Ninh cố giãy giụa để thoát khỏi vòng tay của cậu hai.
- Tôi không cho em đi đâu cả, tôi áp đặt cũng được, tôi ích kỷ cũng được, tôi xấu xa, độc đoán cũng không sao cả. Chỉ cần giữ được em lại, cho dù tôi có xấu xa, độc ác hơn tôi cũng sẽ làm...– Cậu khóa cửa lại rồi để chìa khóa vào trong túi áo.
- Cậu tính làm gì chứ? Cậu say quá rồi cậu hai ạ. Đừng đi quá giới hạn, hãy để tôi còn chút tôn trọng cậu.
- Em nghĩ anh sẽ làm gì?
Không cần nghe những lời mắng nhiếc hay nói nặng lời của An Ninh, cậu bế cô quẳng lên giường. An Ninh càng cố gắng chống cự, cậu càng giữ chặt. Cậu hôn lên cổ rồi từ từ ϲởí áօ khoác ngoài của cô ra.
- Cậu hai, tôi xin cậu, tôi xin cậu...
Cơn say đã làm cậu mất kiểm soát, cậu không còn nghe thấy gì hay nhìn thấy gì. Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: ‘AN NINH PHẢI LÀ CỦA CẬU’.
...
Trong ánh đèn mờ ảo, không gian bị bao trùm bởi sự nặng nề. Cậu hai đặt tay lên trán suy nghĩ về tất cả, cậu giơ hai tay lên trước mặt rồi nhìn chăm chú vào nó. Bàn tay đẹp đẽ của cậu đã làm gì, nó đã gây ra những gì, đầu óc cậu mụ mị đi, nó như đặc lại rồi bị lấp đầy bởi lòng đố kỵ ghen ghét.
Cậu bước xuống giường rồi lặng lẽ pha một ly sữa nóng. Cậu đặt nó trước cửa phòng An Ninh, người con gái mà mới chỉ mười phút trước cậu còn coi như một thứ mà cậu muốn chiếm hữu. Mở điện thoại, cậu nhắn một tin vào máy An Ninh, tiếng tin nhắn báo, cậu đã nghe thấy nó reo khe khẽ trong phòng, cậu chắc nó đã được gửi đến máy An Ninh rồi lặng lẽ trở về phòng mình.
Chiếc cặp tóc của cô rớt trên sàn, sợi dây chuyền, chiếc giày...Bằng chứng của những tội lỗi cậu đã gây ra...Cậu nhớ lại giọt nước mắt cam chịu của người con gái yếu ớt ấy, nó khiến cậu sợ và toát mồ hôi hột. Cậu ngồi sụp xuống nền đất lạnh, chính cậu còn cảm thấy ghê tởm bản thân mình, cậu biến thành một con quái vật, một lọ mực nhem nhuốc đang cố làm vấy bẩn tờ giấy trắng...Cậu tưởng tượng lại bàn tay mình...bàn tay cậu đã chạm vào da thịt cô...ghì chặt và cố ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ nó. Cậu chạm tay lên môi mình, đôi môi đã như muốn nuốt chửng lấy An Ninh...Cảm giác vẫn còn, cái cảm giác bất lực trước những giọt nước mắt ám ảnh...những giọt nước mắt của sự nhục nhã, bất lực, cam chịu. Cậu ghê tởm chính bản thân mình, một tên bệnh hoạn, một kẻ xấu xa đáng bị trừng phạt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc