Đôi Mắt - Chương 02

Tác giả: Tư Kỳ

Tối hôm đó , vì cảm thấy cổ họng hơi khô nên tôi bước xuống nhà để lấy ly nước, vì sợ đánh thức mọi người ngủ nên tôi đi hết sức nhẹ nhàng. Uống xong ly nước tôi thấy đỡ hơn hẳn.
Nhưng thấy phòng cha mẹ tôi vẫn còn sáng đèn nên tôi quyết định qua xem họ đang bàn việc gì.
“Anh nghĩ xem liệu con Huyền có đồng ý hiến mắt cho Mai Hương không ?”
“Nó không đồng ý thì cũng phải đồng ý thôi.”
“Vậy anh có cách gì chưa?”
“Việc này mà em cũng cần phải hỏi, chúng ta chỉ cần giả vờ đối xử tốt với nó 1 ngày, rồi bắt nó kí vào giấy hiến mắt là được thôi.”
Cha mẹ tôi… muốn tôi hiến mắt cho Hương ư?
Cha mẹ tôi đang nghĩ gì vậy? Không thể nào,… tôi cũng là con gái của họ mà, tại sao họ lại đối xử với tôi như thế được. Tôi vội chạy lên phòng khóa chặt cửa lại.
Chân tôi đã mềm nhũn ra từ lúc nào, từng giọt nước mắt rơi xuống đã làm ướt cả một mảng sàn nhà.
Không đúng, tại sao tôi phải khóc, Hương nó là người yêu quý tôi nhất và cũng là người tôi yêu quý nhất, vả lại nó còn là em gái tôi, tai sao tôi lại không thể hiến mắt cho nó ?
Tối đó toi không thể nào ngủ ngon được, mắt cũng sưng lên vì khóc nhiều. Nhưng tôi vẫn phải giả vờ mạnh mẽ, giống như tôi chẳng nghe được và cũng chẳng biết gì cả. Tôi vẫn làm công việc của mình như mọi ngày quét nhà, lau nhà, làm đồ ăn,…
“Hôm nay con gái dậy sớm thế?”
Hóa ra là cha mẹ tôi đã dậy, hai tiếng “con gái ”này đã mấy năm rồi tôi chưa được nghe lại, trong lòng tôi sao lại ấm áp đến thế ? Nhưng mói thứ ấm áp ấy lại vụt tắt trong phút chốc khi tôi sực quay lại hiện thực. Có khi là đã lâu rồi tôi không được nghe thấy tiếng gọi ấy hay biết đó chỉ là giả nên tôi cũng chẳng biết đáp lại như thế nào nữa.
“Cha mẹ…đã dậy rồi ạ?”
Tôi chẳng biết nói gì thêm, cũng chỉ đành giả vờ như không biết. Kéo ghế và làm đồ ăn cho họ, bỗng mẹ tôi bước vào bếp.
“Để mẹ giúp con một tay.”
Từ lúc Hương ra đời đây là lần đầu mẹ bước vào bếp phụ tôi làm đồ ăn, tôi cũng chẳng nói gì vì tôi cũng chỉ được hưởng thụ cảm giác này trong một thời gian ngắn ngủi mà thôi.
Lúc này mọi người đã dậy hết rồi, mẹ bảo tôi,giọng nói ấm ấp này đã bao nhiêu năm rồi, mẹ mới âu yếm nói với tôi như vậy:
“ Con ra gọi cha và em vào ăn cơm đi.”
Tôi có cảm giác rằng mình lại giống như ngày xưa nhanh chân ra gọi chaăn cơm rồi được cha mẹ yêu quý gắp đồ ăn cho tôi. Tôi cũng chẳng biết nữa.
“Con mời cha và em vào ăn cơm.”
“Mới nhanh vậy mà đã có cơm ăn rồi sao, nào chúng ta cùng vào ăn cơm.”
Tôi biết rằng cha tôi chỉ đang diễn, nhưng có lẽ ông cũng chẳng nhớ rằng là ông đang diễn, ông bế lấy Hương rồi đi thẳng vào bếp, tôi cũng biết rằng những giấc mơ quá khứ của tôi lại vụt tắt.
Tôi lững thững bước vào bếp, tôi phụ mẹ bưng đồ ăn lên, như bình thường thì tôi chỉ dám đứng một chỗ, lấy phần cơm ít ỏi của mình ra chỗ khác ăn, nhưng hôm nay thì khác mẹ nhe xoa đầu tôi nói:
“Con lên đây ăn cơm chung với mọi người luôn đi.”
Nói rồi mẹ chỉ cái ghế bên cạnh Hương.
“Vui quá, hôm nay chị hai được ăn cơm chung với cả nhà mình, nếu lúc nào nhà mình cũng vui vẻ như vạy thì tốt biết mấy mẹ nhỉ?”
Hương nói bằng giọng hồn nhiên, tôi rất thích nhìn con bé như thế này, tôi nhìn cha mẹ , nhìn Hương đang ăn cơm, giá như cuộc sống tôi lúc nào cũng ấm áp như thế này, tôi ước rằng tôi sẽ bị lừa mãi như vậy thì tốt biết bao.
Cha mẹ tôi nghe Hương nói vậy thì hơi giật mình ngẩng đầu lên nhìn về con bé, rồi lại nhìn qua tôi, toi quả thật không dám nhìn thẳng vào mắt họ, cha tôi nói vói Hương:
“Con gái ngoan, con sắp có thể nhìn thấy mọi người rồi.”
“Thật sao ạ, con sẽ có thể nhìn thấy cha mẹ và chị hai sao ạ?”
“Thật chứ”
Tôi im lặng không nói gì vì tôi biết con bé sẽ được nhìn thế giới xinh đẹp ngoài kia bằng đôi mắt của tôi. Ăn cơm xong, tôi cùng mẹ rửa bát, cha tôi bế Hương ra ngoài phòng khác xem tivi. Trong tâm trí tôi không thể nào dừng nghĩ tới cảm giác này, dù biết nó chỉ là giả thôi, tôi ước rằng những khoảnh khắc vui vẻ này sẽ kéo dài mãi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc