Cô có đôi mắt giống mẹ lắm.Sáng sớm, An Ninh tới phòng cậu hai sớm hơn mọi ngày định dọn dẹp nốt trước khi cậu thức dậy. Nhưng mọi thứ đã gọn gàng, cõ lẽ cậu hai đã dọn tối hôm qua.
- Tôi biết kiểu gì cô cũng sẽ tới dọn sớm mà.
An Ninh cúi đầu, chợt thoáng cô nhìn thấy tay cậu hai có vài vết cắt, chắc do trong lúc dọn đống chai rượu vỡ.
- Cậu chủ, tay cậu bị thương rồi...– An Ninh hốt hoảng.
- Không sao đâu.
- Phải băng lại chứ, nếu bà chủ mà nhìn thấy thì tôi sẽ bị mắng đó, nên khi ra ngoài, cậu nhớ cho tay vào túi áo nhé. – An Ninh cười lém lỉnh.
- Biết rồi. – Cậu chủ cười lớn.
- Bàn tay cậu hai thật đẹp đấy. – An Ninh vừa băng vết thương cho cậu hai vừa nói. -Taycậu vừa thon vừa dài, lại còn trắng mịn nữa...Tôi ghen tị với cậu...
Bất chợt, cậu nắm lấy tay An Ninh.
- An Ninh này.
- Dạ, cậu chủ có gì sai bảo? – An Ninh rụt tay lại.
- Hãy chăm sóc Thiên Thành nhé.
An Ninh ngạc nhiên, cô mở to mắt nhìn cậu hai.
- Chỉ nửa tháng thôi mà, dù sao cũng là người trong gia đình.
Cậu ghì chặt vai An Ninh rồi nói:
- Nhưng không được bỏ mặc tôi đâu đấy, đừng quá quan tâm đến Thiên Thành mà bỏ mặc tôi...
An Ninh cười mỉm:
- Cậu hai yên tâm, An Ninh vẫn sẽ đứng trước cửa phòng cậu khi cậu thức dậy, và sẽ có mặt ngay khi cậu cần mà.
Cậu hai yên tâm bỏ An Ninh ra...nhưng dường như quên điều gì đó:
- Vì Thiên Thành dậy sớm hơn tôi...nên từ giờ...mỗi sáng cô phải tới đánh thức tôi dậy trước khi tới phòng của Thành. Tôi muốn là người nhìn thấy cô đầu tiên.
An Ninh gật đầu. Mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp. Chưa ai biết được nửa tháng tới sẽ có chuyện gì xảy ra...Bánh xe số phận vẫn quay, nó quay nhanh hay chậm, rẽ trái hay phải đều dựa theo tình cảm của mỗi người...
Cậu hai không còn đưa các cô gái về nhà vào buổi tối nữa, và cậu cũng không hề gọi hầu hạ sau 8 giờ, cậu muốn An Ninh đi ngủ sớm để có sức khỏe tốt vào sáng hôm sau.
6 giờ sáng.
Chỉ còn nửa tiếng nữa là phải đứng đợi trước cửa phòng cậu út...An Ninh vội vã chạy qua phòng cậu hai. Mọi thứ vẫn tối om...đơn giản vì cậu hai kéo rèm cửa khi ngủ. An Ninh vội kéo rèm lên, cậu hai vẫn không cựa mình, cậu ngủ quá say. Có lẽ cậu đã quen với việc dậy muộn, nên giờ cậu vẫn còn rất say sưa...
- Cậu hai, dậy thôi nào...
An Ninh lay lay cậu hai nhưng cậu không phản ứng. An Ninh lay mạnh hơn, mắt cậu vẫn nhắm nghiền. Cô biết cậu đã tỉnh và đang muốn kéo dài thời gian...
- Nếu cậu không dậy, tôi sẽ qua phòng cậu út ngay bây giờ đó.
Lập tức, cậu hai bật dậy.
- Thôi thôi, tôi dậy đây, tôi dậy rồi.
An Ninh gật đầu có vẻ hài lòng.
- Vậy giờ tôi qua phòng cậu út, sau khi thay ga giường và mang đồ ăn cho cậu út, tôi sẽ về và giúp cậu chuẩn bị trang phục, hôm nay cậu có hẹn với bạn vào lúc 9 giờ 30 đó.
Cậu hai gật gật rồi xua xua tay ý bảo An Ninh đi qua phòng cậu út. Nhưng bất chợt, cậu kéo mạnh tay An Ninh níu lại như không muốn cho An Ninh đi.
- Vừa mở mắt ra đã thấy An Ninh rồi...thật là thích...một ngày tốt đẹp sắp bắt đầu đây...
An Ninh rút tay ra khỏi tay cậu hai, cô cảm thấy ngại với cách cậu hai thể hiện tình cảm...dù thế nào đi chăng nữa cô và cậu hai cũng là quan hệ chủ tớ...thân mật quá dễ khiến người khác dị nghị, mà An Ninh hoàn toàn không muốn vậy.
Thiên Bảo nhìn An Ninh nhẹ nhàng bước ra cửa, cái dáng hình mà chẳng biết từ khi nào đã trở nên quá quen thuộc với cậu. Đôi mắt tuyệt vời ấy, ba ngày ở Hongkong là ba ngày cậu không thể ngủ ngon. Không rõ cậu bị đôi mắt biết nói ấy hớp hồn từ khi nào! Từ khi cô nhìn cậu với đôi mắt vô hồn hay oán hận, sợ sệt hay lãnh đạm, thẹn thùng hay tức giận? Từng sự biểu cảm của đôi mắt, sự rung động của hàng mi cũng như ngấn lệ đọng trên khóe mắt rồi lăn dài trên má, tất cả đều in rõ trong tâm trí cậu. Đúng như Thiên Minh nói, đôi mắt đó làm hầu gái thật là quá uổng phí.
6 giờ 30, An Ninh đứng đợi trước cửa phòng cậu út...7 giờ 30 vẫn không thấy cậu ra mở cửa. Một chị quản lý đi ngang qua và cho An Ninh biết, cậu út đã ra ngoài từ sáng sớm và nhờ chị dặn lại với An Ninh cứ để lọ hoa đồng tiền và cốc sữa trên bàn.
An Ninh mở cửa bước vào phòng, sau khi thay ga giường và dọn dẹp căn phòng, cô đặt lọ hoa và cốc sữa lên bàn làm việc của cậu út. Cô ngỡ ngàng khi nhìn thấy chiếc 乃út chì và con dao gọt, nó vẫn ở nguyên vị trí hôm An Ninh ngồi đó, chiếc 乃út vẫn còn đang chuốt dở và con dao thì vẫn chưa dược gấp gọn, chiếc ghế cô ngồi vẫn còn đó, mọi thứ vẫn nguyên chỗ cũ như hôm An Ninh ngồi ở đó.
Tiếng mở cửa khiến An Ninh giật mình, là cậu út.
- Cô tới rồi à?- Cậu út mở lời trước.
An Ninh kính cẩn chào cậu út:
- Cậu út mới về, tôi đã để hoa và sữa trên bàn cậu rồi ạ.
- Cảm ơn nhé...
Cậu út cầm ly sữa uống một hơi gần cạn, nhưng do uống quá nhanh khiến cậubị sặc.
- Cậu út cẩn thận...
Cô vỗ nhẹ lên lưng cậu để cậu cảm thấy dễ chịu hơn.
- Chắc anh Bảo thích cô lắm nhỉ!
An Ninh ngạc nhiên trước cậu hỏi của cậu út:
- Cậu nói sao ạ?
- Anh hai thật may mắn khi có cô là hầu gái...
- Huệ Ân cũng là một người rất chu đáo...Cô ấy cũng rất giỏi...Nếu cậu cần gì cứ việc nói với cô ấy.
Cậu út cười nhạt, cậu từ từ uống cạn ly sữa rồi nói tiếp:
- Mọi thứ thật lạ, mỗi khi nhìn thấy cô, tôi lại không muốn để cô đi, mặc dù biết rằng cô không phải hầu gái của tôi...Trong đầu dặn rằng mình không được nhìn cô, nhưng rồi lại không đừng được...Tôi không hiểu vì sao mình lại thế...Tôi không hiểu nổi bản thân mình.
- Có phải...vì...tôi có đôi mắt giống mẹ cậu không? – An Ninh dè chừng hỏi.
Cậu út ngồi khá xa An Ninh như muốn giữ một khoảng cách nào đó, một khoảng cách khiến cô cảm thấy an toàn và có thể yên tâm nghe cậu kể chuyện.
- Chắc qua anh hai cô cũng biết...tôi không phải con ruột của gia đình này...
An Ninh gật đầu.
- Mẹ tôi là gái điếm. Nhưng không vì thế mà tôi ghét bà. Bà là một người dịu dàng, giỏi giang. Vì hoàn cảnh đưa đẩy nên bà mới phải làm cái nghề đó. Cô có đôi mắt rất giống bà nên khi nhìn cô, tôi cảm thấy như bà đang bên cạnh tôi. Cuộc sống của hai mẹ con vốn vẫn tốt đẹp, nhưng khi tôi lên bốn tuổi, bà đưa về một người đàn ông và bắt tôi kêu là cha. Một đứa trẻ bốn tuổi không thể hiểu mọi thứ, tôi ngoan ngoãn nghe lời gọi người ấy là cha. Nhưng chẳng có gì tốt khi có một người cha như thế. Mẹ con tôi càn chật vật hơn khi người cha đó chỉ biết rượu chè. Càng ngày trông mẹ càng tiều tụy, gầy guộc và ốm yếu.
Nói đến đây giọng cậu út như nghẹn lại, nỗi đau như ùa về trong từng câu nói. Cô có thể cảm nhận được những rung động trong tâm trí cậu út, bàn tay cậu đan vào nhau, nắm chặt, run rẩy...
- Vào ngày sinh nhật của mình, tôi từ nhà hàng xóm trở về và thấy mẹ tôi nằm trên sàn, máu từ người mẹ chảy ra rất nhiều, mẹ đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt như muốn nhìn thấy tôi lần cuối...
Đôi môi cậu bắt đầu run lên, cậu đưa ngón tay cái lên chạm vào môi. Mắt cậu mở to một cách vô hồn...An Ninh vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu, lạnh ngắt...
- Không sao đâu, có tôi ở đây rồi...
- Người đàn ông đó Gi*t mẹ, hắn ςướק hết số tiền dành dụm của mẹ và Gi*t mẹ...Tôi ngồi đấy nhìn mẹ, tôi không thể làm gì...Tôi không thể làm gì để cứu mẹ...
Cậu bật khóc, sợ hãi tột cùng...Cậu gục xuống dưới ghế...An Ninh nâng cậu dậy, đỡ cậu ngồi xuống giường. Giờ cô có thể hiểu được phần nào tính cách của cậu, nỗi ám ảnh về cái ૮ɦếƭ của mẹ với một cậu bé bốn tuổi đã ăn sâu vào máu và tổn thương sâu sắc tâm hồn trẻ thơ của cậu. Và nó mặc định trong đầu cậu ý nghĩ luôn phải đề phòng và dè chừng với tất cả mọi thứ, tất cả mọi người. Cậu sợ bóng tối vì nó làm cậu nhớ đến cái đêm mẹ cậu bị Gi*t, cậu không dám ngủ sâu vì nó sẽ khiến cậu rơi vào ảo giác của nỗi ám ảnh...Cậu thích cái gì đơn giản vì càng đơn giản, đơn thuần bao nhiêu thì càng vô hại bấy nhiêu. Cậu tạo cho mình vỏ bọc an toàn và cô độc để tránh xa nỗi ám ảnh. Cho tới khi bà chủ đưa cậu ra khỏi quá khứ và mang đến cho cậu một tương lai mới, cậu coi bà như một bà tiên, một vị cứu tinh đem lại cho cậu mọi thứ cậu cần. Cậu sùng bái bà, cậu nghe theo tất cả những gì bà sắp đặt cho cậu vì tin tưởng chúng đều khiến cậu an toàn và tránh xa nỗi đau, coi đó như một sự trả ơn đối với người đã cứu cuộc đời cậu.
An Ninh vỗ nhẹ lên lưng cậu, giúp cậu yên lòng và ngủ thi*p đi, mi mắt vẫn còn vương lệ...Hẳn cậu đã rất nhớ mẹ trong suốt những năm qua. Bà chủ luôn cho cậu cái tốt nhất, nhưng bà không thể chữa lành vết thương đã hằn sâu trong tâm trí cậu.
An Ninh đóng nhẹ cánh cửa, đồng hồ đã điểm 9 giờ, nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn của cậu hai, cô vội vàng trở về, tự nhủ rằng cậu hai sẽ rất giận.
Nhưng khi cô về tới nơi, cậu hai vẫn đang ngủ, cô ngán ngẩm gọi cậu hai dậy.
- Cậu hai dậy đi nào...dậy nào...
Cô lôi chăn cậu hai ra, mong rằng cậu có thể dậy được. Đột nhiên cậu kéo mạnh chăn khiến cô ngã vào lòng cậu.
- Haha, cuối cùng cũng bắt được rồi...– Cậu cười gian xảo.
- Cậu hai, thả tôi ra, tôi không có thời gian để đùa đâu...
Cậu hai vờ như không nghe thấy lời của An Ninh, cậu ghì chặt cô vào lòng.
- Cậu chủ...thả tôi ra...thả tôi ra...
Cậu chủ thả An Ninh ra...Cô chỉnh lại y phục rồi quay lưng đi mất...Nhưng cậu út đứng đó khiến cô giật mình, cậu đã thấy tất cả...Cậu nhìn cô một cách vô hồn.
- Cô để quên điện thoại. – Cậu đặt chiếc điện thoại lên bàn, cúi chào cậu hai rồi đi ra khỏi phòng.
An Ninh cầm điện thoại chạy theo cậu út.
- Cậu út...cậu út...
Cậu út đứng lại, cậu quay lại nhìn An Ninh.
- Cậu đừng hiểu nhầm.
- Tôi không hiểu nhầm gì cả đâu.
An Ninh có thể cảm nhận được những gì cậu út đang nghĩ. An Ninh không có gì nổi bật ngoài đôi mắt, cô có thể thấu hiểu nỗi đau của người khác khi họ nhìn vào mắt cô. Con người cậu út khá đơn giản, mọi thứ luôn được bộc lộ hết ra ngoài. Cậu nói không nghĩ gì nhưng chắc chắn trong đầu cậu lại nghĩ ngược lại...
- Xin cậu đừng nghĩ theo kiểu đó, giữa tôi và cậu hai không hề có gì vượt qua giới hạn chủ tớ cả...
- Tôi đã bảo là tôi không nghĩ gì rồi, tôi chưa nhìn thấy gì cả. – Cậu nói lớn.
An Ninh giật mình, ánh mắt cậu phút chốc thay đổi, sự thất vọng hiện rõ trong đôi mắt...Cậu coi những gì mình nhìn thấy giống như sự phản bội. Một người đem tâm tư của mình kể hết cho một người bạn, nhưng rồi lại nhìn người bạn ấy tay trong tay với người khác chỉ vài phút sau đó...Nó giống như một sự trơ trẽn.
- Vậy coi như cậu chưa nhìn thấy gì...và mong cậu đừng bao giờ hiểu theo chiều hướng mà cậu suy nghĩ nhé...
Không nói không rằng, cậu quay mặt đi thẳng về phòng.
An Ninh biết mình đã làm cậu thất vọng, mọi chuyện sẽ không tệ đến thế nếu không có kiểu đùa quá trớn của cậu hai. Cô trở về phòng cậu hai, cậu đã tắm xong, đang ngồi trên giường chờ An Ninh.
- Nó sao rồi, có tức điên lên chửi bới ỏm tỏi không?
- Cậu hai, mong cậu từ nay không đùa kiểu quá trớn như vậy nữa, dù sao tôi cũng là phận đầy tớ, nếu có ai nhìn thấy sẽ không hay...
Cậu nhếch mép cười, mắt quắc lên:
- Nói thẳng ra là cô không muốn Thiên Thành nhìn thấy, cô sợ nó sẽ hiểu nhầm đúng không?
- Không chỉ riêng mình cậu út, mà còn là tất cả mọi người.
- Không phải biện hộ đâu...– Cậu chặn ngang câu nói của An Ninh. – Nếu cô thích nó thì cứ nói thẳng, nhìn cái kiểu chạy theo giải thích đó là tôi biết mà, đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên để cô tiếp xúc với nó.
- Cậu hai, cậu nói gì vậy?
- Tôi nói thật. Cái hôm chọn hầu gái, vốn tôi đã định chọn Huệ Ân, nhưng vì Thiên Thành luôn nhìn cô từ đầu đến cuối, vì tôi biết Thiên Thành muốn có được cô nên tôi mới chọn cô...
Cảm giác bị xem như một món hàng thật là nhục nhã, An Ninh phẫn nộ nói:
- Xin cậu hãy rút lại những gì mình đã nói. Dù tôi là người hầu kẻ hạ của cậu, cậu sai bảo gì tôi cũng sẽ làm. Nhưng việc cậu nói và coi như một món đồ để cậu trêu tức cậu út...
- Sao? Cảm thấy ấm ức à? Hay ngay bây giờ tôi nói với mẹ để đổi cho cô sang hầu hạ Thiên Thành nhé. Như vậy sẽ chẳng còn ai coi cô như món đồ nữa.
An Ninh thấy mình đã đánh giá quá sai lệch về cậu hai, từ trước tới nay, cô chưa từng thấy ai thay đổi nhanh như cậu. Lúc đầu thì tỏ ra mình là một thiếu gia trăng hoa, bất cần, lúc lại nhẹ nhàng quan tâm, còn giờ thì coi người khác như giẻ rách...
- Tôi nghĩ mình đã đánh giá cậu quá cao. Vì tôi là người hầu của cậu, tôi vẫn mang trên tai chiếc khuyên của cậu. Nên tôi có trách nhiệm làm tròn bổn phận hầu gái với cậu. Việc cậu nói và nghĩ thế nào tôi sẽ không can thiệp, chỉ mong cậu luôn coi tôi là một hầu gái theo đúng nghĩa là được.
An Ninh cúi chào rồi đóng cửa lại như mọi lần. Chỉ chờ cửa đóng lại để nước mắt rơi xuống.
Tối hôm ấy, cô nhận được điện từ cậu hai, cậu sẽ đi Ma Cao một thời gian và nói An Ninh không phải tới phòng cậu dọn dẹp, việc đó đã có người khác lo. An Ninh không hiểu vì sao cậu hai làm vậy, dường như cậu đang tránh mặt cô mà không rõ lý do. Đầu óc cô quay cuồng trong mớ suy nghĩ hỗn độn rối ren.
Sáng hôm sau, cô vẫn tới phòng cậu hai, dọn dẹp như thường lệ. An Ninh phát hiện một tấm thiệp được giấu trong vỏ gối, đề tên An Ninh. Cô ngạc nhiên mở nó ra. Bên trong chẳng có gì...tất cả vẫn còn là một trang giấy trắng tinh...Cô đặt lại chiếc thiệp vào trong gối rồi lặng lẽ đóng cửa rồi sang phòng cậu út. Như mọi ngày, cô vẫn đợi cậu út trước cửa phòng lúc 6 giờ 30. Cánh cửa khép hờ, An Ninh khẽ đẩy cửa bước vào trong. Cậu út vẫn đang ngủ, ngoài trời đang mưa lớn, tiếng mưa ồn qua lớp cửa kính dày càng khiến không khí trở nên ảm đạm. Lọ hoa trên bàn cậu út đã cạn hết nước, cánh hoa rũ xuống héo úa...Cô đặt ly sữa lên mặt bàn rồi quay lại đắp lại chăn cho cậu út. Cậu đang mơ gì đó, lông mày cậu khẽ nhíu lại, mồ hôi tuôn đầm đìa.
- Cậu út...cậu út...– An Ninh lay lay cậu út.
Cậu như đang chìm sâu vào giấc ngủ...hơi thở cậu gấp gáp hơn. Cậu túm chặt lấy tấm ga giường khiến nó nhăn nhúm, nhàu nát.
- Ai...có ai không...cứu mẹ cháu với...có ai không? Làm ơn cứu mẹ cháu...
Cậu khóc như một đứa trẻ trong giấc mơ, tiếng khóc càng ngày càng lớn hơn.
An Ninh ngồi xuống cạnh giường, cô vỗ nhẹ lên lưng cậu. Bất giác, cậu nắm chặt lấy tay cô, cậu vẫn tiếp tục khóc.
- Mẹ ơi, mẹ mở mắt ra đi, con sẽ gọi người tới mà...Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ rơi con...
Càng lúc cậu càng siết chặt tay An Ninh hơn. Chắc hẳn cậu đã rất nhớ mẹ. Ai cũng vậy thôi, An Ninh cũng thế, cô rất nhớ gia đình nhỏ nghèo khó của cô. Nhớ lúc cùng cha đi làm thuê, nhớ lúc cùng đứa em chăm sóc cho mẹ...nhớ cả bữa cơm chẳng có gì no bụng của cả nhà...Đã có lúc cô muốn trốn khỏi đây để trở về bên bàn tay gầy guộc của cha. Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ, giống như cậu út lúc này, tất cả chỉ là suy nghĩ, cậu không thể nói ra sau những gì bà chủ đã dành cho cậu, cậu không thể làm bà buồn mà chỉ biết giữ nó trong lòng, nỗi nhớ da diết cứ vò xé tâm can ùa về hàng đêm...
Cậu chợt mở mắt bật dậy...Cậu gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má khi nhìn thấy An Ninh.
- Sao cô lại ở đây?
- Cậu không sao chứ?
Cậu út thở hắt ra, gương mặt mệt mỏi của cậu đủ để nói lên tất cả.
An Ninh lấy cho cậu cốc nước mát để giúp cậu bình tĩnh hơn.
- Cậu...cậu vừa gặp ác mộng phải không?
Cậu út khẽ gật đầu.
- Cậu mơ thấy gì vậy? Trông vẻ mặt cậu rất sợ hãi...Có phải...cậu lại mơ về mẹ không?
- Liên quan gì tới cô chứ? – Cậu nói rồi bỏ vào phòng tắm.
An Ninh biết cậu vẫn còn giận mình chuyện bữa trước nên cũng không dám hỏi thêm, cô lẳng lặng dọn dẹp căn phòng rồi đi khỏi.