Anh Chắc Chắn Sẽ Không Buông Cô Gái Nhỏ Ra Sở Chiến vừa bước vào cửa đã nhìn thấy người mà lòng anh luôn nhớ tới giờ phút này đang co tròn lại nằm trên ghế sa lon bằng da thật ở phòng khách, giống như mèo con làm cho người ta yêu mến, có thể đang đợi anh trở về nên bất tri bất giác ngủ thi*p đi, một hoàng đế hắc đạo làm mọi người Hắc Bạch lưỡng đạo nghe đến đã sợ mất mật vào giờ phút này đột nhiên cảm giác lỗ mũi ê ẩm, vì cô gái nhỏ săn sóc cùng quan tâm, trong lòng cảm giác tràn đầy thỏa mãn cùng hạnh phúc, cô gái nhỏ như vậy làm sao anh có thể chịu buông tay.
Phòng ốc khắp nơi đều đèn đuốc sáng choang, điều này làm cho Sở Chiến nghĩ tới cái chữ \'Nhà\' này, sau khi có cô gái nhỏ, anh mới từ từ cảm nhận được thì ra cuộc sống không nhất định phải sống cứng nhắc như thế, nên hưởng thụ những lúc được hưởng thụ, giống như hiện tại, anh bước chậm đi đến ghế sa lon bằng da thật, cưng chiều ôm lấy cô gái nhỏ trên ghế sa lon, chân bước từng bước một đi tới phòng ngủ trên lầu, đối với việc cô gái nhỏ đột nhiên coi trọng hắn, Sở Chiến thật vui vẻ lại đau lòng, cô gái nhỏ chờ anh trở về tất nhiên rất vui vẻ, nhưng thấy cô chờ đợi anh đến ngủ mất, tâm Sở Chiến thương yêu không dứt.
Mới vừa đi mấy bước, cô gái nhỏ đang ngủ say không biết có phải ngửi thấy hơi thở quen thuộc hay không, chậm rãi mở đôi mắt to còn buồn ngủ ra, ngơ ngác nhìn người đàn ông một cái, mơ mơ màng màng nói: "Anh đã về rồi, đi đâu vậy?".
Nói xong, rất tự nhiên đưa hai cánh tay thon dài ra ôm cổ người đàn ông, nhắm hai mắt lại tựa vào trong иgự¢ của anh tiếp tục ngủ, lần này biết người đàn ông đã bình an trở lại, cô ngủ cũng yên tâm.
Nghe bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, khóe miệng Sở Chiến nâng lên cưng chìu, không tiếng động cười, biết rõ cô gái nhỏ đã ngủ thi*p đi, anh còn nhẹ nhàng dịu dàng trả lời câu hỏi của cô: "Hôm nay đi làm chút việc trong bang về trể, lần sau anh sẽ trở về sớm một chút." .
Sở Chiến đem cô gái nhỏ trong иgự¢ ôm đến trên giường êm ái, giúp cô tìm được vị trí thoải mái, sau đắp chăn cứ như vậy nằm ở bên cạnh cô gái nhỏ, ngay cả giầy cũng không cởi, một cái tay chống đầu của anh, nhìn người đẹp ngủ say đến ngây người.
Thời gian ở chung càng lâu, đã yêu vào trong xương tủy, chuyện đã đi đến nước này thật không biết nên làm cái gì bây giờ, đã yêu cô gái nhỏ thì cũng phải chăm sóc người nhà của cô, quan tâm cảm thụ của cô, anh bây giờ không còn một mình, không thể liều lĩnh muốn như thế nào liền như thế đó, lời chúc phúc của lão gia tử nhất định phải có được, nếu không cô gái nhỏ của anh có thể sẽ cường nhan cười vui, đây không phải chuyện anh muốn nhìn thấy.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Sở Chiến đưa ngón tay thon dài giống như người đàn Piano ra, yêu thương vuốt da thịt trơn mềm trắng nõn kia, một cái tay khác cầm tay khéo léo của cô thả vào vị trí trái tim của anh, miệng khêu gợi để sát vào bên cạnh lỗ tai của cô dịu dàng rù rì nói: "Bảo bối, anh nên bắt em làm thế nào mới tốt, em có biết hay không, em đã ở chỗ này không bỏ xuống được." .
Trả lời anh là cô gái nhỏ trong giấc mộng um một tiếng, nhìn động tác cô gái nhỏ ngủ, trong mắt Sở Chiến tràn đầy tình yêu sâu đậm, cô nhất định không biết khi cô ngủ cả người co rúc thành hình tròn, lúc mới vừa quen cô, lúc cô ngủ là một người nằm yên lặng, sau một thời gian dài cô giá nhỏ sẽ tự động chui vào trong иgự¢ của anh, cho đến tìm được vị trí thoải mái thì cô mới có thể ngủ.
Cô gái nhỏ rất dễ dàng làm cho người ta tự động đắm chìm, Sở Chiến rất may mắn ban đầu tới làm nhiệm vụ này là bản nhân anh mà không phải tùy ý sai một thuộc hạ tới đây, bằng không cô gái nhỏ sẽ bị người khác nhớ nhung.
Lại một đêm không ngủ, phàm là chuyện có liên quan đến cô gái nhỏ, anh cũng phải cẩn thận rối tắm cả nửa ngày, chỉ sợ tổn thương tới cô, Sở Chiến cứ như vậy tựa vào đầu giường nhìn cô gái nhỏ đến ngây ngô, càng nhìn càng mê muội, thỉnh thoảng cưng chiều hôn mặt, gò má, cổ của cô.
Cho đến hai giờ đêm, điện thoại di động anh mang bên người phát ra ánh sáng, Sở Chiến nhẹ nhàng từ trên giường đứng lên, cầm điện thoại di động lên đi vào trong phòng tắm, chắc chắn phòng tắm có thể đem âm thanh ngăn cách, anh mới bắt điện thoại.
Điện thoại vừa nhận, giọng Lãnh Thanh Thiên tùy tiện vang lên: "Lão đại, đa tra được, tra được rồi, anh đoán xem ông nội chị dâu tại sao đối với tiểu tử Giang Thiếu Hiền kia tốt như vậy?" .
Nghe vậy, Sở Chiến cắn răng nghiến lợi, hơn nửa đêm gọi điện thoại chỉ là để cho anh chơi đoán chữ, xem ra đối phương đã ăn quá no rồi, Sở Chiến không thể không hoài nghi gần đây anh có phải quá tốt hay không, cho nên thuộc hạ của anh có nhiều thời gian nhàm chán như vậy, anh lạnh như băng cắt đứt một người đàn ông đầu bên điện thoại kia đang tiếp tục khoe khoang: "Trọng điểm!" .
Cho dù là người chậm chạp cũng cảm nhận được giọng Sở Chiến lạnh như băng sau lưng không nhịn được đổ mồ hôi lạnh, Lãnh Thanh Thiên hắng giọng một cái, nghiêm trang nói: "Lão đại, em tra được tiểu tử Giang Thiếu Hiền kia đã từng là ân nhân cứu mạng lão gia tử, không trách được lão gia tử đối với hắn tốt như vậy, thì ra ở bên trong có một tầng quan hệ như vậy." .
Nghe đến đó, trong lòng Sở Chiến bất ngờ một cái, anh đã nghĩ tới hàng ngàn loại lý do, hàng vạn không nghĩ tới người đàn ông kia là ân nhân cứu mạng của lão gia tử, nếu như bởi vì lý do như vậy mà khiến cho lão gia tử thiên vị người đàn ông kia, trong lòng Sở Chiến đúng là không dễ chịu.
Nếu muốn vượt qua địa vị người đàn ông kia ở trong lòng lão gia tử, anh không thể nào len lén chế tạo một nguy hiểm cho lão gia tử, sau đó xả thân cứu hắn, lại không nói lão gia tử lớn tuổi không thể chịu nổi ђàภђ ђạ như thế, chỉ một cô gái nhỏ này cũng không qua được, nếu cô gái nhỏ biết lão gia tử có chuyện không may chẳng phải sẽ khóc ngất đi? Cộng thêm lão gia tử là người cô gái nhỏ quan tâm, đang nói yêu ai yêu cả đường đi, hiện tại người nhà cô gái nhỏ chính là người nhà của anh, giữa người nhà đâu thể tính toán?
Không nghĩ ra Sở Chiến không để ý đến người đàn ông đầu bên kia điện thoại lo lắng càu nhàu, trực tiếp cúp điện thoại, phiền não cào tóc, tắm nước lạnh để cho đầu óc thanh tỉnh một chút mới đi ra khỏi phòng tắm, trực tiếp bò tới trên giường, anh ôm cô gái nhỏ trong иgự¢ bởi vì không tìm được biện pháp nên ngủ không được, cứ như vậy mở mắt cho đến trời sáng mới ngủ thi*p đi.
Sáng sớm hôm sau, Đường Tố Khanh cũng như thường ngày, chậm rãi tỉnh ngủ, đồng hồ báo thức khoa học ở trong mình tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy mặt người đàn ông dịu dàng anh tuấn ngủ, tâm tình Đường Tố Khanh thật tốt, có lúc nam sắc cũng là muốn ૮ɦếƭ gì đó, lúc trước đại đa số toàn thân cô đau nhức tỉnh lại, người đàn ông đã sớm dậy chuẩn bị bữa ăn sáng, một người đàn ông như vậy cô không cần đi làm thanh nhàn buổi sáng, trong mắt Đường Tố Khanh nhuộm đầy trò đùa dai vui vẻ, nghiêng thân thể, nghiêm túc nhìn mặt người đàn ông ôn hòa ngủ.
Rất khó tưởng tượng người này ngủ giống như đứa bé lại là thủ lĩnh hắc đạo, nhìn chung quanh người đàn ông đều giống như công tử thân sĩ ngồi ở trong phòng làm việc nhiều, Đường Tố Khanh đưa một cái tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trên mặt trơn mềm của người đàn ông, trong lòng không nhịn được ghen tỵ da thịt anh thật đẹp, bình thời ở cùng nhau cũng không thấy anh đi bảo dưỡng, dễ dàng có da thịt tốt như vậy, chẳng lẽ là di truyền? Trong lòng Đường Tố Khanh suy nghĩ nếu là di truyền, vậy sau này con của bọn họ cũng có thể có làn da thịt làm người ta hâm mộ.
Thấy người đàn ông ngủ rất vô hại, rất an tĩnh, Đường Tố Khanh không nhịn được đưa ra hai tay vuốt ve mặt của anh, đem vân vê anh thành đủ loại hình dáng, giống như đứa bé chơi hăng say, cả người nhào tới trên người của anh, không biết người đàn ông vốn đang ngủ lông mi thon dài giật giật, đang bị bàn tay từ phía dưới từ từ động.
Mở mắt ra, quả nhiên Sở Chiến nhìn thấy cô gái nhỏ đang chơi rất vui vẻ, giật mình, cả người lưu loát lật người, dễ dàng đem cô gái nhỏ đặt ở phía dưới.
Ở cô đang trong kinh ngạc mỉm cười cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của cô làm người ta mê muội, trong mắt Đường Tố Khanh nhìn thấy người đàn ông vui vẻ, tròng mắt đen ảm đạm đang thưởng thức ánh mắt ngây ngô của cô, trong nháy mắt giống như thắp sáng ngọn đèn dầu, sáng ngời đến chói mắt, khóe miệng mang theo độ cung ranh mãnh, lười biếng nhẹ dán trên người của cô, không chịu rời đi.
Toàn bộ hô hấp nóng bỏng phả ở trên mặt bé nhỏ của cô, khuôn mặt anh tuấn từ từ đến gần, đôi môi chạm được đôi môi đỏ bừng của cô, êm ái ngậm hai mảnh môi mê người, giống như thức ăn ngon đẹp nhất trên thế giới, bị hôn hô hấp càng ngày càng khó khăn, cánh tay nhỏ bé Đường Tố Khanh vòng thật chặc cổ Sở Chiến.
Đường Tố Khanh thẹn thùng cảm nhận thân thể người đàn ông lúc sáng sớm tự nhiên phản ứng, đã chuẩn bị xong chờ một lát sắp phát sinh chuyện, nhưng người đàn ông vốn đối diện cô giở trò đột nhiên ngừng lại.
Đường Tố Khanh mới vừa khép lại tròng mắt, lần nữa mở ra, gương mặt người đàn ông tuấn tú giống như hoa anh túc không có ở trước mặt cô, mà đang chôn ở cổ của cô, bên tai là âm thanh trầm thấp yêu thương: "Lão bà đã quá mệt mỏi, thật là muốn ૮ɦếƭ..."
Trên người chợt nhẹ, người đàn ông đã lật người xuống, hai cánh tay cường tráng có lực dễ dàng đem bộ mặt đỏ bừng ôm cô đến phòng tắm rửa sạch, đối với người đàn ông vào lúc này có thể dừng, Đường Tố Khanh vừa vui sướng vừa lo buồn, nói rõ sức quyến rũ của mình giảm xuống, hoặc cũng có thể nói rõ tự chủ người đàn ông rất mạnh, không có †ïηh †rùηg lên não, đối với cô cũng rất quan tâm.
Đường Tố Khanh đã thành thói quen vào buổi sáng người đàn ông giúp mình rửa mặt, thói quen đi theo anh ăn điểm tâm, thói quen nhìn thấy anh mới có thể ngủ, thói quen chui vào trong иgự¢ anh ngủ,,,,,, thói quen là một cái gì đó rất kỳ diệu, yêu say đắm rất nhiều đều từ thói quen bắt đầu, nếu đã thành thói quen, Đường Tố Khanh cũng không từ bỏ loại thói quen này, nhìn tròng mắt người đàn ông những ngày gần đều xám xịt, Đường Tố Khanh dĩ nhiên biết anh đang buồn phiền cái gì.
Hiểu rõ vô cùng lão gia tử Đường Tố Khanh trong đầu đã có một biện pháp, cô bất động thanh sắc ăn bữa ăn sáng, nhìn người đàn ông đối diện giúp cô quét bơ vào trong bánh bao, nhẹ giọng nói: "Hôm nay vừa lúc không cần đi làm, sãn có phương tiện đi đến tổng bộ các anh nhìn một chút được không?" .
Nghe vậy, người đàn ông đang bận việc ngẩng đầu lên, mê muội nhìn cô, theo bản năng gật đầu một cái, cô gái nhỏ muốn dung nhập vào cuộc sống của anh, anh dĩ nhiên vạn phần vui vẻ, anh đã sớm muốn nói cái yêu cầu này, chỉ sợ cô gái nhỏ khinh thường bang phái bọn họ.
"Không sợ em tiết lộ bí mật sao?" Đường Tố Khanh nửa giống như nói giỡn cười nói, lấy được câu trả lời đơn giản là người đàn ông lắc đầu cùng gương mặt cưng chìu, giờ phút này trong lòng Sở Chiến suy nghĩ cô gái nhỏ muốn bán anh, anh cũng chấp nhận, ai bảo anh yêu cô gái nhỏ đây như vậy.