Tôi cầu xin cậu, cậu út!- An Ninh, quản gia có việc muốn gặp cô.
An Ninh nhận lệnh liền tới ngay phòng quản gia, bà đang ngồi bên mép giường, trên tay là một lá thư đã nhàu nát.
- An Ninh, con lại đây.
An Ninh ngồi xuống, cô đoán chắc có chuyện chẳng lành, vẻ mặt của quản gia càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
- Hãy bình tĩnh nghe ta nói nhé!
An Ninh hết sức bình tĩnh khi thấy bà quản gia cầm tay cô.
- Mẹ con...mẹ con đã qua đời sáng nay.
- Bà nói gì ạ? Mẹ con, mẹ con làm sao?
- Suốt những năm con ở đây, ta đã cho người hàng tháng tới giúp gia đình con, đưa mẹ con vào viện, mong sẽ duy trì được sự sống. Nhưng...
Nước mắt An Ninh bắt đầu rơi xuống, người mẹ hàng đêm vẫn về trong giấc mơ của cô giờ đã không còn. Nỗi nhớ mong mỏi được gặp bà, được nhìn thấy, đặt bàn tay mình lên bàn tay bại liệt khô khao của bà giờ đã không còn. Cô nhận lấy lá thư từ tay quản gia, lá thư viết vội bị nhòe đi vì nước mắt...Từng dòng chữ đơn giản của người cha ít học càng làm cô thấy đau đớn hơn.
“An Ninh của cha!
Con có khỏe không? Hãy tha thứ cho người cha tội lỗi này nhé, cha xin lỗi vì đã sinh ra con trong một gia đình nghèo như thế, cha xin lỗi vì chưa thể làm gì cho con. Cha ít học, cha không có tiền, cha không thể cho con cuộc sống tốt đẹp. Cha xin lỗi con vì điều đó. Nhưng cha yêu con bằng cả tấm lòng mình, cha không thể đem lại cho con hạnh phúc như những người cha khác. Nhưng con hãy biết rằng cha luôn yêu con bằng cả trái tim mình. Nếu được sinh ra một lần nữa, cha hứa là sẽ không để con phải khổ như vậy. Chúc mừng sinh nhật con gái của cha, cha yêu con rất nhiều.”
Lá thư khép lại bằng dòng nước mắt tuôn rơi của An Ninh. Trong phong bì là một chiếc lắc tay xinh xắn.
- Lá thư đươc chuyển đến đây năm ngoái, vào đúng sinh nhật của con.
- Vậy sao người không đưa nó cho con?
- Vì quy định là quy định.
- Sao người lại làm như thế? Người có biết là con đã nhớ cha mẹ con thế nào không? Từ giờ con không thể nhìn thấy mẹ con nữa rồi...người biết không?
- Ta biết, nhưng con thử nghĩ xem nếu ta đưa nó cho con một năm về trước, liệu con sẽ bỏ trốn hay tiếp tục ở lại đây?
An Ninh quỳ xuống trước mặt bà quản gia.
- Con xin người, xin người hãy cho con về thăm nhà...
- Không được, cố gắng đợi đi, khi con đủ mười tám tuổi con sẽ được về thăm nhà.
- Con xin người, dù chỉ được gặp vài phút, vài giây hay đứng từ xa nhìn thôi cũng được...Con cầu xin người.
Bà quản gia ôm An Ninh vào lòng, cô là cô bé bà yêu thương nhất. Không bao giờ cô bé che giấu được cảm xúc của mình, mọi thứ đều được thể hiện qua đôi mắt tuyệt đẹp ấy...
- Ngoan nào An Ninh, ta cũng rất muốn cho con về, sở dĩ ta nói cho con để con nhớ được ngày giỗ của mẹ, con hãy cố gắng, chỉ hai tháng nữa là tới sinh nhật mười tám tuổi của con, đến lúc ấy, ta sẽ đưa con về gặp họ được không?
Cô lắc đầu, dụi vào lòng quản gia khóc nức nở. Còn gì đau đớn hơn khi không được về dự đám tang mẹ. Còn gì đau đớn hơn khi không được ở bên gia đình lúc mẹ mất...Tất cả như mờ dần đi, cô buông tay quản gia ra rồi vụt chạy...
Cộc...cộc...cộc...
- Vào đi...
An Ninh đẩy cửa bước vào phòng cậu út. Cậu đang ngồi trên ghế. Cô đến bên cạnh cậu rồi quỳ xuống.
- Tôi xin cậu, cậu út...Tôi biết tôi đã khiến cậu thất vọng, tôi xin lỗi, tôi ngàn lần, vạn lần xin lỗi cậu. Tôi xin cậu hãy giúp tôi, giờ chỉ có cậu mới có thể giúp tôi...
- Có chuyện gì vậy An Ninh, đừng khóc nữa...– Cậu út hoảng hốt.
- Tôi cần về nhà, tôi cần về nhà...Tôi xin cậu, tôi cúi lạy cậu, xin cậu hãy giúp tôi, mẹ tôi qua đời rồi, tôi phải về thăm cha tôi...Tôi phải về với mẹ tôi...dù chỉ vài phút thôi cũng được, xin cậu, lạy cậu, mong cậu hãy giúp tôi...
An Ninh cúi đầu lạy cậu út, cậu hốt hoảng đỡ An Ninh dậy.
- Bình tĩnh lại đi An Ninh...Tôi sẽ đưa cô về mà...Bình tĩnh lại đi...được không.?
An Ninh không khóc nữa, cô nhìn cậu út với vẻ biết ơn.
Cậu rút điện thoại ra gọi cho tài xế.
- Chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đi hóng gió, không cần gọi vệ sĩ đâu, tôi muốn ra ngoài một mình.
Cậu lại chỗ An Ninh và ngồi xuống trước mặt cô.
- Được rồi, đừng khóc nữa. Để tôi đưa cô đi. – Cậu nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má An Ninh.
An Ninh trở về nhà, cánh cổng đơn sơ hoang tàn hiện ra trước mắt...Chiếc đèn Ⱡồ₦g màu trắng đang treo trước cửa.
- Mẹ...– An Ninh khóc lớn hơn, cô sẽ chỉ đứng từ khoảng cách này mà nhìn về phía ngôi nhà nhỏ thân thuộc.
- Mẹ ơi...mẹ ơi...
An Ninh nhớ lại những ngày mẹ còn sống, những ngày mẹ còn đi lại được, những ngày mẹ bồng cô trên tay rồi những ngày mẹ dắt cô tới trường học...Nhớ những giọt nước mắt cũng như những nụ cười của mẹ...Nhớ cả ánh mắt lần cuối mẹ nhìn cô trước khi cô tới nhà họ Lưu...
- Mẹ hãy ra đi thanh thản nhé. Con xin lỗi vì không thể ở bên chăm sóc, phụng dưỡng mẹ. Con bất hiếu.
Cô quỳ xuống lạy hướng về ngôi nhà...
Cậu út nhìn cô, cậu nhớ lại lúc mẹ cậu mất. Cậu cũng bất lực như An Ninh lúc này, không thể làm gì hơn. Cậu vỗ nhẹ vào vai An Ninh:
- Tôi hiểu cảm giác của cô lúc này. Nhưng nhìn thấy cô như vậy, chắc chắn mẹ cô sẽ càng đau lòng hơn...nên...
An Ninh đứng dậy, cô đi về phía cánh đồng, lúa đang kỳ trổ đòng xanh mượt. Gió lao xao đưa hương thơm man mát của hoa cỏ. Cậu út đi theo đằng sau cô một cách lặng lẽ. Cậu biết lúc này cô cần yên tĩnh.
Một thoáng gió thoảng qua khiến mái tóc cô tung bay, giờ cậu mới nhìn kỹ gương mặt cô. Cô không xinh đẹp, sắc sảo, nhưng gương mặt và tâm hồn cô dường như hòa làm một, mọi thứ luôn được thể hiện rõ nét qua đôi mắt đượm buồn ấy.
- Cậu út, chúng ta về thôi. Tôi không muốn bị mắng đâu. – Cô gạt dòng nước mắt vẫn đang chảy dài trên má.
- Cô có muốn về qua nhà không? Chắc cô phải nhớ họ lắm...
An Ninh lắc đầu.
- Không, tôi chỉ cần nhìn thấy cả nhà như vậy là được. Nếu gặp gia đình, tôi sợ mình sẽ không thể rời xa được.
Cậu út dần đã hiểu hơn về cô. Có lẽ những gì cậu nhìn thấy đều là hiểu nhầm. Một cô gái chân thật, không bao giờ che giấu cảm xúc của mình. Một cô gái không lấy nước mắt để mong được cảm thông. Cô chọn cách im lặng, chọn cách một mình để không ai phát hiện ra cô đau như thế nào. Cô lặng lẽ đi phía trước, nước mắt vẫn rơi nhưng cô cắn chặt môi để không khóc thành tiếng, nhưng cậu út hiểu tất cả, cậu hiểu cô đau đến mức nào, nó như muốn xé nát mọi thứ, như ngàn mũi dao găm sâu vào tim.
Trên xe, cô quay mặt ra phía cửa, nước mắt vẫn tiếp tục rơi, rơi rồi bay theo gió. Làn gió nhẹ thoảng qua đôi mắt cay sè...
- Cô cứ khóc đi, đường về nhà còn dài, tôi sẽ đi thật chậm, vì vậy cô không phải lo đâu...
An Ninh không trả lời, cô tựa đầu lên thành cửa sổ. Cuộc đời thật bất công, sao lại bắt nhà cô nghèo như thế, cái nghèo chia lìa gia đình cô, cái nghèo khiến cô phải làm hầu gái phục vụ người ta, không cho cô gặp người thân, có nhà mà không thể về...Cô hận cái nghèo, cô hận nó đến tận xương tận tủy. Sao cuộc đời lại cho cô toàn những bất hạnh như vậy!
Cậu út dừng xe trước cửa, bà chủ và quản gia đang đứng ở cửa đợi sẵn.
- Thiên Thành, con và An Ninh vừa đi đâu về vậy?
- Con chỉ đi hóng gió một lúc thôi.
- Vậy sao? Ta lại không nghĩ thế.
- Mẹ nói gì vậy? Mẹ không tin con sao?
- An Ninh, tôi hỏi cô, cô vừa đi đâu với Thiên Thành về?
An Ninh không giấu giếm, cô nói thật với bà chủ.
- Mong bà chủ thứ lỗi, tôi biết phải hơn hai tháng nữa mới đến ngày tôi được trở về thăm nhà. Nhưng mong bà hiểu cho, mẹ tôi...
- Không cần giải thích gì hết. – Bà cắt lời An Ninh. – Đó là quy định, mà quy định đặt ra để mọi người tuân thủ. Nếu cô nói với ta, ta có thể châm trước cho cô về thăm nhà. Nhưng cô lại nói với Thiên Thành, để nó nói dối ta. Điều này có thể tha thứ được sao?
- Mẹ...– Cậu út định nói gì đó, nhưng đã bị bà chủ chặn lại.
- Nếu con xen vào việc này, mẹ sẽ lập tức đuổi việc cô ta.
Cậu út không nói gì nữa, cậu đành im lặng.
- Từ ngày mai, cô không cần tới hầu hạ Thiên Thành nữa, cô sẽ tới khu bếp làm phụ bếp một tháng, và tháng này cắt toàn bộ lương của cô.
Nói rồi bà chủ quay ngoắt đi, có vẻ bà rất giận. Cũng phải thôi, đứa con trai yêu quý của bà vì một cô hầu gái mà nói dối bà, có người mẹ nào chấp nhận được chứ. An Ninh cúi đầu chịu hình phạt, gập người chào bà chủ trước khi bà đi khuất.
Một ngày làm việc mới ở một môi trường mới, An Ninh phải dậy sớm hơn mọi lần, vì đã quen với việc thức khuya dậy sớm nên cô cảm thấy khá ổn.
- Chào mọi người, tôi là An Ninh, mong mọi người giúp đỡ. – An Ninh cung kính chào tất cả mọi người có mặt trong bếp...
Một vài người bâng quơ nhìn rồi cúi đầu chào lại, nhưng cũng có một số người nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
- Em là An Ninh hả? – Một chị niềm nở chào hỏi cô.
- Dạ vâng ạ.
- Chị đã nghe quản gia nói chuyện, chị là quản lý bếp, cứ gọi chị là chị Thanh là được.
- Em chào chị ạ.
- Nào, đi theo chị, chị sẽ chỉ cho em những việc em phải làm.
An Ninh ngoan ngoãn đi theo chị Thanh. Công việc cũng không có gì nặng nhọc lắm, chủ yếu chỉ là lau dọn sàn nhà, bát đĩa, sơ chế rau củ...Hầu như toàn việc nhẹ nhàng.
Mọi người đã đi ăn trưa, chỉ còn An Ninh ở lại bếp, cô cố gắng dọn dẹp cho xong đống bát đĩa thật nhanh.
- An Ninh! – Cậu út đứng sau cánh cửa phòng bếp gọi An Ninh.
- Có chuyện gì vậy cậu út, cậu không được phép xuống đây đâu. – An Ninh ngạc nhiên.
- Có...có cần tôi giúp gì không?
An Ninh lắc đầu:
- Không...không...đây là công việc của đầy tớ chúng tôi, cậu đừng lo, tôi không sao đâu.
- Tôi...xin lỗi nhé. Muốn giúp cô mà thành ra hại cô thế này...
- Không có gì đâu, chỉ là những việc nhẹ nhàng thôi mà, dù sao tôi cũng thấy được gia đình tôi vẫn sống tốt là đủ rồi. Chút công việc thế này có đáng gì đâu.
- Cô sắp xong việc chưa? Bao giờ được nghỉ thế?
- Rửa xong đống bát đĩa này là tôi có thể nghỉ rồi.
- Vậy khi nào xong thì qua phòng tôi một chút nhé.
- Dạ...
- Cứ qua đi, chỉ là...muốn nhờ cô chuốt 乃út chì thôi mà. – Cậu út kiếm cớ.
- Vâng, khi nào xong việc tôi sẽ qua.
- Vậy tôi về trước nhé, bye. – Cậu út cười vẫy tay chào tạm biệt An Ninh trước khi trở về phòng mình.
An Ninh vẫy tay theo trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người lúc này đã đi ăn về. Từ trước đến nay, cậu út nổi tiếng là khó tính và lạnh lùng, cậu luôn xa lạ, lãnh đạm với những việc xảy ra xung quanh mình. Nhưng giờ đây, khi cô hầu gái An Ninh mới chỉ phục vụ cậu được một tháng, con người cậu thay đổi.
Khi An Ninh đã dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, đồng hồ cũng đã 7 giờ tối, chắc tầm này cậu út đã dùng bữa xong. Giữ đúng lời hứa, cô định tới phòng cậu út nhưng bị một chị làm cùng gọi lại.
- An Ninh...– Chị này đỏng đảnh tiến lại gần phía An Ninh.
- Chị chưa về ạ? Có chuyện gì vậy?
- Cô có thể giúp tôi cất chỗ thực phẩm kia vào kho được không? Người chuyên làm việc đó nghỉ ốm mà tôi thì còn quá nhiều việc.
- Vâng, có gì đâu chị. – An Ninh vui vẻ giúp chị.
An Ninh tới khu nhà kho, đống thực phẩm đó không phải ít, nếu không muốn nói là rất nhiều. Vì có hẹn với cậu út nên cô cố gắng làm thật nhanh...Từng bao tải khoai, bắp cải, hành tây...được cô bê vào kho...một lúc sau cô thấm mệt, không ngờ lại nặng như thế, cô ngồi sụp xuống thở hổn hển...mồ hôi túa ra. Đã 8 giờ 30, cuối cùng thì cũng đã xong, đống đồ đã được để gọn vào kho.
Cộc...cộc...cộc...
- Cậu út, tôi An Ninh đây ạ.
- Vào đi.
An Ninh bước vào, cậu đang làm việc.
- Cô ngồi xuống đây đi.
Cậu út kéo ghế cho An Ninh, đặt trước mặt cô một miếng bánh ngọt và một ly sôcôla nóng.
- Ăn đi, tôi chuẩn bị cho cô đấy, tôi không biết cô thích vị nào, nhưng hầu hết con gái thích sôcôla và dâu nên tôi chọn cho cô miếng bánh này.
An Ninh mỉn cười, cô cảm ơn cậu út.
Cô vừa chuốt 乃út chì vừa thưởng thức tách sôcôla nóng.
- Có mệt lắm không? Trông cô có vẻ mệt.
- Không, tôi không sao, chắc tại lâu rồi không làm nhiều nên thấy hơi mỏi tay thôi.
- Vậy sao?
Cậu út lấy con dao và chiếc 乃út trên tay An Ninh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô rồi massage chúng...
- Làm như vậy sẽ khiến tay không mỏi nữa, khi tôi viết kịch bản nhiều, tôi cũng hay bị đau tay nên vẫn làm như vậy.
An Ninh rụt tay lại, cô không quen việc quá thân mật với người khác như vậy, nhất là giữa cô và cậu út còn một ranh giới quá lớn giữa chủ và tớ...
- Cậu út...nếu không có chuyện gì...thì tôi xin phép về nghỉ ngơi trước, hôm nay tôi hơi mệt...– An Ninh ấp úng.
Không để cậu út kịp trả lời, An Ninh vội ra khỏi phòng...Nhưng vừa mở cửa ra, An Ninh lại rụt đầu vào. Cô hốt hoảng gọi cậu út:
- Cậu...cậu út...cậu...út...
- Có chuyện gì thế?
- Bà chủ...bà chủ đang ở ngoài...bà chủ sắp đi tới... – An Ninh cuống cuồng.
- Sao phải sợ chứ, chúng ta có làm gì đâu...
- Không được, không được...Hiện tôi không phải hầu gái của cậu...Tôi mà ở đây là trái với quy định...Không thể gặp bà chủ...– An Ninh chạy tới chạy lui tìm chỗ trốn. Nhưng giữa căn phòng quá đỗi đơn sơ này chẳng có đến một chỗ cho cô náu thân...Lướt qua một lượt, chỉ có chiếc tủ quần áo là rộng rãi nhất...An Ninh vội chui vào tủ...
- Cô làm gì thế?
- Cậu út...mau đóng tủ vào, tuyệt đối không thể để bà chủ thấy, không tôi sẽ bị đuổi việc mất...
Dường như cậu út đã hiểu ra vấn đề, cậu vội đóng cửa tủ trước khi bà chủ bước vào
- Thiên Thành...mẹ vào được không?
Cậu út hốt hoảng vội chạy lại ghế sofa và bật ti vi lên.
- Vâng, mẹ vào đi.
Bà chủ bước vào, theo sau bà là một loạt kẻ hầu, người hạ, chuyên gia trang phục...
- Có chuyện gì vậy mẹ?
- À, ngày mai có buổi họp mặt, mẹ muốn con đi cùng nên hôm nay muốn nhờ con một chút...
- Con không đi đâu, con chưa đi dự họp mặt bao giờ.
- Con phải đi, mọi lần anh hai con đi nhưng nó đang ở Ma Cao rồi, hơn nữa, có vài người bạn của mẹ muốn giới thiệu con của họ với con.
- Mẹ à, con không thích.
- Thiên Thành, con không nghe lời mẹ sao?
- Không, mai...mai con bận lắm...hơn nữa, con còn làm đồ án tốt nghiệp nữa.
- Buổi họp mặt không tốn nhiều thời gian của con đâu.
Chợt nhớ ra An Ninh đang bị giam trong tủ, mà cứ co kéo với mẹ như vậy thì không biết đến bao giờ mẹ mới chịu đi. Cậu út đành chấp nhận cho người thợ may đo quần áo.
- Vậy đây, mẹ muốn làm gì thì làm.
Bà chủ có vẻ hài lòng. Trong số ba người con trai, cậu út là người ngoan ngoãn nhất cũng là người hiểu biết và điển trai nhất.
- Thưa bà, các số đo của cậu nhà đúng là quá chuẩn, bà có cậu con trai đúng là hoàn mỹ, đẹp trai, cao ráo, dáng chuẩn lại còn tài giỏi.
Bà chủ có vẻ tự hào về lời khen nịnh của ông thợ may, bước đến chỉnh lại quần áo cho cậu, bà ướm vài bộ rồi chọn lựa thật kỹ để chọn ra bộ bà ưng ý nhất. Phải mất gần một tiếng đồng hồ thì việc chọn lựa trang phục mới xong.
- Vậy mai mẹ đợi con ngoài sảnh lúc 11 giờ 30 nhé. Nghỉ sớm đi. – Bà ôm tạm biệt cậu út trước khi đi ra.
Đóng cửa lại, cậu út vội vàng mở tủ quần áo, An Ninh đã ngủ từ bao giờ. Nom cô ngủ ngon như một đứa nhỏ đang được ngủ trên chiếc giường êm ái. Cậu út ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ vuốt những sợi tóc vương trên gương mặt xinh xắn ấy.
- Chắc cô mệt lắm!
Cậu bế cô lại giường và đắp chăn lên cho cô. Cô vẫn say ngủ, gương mặt trông thật hạnh phúc. Thật khác với cậu, lúc ngủ đối với cậu là địa ngục, nó như một đoạn băng tua đi tua lại trong đầu cậu những hình ảnh đáng sợ. Cậu đặt hai tay lên giường ngồi ngắm An Ninh, đối với cô, giây phút được nằm trong chiếc chăn ấm kia sao lại hạnh phúc đến thế!