Sinh Em Bé Để Chơi Đùa Mua xong nội y mới rồi về nhà, Sở Chiến phúc hắc nghĩ ra một số biện pháp để hưởng thụ phúc lợi của mình, cuối cùng thuận lợi ăn luôn người nào đó, lqd dùng phương thức điên cuồng bá đạo chưa từng có, dường như muốn giải phóng toàn bộ nhiệt tình và Dụς ∀ọηg tích tụ từ lâu, không có gì có thể kiềm chế.
Chiến đấu kịch liệt một ngày một đêm, mãi đến rạng sáng mới ngủ, từ lâu Đường Tố Khanh đã mệt tới mức không phân biệt rõ Đông Nam Tây Bắc, toàn thân đau nhức, nhưng trong lòng ngọt ngào, cô không thể không thừa nhận rằng ở trong lòng mình người đàn ông nằm sau lưng bá đạo ôm cô đi vào giấc ngủ đã có một vị trí không thể đoán trước.
Đường Tố Khanh nghĩ thầm, cứ sinh hoạt như vậy, được người đàn ông bá đạo này cưng chiều, tương lai sẽ sinh đứa bé của riêng hai người, có lẽ cuộc sống như thế rất tốt.
Suy nghĩ đến vì anh ấy mà sinh con, đôi má Đường Tố Khanh lại đỏ lên, may mắn người đàn ông đằng sau đã ngủ say, đúng lúc cô muốn trêu đùa một phen, đã thân mật lâu như vậy, hơn nữa đêm nay, anh điên cuồng như thế, d-d-l-q-d hoặc có lẽ bây giờ trong bụng cô đã có đứa bé của anh, Đường Tố Khanh không kìm được lòng đặt tay lên bụng, cũng không nghĩ rằng người đàn ông sau lưng cũng đang cưng chiều để tay trên bụng cô.
Cảm nhận hơi thở trầm ổn phía sau, Đường Tố Khanh đưa tay nhỏ bé của mình trùm lên bàn tay to lớn kia, từ từ đi vào giấc ngủ.
Liên tiếp mấy ngày, trong lòng Sở Chiến đặc biệt tốt, người có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của anh đương nhiên là cô gái nhỏ bên người, những ngày gần đây cô vợ nhỏ không tự giác bám dính lấy anh, với sự thân thiết cùng anh vẫn còn cực kỳ thẹn thùng, nhưng có đôi lúc rất nhập tâm, lqd tốc độ chuyển biến rất nhanh làm phá hỏng sự vui vẻ của Sở Chiến. Anh dự đoán có phải cô đã thích anh hay không, điều mà Sở Chiến vẫn suy đoán rất nhanh đã được chứng thực.
Một buổi tối nào đó, sau khi ăn tối xong, Sở Chiến kéo Đường Tố Khanh ra khỏi nhà, tiến hành tản bộ tiêu cơm sau khi ăn, đây là hoạt động mà dạo gần đây hai người đều làm.
Ban đêm, trên bầu trời điểm vài ngôi sao, nơi này là khu nhà xa hoa, cho dù đêm khuya đèn vẫn sáng trưng, giờ phút này có không ít ở trong khu nhà đi tản bộ, hai người xuất sắc như Đường Tố Khanh và Sở Chiến cùng nhau đi trên con đường nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi, thường xuyên có ánh mắt lén lút nhìn bọn họ từ đầu đến chân.
Gió nhẹ khẽ thổi, Sở Chiến cực kỳ hưởng thụ loại loại hạnh phúc nhỏ bé, đoán rốt cục cô gái nhỏ có yêu mình hay không, nhưng ít nhất anh thấy may mắn vì mình ở cùng một chỗ với cô vợ nhỏ của anh, lúc này đây trong tay anh là đôi bàn tay bé nhỏ mà anh luôn lưu luyến, anh nghĩ dù tương lai có xảy ra chuyện gì, anh sẽ nắm tay cô vợ nhỏ một đời một kiếp không buông.
Chậm rãi đi bộ trên con đường nhỏ, cô gái nhỏ bên cạnh đột nhiên dừng bước, Sở Chiến nghi ngờ cũng dừng lại, chỉ thấy miệng cô đang mỉm cười lqd, mang theo tò mò Sở Chiến hướng về tầm mắt của cô, thấy cách đó không xa có mấy cậu bé khoảng ba, bốn tuổi chuyền bóng cùng nhau, chơi đùa vui vẻ, thân thể nhỏ bé mềm mại tươi cười, thế nào cũng thấy đáng yêu.
"Bảo bối thích trẻ nhỏ? Nếu không chúng ta cũng sinh mấy đứa để chơi đùa đi?" Sở Chiến cười hề hề nói.
Sở Chiến luôn cảm thấy trẻ con cực kỳ đáng ghét đáng ghét, đột nhiên phát hiện trong nhà xuất hiện thêm mấy đứa bé giống cô, trắng nõn nà, mềm mại, như 乃úp bê sứ trắng càng nhìn càng đáng yêu, chủ yếu muốn có đứa bé giống cô, mang theo chờ mong, Sở Chiến cười hề hề nói ra đề nghị của mình.
Nghe vậy, đôi má Đường Tố Khanh trắng xanh lại đỏ ửng, trầm thấp hờn dỗi: "Trẻ con đâu để chơi đùa."
Lời nói tuy không đáp ứng cũng không phản đối, nhưng với Sở Chiến mà nói đó là niềm vui không nhỏ, nói như vậy tức là cô gái không phản đối sinh con cho anh, bất chấp hiện tại đang ở đâu, Sở Chiến dùng lực, lập tức cô gái nhỏ bị anh ôm sát vào lòng, cô chưa kịp phản ứng, Sở Chiến cúi đầu xuống, nhìn cô gái nhỏ trong lòng còn mơ màng, khuôn mặt trắng nõn mịn màng, tựa như dụ dỗ anh cắn một miếng, vì thế, anh không phụ lòng cảnh đẹp trước mắt, nâng cằm cô lên, cúi đầu dễ dàng hôn lên đôi môi đỏ mọng như trêu chọc cô.
Đầu lưỡi anh linh hoạt quét qua môi cô, nhẹ nhàng liếm hút môi dưới, nhanh chóng chui vào miệng cô, cuốn lấy đầu lưỡi, dây dưa không dứt.
Bộ dạng hôn nồng nhiệt khiến Đường Tố Khanh cảm thấy khó thở, thiếu chút nữa cả người xụi lơ vô lực, lúc này Sở Chiến vẫn chưa muốn buông cô ra, ôm chặt cô vào иgự¢, hận không thể hòa cô vào trong máu mình.
Đường Tố Khanh cực kỳ xấu hổ đứng trong lòng Sở Chiến trong lòng không muốn xuất hiện, tuy bình thường hai người đã quan hệ cực kỳ thân mật, nhưng đây là lần đầu tiên hai người ở bên ngoài hôn đến mức không phân được trời đất, nhiều người xung quanh có thể gọi là coi trộm, khó trách cô lại xấu hổ.
Đột nhiên cách đó không xa nhóm cậu bé đang chơi đùa không cẩn thận ném bóng đến chỗ Tố Khanh đang đứng, Đường Tố Khanh nghi ngờ dưới chân có gì đó bèn cúi xuống nhìn, khi nhìn thấy trái bóng xuất hiện bên cạnh mình, cô nhanh chóng hướng tầm mắt về mấy cậu bé vừa truyền bóng tới.
Quả nhiên, mấy đứa bé nhìn thẳng vào cô, có phần rụt rè không biết nên làm gì bây giờ.
Khẽ cười một tiếng, một cái ý tưởng xuất hiện trong đầu, Đường Tố Khanh ngồi xuống nhặt quả bóng đi về hướng bọn trẻ, đưa bóng cho một trong số đó, cưng chiều sờ đầu cậu bé.
Cậu bé nhận lại quả bóng của mình, e dè nở nụ cười, trong tay ôm bóng, mềm dẻo nói với Đường Tố Khanh: "Cảm ơn dì."
Đường Tố Khanh hoàn toàn đặt Sở Chiến sang một bên, cười hỏi: "Không cần khách khí, dì không thể chơi cùng các cháu à?"
Cậu bé nhìn Đường Tố Khanh vừa trả bóng lại cho cậu, sau đó cô dùng nụ cười nói chuyện với cậu, chớp mắt không hề thấy sự sợ hãi, giọng non nớt vang lên: "Được."
Vì thế vị Phó Thị Trưởng Đường Tố Khanh này hoàn toàn giống như một cô bé chưa lớn, đi theo mấy cậu bé chuyền bóng, chơi đùa quên thời gian.
Sở Chiến đứng cách đó không xa cưng chiều nhìn động tác xuất phát từ trái tim của cô gái nhỏ, trong đôi mắt anh chỉ hiện lên hình bóng của cô, trong lòng anh nghĩ đến nếu đứa bé trước mắt này đổi thành con của cô và anh, có lẽ hình ảnh ấy càng khiến hắn thêm phần cảm động.
Không bao lâu sau, khung cảnh yên bình của tiểu khu bị cắt ngang, chiếc xe mất tay lái xiên vẹo xông vào tiểu khu, va vào cổng bảo vệ của tiểu khu tiến thẳng vào khu vực hoạt động sau khi ăn, với sự xuất hiện đột ngột của chiếc xe những người đi bộ xung quanh vô cùng sợ hãi, hét lớn chạy đi.
Đang chơi cùng mấy cậu bé Đường Tố Khanh nghe thấy tiếng hét chói tai lập tức nhìn về phía đó, thấy các cô đang đối diện với chiếc xe giống như không thể khống chế, nghiêng bên nọ xiên bên kia, mắt cô nhanh chóng mở to, d-d-l-q-d phản ứng đầu tiên là mấy đứa bé bên cạnh không được xảy ra chuyện gì, cô nhanh chóng bỏ quả bóng lại, một tay kéo hai cậu bé đã bị dọa khóc hu hu đi đến một cây xanh.
Đợi ở chỗ an toàn, lúc này Đường Tố Khanh mới nhớ tới đi người đàn ông đi cùng mình, lo lắng hướng nhìn về phía người đàn ông, cảnh trước mắt làm trái tim cô như muốn ngừng đập , mắt mở to, miệng xinh xắn hoảng sợ mở to.
Giờ phút này chỉ thấy chiếc xe điên kia lqd đang lao về phía chồng cô, mà chồng cô lại ngây ngốc đứng một chỗ không nhúc nhích, không biết bị dọa đến mức đấy hay bị làm sao, Đường Tố Khanh không kịp nghĩ nhiều, so với đại não cơ thể nhanh chóng phản ứng, dùng tốc độ chưa từng có chạy về phía người đàn ông.
Ở quen trong hắc đạo Sở Chiến đã nhận ra chiếc xe tiến vào tiểu khu, anh chuyên tâm đặt sự chú ý vào cô vợ nhỏ, thấy cô biết nguy hiểm mà bình tĩnh tránh né, trong lòng anh đặc biệt vui mừng.
Thời điểm xe kia đối diện với anh, dựa vào khả năng của anh thì thoát thân cực kỳ dễ dàng, đúng lúc đó nghĩ đến lúc nguy hiểm cô gái nhỏ chỉ quan tâm tới an nguy của trẻ con mà không nhìn anh lấy một cái, lqd ý nghĩ này bỗng hiện lên trong đầu anh, khiến anh lập tức bất động.
Xe điên không thể khống chế càng tiến gần Sở Chiến, ngay khi giọng nói người dân sắp thoát ra, sự việc thay đổi nhanh chóng, chỉ thấy một cái bóng đen dùng tốc độ kinh người chạy tới người đàn ông đang gặp nguy hiểm.
Đùng một tiếng, trực tiếp khiến anh ngã sang một bên, bọn hắn vừa ngã xuống đất, chiếc xe đúng lúc đi qua, chứng kiến một màn nguy hiểm, mọi người sợ hãi đứng tại chỗ.
Sau khi bổ nhào về phía chồng mình, cả người Đường Tố Khanh hoảng sợ không thể suy nghĩ lại, chỉ thấy người đàn ông dưới thân đỡ cô dậy, chờ cô phục hồi tinh thần, lập tức lo lắng lật tới lật lui cơ thể anh, miệng vội vàng hỏi han: "Có bị thương không? Có bị thương chỗ nào không?"
Nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình sợ run, Sở Chiến cảm thấy ngọt ngào khác thường, ngu ngơ nhìn cô,cuối cùng hiện tại cũng biết trong lòng cô vợ nhỏ có chỗ của anh, nhớ rõ thời điểm khi bắt đầu nhiệm vụ đổi chồng, giả vờ làm Giang Thiếu Hiền bị bắt cóc, thái độ của cô lúc đó rất lạnh nhạt, không nóng không lạnh, cho dù là vợ chồng, đối xử với anh như người xa lạ.
Vừa nãy, khoảnh khắc chiếc xe chạy về phía anh, cô gái nhỏ bất chấp nguy hiểm cứu anh, ánh mắt hiện tại vẫn sợ hãi, lqd khóe miệng là những lời quan tâm anh. Lúc này Sở Chiến có dũng khí hiểu ra, có được người vợ như vậy thật hạnh phúc biết bao.
"Bảo bối, anh không sao, không bị thương." Sở Chiến dịu dàng nói với cô vợ nhỏ đang hết sức lo lắng.
"Đầu gỗ, thấy xe chạy tới sao lại không tránh? Anh có biết nếu em đến trễ một bước anh nhất định sẽ ૮ɦếƭ, tên xấu xa này, bình thường phản ứng nhanh lắm, sao lúc nãy không tránh, hu hu... Làm em sợ muốn ૮ɦếƭ, vừa rồi em bị dọa ૮ɦếƭ, em nghĩ đến anh sẽ ૮ɦếƭ, anh ૮ɦếƭ đi em phải làm sao bây giờ, hu hu. . . ." Đường Tố Khanh nghĩ tới cảnh nguy hiểm, dùng tay đập vào иgự¢ người đàn ông, sau cùng lại không nhịn được khóc òa lên.
Đây là lần đầu tiên cô vợ nhỏ khóc trước mặt anh, dọa anh sợ hãi, cưng chiều ôm cô vào trong иgự¢ mình, đau lòng nói: "Là lỗi của anh, anh là đồ khốn, là đầu gỗ, không nên làm bảo bối lo lắng, là anh hư hỏng, ngoan, đừng khóc, lớn như vậy rồi còn khóc nhè, mọi người cười đấy."