Cục Cưng Ở Trong Bụng Rất Tốt Thấy lão đại kể từ khi biết trong bụng vợ của mình mang thai cốt nhục của anh ấy thì vẫn cười ngây ngô, dáng vẻ này đâu giống một hoàng đế hắc đạo, đây chính là cưng chiều vợ như mạng người sao, lão đại như vậy mới giống người, sẽ vui vẻ sẽ lo lắng sẽ ghen, trong lòng Liễu Kiều Minh vui mừng cho anh.
Trong lòng lập lại cái tin tức tốt này một lúc lâu sau, Sở Chiến vẫn không yên lòng lên tiếng nói: "Đứa bé thật không có chuyện gì chứ?". Trong mắt lo lắng không thể che dấu được, đây là đứa nhỏ đầu tiên của anh với bảo bối, nghĩ tới tối hôm qua bọn họ vận động kịch liệt, trong lòng Sở Chiến vạn phần lo lắng, đứa nhỏ này ngàn vạn lần đừng bởi vì lực kiềm chế của anh thấp mà bị thương.
"Lão đại, yên tâm đi, đứa bé rất tốt." Liễu Kiều Minh không phiền lần nữa lên tiếng nói.
Biết đứa bé không sao, lần này trong lòng Sở Chiến lúng túng, anh lần đầu tiên làm ba, không có kinh nghiệm gì, có chút không biết phải làm sao, ngày trước ở trong mắt của anh đứa bé luôn ồn ào làm người ta chán ghét, nhưng từ khi gặp bảo bối của anh, thích người con gái xinh đẹp cùng thông minh đó, anh đột nhiên cảm thấy có mấy đứa bé do anh với cô sinh ra trên đời làm cho cả người vui sướng.
"Mang thai đứa bé có phải chú ý cái gì không? Còn khoảng bao giờ thì có thể sinh? Có hại đến cơ thể mẹ không?" Sở Chiến hỏi các vấn đề liên tiếp, nhìn chằm chằm vào Liễu Kiều Minh, làm cho trong lòng Liễu Kiều Minh kích động không thôi, lão đại bọn họ anh minh thần võ, không gì làm không được đi thỉnh giáo hắn, nếu nói cho ra hai tiểu tử thúi kia biết sẽ hâm mộ ૮ɦếƭ mất.
Tính tình lão đại thế nào Liễu Kiều Minh rất rõ, trong lòng vui sướng là một chuyện, nếu dám được voi đòi tiên, đến lúc đó ૮ɦếƭ cũng không phải rất bi thảm, ho nhẹ một tiếng, Liễu Kiều Minh nghiêm trang lên tiếng nói: "Đại ca, đứa nhỏ này phải ở trong cơ thể mẹ đợi đủ mười tháng mới có thể đi ra ngoài, thức ăn cùng thói quen cuộc sống bình thường cần điều chỉnh lại, chủ yếu nhất là hai người sau này hạn chế làm vận động kịch liệt, trên quyển sách này đều có ghi lại, anh cầm nhìn một nhìn."
Nghe vậy, trong lòng Sở Chiến rất buồn bực, anh không được quấn cô gái nhỏ nữa không phải muốn mạng anh sao, nhưng nghĩ tới tương lai sẽ có một đứa bé xuất hiện dáng dấp cùng bảo bối của anh giống nhau như đúc, anh cắn cắn răng một cái, quyết định nhịn, đưa tay nhận lấy sách trong tay Liễu Kiều Minh, tròng mắt đen nhánh nhàn nhạt liếc áo khoác trắng một cái, sau đó mở sách đọc chậm rãi.
"Muốn làm cha?" Sở Chiến thờ ơ lên tiếng nói, hỏi Liễu Kiều Minh thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, vội vàng khua tay, vội vàng nói: "Không có, không có."
"Vậy chắc có phụ nữ." Sở Chiến khẳng định nói, chuyện gì cũng chạy không thoát khỏi tròng mắt sắc bén của anh, không làm cha, không có phụ nữ có thể mang theo trên người một quyển sổ tay sinh nở như vậy? Anh gọi điện thoại chỉ nói một câu \'Lập tức tới đây ngay\', không có nói gì những thứ khác.
Liễu Kiều Minh sờ sờ sống mũi cao thẳng, không có lên tiếng nữa, nhìn lão đại một cái, sau đó mắt nhìn bốn phía thư phòng, nghĩ thầm hắn cảm giác khi hắn đứng trước mặt lão đại luôn Tʀầռ tʀʊồռɢ, cái gì cũng bị nhìn thấy rất rõ ràng, điều này làm cho hắn kính nể lão đại, còn có một cảm giác run rẩy.
"Bên Châu Mỹ dường như không được yên ổn, gọi A Long đi một chuyến." Sở Chiến cẩn thận thu hồi sổ tay sinh nở, lãnh khốc phân phó nói, giơ chân đi ra khỏi thư phòng.
Lễu Kiều Minh đứng ở trong thư phòng vẫn ngây ngô với lời của lão đại vừa nói xong, suy nghĩ một lát mới tiêu hóa hoàn ý tứ của lão đại bọn họ, lập tức trong lòng cười như hoa nở, ngày trước loại chuyện như vậy đều phái một mình hắn đi xử lý, vào lúc này lão đại cho gọi A Long đi, rõ ràng hắn tra ra lão đại muốn làm cha, cho nên lão đại vui vẻ đem nhiệm vụ đá cho A Long, Liễu Kiều Minh đột nhiên cảm thấy hôm nay thật là một ngày tốt lành, đi một chuyến xa xôi cũng rất có giá trị.
Cười hì hì đi xuống lầu, Liễu Kiều Minh đi tới phòng ăn ngửi thấy mùi thơm, con sâu tham ăn trong bụng lại giày vò hắn lợi hại, thấy ông cụ cười híp mắt giữ hắn lại để ăn sáng, mà lão đại không có lên tiếng, vẫn không mặn không nhạt hầu hạ chị dâu ăn sáng, nghĩ tới vừa rồi mới đá nhiệm vụ cho A Long, suy nghĩ cho sau này, Liễu Kiều Minh hít sâu một hơi, khua tay một cái nói: "Không cần, không cần, cháu đã ăn rồi, mọi người cứ ăn đi, cháu về trước, còn có bệnh nhân đang chờ cháu."
"Như vậy thì không giữ cháu nữa, Tiểu Liễu, rãnh rỗi thường tới nhà chơi." Ông cụ nhiệt tình nói.
"Vâng, đại ca, chị dâu, em đi về trước." Liễu Kiều Minh nhìn thật sâu bữa ăn sáng trên bàn ăn một cái, hết sức không muốn đi ra ngoài, chỉ kém ba bước đi vừa quay đầu lại, hắn suy nghĩ lão đại có vợ quên anh em, chờ một lát ra khỏi cửa nhà phải siết chặc thắt lưng quần, nếu không bụng luôn làm ầm ĩ này.
Đường Tố Khanh cười vẫy tay, đứng lên muốn tiễn hắn, nhưng không ngờ cô còn chưa đứng lên, người đàn ông bên cạnh dường như biết cô muốn làm gì, ôm thật chặt eo của cô, để cho cô không thể động đậy, chỉ có thể hướng về phía người anh em vẫy tay một cái, mắt trách cứ nhìn người đàn ông một cái, nghĩ thầm cũng không cần người khác từ xa chạy tới diễn trò chứ, còn diễn xong cũng không giữ người khác lại ăn bữa sáng, thật là nhỏ mọn, mặc dù Liễu Kiều Minh nói đã ăn sáng, nhưng Đường Tố Khanh chợt nhìn vào ánh mắt mong đợi của Liễu Kiều Minh nhìn bữa ăn sáng, sau đó buồn bã nhìn người đàn ông một cái, bóng lưng cực kỳ mất mát rời đi.
"Ăn cái này, hương vị cũng không tệ lắm." Sở Chiến ôm cô gái nhỏ, gắp một bánh chẻo thật to thả vào chấm bơ lạc trong cái đĩa nhỏ sau đó đưa tới trước cái miệng nhỏ nhắn mà đỏ bừng của cô gái nhỏ, mong đợi chờ cô ăn.
Không lay chuyển được người đàn ông, Đường Tố Khanh cắn một ít cái bánh chẻo mà anh đưa tới, chậm rãi nhai, phát hiện mùi vị cũng không tệ lắm, vì vậy tiêu diệt hết cái bánh chẻo đó, môi phấn nộn nhẹ nhàng mấp máy, thỉnh thoảng còn đưa đầu lưỡi ra liếm liếm môi, xem dáng vẻ rất thích bánh chẻo.
Đường Tố Khanh ăn, không biết động tác vô tình của cô khiến cho mắt phượng của người đàn ông bên cạnh tối sầm, mân môi múi nhẹ nhàng phun ra hơi thở nóng rực, nếu như không phải ở đây còn có những người khác và cô còn chưa ăn no, Sở Chiến đã sớm nhào tới hung hăng hôn lên cánh môi kia, muốn ăn con mồi thì phải cho con mồi ăn no đạo lý này Sở Chiến hiểu, chẳng những hiểu, hơn nữa cho tới nay thực tế đều làm.
Đường Tố Khanh liên tiếp ăn một chén cháo cùng một đĩa bánh chẻo nhỏ xong buông đũa xuống, ngồi ở ghế trên ông cụ nhìn cô ăn so với bình thường hơn rất nhiều, liền mỉm cười gật đầu một cái, mà người đàn ông ngồi ở bên cạnh nhìn thấy cô để đũa xuống cau chân mày lại, dịu dàng nói: "Nhanh như vậy đã no rồi?"
Thấy bảo bối của anh gật đầu một cái, Sở Chiến cũng không có ép cô nữa, trong lòng suy nghĩ sau khi trở về phải làm nhiều đồ ăn cho bữa sáng, đa dạng nhiều một chút, mỗi ngày đổi một kiểu khác, anh cũng không tin cô gái nhỏ còn ăn như mèo đã no rồi, cô bây giờ không thể so với trước kia, trong bụng còn có đứa bé cũng cần dinh dưỡng.
Vốn tưởng rằng ăn xong bữa sáng sau đó anh sẽ lôi kéo cô trở về, nhưng nhìn anh không vội, căn bản cũng không sốt ruột để về, trong lòng không biết anh đang nghĩ gì, nhưng nghĩ tới đã xin nghỉ làm, cứ để một ngày trôi qua vui vẻ thì tốt rồi.
Bọn họ không rời đi, ông cụ là người vui vẻ nhất, bình thường cháu gái ông thật lâu mới trở về một lần, hơn nữa chỉ ở một buổi chiều hoặc trong ngày phải trở về thành phố, ông mặc dù rất muốn cô ở lại cùng mình, nhưng lo lắng mở miệng sẽ làm khó cô, nên mỗi lần đều đỏ mắt tiễn cô rời đi, lần này hiếm khi cháu gái ông cùng cháu rể ở một đêm còn chưa chuẩn bị đi về, ông cụ vui sướng cười không khép miệng lại được, lôi kéo cháu rể tiếp tục đánh cờ.
Đường Tố Khanh thấy hai người lại muốn đánh cờ, liền ngây ngô ở trong phòng khách xem ti vi Gi*t thời gian, ai ngờ người đàn ông bá đạo tắt TV đi, giống như TV có hại gì đến người, lôi kéo cô gái nhỏ đi về phía phòng của ông cụ.
"Em không muốn nhìn hai người đánh cờ, em muốn xem ti vi." Đường Tố Khanh gắt giọng, ở trong иgự¢ người đàn ông ngọ ngoạy.
"Bảo bối, đừng làm rộn, TV có phóng xạ rất lớn, đối với thân thể không tốt, em không muốn xem chúng ta đánh cờ, thì để cho em đánh." Khóe miệng Sở Chiến cong lên, trong mắt hàm chứa cưng chiều, yêu thương ôm thân thể mềm mại, bàn tay to rộng lớn nóng rực vòng qua eo mảnh khảnh, nhẹ nhàng đặt ở trên bụng nhỏ của cô, dáng vẻ đó giống như anh đang ôm cả thế giới.
Đường Tố Khanh rất muốn nói một câu \'Máy tính phóng xạ lớn, chẳng lẽ ánh đèn không có phóng xạ lớn sao? Coi như phóng xạ lớn, mọi người không phải vẫn đang dùng, dù sao không ૮ɦếƭ được\', nhưng nhìn thấy vẻ mặt anh cưng chiều cẩn thận từng li từng tí, không biết sao, lời đến khóe miệng cô không nói ra được, chỉ để mặc cho anh ôm lấy cô đi về phía gian phòng của ông cụ.
Vốn hai người đánh cờ, hiện tại thành ba người, ông cụ cùng Đường Tố Khanh chơi, nhưng luôn luôn cưng chiều vợ như mạng người đàn ông không thể mặc kệ bà xã của mình cau mày được, kết quả len lén giúp cô, kết quả có thể nghĩ, ông cụ ngay cả Sở Chiến cũng không đấu lại, đừng nói hiện tại Sở Chiến cùng Đường Tố Khanh đánh cờ với ông, liên tiếp mười ván cờ đều là ông cụ thua
Ông cụ hiện tại đến cái tuổi này, tính tình giống như đứa bé, thấy liên tục thua mười ván, kết quả bắt đầu ăn vạ, bắt đầu một ván cờ mới, ông cụ thấy cháu rể lại muốn ra chiêu, vì vậy nhìn cháu rể mong đợi lên tiếng nói; "A Chiến, ông muốn uống sữa tươi, cháu gọi người giúp việc chuẩn bị đi, A Khanh có muốn không? Trong sữa tươi có rất nhiều dinh dưỡng, đối với thân thể người rất tốt."
Vừa nghe đối với thân thể rất tốt, Sở Chiến không đợi cô gái nhỏ của anh lên tiếng, đã xung phong nhận việc nói: "Cháu sẽ đi lấy luôn, hai người chơi trước, rất nhanh.", sau đó vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, người đàn ông luôn luôn khôn khéo khi quan tâm sẽ bị loạn, anh không có phát hiện ông cụ nhìn bóng lưng anh đi ra ngoài lộ ra một nụ cười vui vẻ vì mưu kế đã đạt được.