Đôi Mắt - Chương 06

Tác giả: Tư Kỳ

Hôm nay Hương nó lại dẫn bạn về nhà chơi, nhưng con bé nói với tôi đây là người mà con bé thích thầm. Lần này tôi cũng chẳng muốn con bé phải mất bạn vì tôi như lần trước. Lần này tôi nhắc nhở bản thân mình chỉ ngồi im trong phòng, tôi phải dành tất cả mọi thứ tốt đẹp cho con bé.
Tôi ngồi trong phòng nghe nhạc, bỗng tôi nghe thấy tiếng mở cửa.
“Hương không chơi với bạn nữa à?”
Không thấy ai đáp lại lời tôi, tôi hỏi lại.
“Sao em không trả lời chị?”
“Em chào chị. Em là bạn của Hương ạ, chị ơi…chị không nhìn được ạ?”
Lúc này tôi nghe thấy tiếng bước chân của Hương bước vào phòng tôi.
“Cậu muốn nói gì chị tớ vậy?”
“Không có gì. Hương à, chị cậu trông đẹp thật, chị cậu là người xinh đẹp nhất mà tớ từng gặp đấy .”
Tiếp đó là một khoảng lặng kéo dài, tôi chẳng còn nghe ai nói nữa, tôi bèn nhắc hai đứa ra ngoài tôi muốn trong phòng.
Lúc sau, Hương đi vào phòng tôi, con bé đi dậm chân khá mạnh, trông có vẻ tức giận.
“Tất cả là tại chị, tại chị mà bạn bè chẳng chơi với tôi, chúng nó đều trêu tôi là có người chị mù, đến bay giờ chị còn ςướק đi người tôi thích nữa.Tôi ghét chị.”
“Hương, chị…chị không có ý đó…”
Hương…con bé nói ghét tôi sao? Vậy là tôi chẳng còn chỗ nào để dựa vào mỗi khi tôi bị cha mẹ đánh chửi nữa.
“Con Huyền đâu, xuống đây tao bảo nhanh, mày dám ςướק người em mày thích à?
Tôi lững thững bước xuống, vậy là tôi đã mất hết tất cả rồi.
“Tao phải cho mày một trận cho mày chừa cái tội này đi”
Nhưng mà hôm nay mẹ tôi đánh đau quá, mọi ngày tôi đều chịu đựng được, vì tôi nghĩ ít nhất tôi còn có Hương nói giúp tôi, nhưng hôm nay con bé lại chẳng nói gì cả, chỉ ngồi trên ghế nhìn tôi bị đánh.
Nhưng những vết thương ngoài da mà mẹ đang từng roi một đánh lên người tôi kia, làm sao có thể bằng vết thương trong lòng tôi, vết thương này mãi cũng chẳng thể nào lành lại nữa rồi, thế là tôi thật sự mất trắng tất cả, chẳng còn gì nữa.
Đôi chân tôi mềm nhũn, từng bước đi về phòng. Hình như tôi vẫn nghe thấy tiếng con bé nói:
“Chị hai quay đây để em băng cho.”
“Sao mẹ đánh chị đau quá vậy.”
“Thôi chị hai đừng buồn nữa.”
Nhưng tất cả chỉ trong thoáng chốc lại vụt tắt ngay lập tức, tôi biết từ bây giờ Hương, con bé sẽ chẳng vào nói chuyện với tôi, chẳng băng vết thương cho tôi cũng chẳng khoe đồ chơi với tôi nữa…
Tôi một lần nữa lại mất tất cả, mất tình thương của cha mẹ, mất đi đôi mắt, và mất đi cả người cuối cùng yêu thương tôi trên đời này.
Từ hôm đó, Hương trở nên như một người hoàn toàn khác, con bé chẳng còn là Hương mà tôi biết nữa, con bé luôn cùng với cha mẹ đáng đập tôi, thậm chí đôi lúc con bé còn tự làm mình bị thương chỉ để tôi bị đánh nhiều hơn, có những lần con bé còn muốn đẩy tôi xuống cầu thang. Con bé đã thay đổi hơn trước thật sự rất nhiều.
Một gia đình, ai nhìn vào trông cũng thật hạnh phúc, cha thì làm giám đốc của một công ty, một người vợ đảm đang dịu dàng, danh tiếng một cặp chị em yêu thương nhau, nhưng họ lại chẳng biết được cái mác đó chỉ là một sự giả dối để che đậy đi sự thối nát bên trong. Mãi mãi họ sẽ chẳng bao giờ biết được.
Có nhiều lúc tôi nghĩ rằng ông trời thật thiên vị mọi người nhưng lại bỏ rơi tôi, đã từng có một tia nắng chiếu sáng cuộc đời tăm tối của tôi nhưng ánh sáng ấy cũng thật ngắn ngủi làm sao, bây giờ cuộc sống của tôi chẳng còn thua kém địa ngục là mấy.
Phải chăng việc tôi đến với thế giới này là một sai lầm, liệu tôi có nên kết thúc sự sai lầm này càng sớm càng tốt không đây? Tôi thật sự đã quá mệt mỏi.
Tôi muốn nói những lời cuối cùng với cha mẹ tôi nhưng là cha mẹ tôi của quá khứ, với Hương nữa, tôi lại phía tủ quần áo của tôi, chiếc tủ này chứa tất cả mọi thứ của tôi, tay tôi chạm phải vật gì đó…là những chiếc áo mà mẹ mua cho tôi hôm đó, tôi vẫn giữ nó mãi mãi, kiếp này cả tôi tất cả như vậy là đủ rồi.
Tôi lấy một tờ giấy và một cái 乃út, tôi muốn viết lại tất cả những lời nói thật lòng của tôi vào tờ giấy này, những điều tôi muốn nói với cha mẹ với mọi người đã lâu , ao ước có một mái nhà thật sự.
Vậy là được rồi nhỉ? Tôi vẫn chưa muốn đi, tôi vẫn còn muốn cảm nhận lại mọi thứ ở đây một lần nữa. Nhưng rồi cũng đến lúc phải đi thôi, tôi thật sự chẳng muốn trước khi tôi đến một thế giới tốt đẹp hơn lại bị một trận đòn thật đau.
Tôi mặc chiếc váy màu trắng tinh hôm đó mẹ mua cho tôi, có lẽ đây cũng là một chiếc váy xinh đẹp.
Sợi dây trắng treo trên trần nhà, một chiếc váy trắng, thật tốt vì cuộc đời của tôi vẫn chưa bị vấy bẩn. Lần này…tôi có thể dũng cảm vì bản thân mình một lần rồi.
Giọt nước mắt cuối cùng nơi trần đời, rơi xuống làm nhòe mất một mảng giấy, vậy là bông hoa cuối cùng trên cây vẫn chẳng thể kiên nhẫn chờ đợi được mùa hoa tiếp theo.
Thiếu nữ mười lắm tuổi ấy nở một nụ cười mãn nguyện, cô ấy nhìn thấy ánh sáng phía xa kia, không biết có tia sáng nào dành riêng cho cô không? Nhưng cô thiếu nữa ấy biết rằng bản thân mình cuối cùng cũng được tự do.
Nụ cười vẫn còn trên môi, bức thư dòng chữ cuối đã nhòe, tất cả cũng sẽ hóa thành một làn khói bụi…
Hương bước vào phòng, nhìn thấy một thân trắng trên cao thì sợ hãi hét lên, cha mẹ cô chạy vào, họ sững người. Căn phòng ngăn nắp ngọn gàng đã bao nhiêu năm họ không bước vào, mọi thứ đều ngay ngắn, nhưng tiếc là người đa chẳng còn nữa…
Họ nhìn thấy nụ cười của cô ấy, nụ cười vừa mang nét xuân của thiếu nữ gần đôi mươi, vừa ngây thơ hồn nhiên.
Vậy là mọi người sẽ chẳng thể nào biết về cuộc sống của một cô gái mang tên tên Thu Huyền đã sống như thế nào và đã ra đi làm sao?

“Cha mẹ, chắc lúc mọi người nhìn thấy lá thư này là lúc con đã tìm thấy ánh sáng của riêng con, cuộc sống của con chẳng hối tiếc điều gì mà cũng chẳng kịp làm nữa. Con sống quá mệt mỏi. Nhưng cho dù cha mẹ có đnáh con hay có ghét con thì con vẫn luôn yêu quý cha mẹ, và cả Hương nữa, chị rất yêu em , rất tự hào vì có một người em gái ngoan ngoãn như em, chị mong em sau này hãy hiếu thảo với cha mẹ thay cả chị nữa, còn chị phải đi tìm tự do cho bản thân mình. Chị xin lỗi. Dù có chuyện gì đi nữa, con muốn nói con rất yêu mọi người. Tạm biệt cha mẹ và Hương, con đi đây…”
___________
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc