Đổi Chồng Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Chương 60

Tác giả: Quân Tử Ước Hẹn

Động Tình, Phong Sát

Khi Sở Chiến ôm Đường Tố Khanh đi vào cửa nhà, ông cụ ngồi xem ti vi ở trên ghế sa lon nhất thời bị kinh sợ không nhẹ, cho là cô xảy ra chuyện gì, lập tức thả điều khiển ti vi trong tay ra, người còn chưa đi qua liền bắt đầu lo lắng hét lên: "Làm sao vậy, đây là?" .
Dưới cái nhìn chăm chú lo lắng của ông cụ, gương mặt Đường Tố Khanh đỏ hồng an ủi: "Ông nội, con không sao đâu, chỉ là người khác làm quá lên thôi."
"Em còn dám nói không có việc gì sao, mới vừa rồi là gương mặt anh trắng như tuyết, dáng đi lảo đảo như muốn ngã hả? Bị người bao vây cũng không thông báo cho anh một tiếng, nếu không phải là anh thấy tin tức em gặp chuyện không may, đoán chừng bây giờ còn không biết em thành bộ dáng gì rồi?" Tâm Sở Chiến thương yêu không dứt mà nói.
Nghĩ đến vừa rồi một mình cô bị vây ở giữa một đám người, cô nói khó chịu cũng không có người để ý, trong tròng mắt đen nhánh của lqd Sở Chiến lập tức dần hiện ra một ánh mắt lạnh lẽo tàn nhẫn, thoáng chốc biến mất không để ai nhìn thấy.
Ôm cô đi về phía ghế sa lon, nhẹ nhàng đặt Đường Tố Khanh ở trên ghế sa lon, bộ dáng nhẹ nhàng cẩn thận đó, giống như cô là 乃úp bê dễ vỡ, ông cụ nhìn thấy mà trong lòng không ngừng vui mừng, lo lắng hỏi: " A Khanh! Hiện tại cháu cảm thấy như thế nào rồi hả ? Muốn đi bệnh viện khám một chút hay không?" .
Ông cụ giờ đã già, trước mắt chỉ có một đứa cháu gái có liên hệ máu mủ, vừa nhìn thấy cô có điểm không thoải mái, ông lập tức lo lắng không ngừng, cộng thêm lần trước cô bị thương nặng như vậy, mới vừa rồi lại nghe cháu rể nói sắc mặt trắng bệch, dáng đi lảo đảo như muốn ngã, vừa nghe những từ này, ông đã cảm thấy đặc biệt đau lòng.
Đường Tố Khanh nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ông nội mình, hờn dỗi liếc nhìn người chồng trên danh nghĩa của cô một cái, lập tức lqd lên tiếng an ủi: "Ông nội, ông đừng nghe anh ấy nói lung tung, cháu chỉ là bởi vì đám người vừa rồi quá nhiều, mới khó chịu như vậy, bây giờ cháu đã tốt hơn nhiều rồi." .
Nghe vậy, ông cụ nhìn kỹ vẻ mặt của cô một cái, phát hiện sắc mặt của cô hồng hồng, coi như không tệ, rốt cuộc lúc này mới tin tưởng lời nói của cô, khóe miệng khẽ mỉm cười nhìn thái độ khẩn trương của cháu rể đối với cháu gái mình.
"Tiểu Hiền, cháu đi theo A Khanh đi, để ông đi làm cơm tối." Ông cụ híp mắt cười nhìn về phía cháu rể đang lật qua lật lại kiểm tra xem cháu gái có bị thương không thì lên tiếng nói, sau đó vui vẻ đứng dậy đi tới phòng bếp đi.
Nhìn vẻ mặt ông cụ cười đùa trêu ghẹo, thì da mặt vốn đã mỏng của Đường Tố Khanh, lúc này tử khuôn mặt đỏ hận không thể tìm được lqd một cái lỗ để chui xuống, đẩy tay người đàn ông đang giở trò kiểm tra vết thương trên người mình ra, nhỏ giọng thúc giục: "Anh tránh ra đi, nhanh đi giúp ông nội nấu cơm đi."
Khóe miệng Sở Chiến kéo ra nụ cười đẹp mắt, lập tức nói: "Ông nội bảo anh đi theo em, để ông tự làm cơm."
Đường Tố Khanh đâu có chịu nghe anh nói, bắt đầu đẩy anh ra muốn đi, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, sao có thể là lqd đối thủ của Sở Chiến – người đứng đầu giới hắc đạo phúc hắc đến mức tận cùng chứ, sau hai ba lần cô liền bị anh ấn chặt ngồi ở trên ghế sa lon không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho anh lộ ra nụ cười tà ác trêu chọc.
Cái vẻ mặt đó, thấy thế nào cũng làm cho cô cảm thấy mình là được anh cưng chiều, khiến tính khí Đường Tố Khanh vốn vô cùng tốt trong nháy mắt bỗng giống như là con mèo xù lông.
Thấy cô gái nhỏ cựa quậy rất kịch liệt, dù nói thế nào thì Sở Chiến cũng là một người đàn ông bình thường rất dồi dào tinh lực, vào giờ phút này lqd nếu người ngồi ở trên đùi anh là người phụ nữ khác, anh sẽ chán ghét cho là người ta cố tình quyến rũ anh, cả người khó chịu muốn nôn mửa.
Nhưng bây giờ người ngồi ở trên đùi anh chính là cô gái nhỏ nắm giữ cõi lòng anh, để cho anh hận không thể cho cô toàn bộ thứ tốt nhất trên thế giới, chỉ ngửi hương vị ngọt ngào trên người cô cũng làm cho anh trầm mê muốn bổ nhào vào rồi ăn hết cô, chớ nói chi là động tác nhỏ vô ý của cô, căn bản là muốn mạng nhỏ của anh.
Hít vào một hơi, Sở Chiến khàn khàn lên tiếng cảnh cáo: "Bảo bối, em thử lộn xộn một chút nữa đi! Có tin anh sẽ ‘làm’ em ở đây hay không?" .
Đường Tố Khanh vốn còn muốn giãy giụa thì nghe giọng nói mang theo ham muốn Dụς ∀ọηg rất rõ ràng, chưa từng thấy qua heo chạy, nhưng vẫn gặp qua thịt heo đi, đây rõ ràng chính là dấu hiệu động tình, thân thể Đường Tố Khanh lqd lập tức căng thẳng không lộn xộn nữa, thời gian gần đây người đàn ông trước mắt đã thay đổi khiến cho người ta muốn đoán cũng đoán không ra, cô không dám hoài nghi độ chính xác trong lời nói của anh.
Cảm thấy thân thể của cô gái nhỏ trong иgự¢ trở nên căng thẳng bởi vì lời nói của mình, Sở Chiến cười khổ lên tiếng nói: "Ha ha. . . . . . Anh rất đau khổ, bảo bối thật sự chán ghét anh như vậy sao?" .
Không biết tại sao nghe tiếng cười khổ của anh, lòng Đường Tố Khanh có chút không nỡ, muốn nói mình không ghét anh, nhưng tiếp theo lqd một câu không ghét là cái gì, là thích hay là những thứ khác, cô mơ hồ, không nghĩ ra thì cũng không để ý tới, đây chính là một chút thói quen nhỏ giống như rùa rụt cổ của Đường Tố Khanh.
Biết mình lại làm ra chuyện quá giới hạn nhất định dọa cô gái nhỏ trong иgự¢ sợ hãi, mặc dù rất hưởng thụ mỹ nữ trong иgự¢, nhưng Sở Chiến lqd vẫn rất quả quyết đặt cô ở ghế sa lon, còn anh đi vòng ra sau lưng của cô, để cho cô khẽ nằm trên ghế sa lon, ở dưới ánh mắt khó hiểu của cô, vươn tay đặt vào huyệt thái dương của cô rồi giúp cô xoa Ϧóþ.
"Em...em không có việc gì cả, không cần như vậy đâu." Đường Tố Khanh thẹn thùng nói, đối với việc hưởng thụ đối đãi của cấp bậc nữ vương này chính là điều cô chưa từng nghĩ qua, thật ra thì tỉ mỉ nhớ lại, còn có rất nhiều chuyện lqd tốt đẹp mà trước kia cô chưa từng hưởng thụ qua, mà người đàn ông sau lưng lại làm từng việc một, cô nghĩ bây giờ thái độ của mình lệ thuộc vào anh, nếu như sau này ly hôn, anh có tái hôn, cô không biết mình có thể tiếp nhận được hay không.
Sở Chiến đâu biết cô gái nhỏ của anh đang suy nghĩ gì, thấy cô muốn đứng dậy, lập tức nói lời dụ dỗ: "Bảo bối, đừng nhúc nhích, vừa rồi không phải em nói nhức đầu sao? Anh xoa Ϧóþ cho em một lát thì sẽ không còn đau đớn nữa." .
Cảm thụ sự vuốt ve thâm tình đến từ người đàn ông phía sau lưng, Đường Tố Khanh thực sự cảm thấy rất thoải mái, nghĩ đến trước đây lqd đầu anh cũng đau giống như mình nhưng cô không xoa Ϧóþ giúp anh như vậy, nhất thời khiến cô cảm thấy mặt mình nóng lên, ấp úng lên tiếng nói: "Cái đó, đầu của anh còn đau nữa không?" .
Hình như là biết trong lòng cô nghĩ cái gì, Sở Chiến cười đùa trêu ghẹo nói: "Nếu như anh nói đầu còn đau, bảo bối cũng muốn xoa Ϧóþ cho anh giống như vậy sao? Vậy thì anh tình nguyện đầu mình vẫn còn đau." .
"Ba hoa, nếu như đầu vẫn còn đau như lời anh nói thì anh chính là ma bệnh rồi." Đường Tố Khanh oán trách nói, anh sinh bệnh làm lqd cho cô thương tiếc, nhưng lại không thoải mái, nhớ tới tính nết bá đạo của anh trong những ngày gần đây, Đường Tố Khanh cảm thấy người đàn ông sau lưng vẫn nên mạnh mẽ một chút mới tốt, như vậy mới nam tính.
Ông cụ tự mình làm mấy món ăn gia đình đơn giản, đặt ba món ăn một món canh trên bàn ăn, trong nháy mắt đã nhìn thấy tình trạng ấm áp như vậy, nhất thời cảm thấy rất vui mừng, mặc dù không nhẫn tâm quấy rầy hình lqd ảnh tốt đẹp này, nhưng vừa nghĩ tới cháu gái đã phải làm việc cả ngày, nhất định là rất mệt mỏi, mới lên tiếng nói: "A Khanh, Tiểu Hiền, đi rửa tay ăn cơm đi, nhanh lên một chút." .
Đường Tố Khanh nhất thời mới tỉnh lại từ trong trạng thái uể oải, nhân lúc người đàn ông phía sau còn chưa phản ứng lại, nhanh chóng tránh thoát khỏi tay của anh, đi tới phòng ăn.
Nhìn bóng lưng giống như trốn này, Sở Chiến cảm thán trong lòng rằng con đường theo đuổi vợ thật gian khổ, cưng chiều và bất đắc dĩ lqd đứng dậy đi theo, một nhà ba người giống như trước kia, vui vẻ ăn bữa cơm đơn giản, thỉnh thoảng nói với nhau một vài chuyện thú vị, hình ảnh này cực kỳ ấm áp, khiến người sống nhiều năm ở trong giới hắc đạo như Sở Chiến cũng rất trầm mê.
Sau khi cơm nước xong, một nhà ba người cùng xem TV một lát liền rối rít về phòng của mình, nhìn sắc mặt người chồng trên danh nghĩa của cô không tệ, xem ra thân thể của anh đã tốt hơn rồi, cho nên Đường Tố Khanh vừa đi vào phòng cầm áo ngủ của mình lên rồi đi tới phòng tắm, treo quần áo xong, đang chuẩn bị đóng cửa phòng tắm lại, nào đâu biết người đàn ông da mặt dày cũng đang cầm áo ngủ của anh trong tay, yên lặng chăm chú nhìn cô, mặt không lqd đỏ tim không đập loạn nói: "Bảo bối, chúng ta tắm chung đi, vừa tiết kiệm nước lại vừa tiết kiệm điện, hơn nữa hôm nay em bị kinh sợ, anh ở một bên còn có thể nhìn em, đề phòng em bị té xỉu ở trong phòng tắm." .
Nghe vậy, khóe miệng Đường Tố Khanh không khỏi run rẩy, nói thầm trong lòng: anh xác định là không phải do mình muốn phát tình nên mới thừa dịp cô vào phòng tắm thì chạy vào theo chứ, khi nào thì người này biết tiết lqd kiệm tài nguyên vì quốc gia như thế, nếu thật sự muốn tiết kiệm tài nguyên vì quốc gia như lời anh nói, làm phiền anh mỗi ngày tắm một lần là được, đây không phải là có thể tiết kiệm được rất nhiều nước và điện sao?
"Đột nhiên em phát hiện mình còn chút chuyện quan trọng muốn làm, anh tắm trước đi!" Đường Tố Khanh nhếch nhác nói, sau đó cầm áo ngủ của lqd mình đi ra khỏi phòng tắm giống như chạy trốn, để lại người đàn ông vẫn đứng ở chỗ đó, tràn đầy mong đợi nhìn cô.
Cuối cùng mong muốn tắm uyên ương trong lòng Sở Chiến Tâm không thực hiện được, nữ chính cũng đi mất rồi, Sở Chiến không lqd thể làm gì khác hơn là tình nguyện tắm một mình, lúc tắm anh mang theo tức giận mà đem toàn thân cao thấp của mình ra lau một lần, cho đến khi toàn thân đỏ bừng mới thôi.
Đường Tố Khanh tính toán thời gian cũng vừa đúng, đợi khi cô từ thư phòng về phòng ngủ của mình một lần nữa, vừa đúng lqd lúc Sở Chiến hoàn toàn ướƭ áƭ đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy bóng dáng của cô, sau đó rất uất ức nhìn cô một cái, ánh mắt kia khiến Đường Tố Khanh cho là mình đã làm một chuyện gì đó cực kì xấu, nên vô cùng buồn bực.
Thấy người đàn ông đang cầm khăn lông khô lau tóc, nhìn nước từ trên đầu anh rớt xuống từng giọt từng giọt một, rơi vào áo ngủ của anh, sau đó biến mất không thấy gì nữa, Đường Tố Khanh khó khăn nuốt lqd từng ngụm nước bọt, thật sự không muốn thừa nhận vào giờ phút này người đàn ông trước mắt khêu gợi muốn ૮ɦếƭ đi được, nếu giờ phút này ở đây là người phụ nữ thiếu lực kiềm chế, đoán chừng đã nhào qua giở trò rồi.
Điều chỉnh suy nghĩ của mình, Đường Tố Khanh yên lặng lqd lẩm bẩm năm lần ‘mình không phải sắc nữ, xem như mình không thấy gì cả’ ở trong lòng, lúc này tâm tình kích động mới trở lại bình thường, cầm áo ngủ của mình đi vào phòng tắm, đề phòng người đàn ông có da mặt dày nào đó xông vào lần nữa, lầnnày cô thông minh hơn vừa vào phòng tắm liền khóa chặt cửa lại, sau đó mới đi treo áo ngủ của mình.
Sau khi treo áo ngủ xong, nhìn thấy nước nóng được xả đầy trong bồn tắm, Đường Tố Khanh nhìn ra ngoài cửa một cái, trong lòng tự hỏi có phải người đàn ông kia đang chăn sóc cô không?
Chờ Đường Tố Khanh chậm rãi tắm nước nóng xong, sau đó sảng khoái đi ra ngoài, chỉ thấy người chồng trên danh nghĩa của cô nằm nghiêng hết sức tiêu hồn ở trên giường, một cái tay chống đầu của mình, hai cái chân thon dài tùy ý gác lên mặt chăn hoa nhỏ, một cái tay khác ôm gối của cô, mắt thỉnh thoảng lqd nhìn về phía phòng tắm, vừa đúng lúc đôi mắt kinh ngạc của cô gặp phải đôi mắt đầy thâm tình đang nhìn mình của anh, trong phút chốc lửa nóng bắn ra bốn phía, lửa nóng trần trụi.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp đang sững sờ ở cửa phòng tắm, Sở Chiến buông gối đầu trong tay ra, lấy tay vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh, dịu dàng nói: "Bảo bối, ở nơi này."
Lúc này Đường Tố Khanh tiến vào cũng không được mà lui cũng không xong, cuối cùng cắn răng một cái, tốc độ chậm rì rì giống như con kiến vòng qua cuối giường rồi đi đến chỗ người đàn ông kia chỉ, sửa lại áo ngủ của mình, sau đó từ từ nằm xuống, cảm thấy khí nóng sau lưng không ngừng tăng lên, cô dồn người lqd về phía mép giường, thế mà người đàn ông kia vẫn lui ra mép giường theo cô, khí nóng đến từ người đàn ông sau lưng không giảm mà lại tăng lên, khiến cô muốn coi nhẹ cũng không được.
Dường như sau lưng truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng bất đắc dĩ, tiếp theo một cánh tay mạnh mẽ mà có lực vươn tới, ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô từ sau lưng, khuôn mặt người đàn ông tựa vào trên cổ cô, hơi thở của người đàn ông truyền đến vừa có vẻ bất đắc dĩ lại vừa có tia cưng chiều: "Bảo bối, em mà dịch chuyển ra bên ngoài nữa thì sẽ rơi xuống dưới đất đấy."
Đường Tố Khanh ở trong иgự¢ người đàn ông không có bệnh không có đau, dưới tình huống này hai người đều tỉnh táo, ai cho người đàn ông không biết xấu hổ này ôm như vậy hả, tiếng tim đập mãnh liệt làm nhiễu loạn dòng suy nghĩ của cô, làm cho cô kích động mà không ngủ được, đẩy bàn tay to đang gác ở trên bụng nhỏ của cô ra, Đường Tố Khanh rất muốn chạy ra ngoài.
"Bảo bối, em thử cử động một chút nữa xem, tối nay anh sẽ ăn em." Giọng nói Sở Chiến khàn khàn vang lên ở bên tai cô, hơi thở nóng rực phun bên tai của cô, mang đến từng tia xao động trong lòng cô.
Cô lập tức không dám lộn xộn nữa, trong lòng tức giận mà thầm nghĩ: người đàn ông này cũng chỉ biết nói mỗi câu này, hơn nữa ૮ɦếƭ tiệt câu này lại chính là huyệt ૮ɦếƭ của cô.
Đối với tương lai còn chưa rõ ràng, Đường Tố Khanh không muốn hưởng thụ sảng khoái nhất thời, sau đó phải đối mặt với việc chia tay, cô nghe một số phụ nữ nói thân thể phụ nữ là gắn liền với tâm, nếu như thất thân, rất có thể tâm cũng mất theo, cho nên cô không dám đánh cược, vì cô không xác định được người lqd đàn ông này có thật lòng yêu mình hay không, trước khi xác định được mình có yêu người đàn ông trước mắt hay không, cô nhất định phải bảo vệ trái tim và thân thể của mình thật tốt.
Đường Tố Khanh không ngờ trước được là không lâu về sau cô sẽ yêu người đàn ông phía sau lưng, có loại kích động hận không thể ngày ngày dính vào bên người anh, cô luôn độc lập tự chủ chưa từng lệ thuộc vào bất kỳ người nào, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ khác ái mộ nhìn anh, cô sẽ không kiềm chế được mà ăn dấm chua, muốn người đàn ông này tỉ mỉ ngàn dụ dỗ vạn dụ dỗ, cuối cùng đều bị sự sự cưng chiều của người đàn ông làm sung sướng cười hì hì, dĩ nhiên những việc này đều là nói sau rồi.
Cô gái nhỏ càng muốn thoát khỏi anh, thì anh càng muốn dính vào, đây chính là tác phong bá đạo của Sở Chiến, anh ôm chặt cô gái nhỏ vào trong иgự¢, một cánh tay đi ngang qua eo ếch của người phụ nữ, bàn tay to đặt trên chiếc bụng lqd nhỏ của cô, một cái tay khác thì mặc kệ ý muốn của cô mà để ở dưới cổ của cô, để cho cô gối đầu lên cánh tay của mình mà ngủ.
Hơi thở ấm áp từ phía sau kéo tới, nghe tiếng tim đập từ Ⱡồ₦g иgự¢ phía sau lưng, Đường Tố Khanh cho là nhất định tối nay mình sẽ mất ngủ, do mệt mỏi cả ngày nên cô nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, trong mơ, cô mơ mình được ngâm mình trong suối nước nóng, rất thoải mái, cô chui chui vào nguồn nhiệt sau lưng, tìm được một vị trí thích hợp thì an tĩnh thi*p đi.
Sở Chiến nhìn cô gái nhỏ khi ngủ lại lệ thuộc vào mình như vậy, trong lòng bị một cỗ mừng rỡ thay thế, nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm nay, tròng mắt vốn ôn hòa cưng chiều trong nháy mắt liền thoáng qua từng tia sắc bén.
Thấy cô gái nhỏ ngủ ngon, Sở Chiến vô cùng không muốn nhưng vẫn nhẹ nhàng rút cánh tay lqd của mình ra, giúp cô đắp kín chăn, cầm điện thoại trong tay rón rén đi tới phòng tắm bên cạnh, bấm một số điện thoại.
Không cho đối phương nói bất kỳ lời nào, Sở Chiến đè nén giọng nói tàn nhẫn lạnh lẽo hỏi " Đã điều tra ra những tòa soạn nào tham dự vào chuyện hôm nay chưa?" .
"Báo cáo ông chủ, hôm nay có mười tám tòa soạn tham dự vào sự kiện kia, trong đó có năm tòa soạn lớn, mười ba tòa soạn nhỏ." Bên kia điện thoại lqd truyền đến giọng nói đàn ông lạnh lẽo và cung kính, giống như máy móc báo cáo tin tức bọn họ tra được.
"Ngày mai tôi không muốn nghe đến tin tức những tòa soạn này nữa." Sở Chiến nhìn ngoài cửa một cái, đè thấp giọng nói lạnh lẽo cảnh cáo.
"Dạ!" Bên kia điện thoại vẫn trả lời bằng giọng lạnh lẽo như cũ.
Mặc dù câu trả lời này rất đơn giản, nhưng tin tưởng không cần một phút đồng hồ, tất cả tòa soạn ở thành phố S sẽ phải tiến hành thanh tẩy một lần nữa, cái việc cậy thế này chính là chuyện trăm năm khó gặp, rất nhiều tòa soạn đóng lqd cửa một cách vô duyên vô cớ khiến dân chúng không giải thích được, chỉ có người trong cuộc mới biết chuyện gì đang diễn ra.
Sở Chiến cũng không phải là người dễ dàng bị lừa gạt như vậy, cộng thêm chuyện ngày hôm nay có liên quan đến cô gái nhỏ của anh, anh sẽ không bỏ qua bất kỳ dấu vết nào, lúc này anh thận trọng dò hỏi: "Có tra ra nhân vật khả nghi nào đứng đằng sau thao túng những tòa soạn kia hay không?" .
Cả thành phố S nhiều tin tức như vậy, giải trí, các quan chức lớn, không lý gì chỉ muốn moi thông tin từ cô gái nhỏ của anh cả, cho nên anh nghi ngờ có thể có người nào đó âm thầm theo dõi cô gái nhỏ của anh, nếu không không có khả năng chân trước cô vừa mới làm gì, chân sau liền bị đám chó săn tìm tới.
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Sở Chiến liền bực bội và lo lắng, nghĩ thầm cô làm nhân viên chính phủ cũng không dễ dàng, nên nghĩ cách để cô toàn tâm toàn ý làm bà chủ lớn, nhưng với tính tình lqd của cô thì rất khó xử lý, đối với việc này trong lòng của Sở Chiến cũng không biết phải làm sao, hiện tại kế hoạch chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Người ở bên kia điện thoại cũng là thuộc hạ mà Sở Chiến tỉ mỉ bồi dưỡng, kể từ khi ông chủ bảo bọn họ điều tra về Phó Thị Trưởng, bọn họ cũng biết ông chủ của bọn họ gặp khó khăn, nếu không dựa vào thái độ vắt giò ngồi xem việc không liên quan đến mình của ông chủ, làm sao có thể để ý người khác làm gì, chỉ cần không nguy hại đến lợi ích của ông chủ hoặc là không làm cho tâm tình của ông chủ khó chịu, thì anh vẫn luôn lựa chọn thái độ bỏ mặc.
Biết được ông chủ bọn họ có thể lâm vào bể tình thật sự, các anh em trong bang đều phải làm việc ngày đêm, mỗi ngày đều bận rộn vì chuyện của phu nhân bọn họ.
Coi như là Sở Chiến không hỏi, đám thuộc hạ bên đầu kia điện thoại cũng đang chuẩn bị báo cáo tài liệu đã thu thập được cho anh, lúc này đối phương lập tức nghiêm túc lạnh lẽo nói: "Ông chủ, đúng là có người thao lqd túng ở sau lưng, trong mười tám tòa soạn tham gia thì có một tòa soạn mới vọt lên ở thành phố S trong thời gian gần đây, tốc độ phát triển rất nhanh, bởi vì sau lưng nó có nhân viên chính phủ thao túng."
Nghe vậy, Sở Chiến khẽ nâng đôi lông mày đẹp lên, anh biết vị trí cô gái nhỏ của anh ngồi hiện tại là không dễ dàng gì, hiện tại lại có người ở trong chỗ tối muốn cô té ngựa, dù là không xuống ngựa, một số người vẫn luôn có ý xấu, nghĩ hết tất cả các loại thủ đoạn bẩn thỉu chuẩn bị hãm hại cô ấy, lúc này trong lòng anh vô cùng tức giận, mặt không biến sắc lên tiếng nói: "Hả? Nhân viên chính phủ sao?" .
Đối phương vừa nghe giọng điệu này của ông chủ nhà mình, cuống họng như treo ở trên miệng, người quen biết với ông chủ bọn họ đều biết đây là dấu hiệu báo trước giông bão sắp tới, trong lòng cảm thán phu nhân của bọn họ thật sự rất có uy lực, dễ dàng ảnh hưởng tới tâm tư của ông chủ bọn họ như vậy.
Người ở bên kia điện thoại hoàn toàn xốc lại tinh thần, cung kính nói ra kết quả điều tra: "Theo tài liệu điều tra được thì do phó cục trưởng vùng mới giải phóng bố trí ở phía sau, năm đó lúc cùng nhau tranh cử chức Phó Thị Trưởng, vị cục trưởng này cũng là một trong những người tranh cử, nghe nói lúc đó lqd hắn ta nắm chắc khả năng lấy được chức vị này, không nghĩ tới về sau bị phu nhân ngang trời đè lại, hắn ta chỉ được vị trí phó cục trưởng một khu, không cam lòng nhiều năm, một mực nghĩ biện pháp làm phu nhân ngã ngựa, chưa tới một năm nữa sẽ tiến hành bầu cử lại nhiệm kỳ mới nên lúc này hắn ta mới không nhịn được mà ra tay."
"Như vậy sao? Người phụ nữ của tôi có năng lực hơn thì hắn ta liền ghi hận trong lòng, nếu hắn ta muốn làm Phó thị trưởng như vậy thì nên ‘thành toàn’ cho hắn ta đi, để nói cho hắn ta biết không phải ai cũng có thể đảm đương nổi chức Phó Thị Trưởng này, biết nên làm sao chứ? Còn phải cẩn thận chú ý tới bất kỳ sự vật nào có thể nguy hại đến phu nhân." Sở Chiến cắn răng nói ra từng câu từng chữ, người phụ nữ của anh còn ngồi ở vị trí này, xem ai dám nhìn chằm chằm, anh sẽ để cho cho bọn họ biết hậu quả.
Rất tốt, tên phó cục trưởng này trở thành nhân vật đầu tiên mà anh muốn loại bỏ. Sở Chiến tàn nhẫn nghĩ tới.
Lợi hại như Sở Chiến, lãnh đạo giới hắc đạo mạnh mẽ như vậy, đương nhiên là có phương pháp của riêng anh, không cần nói rõ ràng tất cả mọi chuyện, chỉ cần một ánh mắt, một câu nói của anh là có thể khiến đám lqd thuộc hạ hiểu mình muốn làm gì, dĩ nhiên có lúc bọn họ cũng không đoán được tâm tư của ông chủ, lúc này bọn họ chỉ có thể thận trọng làm tốt bổn phận của mình mà thôi.
"Dạ!" Bên kia điện thoại cung kính nói.
"Ngoài ra để cho bọn họ truyền tin tức hôm nay đi, nếu như câu viết không đúng, tìm nhà báo chuyên nghiệp sửa lại một chút." Sở Chiến nghiêm túc phân phó.
Lòng Sở Chiến đen tối muốn cho toàn thế giới biết anh là người đàn ông của cô gái nhỏ, cô gái nhỏ này đã đóng dấu lqd dành riêng cho anh, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng tới cô.
"Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm ngay." Thuộc hạ ở đầu dây bên kia điện thoại biết ý tứ trong lời nói của ông chủ nhà mình, nói cách khác bất kỳ từ ngữ nào bất lợi với phu nhân hoặc là ông chủ thì đều phải bỏ đi
Sở Chiến cúp điện thoại, rón rén đi ra khỏi phòng tắm, đi tới bên giường, dưới ánh đèn lờ mờ, anh có thể nhìn thấy rất rõ ràng cô gái nhỏ ngủ không thoải mái đang lăn qua lộn lại trên giường, cô gái nhỏ này làm anh cực kỳ thương yêu.
Cho là chuyện hôm nay đã dọa cô sợ, bây giờ đang gặp ác mộng, Sở Chiến bước nhanh hơn, rón rén nằm lên trên giường, không ngờ cô gái nhỏ vốn đang lăn qua lộn lại giống như là tìm được tổ, chui vào trong иgự¢ của anh, yên tĩnh ngủ thi*p đi.
Sở Chiến nhìn thấy động tác nhỏ của cô, chuyện không vui mà vừa rồi thuộc hạ mới báo cáo đều biến mất trong nháy mắt, anh vui vẻ chỉ là không cười ra tiếng thôi, khóe miệng khêu gợi chậm rãi cong lên, ánh mắt vốn đen nhánh như đầm sâu híp lại thành một đường cong, có thể thấy được chủ nhân của ánh mắt này có bao nhiêu vui vẻ.
Đem đầu cô gái nhỏ đặt lên cánh tay của mình, giống như lúc vừa mới ngủ, Sở Chiến bá đạo đem cánh tay khác để ngang qua hông của cô, bàn tay to ấm áp gác lại ở trên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve, mang theo tiết tấu riêng biệt, giống như thổi khúc ru ngủ.
Sở Chiến đưa gương mặt lại gần mái tóc đang tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, dựa vào cổ cô, hơi thở ấm áp phun nhè nhẹ ở trên cổ cô, thỉnh thoảng đưa tới trong cơn ngủ mơ của cô chút bất mãn.
Hơi thở ngọt ngào thơm mát tỏa ra từ trên người cô, quanh quẩn ở bên lỗ mũi anh, Sở Chiến đâu có chịu buông đầu óc của mình ra, đoán chừng nếu không phải lo lắng cổ mảnh khảnh của cô bị anh làm liền đứt, anh thật sự rất muốn cắn một miếng cho đã nghiện, nhưng anh thương vợ như mạng thì sao có thể cam lòng để cho cô đau, chỉ có thể tự mình chịu đựng đau khổ này.
"Bảo bối, kẻ nào dám ᴆụng đến người em thì anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn." Sở Chiến dịu dàng lầm bầm ở bên tai của cô, lại nói ra những từ ngữ vô cùng tàn nhẫn, giờ phút này Đường Tố Khanh trong mơ không biết trên thế giới này có một người đàn ông nguyện vì mình mà chắn gió che mưa, có một người đàn ông yêu mình như si như cuồng vậy.
Sửa lại tóc trên trán cô gái nhỏ một chút, Sở Chiến ôm cô gái nhỏ, ngửi hương vị ngọt ngào của cô ấy rồi thỏa mãn ngủ thi*p đi.
Sáng sớm hôm sau, cả đêm ngủ ngon, Đường Tố Khanh tỉnh lại theo đồng hồ sinh học của mình, giống như hôm qua, khí nóng không ngừng truyền đến từ sau lưng đột nhiên làm cho cô không nỡ rời khỏi cái giường này.
Không muốn thừa nhận là hình như cô càng ngày càng thích ứng đối với hành động thân mật của người đàn ông này, nếu như một ngày nào đó anh đột nhiên không làm những cử chỉ thân mật này nữa, dĩ nhiên cô sẽ không quen, suy nghĩ đến đó mặt Đường Tố Khanh đỏ ửng lên, điều chỉnh lại suy nghĩ của mình một chút, cô rón rén đem bàn tay to đang đặt ở trên bụng nhỏ của mình nhẹ nhàng xuống, sau đó từ từ đi xuống giường.
Không ngờ cử động nhẹ nhàng này cũng đánh thức người đàn ông sau lưng, một ngày mới bắt đầu, lúc chân giẫm lên đôi dép lê trên mặt đất, cô đã bị người đàn ông gắt gao ôm trở lại từ phía sau, cả người đè lên trên người người đàn ông đó, hơn nữa còn là tư thế mập mờ nữ trên nam dưới.
Lỗ mũi ᴆụng nhau, gương mặt cùng chống đỡ, Đường Tố Khanh không có thói quen sáng sớm bị một người đàn ông nhìn lâu như vậy, gương mặt ửng đỏ giùng giằng đứng dậy, dịu dàng nói: "Thời gian vẫn còn sớm, anh ngủ thêm một lát nữa đi."
Giọng nói đó, động tác kia, giống như là đôi vợ chồng bình thường đã qua vài chục năm, không có một chút xíu thái độ không được tự nhiên, khác biệt duy nhất chính là bây giờ quấn quanh trên người hai người chính là tình ý thật sâu, đều sâu sắc hơn bất kỳ một đôi yêu nhau ngọt ngào nào trong thanh niên nam nữ.
"Ưmh, vẫn còn sớm, cùng nhau ngủ tiếp một chút nữa." Sở Chiến nói thầm một tiếng, ôm cô gái nhỏ chuẩn bị thỏa mãn tiến vào giấc ngủ, ở trong lòng hết sức buồn ngủ nghĩ tới ôn hương nhuyễn ngọc trong иgự¢, chất lượng giấc ngủ cũng đặc biệt tốt.
Đường Tố Khanh nhìn thấy động tác người đàn ông tựa như đứa trẻ, trong bụng cảm thấy buồn cười, giọng nói không tự chủ được mà dịu dàng lên tiếng, dùng giọng nói dụ dỗ nói: "Em còn phải đi làm nữa, anh cứ ngủ đi."
Nói xong phải đứng dậy nhanh, trong lòng suy nghĩ nếu lại như lần trước nữa, khẳng định lúc ra ngoài sẽ bị ông nội chê cười.
Nhưng chăn thịt người ấm áp, hơi thở thơm mát như vậy, Sở Chiến đâu có chịu để cho cô đi, lúc
Này bất mãn ôm thân thể nhỏ bé của cô thật chặt, khàn khàn nói: “Ngày hôm qua em bị doạ sợ, hôm nay xin nghỉ đi.” Sau khi nói xong còn nhắm mắt lại, làm sao Đường Tố Khanh muốn tức giận cũng không được.
Lúc bình thường anh là người đàn ông bá đạo, giờ rõ ràng chánh là một đứa trẻ ăn vạ, Đường Tố Khanh không đành lòng quát lớn, nhẹ giọng tức giận nói: “Đừng làm rộn nữa, em còn rất nhiều tài liệu chưa xem, sao có thể xin nghỉ được! Anh ngủ thêm một lát nữa đi, đợi tỉnh ngủ thì ăn bữa sáng.”
Lần này bất kể như thế nào thì Đường Tố Khanh cũng hạ quyết tâm, cô không thể không thừa nhận hiện tại cô cũng rất hưởng thụ thời gian an nhàn ấm áp ở trên giường, nhưng công việc quan trọng hơn, hiện tại cô ngồi ở vị trí này, hoàn toàn là do quần chúng nhân dân tin tưởng cô, cô tuyệt đối không thể phụ lại sự tin tưởng này.
Đường Tố Khanh chính là một người phụ nữ mạnh mẽ, trong công việc có chủ kiến của mình, chỉ cần cảm thấy là chuyện đúng đắn liền muốn làm tới cùng, mười người ngang bướng cũng không kéo trở lại được.
Đường Tố Khanh nhẫn tâm dùng sức đẩy bàn tay người đàn ông đang gác ở trên eo cô ra, nhanh chóng đứng dậy, thấy người đàn ông bất mãn mở cặp mắt mơ màng ra, cô nhất thời cũng có để ý nhưng không rõ, người đàn ông lên án thật sự giống như cô đã làm ra chuyện xấu gì vậy, nhất thời mềm lòng nói lời dụ dỗ: “Anh ngủ tiếp đi, em đi ăn điểm tâm trước.”
Sau khi nói xong rất không có khí thế chạy vào phòng tắm, vội vội vàng vàng thay quần áo của mình xong liền đi ăn điểm tâm.
Ông cụ đang ngồi ăn điểm tâm ở trên bàn ăn thấy cháu gái mình mang theo tinh thần sảng khoái đi ra ngoài, mà lúc này cháu rể thường đi theo bên cạnh lại chưa hề thấy mặt, trong mắt ông cụ loé lên tinh quang nào đó, ý tứ không chắc chắn thử dò xét: “Tiểu Hiền còn chưa dậy à?”
Đường Tố Khanh ngồi ở trên bàn ăn, cầm chén lên múc thêm một bát cháo nữa rồi yên lặng ăn, nghe câu hỏi của ông cụ, ngẩng đầu lên trả lời, “Vâng, anh ấy còn chưa dậy, xem ra là quá mệt mỏi rồi.”
Lúc đó trả lời như vậy cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng ông cụ lại đem ý tứ trong lời nói của cô hiều thành loại tầng nghĩa khác, mặt thần bí nói: “Quá mệt mỏi sao?”
Đường Tố Khanh không nghi ngờ gì, gật đầu một cái, tiếp tục ăn cháo, không ngờ ông cụ lập tức nói ra một câu khác khiến cho cô thiếu chút nữa bị sặc.
“Tiểu Hiền cũng thật là, sáng sớm cũng không biết tiết chế, cháu còn phải đi làm nữa.” Mặc dù giọng nói của ông cụ giống như giận trách, nhưng trong giọng nói còn hàm chứa mong đợi mơ hồ nào đó, khiến Đường Tố Khanh không giải thích được, cô không biết ông nội đang chờ mong cái gì nữa.
Chỉ là cô tự động lý giải những lời này của ông cụ là sáng sớm người đàn ông kia quấn quýt lấy cô đòi ngủ nướng mà thôi, loại hành vi này rất không hiểu chuyện, cô là người phải đi làm thì sao có thể ngủ nướng được.
Lập tức ho khan mấy cái, Đường Tố Khanh không nhịn được lên tiếng giải thích cho nah: “Cháu không sao, dù sao cũng sẽ không đến trể.”
Ông cụ cười tủm tỉm liếc nhìn cô, sau đó tiếp tục ăn điểm tâm, nhìn ánh mắt ông dường như cực kỳ vui vẻ, chỉ cần ông cụ vui vẻ là được rồi, Đường Tố Khanh không nghi ngờ gì nữa, tiếp tục ăn cháo.
Cũng như mọi ngày, sau khi Đường Tố Khanh ăn điểm tâm xong liền tự mình lái xe con chuẩn bị đi làm, khác biệt duy nhất là hôm nay thnahf phố S cực kỳ vắng vẻ, trên đường chỉ có vài chiếc xe con đang chạy, dù sao vẫn có cảm giác thiếu một chút gì đó.
ở chỗ tín hiệu giao thông, nhìn đèn đỏ sáng lên, Đường Tố Khanh dừng xe con của mình lại, ngay vào lúc này, chương trình truyền hình vang lên từ TV cỡ lớn ở phía trên nóc một toà nha, ngay sau đó bắt đầu phát sáng chương trình.
Than nhẹ một tiếng, vừa rồi Đường Tố Khanh luôn cảm giác thiếu một chút gì đó, thì ra là mỗi ngày đều nhìn thấy TV ở trên đường không ngừng đưa tin tức, hôm nay lại yên tĩnh khác thường. Hiện tại màn hình bắt đầu phát sóng, ngược lại náo nhiệt không ít.
Chờ đến lúc đèn xanh sáng lên, Đường Tố Khanh dùng sức giẫm một cái ở trên bàn đạp, xe con từ từ chạy lên phía trước, Đường Tố Khanh không biết sau khi xe của cô rời đi, màn hình lớn bắt đầu phát sóng tin tức chấn động sáng sớm hôm nay của thành phố S, cũng là tin tức kinh người trăm năm khó gặp, đại khái nội dung tin tức là phần lớn toà soạn báo của thành phố S đột nhiên phá sản hoặc giải tán chỉ trong một đêm, trong nháy mắt, giới truyền thông đã bắt đầu cuộc cánh mạng mang thanh tẩy lớn nhất, mà Diệp Thị vẫn đứng thứ ba trong giới truyền thông, hiện tại vững vàng ở vị trí thứ nhất, trước mắt giới thiệu thông không rõ nguyên nhân cụ thể.
Chương 62 (tiếp)
Giờ phút này bên trong tầng cao nhất của một cao ốc thương mại nào đó, truyền đến tiếng đánh máy và tiếng các nhân viên đi tới đi lui để trao đổi công việc, bên trong cùng của tầng cao nhất là một phòng làm việc rộng năm mươi mét vuông.
Căn phòng này cũng giống như phòng làm việc của ông chủ bình thường, chỉ khác là trong phòng làm việc đặt thêm một kho sách cỡ lớn, mà trên bàn làm việc lại chất đống đủ loại báo, không có tiếp đãi người khác dùng trà hay sa pha thoải mái, chỉ có một ghế dựa bằng vải bông bọc da ở trước bàn làm việc.
Người đàn ông ngồi trên ghế một cầm theo một cuốn sách cổ, diện mạo cũng không xuất sắc lắm, may mắn là dáng người cao lớn, cộng thêm một cỗ hơi thở tri thức ở trên người anh, người như vậy mà đi ra ngoài cũng có không ít người theo đuổi.
Chỉ thấy người đàn ông trêu chọc nhìn ông chủ đang ngồi ở trên bàn làm việc, người đàn ông nói: "Trí Viễn, có phải trước đó cậu nhận được tin tức gì hay không? Nếu không sao lần này lại ra lệnh không để ý tới việc phỏng vấn Phó Thị Trưởng kia? Phải biết nếu như làm tốt cuộc phỏng vấn này, có thể được khen thưởng một khoản."
Người đàn ông ngồi ở trên ghế ông chủ có ngũ quan thâm thúy làm cho người ta cảm giác như tắm gió xuân, anh chính là người sáng lập ra Diệp Thị người cầm lái Diệp Trí Viễn, bình thường một bộ dáng ôn hòa vô hại, nhưng ngòi 乃út anh có thể nói là lưỡi dao, nhân vật dưới ngòi 乃út của anh chứa đựng tất cả suy nghĩ của anh.
"Không có tin tức gì cả, chỉ không muốn làm người bỏ đá xuống giếng, rồi tranh thủ cơ hội chen một chân vào mà thôi." Diệp Trí Viễn dừng tay đánh máy một chút, không mặn không nhạt nói.
" Cậu chuyển sang làm từ thiện từ khi nào rồi hả ? Nhớ trước kia có một nhân viên chính phủ té ngựa cũng bởi vì ngòi 乃út sắc bén của cậu mà!" Người đàn ông buồn cười nói lên sự thật không lâu trước đây.
Người bạn thân này cũng không có lòng tốt của Thánh mẫu Maria, tất cả suy nghĩ của anh ta chỉ là đúng hay sai, ૮ɦếƭ cũng có thể để người ta sống lại, liên tưởng đến tin tức đặc biệt lớn sáng sớm hôm nay là các tờ báo lớn đều đóng cửa, anh vừa mới vào công ty liền hấp tấp chạy đến phòng làm việc của bạn tốt để dò đến kết quả.
Thấy Diệp Trí Viễn không trả lời, người đàn ông nghi ngờ nói tiếp: "Cậu nói có phải có người chống lưng đằng sau Phó thị trưởng kia không? Nếu không làm sao tất cả tòa soạn cố ý gây khó khăn cho cô ấy trong ngày hôm qua đều bị đóng cửa đây? Rất kì lạ đó."
"Tất cả chỉ là trùng hợp thôi, ở đâu ra nhiều quan hệ như vậy chứ ?" Vẻ mặt Diệp Trí Viễn không nóng không lạnh nói.
Giọng của anh như vậy càng làm cho người đàn ông đối diện cũng chính là Trần Nghệ rất hiếu kỳ, Trần Nghệ ngồi thẳng người lại, nghi ngờ nói: "Có phải cậu biết Phó Thị Trưởng hay không? Nếu không sao cậu luôn bảo vệ cô ấy như thế, còn có, sao cậu biết sau lưng cô ấy không có ai hả?"
Nghe vậy, tay đánh máy của Diệp Trí Viễn ngừng lại, trong đầu lập tức nhớ lại một màn nhiều
năm trước, đó là thời điểm anh đang học thạc sĩ, một cô gái cự kỳ giản dị đeo túi hành lý được làm từ vải bố cũ đi ở trên sân trường, những người khác nhập học đại học khoa chính quy đều là con em nhõng nhẽo, yếu ớt, đi theo cha mẹ đến báo danh, cha mẹ và nhóm người giúp việc cầm túi lớn túi nhỏ hành lý giúp một tay, chỉ có một mình cô đi vào sân trường, một khắc kia trở thành rất đặc biệt, cho dù ăn mặc giản dị, cho dù không có cha mẹ giúp một tay, đến nay anh cũng không quên trên khuôn mặt xinh đẹp đó tràn đầy khát vọng đối với kiến thức và nhìn về tương lai, có lẽ chỉ cái nhìn kia liền khiến người ta mê muội!
“Này, câu đang nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ cậu thật sự biết cô ấy sao? Cậu quá không hiền hậu rồi, cậu gọi mình từ nước Mĩ xa xôi trở lại đây giúp cậu, kết quả lại gạt mình chuyện quan trọng như vậy, thành thật khai báo đi, không đơn thuần chỉ là quan hệ quen biết có đúng không, nhìn vẻ mặt của cậu này, ૮ɦếƭ rồi, ૮ɦếƭ rồi, chẳng lẽ là cậu thầm mến người ta sao?” Trần Nghệ nhìn thấy bạn tốt mê muội, lập tức khoa trương đứng lên lớn tiếng hỏi.
Giống như bị người ta nói trúng chân đau, sắc mặt Diệp Trí Viễn hơi đỏ lên, mất tự nhiên giải thích: “Cậu nhỏ giọng một chút, chỉ là quan hệ sư huynh sư muội bình thường mà thôi.”
Trong giọng nói có loại ý tứ giấu đầu hở đuôi, Trần Nghệ vẫn cho rằng bạn tốt của anh là một người không dính khói bụi trần gian, cũng không quan tâm đến những hành động liếc mắt đưa tình của con gái, đâu biết thì ra là có ẩn tình khác, anh giống như phát hiện ra tin tức trọng đại gì đó, khoa trương nói: “Sư huynh sư muội sao? Không phải cô ấy chỉ tốt nghiệp khoa chính quy thôi sao? Sao lại thành sư muội của cậu rồi hả?”
Biết rõ người bạn tốt này có tính tình nhiều chuyện sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, Diệp Trí Viễn chậm rãi nói: “Lúc mình thi lên thạc sĩ, thời điểm mình học thạc sĩ ở trường đại học kia thì cùng đúng lúc cô ấy học đại học, mình học về báo chí, còn cô ấy học chính trị, chỉ là đã gặp mặt mấy lần, đoán chừng cô ấy cũng quên mất rồi.”
“Ô ô, thì ra là thật sự thầm mến, kỳ thật khi nhìn thấy Phó Thị Trưởng ở trên tin tức, cá nhân mình cũng cảm thấy không tệ.” Trần Nghệ cười híp mắt nói, dưới con mắt nguy hiểm của bạn tốt này lập tức đổi lời nói: “Không phải là không tệ, là cực kỳ tốt, đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, mình không hề có hứng thú với cô ấy.”
Nói ra tâm sự của mình xong. Diệp Trí Viễn cũng không có tâm tư làm việc nữa, trong đầu hiện ra toàn là chuyện về cô những năm trước.
Nhìn thấy bạn tốt lại rơi vào trạng thái thẫn thờ, Trần Nghệ không thể không nói ra tin tức viết trên báo: “Trong tin tức này nói Phó Thị Trưởng đã có chồng, không biết người đàn ông kia có nhìn thấy tin tức ngày đó hay không?”
“Thích thì không nhất thiết phải ở chung một chỗ, chỉ cần biết rằng cô ấy hạnh phúc thì mình không sao cả.” Diệp Trí Viễn trừng mắt liếc anh một cái rồi nói.
Bị bạn tốt tức giận nhìn chằm chằm, Trần Nghệ vô tội sờ sờ cái mũi của mình,
không phải anh đây là bạn tốt sao, cậu ta vẫn thầm mến đóa hoa này nhiều năm nhưng lại không có kết quả gì, huống hồ người ra cũng đã chó gia đình của mình, làm người thứ ba cũng là chuyện rất xấu hổ, khụ khụ, anh nghĩ đi đâu rồi.
Diệp Trí Viễn nhàn nhã nằm ở trên ghế ông chủ, gõ bàn mấy cái rồi nói thật: “Hiện tại cậu sắp xếp người đi hỏi thư kí của cô ấy đi, xem lúc nào thì cô ấy có thời gian tiến hành phỏng vấn.”
“Hiện tại nếu đi phỏng vấn có thể chứng minh việc cô ấy có bối cảnh sau lưng với bên ngoài là sự thật hay không?” Trần Nghệ nghi ngờ nói ra suy nghĩ của mình, anh đương nhiên hiểu phỏng vấn trong lời nói bạn tốt đương nhiên là phỏng vấn tốt. Diệp Thị vừa lên làm ông trùm liền phỏng vấn Phó thị trưởng, như vậy phỏng vấn vừa ra lò chẳng lẽ không sợ người khác nói sau lưng Phó thị trưởng có người chống đỡ sao, đối với những tin tức phá hoại nhân cách của cô ấy, thì đây cũng không phải là chuyện tốt đối với hình tượng của cô ấy.
"Không cần lo lắng. Diệp thị chính là Diệp thị, có ai dám nói gì chứ, phỏng vấn xong thì đưa tài liệu cho mình viết, thôi, tự mình đi phỏng vấn cũng được.” Diệp Trí Viễn suy nghĩ chỉ chốc lát sau đó nói.
Chuyện giao cho bạn tốt làm, hiện tại Trần Nghệ cũng không thể nói cả người nhẹ nhõm, bọn họ vừa mới ngồi lên vị trí ông trùm, rất nhiều chuyện phải làm, hơn nữa còn phải cự tuyệt nhân viên chính phủ lôi kéo bên ngoài, tại sao nhân viên chính phủ lại muốn lôi kéo bọn họ? Đương nhiên là hi vọng người anh em tốt của anh viết ra bài báo tốt, tăng thêm lợi ích cho con đường làm quan của bọn họ rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc