Sáng hôm đó cha mẹ dẫn tôi và Hương đi chơi, hồi còn nhỏ cha mẹ chỉ dẫn tôi đi chơi được 1 lần, không ngờ còn có lần thứ hai. Tai sao tôi lại cứ nghĩ về quá khứ vậy chứ? Đơn giản là vì tuổi thơ của tôi toàn là những điều tốt đẹp nhất, tôi không thể không nhớ về nó được.
Cha mẹ nói chị em tôi thay quần áo rồi cha mẹ sẽ dẫn chúng tôi đi chơi, Hương nó còn háo hức hơn cả tôi, còn tôi , tôi cũng chẳng biết nên vui hay buồn đây, vì sau lần đi chơi này không biết liệu còn có lần sau?
Tôi bế Hương lên phòng,mặc quần áo cho con bé.
“Hương, em thích mặc màu gì?”
“Màu xanh nhạt ạ, cha mẹ toàn khen em mặc màu xanh nhạt đẹp hơn.”
Màu xanh nhạt à, ngay xưa tôi cũng thích màu này và cha mẹ tôi cũng nói vậy.
Tôi sực nhớ ra điều gì, chạy lại phía tủ quần áo của tôi, tủ quần áo của tôi cũng chỉ có mấy bộ quần áo học sinh và mấy áo phông, lấy ra một cái túi nhỏ, đây là chiếc váy màu xanh nhạt tôi mặc lần đầu đi chơi mà mẹ mua cho tôi, tôi vẫn luôn giữ gìn nó cẩn thận.
Tôi mặc thử cho Hương, giống y hệt tôi hồi đó, tôi buộc tóc cho con bé như lần đó mẹ buộc cho tôi.
Tôi cũng thay một cái áo phông trắng và một cái quần dài. Có lẽ vì tôi hơi gầy nên mặc quần áo nó cũng hơi rọng so với tôi.
Tôi bế Hương xuống nhà, cha mẹ tôi đang nói chuyện gì đó, nhìn thấy tôi và Hương xuống thì hơi giật mình. Cha mẹ tôi nhìn Hương mà không khỏi bất ngờ, bỗng dưng mẹ gọi tên tôi.
“Huyền.”
Tôi quay sang mẹ:
“Con ở đây ạ.”
Mẹ đưa tay lên lau đi giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống. Tôi có cảm giác rằng tình yêu mà mẹ dành cho tôi ngày xưa đã quay lại, vẫn bao la và vĩ đại như vậy.
Sau đó cha mẹ dẫn hai chị em tôi đi ăn kem, chú bán kem nhìn gia đình tôi cười bảo:
“Gia đình anh chị hạnh phúc thật đấy.”
Cha mẹ tôi chỉ cười trừ rồi cũng chẳng nói gì thêm, chỉ có tôi biết thứ hạnh phúc này sẽ không kéo dài được bao lâu. Ăn kem xong cha mẹ dẫn chúng tôi đi mua đồ. Cha tôi bế Hương chọn váy cho con bé, tôi chỉ biết đứng một chỗ vì biết rằng mình cũng chẳng có quyền gì mà đòi hỏi nhiều. Cha mẹ tôi chọn đồ cho Hương mãi một lúc lâu rồi thanh toán, tôi nhẹ giọng bảo mẹ:
“Mẹ đưa con cầm phụ cho ạ.”
Mẹ nhìn tôi hơi giật mình, có lẽ khi chọn đồ cho Hương thì mẹ không nhớ đến sự hiện diện của tôi.
“Huyền con cũng vào chọn vài bộ quần áo đi.”
“Dạ thôi, ở nhà con còn nhiều quần áo.”
Mẹ vẫn đẩy tôi vào trong cửa hàng, mẹ chọn cho tôi một chiếc áo phông màu xanh nhạt mà tôi thích và vài cái áo nữa. Tâm trạng tôi lúc nãy thì hơi buồn nhưng lúc này đã tốt hơn một chút.
“Con cảm ơn mẹ.”
“Mẹ mua quần áo cho con gái là điều bình thường mà , con không cần phải cảm ơn mẹ.”
Đúng vậy , việc mẹ mua quần áo cho cái cái thì có gì mà lạ chứ, nhưng điều đó đối với tôi chẳng khác nào một điều to lớn lắm, chắc vì sau mười mấy năm không cảm nhận được hơi ấm gia đình nên tôi mới cảm thấy thế.
Sau đó, cha mẹ đưa chúng tôi đi công viên chơi, đây chẳng phải là công viên đó sao , vẫn như vậy , chẳng thay đổi gì cả.
Cha mẹ bảo chúng tôi cứ chơi thoải mái, tôi hồn nhiên, vô tư bế Hương chạy đi hết chỗ này đến chỗ khác, chơi mãi rồi cũng chán.
Cha mẹ dẫn tôi và Hương đi ăn , cha mẹ gọi cho Hương món hamburger mà con bé thích ăn và gọi cho tôi một đĩa thịt xào hành, hành ư? Cha mẹ không nhớ rằng tôi dị ứng hành sao? Tôi nhớ ra rằng cha mẹ chỉ đang giả vờ thôi, cha mẹ sao nhớ đến tôi được chứ.
“Cha mẹ, con…con bị dị ứng hành .”